Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)
Chương 3
Họ đang đưa chàng đến nhà thổ.
Đây là phần thưởng của chàng, Max nghĩ vậy, vì đã nhận lấy những cú đánh nhớ đời. Đó là cử chỉ thật rộng lượng, nếu xem đến việc những người bạn của chàng đã nhẵn túi khi đặt cược nặng ký cho chàng thắng Mighty Jack Cleaver, một võ sĩ quyền anh xuất sắc trong phạm vi 5 hạt quanh đây. Họ nên biết rõ hơn. Và chàng cũng nên vậy.
Chắc hẳn chàng phải mất trí khi để các bạn chàng xúi chàng vào chuyện này. Ai ở Hades nghĩ rằng chàng lại đồng ý cơ chứ? Chàng chẳng phải một võ sĩ chuyên nghiệp. Chàng chỉ là dân nghiệp dư. Chỉ đến mức luyện tập cùng với quý ngài Jackson khi chàng ở thành phố nhưng chỉ là các dạng bài tập thôi. Từ giờ trở đi, chàng chỉ chơi criket thôi.
Chàng rên rỉ khi chiếc xe ngựa húc vào ổ gà. Giờ thì chàng chẳng còn thấy ngạc nhiên vì chưa từng ai dám tuyên bố sẽ giành được phần thưởng 1000 bảng mà Mighty Jack Cleaver trả cho bất cứ người nào hạ gục được anh ta. Một người đàn ông sừng sững như núi đá. Nặng ký (cleaver) từ tên gọi đến bản chất.
Chàng không nên oán trách. Chàng nên cám ơn ngôi sao may mắn của mình vẫn còn thở được. Lúc này, chàng chưa bị gãy mũi và dẻ xưong sườn nào cả. Chàng chỉ cảm thấy như thể bị xe cán qua thôi.
“A, Reading,” giọng ai đó ở góc xe ngân nga.
Max mở đôi mắt mờ nhoẹt của mình nhìn ra cửa sổ. Vào tầm này ban đêm, chẳng có gì nhiều để nhìn ngắm cả. Chỉ có ánh sáng hắt đến từ những chiếc đèn lồng đang treo bên ngoài tất cả các toà nhà. Có vẻ những người dân tốt bụng của Reading đang ấm áp trên giường và trong tình trạng của chàng, đó chính xác mà nơi chàng muốn ở. Đêm nay, chẳng đời nào chàng đến nhà thổ, hay bất cứ đêm nào trong cái tương lai thấy trước của chàng. Trong bất cứ dịp nào, người tình của chàng cũng sẽ đợi chờ chàng ở Black Swan và Deirdre đang có xu hướng tức giận. Nếu chàng không thể hứng lên, thì chàng sẽ chui xuống địa ngục mất. Chàng thậm chí có thể mất nàng, điều đó thật đáng tiếc vì Deirdre chính là kiểu đàn bà của chàng. Chín muồi và luôn sẵn sàng được hái, với mái tóc tối màu lượn sóng đầy hoang dại và đôi mắt đen tối như tội lỗi. Đôi mắt tội lỗi, cánh tay tội lỗi, và đôi môi mọng tội lỗi. Ý nghĩ đó khiến Max cười toe toét bất chấp quai hàm đau đớn của chàng.
“Nâng cốc vì Max,” John Mitford hét lên, và một dàn hợp xướng tiếng đàn ông gầm vang hưởng ứng. John đổi sang giọng sướt mướt. “Vì người bạn dũng cảm; vì người bạn tốt nhất mà một người đàn ông có thể có; vì người chiến thắng, thậm chí dù anh đã thua đêm nay; vì Corinthian tuyệt vời nhất trong tất cả các Corinthian!”
“Vì Max,” những tiếng nói sặc mùi rượu thét vang, “Corinthian tuyệt vời nhất trong tất cả các Corinthian,” và những chai brandy mở ra lại truyền tay nhau một lần nữa.
Corinthian. Ở tuổi 21, chàng sẽ kiêu hãnh trở thành hội viên trong nhóm này. Tất cả bạn bè của chàng đã trở thành Corinthian. Họ tự cho mình là những lực sĩ, quý ông, vận đông viên đua ngựa, võ sĩ quyền anh. Nhưng đó là nhiều năm trước. Những ngày này, họ rũ sạch trách nhiệm và những mối quan tâm mỗi năm một lần, mặc những bộ đồ thời trang và đùa giỡn như những đứa bé trai, cố gắng tự thuyết phục bản thân mình họ vẫn là những Corinthian. Đó chính là lý do sao chàng nhận lời thách đấu của Jack Cleaver đêm nay. Quá sức ngu ngốc.
Bạn của chàng, cũng như chàng, nhận thức được mọi việc đã thay đổi. Họ đã bị cuốn xa nhau do lợi ích phân tán. Và đơn giản là họ không có thời gian theo kịp người kia. Trong nỗ lực chặn cơn thủy triều, họ đã nảy ra ý tưởng dành một phần của tháng Bảy ở Brighton. “Những kẻ độc thân cuối cùng còn đứng vững,” họ gọi như vậy. Họ đã là bạn bè khăng khít từ những ngày tháng còn là sinh viên ở Oxford và chẳng có điều gì, họ đã thề, có thể xen vào giữa họ.
Oxford, đó là những ngày, những ngày tháng tuổi trẻ thanh bình và huy hoàng.
“Mình ước được đề nghị nâng cốc,” Max nói, và lấy làm hoảng sợ vì giọng lè nhè của mình. Có lẽ chàng cũng đã quá chén.
“Huân tước, hãy bảo vệ chúng tôi,” Ash Meynell, anh chàng bảnh bao nhất nhóm, dài giọng. Chàng ta nhìn chằm chằm vào Max qua chiếc kính một mắt của mình. “Tớ nghĩ anh chàng vẫn còn sống.”
Nhận xét này khiến mọi người tức giận, và họ bắt đầu diễn thuyết Max vì cuộc biểu diễn khá buồn nản chống lại Mighty Jack. Max nhìn nó theo hướng tích cực. Thực tế, những người bạn này quá sức thoải mái với nhau đến mức những lời sỉ nhục ném qua ném lại thành bản sắc của họ.
“Vì Oxford,” chàng nói, giơ cao chai brandy.
“Oxford,” họ hưởng ứng, rồi uống ừng ực, tu từng ngụm rượu lớn trong những cái chai truyền tay nhau.
Dưới sàn xe ngựa, một giọng nói đăm chiêu cất lên, “Nhớ lại ngày xưa. Đã ai trong chúng ta từng tốt nghiệp vào tháng 8 chưa nhỉ?”
Chẳng có lời đồng thanh nào trả lời câu hỏi.
“Chúng ta có bổn phận phải làm thế à?” Ash hỏi, chĩa cái kính một tròng vào cơ thể nằm trên sàn.
Tony Palmer nâng mình ngồi dậy. “Tớ,” chàng nói. “Đừng hỏi tớ vì sao. Cha tớ chưa từng tốt nghiệp nhưng ông mong muốn điều tốt đẹp hơn với con trai ông. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp khi tớ bị đuổi học.”
Điều này dẫn đến hàng tràng hồi tưởng về những năm tháng ở Oxford, rồi vòng vèo thế nào lại dẫn đến việc nâng cốc vì nhà vua, vì cuộc săn cáo, vì các diễn viên, vũ công opera nói chung và cuối cùng nghiêm túc hơn là “những người bạn vắng mặt.”
Ba trong số họ giờ đây, thật đáng buồn, đã kết hôn và buộc phải thuận theo mong ước của vợ họ thay vì bạn họ. Có thể chẳng có bữa tiệc độc thân nào nữa ở Brighton cho những kẻ đã kết hôn. Lời nói đùa nổi tiếng của bọn họ là người đàn ông có vợ chỉ tốt cho một thứ là bệnh gút, và chẳng gã nào muốn mắc bệnh gút trước thời điểm của hắn, nếu có đi chăng nữa.
(Tại vì từ bachelor có 2 nghĩa là anh chàng độc thân và các cử nhân, đoạn trên Deco hiểu là anh chàng độc thân nhưng ở dưới này thì có lẽ phải hiểu là bữa tiệc của những người đã tốt nghiệp đại học)
Max chợt nhìn thấy cái mốc mà chàng đang tìm kiếm, một nhà thờ nhỏ ở Saint Laurence, và chàng hét lên. “Dừng xe.”
Các bạn chàng quá sửng sốt vì đột nhiên Max trèo ra khỏi xe trước khi họ kịp định thần lại. Khi họ phản đối, chàng giơ tay ra dấu im lặng. “Các quý ông,” chàng nói, “ Sự khoái cảm xác thịt của đội quân Madame Capet không phải dành cho tớ. Các cậu đã nhận thấy suốt cuộc đọ sức, Jack Cleaver đã thiến tớ rồi. Thành thực mà nói, tớ vẫn còn đau nhừ người và nếu tớ thử bài tập arobic mà các cậu vẽ ra, có lẽ tớ chẳng bao giờ dậy khỏi giường được nữa.”
“Ý hắn là,” John nói, “hắn ta không lên nổi nữa.”
Khi những tràng cười chế giễu lắng dịu, Max nói. “Tớ không thể cãi được. Tớ sẽ gặp các cậu ở Brighton sau.”
“Đó là những gì cậu nói năm ngoái,” Ash lè nhè, “nhưng cậu chẳng xuất hiện. Cậu có biết tớ đang nghĩ gì không Max? Tớ nghĩ cậu đã trở thành ứng cử viên số một cho bệnh gút rồi đấy. Mẹ tớ nói rằng điều đó sẽ xảy ra với tất cả Corinthian chẳng sớm thì muộn.”
Việc đó gây ra một tràng la hét phản đối. Khi có một chút yên lặng tạm thời, Max nói, “Ash, đáng lẽ cậu phải hiểu tớ hơn thế. Tớ quá cẩn thận để có thể mắc bệnh gút. Tớ sẽ giữ lời đến Brighton mặc dù tớ không thể ở quá vài ngày. Công việc của tớ bắt tớ phải đến Exeter tháng tới hoặc tháng sau nữa, và tớ không thể trốn lâu hơn được.”
“Việc gì vậy?” Giọng nói nhịu hỏi.
“Cậu không biết à? Max đã đề nghị mua tờ thời báo Exeter,” một giọng khác trả lời. “Lúc này, cậu ta đang trên đường tới đó.”
Điều này làm cho mọi người nghĩ đến một bài hát say xỉn tục tĩu về những người cưỡi ngựa tài hoa của Exeter và trước khi chiếc xe ngựa đi xa, năm giọng nói đầy sức sống đang hét to hết cỡ những lời nói tục tĩu. Max nhăn mặt khi chàng quay lại hướng đường High Street nơi Black Swan toạ lạc, và chàng chờ một lúc để đếm lại các vết thương của mình. Chàng đau khắp mình mẩy, mũi chàng bị đấm mạnh, và cằm chàng cảm thấy như thể bị gạch đập. Tuy nhiên, câu hỏi quan trọng nhất là, liệu chàng có thể thực hiện điều này không? Đó là điều khiến chàng thoái thác bạn bè mình, và cũng là điều khiến chàng thoái thác Deidre. Có lẽ nàng sẽ nổi khùng lên nếu như chàng quê mùa viện cớ đau đầu hoặc thời tiết. Khốn kiếp thật! Chàng đã không mời nàng làm bạn đường đến Exeter, biết rằng nàng chỉ làm chàng vướng chân. Nhưng ông chồng già run rẩy của nàng, ngài William Honeyman, đã chuồn đến sự sản của ông ở Kent và Deidre đã làm chàng ngạc nhiên bằng việc xuất hiện ở Black Swan. Qua vẻ mặt chàng, nàng biết rằng chàng chẳng hài lòng khi nhìn thấy nàng, và khi chàng chuồn đi gặp bạn, một cuộc tranh cãi dữ dội đã nổ ra. Nếu như chàng thoái thác nàng bây giờ, sẽ có một vụ cãi cọ nữa mà chàng thì chẳng ở trong tâm trạng muốn cãi cọ.
Thoái thác nàng? Chàng bắt đầu giống như ông già tám mươi. Tất nhiên chàng sẽ không thoái thác nàng. Nếu Deidre không thể làm một người đàn ông tỉnh lại, chắc hẳn anh ta phải đặt hai chân trong mộ rồi. Chàng sẽ làm điều đó dù cho chàng có chết trong lúc làm.
Chí ít chàng cũng chết với nụ cười trên môi.
Black Swan tối om ngoại trừ ngọn đèn treo ở mái hiên trước nhà. Max đi qua cửa tò vò vào sân trong. Ở đây có nhiều đèn treo hơn. Chàng không mong sẽ gặp ai vào cái thời điểm 2 h sáng này và chàng cũng không gặp ai cả. Reading là một thị trấn miền quê, mọi người ngủ sớm và dậy sớm. Tất cả các quán trọ đều khoá cửa sau khi mặt trời lặn không lâu. Nhưng chàng đã xem xét điều này trước khi chàng trốn đi với bạn.
Ở góc sân trong là một cây táo già méo mó, và cửa sổ phòng chàng bị che mờ bởi những cành cây đầy lá. Chàng để mở cửa sổ để chàng có thể trở về mà không đánh thức toàn bộ ngôi nhà dậy. Một anh chàng độc thân chẳng cần phải quá dè dặt nhưng nó cần thiết trong trường hợp của Deidre. Mặc dù nàng và ngài William có sự thông hiểu lẫn nhau và họ đã ly thân nhưng họ bề ngoài họ vẫn duy trì mối quan hệ. Không làm như thế thì vị trí của Deidre trong xã hội sẽ bị huỷ hoại dễ dàng. Đó là cách mà thế giới của họ tồn tại.
Bề ngoài quan trọng hơn thực tế rất nhiều, đặc biệt là với phụ nữ.
Có ánh sáng hắt ra từ phía cửa sổ. Vì thế rốt cuộc thì Deidre cũng đang thức đợi chàng. Thở dài cam chịu, chàng nghiến chặt răng và với cái cành cây xương xẩu ở ngay trên đầu chàng.
Quyển sách trong lòng nàng rơi xuống sàn trải thảm với tiếng thịch êm ái làm nàng giật mình tỉnh dậy. Sara chống tay lên hai tay ghế rồi đứng lên. Khi nàng nhìn thấy quyển sách trên sàn, nàng nhận ra đó là nguyên nhân đánh thức nàng, sự minh mẫn quay trở lại và nàng hít thở chầm chậm, điều hoà lại nhịp thở. Chẳng có gì đe doạ nàng cả. Nàng đang ở trong phòng ngủ của nàng ở Black Swan, điểm dừng đầu tiên trong chuyến hành trình tới Bath, và nàng đã ngủ quên khi đang đọc dở Cecilia. Không ai biết nàng ở đâu. Không ai.
Với một tay xuống, nàng nhặt quyển sách bọc da và đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh ghế nàng ngồi. Nàng thường xuyên đọc tiểu thuyết của Fanny Burney, nàng có thể thuộc lòng kể lại. Mặc dù vậy, nó có tác dụng xoá sạch mọi phiền muộn, lo âu khỏi tâm trí nàng và cho nàng vài giờ nghỉ ngơi. Nhưng giờ nàng đã dậy rồi, nàng đã hoàn toàn tỉnh dậy và ước giá nàng đọc quyển sách đáng nguyền rủa này trên giường.
Tiếng sấm ầm ầm từ phía đằng xa. Cơn bão sẽ đến trước khi trời sáng. Nàng giãn người để những cơ bắp gò bó được thoải mái, rồi nâng mái tóc buông xoã của mình lên khỏi cổ trong nỗ lực làm mình mát hơn. Bất chấp nàng mở cửa sổ từ sớm, căn phòng nhỏ này vẫn nóng và ngột ngạt, quá nóng đến mức chiếc váy ngủ mỏng manh của nàng cũng dường như tỳ vào da nàng quá nặng. Nàng tháo những chiếc cúc ngọc trai bé tí tẹo từ cổ đến thắt lưng và kéo hai vạt váy ngủ ra sau để hở ngực mình ra. Nàng vẫn thấy quá nóng bức và nàng cầm lấy bình đựng nước đặt trên chiếc bàn cạnh ghế. Nó rỗng không. Thở dài, nàng lại đặt nó xuống.
Ngọn nến trên bệ lò sưởi đã yếu dần và bắt đầu phập phù. Nàng đứng lên, với lấy nó, rồi ngập ngừng. Chẳng có nhiều khả năng nàng sẽ ngủ lại được lúc này. Có lẽ nàng nên thắp một ngọn nến khác và – và làm gì nhỉ? Tra tấn trí não nàng với hình ảnh của gã em rể đáng ghét của nàng vào lần cuối nàng gặp hắn ư? Tranh luận không ngừng về việc William liệu còn sống hay đã chết ư? Xem xét những gì hắn sẽ làm với nàng nếu hắn bắt được nàng ư?
Nàng biết hắn sẽ làm gì. Hắn sẽ giết nàng, tất nhiên. Rồi Anne sẽ thừa hưởng tiền của cha họ, và cuối cùng William sẽ thò cái móng vuốt tham lam của hắn vào đó. Đó là tất cả những gì hắn muốn – tiền.
Nàng sẽ không bao giờ để hắn làm tổn thương bất cứ ai trong gia đình lần nữa.
Một kế hoạch nông nổi, Bea gọi chuyến hành trình đến Bath như vậy. Vào giây phút minh mẫn hơn, bà đã đồng ý. Trong hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng này cần đến biện pháp liều lĩnh đến tuyệt vọng và nàng thì đang tuyệt vọng. Nàng tra tấn trí não mình không ngừng nghỉ để tìm ra phương cách tốt hơn và chẳng có cái nào cả. Một khi nàng kết hôn và bản thoả thuận hôn nhân được ký, William sẽ không còn là mối đe doạ nữa.
Điều này thật vô lý. Nàng biết William đã chết. Nàng biết. Có đúng không?
Giá như có một người mà nàng có thể kể cho nghe những bí mật... nhưng chẳng có ai hết. Và có những bí mật mà đơn giản là không thể chia sẻ được.
Nàng day day lông mày bằng những ngón tay. Đầu óc nàng trở nên mụ mẫm vì suy nghĩ quá nhiều. Và thực tế, chẳng có gì để mà nghĩ cả. Nàng đã quyết định rồi. Hãy để nó như vậy, nàng nghiêm khắc nói với bản thân. Hãy tống khứ tất cả những sự lo âu ra khỏi đầu óc và đi ngủ.
Nàng đi nhón chân, che tay sau ngọn nến leo lét thổi tắt nó, và đúng lúc nàng thực hiện hành động thổi tắt nó, từ khoé mắt, nàng bắt gặp hình ảnh phản chiếu trong gương phía trên bệ lò sưởi, một người đàn ông đang trèo qua khung cửa sổ.
Trong khoảnh khắc không nhìn thấy gì bởi bóng tối, cổ họng nàng đặc lại vì kinh hoàng. Hắn đã tìm thấy nàng! William đã tìm thấy nàng!
“William?” nàng thì thầm bằng giọng khàn khàn.
Chẳng có câu trả lời.
Nàng run như cầy sấy, tim nàng dội mạnh vào xương lồng ngực, nàng dịch người quay lại để đối mặt với kẻ xâm nhập. Mất một lúc mắt nàng mới quen với bóng tối. Nó không hoàn toàn tối đen như mực. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trong sân hắt bóng lập loè, nhưng nàng chẳng nhìn thấy gì, không có người đàn ông nào ở bên khung cửa sổ lúc này. Nhưng thính giác của nàng còn sắc bén hơn và nàng có thể nghe thấy tiếng ai đó đang thở. Nàng hít vội không khí vào khi tiếng nói của hắn phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ta không biết,” hắn nói, “rằng mái tóc của em có những sợi đỏ. Nhưng ta cho rằng các quý cô có thể thay đổi vẻ bề ngoại cho phù hợp. Chờ ta một phút. Ta cảm thấy như thể ta vừa trèo lên Matterhorn vậy.”
(Matterhorn là một ngọn núi của dãy Anpes – Anpơ - cao 4.478m và là một trong những đỉnh núi cao nhất của dãy Anpes)
Đó không phải giọng của William! Ý nghĩa đó mang lại cho nàng sự bình tĩnh đáng kể. Không phải William, rồi, nhưng một trong những người bạn của hắn, kẻ hiển nhiên biết mặt nàng. Nàng cho rằng William đã cử hắn đến như kẻ báo hiệu điều gì đang tới, khi mà sự kinh hoàng thực sự bắt đầu. Hoặc có lẽ hắn muốn chứng tỏ rằng, bất chấp những mưu mẹo của nàng, hắn vẫn có thể tóm được nàng.
Nàng sợ chết khiếp nhưng nỗi sợ hãi của nàng bị mờ đi bởi sự tức giận. Nàng không thể hình dung ra những lời nói dối mà William đã nói với bạn của hắn: rằng nàng là người đàn bà dâm đãng; rằng bất cứ người đàn ông nào cũng có thể có nàng. Đây là người sẽ phát hiện ra rằng William nói dối.
Nàng phải bình tĩnh; nàng phải nghĩ xem làm gì bây giờ. Nếu nàng hét lên, hắn sẽ tới sát nàng trong chớp mắt. Bea đang ở trong căn phòng dọc hành lang nhưng chắc phải có động đất mới đánh thức được Bea. Một trong những khách trọ có thể nghe thấy tiếng nàng, nhưng nếu họ tới cứu nguy, nàng chẳng nghi ngờ rằng kẻ tấn công nàng sẽ bảo chữa rằng họ đã xen vào cuộc cãi vã yêu đương và đẩy họ đi. Và ai sẽ tin Sara Carstairs khi mà họ biết nàng là ai? Với nhận thức rằng chẳng có ai giúp nàng ngoại trừ chính bản thân nàng, tâm trí nàng trở nên thông suốt. Nàng không thể xông tới cánh cửa bởi vì nàng không biết hắn ở đâu. Không có súng cũng chẳng có dao giấu trong đống đồ đạc của nàng và nếu có thì nàng cũng chẳng sử dụng nó. Một người đàn bà đã bị xét xử vì tội sát nhân sẽ rất khó khăn giải tích được cái xác chết trong phòng ngủ của mình.
Những ý nghĩ khác từ từ đến với nàng. Hắn toả ra mùi rượu mạnh. Nếu hắn đã uống rượu, điều đó sẽ có lợi cho nàng. Que cời lửa đang ở trước lò sưởi sau chân nàng, và như nàng biết rõ, que cời lửa có thể là một vũ khí giết người.
Không dùng que cời, nàng nhún vai nghĩ. Nàng không thể chịu đựng được việc đâm hắn với cái que cời, ngoại trừ đó là phương cách cuối cùng. Bình đựng nước, nàng nghĩ. Nó chỉ cách nàng vài bước chân, trên bàn bên cạnh ghế của nàng. Rồi, nàng sẽ vô hiệu hoá hắn, nàng sẽ khoá hắn vào phòng và trốn trong phòng của Bea. Nếu như nó có thể đơn giản như thế.
Nàng bắt đầu nhích từng inch đến cái bàn, và nàng trở nên bất động vì ghê tởm khi hắn nói tiếp. “Ta xin lỗi vì về muộn quá,” hắn nói. “Ta không nghĩ em lại thức đợi ta. Ta nghĩ rằng em đã đi ngủ.” Mặc dù giọng hắn dịu dàng những những lời hắn nói làm nàng ớn lạnh. Hình như hắn nghĩ rằng William đã dàn xếp với nàng và nàng sẽ chào đón hắn trong vòng tay rộng mở. Nàng càng làm hắn tỉnh ngộ sớm chút nào thì tốt hơn chút ấy.
“Tôi muốn ngài rời khỏi đây. Ngay bây giờ.” Nàng dừng lại khi nàng nghe thấy giọng run rẩy của mình, nàng hắng giọng rồi tiếp tục. “Nếu ngài đặt tay lên người tôi, tôi sẽ móc mắt ngài ra.”
Im lặng. Nàng có ấn tượng rõ ràng rằng hắn đang xem xét, cân nhắc nàng cũng nhiều như nàng đang xem xét hắn. Có lẽ hắn nghĩ nàng có súng. Có lẽ đó là lý do vì sao hắn đứng xa nàng. Và có lẽ tốt hơn nàng nên làm gì đó trước khi quá muộn.
Hắn nói, “Chẳng giống em chút nào. Thậm chí giọng em còn chẳng giống. Chắc là ta đã uống nhiều hơn ta nghĩ.”
Khi bóng hắn đột nhiên lờ mờ hiện ra trước mặt nàng, nàng di chuyển nhanh như ánh sáng. Nàng chụp lấy cái bình nước và lùi lại tránh xa hắn.
“Đừng có lại gần hơn,” nàng thét lên.
Hắn lờ tít lời cảnh cáo của nàng. “Hãy xem...”
Nàng cầm lấy cái bình thuỷ tinh với tất cả sức mạnh nhưng nó vỡ tan khi đập phải cột giường, và ngay tức khắc, kẻ xâm nhập ôm ngang nàng và mang lại giường.
Sara nén tiếng khóc. Chân nàng mở rộng và sức nặng của hắn đè nàng xuống đệm lông; cổ tay nàng bị giữ chặt phía trên đầu nàng trong gọng kìm cứng như thép, và những khuy kim loại trên chiếc áo khoác của hắn ấn sâu vào bộ ngực mềm mại của nàng. Nàng nao núng khi hắn cúi đầu xuống.
Giọng nói của hắn mạnh mẽ. “Đêm nay dường như em thật lạ. Ta không thể giải thích được.” Hắn cười dịu dàng. “Ta nghĩ có lẽ ta đã đánh giá thấp sự quyến rũ của em. Á, Deirdre, đừng có đánh ta.”
Khi miệng hắn ấn vào miệng nàng, nàng gồng mình chuẩn bị cho sự thô bạo, nhưng hắn rất dịu dàng và làm nàng sửng sốt. Và khi nụ hôn mang mùi vị brandy vẫn còn phảng phất, ý nghĩ về Deirdre chạy vòng quanh trong đầu nàng, nàng nhận ra rằng nàng đã cư xử bậy bạ. Nàng đang nghĩ về William khi kẻ lạ mặt trèo qua cửa sổ và trí tưởng tượng của nàng đã làm phần việc còn lại.
Nàng trở nên ẻo lả vì nhẹ nhõm và cố gắng, một cách yếu ớt, đẩy hắn ra. Khi việc đó không có tác dụng, nàng phản ứng một cách thụ động, không hưởng ứng cái ôm của hắn cũng không chống lại hắn.
Hắn sững người lại, rồi ngẩng đầu lên. Đường nét hắn mơ hồ, không rõ nhưng nàng nhìn thấy khung xương đẹp như tạc và tia sáng loé lên từ hàm răng trắng khi hắn cười. “Em không phải là Deirdre,” hắn nói.
“Không.”
“Ta nghĩ giờ ta mới biết. Ta đã trèo nhầm cửa sổ phải không?”
Thật điên rồ nhưng nàng nhận ra nàng đang cười đáp lại chàng. Tâm trí nàng đã hiểu rõ mọi thứ. Chàng chẳng phải sứ thần của William; chàng cũng chằng phải kẻ trộm; chàng cũng chẳng hãm hiếp nàng. Đơn giản là chàng vào nhầm phòng, căn phòng chàng nghĩ sẽ tìm thấy Deirdre và thay vì thế, chàng thấy nàng.
Nàng nên nguyền rủa chàng vì tất cả những nỗi sợ hãi không cần thiết mà chàng đã đẩy nàng vào. Nàng nên yêu cầu chàng ra khỏi người nàng và rời khỏi phòng nàng ngay tức khắc. Nhưng việc thoát khỏi tất cả những căng thẳng đã đóng chai trong nàng suốt vài tuần qua để lại sự trống rỗng kỳ lạ. Nàng có khuynh hướng muốn khóc trên vai chàng hơn là đẩy chàng đi nhiều.
“Dường như cả hai chúng ta đều lầm,” nàng nói.
Có tiếng cười trong giọng nói của chàng. “Ta không chắc việc vào phòng em là sai lầm hay không. Deirdre có thể trở thành người đàn bà hay gây gổ khi nàng ấy tức giận. Nàng ấy sẽ chẳng đập chệch cái bình mà em định đập vỡ đầu ta đâu. Ta nghĩ ta đã nhận ra em không phải là Deirdre.”
“Deirdre là vợ ngài à?”
“Không, tạ ơn Chúa!”
Một lần nữa nàng lại phát hiện ra mình cười lại với chàng.
Nàng thích chàng, nàng thực sự thích chàng. Chàng không đe doạ nàng hay mất bình tĩnh khi nàng tấn công chàng. Chàng là động vật giống đực hùng mạnh nhưng dường như chàng cũng thuần tính như một chú cừu non. Nàng hi vọng Deirdre biết nàng ta may mắn biết bao. Những người đàn ông như thế này chỉ có vài người thôi.
Nhưng họ đã trở nên quá ấm áp, quá thân mật. Hoặc có lẽ bóng tối bập bùng đã giam giữ nàng như nô lệ.
Giờ thì nàng không sợ chàng nữa, ấn tượng của chàng xuyên suốt các giác quan của nàng, và tất cả các giác quan của nàng đang hoạt động mạnh. Nhưng có lẽ, nếu nàng có thể nhìn rõ chàng, nàng sẽ không thích chàng chút nào.
Đã đến lúc phải kết thúc việc này. Nàng đẩy vai chàng ra bằng cả hai tay và chàng chiều theo nàng. Chàng nhấc trọng lượng mình ra khỏi người nàng nhưng chàng chẳng di chuyển để ra khỏi giường.
Nàng nhướn lông mày lên và nói, hoà nhã hết mức có thể. “Hãy quên chuyện này đi, được không? Đó thực sự là sự lầm lẫn, và không ai cần phải biết về điều này cả.”
“Ngoại trừ chúng ta.”
“Đúng thế.”
Nàng có thể cảm nhận điều đó một lần nữa, đo lường, đánh giá mỗi hơi thở của mình, mỗi từ nàng thốt ra và nàng nói nhanh, “Tôi nghĩ tốt hơn ngài nên đi đi.”
Một sự im lặng kỳ quặc, rồi chàng nói dịu dàng. “Ta không muốn đi, và ta không nghĩ là em cũng muốn.”
Một cơn rùng mình chạy khắp người nàng, rồi đến cơn rùng mình khác. Nàng cố gắng tập hợp những lý lẽ đáp trả và thất bại hoàn toàn. Chàng đúng. Nàng không muốn chàng đi. Nhưng điều đó thật điên rồ. Chàng là người lạ. Một vài phút trước nàng còn sợ chàng. Vậy điều gì đã mang lại sự thay đổi này trong nàng đây?
Nàng không muốn nói dối chàng, vì thế thay vì trả lời, nàng hỏi. “Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi không muốn ngài đi?”
“Chẳng có gì. Mọi thứ. Bằng trực giác, nhưng ta cảm thấy...”
“Ngài cảm thấy cái gì?”
Chàng vuốt ve khuôn mặt nàng với những ngón tay của chàng, một cử chỉ lướt qua mà – nàng thực sự điên rồi – nàng ước nó kéo dài mãi mãi. “Ta cảm thấy,” chàng nói dịu dàng, “rằng quý cô đó cần một người bạn.”
Đột nhiên nước mắt làm cay mắt nàng. Nàng hiếm khi khóc, đặc biệt là trước mặt người khác. Nàng quá điềm tĩnh.
Lần cuối cùng nàng khóc là sau đám tang của cha nàng, và nàng khóc một mình trong phòng riêng của nàng.
Người đàn ông này, hết sức kỳ lạ, đã thực sự nhìn thấu tâm trí nàng. Thậm chí những người gần gũi với nàng cũng nghĩ rằng nàng là người tự chủ. Nàng cố gắng như vậy. Không. Nàng phải như vậy.
Nàng nuốt khan trước khi nàng nói, nhưng giọng nàng phản bội nàng để lộ ra tiếng run run. “Thật lạ lùng khi nói điều đó mà ngài thậm chí còn chẳng biết tôi.”
Chàng dịch lại gần hơn và nàng ngửi thấy sặc mùi brandy. “Ta có vẻ giống người lạ với em không? Hãy thành thật, nghiêm túc.”
“Tôi... không.”
“Ta có vẻ thế nào?”
Nàng phải nghĩ về điều đó trước khi nàng nói ra suy nghĩ của mình. “Ngài có vẻ thân quen.” Sự thật, chàng như một người bạn lâu năm không gặp và điều đó thật ngu xuẩn. “Nhưng điều đó thật vô lý, tất nhiên. Tôi chắc là chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
“Ta cũng vậy.” Bàn tay dịu dàng của chàng ôm lấy mặt nàng. “Ta nghĩ em đã bỏ bùa ta. Em nghĩ gì? Nói cho ta biết em nghĩ gì.”
Nàng cảm thấy như mình đã quá chén. Nàng cảm thấy như thể nàng đã đánh mất sức chống đỡ. Nàng cảm thấy như thể không có gì trên thế giới ngoài căn phòng nhỏ này và sự hiện diện đầy an ủi của người đàn ông bên cạnh nàng.
Chắc hẳn là vì bóng tối, ánh sáng lập loè, tiếng mưa đang đập vào cửa sổ đã bọc họ trong cái kén ấm áp của sự thân mật. Điều này không thể kéo dài. Điều này không thể đứng vững trong ánh sáng lạnh lẽo ban ngày.
Nàng nhìn chàng chăm chú, căng mắt ra nhìn chàng trong ánh sáng mờ ảo. Tóc chàng màu vàng, miệng chàng đầy đặn và gợi cảm – nàng chỉ biết đến thế, tất cả phần còn lại để cho trí tưởng tượng của nàng phát huy. Mắt chàng ân cần, nàng quyết định thế, và nếp nhăn ở khoé mắt; một đôi mắt ân cần, một nụ cười ân cần rất phù hợp với giọng chàng.
“Em có muốn ta ở lại không?” Môi chàng vuốt ve má nàng. “Nói cho ta biết!”
Thật điên rồ. Nàng không được nói có, nhưng dường như nàng không thể nói không.
Khi nàng không đáp, chàng lại chiếm lấy môi nàng. Nàng không sợ. Nàng đang đánh giá chàng, nàng biết rằng nàng có thể dừng chàng lại bất cứ khi nào nàng muốn. Nàng ngả người xuống gối và chàng theo nàng, bao phủ nàng bằng phần trên cơ thể chàng. Thậm chí điều đó cũng chẳng làm nàng sợ hãi. Miệng chàng trên miệng nàng ấm áp và dịu dàng; nàng cảm thấy an toàn và được che chở trong vòng tay chàng.
Chàng nhấc môi lên khỏi nàng một chút. “Đừng sợ,” chàng thì thầm. “Ta sẽ không làm em đau đâu. Ta sẽ không để điều này đi quá xa. Ta chỉ là muốn chạm vào em thôi. Một chút thôi.”
Một cánh tay giơ lên và vuốt ve gương mặt chàng. “Tôi không sợ ngài,” nàng nói.
“Ta biết.” Chàng cười khàn khàn trong họng. “Ta nghĩ ta mới là người nên sợ.”
Nang hoang mang vì lời nói của chàng khi môi chàng lại đặt lên môi nàng lần nữa. Lần này, nụ hôn của chàng trở nên nóng bỏng và mang hương vị của sự ham muốn. Môi chàng dịu dàng thúc giục môi nàng tách ra. Tay chàng vuốt ve khắp cơ thể nàng từ ngực đến thắt lưng đến mông, đầy gợi tình và ngọt ngào. Nàng cảm thấy như thế nàng đang bước vào dòng nước dịu dàng, dòng nước đang cuốn trôi nàng đến nơi nào nàng không biết nữa.
Chàng sẽ làm tình với nàng.
Tâm trí nàng vụt hiện lên rằng nàng muốn chàng. Nàng, Sara Carstairs, muốn một người lạ làm tình với nàng. Nàng chưa từng cảm thấy như thế này trước đây, và nghi ngờ rằng nàng sẽ cảm thấy như vậy một lần nữa. Nhưng sẽ là sai lầm nếu chiều theo cảm xúc của nàng. Nàng không còn là nàng nữa. Nàng quá bối rối, trĩu nặng bởi những nỗi lo âu. Và chàng thật tử tế. Đó là tất cả. Nàng sẽ nhấm nháp sức mạnh của vòng tay bao bọc này một chút nữa thôi, rồi nàng sẽ đẩy chàng ra.
Đột nhiên, dòng chảy nàng đang bồng bềnh không còn dịu dàng nữa. Nụ hôn của chàng trở nên nóng bỏng hơn, sâu hơn, ướt át hơn. Chàng không còn ngọt ngào dỗ dành nàng nữa, chàng đang ngấu nghiến nàng. Sức nóng trải rộng khắp làn da nàng, khiến nó trở nên nhạy cảm đến mức không thể chịu đựng được những cái vuốt ve của tay chàng. Và những bàn tay đó! Chúng thực sự có ma lực. Chàng biết chính xác phải chạm vào nơi nào để khiến nàng đau đớn vì ham muốn. Nàng thở gấp, rồi lại thở gấp và đột nhiên nàng phải chiến đấu cho từng hơi thở.
Và nàng sụp xuống vì thoả mãn.
Nàng nắm lấy vai chàng để đẩy chàng đi nhưng lại phát hiện ra nàng đang đeo bám lấy chàng. Như thể nàng cho chàng một tín hiệu, chàng bao phủ cơ thể nàng bằng cơ thể mình, rồi điều chỉnh vị trí để nàng có thể cảm thấy sức ép mà vật khuấy động của chàng qua lớp vải quần chàng đang ấn xuống nàng. Toàn bộ cơ thể nàng choáng váng.
Giọng chàng khàn khàn và sửng sốt kỳ lạ. “Ta phải mất trí mới để mình phải chịu sự tra tấn này. Nhưng em không biết ta đang nói về cái gì đúng không?”
Nàng lờ mờ nhận thức được những lời chàng nói, nhưng cái cảm giác cơ thể khuấy động mạnh mẽ đang nghiền nát cơ thể nàng gợi tình không chịu nổi. Nàng cố gắng đấu tranh lại cảm xúc đang bắt đầu chôn vùi nàng nhưng nàng đã để nó trở nên quá muộn. Một tiếng hét nho nhỏ điên cuồng bật ra khỏi miệng nàng, rồi nàng run rẩy phía dưới chàng khi nàng bùng nổ vì thoả mãn.
Khi cơn chấn động qua đi, nàng bồng bềnh trở lại trạng thái lý trí hơn, chàng hôn cổ nàng, mắt nàng, môi nàng, ngực nàng. Chàng vẫn hoàn toàn bị khuấy động, chàng kéo mình rời khỏi nàng và ngồi dậy.
Sự thích thú quay trở lại giọng nói của chàng. “Ta nghĩ,” chàng nói, “đã đến lúc chúng ta tự giới thiệu bản thân. Nhưng đầu tiên, hãy thắp nến đã.”
Lời nói của chàng ngay tức khắc cuốn phăng đi trạng thái yếu ớt vì thoả mãn vừa chiếm lấy nàng. “Không!” Nàng bật dậy. “Đừng làm hỏng những thứ này. Đây là... sự mê hoặc. Vâng, nó là vậy. Đừng nhìn nó dưới ánh sáng lạnh lẽo ban ngày.” Rồi nhẹ nhàng hơn, bởi vì nàng không muốn làm tổn thương cảm giác của chàng. “Giờ thì hãy nói lời tạm biệt. Thực sự, tôi nghĩ như vậy tốt hơn.”
Nàng khó có thể nhận ra giọng nói vang đến nàng từ bóng tối. Giọng nói mềm mại như nhung đã bị thay bằng giọng nói sắt đá. “Hành động điên cuồng trong chốc lát ư? Ta khó mà nghĩ vậy. Em muốn chạy trốn. Ta có thể hiểu được điều đó. Nhưng ta sợ ta không thể chấp nhận được.”
Đó không còn là giọng nói của người bạn lâu năm không gặp. Đâu rồi sự quyến rũ? Dịu dàng? Sara chống khuỷ tay hạ thấp người xuống khi nàng nghe thấy tiếng đá lửa đập vào thép. Con cừu được thuần hoá của nàng không còn thuần tính nữa.
Và đột nhiên, nàng cực kỳ sợ hãi.
Đây là phần thưởng của chàng, Max nghĩ vậy, vì đã nhận lấy những cú đánh nhớ đời. Đó là cử chỉ thật rộng lượng, nếu xem đến việc những người bạn của chàng đã nhẵn túi khi đặt cược nặng ký cho chàng thắng Mighty Jack Cleaver, một võ sĩ quyền anh xuất sắc trong phạm vi 5 hạt quanh đây. Họ nên biết rõ hơn. Và chàng cũng nên vậy.
Chắc hẳn chàng phải mất trí khi để các bạn chàng xúi chàng vào chuyện này. Ai ở Hades nghĩ rằng chàng lại đồng ý cơ chứ? Chàng chẳng phải một võ sĩ chuyên nghiệp. Chàng chỉ là dân nghiệp dư. Chỉ đến mức luyện tập cùng với quý ngài Jackson khi chàng ở thành phố nhưng chỉ là các dạng bài tập thôi. Từ giờ trở đi, chàng chỉ chơi criket thôi.
Chàng rên rỉ khi chiếc xe ngựa húc vào ổ gà. Giờ thì chàng chẳng còn thấy ngạc nhiên vì chưa từng ai dám tuyên bố sẽ giành được phần thưởng 1000 bảng mà Mighty Jack Cleaver trả cho bất cứ người nào hạ gục được anh ta. Một người đàn ông sừng sững như núi đá. Nặng ký (cleaver) từ tên gọi đến bản chất.
Chàng không nên oán trách. Chàng nên cám ơn ngôi sao may mắn của mình vẫn còn thở được. Lúc này, chàng chưa bị gãy mũi và dẻ xưong sườn nào cả. Chàng chỉ cảm thấy như thể bị xe cán qua thôi.
“A, Reading,” giọng ai đó ở góc xe ngân nga.
Max mở đôi mắt mờ nhoẹt của mình nhìn ra cửa sổ. Vào tầm này ban đêm, chẳng có gì nhiều để nhìn ngắm cả. Chỉ có ánh sáng hắt đến từ những chiếc đèn lồng đang treo bên ngoài tất cả các toà nhà. Có vẻ những người dân tốt bụng của Reading đang ấm áp trên giường và trong tình trạng của chàng, đó chính xác mà nơi chàng muốn ở. Đêm nay, chẳng đời nào chàng đến nhà thổ, hay bất cứ đêm nào trong cái tương lai thấy trước của chàng. Trong bất cứ dịp nào, người tình của chàng cũng sẽ đợi chờ chàng ở Black Swan và Deirdre đang có xu hướng tức giận. Nếu chàng không thể hứng lên, thì chàng sẽ chui xuống địa ngục mất. Chàng thậm chí có thể mất nàng, điều đó thật đáng tiếc vì Deirdre chính là kiểu đàn bà của chàng. Chín muồi và luôn sẵn sàng được hái, với mái tóc tối màu lượn sóng đầy hoang dại và đôi mắt đen tối như tội lỗi. Đôi mắt tội lỗi, cánh tay tội lỗi, và đôi môi mọng tội lỗi. Ý nghĩ đó khiến Max cười toe toét bất chấp quai hàm đau đớn của chàng.
“Nâng cốc vì Max,” John Mitford hét lên, và một dàn hợp xướng tiếng đàn ông gầm vang hưởng ứng. John đổi sang giọng sướt mướt. “Vì người bạn dũng cảm; vì người bạn tốt nhất mà một người đàn ông có thể có; vì người chiến thắng, thậm chí dù anh đã thua đêm nay; vì Corinthian tuyệt vời nhất trong tất cả các Corinthian!”
“Vì Max,” những tiếng nói sặc mùi rượu thét vang, “Corinthian tuyệt vời nhất trong tất cả các Corinthian,” và những chai brandy mở ra lại truyền tay nhau một lần nữa.
Corinthian. Ở tuổi 21, chàng sẽ kiêu hãnh trở thành hội viên trong nhóm này. Tất cả bạn bè của chàng đã trở thành Corinthian. Họ tự cho mình là những lực sĩ, quý ông, vận đông viên đua ngựa, võ sĩ quyền anh. Nhưng đó là nhiều năm trước. Những ngày này, họ rũ sạch trách nhiệm và những mối quan tâm mỗi năm một lần, mặc những bộ đồ thời trang và đùa giỡn như những đứa bé trai, cố gắng tự thuyết phục bản thân mình họ vẫn là những Corinthian. Đó chính là lý do sao chàng nhận lời thách đấu của Jack Cleaver đêm nay. Quá sức ngu ngốc.
Bạn của chàng, cũng như chàng, nhận thức được mọi việc đã thay đổi. Họ đã bị cuốn xa nhau do lợi ích phân tán. Và đơn giản là họ không có thời gian theo kịp người kia. Trong nỗ lực chặn cơn thủy triều, họ đã nảy ra ý tưởng dành một phần của tháng Bảy ở Brighton. “Những kẻ độc thân cuối cùng còn đứng vững,” họ gọi như vậy. Họ đã là bạn bè khăng khít từ những ngày tháng còn là sinh viên ở Oxford và chẳng có điều gì, họ đã thề, có thể xen vào giữa họ.
Oxford, đó là những ngày, những ngày tháng tuổi trẻ thanh bình và huy hoàng.
“Mình ước được đề nghị nâng cốc,” Max nói, và lấy làm hoảng sợ vì giọng lè nhè của mình. Có lẽ chàng cũng đã quá chén.
“Huân tước, hãy bảo vệ chúng tôi,” Ash Meynell, anh chàng bảnh bao nhất nhóm, dài giọng. Chàng ta nhìn chằm chằm vào Max qua chiếc kính một mắt của mình. “Tớ nghĩ anh chàng vẫn còn sống.”
Nhận xét này khiến mọi người tức giận, và họ bắt đầu diễn thuyết Max vì cuộc biểu diễn khá buồn nản chống lại Mighty Jack. Max nhìn nó theo hướng tích cực. Thực tế, những người bạn này quá sức thoải mái với nhau đến mức những lời sỉ nhục ném qua ném lại thành bản sắc của họ.
“Vì Oxford,” chàng nói, giơ cao chai brandy.
“Oxford,” họ hưởng ứng, rồi uống ừng ực, tu từng ngụm rượu lớn trong những cái chai truyền tay nhau.
Dưới sàn xe ngựa, một giọng nói đăm chiêu cất lên, “Nhớ lại ngày xưa. Đã ai trong chúng ta từng tốt nghiệp vào tháng 8 chưa nhỉ?”
Chẳng có lời đồng thanh nào trả lời câu hỏi.
“Chúng ta có bổn phận phải làm thế à?” Ash hỏi, chĩa cái kính một tròng vào cơ thể nằm trên sàn.
Tony Palmer nâng mình ngồi dậy. “Tớ,” chàng nói. “Đừng hỏi tớ vì sao. Cha tớ chưa từng tốt nghiệp nhưng ông mong muốn điều tốt đẹp hơn với con trai ông. Đó là một cảnh tượng khủng khiếp khi tớ bị đuổi học.”
Điều này dẫn đến hàng tràng hồi tưởng về những năm tháng ở Oxford, rồi vòng vèo thế nào lại dẫn đến việc nâng cốc vì nhà vua, vì cuộc săn cáo, vì các diễn viên, vũ công opera nói chung và cuối cùng nghiêm túc hơn là “những người bạn vắng mặt.”
Ba trong số họ giờ đây, thật đáng buồn, đã kết hôn và buộc phải thuận theo mong ước của vợ họ thay vì bạn họ. Có thể chẳng có bữa tiệc độc thân nào nữa ở Brighton cho những kẻ đã kết hôn. Lời nói đùa nổi tiếng của bọn họ là người đàn ông có vợ chỉ tốt cho một thứ là bệnh gút, và chẳng gã nào muốn mắc bệnh gút trước thời điểm của hắn, nếu có đi chăng nữa.
(Tại vì từ bachelor có 2 nghĩa là anh chàng độc thân và các cử nhân, đoạn trên Deco hiểu là anh chàng độc thân nhưng ở dưới này thì có lẽ phải hiểu là bữa tiệc của những người đã tốt nghiệp đại học)
Max chợt nhìn thấy cái mốc mà chàng đang tìm kiếm, một nhà thờ nhỏ ở Saint Laurence, và chàng hét lên. “Dừng xe.”
Các bạn chàng quá sửng sốt vì đột nhiên Max trèo ra khỏi xe trước khi họ kịp định thần lại. Khi họ phản đối, chàng giơ tay ra dấu im lặng. “Các quý ông,” chàng nói, “ Sự khoái cảm xác thịt của đội quân Madame Capet không phải dành cho tớ. Các cậu đã nhận thấy suốt cuộc đọ sức, Jack Cleaver đã thiến tớ rồi. Thành thực mà nói, tớ vẫn còn đau nhừ người và nếu tớ thử bài tập arobic mà các cậu vẽ ra, có lẽ tớ chẳng bao giờ dậy khỏi giường được nữa.”
“Ý hắn là,” John nói, “hắn ta không lên nổi nữa.”
Khi những tràng cười chế giễu lắng dịu, Max nói. “Tớ không thể cãi được. Tớ sẽ gặp các cậu ở Brighton sau.”
“Đó là những gì cậu nói năm ngoái,” Ash lè nhè, “nhưng cậu chẳng xuất hiện. Cậu có biết tớ đang nghĩ gì không Max? Tớ nghĩ cậu đã trở thành ứng cử viên số một cho bệnh gút rồi đấy. Mẹ tớ nói rằng điều đó sẽ xảy ra với tất cả Corinthian chẳng sớm thì muộn.”
Việc đó gây ra một tràng la hét phản đối. Khi có một chút yên lặng tạm thời, Max nói, “Ash, đáng lẽ cậu phải hiểu tớ hơn thế. Tớ quá cẩn thận để có thể mắc bệnh gút. Tớ sẽ giữ lời đến Brighton mặc dù tớ không thể ở quá vài ngày. Công việc của tớ bắt tớ phải đến Exeter tháng tới hoặc tháng sau nữa, và tớ không thể trốn lâu hơn được.”
“Việc gì vậy?” Giọng nói nhịu hỏi.
“Cậu không biết à? Max đã đề nghị mua tờ thời báo Exeter,” một giọng khác trả lời. “Lúc này, cậu ta đang trên đường tới đó.”
Điều này làm cho mọi người nghĩ đến một bài hát say xỉn tục tĩu về những người cưỡi ngựa tài hoa của Exeter và trước khi chiếc xe ngựa đi xa, năm giọng nói đầy sức sống đang hét to hết cỡ những lời nói tục tĩu. Max nhăn mặt khi chàng quay lại hướng đường High Street nơi Black Swan toạ lạc, và chàng chờ một lúc để đếm lại các vết thương của mình. Chàng đau khắp mình mẩy, mũi chàng bị đấm mạnh, và cằm chàng cảm thấy như thể bị gạch đập. Tuy nhiên, câu hỏi quan trọng nhất là, liệu chàng có thể thực hiện điều này không? Đó là điều khiến chàng thoái thác bạn bè mình, và cũng là điều khiến chàng thoái thác Deidre. Có lẽ nàng sẽ nổi khùng lên nếu như chàng quê mùa viện cớ đau đầu hoặc thời tiết. Khốn kiếp thật! Chàng đã không mời nàng làm bạn đường đến Exeter, biết rằng nàng chỉ làm chàng vướng chân. Nhưng ông chồng già run rẩy của nàng, ngài William Honeyman, đã chuồn đến sự sản của ông ở Kent và Deidre đã làm chàng ngạc nhiên bằng việc xuất hiện ở Black Swan. Qua vẻ mặt chàng, nàng biết rằng chàng chẳng hài lòng khi nhìn thấy nàng, và khi chàng chuồn đi gặp bạn, một cuộc tranh cãi dữ dội đã nổ ra. Nếu như chàng thoái thác nàng bây giờ, sẽ có một vụ cãi cọ nữa mà chàng thì chẳng ở trong tâm trạng muốn cãi cọ.
Thoái thác nàng? Chàng bắt đầu giống như ông già tám mươi. Tất nhiên chàng sẽ không thoái thác nàng. Nếu Deidre không thể làm một người đàn ông tỉnh lại, chắc hẳn anh ta phải đặt hai chân trong mộ rồi. Chàng sẽ làm điều đó dù cho chàng có chết trong lúc làm.
Chí ít chàng cũng chết với nụ cười trên môi.
Black Swan tối om ngoại trừ ngọn đèn treo ở mái hiên trước nhà. Max đi qua cửa tò vò vào sân trong. Ở đây có nhiều đèn treo hơn. Chàng không mong sẽ gặp ai vào cái thời điểm 2 h sáng này và chàng cũng không gặp ai cả. Reading là một thị trấn miền quê, mọi người ngủ sớm và dậy sớm. Tất cả các quán trọ đều khoá cửa sau khi mặt trời lặn không lâu. Nhưng chàng đã xem xét điều này trước khi chàng trốn đi với bạn.
Ở góc sân trong là một cây táo già méo mó, và cửa sổ phòng chàng bị che mờ bởi những cành cây đầy lá. Chàng để mở cửa sổ để chàng có thể trở về mà không đánh thức toàn bộ ngôi nhà dậy. Một anh chàng độc thân chẳng cần phải quá dè dặt nhưng nó cần thiết trong trường hợp của Deidre. Mặc dù nàng và ngài William có sự thông hiểu lẫn nhau và họ đã ly thân nhưng họ bề ngoài họ vẫn duy trì mối quan hệ. Không làm như thế thì vị trí của Deidre trong xã hội sẽ bị huỷ hoại dễ dàng. Đó là cách mà thế giới của họ tồn tại.
Bề ngoài quan trọng hơn thực tế rất nhiều, đặc biệt là với phụ nữ.
Có ánh sáng hắt ra từ phía cửa sổ. Vì thế rốt cuộc thì Deidre cũng đang thức đợi chàng. Thở dài cam chịu, chàng nghiến chặt răng và với cái cành cây xương xẩu ở ngay trên đầu chàng.
Quyển sách trong lòng nàng rơi xuống sàn trải thảm với tiếng thịch êm ái làm nàng giật mình tỉnh dậy. Sara chống tay lên hai tay ghế rồi đứng lên. Khi nàng nhìn thấy quyển sách trên sàn, nàng nhận ra đó là nguyên nhân đánh thức nàng, sự minh mẫn quay trở lại và nàng hít thở chầm chậm, điều hoà lại nhịp thở. Chẳng có gì đe doạ nàng cả. Nàng đang ở trong phòng ngủ của nàng ở Black Swan, điểm dừng đầu tiên trong chuyến hành trình tới Bath, và nàng đã ngủ quên khi đang đọc dở Cecilia. Không ai biết nàng ở đâu. Không ai.
Với một tay xuống, nàng nhặt quyển sách bọc da và đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh ghế nàng ngồi. Nàng thường xuyên đọc tiểu thuyết của Fanny Burney, nàng có thể thuộc lòng kể lại. Mặc dù vậy, nó có tác dụng xoá sạch mọi phiền muộn, lo âu khỏi tâm trí nàng và cho nàng vài giờ nghỉ ngơi. Nhưng giờ nàng đã dậy rồi, nàng đã hoàn toàn tỉnh dậy và ước giá nàng đọc quyển sách đáng nguyền rủa này trên giường.
Tiếng sấm ầm ầm từ phía đằng xa. Cơn bão sẽ đến trước khi trời sáng. Nàng giãn người để những cơ bắp gò bó được thoải mái, rồi nâng mái tóc buông xoã của mình lên khỏi cổ trong nỗ lực làm mình mát hơn. Bất chấp nàng mở cửa sổ từ sớm, căn phòng nhỏ này vẫn nóng và ngột ngạt, quá nóng đến mức chiếc váy ngủ mỏng manh của nàng cũng dường như tỳ vào da nàng quá nặng. Nàng tháo những chiếc cúc ngọc trai bé tí tẹo từ cổ đến thắt lưng và kéo hai vạt váy ngủ ra sau để hở ngực mình ra. Nàng vẫn thấy quá nóng bức và nàng cầm lấy bình đựng nước đặt trên chiếc bàn cạnh ghế. Nó rỗng không. Thở dài, nàng lại đặt nó xuống.
Ngọn nến trên bệ lò sưởi đã yếu dần và bắt đầu phập phù. Nàng đứng lên, với lấy nó, rồi ngập ngừng. Chẳng có nhiều khả năng nàng sẽ ngủ lại được lúc này. Có lẽ nàng nên thắp một ngọn nến khác và – và làm gì nhỉ? Tra tấn trí não nàng với hình ảnh của gã em rể đáng ghét của nàng vào lần cuối nàng gặp hắn ư? Tranh luận không ngừng về việc William liệu còn sống hay đã chết ư? Xem xét những gì hắn sẽ làm với nàng nếu hắn bắt được nàng ư?
Nàng biết hắn sẽ làm gì. Hắn sẽ giết nàng, tất nhiên. Rồi Anne sẽ thừa hưởng tiền của cha họ, và cuối cùng William sẽ thò cái móng vuốt tham lam của hắn vào đó. Đó là tất cả những gì hắn muốn – tiền.
Nàng sẽ không bao giờ để hắn làm tổn thương bất cứ ai trong gia đình lần nữa.
Một kế hoạch nông nổi, Bea gọi chuyến hành trình đến Bath như vậy. Vào giây phút minh mẫn hơn, bà đã đồng ý. Trong hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng này cần đến biện pháp liều lĩnh đến tuyệt vọng và nàng thì đang tuyệt vọng. Nàng tra tấn trí não mình không ngừng nghỉ để tìm ra phương cách tốt hơn và chẳng có cái nào cả. Một khi nàng kết hôn và bản thoả thuận hôn nhân được ký, William sẽ không còn là mối đe doạ nữa.
Điều này thật vô lý. Nàng biết William đã chết. Nàng biết. Có đúng không?
Giá như có một người mà nàng có thể kể cho nghe những bí mật... nhưng chẳng có ai hết. Và có những bí mật mà đơn giản là không thể chia sẻ được.
Nàng day day lông mày bằng những ngón tay. Đầu óc nàng trở nên mụ mẫm vì suy nghĩ quá nhiều. Và thực tế, chẳng có gì để mà nghĩ cả. Nàng đã quyết định rồi. Hãy để nó như vậy, nàng nghiêm khắc nói với bản thân. Hãy tống khứ tất cả những sự lo âu ra khỏi đầu óc và đi ngủ.
Nàng đi nhón chân, che tay sau ngọn nến leo lét thổi tắt nó, và đúng lúc nàng thực hiện hành động thổi tắt nó, từ khoé mắt, nàng bắt gặp hình ảnh phản chiếu trong gương phía trên bệ lò sưởi, một người đàn ông đang trèo qua khung cửa sổ.
Trong khoảnh khắc không nhìn thấy gì bởi bóng tối, cổ họng nàng đặc lại vì kinh hoàng. Hắn đã tìm thấy nàng! William đã tìm thấy nàng!
“William?” nàng thì thầm bằng giọng khàn khàn.
Chẳng có câu trả lời.
Nàng run như cầy sấy, tim nàng dội mạnh vào xương lồng ngực, nàng dịch người quay lại để đối mặt với kẻ xâm nhập. Mất một lúc mắt nàng mới quen với bóng tối. Nó không hoàn toàn tối đen như mực. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trong sân hắt bóng lập loè, nhưng nàng chẳng nhìn thấy gì, không có người đàn ông nào ở bên khung cửa sổ lúc này. Nhưng thính giác của nàng còn sắc bén hơn và nàng có thể nghe thấy tiếng ai đó đang thở. Nàng hít vội không khí vào khi tiếng nói của hắn phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ta không biết,” hắn nói, “rằng mái tóc của em có những sợi đỏ. Nhưng ta cho rằng các quý cô có thể thay đổi vẻ bề ngoại cho phù hợp. Chờ ta một phút. Ta cảm thấy như thể ta vừa trèo lên Matterhorn vậy.”
(Matterhorn là một ngọn núi của dãy Anpes – Anpơ - cao 4.478m và là một trong những đỉnh núi cao nhất của dãy Anpes)
Đó không phải giọng của William! Ý nghĩa đó mang lại cho nàng sự bình tĩnh đáng kể. Không phải William, rồi, nhưng một trong những người bạn của hắn, kẻ hiển nhiên biết mặt nàng. Nàng cho rằng William đã cử hắn đến như kẻ báo hiệu điều gì đang tới, khi mà sự kinh hoàng thực sự bắt đầu. Hoặc có lẽ hắn muốn chứng tỏ rằng, bất chấp những mưu mẹo của nàng, hắn vẫn có thể tóm được nàng.
Nàng sợ chết khiếp nhưng nỗi sợ hãi của nàng bị mờ đi bởi sự tức giận. Nàng không thể hình dung ra những lời nói dối mà William đã nói với bạn của hắn: rằng nàng là người đàn bà dâm đãng; rằng bất cứ người đàn ông nào cũng có thể có nàng. Đây là người sẽ phát hiện ra rằng William nói dối.
Nàng phải bình tĩnh; nàng phải nghĩ xem làm gì bây giờ. Nếu nàng hét lên, hắn sẽ tới sát nàng trong chớp mắt. Bea đang ở trong căn phòng dọc hành lang nhưng chắc phải có động đất mới đánh thức được Bea. Một trong những khách trọ có thể nghe thấy tiếng nàng, nhưng nếu họ tới cứu nguy, nàng chẳng nghi ngờ rằng kẻ tấn công nàng sẽ bảo chữa rằng họ đã xen vào cuộc cãi vã yêu đương và đẩy họ đi. Và ai sẽ tin Sara Carstairs khi mà họ biết nàng là ai? Với nhận thức rằng chẳng có ai giúp nàng ngoại trừ chính bản thân nàng, tâm trí nàng trở nên thông suốt. Nàng không thể xông tới cánh cửa bởi vì nàng không biết hắn ở đâu. Không có súng cũng chẳng có dao giấu trong đống đồ đạc của nàng và nếu có thì nàng cũng chẳng sử dụng nó. Một người đàn bà đã bị xét xử vì tội sát nhân sẽ rất khó khăn giải tích được cái xác chết trong phòng ngủ của mình.
Những ý nghĩ khác từ từ đến với nàng. Hắn toả ra mùi rượu mạnh. Nếu hắn đã uống rượu, điều đó sẽ có lợi cho nàng. Que cời lửa đang ở trước lò sưởi sau chân nàng, và như nàng biết rõ, que cời lửa có thể là một vũ khí giết người.
Không dùng que cời, nàng nhún vai nghĩ. Nàng không thể chịu đựng được việc đâm hắn với cái que cời, ngoại trừ đó là phương cách cuối cùng. Bình đựng nước, nàng nghĩ. Nó chỉ cách nàng vài bước chân, trên bàn bên cạnh ghế của nàng. Rồi, nàng sẽ vô hiệu hoá hắn, nàng sẽ khoá hắn vào phòng và trốn trong phòng của Bea. Nếu như nó có thể đơn giản như thế.
Nàng bắt đầu nhích từng inch đến cái bàn, và nàng trở nên bất động vì ghê tởm khi hắn nói tiếp. “Ta xin lỗi vì về muộn quá,” hắn nói. “Ta không nghĩ em lại thức đợi ta. Ta nghĩ rằng em đã đi ngủ.” Mặc dù giọng hắn dịu dàng những những lời hắn nói làm nàng ớn lạnh. Hình như hắn nghĩ rằng William đã dàn xếp với nàng và nàng sẽ chào đón hắn trong vòng tay rộng mở. Nàng càng làm hắn tỉnh ngộ sớm chút nào thì tốt hơn chút ấy.
“Tôi muốn ngài rời khỏi đây. Ngay bây giờ.” Nàng dừng lại khi nàng nghe thấy giọng run rẩy của mình, nàng hắng giọng rồi tiếp tục. “Nếu ngài đặt tay lên người tôi, tôi sẽ móc mắt ngài ra.”
Im lặng. Nàng có ấn tượng rõ ràng rằng hắn đang xem xét, cân nhắc nàng cũng nhiều như nàng đang xem xét hắn. Có lẽ hắn nghĩ nàng có súng. Có lẽ đó là lý do vì sao hắn đứng xa nàng. Và có lẽ tốt hơn nàng nên làm gì đó trước khi quá muộn.
Hắn nói, “Chẳng giống em chút nào. Thậm chí giọng em còn chẳng giống. Chắc là ta đã uống nhiều hơn ta nghĩ.”
Khi bóng hắn đột nhiên lờ mờ hiện ra trước mặt nàng, nàng di chuyển nhanh như ánh sáng. Nàng chụp lấy cái bình nước và lùi lại tránh xa hắn.
“Đừng có lại gần hơn,” nàng thét lên.
Hắn lờ tít lời cảnh cáo của nàng. “Hãy xem...”
Nàng cầm lấy cái bình thuỷ tinh với tất cả sức mạnh nhưng nó vỡ tan khi đập phải cột giường, và ngay tức khắc, kẻ xâm nhập ôm ngang nàng và mang lại giường.
Sara nén tiếng khóc. Chân nàng mở rộng và sức nặng của hắn đè nàng xuống đệm lông; cổ tay nàng bị giữ chặt phía trên đầu nàng trong gọng kìm cứng như thép, và những khuy kim loại trên chiếc áo khoác của hắn ấn sâu vào bộ ngực mềm mại của nàng. Nàng nao núng khi hắn cúi đầu xuống.
Giọng nói của hắn mạnh mẽ. “Đêm nay dường như em thật lạ. Ta không thể giải thích được.” Hắn cười dịu dàng. “Ta nghĩ có lẽ ta đã đánh giá thấp sự quyến rũ của em. Á, Deirdre, đừng có đánh ta.”
Khi miệng hắn ấn vào miệng nàng, nàng gồng mình chuẩn bị cho sự thô bạo, nhưng hắn rất dịu dàng và làm nàng sửng sốt. Và khi nụ hôn mang mùi vị brandy vẫn còn phảng phất, ý nghĩ về Deirdre chạy vòng quanh trong đầu nàng, nàng nhận ra rằng nàng đã cư xử bậy bạ. Nàng đang nghĩ về William khi kẻ lạ mặt trèo qua cửa sổ và trí tưởng tượng của nàng đã làm phần việc còn lại.
Nàng trở nên ẻo lả vì nhẹ nhõm và cố gắng, một cách yếu ớt, đẩy hắn ra. Khi việc đó không có tác dụng, nàng phản ứng một cách thụ động, không hưởng ứng cái ôm của hắn cũng không chống lại hắn.
Hắn sững người lại, rồi ngẩng đầu lên. Đường nét hắn mơ hồ, không rõ nhưng nàng nhìn thấy khung xương đẹp như tạc và tia sáng loé lên từ hàm răng trắng khi hắn cười. “Em không phải là Deirdre,” hắn nói.
“Không.”
“Ta nghĩ giờ ta mới biết. Ta đã trèo nhầm cửa sổ phải không?”
Thật điên rồ nhưng nàng nhận ra nàng đang cười đáp lại chàng. Tâm trí nàng đã hiểu rõ mọi thứ. Chàng chẳng phải sứ thần của William; chàng cũng chằng phải kẻ trộm; chàng cũng chẳng hãm hiếp nàng. Đơn giản là chàng vào nhầm phòng, căn phòng chàng nghĩ sẽ tìm thấy Deirdre và thay vì thế, chàng thấy nàng.
Nàng nên nguyền rủa chàng vì tất cả những nỗi sợ hãi không cần thiết mà chàng đã đẩy nàng vào. Nàng nên yêu cầu chàng ra khỏi người nàng và rời khỏi phòng nàng ngay tức khắc. Nhưng việc thoát khỏi tất cả những căng thẳng đã đóng chai trong nàng suốt vài tuần qua để lại sự trống rỗng kỳ lạ. Nàng có khuynh hướng muốn khóc trên vai chàng hơn là đẩy chàng đi nhiều.
“Dường như cả hai chúng ta đều lầm,” nàng nói.
Có tiếng cười trong giọng nói của chàng. “Ta không chắc việc vào phòng em là sai lầm hay không. Deirdre có thể trở thành người đàn bà hay gây gổ khi nàng ấy tức giận. Nàng ấy sẽ chẳng đập chệch cái bình mà em định đập vỡ đầu ta đâu. Ta nghĩ ta đã nhận ra em không phải là Deirdre.”
“Deirdre là vợ ngài à?”
“Không, tạ ơn Chúa!”
Một lần nữa nàng lại phát hiện ra mình cười lại với chàng.
Nàng thích chàng, nàng thực sự thích chàng. Chàng không đe doạ nàng hay mất bình tĩnh khi nàng tấn công chàng. Chàng là động vật giống đực hùng mạnh nhưng dường như chàng cũng thuần tính như một chú cừu non. Nàng hi vọng Deirdre biết nàng ta may mắn biết bao. Những người đàn ông như thế này chỉ có vài người thôi.
Nhưng họ đã trở nên quá ấm áp, quá thân mật. Hoặc có lẽ bóng tối bập bùng đã giam giữ nàng như nô lệ.
Giờ thì nàng không sợ chàng nữa, ấn tượng của chàng xuyên suốt các giác quan của nàng, và tất cả các giác quan của nàng đang hoạt động mạnh. Nhưng có lẽ, nếu nàng có thể nhìn rõ chàng, nàng sẽ không thích chàng chút nào.
Đã đến lúc phải kết thúc việc này. Nàng đẩy vai chàng ra bằng cả hai tay và chàng chiều theo nàng. Chàng nhấc trọng lượng mình ra khỏi người nàng nhưng chàng chẳng di chuyển để ra khỏi giường.
Nàng nhướn lông mày lên và nói, hoà nhã hết mức có thể. “Hãy quên chuyện này đi, được không? Đó thực sự là sự lầm lẫn, và không ai cần phải biết về điều này cả.”
“Ngoại trừ chúng ta.”
“Đúng thế.”
Nàng có thể cảm nhận điều đó một lần nữa, đo lường, đánh giá mỗi hơi thở của mình, mỗi từ nàng thốt ra và nàng nói nhanh, “Tôi nghĩ tốt hơn ngài nên đi đi.”
Một sự im lặng kỳ quặc, rồi chàng nói dịu dàng. “Ta không muốn đi, và ta không nghĩ là em cũng muốn.”
Một cơn rùng mình chạy khắp người nàng, rồi đến cơn rùng mình khác. Nàng cố gắng tập hợp những lý lẽ đáp trả và thất bại hoàn toàn. Chàng đúng. Nàng không muốn chàng đi. Nhưng điều đó thật điên rồ. Chàng là người lạ. Một vài phút trước nàng còn sợ chàng. Vậy điều gì đã mang lại sự thay đổi này trong nàng đây?
Nàng không muốn nói dối chàng, vì thế thay vì trả lời, nàng hỏi. “Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi không muốn ngài đi?”
“Chẳng có gì. Mọi thứ. Bằng trực giác, nhưng ta cảm thấy...”
“Ngài cảm thấy cái gì?”
Chàng vuốt ve khuôn mặt nàng với những ngón tay của chàng, một cử chỉ lướt qua mà – nàng thực sự điên rồi – nàng ước nó kéo dài mãi mãi. “Ta cảm thấy,” chàng nói dịu dàng, “rằng quý cô đó cần một người bạn.”
Đột nhiên nước mắt làm cay mắt nàng. Nàng hiếm khi khóc, đặc biệt là trước mặt người khác. Nàng quá điềm tĩnh.
Lần cuối cùng nàng khóc là sau đám tang của cha nàng, và nàng khóc một mình trong phòng riêng của nàng.
Người đàn ông này, hết sức kỳ lạ, đã thực sự nhìn thấu tâm trí nàng. Thậm chí những người gần gũi với nàng cũng nghĩ rằng nàng là người tự chủ. Nàng cố gắng như vậy. Không. Nàng phải như vậy.
Nàng nuốt khan trước khi nàng nói, nhưng giọng nàng phản bội nàng để lộ ra tiếng run run. “Thật lạ lùng khi nói điều đó mà ngài thậm chí còn chẳng biết tôi.”
Chàng dịch lại gần hơn và nàng ngửi thấy sặc mùi brandy. “Ta có vẻ giống người lạ với em không? Hãy thành thật, nghiêm túc.”
“Tôi... không.”
“Ta có vẻ thế nào?”
Nàng phải nghĩ về điều đó trước khi nàng nói ra suy nghĩ của mình. “Ngài có vẻ thân quen.” Sự thật, chàng như một người bạn lâu năm không gặp và điều đó thật ngu xuẩn. “Nhưng điều đó thật vô lý, tất nhiên. Tôi chắc là chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
“Ta cũng vậy.” Bàn tay dịu dàng của chàng ôm lấy mặt nàng. “Ta nghĩ em đã bỏ bùa ta. Em nghĩ gì? Nói cho ta biết em nghĩ gì.”
Nàng cảm thấy như mình đã quá chén. Nàng cảm thấy như thể nàng đã đánh mất sức chống đỡ. Nàng cảm thấy như thể không có gì trên thế giới ngoài căn phòng nhỏ này và sự hiện diện đầy an ủi của người đàn ông bên cạnh nàng.
Chắc hẳn là vì bóng tối, ánh sáng lập loè, tiếng mưa đang đập vào cửa sổ đã bọc họ trong cái kén ấm áp của sự thân mật. Điều này không thể kéo dài. Điều này không thể đứng vững trong ánh sáng lạnh lẽo ban ngày.
Nàng nhìn chàng chăm chú, căng mắt ra nhìn chàng trong ánh sáng mờ ảo. Tóc chàng màu vàng, miệng chàng đầy đặn và gợi cảm – nàng chỉ biết đến thế, tất cả phần còn lại để cho trí tưởng tượng của nàng phát huy. Mắt chàng ân cần, nàng quyết định thế, và nếp nhăn ở khoé mắt; một đôi mắt ân cần, một nụ cười ân cần rất phù hợp với giọng chàng.
“Em có muốn ta ở lại không?” Môi chàng vuốt ve má nàng. “Nói cho ta biết!”
Thật điên rồ. Nàng không được nói có, nhưng dường như nàng không thể nói không.
Khi nàng không đáp, chàng lại chiếm lấy môi nàng. Nàng không sợ. Nàng đang đánh giá chàng, nàng biết rằng nàng có thể dừng chàng lại bất cứ khi nào nàng muốn. Nàng ngả người xuống gối và chàng theo nàng, bao phủ nàng bằng phần trên cơ thể chàng. Thậm chí điều đó cũng chẳng làm nàng sợ hãi. Miệng chàng trên miệng nàng ấm áp và dịu dàng; nàng cảm thấy an toàn và được che chở trong vòng tay chàng.
Chàng nhấc môi lên khỏi nàng một chút. “Đừng sợ,” chàng thì thầm. “Ta sẽ không làm em đau đâu. Ta sẽ không để điều này đi quá xa. Ta chỉ là muốn chạm vào em thôi. Một chút thôi.”
Một cánh tay giơ lên và vuốt ve gương mặt chàng. “Tôi không sợ ngài,” nàng nói.
“Ta biết.” Chàng cười khàn khàn trong họng. “Ta nghĩ ta mới là người nên sợ.”
Nang hoang mang vì lời nói của chàng khi môi chàng lại đặt lên môi nàng lần nữa. Lần này, nụ hôn của chàng trở nên nóng bỏng và mang hương vị của sự ham muốn. Môi chàng dịu dàng thúc giục môi nàng tách ra. Tay chàng vuốt ve khắp cơ thể nàng từ ngực đến thắt lưng đến mông, đầy gợi tình và ngọt ngào. Nàng cảm thấy như thế nàng đang bước vào dòng nước dịu dàng, dòng nước đang cuốn trôi nàng đến nơi nào nàng không biết nữa.
Chàng sẽ làm tình với nàng.
Tâm trí nàng vụt hiện lên rằng nàng muốn chàng. Nàng, Sara Carstairs, muốn một người lạ làm tình với nàng. Nàng chưa từng cảm thấy như thế này trước đây, và nghi ngờ rằng nàng sẽ cảm thấy như vậy một lần nữa. Nhưng sẽ là sai lầm nếu chiều theo cảm xúc của nàng. Nàng không còn là nàng nữa. Nàng quá bối rối, trĩu nặng bởi những nỗi lo âu. Và chàng thật tử tế. Đó là tất cả. Nàng sẽ nhấm nháp sức mạnh của vòng tay bao bọc này một chút nữa thôi, rồi nàng sẽ đẩy chàng ra.
Đột nhiên, dòng chảy nàng đang bồng bềnh không còn dịu dàng nữa. Nụ hôn của chàng trở nên nóng bỏng hơn, sâu hơn, ướt át hơn. Chàng không còn ngọt ngào dỗ dành nàng nữa, chàng đang ngấu nghiến nàng. Sức nóng trải rộng khắp làn da nàng, khiến nó trở nên nhạy cảm đến mức không thể chịu đựng được những cái vuốt ve của tay chàng. Và những bàn tay đó! Chúng thực sự có ma lực. Chàng biết chính xác phải chạm vào nơi nào để khiến nàng đau đớn vì ham muốn. Nàng thở gấp, rồi lại thở gấp và đột nhiên nàng phải chiến đấu cho từng hơi thở.
Và nàng sụp xuống vì thoả mãn.
Nàng nắm lấy vai chàng để đẩy chàng đi nhưng lại phát hiện ra nàng đang đeo bám lấy chàng. Như thể nàng cho chàng một tín hiệu, chàng bao phủ cơ thể nàng bằng cơ thể mình, rồi điều chỉnh vị trí để nàng có thể cảm thấy sức ép mà vật khuấy động của chàng qua lớp vải quần chàng đang ấn xuống nàng. Toàn bộ cơ thể nàng choáng váng.
Giọng chàng khàn khàn và sửng sốt kỳ lạ. “Ta phải mất trí mới để mình phải chịu sự tra tấn này. Nhưng em không biết ta đang nói về cái gì đúng không?”
Nàng lờ mờ nhận thức được những lời chàng nói, nhưng cái cảm giác cơ thể khuấy động mạnh mẽ đang nghiền nát cơ thể nàng gợi tình không chịu nổi. Nàng cố gắng đấu tranh lại cảm xúc đang bắt đầu chôn vùi nàng nhưng nàng đã để nó trở nên quá muộn. Một tiếng hét nho nhỏ điên cuồng bật ra khỏi miệng nàng, rồi nàng run rẩy phía dưới chàng khi nàng bùng nổ vì thoả mãn.
Khi cơn chấn động qua đi, nàng bồng bềnh trở lại trạng thái lý trí hơn, chàng hôn cổ nàng, mắt nàng, môi nàng, ngực nàng. Chàng vẫn hoàn toàn bị khuấy động, chàng kéo mình rời khỏi nàng và ngồi dậy.
Sự thích thú quay trở lại giọng nói của chàng. “Ta nghĩ,” chàng nói, “đã đến lúc chúng ta tự giới thiệu bản thân. Nhưng đầu tiên, hãy thắp nến đã.”
Lời nói của chàng ngay tức khắc cuốn phăng đi trạng thái yếu ớt vì thoả mãn vừa chiếm lấy nàng. “Không!” Nàng bật dậy. “Đừng làm hỏng những thứ này. Đây là... sự mê hoặc. Vâng, nó là vậy. Đừng nhìn nó dưới ánh sáng lạnh lẽo ban ngày.” Rồi nhẹ nhàng hơn, bởi vì nàng không muốn làm tổn thương cảm giác của chàng. “Giờ thì hãy nói lời tạm biệt. Thực sự, tôi nghĩ như vậy tốt hơn.”
Nàng khó có thể nhận ra giọng nói vang đến nàng từ bóng tối. Giọng nói mềm mại như nhung đã bị thay bằng giọng nói sắt đá. “Hành động điên cuồng trong chốc lát ư? Ta khó mà nghĩ vậy. Em muốn chạy trốn. Ta có thể hiểu được điều đó. Nhưng ta sợ ta không thể chấp nhận được.”
Đó không còn là giọng nói của người bạn lâu năm không gặp. Đâu rồi sự quyến rũ? Dịu dàng? Sara chống khuỷ tay hạ thấp người xuống khi nàng nghe thấy tiếng đá lửa đập vào thép. Con cừu được thuần hoá của nàng không còn thuần tính nữa.
Và đột nhiên, nàng cực kỳ sợ hãi.
Tác giả :
Elizabeth Thornton