Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)
Chương 15
Bữa tối đã chuẩn bị gần xong. Thịt lưng cừu cho món chính, và nó được thực hiện với sự hoàn hảo. Mọi người đều nhận thấy sự cải thiện kỹ năng nấu nướng của đầu bếp nhưng chỉ có Sara là nhận ra rằng họ phải cám ơn Max. Nàng nhướn lông mày nhìn chàng chăm chú.
Chàng trả lời cái nhìn đó bằng cách khẽ nâng vai mình lên. Vấn đề được giải quyết dễ dàng. Không ai từng chỉ cho đầu bếp cách dùng cái bếp lò mới. Bà đã được đưa cho một tờ hướng dẫn sử dụng vô dụng vì người phụ nữ nghèo không thể đọc và quá xấu hổ để thú nhận điều đó. Không phải bà nói cho Max biết rằng bà không biết đọc nhưng chàng đã nhanh chóng tự mình đoán ra.
Chàng chưa từng khai sáng cho người khác. Bất cứ những gì chàng làm cũng bị hiểu sai và vì sự hoà hợp đang ngự trị chiếc bàn ăn này, chàng quyết định để những chú chó đang ngủ say nằm yên. Ngoài ra, chàng đã có điều chàng muốn – một bữa tối chàng có thể thưởng thức được.
Đó là Anne, với tất cả sự ngây thơ của mình, khuấy tung mọi thứ lên. “Dobbs nói với em,” nàng nói, “rằng anh đã cưỡi con Arrogance ra ngoài sáng nay và anh điều khiển nó rất tài.”
“Tôi nghĩ công bằng thì phải nói,” Max nói,” rằng Arrogance đã điều khiển tôi rất tài. Nó đoán được điều tôi muốn làm, gần như trước khi tôi tự mình nghĩ ra.”
“Max rất khiêm tốn,” Sara nói, hàm răng lấp lánh, giọng nàng thì thể hiện điều ngược lại. Nàng nhìn mặt Simon và những từ tiếp theo của nàng tắc lại trong cổ.
Simon đẩy lùi ghế lại và đứng lên. “Ai cho phép anh ta cưỡi con Arrogance ra ngoài?” chàng hỏi Sara. Chàng giận dữ.
“Dobbs, chị cho là thế,” Sara nói. “Có gì không đúng à?”
“Chị để anh ta cưỡi Arrogance ra ngoài nhưng em thì không thể?”
Anne nói khàn khàn vẻ tổn thương. “Sara chẳng dính gì đến chuyện đó, Simon. Chị ấy đã đi vắng ba năm qua. Em biết rằng Dobbs quyết định ai là người cưỡi Arrogance bây giờ. Nó là con ngựa thuần chủng hết sức nhạy cảm. Nó có thể nguy hiểm. Nó đã ném ngã em hơn một lần, đúng không? Hiển nhiên Dobbs nghĩ Max có thể điều khiển nó.”
“Làm sao em có thể học cách điều khiển nó khi mà em chẳng được cho cơ hội?”
Mắt Anne cụp xuống. “Chị sẽ nói với Dobbs và xem ông ấy nói sao. Có lẽ nếu Max ra ngoài với em-”
“Max!” Miệng Simon xoắn lại vì khinh bỉ. “Nghe mới thân thiết làm sao! Anh ta có thể lôi kéo được chị chứ không lôi kéo được em đâu.”
“Đủ rồi đấy Simon,” Sara nói nhẹ nhàng.
Chàng nghiến răng kèn kẹt. “Không đủ, không đủ tí nào. Các chị mù hết à? Các chị không thể thấy điều gì đang diễn ra ư? Anh ta sẽ trở thành chủ ở đây! Không còn gì như cũ nữa. Sẽ khác nếu như anh ta yêu thương Sara nhưng anh ta không.”
Chàng quay sang Sara. “Chị không thấy anh ta thế nào ư? Ồ, anh ta bóng loáng, em công nhận với chị điều đó. Nhưng anh ta là kẻ đào mỏ. Đức ngài Maxwell! Tước vị danh dự là cái có thể mang đến và trả bằng mua bán, em không nghi ngờ. Anh ta sẽ hủy hoại chị, huỷ hoại chúng ta.”
Sara chầm chậm đứng dậy. Nàng nắm chặt khăn ăn và mặt nàng trắng bệch như giấy trắng. “Em nói đủ rồi đấy, Simon. Hoặc là xin lỗi Max, hoặc ra khỏi phòng.”
“Em không phải đứa bé trai để chị thuyết giảng nữa đâu!”
“Vậy thì hãy ngừng hành động như vậy đi.”
Simon thốt ra một tiếng nguyền rủa rồi lao ra khỏi phòng. Martin nhìn xuống đĩa của mình, ngập ngừng một lúc, rồi, chàng, cũng rời khỏi phòng.
Một trong những sự im lặng rùng rợn mà Max nghĩ là sự im lặng “Longfield” đang bảo phủ quanh bàn. Sara ngồi sụp xuống ghế mình. Từng người một cầm lấy dao nĩa và bắt đầu ăn.
Kỳ cục là Max cảm thấy một sự thông cảm nào đó với Simon. Nó thực sự khó chịu đối với một chàng trai trẻ, người đã tự tưởng tượng mình là Corithian lại bị một người lạ vượt mặt, đặc biệt là người lạ mà anh ta xem thường. Nếu chàng biết Simon bị cấm dùng Arrogance thì chàng sẽ chọn một con ngựa khác, chỉ để bảo vệ niềm kiêu hãnh cho cậu bé. Nhưng Arrogance chỉ là đỉnh của tảng băng. Cần phải có gì đó khác để khiến Simon nguôi. Cần nhiều thời gian hơn để chàng và Simon có một cuộc nói chuyện riêng giữa cánh đàn ông với nhau.
Anne lạch cạch đẩy lùi ghế ra. “Tốt nhất là em nên đi và làm nó bình tĩnh lại,” nàng nói. Và cùng với câu nói đó, nàng rời phòng.
Anne chắc chắn Simon và Martin đang đến khu chuồng ngựa, và nàng vội vã theo sau họ khi nàng nhìn thấy con ngựa và người cưỡi đi về phía nàng. Drew Primrose gò cương lại. Người cuối cùng nàng muốn gặp là Drew Primrose. Nàng bắt gặp chàng và mẹ kế cùng nhau một lần, và nàng không thể nhìn chàng mà không để lộ cảm giác của mình.
“Anne,” chàng nói.
Giờ đây nàng không quan tâm đến việc tìm Simon và Martin nữa. Quay gót, nàng nhanh chóng trở lại nhà. Nàng dừng lại nghỉ ở tiền sảnh một lúc để trấn tĩnh lại. Nàng không khiển trách Drew vì chuyện trăng gió, bởi vì người phụ nữ chàng muốn nằm ngoài tầm với. Nhưng nàng trách Drew vì trăng gió với Constance. Lucy, hoặc Simon hoặc Martin có thể quá dễ dàng bước vào căn nhà tranh vào đêm đó và thấy mẹ họ trên giường Drew.
Constance không thấy nàng nhưng Drew thì có. Nàng đứng trân trối ở văn phòng chàng bởi vì nàng nhận ra giọng người phụ nữ vọng đến từ phía sau cánh cửa phòng ngủ đang đóng. Chắc hẳn nàng đã gây ra tiếng động bởi vì trước khi nàng kịp lẻn đi, Drew mở cửa và bước vào văn phòng. Chàng nửa trần, tóc chàng rối tung. Họ chằm chằm nhìn nhau rất rất lâu nhưng không ai nói lời nào. Nàng biết nàng không giấu vẻ ghê tởm của mình. Và từ ngày hôm đó, nàng khó có thể chịu đựng việc ngồi cùng một phòng với chàng.
Có lẽ nàng đã trầm trọng hóa điều đó. Constance cô đơn. Drew cô đơn. Nàng có thể chấp nhận được. Điều mà nàng không thể chấp nhận là họ đã tình tự quá gần nhà.
Có một tấm gương trên bức tường tiền sảnh và nàng bắt gặp hình bóng mình đang bước tới. Nàng dừng lại và nhìn chằm chằm vào cô gái phản chiếu trong gương. Nàng không xinh đẹp. Nàng biết khi William cưới mình thì anh ta cưới vì tiền, và nàng bằng lòng với điều đó. Đó là điều lớn nhất nàng có thể hi vọng, nàng nghĩ sau đó. Số phận luôn luôn tàn nhẫn chơi khăm nàng. Thậm chí kể cả điều nhỏ nhoi nàng đã hi vọng cũng bị nuốt chửng trong cơn ác mộng tàn bạo đó.
Nàng không biết đến một nửa. Sara nghĩ rằng nàng là một người vợ vâng lời. Nhưng nàng không vâng lời và giờ nàng phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Nàng sợ hãi. Max Worthe đã hỏi tất cả mọi người rất nhiều câu hỏi. Sara được trắng án. Tại sao chàng không thể để yên mọi thứ?
Nàng thở sâu chầm chậm, cố gắng tự trấn tĩnh. Vị mục sư đã nói với nàng rằng Chúa rất nhân từ. Nàng ước nàng có thể tin vào điều đó bởi vì đôi khi nàng nghĩ nàng đang sống dưới địa ngục.
Biết rằng Max Worthe có đôi mắt diều hâu, nàng giữ nụ cười trên môi trước khi nàng bước lên bậc thang.
Không ai nán lại phòng khách tối hôm đó. Mọi người đang lơ đãng với suy nghĩ riêng của mình. Constance viện cớ đau đầu và cáo lui; Max đi dạo; Lucy và Anne chơi cờ rồi trôi dạt đi nơi khác; và Sara đi tìm Simon và Martin.
Họ không ở trong phòng họ và không người hầu nào biết họ ở đâu. Như vậy cũng tốt, nàng tự nói với mình khi nàng lê bước lên cầu thang về phòng mình. Nàng có thể thuyết giảng họ sau, đặc biệt là Simon và điều đó chẳng bao giờ tạo nên được gì tốt đẹp.
Nàng chìm đắm sự thương thân khi bước vào phòng. Những ý nghĩ cũ lại vây kín tâm trí nàng. Nàng đã cố gắng làm điều tốt đẹp nhất cho gia đình mình và họ thậm chí không hạnh phúc. Ngoại trừ Lucy và Anne ra, bọn họ đều hay sinh sự, ích kỷ, tự cho mình là trung tâm và thô lỗ không chịu nổi.
Có phải họ luôn như vậy không?
Đã có thời, nàng muốn ai đó hỏi nàng điều gì khiến nàng hạnh phúc.
Nàng thơ thẩn đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Dù đã gần 10h tối, trời vẫn sáng. Những giọt mưa bắt đầu rơi tiếp nhưng ít nhất nó cũng ấm áp. Chẳng cần phải thắp lửa đêm nay.
Nàng thở ra chầm chậm và khi nàng hít vào, nàng cảm thấy cảm giác tự thương thân bị cuốn sạch khỏi mình. Gia đình nàng tồi tệ ngoại trừ một khía cạnh: phiên toà xét xử nàng tội sát hại William không tạo ra điều gì khác biệt ở họ. Họ không nhìn nàng với vẻ ngờ vực hay vẻ suy đoán như những người khác, tự hỏi liệu nàng vô tội hay có tội. Họ không sợ nàng có thể thù địch họ. Họ đối xử với nàng như cách họ luôn làm vậy.
Họ nghĩ nàng vô tội, tất nhiên.
Giá mà nàng có thể để kệ mọi thứ như nó vẫn thế.
Nhưng nàng không thể để kệ mọi thứ như nó vẫn thế. Nàng phải đưa ra quyết định về ngôi nhà bà goá. Nàng không thể đủ sức xây dựng lại nó cho đến khi nàng có được tiền của mình và thậm chí kể cả lúc đó, nàng cũng không muốn xây lại. Drew nói đúng. Tốt hơn là san phẳng nó.
Tay nàng bị vướng theo mọi hướng. Thời gian lảng tránh đã hết. Đó là lý do vì sao nàng khá nhiều lời với Dobbs trước bữa ăn. Nàng nói với ông rằng từ giờ trở đi, đêm nào ông cũng phải dự phòng nhiều người nhất có thể và chắc chắn không có người lang thang, người gypsy hay dân du mục cắm trại ở ngôi nhà bà goá.
Đêm nay, bằng cách nào đó, nàng sẽ tìm đủ dũng khí để làm điều cần phải làm.
Khi nàng quay lại từ cửa sổ, mắt nàng rơi xuống bàn trang điểm của mình. Chống bên trên chiếc lược bạc của nàng là một mẩu giấy da gập lại. Nàng biết nó là cái gì trước khi với tới nó. Tên nàng được viết đẹp đẽ trên bản khắc đồng đẹp đẽ của William. Ngón tay nàng run rẩy khi nàng xe lớp xi niêm phong.
Chào mừng về nhà, là tất cả những gì nó nói.
Chàng trả lời cái nhìn đó bằng cách khẽ nâng vai mình lên. Vấn đề được giải quyết dễ dàng. Không ai từng chỉ cho đầu bếp cách dùng cái bếp lò mới. Bà đã được đưa cho một tờ hướng dẫn sử dụng vô dụng vì người phụ nữ nghèo không thể đọc và quá xấu hổ để thú nhận điều đó. Không phải bà nói cho Max biết rằng bà không biết đọc nhưng chàng đã nhanh chóng tự mình đoán ra.
Chàng chưa từng khai sáng cho người khác. Bất cứ những gì chàng làm cũng bị hiểu sai và vì sự hoà hợp đang ngự trị chiếc bàn ăn này, chàng quyết định để những chú chó đang ngủ say nằm yên. Ngoài ra, chàng đã có điều chàng muốn – một bữa tối chàng có thể thưởng thức được.
Đó là Anne, với tất cả sự ngây thơ của mình, khuấy tung mọi thứ lên. “Dobbs nói với em,” nàng nói, “rằng anh đã cưỡi con Arrogance ra ngoài sáng nay và anh điều khiển nó rất tài.”
“Tôi nghĩ công bằng thì phải nói,” Max nói,” rằng Arrogance đã điều khiển tôi rất tài. Nó đoán được điều tôi muốn làm, gần như trước khi tôi tự mình nghĩ ra.”
“Max rất khiêm tốn,” Sara nói, hàm răng lấp lánh, giọng nàng thì thể hiện điều ngược lại. Nàng nhìn mặt Simon và những từ tiếp theo của nàng tắc lại trong cổ.
Simon đẩy lùi ghế lại và đứng lên. “Ai cho phép anh ta cưỡi con Arrogance ra ngoài?” chàng hỏi Sara. Chàng giận dữ.
“Dobbs, chị cho là thế,” Sara nói. “Có gì không đúng à?”
“Chị để anh ta cưỡi Arrogance ra ngoài nhưng em thì không thể?”
Anne nói khàn khàn vẻ tổn thương. “Sara chẳng dính gì đến chuyện đó, Simon. Chị ấy đã đi vắng ba năm qua. Em biết rằng Dobbs quyết định ai là người cưỡi Arrogance bây giờ. Nó là con ngựa thuần chủng hết sức nhạy cảm. Nó có thể nguy hiểm. Nó đã ném ngã em hơn một lần, đúng không? Hiển nhiên Dobbs nghĩ Max có thể điều khiển nó.”
“Làm sao em có thể học cách điều khiển nó khi mà em chẳng được cho cơ hội?”
Mắt Anne cụp xuống. “Chị sẽ nói với Dobbs và xem ông ấy nói sao. Có lẽ nếu Max ra ngoài với em-”
“Max!” Miệng Simon xoắn lại vì khinh bỉ. “Nghe mới thân thiết làm sao! Anh ta có thể lôi kéo được chị chứ không lôi kéo được em đâu.”
“Đủ rồi đấy Simon,” Sara nói nhẹ nhàng.
Chàng nghiến răng kèn kẹt. “Không đủ, không đủ tí nào. Các chị mù hết à? Các chị không thể thấy điều gì đang diễn ra ư? Anh ta sẽ trở thành chủ ở đây! Không còn gì như cũ nữa. Sẽ khác nếu như anh ta yêu thương Sara nhưng anh ta không.”
Chàng quay sang Sara. “Chị không thấy anh ta thế nào ư? Ồ, anh ta bóng loáng, em công nhận với chị điều đó. Nhưng anh ta là kẻ đào mỏ. Đức ngài Maxwell! Tước vị danh dự là cái có thể mang đến và trả bằng mua bán, em không nghi ngờ. Anh ta sẽ hủy hoại chị, huỷ hoại chúng ta.”
Sara chầm chậm đứng dậy. Nàng nắm chặt khăn ăn và mặt nàng trắng bệch như giấy trắng. “Em nói đủ rồi đấy, Simon. Hoặc là xin lỗi Max, hoặc ra khỏi phòng.”
“Em không phải đứa bé trai để chị thuyết giảng nữa đâu!”
“Vậy thì hãy ngừng hành động như vậy đi.”
Simon thốt ra một tiếng nguyền rủa rồi lao ra khỏi phòng. Martin nhìn xuống đĩa của mình, ngập ngừng một lúc, rồi, chàng, cũng rời khỏi phòng.
Một trong những sự im lặng rùng rợn mà Max nghĩ là sự im lặng “Longfield” đang bảo phủ quanh bàn. Sara ngồi sụp xuống ghế mình. Từng người một cầm lấy dao nĩa và bắt đầu ăn.
Kỳ cục là Max cảm thấy một sự thông cảm nào đó với Simon. Nó thực sự khó chịu đối với một chàng trai trẻ, người đã tự tưởng tượng mình là Corithian lại bị một người lạ vượt mặt, đặc biệt là người lạ mà anh ta xem thường. Nếu chàng biết Simon bị cấm dùng Arrogance thì chàng sẽ chọn một con ngựa khác, chỉ để bảo vệ niềm kiêu hãnh cho cậu bé. Nhưng Arrogance chỉ là đỉnh của tảng băng. Cần phải có gì đó khác để khiến Simon nguôi. Cần nhiều thời gian hơn để chàng và Simon có một cuộc nói chuyện riêng giữa cánh đàn ông với nhau.
Anne lạch cạch đẩy lùi ghế ra. “Tốt nhất là em nên đi và làm nó bình tĩnh lại,” nàng nói. Và cùng với câu nói đó, nàng rời phòng.
Anne chắc chắn Simon và Martin đang đến khu chuồng ngựa, và nàng vội vã theo sau họ khi nàng nhìn thấy con ngựa và người cưỡi đi về phía nàng. Drew Primrose gò cương lại. Người cuối cùng nàng muốn gặp là Drew Primrose. Nàng bắt gặp chàng và mẹ kế cùng nhau một lần, và nàng không thể nhìn chàng mà không để lộ cảm giác của mình.
“Anne,” chàng nói.
Giờ đây nàng không quan tâm đến việc tìm Simon và Martin nữa. Quay gót, nàng nhanh chóng trở lại nhà. Nàng dừng lại nghỉ ở tiền sảnh một lúc để trấn tĩnh lại. Nàng không khiển trách Drew vì chuyện trăng gió, bởi vì người phụ nữ chàng muốn nằm ngoài tầm với. Nhưng nàng trách Drew vì trăng gió với Constance. Lucy, hoặc Simon hoặc Martin có thể quá dễ dàng bước vào căn nhà tranh vào đêm đó và thấy mẹ họ trên giường Drew.
Constance không thấy nàng nhưng Drew thì có. Nàng đứng trân trối ở văn phòng chàng bởi vì nàng nhận ra giọng người phụ nữ vọng đến từ phía sau cánh cửa phòng ngủ đang đóng. Chắc hẳn nàng đã gây ra tiếng động bởi vì trước khi nàng kịp lẻn đi, Drew mở cửa và bước vào văn phòng. Chàng nửa trần, tóc chàng rối tung. Họ chằm chằm nhìn nhau rất rất lâu nhưng không ai nói lời nào. Nàng biết nàng không giấu vẻ ghê tởm của mình. Và từ ngày hôm đó, nàng khó có thể chịu đựng việc ngồi cùng một phòng với chàng.
Có lẽ nàng đã trầm trọng hóa điều đó. Constance cô đơn. Drew cô đơn. Nàng có thể chấp nhận được. Điều mà nàng không thể chấp nhận là họ đã tình tự quá gần nhà.
Có một tấm gương trên bức tường tiền sảnh và nàng bắt gặp hình bóng mình đang bước tới. Nàng dừng lại và nhìn chằm chằm vào cô gái phản chiếu trong gương. Nàng không xinh đẹp. Nàng biết khi William cưới mình thì anh ta cưới vì tiền, và nàng bằng lòng với điều đó. Đó là điều lớn nhất nàng có thể hi vọng, nàng nghĩ sau đó. Số phận luôn luôn tàn nhẫn chơi khăm nàng. Thậm chí kể cả điều nhỏ nhoi nàng đã hi vọng cũng bị nuốt chửng trong cơn ác mộng tàn bạo đó.
Nàng không biết đến một nửa. Sara nghĩ rằng nàng là một người vợ vâng lời. Nhưng nàng không vâng lời và giờ nàng phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Nàng sợ hãi. Max Worthe đã hỏi tất cả mọi người rất nhiều câu hỏi. Sara được trắng án. Tại sao chàng không thể để yên mọi thứ?
Nàng thở sâu chầm chậm, cố gắng tự trấn tĩnh. Vị mục sư đã nói với nàng rằng Chúa rất nhân từ. Nàng ước nàng có thể tin vào điều đó bởi vì đôi khi nàng nghĩ nàng đang sống dưới địa ngục.
Biết rằng Max Worthe có đôi mắt diều hâu, nàng giữ nụ cười trên môi trước khi nàng bước lên bậc thang.
Không ai nán lại phòng khách tối hôm đó. Mọi người đang lơ đãng với suy nghĩ riêng của mình. Constance viện cớ đau đầu và cáo lui; Max đi dạo; Lucy và Anne chơi cờ rồi trôi dạt đi nơi khác; và Sara đi tìm Simon và Martin.
Họ không ở trong phòng họ và không người hầu nào biết họ ở đâu. Như vậy cũng tốt, nàng tự nói với mình khi nàng lê bước lên cầu thang về phòng mình. Nàng có thể thuyết giảng họ sau, đặc biệt là Simon và điều đó chẳng bao giờ tạo nên được gì tốt đẹp.
Nàng chìm đắm sự thương thân khi bước vào phòng. Những ý nghĩ cũ lại vây kín tâm trí nàng. Nàng đã cố gắng làm điều tốt đẹp nhất cho gia đình mình và họ thậm chí không hạnh phúc. Ngoại trừ Lucy và Anne ra, bọn họ đều hay sinh sự, ích kỷ, tự cho mình là trung tâm và thô lỗ không chịu nổi.
Có phải họ luôn như vậy không?
Đã có thời, nàng muốn ai đó hỏi nàng điều gì khiến nàng hạnh phúc.
Nàng thơ thẩn đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Dù đã gần 10h tối, trời vẫn sáng. Những giọt mưa bắt đầu rơi tiếp nhưng ít nhất nó cũng ấm áp. Chẳng cần phải thắp lửa đêm nay.
Nàng thở ra chầm chậm và khi nàng hít vào, nàng cảm thấy cảm giác tự thương thân bị cuốn sạch khỏi mình. Gia đình nàng tồi tệ ngoại trừ một khía cạnh: phiên toà xét xử nàng tội sát hại William không tạo ra điều gì khác biệt ở họ. Họ không nhìn nàng với vẻ ngờ vực hay vẻ suy đoán như những người khác, tự hỏi liệu nàng vô tội hay có tội. Họ không sợ nàng có thể thù địch họ. Họ đối xử với nàng như cách họ luôn làm vậy.
Họ nghĩ nàng vô tội, tất nhiên.
Giá mà nàng có thể để kệ mọi thứ như nó vẫn thế.
Nhưng nàng không thể để kệ mọi thứ như nó vẫn thế. Nàng phải đưa ra quyết định về ngôi nhà bà goá. Nàng không thể đủ sức xây dựng lại nó cho đến khi nàng có được tiền của mình và thậm chí kể cả lúc đó, nàng cũng không muốn xây lại. Drew nói đúng. Tốt hơn là san phẳng nó.
Tay nàng bị vướng theo mọi hướng. Thời gian lảng tránh đã hết. Đó là lý do vì sao nàng khá nhiều lời với Dobbs trước bữa ăn. Nàng nói với ông rằng từ giờ trở đi, đêm nào ông cũng phải dự phòng nhiều người nhất có thể và chắc chắn không có người lang thang, người gypsy hay dân du mục cắm trại ở ngôi nhà bà goá.
Đêm nay, bằng cách nào đó, nàng sẽ tìm đủ dũng khí để làm điều cần phải làm.
Khi nàng quay lại từ cửa sổ, mắt nàng rơi xuống bàn trang điểm của mình. Chống bên trên chiếc lược bạc của nàng là một mẩu giấy da gập lại. Nàng biết nó là cái gì trước khi với tới nó. Tên nàng được viết đẹp đẽ trên bản khắc đồng đẹp đẽ của William. Ngón tay nàng run rẩy khi nàng xe lớp xi niêm phong.
Chào mừng về nhà, là tất cả những gì nó nói.
Tác giả :
Elizabeth Thornton