Những Bông Hoa Mùa Hạ
Chương 20: Ước mơ gieo mầm
Tin tức Vỹ đánh trộm đã lan khắp trường. Lần đầu tiên hơn 1000 học sinh của trường túm tụm lại một chỗ để chờ người anh hùng đến. Giờ đây quanh Vỹ như có một ánh hào quang sáng bừng lấp lánh. Cậu đã khiến cả trường điên đảo vì vẻ đẹp trai như thiên thần, giờ lại khiến mọi người đảo điên vì sức khỏe dẻo dai và chiến công oanh liệt như vậy.
Vỹ vừa bước vào là bị tất cả túm tụm lại hơn cả thần tượng Hàn Quốc. Khổ thân cho Điệp đi cạnh cậu, cũng bị xúm vào nhưng không một ai để ý. Nó như là một con kiến bị giẫm bẹp, một lúc lại bị đứa này va vào, đứa kia giẫm lên chân, đau điếng cả mình mẩy.
“Vỹ, sao cậu giỏi vậy? Đánh được cả thằng trộm có dao!”
“Thằng đấy khốn kiếp quá! Nó có làm gì cậu không?”
“Bị thương rồi nè? Thằng trộm đó đánh anh à?”
“Nếu là mình mình cắt cổ nó lâu rồi!”
“…”
Vỹ chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy cũng đủ đổ cái rầm bọn “fan cuồng” này. Cậu bước tới. Mọi người nhìn ra. Một cô bé vô cùng xinh đẹp, có gương mặt trắng trẻo đang tươi cười đứng đó. Tất cả thở dài chán nản. Đó là Thanh – người được coi là “người duy nhất Vỹ thích”. Hôm nay Thanh xinh đẹp hơn bất cứ ai, còn Điệp thì ngược lại. Vừa ốm dậy, nhìn Điệp tái mét như xác chết, so với Thanh thì chỉ đủ xách dép mà thôi, mặc dù bình thường Điệp hơn đứt Thanh.
“Cậu không sao đấy chứ?” – Thanh hỏi han.
“Cậu đã tung tin cho cả trường biết đấy hả?”
“Tớ mới nói cho một đứa thôi mà, ai dè biết hết cả trường!”
“Cậu thật là…Tớ đâu thích nổi tiếng chứ?” – Vỹ dí tay lên trán Thanh, cười thân mật.
Nhìn cảnh ấy, có một cô bé cảm thấy chạnh lòng. Mà hôm nay Thanh xinh quá, còn mình thì xấu ơi là xấu. Nhưng lòng Điệp vẫn rạo rực, vì Vỹ chỉ dí tay lên trán Thanh chứ không như nó sáng nay, đặt lên cả một nụ hôn. Đỏ cả mặt!!!
“Em Vỹ đâu rồi?” – Một tiếng nói vang lên.
Vỹ quay ra:
“Dạ em đây ạ!”
Đó là cô giáo chủ nhiệm. Cô tươi cười bước tới:
“Các thầy cô rất khâm phục tài năng của em. Nghe nói em đã đánh gục được tên trộm cực kỳ nguy hiểm mà công an đang truy nã. Hiện các thầy cô giáo bộ môn Thể dục rất kỳ vọng em và mong em sẽ đi thi học sinh giỏi. Em đồng ý chứ?”
Vỹ cười:
“Dạ em cám ơn các thầy cô, nhưng em không muốn thi học sinh giỏi môn này.”
“Thế em định thi môn nào?”
“Các thầy cô có thể cho em thi môn Vật lý không ạ?”
“À đúng rồi thế mà cô quên mất! Em rất giỏi Vật lý đúng không?”
“Dạ em không dám nhận, nhưng em rất thích môn này!”
“Vậy cô sẽ nói với các cô bộ môn Lý, em cứ chờ nhé!”
“Vâng em cám ơn cô!”
Cả trường lại mắt tròn mắt dẹt nhìn Vỹ. Ôi đã giỏi võ, lại còn là một nhân tài Vật lý nữa. Chúng bay, bỏ các anh Big Bang, Suju một thời gian đi, phải thần tượng thằng bạn này đã!
Vỹ quay lại nhìn Điệp với nụ cười gian mãnh. Điệp tức đến nghẹn cổ. Biết mình kém Vật lý rồi hắn lại còn tỏ ra giỏi giang ở đây nữa, định trêu ngươi mình à?
Sau giờ chào cờ, cả lớp lên lớp học tiết 2.
Tiết 2 của mọi năm thường là Toán, Văn nhưng năm nay thực sự đen đủi cho Điệp vì là cái môn mà nó ghét nhất: Vật lý. Lớp Điệp không giỏi Lý nhưng chẳng ai ghét, trừ nó vì nó luôn kém nhất môn này. Ngồi cạnh là Vỹ, ngồi trên là Thanh nhưng liệu nó có thể làm được không? Nó chợt nhớ tới những buổi học cùng anh Bằng, nó đã chăm chú nghe giảng và cũng hiểu được bài. Được lắm, hôm nay phải im lặng nghe giảng mới được.
Cô giáo Vật lý bước vào. Cô là một người khá nghiêm khắc. Sau khi kiểm tra sĩ số một cách chớp nhoáng, cô lập tức vào bài luôn chẳng hề giới thiệu gì cả.
“Các em ghi bài đi. Chương 1: Điện học. Bài 1: Sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn.” Điệp thực sự hoa mắt. Nghe đến điện đóm đủ cho nó nổ đom đóm mắt rồi, riêng cường độ dòng điện với hiệu điện thế nó tịt mít luôn. Nhưng nó phải cố gắng nghe, chắc chắn cô sẽ giới thiệu bài học này chu đáo, có thể là “Các em đã biết…” thế này thế kia, nhưng cô giáo này hoàn toàn khác.
Cô giáo nghiêm nghị:
“Một bạn nhìn vào sơ đồ mạch điện trong sách giáo khoa và cho cô biết tên, công dụng, cách mắc của từng bộ phận trong sơ đồ.”
Cô giáo kiểu gì vậy chứ? Sao chưa giới thiệu gì cô đã vào bài luôn vậy????
Cô giáo lướt qua cả lớp rồi gọi luôn:
“Cô mời bạn nữ ngồi bàn gần cuối!”
Gì cơ?????????????? Cô mời mình sao? Trời ơi sao cô không phải cô giáo cũ của em, cô sẽ không bao giờ gọi em!
“Em đứng lên, trả lời câu hỏi cho cô!”
Cả lớp biết Điệp kém nên mấy đứa giơ tay nhằm để cô gọi mình nhưng cô kiên quyết bắt chúng nó bỏ tay xuống. Điệp đưa mắt về phía Vỹ và Thanh, cả hai chỉ nhìn lại nó với ý bảo nó cứ nói đi. Nhưng nó biết nói gì? Nó chẳng hiểu cái sơ đồ này vẽ như thế nào luôn.
Cô giáo khó chịu nhìn Điệp cứ đứng đực ra đấy. Cô bảo:
“Nếu em không biết công dụng và cách mắc thì nói tên cho cô thôi xem nào! Trong sơ đồ có 3 bộ phận, đấy cô nhắc cho em rồi đó!”
Trời cô nhắc thế thì cô đừng nhắc cho xong? Điệp toát mồ hôi, nó chuẩn bị nghe lời mắng cùng điểm kém đầu tiên.
Vỹ thở dài. Sao lại quá quá kém như vậy chứ? Cậu đành giơ tay lên:
“Thưa cô, để em giúp bạn ấy ạ!”
Biết Vỹ giỏi Vật lý nên cô giáo khó chịu nhìn Điệp:
“Em ngồi xuống! Mời Vỹ!”
“Thưa cô, trong sơ đồ có 3 bộ phận đó là Ampe kế, kí hiệu là A; Vôn kế kí hiệu là V và khóa K ạ!”
“Đúng rồi! Vậy công dụng và cách mắc thì sao?” – Cô giáo có vẻ hài lòng.
“Ampe kế đo cường độ dòng điện chạy qua dây dẫn và được mắc nối tiếp với dây dẫn. Vôn kế đo hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn và được mắc song song với dây dẫn. Khóa dùng để đóng ngắt dòng điện và được mắc nối tiếp với dây dẫn” – Vỹ trả lời không chớp mắt.
Cả lớp nhìn Vỹ như người từ Sao Hỏa xuống. Một trí thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức về những sơ đồ mạch điện này có từ lớp 7, lớp 8, để có thể nhớ lại cũng không hề dễ dàng gì, nhưng Vỹ trả lời còn nhanh hơn cả giáo viên giảng.
Cô giáo mỉm cười:
“Em Vỹ trả lời rất tốt, cô cho em điểm 10. Còn em kia là em nào, đứng lên cho cô biết tên?”
“Dạ…em…Điệp ạ…” – Điệp lắp bắp.
“Cái gì Điệp?”
“Dạ, Nguyễn Lan Điệp ạ…”
“Em ngồi cạnh một bạn giỏi như vậy mà sao em lại kém thế? Cô cho em 1 điểm, nhưng cô sẽ cho nợ. Đến buổi sau kiểm tra bài cũ, nếu em không gỡ được điểm thì cô sẽ không thể tha cho em được đâu. Ngồi xuống ghi bài đi!”
Điệp ngồi xuống, những lời của cô giáo in chặt trong tâm trí nó. Nó rất sợ, rất ghét mỗi khi có người bảo nó “kém Lý”, vì nó rất kém môn học này. Lũ bạn dù rất hay trêu nó nhưng nó luôn có Thanh bảo vệ, nhưng chưa cô giáo nào bảo nó kém, chỉ bảo nó cần cố gắng. Vậy mà giờ cô giáo mới này lại phũ phàng nhận xét nó thẳng thắn như vậy, nó cảm thấy mình đã kém lại càng kém hơn bao giờ hết. Nó thực sự không thể học được môn này sao?
Nó khóc. Nó thực sự rất tức. Nó cảm thấy mình quá yếu kém. Nó chỉ biết khóc.
Vỹ đang ghi bài, nghe thấy tiếng sụt sùi rất nhỏ liền quay ra. Tay Điệp vẫn cầm bút, nhưng nó chẳng hề chép bài mà chỉ có khóc.
“Ghi bài đi không cô kiểm tra vở bây giờ!” – Cậu nhắc nhỏ.
“Không cần phải nhắc! 1 điểm rồi thêm 1 điểm nữa cũng chẳng sao!”
“Có mỗi thế cậu cũng tự ái sao? Đã kém rồi thì phải cố lên chứ?”
“Cậu đừng tưởng mình giỏi từ nhỏ rồi nên lên mặt với tôi!” – Điệp tức tối, cố gắng nói nhỏ để cô giáo không nghe thấy chứ nếu không nó đã quát lên.
“Ai nói với cậu tôi giỏi từ nhỏ?”
Điệp giật mình. Cậu ta rõ ràng thông minh như vậy mà?
Cô giáo vừa ra ngoài có việc, Vỹ tiếp luôn: “Nhà tôi toàn theo những cái môn nghệ thuật mà cậu thích ấy, và tôi cũng chẳng thừa hưởng một tài năng gì từ các môn Toán Lý Hóa. Khi học Vật lý, mới bài đầu tiên tôi đã hoa hết cả mắt. Tôi ghét Vật lý vô cùng. Và chính điều đó khiến tôi đội sổ môn này, tôi thậm chí bị Học sinh tiên tiến vì chỉ có 5 phẩy Vật lý. Bạn bè tôi, thầy cô, gia đình đều nói tôi quá dốt, quá kém, nói nhiều hơn cả cậu cơ. Tôi rất tức giận, nhưng tôi biết tôi cũng đã quá kém thật. Tôi phải cố gắng, tôi phải học được môn này. Và suốt năm lớp 6, không một đêm nào tôi ngủ để tôi ngồi học, học bằng được. Tôi trở nên đam mê môn học này hơn ai hết. Cả nhà tôi thấy lạ, tại sao tôi lại không theo truyền thống gia đình mà đi theo một cái môn toàn thí nghiệm như vậy. Nhưng tôi thích thế. Vì chính cái môn này tôi mới vươn lên được chính mình, cậu hiểu chứ?”
“Thật vậy ư?”
“Tôi sẽ đi thi học sinh giỏi Vật lý, cho dù là môn khác tôi có một trăm phẩy tôi cũng không đi. Đơn giản vì kỳ thi học sinh giỏi sẽ chứng minh cho tôi những gì mà tôi đã cố gắng một thời gian quá dài như thế!”
Cô giáo vừa bước vào. Vỹ cũng im lặng, tiếp tục cúi xuống vở. Điệp cúi đầu, suy nghĩ về những lời nói ấy. Ước mơ của Vỹ - một học sinh đẹp trai, tài giỏi, giàu có chỉ có thế thôi sao? Chỉ là được thi học sinh giỏi môn Vật lý. Nếu là Điệp lúc trước, nó sẽ rất ghét nhưng giờ đây nó cảm thấy không hề ghét một chút nào…
_
Vỹ vừa bước vào là bị tất cả túm tụm lại hơn cả thần tượng Hàn Quốc. Khổ thân cho Điệp đi cạnh cậu, cũng bị xúm vào nhưng không một ai để ý. Nó như là một con kiến bị giẫm bẹp, một lúc lại bị đứa này va vào, đứa kia giẫm lên chân, đau điếng cả mình mẩy.
“Vỹ, sao cậu giỏi vậy? Đánh được cả thằng trộm có dao!”
“Thằng đấy khốn kiếp quá! Nó có làm gì cậu không?”
“Bị thương rồi nè? Thằng trộm đó đánh anh à?”
“Nếu là mình mình cắt cổ nó lâu rồi!”
“…”
Vỹ chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy cũng đủ đổ cái rầm bọn “fan cuồng” này. Cậu bước tới. Mọi người nhìn ra. Một cô bé vô cùng xinh đẹp, có gương mặt trắng trẻo đang tươi cười đứng đó. Tất cả thở dài chán nản. Đó là Thanh – người được coi là “người duy nhất Vỹ thích”. Hôm nay Thanh xinh đẹp hơn bất cứ ai, còn Điệp thì ngược lại. Vừa ốm dậy, nhìn Điệp tái mét như xác chết, so với Thanh thì chỉ đủ xách dép mà thôi, mặc dù bình thường Điệp hơn đứt Thanh.
“Cậu không sao đấy chứ?” – Thanh hỏi han.
“Cậu đã tung tin cho cả trường biết đấy hả?”
“Tớ mới nói cho một đứa thôi mà, ai dè biết hết cả trường!”
“Cậu thật là…Tớ đâu thích nổi tiếng chứ?” – Vỹ dí tay lên trán Thanh, cười thân mật.
Nhìn cảnh ấy, có một cô bé cảm thấy chạnh lòng. Mà hôm nay Thanh xinh quá, còn mình thì xấu ơi là xấu. Nhưng lòng Điệp vẫn rạo rực, vì Vỹ chỉ dí tay lên trán Thanh chứ không như nó sáng nay, đặt lên cả một nụ hôn. Đỏ cả mặt!!!
“Em Vỹ đâu rồi?” – Một tiếng nói vang lên.
Vỹ quay ra:
“Dạ em đây ạ!”
Đó là cô giáo chủ nhiệm. Cô tươi cười bước tới:
“Các thầy cô rất khâm phục tài năng của em. Nghe nói em đã đánh gục được tên trộm cực kỳ nguy hiểm mà công an đang truy nã. Hiện các thầy cô giáo bộ môn Thể dục rất kỳ vọng em và mong em sẽ đi thi học sinh giỏi. Em đồng ý chứ?”
Vỹ cười:
“Dạ em cám ơn các thầy cô, nhưng em không muốn thi học sinh giỏi môn này.”
“Thế em định thi môn nào?”
“Các thầy cô có thể cho em thi môn Vật lý không ạ?”
“À đúng rồi thế mà cô quên mất! Em rất giỏi Vật lý đúng không?”
“Dạ em không dám nhận, nhưng em rất thích môn này!”
“Vậy cô sẽ nói với các cô bộ môn Lý, em cứ chờ nhé!”
“Vâng em cám ơn cô!”
Cả trường lại mắt tròn mắt dẹt nhìn Vỹ. Ôi đã giỏi võ, lại còn là một nhân tài Vật lý nữa. Chúng bay, bỏ các anh Big Bang, Suju một thời gian đi, phải thần tượng thằng bạn này đã!
Vỹ quay lại nhìn Điệp với nụ cười gian mãnh. Điệp tức đến nghẹn cổ. Biết mình kém Vật lý rồi hắn lại còn tỏ ra giỏi giang ở đây nữa, định trêu ngươi mình à?
Sau giờ chào cờ, cả lớp lên lớp học tiết 2.
Tiết 2 của mọi năm thường là Toán, Văn nhưng năm nay thực sự đen đủi cho Điệp vì là cái môn mà nó ghét nhất: Vật lý. Lớp Điệp không giỏi Lý nhưng chẳng ai ghét, trừ nó vì nó luôn kém nhất môn này. Ngồi cạnh là Vỹ, ngồi trên là Thanh nhưng liệu nó có thể làm được không? Nó chợt nhớ tới những buổi học cùng anh Bằng, nó đã chăm chú nghe giảng và cũng hiểu được bài. Được lắm, hôm nay phải im lặng nghe giảng mới được.
Cô giáo Vật lý bước vào. Cô là một người khá nghiêm khắc. Sau khi kiểm tra sĩ số một cách chớp nhoáng, cô lập tức vào bài luôn chẳng hề giới thiệu gì cả.
“Các em ghi bài đi. Chương 1: Điện học. Bài 1: Sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn.” Điệp thực sự hoa mắt. Nghe đến điện đóm đủ cho nó nổ đom đóm mắt rồi, riêng cường độ dòng điện với hiệu điện thế nó tịt mít luôn. Nhưng nó phải cố gắng nghe, chắc chắn cô sẽ giới thiệu bài học này chu đáo, có thể là “Các em đã biết…” thế này thế kia, nhưng cô giáo này hoàn toàn khác.
Cô giáo nghiêm nghị:
“Một bạn nhìn vào sơ đồ mạch điện trong sách giáo khoa và cho cô biết tên, công dụng, cách mắc của từng bộ phận trong sơ đồ.”
Cô giáo kiểu gì vậy chứ? Sao chưa giới thiệu gì cô đã vào bài luôn vậy????
Cô giáo lướt qua cả lớp rồi gọi luôn:
“Cô mời bạn nữ ngồi bàn gần cuối!”
Gì cơ?????????????? Cô mời mình sao? Trời ơi sao cô không phải cô giáo cũ của em, cô sẽ không bao giờ gọi em!
“Em đứng lên, trả lời câu hỏi cho cô!”
Cả lớp biết Điệp kém nên mấy đứa giơ tay nhằm để cô gọi mình nhưng cô kiên quyết bắt chúng nó bỏ tay xuống. Điệp đưa mắt về phía Vỹ và Thanh, cả hai chỉ nhìn lại nó với ý bảo nó cứ nói đi. Nhưng nó biết nói gì? Nó chẳng hiểu cái sơ đồ này vẽ như thế nào luôn.
Cô giáo khó chịu nhìn Điệp cứ đứng đực ra đấy. Cô bảo:
“Nếu em không biết công dụng và cách mắc thì nói tên cho cô thôi xem nào! Trong sơ đồ có 3 bộ phận, đấy cô nhắc cho em rồi đó!”
Trời cô nhắc thế thì cô đừng nhắc cho xong? Điệp toát mồ hôi, nó chuẩn bị nghe lời mắng cùng điểm kém đầu tiên.
Vỹ thở dài. Sao lại quá quá kém như vậy chứ? Cậu đành giơ tay lên:
“Thưa cô, để em giúp bạn ấy ạ!”
Biết Vỹ giỏi Vật lý nên cô giáo khó chịu nhìn Điệp:
“Em ngồi xuống! Mời Vỹ!”
“Thưa cô, trong sơ đồ có 3 bộ phận đó là Ampe kế, kí hiệu là A; Vôn kế kí hiệu là V và khóa K ạ!”
“Đúng rồi! Vậy công dụng và cách mắc thì sao?” – Cô giáo có vẻ hài lòng.
“Ampe kế đo cường độ dòng điện chạy qua dây dẫn và được mắc nối tiếp với dây dẫn. Vôn kế đo hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn và được mắc song song với dây dẫn. Khóa dùng để đóng ngắt dòng điện và được mắc nối tiếp với dây dẫn” – Vỹ trả lời không chớp mắt.
Cả lớp nhìn Vỹ như người từ Sao Hỏa xuống. Một trí thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức về những sơ đồ mạch điện này có từ lớp 7, lớp 8, để có thể nhớ lại cũng không hề dễ dàng gì, nhưng Vỹ trả lời còn nhanh hơn cả giáo viên giảng.
Cô giáo mỉm cười:
“Em Vỹ trả lời rất tốt, cô cho em điểm 10. Còn em kia là em nào, đứng lên cho cô biết tên?”
“Dạ…em…Điệp ạ…” – Điệp lắp bắp.
“Cái gì Điệp?”
“Dạ, Nguyễn Lan Điệp ạ…”
“Em ngồi cạnh một bạn giỏi như vậy mà sao em lại kém thế? Cô cho em 1 điểm, nhưng cô sẽ cho nợ. Đến buổi sau kiểm tra bài cũ, nếu em không gỡ được điểm thì cô sẽ không thể tha cho em được đâu. Ngồi xuống ghi bài đi!”
Điệp ngồi xuống, những lời của cô giáo in chặt trong tâm trí nó. Nó rất sợ, rất ghét mỗi khi có người bảo nó “kém Lý”, vì nó rất kém môn học này. Lũ bạn dù rất hay trêu nó nhưng nó luôn có Thanh bảo vệ, nhưng chưa cô giáo nào bảo nó kém, chỉ bảo nó cần cố gắng. Vậy mà giờ cô giáo mới này lại phũ phàng nhận xét nó thẳng thắn như vậy, nó cảm thấy mình đã kém lại càng kém hơn bao giờ hết. Nó thực sự không thể học được môn này sao?
Nó khóc. Nó thực sự rất tức. Nó cảm thấy mình quá yếu kém. Nó chỉ biết khóc.
Vỹ đang ghi bài, nghe thấy tiếng sụt sùi rất nhỏ liền quay ra. Tay Điệp vẫn cầm bút, nhưng nó chẳng hề chép bài mà chỉ có khóc.
“Ghi bài đi không cô kiểm tra vở bây giờ!” – Cậu nhắc nhỏ.
“Không cần phải nhắc! 1 điểm rồi thêm 1 điểm nữa cũng chẳng sao!”
“Có mỗi thế cậu cũng tự ái sao? Đã kém rồi thì phải cố lên chứ?”
“Cậu đừng tưởng mình giỏi từ nhỏ rồi nên lên mặt với tôi!” – Điệp tức tối, cố gắng nói nhỏ để cô giáo không nghe thấy chứ nếu không nó đã quát lên.
“Ai nói với cậu tôi giỏi từ nhỏ?”
Điệp giật mình. Cậu ta rõ ràng thông minh như vậy mà?
Cô giáo vừa ra ngoài có việc, Vỹ tiếp luôn: “Nhà tôi toàn theo những cái môn nghệ thuật mà cậu thích ấy, và tôi cũng chẳng thừa hưởng một tài năng gì từ các môn Toán Lý Hóa. Khi học Vật lý, mới bài đầu tiên tôi đã hoa hết cả mắt. Tôi ghét Vật lý vô cùng. Và chính điều đó khiến tôi đội sổ môn này, tôi thậm chí bị Học sinh tiên tiến vì chỉ có 5 phẩy Vật lý. Bạn bè tôi, thầy cô, gia đình đều nói tôi quá dốt, quá kém, nói nhiều hơn cả cậu cơ. Tôi rất tức giận, nhưng tôi biết tôi cũng đã quá kém thật. Tôi phải cố gắng, tôi phải học được môn này. Và suốt năm lớp 6, không một đêm nào tôi ngủ để tôi ngồi học, học bằng được. Tôi trở nên đam mê môn học này hơn ai hết. Cả nhà tôi thấy lạ, tại sao tôi lại không theo truyền thống gia đình mà đi theo một cái môn toàn thí nghiệm như vậy. Nhưng tôi thích thế. Vì chính cái môn này tôi mới vươn lên được chính mình, cậu hiểu chứ?”
“Thật vậy ư?”
“Tôi sẽ đi thi học sinh giỏi Vật lý, cho dù là môn khác tôi có một trăm phẩy tôi cũng không đi. Đơn giản vì kỳ thi học sinh giỏi sẽ chứng minh cho tôi những gì mà tôi đã cố gắng một thời gian quá dài như thế!”
Cô giáo vừa bước vào. Vỹ cũng im lặng, tiếp tục cúi xuống vở. Điệp cúi đầu, suy nghĩ về những lời nói ấy. Ước mơ của Vỹ - một học sinh đẹp trai, tài giỏi, giàu có chỉ có thế thôi sao? Chỉ là được thi học sinh giỏi môn Vật lý. Nếu là Điệp lúc trước, nó sẽ rất ghét nhưng giờ đây nó cảm thấy không hề ghét một chút nào…
_
Tác giả :
Bùi Trà My