Nhưng Mà Ta Rất Ôn Nhu
Chương 2
A Văn nghe vậy thì thiếu điều quỳ xuống, vừa nghe cái tên thôi đã biết là loại hung ác a! Cố gắng giữ vững đầu gối đang run rẩy, đầu ngón tay túm lấy mép tạp dề.
“Này, vị gia đây, có thể, có thể đi dạo trò chuyện không?” Chết bất đắc kì tử ở trên phố xá sầm uất này thì mất mặt lắm, dù thế nào cũng phải trở về chân núi a.
A Hổ nghe xong liền hiểu ngay, lòng chỉ muốn chạy đến nơi cao nhất trên lầu Bạch Mã ở thị trấn rồi ngửa mặt lên trời rống một phen, A Văn là đang muốn hẹn ta a a a grào ——
A Văn nhanh nhẹn sắp hết đồ lên xe đẩy, còn dư lại chút vằn thắn cũng không bán nữa, bước đi như bay, vội vàng đẩy xe về hướng chân núi. A Hổ ngây ngô đi theo sau, lưng A Văn thẳng tắp, vạt áo màu xanh nhạt phất phơ theo mỗi bước chân, eo nhỏ và cái mông xinh xắn cũng lắc lư theo, khỏi phải nói đẹp đến cỡ nào. Đợi A Hổ phục hồi tinh thần, trước mắt đã là khoảng sân nhỏ nhà A Văn.
A Văn lập tức để xe đẩy ở dưới hiên nhà, mang nồi bát thìa thức ăn vào phòng bếp, A Hổ chỉ biết ngây ngốc đi theo. A Văn bưng trà nóng lên, ngồi vào chỗ của mình trước cái bàn thấp đối mặt với A Hổ, ưỡn thẳng
lưng, hai tay đặt trên gối ngay ngắn, thở ra một hơi nặng nề, cất chất giọng cứng ngắc.
“Vị gia này, xin hỏi băng nhóm ở nơi nào?”
A Hổ nghe lời A Văn nói, sau khi quay lại ngồi xuống chỗ của mình vẫn trố mắt như cũ, chớp hai cái, không hiểu có ý gì.
A Văn càng cảm thấy thấp thỏm không yên, ý như thế chẳng phải là “Nhân danh gia chủ *Hà Túc Đạo xử lý bọn tiểu nhân ngươi” ư…
“Vậy…Vị gia này, đến tột cùng tiểu nhân phạm phải chuyện gì, phiền ngài nhớ lại, ngài không ngại gió tuyết, theo dõi tiểu nhân mỗi ngày?”
Lúc A Hổ nghe mấy từ “Chuyện gì” “Nhớ” “Gió tuyết” mới hiểu, chắc chắn là A Văn đang hỏi ta, vì sao bản thân mình lại bất chấp gió tuyết còn nhớ việc tặng quà tết tới tận cửa.
“Đừng khách khí, chút lòng thành”. Cho dù trong bụng có cả một sọt bực tức, chẳng hạn như thật ra thì ngày tuyết rơi không dễ bắt mồi a, ban đêm xuống núi lại trượt vào trong khe suối a, có phải A Văn ngươi thích mùi vị gà rừng như ta không a, còn nữa, mấy hôm trước bị bệnh phải ở nhà nên không ra ngoài đúng không a... Vì uy nghiêm của sơn đại vương, sơn đại vương độ lượng, sơn đại vương khí phách, những lời này lăn một chuyến từ lục phủ ngũ tạng tới khoé miệng lại rút gọn thành sáu từ kia.
A Văn run rẩy đến mức hàm rằng cũng sắp va vào nhau rồi, rải máu bày vật chết trước cửa nhà là chút lòng thành hả, vậy đại ý là gì, hấp ta để ăn sao.
“Gia, xin ngài ban cho sự thanh thản, tiểu nhân lẻ loi một mình, *vô khiên vô quải, giờ đi chầu trời, duy chỉ lo mai sau không ai dâng hương cho mộ phần của ân sư ở núi Ô Quy tại thị trấn phía tây, lại làm phiền gia *tiết thanh minh năm sau, thay ta ủ một bình Lê Hoa…” A Văn nhớ tới ân sư, lòng đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống, mắt nhắm nghiền, cổ ngẩng lên, dũng cảm nói.
*Vô khiên vô quải: không có gánh nặng – không có người nhà
“Gia, ngài động thủ ngay đi!”
A Hổ có ngốc cũng nghe ra trong lời nói tỏ ý đoạn tuyệt, này này này A Văn vừa kêu gì a. Trong lòng quýnh lên, sơn đại vương bình tĩnh uy
vũ vân vân đều vứt hết, hắn vội vàng nhảy dựng lên xô đẩy bàn ghế, đột nhiên nắm lấy bả vai A Văn.
“Ngươi, ngươi muốn đi đâu? Mộ phần thanh minh cái gì, mau nói có ý gì!”
A Hổ đã rất cố gắng kiểm soát giọng nói của mình rồi, nhưng vào tai A Văn, chẳng thể nghi ngờ là gầm rú điên cuồng, đầu óc ong ong hoàn toàn không nghe rõ gì cả, bị dùng sức giữ chặt khiến bả vai đau nhói, A Văn sợ
tới mức khóc thét lên một tiếng ‘oa’, ngẩng đầu khóc đến nước mắt nước mũi ràn rụa trên gương mặt, miệng thì kêu gào lung tung: “Đại gia bớt giận, đại gia tha mạng, đại gia đại nhân đại lượng.” Không hay giao tiếp với người phàm nên A Hổ luống cuống từ đầu tới cuối, hắn đã bao giờ gặp qua ai khóc thành *lệ nhân thế này đâu, đôi tay cứng ngắc đặt ở nơi nào đó muốn nắm cũng không được mà thả cũng không xong.
*Lệ nhân: hình dung người khóc rất lợi hại, tưởng như có thể khóc không ngừng.
A Văn nhắm hai mắt khóc a khóc, thở hổn hển không ra hơi, cổ giật giật mấy lần, A Hổ thấy thế thì trái tim chợt quặn thắt. Thử thăm dò bèn đưa tay xoa gáy A Văn, sờ soạng một chút lại thêm chút nữa, A Văn chóng mặt nên nghiêng một cái liền đụng vào khuỷu tay A Hổ, y tiện tay kéo tay áo A Hổ qua lau nước mũi rồi tiếp tục nức nở, tiếng gào khóc dần chuyển sang nghẹn ngào, miệng thì vẫn than thở như cũ “Sư phụ, A Văn xin lỗi ngươi, A Văn vô dụng, sắp mất mạng rồi…”
A Hổ không biết phải an ủi người trong lòng thế nào, chỉ có thể cứng người ôm thân thể gầy teo của A Văn, bàn tay vuốt ve mái tóc y. Vuốt rồi vuốt, cảm thấy lòng bàn tay có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào trên đỉnh đầu hiện ra kẽ hở để lộ hai cái tai rất dài màu trắng, lỗ tai có màu hồng nhạt, còn cụp xuống trông cực đáng thương, theo sau là thân thể đang run cầm cập. A Hổ trợn mắt, vươn một ngón tay chọt vào, cái tai dài run lên hai lần, bỗng nó rũ xuống rồi đập vào mu bàn tay A Hổ, song lại biết điều mà rụt về một bên.
“Ngươi, ngươi là thỏ!” A Hổ chợt nhéo hai cái tai A Văn, tay vô tình dùng lực khiến A Văn phải ngẩng cổ đến sắp gãy luôn rồi. A Hổ sáp lại gần nhìn chăm chú, bất giác hai mắt A Văn biến thành màu đỏ tươi, lại lén lút vuốt ve đôi tai mềm mịn trong tay, hắn kích động bèn kêu to.
“Con ngươi màu đỏ tai dài, A Văn ngươi là thỏ, rõ ràng là thỏ thỏ thỏ!!!”
Lúc này A Văn mới phát hiện do quá kinh hãi nên đã phã vỡ quy tắc mà hiện nguyên hình trước mắt người phàm, y vô cùng hoảng sợ, đôi môi run rẩy kèm thêm những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, xì một cái, y sam màu xanh nhạt trước mắt A Hổ rớt xuống tức thì, một vật tròn có lông
trắng như tuyết bổ nhào ra ngoài, nhảy mấy cái đã lên tới đầu giường, sau đó chui vào trong chăn.
A Hổ càng phấn khích, thực sự là thỏ A Văn thực sự là thỏ, thỏ con thật tròn thật trắng thật đáng yêu. A Hổ chẳng muốn nghĩ gì nữa, một tiếng ‘thình thịch’ vang lên, trong nhà gỗ thấp bé xuất hiện một con hổ lớn, thân hình cao to, tứ chi cường tráng, màu da lông sặc sỡ, cái đuôi đầy lực, nó chợt nghiêng đầu, “Grào————” Hướng về phía giường rồi phát ra tiếng rống to rung trời.
Hơi thở dữ dội của mãnh thú suýt chút nữa thổi bay nóc nhà gỗ, giường trúc của A Văn rung lên nhiều lần do tiếng gầm tác động, chăn bông trên thân bị A Hổ cương quyết lật sang một bên, khoé mắt đỏ hoe của A Văn còn vương một giọt lệ, y đứng thẳng dậy rồi dựng cái tai cứng ngắc mà nhìn chằm chằm dã thú đang từng bước tới gần. Con hổ sung sướng liền vẫy cái đuôi dài không ngừng, lại còn xoay quanh trước đầu giường mấy vòng.
“A Văn ngươi xem ngươi xem, ta là hổ ta là hổ, chúng ta giống nhau đó ” Thật ra lời ‘chúng ta giống nhau’ của A Hổ có ý là thú vật tu luyện đến mức có thể hoá hình người.
Nhưng vào tai A Văn thì không phải ý này, chúng ta là thú giống nhau, ta là thỏ ngươi là hổ, vậy nói hẳn ra rằng hổ ăn thỏ chứ không phải hổ ăn thịt người, đạo lý hiển nhiên a. Bụp một tiếng, A Văn ngã vật xuống giường, y cúi đầu dùng cái tai dài che kín hai mắt, đặt chân trước ngắn ngủn lên đầu, rủn rẩy tới mức xương khớp sắp mõi rã rời rồi.
“Sơn đại vương Hổ đại vương Hổ đại tiên, đừng ăn ta đừng ăn ta híc híc híc híc híc…” Tiếng khóc thút thít bị nghẹn trong ***g ngực, gần như không phân biệt rõ ràng được.
Tai A Hổ giật mấy cái liền, hắn tò mò bèn nhích cái đầu lớn của mình lại gần, dùng chóp mũi cọ vào vật tròn có lông trắng trước mặt, mềm mềm ấm áp, thật thoải mái…Lại vươn một cái chân trước ra để thăm dò, hắn dùng đệm thịt xoa xoa rồi lại nắn nắn, ách, móng vuốt còn lớn hơn đầu của A Văn …
Lông tơ A Văn dựng đứng cả lên, hơi thở nồng nặc của con hổ phả vào lớp lông mềm sau lưng y, chiếc mũi to ngửi đông ngửi tây, lại còn dùng móng vuốt chọt chọt gãi gãi, đây, đây là đang kiểm tra xem ta có béo với ăn ngon không sao…
A Văn co rúm vào hồi lâu mà vẫn chưa thấy con hổ kia nuốt chửng mình, y nghĩ trong đầu rằng có lẽ mình không nhiều thịt, định đợi nuôi mập mạp mới ăn chăng, bỗng cái tai giật giật, y lén ngẩng đầu nhỏ lên, ngay tức khắc bị chiếc lưỡi to ập xuống liếm ướt trán, A Văn choáng váng toàn tập, y chớp chớp đôi mắt đỏ, trông thấy hai cái chân trước của con hổ đặt trên mép giường, đầu gối lên bàn chân, cái đuôi phe phẩy, hắn còn dí sát má vào cọ liên tục, càng lúc cọ càng mạnh, tiếp đó trườn hẳn nửa thân dưới lên giường, rồi cứ thế dồn A Văn đến góc tường…
A Văn núp ở góc tường, này này con hổ này đang làm gì vậy. “Hổ, Hổ đại vương…Ô ô..” A Văn lấy hết dũng khí để mở lời.
“A Văn A Văn, A Văn là thỏ, A Văn thật nhỏ thật đáng yêu…” Lão hổ vẫn đắm chìm trong nỗi niềm “Người mình yêu là thỏ” như cũ nên không thể kiềm chế ngọn lửa tình đang bắn ra tung toé, chỉ biết dốc hết tình thần cọ xát thân mật để lấy lòng.
“Hổ, Hổ đại vương…Ô, ngươi làm ta đau…” A Văn nén chịu lâu lắm rồi mới ấp úng nói, với dấu hiệu trước mắt có vẻ con hổ này không phải rất muốn ăn y?
Rốt cuộc A Hổ cũng nghe thấy lời oán trách lí nhí như tiếng muỗi kêu của A Văn, hắn vội thu hồi móng vuốt, bây giờ mới phát hiện vật nhỏ bị mình dồn ở góc tường đang phát run.
“Ah, thật xin lỗi, thật xin lỗi…Ta, A Văn ta vui lắm, ta sai rồi…” Lắp bắp nói lời xin lỗi, hắn duỗi móng thú khổng lồ muốn vuốt ve an ủi nhưng vẫn do dự, lại sợ khống chế lực không tốt sẽ làm A Văn bị thương. (tg: … Nè, đã gây sợ hãi rồi còn gì =→_→)
“A, A Văn ngươi đừng sợ…Ta, ta biến trở về đây, biến trở về ngay đây…”
A Hổ nhảy xuống giường xoay một vòng, sau khi làn sương mù tản đi, A Hổ dưới lốt người vội vã ngồi bên mép giường, cẩn thận bế hình dạng thỏ của A Văn đặt lên đùi.
“Ah ah đừng sợ đừng sợ, A Văn ngoan, đừng khóc đừng khóc…” Miệng không ngừng nói những lời an ủi vụng về, bàn tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, cẩn thận vuốt ve cục bông nhỏ đầy yêu thương.
Mặc dù quanh thân mình vẫn tràn ngập mùi mãnh thú doạ người, A Văn kinh sợ đã khóc đến mệt mỏi rồi, hệt như vừa đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan, giờ đây cũng yên lặng mà nằm trên đùi A Hổ, thỉnh thoảng khóc thút thít một chút, thân hình trắng như tuyết run rẩy hai cái.
Trái tim A Hổ chất đầy sung sướng, coi thế nào cũng thấy cục bông nằm trên đùi khiến người ta yêu thương, hận không thể ấn vào trong ngực cho thoả nỗi lòng.
*Hà Túc Đạo – Trưởng môn nhân lập phái Côn Lôn là một trong số ít những cao thủ tài hoa trong kiếm hiệp Kim Dung. Được mệnh danh là Côn Lôn Tam Thánh (Kỳ Thánh, Kiếm Thánh, Cầm Thánh), Hà Túc Đạo tuy chỉ xuất hiện trong vài chương truyện mởđầu Ỷ Thiên Đồ Long Ký song vẫn để lại nhiều ấn tượng sâu sắc. (vnthuquan.net)
*Tiết thanh Minh: Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
+ Nhân ngày Thanh minh, người dân các nước có nền văn hóa tương đồng và chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa đều có tục đi tảo mộ gia tiên và làm lễ cúng gia tiên sau cuộc tảo mộ.
“Này, vị gia đây, có thể, có thể đi dạo trò chuyện không?” Chết bất đắc kì tử ở trên phố xá sầm uất này thì mất mặt lắm, dù thế nào cũng phải trở về chân núi a.
A Hổ nghe xong liền hiểu ngay, lòng chỉ muốn chạy đến nơi cao nhất trên lầu Bạch Mã ở thị trấn rồi ngửa mặt lên trời rống một phen, A Văn là đang muốn hẹn ta a a a grào ——
A Văn nhanh nhẹn sắp hết đồ lên xe đẩy, còn dư lại chút vằn thắn cũng không bán nữa, bước đi như bay, vội vàng đẩy xe về hướng chân núi. A Hổ ngây ngô đi theo sau, lưng A Văn thẳng tắp, vạt áo màu xanh nhạt phất phơ theo mỗi bước chân, eo nhỏ và cái mông xinh xắn cũng lắc lư theo, khỏi phải nói đẹp đến cỡ nào. Đợi A Hổ phục hồi tinh thần, trước mắt đã là khoảng sân nhỏ nhà A Văn.
A Văn lập tức để xe đẩy ở dưới hiên nhà, mang nồi bát thìa thức ăn vào phòng bếp, A Hổ chỉ biết ngây ngốc đi theo. A Văn bưng trà nóng lên, ngồi vào chỗ của mình trước cái bàn thấp đối mặt với A Hổ, ưỡn thẳng
lưng, hai tay đặt trên gối ngay ngắn, thở ra một hơi nặng nề, cất chất giọng cứng ngắc.
“Vị gia này, xin hỏi băng nhóm ở nơi nào?”
A Hổ nghe lời A Văn nói, sau khi quay lại ngồi xuống chỗ của mình vẫn trố mắt như cũ, chớp hai cái, không hiểu có ý gì.
A Văn càng cảm thấy thấp thỏm không yên, ý như thế chẳng phải là “Nhân danh gia chủ *Hà Túc Đạo xử lý bọn tiểu nhân ngươi” ư…
“Vậy…Vị gia này, đến tột cùng tiểu nhân phạm phải chuyện gì, phiền ngài nhớ lại, ngài không ngại gió tuyết, theo dõi tiểu nhân mỗi ngày?”
Lúc A Hổ nghe mấy từ “Chuyện gì” “Nhớ” “Gió tuyết” mới hiểu, chắc chắn là A Văn đang hỏi ta, vì sao bản thân mình lại bất chấp gió tuyết còn nhớ việc tặng quà tết tới tận cửa.
“Đừng khách khí, chút lòng thành”. Cho dù trong bụng có cả một sọt bực tức, chẳng hạn như thật ra thì ngày tuyết rơi không dễ bắt mồi a, ban đêm xuống núi lại trượt vào trong khe suối a, có phải A Văn ngươi thích mùi vị gà rừng như ta không a, còn nữa, mấy hôm trước bị bệnh phải ở nhà nên không ra ngoài đúng không a... Vì uy nghiêm của sơn đại vương, sơn đại vương độ lượng, sơn đại vương khí phách, những lời này lăn một chuyến từ lục phủ ngũ tạng tới khoé miệng lại rút gọn thành sáu từ kia.
A Văn run rẩy đến mức hàm rằng cũng sắp va vào nhau rồi, rải máu bày vật chết trước cửa nhà là chút lòng thành hả, vậy đại ý là gì, hấp ta để ăn sao.
“Gia, xin ngài ban cho sự thanh thản, tiểu nhân lẻ loi một mình, *vô khiên vô quải, giờ đi chầu trời, duy chỉ lo mai sau không ai dâng hương cho mộ phần của ân sư ở núi Ô Quy tại thị trấn phía tây, lại làm phiền gia *tiết thanh minh năm sau, thay ta ủ một bình Lê Hoa…” A Văn nhớ tới ân sư, lòng đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống, mắt nhắm nghiền, cổ ngẩng lên, dũng cảm nói.
*Vô khiên vô quải: không có gánh nặng – không có người nhà
“Gia, ngài động thủ ngay đi!”
A Hổ có ngốc cũng nghe ra trong lời nói tỏ ý đoạn tuyệt, này này này A Văn vừa kêu gì a. Trong lòng quýnh lên, sơn đại vương bình tĩnh uy
vũ vân vân đều vứt hết, hắn vội vàng nhảy dựng lên xô đẩy bàn ghế, đột nhiên nắm lấy bả vai A Văn.
“Ngươi, ngươi muốn đi đâu? Mộ phần thanh minh cái gì, mau nói có ý gì!”
A Hổ đã rất cố gắng kiểm soát giọng nói của mình rồi, nhưng vào tai A Văn, chẳng thể nghi ngờ là gầm rú điên cuồng, đầu óc ong ong hoàn toàn không nghe rõ gì cả, bị dùng sức giữ chặt khiến bả vai đau nhói, A Văn sợ
tới mức khóc thét lên một tiếng ‘oa’, ngẩng đầu khóc đến nước mắt nước mũi ràn rụa trên gương mặt, miệng thì kêu gào lung tung: “Đại gia bớt giận, đại gia tha mạng, đại gia đại nhân đại lượng.” Không hay giao tiếp với người phàm nên A Hổ luống cuống từ đầu tới cuối, hắn đã bao giờ gặp qua ai khóc thành *lệ nhân thế này đâu, đôi tay cứng ngắc đặt ở nơi nào đó muốn nắm cũng không được mà thả cũng không xong.
*Lệ nhân: hình dung người khóc rất lợi hại, tưởng như có thể khóc không ngừng.
A Văn nhắm hai mắt khóc a khóc, thở hổn hển không ra hơi, cổ giật giật mấy lần, A Hổ thấy thế thì trái tim chợt quặn thắt. Thử thăm dò bèn đưa tay xoa gáy A Văn, sờ soạng một chút lại thêm chút nữa, A Văn chóng mặt nên nghiêng một cái liền đụng vào khuỷu tay A Hổ, y tiện tay kéo tay áo A Hổ qua lau nước mũi rồi tiếp tục nức nở, tiếng gào khóc dần chuyển sang nghẹn ngào, miệng thì vẫn than thở như cũ “Sư phụ, A Văn xin lỗi ngươi, A Văn vô dụng, sắp mất mạng rồi…”
A Hổ không biết phải an ủi người trong lòng thế nào, chỉ có thể cứng người ôm thân thể gầy teo của A Văn, bàn tay vuốt ve mái tóc y. Vuốt rồi vuốt, cảm thấy lòng bàn tay có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào trên đỉnh đầu hiện ra kẽ hở để lộ hai cái tai rất dài màu trắng, lỗ tai có màu hồng nhạt, còn cụp xuống trông cực đáng thương, theo sau là thân thể đang run cầm cập. A Hổ trợn mắt, vươn một ngón tay chọt vào, cái tai dài run lên hai lần, bỗng nó rũ xuống rồi đập vào mu bàn tay A Hổ, song lại biết điều mà rụt về một bên.
“Ngươi, ngươi là thỏ!” A Hổ chợt nhéo hai cái tai A Văn, tay vô tình dùng lực khiến A Văn phải ngẩng cổ đến sắp gãy luôn rồi. A Hổ sáp lại gần nhìn chăm chú, bất giác hai mắt A Văn biến thành màu đỏ tươi, lại lén lút vuốt ve đôi tai mềm mịn trong tay, hắn kích động bèn kêu to.
“Con ngươi màu đỏ tai dài, A Văn ngươi là thỏ, rõ ràng là thỏ thỏ thỏ!!!”
Lúc này A Văn mới phát hiện do quá kinh hãi nên đã phã vỡ quy tắc mà hiện nguyên hình trước mắt người phàm, y vô cùng hoảng sợ, đôi môi run rẩy kèm thêm những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, xì một cái, y sam màu xanh nhạt trước mắt A Hổ rớt xuống tức thì, một vật tròn có lông
trắng như tuyết bổ nhào ra ngoài, nhảy mấy cái đã lên tới đầu giường, sau đó chui vào trong chăn.
A Hổ càng phấn khích, thực sự là thỏ A Văn thực sự là thỏ, thỏ con thật tròn thật trắng thật đáng yêu. A Hổ chẳng muốn nghĩ gì nữa, một tiếng ‘thình thịch’ vang lên, trong nhà gỗ thấp bé xuất hiện một con hổ lớn, thân hình cao to, tứ chi cường tráng, màu da lông sặc sỡ, cái đuôi đầy lực, nó chợt nghiêng đầu, “Grào————” Hướng về phía giường rồi phát ra tiếng rống to rung trời.
Hơi thở dữ dội của mãnh thú suýt chút nữa thổi bay nóc nhà gỗ, giường trúc của A Văn rung lên nhiều lần do tiếng gầm tác động, chăn bông trên thân bị A Hổ cương quyết lật sang một bên, khoé mắt đỏ hoe của A Văn còn vương một giọt lệ, y đứng thẳng dậy rồi dựng cái tai cứng ngắc mà nhìn chằm chằm dã thú đang từng bước tới gần. Con hổ sung sướng liền vẫy cái đuôi dài không ngừng, lại còn xoay quanh trước đầu giường mấy vòng.
“A Văn ngươi xem ngươi xem, ta là hổ ta là hổ, chúng ta giống nhau đó ” Thật ra lời ‘chúng ta giống nhau’ của A Hổ có ý là thú vật tu luyện đến mức có thể hoá hình người.
Nhưng vào tai A Văn thì không phải ý này, chúng ta là thú giống nhau, ta là thỏ ngươi là hổ, vậy nói hẳn ra rằng hổ ăn thỏ chứ không phải hổ ăn thịt người, đạo lý hiển nhiên a. Bụp một tiếng, A Văn ngã vật xuống giường, y cúi đầu dùng cái tai dài che kín hai mắt, đặt chân trước ngắn ngủn lên đầu, rủn rẩy tới mức xương khớp sắp mõi rã rời rồi.
“Sơn đại vương Hổ đại vương Hổ đại tiên, đừng ăn ta đừng ăn ta híc híc híc híc híc…” Tiếng khóc thút thít bị nghẹn trong ***g ngực, gần như không phân biệt rõ ràng được.
Tai A Hổ giật mấy cái liền, hắn tò mò bèn nhích cái đầu lớn của mình lại gần, dùng chóp mũi cọ vào vật tròn có lông trắng trước mặt, mềm mềm ấm áp, thật thoải mái…Lại vươn một cái chân trước ra để thăm dò, hắn dùng đệm thịt xoa xoa rồi lại nắn nắn, ách, móng vuốt còn lớn hơn đầu của A Văn …
Lông tơ A Văn dựng đứng cả lên, hơi thở nồng nặc của con hổ phả vào lớp lông mềm sau lưng y, chiếc mũi to ngửi đông ngửi tây, lại còn dùng móng vuốt chọt chọt gãi gãi, đây, đây là đang kiểm tra xem ta có béo với ăn ngon không sao…
A Văn co rúm vào hồi lâu mà vẫn chưa thấy con hổ kia nuốt chửng mình, y nghĩ trong đầu rằng có lẽ mình không nhiều thịt, định đợi nuôi mập mạp mới ăn chăng, bỗng cái tai giật giật, y lén ngẩng đầu nhỏ lên, ngay tức khắc bị chiếc lưỡi to ập xuống liếm ướt trán, A Văn choáng váng toàn tập, y chớp chớp đôi mắt đỏ, trông thấy hai cái chân trước của con hổ đặt trên mép giường, đầu gối lên bàn chân, cái đuôi phe phẩy, hắn còn dí sát má vào cọ liên tục, càng lúc cọ càng mạnh, tiếp đó trườn hẳn nửa thân dưới lên giường, rồi cứ thế dồn A Văn đến góc tường…
A Văn núp ở góc tường, này này con hổ này đang làm gì vậy. “Hổ, Hổ đại vương…Ô ô..” A Văn lấy hết dũng khí để mở lời.
“A Văn A Văn, A Văn là thỏ, A Văn thật nhỏ thật đáng yêu…” Lão hổ vẫn đắm chìm trong nỗi niềm “Người mình yêu là thỏ” như cũ nên không thể kiềm chế ngọn lửa tình đang bắn ra tung toé, chỉ biết dốc hết tình thần cọ xát thân mật để lấy lòng.
“Hổ, Hổ đại vương…Ô, ngươi làm ta đau…” A Văn nén chịu lâu lắm rồi mới ấp úng nói, với dấu hiệu trước mắt có vẻ con hổ này không phải rất muốn ăn y?
Rốt cuộc A Hổ cũng nghe thấy lời oán trách lí nhí như tiếng muỗi kêu của A Văn, hắn vội thu hồi móng vuốt, bây giờ mới phát hiện vật nhỏ bị mình dồn ở góc tường đang phát run.
“Ah, thật xin lỗi, thật xin lỗi…Ta, A Văn ta vui lắm, ta sai rồi…” Lắp bắp nói lời xin lỗi, hắn duỗi móng thú khổng lồ muốn vuốt ve an ủi nhưng vẫn do dự, lại sợ khống chế lực không tốt sẽ làm A Văn bị thương. (tg: … Nè, đã gây sợ hãi rồi còn gì =→_→)
“A, A Văn ngươi đừng sợ…Ta, ta biến trở về đây, biến trở về ngay đây…”
A Hổ nhảy xuống giường xoay một vòng, sau khi làn sương mù tản đi, A Hổ dưới lốt người vội vã ngồi bên mép giường, cẩn thận bế hình dạng thỏ của A Văn đặt lên đùi.
“Ah ah đừng sợ đừng sợ, A Văn ngoan, đừng khóc đừng khóc…” Miệng không ngừng nói những lời an ủi vụng về, bàn tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, cẩn thận vuốt ve cục bông nhỏ đầy yêu thương.
Mặc dù quanh thân mình vẫn tràn ngập mùi mãnh thú doạ người, A Văn kinh sợ đã khóc đến mệt mỏi rồi, hệt như vừa đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan, giờ đây cũng yên lặng mà nằm trên đùi A Hổ, thỉnh thoảng khóc thút thít một chút, thân hình trắng như tuyết run rẩy hai cái.
Trái tim A Hổ chất đầy sung sướng, coi thế nào cũng thấy cục bông nằm trên đùi khiến người ta yêu thương, hận không thể ấn vào trong ngực cho thoả nỗi lòng.
*Hà Túc Đạo – Trưởng môn nhân lập phái Côn Lôn là một trong số ít những cao thủ tài hoa trong kiếm hiệp Kim Dung. Được mệnh danh là Côn Lôn Tam Thánh (Kỳ Thánh, Kiếm Thánh, Cầm Thánh), Hà Túc Đạo tuy chỉ xuất hiện trong vài chương truyện mởđầu Ỷ Thiên Đồ Long Ký song vẫn để lại nhiều ấn tượng sâu sắc. (vnthuquan.net)
*Tiết thanh Minh: Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
+ Nhân ngày Thanh minh, người dân các nước có nền văn hóa tương đồng và chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa đều có tục đi tảo mộ gia tiên và làm lễ cúng gia tiên sau cuộc tảo mộ.
Tác giả :
Nhất Mai Xoa Cụ