Những Hạt Nắng Sau Mưa
Chương 20
London –một trong những thành phố hoa lệ bậc nhất thế giới, dù là vào thời điểm nào, nơi này vẫn khoác lên mình vẻ xinh đẹp hòa quyện giữa cổ điển và hiện đại. Trên con đường tràn ngập ánh sáng, mọi người tấp nập qua lại ngược xuôi, một đôi bạn trẻ cũng đang vui vẻ đi dạo thăm thú xung quanh.
- Á Luân, anh thấy nơi này thế nào? Rất đẹp phải không?
- Ừm…
Châu Á Luân có chút lơ đãng trả lời. Hắn vốn không muốn đưa cô ra ngoài, nhưng cô cứ năn nỉ cho bằng được khiến hắn chẳng còn cách nào. Hắn đã nghĩ, sau khi xác định tình cảm của mình, hắn sẽ tạo khoảng cách với cô để tránh cho sau này Vân Sam hiểu lầm và khó xử. Thế nhưng cô nhóc này bằng nào đó luôn tìm được hắn. Mà hắn lại phải hạn chế ra ngoài để tránh cho bang Hắc Sát phát hiện sự hiện diện của mình. Châu Á Luân cảm thấy thật bất đắc dĩ.
- Mỗi khi nhớ nhà, em rất hay tới đây đi dạo. Chẳng biết lúc nào em mới có thể trở về nữa!
Diệp Vân Nhu thở dài. Nhưng rồi cô cố gắng nở nụ cười, dù cho có chút gượng gạo:
- Á Luân, anh có thể sang đây thăm em, em rất vui. Tuy rằng em và mọi người vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng em vẫn hi vọng có thể gặp mặt mọi người.
Châu Á Luân hơi lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô. Không còn tình yêu, cô giống như một đứa em gái nhỏ cần quan tâm chăm sóc. Đối với hắn, thứ tình cảm mới mẻ và nhẹ nhàng này không hiểu sao khiến hắn dễ dàng chấp nhận hơn nhiều. Có lẽ, ngay từ đầu, hắn và cô thực sự đã không cùng một đường thẳng.
- Anh biết em đang nói về ai. Yên tâm đi! Khi nào về nước, anh nhất định sẽ đá tên đó ra khỏi đống giấy lộn kia và đóng gói hắn sang đây cho em.
Diệp Vân Nhu phì cười. Châu Á Luân vẫn vậy, rất dịu dàng, rất săn sóc. Đôi khi chỉ cần mấy câu nói hài hước của anh cũng đủ khiến cô vui lên.
- Cám ơn anh, Á Luân!
- Không có gì! Em là cô em gái anh yêu thương nhất. Anh tất nhiên là phải giúp em rồi!
Lời này, hơn bốn năm về trước, Châu Á Luân đã từng nói. Chỉ là khi đó, nó là một lời nói dối. Còn bây giờ… là thật lòng.
- Chúng ta cũng về thôi. Trời lạnh hơn rồi!
Châu Á Luân kéo cổ tay cô đi về phía trước, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đang rúc sâu vào chiếc khan len to xụ kia. Diệp Vân Nhu rối rắm cắn môi.
“Nếu chỉ coi em là em gái, tại sao khi đó lại hôn em?”
oOo
Châu Á Luân đang ngồi trong thư phòng thì Dan bước vào. Hắn cung kính cúi đầu:
- Boss, người của ta báo về, Ngôn tiểu thư đang cho người điều tra Diệp tam tiểu thư.
- Cái gì?
Châu Á Luân đứng bật dậy.
- Cô ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
- Hiện tại vẫn chưa rõ mục đích Ngôn tiểu thư làm như vậy.
Dan trả lời.
- Chết tiệt!
Châu Á Luân đấm mạnh xuống mặt bàn. Đôi mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh. Ngôn Tế Linh, nếu cô dám động vào Vân Sam, tôi nhất định sẽ bắt cô trả giá!
- Bí mật cử thêm người bảo vệ mẹ con Vân Sam, có tin tức gì thì lập tức báo về. Còn nữa, buông lỏng canh gác bên cạnh Vân Nhu.
- Vâng thưa boss!
Dan nói xong liền lập tức đi ra ngoài. Còn lại một mình, Châu Á Luân thở hắt ra một hơi. Hắn biết, hắn đây là đang lợi dụng Vân Nhu, nhưng hắn không dám đánh cược, không dám đem tính mạng của Vân Sam và Diệp Đằng ra mà đánh cược. Không có ai bảo vệ, không có gia tộc hậu thuẫn sau lưng, một mình cô làm sao chống chọi đây. Nói hắn ích kỉ cũng được. Nói hắn máu lạnh cũng thế. Chỉ cần Vân Sam an toàn bên cạnh hắn, mọi chuyện hắn đều có thể làm.
Có ai đó đã từng nói,
Khi một người đàn ông chung tình với một người phụ nữ, thì với những người phụ nữ khác, kẻ đó… lại là kẻ vô tình nhất.
Câu nói này, không sai.
oOo
Diệp Vân Nhu ngồi ngẩn ngơ trên giường, suy nghĩ đã sớm bay xa đến phương trời nào. Cô nhớ lại nụ hôn tối hôm ấy. Sau khi Á Luân hôn cô, anh lập tức bỏ đi, không để cho cô kịp phản ứng, cũng không để cô kịp thốt lên một câu rõ ràng. Cô không dám đề cập lại chuyện đó với anh. Mà anh thì lại cứ tỏ ra bình thường, thậm chí còn có chút xa cách khiến cô mịt mờ như đang đi trong sương mù. Trước đây, bởi vì biết anh thầm thích mình, mà cô lại chỉ coi anh như một người bạn, Diệp Vân Nhu luôn cố tạo khoảng cách với anh. Thế nhưng anh vẫn không rời bỏ cô, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, vẫn luôn ở bên cô mỗi khi cô yếu lòng, thậm chí liều mình cứu cô khi cô gặp nguy hiểm. Nếu nói không cảm động… thì đó là nói dối. Cô luôn cảm thấy cô mắc nợ anh, một món nợ ân tình không sao trả hết.
Thế nhưng, nụ hôn của anh khiến cô sợ hãi nhận ra, cô không hề phản cảm với nó, thậm chí còn có chút đón nhận. Lòng cô dường như có gì đó muốn thay đổi. Cô nôn nóng, bất an, muốn tìm người nói chuyện mà không biết giãi bày cùng ai. Cô không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Châu Á Luân, nhưng mà…
Diệp Vân Nhu cầm lấy điện thoại. Cô run rẩy bấm số. Có lẽ cô điên thật rồi mới muốn liên lạc với người đó. Nhưng chỉ có người đó mới có thể cho cô lời khuyên chân thành nhất mà thôi.
- A lô?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng. Diệp Vân Nhu có chút lắp bắp:
- Vân… Vân Sam, là chị đây!
- Á Luân, anh thấy nơi này thế nào? Rất đẹp phải không?
- Ừm…
Châu Á Luân có chút lơ đãng trả lời. Hắn vốn không muốn đưa cô ra ngoài, nhưng cô cứ năn nỉ cho bằng được khiến hắn chẳng còn cách nào. Hắn đã nghĩ, sau khi xác định tình cảm của mình, hắn sẽ tạo khoảng cách với cô để tránh cho sau này Vân Sam hiểu lầm và khó xử. Thế nhưng cô nhóc này bằng nào đó luôn tìm được hắn. Mà hắn lại phải hạn chế ra ngoài để tránh cho bang Hắc Sát phát hiện sự hiện diện của mình. Châu Á Luân cảm thấy thật bất đắc dĩ.
- Mỗi khi nhớ nhà, em rất hay tới đây đi dạo. Chẳng biết lúc nào em mới có thể trở về nữa!
Diệp Vân Nhu thở dài. Nhưng rồi cô cố gắng nở nụ cười, dù cho có chút gượng gạo:
- Á Luân, anh có thể sang đây thăm em, em rất vui. Tuy rằng em và mọi người vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng em vẫn hi vọng có thể gặp mặt mọi người.
Châu Á Luân hơi lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô. Không còn tình yêu, cô giống như một đứa em gái nhỏ cần quan tâm chăm sóc. Đối với hắn, thứ tình cảm mới mẻ và nhẹ nhàng này không hiểu sao khiến hắn dễ dàng chấp nhận hơn nhiều. Có lẽ, ngay từ đầu, hắn và cô thực sự đã không cùng một đường thẳng.
- Anh biết em đang nói về ai. Yên tâm đi! Khi nào về nước, anh nhất định sẽ đá tên đó ra khỏi đống giấy lộn kia và đóng gói hắn sang đây cho em.
Diệp Vân Nhu phì cười. Châu Á Luân vẫn vậy, rất dịu dàng, rất săn sóc. Đôi khi chỉ cần mấy câu nói hài hước của anh cũng đủ khiến cô vui lên.
- Cám ơn anh, Á Luân!
- Không có gì! Em là cô em gái anh yêu thương nhất. Anh tất nhiên là phải giúp em rồi!
Lời này, hơn bốn năm về trước, Châu Á Luân đã từng nói. Chỉ là khi đó, nó là một lời nói dối. Còn bây giờ… là thật lòng.
- Chúng ta cũng về thôi. Trời lạnh hơn rồi!
Châu Á Luân kéo cổ tay cô đi về phía trước, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đang rúc sâu vào chiếc khan len to xụ kia. Diệp Vân Nhu rối rắm cắn môi.
“Nếu chỉ coi em là em gái, tại sao khi đó lại hôn em?”
oOo
Châu Á Luân đang ngồi trong thư phòng thì Dan bước vào. Hắn cung kính cúi đầu:
- Boss, người của ta báo về, Ngôn tiểu thư đang cho người điều tra Diệp tam tiểu thư.
- Cái gì?
Châu Á Luân đứng bật dậy.
- Cô ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
- Hiện tại vẫn chưa rõ mục đích Ngôn tiểu thư làm như vậy.
Dan trả lời.
- Chết tiệt!
Châu Á Luân đấm mạnh xuống mặt bàn. Đôi mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh. Ngôn Tế Linh, nếu cô dám động vào Vân Sam, tôi nhất định sẽ bắt cô trả giá!
- Bí mật cử thêm người bảo vệ mẹ con Vân Sam, có tin tức gì thì lập tức báo về. Còn nữa, buông lỏng canh gác bên cạnh Vân Nhu.
- Vâng thưa boss!
Dan nói xong liền lập tức đi ra ngoài. Còn lại một mình, Châu Á Luân thở hắt ra một hơi. Hắn biết, hắn đây là đang lợi dụng Vân Nhu, nhưng hắn không dám đánh cược, không dám đem tính mạng của Vân Sam và Diệp Đằng ra mà đánh cược. Không có ai bảo vệ, không có gia tộc hậu thuẫn sau lưng, một mình cô làm sao chống chọi đây. Nói hắn ích kỉ cũng được. Nói hắn máu lạnh cũng thế. Chỉ cần Vân Sam an toàn bên cạnh hắn, mọi chuyện hắn đều có thể làm.
Có ai đó đã từng nói,
Khi một người đàn ông chung tình với một người phụ nữ, thì với những người phụ nữ khác, kẻ đó… lại là kẻ vô tình nhất.
Câu nói này, không sai.
oOo
Diệp Vân Nhu ngồi ngẩn ngơ trên giường, suy nghĩ đã sớm bay xa đến phương trời nào. Cô nhớ lại nụ hôn tối hôm ấy. Sau khi Á Luân hôn cô, anh lập tức bỏ đi, không để cho cô kịp phản ứng, cũng không để cô kịp thốt lên một câu rõ ràng. Cô không dám đề cập lại chuyện đó với anh. Mà anh thì lại cứ tỏ ra bình thường, thậm chí còn có chút xa cách khiến cô mịt mờ như đang đi trong sương mù. Trước đây, bởi vì biết anh thầm thích mình, mà cô lại chỉ coi anh như một người bạn, Diệp Vân Nhu luôn cố tạo khoảng cách với anh. Thế nhưng anh vẫn không rời bỏ cô, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, vẫn luôn ở bên cô mỗi khi cô yếu lòng, thậm chí liều mình cứu cô khi cô gặp nguy hiểm. Nếu nói không cảm động… thì đó là nói dối. Cô luôn cảm thấy cô mắc nợ anh, một món nợ ân tình không sao trả hết.
Thế nhưng, nụ hôn của anh khiến cô sợ hãi nhận ra, cô không hề phản cảm với nó, thậm chí còn có chút đón nhận. Lòng cô dường như có gì đó muốn thay đổi. Cô nôn nóng, bất an, muốn tìm người nói chuyện mà không biết giãi bày cùng ai. Cô không muốn mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Châu Á Luân, nhưng mà…
Diệp Vân Nhu cầm lấy điện thoại. Cô run rẩy bấm số. Có lẽ cô điên thật rồi mới muốn liên lạc với người đó. Nhưng chỉ có người đó mới có thể cho cô lời khuyên chân thành nhất mà thôi.
- A lô?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng. Diệp Vân Nhu có chút lắp bắp:
- Vân… Vân Sam, là chị đây!
Tác giả :
Phi Tuyết