Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 3: Xử Kẻ Bỉ Ổi
Ngày thứ hai, tôi và Châu Đình, Trần An An đến Lạc Thị.
Toà nhà cao chọc trời sang trọng tráng lệ đó khiến cho chúng tôi cảm thấy hoa mắt, ai cũng biết, mỗi năm, có bao nhiêu sinh viên đại học anh tài chen nhau vỡ đầu, muốn vào cái toà nhà này, dù cho là thuộc hạ tập đoàn công ty nào? Lạc Thị trên toàn quốc, hay là với các doanh nghiệp nổi tiếng toàn thế giới, Lạc Thị đều đứng trước số 10, có thể trở thành nhân viên của Lạc Thị, đại diện cho lương cao, phúc lợi cao, thân phận cao.
Đi quanh xã hội một vòng, nếu như bạn là nhân viên của Lạc Thị, thì người khác đều sẽ để ý bạn, cho nên, Châu Đình đã son sắt mà thề rằng, nếu như có thể khiến cậu ấy vào được Lạc Thị, dù cho bắt cậu ý làm bà cô quét dọn, cậu ấy đều chịu đựng được hết.
Tôi đương nhiên không muốn làm bà cô quét dọn, tôi hy vọng bản thân có thể bắt đầu từ làm thư kí cho Lạc Thị, từng bước từng bước làm cao dần. Tôi là người con gái rất có tâm làm sự nghiệp.
Giữa lúc tôi dự định dồn hết sức trẻ để làm lại, ngược lại tôi không ngờ rằng lại gặp Lý Mộng Dao ở đây.
Khi nhìn thấy cô ta, tôi nghĩ rằng mắt mình hoa rồi, nhưng nhìn kĩ, vẫn đúng là cô ta.
Chỉ nhìn cô ta trang điểm đẹp đẽ giống như búp bê, cười đi về hướng chúng tôi, tôi nghe thấy Châu Đình thấp giọng chửi một câu: “ kẻ bỉ ổi!”
“ Ồ, không ngờ lại gặp cậu ở đây! Tại sao ở đâu cũng có thể gặp cậu thế? Tô Tư Nhuỵ?
Thế thì cậu đúng là âm hồn không tan sao?” Nét mặt Lý Mộng Dao tươi cười giả tạo.
Châu Đình lạnh lùng nói: “ Âm hồn không tan chính là cậu? Chúng tôi đến Lạc Thị phỏng vấn, cậu cho rằng ai muốn gặp cậu, thật đúng chỉ là tờ giấy vẽ cái mồm, cái mặt to.”
Tôi không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn người con gái đó cướp mất người yêu của tôi, mặt cô ta hiện lên vẻ chiến thắng mà khiêu khích.
“ Ồ......,” Lý Mộng Dao nhẹ nhàng nói tràng dài, “ Các cậu là đến phỏng vấn thật à? Các cậu muốn vào Lạc Thị sao? Thật là tim cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy rồi! Cũng không đem chậu nước ra soi lại bản thân là loại hàng gì, loại như các cậu, cũng muốn vào Lạc Thị? Tôi thấy không cần rồi.
Trần An An chịu không nổi nói: “ Chúng tôi vào hay không vào Lạc Thị, không phải cậu có thể đứng bên trái phải? Cậu nói chúng tôi không vào được là chúng tôi không vào được sao?”
“ Hừ, nói cho các cậu đến từ những nơi nhỏ bé, mí mắt nông cạn các cậu còn không thừa nhận, được thôi, khiến cho các cậu thua cũng phải thua rõ ràng, tôi nói cho các cậu biết, hôm nay là tổng nhân sự của Lạc Thị đến phỏng vấn, mà vị tổng nhân sự này,vừa may là bạn tốt của bố tôi, ý kiến của ông ta cực kì quan trọng, mà ông ấy lại vừa quý tôi, tôi bảo ông ấy không tuyển các cậu, là ông ấy sẽ không tuyển các cậu, cho nên, tôi khuyên các cậu, tốt nhất nên quay về đi, tránh đỡ mất thời gian. Lạc Thị, các cậu không vào được đâu.” Trong lời nói của Lý Mộng Dao mang vẻ đắc thắng, hung hăng càn quấy.
“ Ôi mẹ ơi.” Tôi im lặng suốt, nhẫn nhịn rất lâu rồi, quả thực chịu không nổi phát ra tiếng to, ngẩng mạnh đầu nhìn Lý Mộng Dao đang tràn đầy tự tin, tôi đi đến trước mặt cô ta, dùng lực toàn thân, vung tay, trái phải mà trút đầy căm hận cho Lý Mộng Dao hai cái bạt tai.
Cái bạt tai đó vang dội như thế, thậm chí hai âm thanh “chát chát “ đó còn lưu lại trong đầu tôi nhiều năm sau này.
Không chỉ Châu Đình và Trần An An đứng sững sờ, đến Lý Mộng Dao, cũng bị tôi đánh cho ngu muội rồi.
“ Cậu......Cậu cả gan dám đánh tôi ở đây à?” Lý Mộng Dao che cái mặt bị tôi đánh cho đỏ rực, trừng con mắt dán hai tầng lông mi giả nhìn tôi.
“Nếu không thì sao, không thì đánh cậu ở đâu? Cậu càng cho tôi biết, cậu đúng là đồ bỉ ổi.” Tôi căm giận mắng chửi.
“ Cậu đến từ cái nơi nhỏ bé....dám....a......” Còn chưa đợi Lí Mộng Dao chửi lại, tôi lại dùng chân đạp vào bụng Lý Mộng Dao, Lý Mộng Dao tránh không kịp, mông đập xuống nền đất, cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng xoạc từ cái váy chữ A mà cô ta mặc bó xé ra rồi, đến quần nội y cũng bị lộ cả ra.
“ Đồ hèn hạ, cậu tìm chết à, cậu cứ đợi đấy!” Lý Mộng Dao cuồng loạn hét lên.
“ Đợi thì đợi, cậu giỏi thì tìm người đến đi, đúng là cái đồ vợ bé bỉ ổi!” Châu Đình xông lên cho Lý Mộng Dao hai cái bạt tai, Trần An An cũng cho Lý Mộng Dao mấy cái đạp chân.
Lúc đó, người đến phỏng vấn liên tục kéo đến đều kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Lý Mộng Dao tự thấy mất mặt, cũng không dám nhìn gì, từ dưới đất bò dậy, tự phủi mông , dùng tay chỉ vào tôi: “ Tô Tư Nhuỵ, cậu chờ mà xem!”
“ Được, tôi đợi cậu đấy!” Tôi lạnh lùng nói.
Lý Mông Dao che mông mà chạy.
“ Làm thế nào đây? Nếu như Lý Mộng Dao thật sự dùng mánh khoé, chúng ta thật sự không ứng tuyển được rồi.” Trần An An lo lắng nói.
“ Dù cho không ứng tuyển được, cũng không thể tha cho loại người bỉ ổi đó.” Châu Đình tức giận nói, hai tay cậu ý phủi phủi vào nhau.
Tôi buồn bã nhìn hai người bạn cùng phòng tốt bụng, chỉ vì giúp tôi......
“ Không sao, coi như hôm nay tập huấn đi, cũng là mở mang kiến thức.” Trần An An thở dài nói, mặc dù cậu ấy nói nhẹ nhõm, nhưng tôi có thể cảm nhận được bên trong cậu ấy rất buồn, cậu ấy vì lần phỏng vấn này mà chuẩn bị từ rất lâu......
“ Là mình liên luỵ các cậu rồi.” Nước mắt tôi lại lăn xuống.
“ Đừng nói như thế, chúng ta cũng không phải chỉ treo chắc trên cây này, “ Châu Đình nói lớn,” Cũng có thể chỉ là Lí Mộng Dao hù doạ chúng ta.”
Cũng chính lúc này, một cô nữ thư kí xinh đẹp đến dẫn chúng tôi hơn hai mươi sinh viên thông qua vòng một thi viết và phỏng vấn đến phòng hội nghị rất lớn, bảo chúng tôi đợi ở đó, sau đó, cô ấy đi ra ngoài, chỉ còn lại hơn hai mươi đối thủ cạnh tranh chúng tôi quan sát lẫn nhau, trong mắt đều muốn dò xét đối phương.
Mắt tôi chỉ cần nhìn qua, là phát hiện, tiêu chuẩn tuyển người của Lạc Thị thật sự rất nghiêm ngặt, hơn hai mươi người thông qua vòng một thi viết và phỏng vấn này, không nói kiến thức chuyên ngành chắc chắn, trên ngoại hình, không nói nam thanh nữ tú, từng người từng người chắc chắc cũng qua. Đương nhiên, chẳng khiêm tốn mà nói, kì thực tôi cũng là một người con gái xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.
Không thể vì tên Đường Nhiên đó bỏ mặc tôi, mà phủ nhận sự xinh đẹp của tôi, thực ra nét xinh đẹp của tôi là được công nhận, tôi có thể bỏ xa Lý Mộng Dao đó mấy con đường dễ như trở bàn tay, mặc dù tôi không biết trang điểm lắm.
Châu Đình bên cạnh tôi hơi hồi hộp, lau nhẹ mồ hôi, chẳng dễ dàng gì trang điểm lên mặt hai tiếng đồng hồ giờ sắp trôi hết rồi, còn Trần An An nhắm mắt lại, lẩm bẩm đọc lời giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, tôi biết, cô ấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Tôi cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm nghĩ lời giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, lúc đó, cô thư kí xinh đẹp đó đi đôi giày cao gót tiến vào phòng họp, cô ấy cầm một chiếc cặp da màu xanh, lật rồi xem, sau đó cao giọng nói: “ Sau đây bắt đầu phỏng vấn, Tô Tư Nhuỵ đến chưa?”
Tôi đang ngây người, Châu Đình lập tức dùng khuỷu tay huých tôi một cái, thấp giọng nói: “ Gọi cậu đấy!”
Hả? Người đầu tiên là tôi?
Tôi vội vàng đứng lên: “ Tôi là Tô Tư Nhuỵ, tôi đến rồi.”
Cô thư kí xinh đẹp nhìn tôi thoáng quá, cười nói: “ Mời đi theo tôi.”
Tôi lập tức đi theo nữ thư kí ra khỏi phòng hội nghị,trong chớp mắt trước khi ra khỏi phòng hội nghị đó, Châu Đình nắm tay phải giơ cao, ra dấu hiệu với tôi “ cố lên”, còn Trần An An cũng giơ 2 ngón tay, ra hiệu với tôi chiến thắng.
Động viên của bạn thân, khiến cho tâm trạng tôi tràn đầy năng lượng, không biết có phải như lời Lý Mộng Dao nói, tôi thật sự không thể ứng tuyển vào Lạc Thị, nhưng lần phỏng vấn này, nhất định cho tôi kinh nghiệm tích luỹ trong nghề nghiệp sau này, Tô Tư Nhuỵ, cố lên!
Tôi thầm động viên bản thân, đi đôi giày cao gót không thuận chân lắm theo nữ thư ký vào thang máy.
Nữ thư ký ấn vào nút trên thang máy số “18”, tôi chớp chớp mắt, cao như thế ư? Bộ phận nhân sự ở tầng 18?
Tôi nhìn trộm người đang tự chỉnh lại nhan sắc dễ thương dung mạo sáng sủa trong thang máy, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, nét mặt thanh tú tươi như hoa, đôi mắt to long lanh, nhìn là biết người hoạt bát phóng khoáng, tôi cho ngoại hình bản thân 99 điểm.
Một tiếng “ding”, thang máy mở cửa , đã đến tầng 18 rồi.
“ Mời.” Nữ thư kí chìa tay ra dấu hiệu mời vào, tôi vội vàng gật đầu với nữ thư ký, chúng tôi ra khỏi thang máy, nữ thư ký dẫn tôi đến một phòng làm việc sang trọng, bên trong vọng ra với một âm thanh nam vô cùng dễ nghe: “ Vào đi!”
Toà nhà cao chọc trời sang trọng tráng lệ đó khiến cho chúng tôi cảm thấy hoa mắt, ai cũng biết, mỗi năm, có bao nhiêu sinh viên đại học anh tài chen nhau vỡ đầu, muốn vào cái toà nhà này, dù cho là thuộc hạ tập đoàn công ty nào? Lạc Thị trên toàn quốc, hay là với các doanh nghiệp nổi tiếng toàn thế giới, Lạc Thị đều đứng trước số 10, có thể trở thành nhân viên của Lạc Thị, đại diện cho lương cao, phúc lợi cao, thân phận cao.
Đi quanh xã hội một vòng, nếu như bạn là nhân viên của Lạc Thị, thì người khác đều sẽ để ý bạn, cho nên, Châu Đình đã son sắt mà thề rằng, nếu như có thể khiến cậu ấy vào được Lạc Thị, dù cho bắt cậu ý làm bà cô quét dọn, cậu ấy đều chịu đựng được hết.
Tôi đương nhiên không muốn làm bà cô quét dọn, tôi hy vọng bản thân có thể bắt đầu từ làm thư kí cho Lạc Thị, từng bước từng bước làm cao dần. Tôi là người con gái rất có tâm làm sự nghiệp.
Giữa lúc tôi dự định dồn hết sức trẻ để làm lại, ngược lại tôi không ngờ rằng lại gặp Lý Mộng Dao ở đây.
Khi nhìn thấy cô ta, tôi nghĩ rằng mắt mình hoa rồi, nhưng nhìn kĩ, vẫn đúng là cô ta.
Chỉ nhìn cô ta trang điểm đẹp đẽ giống như búp bê, cười đi về hướng chúng tôi, tôi nghe thấy Châu Đình thấp giọng chửi một câu: “ kẻ bỉ ổi!”
“ Ồ, không ngờ lại gặp cậu ở đây! Tại sao ở đâu cũng có thể gặp cậu thế? Tô Tư Nhuỵ?
Thế thì cậu đúng là âm hồn không tan sao?” Nét mặt Lý Mộng Dao tươi cười giả tạo.
Châu Đình lạnh lùng nói: “ Âm hồn không tan chính là cậu? Chúng tôi đến Lạc Thị phỏng vấn, cậu cho rằng ai muốn gặp cậu, thật đúng chỉ là tờ giấy vẽ cái mồm, cái mặt to.”
Tôi không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn người con gái đó cướp mất người yêu của tôi, mặt cô ta hiện lên vẻ chiến thắng mà khiêu khích.
“ Ồ......,” Lý Mộng Dao nhẹ nhàng nói tràng dài, “ Các cậu là đến phỏng vấn thật à? Các cậu muốn vào Lạc Thị sao? Thật là tim cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy rồi! Cũng không đem chậu nước ra soi lại bản thân là loại hàng gì, loại như các cậu, cũng muốn vào Lạc Thị? Tôi thấy không cần rồi.
Trần An An chịu không nổi nói: “ Chúng tôi vào hay không vào Lạc Thị, không phải cậu có thể đứng bên trái phải? Cậu nói chúng tôi không vào được là chúng tôi không vào được sao?”
“ Hừ, nói cho các cậu đến từ những nơi nhỏ bé, mí mắt nông cạn các cậu còn không thừa nhận, được thôi, khiến cho các cậu thua cũng phải thua rõ ràng, tôi nói cho các cậu biết, hôm nay là tổng nhân sự của Lạc Thị đến phỏng vấn, mà vị tổng nhân sự này,vừa may là bạn tốt của bố tôi, ý kiến của ông ta cực kì quan trọng, mà ông ấy lại vừa quý tôi, tôi bảo ông ấy không tuyển các cậu, là ông ấy sẽ không tuyển các cậu, cho nên, tôi khuyên các cậu, tốt nhất nên quay về đi, tránh đỡ mất thời gian. Lạc Thị, các cậu không vào được đâu.” Trong lời nói của Lý Mộng Dao mang vẻ đắc thắng, hung hăng càn quấy.
“ Ôi mẹ ơi.” Tôi im lặng suốt, nhẫn nhịn rất lâu rồi, quả thực chịu không nổi phát ra tiếng to, ngẩng mạnh đầu nhìn Lý Mộng Dao đang tràn đầy tự tin, tôi đi đến trước mặt cô ta, dùng lực toàn thân, vung tay, trái phải mà trút đầy căm hận cho Lý Mộng Dao hai cái bạt tai.
Cái bạt tai đó vang dội như thế, thậm chí hai âm thanh “chát chát “ đó còn lưu lại trong đầu tôi nhiều năm sau này.
Không chỉ Châu Đình và Trần An An đứng sững sờ, đến Lý Mộng Dao, cũng bị tôi đánh cho ngu muội rồi.
“ Cậu......Cậu cả gan dám đánh tôi ở đây à?” Lý Mộng Dao che cái mặt bị tôi đánh cho đỏ rực, trừng con mắt dán hai tầng lông mi giả nhìn tôi.
“Nếu không thì sao, không thì đánh cậu ở đâu? Cậu càng cho tôi biết, cậu đúng là đồ bỉ ổi.” Tôi căm giận mắng chửi.
“ Cậu đến từ cái nơi nhỏ bé....dám....a......” Còn chưa đợi Lí Mộng Dao chửi lại, tôi lại dùng chân đạp vào bụng Lý Mộng Dao, Lý Mộng Dao tránh không kịp, mông đập xuống nền đất, cùng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng xoạc từ cái váy chữ A mà cô ta mặc bó xé ra rồi, đến quần nội y cũng bị lộ cả ra.
“ Đồ hèn hạ, cậu tìm chết à, cậu cứ đợi đấy!” Lý Mộng Dao cuồng loạn hét lên.
“ Đợi thì đợi, cậu giỏi thì tìm người đến đi, đúng là cái đồ vợ bé bỉ ổi!” Châu Đình xông lên cho Lý Mộng Dao hai cái bạt tai, Trần An An cũng cho Lý Mộng Dao mấy cái đạp chân.
Lúc đó, người đến phỏng vấn liên tục kéo đến đều kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Lý Mộng Dao tự thấy mất mặt, cũng không dám nhìn gì, từ dưới đất bò dậy, tự phủi mông , dùng tay chỉ vào tôi: “ Tô Tư Nhuỵ, cậu chờ mà xem!”
“ Được, tôi đợi cậu đấy!” Tôi lạnh lùng nói.
Lý Mông Dao che mông mà chạy.
“ Làm thế nào đây? Nếu như Lý Mộng Dao thật sự dùng mánh khoé, chúng ta thật sự không ứng tuyển được rồi.” Trần An An lo lắng nói.
“ Dù cho không ứng tuyển được, cũng không thể tha cho loại người bỉ ổi đó.” Châu Đình tức giận nói, hai tay cậu ý phủi phủi vào nhau.
Tôi buồn bã nhìn hai người bạn cùng phòng tốt bụng, chỉ vì giúp tôi......
“ Không sao, coi như hôm nay tập huấn đi, cũng là mở mang kiến thức.” Trần An An thở dài nói, mặc dù cậu ấy nói nhẹ nhõm, nhưng tôi có thể cảm nhận được bên trong cậu ấy rất buồn, cậu ấy vì lần phỏng vấn này mà chuẩn bị từ rất lâu......
“ Là mình liên luỵ các cậu rồi.” Nước mắt tôi lại lăn xuống.
“ Đừng nói như thế, chúng ta cũng không phải chỉ treo chắc trên cây này, “ Châu Đình nói lớn,” Cũng có thể chỉ là Lí Mộng Dao hù doạ chúng ta.”
Cũng chính lúc này, một cô nữ thư kí xinh đẹp đến dẫn chúng tôi hơn hai mươi sinh viên thông qua vòng một thi viết và phỏng vấn đến phòng hội nghị rất lớn, bảo chúng tôi đợi ở đó, sau đó, cô ấy đi ra ngoài, chỉ còn lại hơn hai mươi đối thủ cạnh tranh chúng tôi quan sát lẫn nhau, trong mắt đều muốn dò xét đối phương.
Mắt tôi chỉ cần nhìn qua, là phát hiện, tiêu chuẩn tuyển người của Lạc Thị thật sự rất nghiêm ngặt, hơn hai mươi người thông qua vòng một thi viết và phỏng vấn này, không nói kiến thức chuyên ngành chắc chắn, trên ngoại hình, không nói nam thanh nữ tú, từng người từng người chắc chắc cũng qua. Đương nhiên, chẳng khiêm tốn mà nói, kì thực tôi cũng là một người con gái xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.
Không thể vì tên Đường Nhiên đó bỏ mặc tôi, mà phủ nhận sự xinh đẹp của tôi, thực ra nét xinh đẹp của tôi là được công nhận, tôi có thể bỏ xa Lý Mộng Dao đó mấy con đường dễ như trở bàn tay, mặc dù tôi không biết trang điểm lắm.
Châu Đình bên cạnh tôi hơi hồi hộp, lau nhẹ mồ hôi, chẳng dễ dàng gì trang điểm lên mặt hai tiếng đồng hồ giờ sắp trôi hết rồi, còn Trần An An nhắm mắt lại, lẩm bẩm đọc lời giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, tôi biết, cô ấy đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Tôi cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm nghĩ lời giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, lúc đó, cô thư kí xinh đẹp đó đi đôi giày cao gót tiến vào phòng họp, cô ấy cầm một chiếc cặp da màu xanh, lật rồi xem, sau đó cao giọng nói: “ Sau đây bắt đầu phỏng vấn, Tô Tư Nhuỵ đến chưa?”
Tôi đang ngây người, Châu Đình lập tức dùng khuỷu tay huých tôi một cái, thấp giọng nói: “ Gọi cậu đấy!”
Hả? Người đầu tiên là tôi?
Tôi vội vàng đứng lên: “ Tôi là Tô Tư Nhuỵ, tôi đến rồi.”
Cô thư kí xinh đẹp nhìn tôi thoáng quá, cười nói: “ Mời đi theo tôi.”
Tôi lập tức đi theo nữ thư kí ra khỏi phòng hội nghị,trong chớp mắt trước khi ra khỏi phòng hội nghị đó, Châu Đình nắm tay phải giơ cao, ra dấu hiệu với tôi “ cố lên”, còn Trần An An cũng giơ 2 ngón tay, ra hiệu với tôi chiến thắng.
Động viên của bạn thân, khiến cho tâm trạng tôi tràn đầy năng lượng, không biết có phải như lời Lý Mộng Dao nói, tôi thật sự không thể ứng tuyển vào Lạc Thị, nhưng lần phỏng vấn này, nhất định cho tôi kinh nghiệm tích luỹ trong nghề nghiệp sau này, Tô Tư Nhuỵ, cố lên!
Tôi thầm động viên bản thân, đi đôi giày cao gót không thuận chân lắm theo nữ thư ký vào thang máy.
Nữ thư ký ấn vào nút trên thang máy số “18”, tôi chớp chớp mắt, cao như thế ư? Bộ phận nhân sự ở tầng 18?
Tôi nhìn trộm người đang tự chỉnh lại nhan sắc dễ thương dung mạo sáng sủa trong thang máy, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, nét mặt thanh tú tươi như hoa, đôi mắt to long lanh, nhìn là biết người hoạt bát phóng khoáng, tôi cho ngoại hình bản thân 99 điểm.
Một tiếng “ding”, thang máy mở cửa , đã đến tầng 18 rồi.
“ Mời.” Nữ thư kí chìa tay ra dấu hiệu mời vào, tôi vội vàng gật đầu với nữ thư ký, chúng tôi ra khỏi thang máy, nữ thư ký dẫn tôi đến một phòng làm việc sang trọng, bên trong vọng ra với một âm thanh nam vô cùng dễ nghe: “ Vào đi!”
Tác giả :
Linh Linh