Như Ý Đản
Chương 38
Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu cưỡi một đám mây lành, đến trên đỉnh hoàng cung. Đan Chu đứng ở trên đụn mây thượng nhìn xuống phía dưới: “Hoàng cung phàm gian cũng không nhỏ, rất có tư thái.” Bích Hoa Linh Quân đáp: “Này là đương nhiên, Hoàng đế là người tối thượng trong phàm nhân, chỗ ở đương nhiên là nơi tốt nhất phàm gian rồi.”
Bích Hoa Linh Quân ngưng thần nhìn xuống, không lâu trước đây Phù Lê Tiên Đế vừa cho một trận mưa, âm khí trong hoàng cung đều bị đánh tan, Bích Hoa Linh Quân chỉ có thể cẩn thận tra tìm. Đan Chu nâng tay chỉ về một hướng, “Nơi đó có điểm khác thường.”
Bích Hoa Linh Quân xuống khỏi đụn mây, Đan Chu theo sau lưng hắn, tới gần điện các mà Đan Chu chỉ, quả nhiên cảm ứng được long khí mơ hồ, xem chỗ này là tẩm cung của vị Hoàng đế kia. Long khí loạn động, nói vậy Hoàng đế hẳn là đang ở trong điện.
Bích Hoa Linh Quân vừa chạm chân xuống trước điện các, một cái bóng đen quái dị thật dài từ trong điện vọt mạnh ra.
Bích Hoa Linh Quân còn chưa thấy rõ diện mạo bóng đen, Đan Chu ở bên cạnh hắn nâng tay nhẹ nhàng bắn một đạo ánh sáng, hắc ảnh liền giống như bị một hòn đá ném trúng, bay về phía chân trời xa xôi…
Đan Chu khụ một tiếng, áy náy nói: “Thanh Tịch, là lỗi của ta, ta vốn tưởng rằng lực đạo thế này đã đủ nhỏ.”
Bích Hoa Linh Quân yên lặng không nói gì, đan chu tiếp tục giật giật ngón tay, niệm vài chữ, bóng đen đang bay về phía chân trời bị định trụ giữa không trung, tiếp tục lấy tốc độ như sao băng mà đâm đầu trở về, Bích Hoa Linh Quân vội vàng vung tay áo, trước khi bóng đen rơi xuống dùng thuật cản lại, bóng đen mới an an ổn ổn rơi xuống đất.
Khi bóng đen rơi xuống, Bích Hoa Linh Quân thấy rõ hình dạng của nó, một con rồng xấu xí quái dị.
Nói nó là rồng, kỳ thực nó chẳng có chút bộ dáng giống rồng gì cả, toàn thân không có một mảnh long lân, ngược lại giống như con cóc, mụt to mụt nhỏ che kín người, long giác trên đỉnh đầu giống hai cành cây khô, mắt lại là màu xanh biếc. Chỉ duy nhờ thân hình còn miễn cưỡng nhìn ra được nó là rồng.
Lúc rớt xuốn, tuy được Bích Hoa Linh Quân dùng pháp thuật tiếp được giữ được bình an, nhưng là mới vừa rồi trúng một đòn của Đan Chu tựa hồ vẫn khiến nó bị thương rất nặng. Nó hữu khí vô lực phục trên mặt đất, nửa chết nửa sống hấp hối, giãy dụa hướng Bích Hoa Linh Quân gật nhẹ đầu ba cái, thay cho việc dập đầu ba lượt, đôi mắt xanh biếc nhìn Bích Hoa Linh Quân, yên lặng rơi lệ.
Đan Chu cau mày: “Con tiểu long này sao lại xấu xí như vậy, chẳng lẽ bởi vì Phù Lê biến thành thằn lằn, khiến cho long tộc ở thế gian cũng càng ngày càng không ra hình dạng hay sao?”
Sửu long nhìn Bích Hoa Linh Quân, vẫn vô thanh vô tức rơi lệ, Bích Hoa Linh Quân nói : “Ngươi là Long thần hộ mạch của Hoàng đế, tại sao lại ra nông nỗi này?”
Sửu long nước mắt tuôn như mưa: “Tiên quân chính là tiên sứ do thiên đình phái tới? Hồi tiên quân , ta… đúng là Long thần hộ mạch của đương triều Hoàng đế, nhưng hiện giờ, tiên cách tẫn hủy, đã không dám xưng một chữ ‘thần’ nữa rồi. Vừa nãy ta nhận thấy có tiên khí tới gần, liền đoán được là thiên đình đã phái tiên quân đến, vốn muốn ra bái kiến…”
Thanh âm của sửu long hữu khí vô lực, thập phần mỏng manh, Bích Hoa Linh Quân nói : “Bản quân là Bích Hoa Linh Quân, phụng mệnh Ngọc đế đến tra rõ việc đế vương phàm gian cuồng loạn việc, tiền căn hậu quả ta đại khái đã biết nhất nhị.”
Sửu long giãy dụa bò lên phía trước, lại khấu đầu: “Ta tự biết đã phạm giới luật của thiên đình, tội không thể xá, Linh Quân bắt ta về thiên đình, rút gân bóc xương hay là chém thành tro bụi đều là trừng phạt đúng tội, nhưng Linh Quân từ bi, có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta hay không…”
Sửu long nằm sấp trên mặt đất, lệ như sông dài: “Cầu Linh Quân cứu Thương Đường…”
Thương Đường, có lẽ là tên của Hoàng đế tên, Bích Hoa Linh Quân nhìn con rồng nửa chết nửa sống kia, thở dài: “Ngươi chẳng lẽ là đang cầu bản quân cứu vị hoàng đế kia? Ngươi nên biết, hắn nghịch thiên phệ thần, chính là đại tội vạn kiếp bất phục. Âm hồn của vô số phàm nhân vô tội bị hắn giết hại giờ đang ở địa phủ oán khí tận trời, oán khí lên tận thiên đình, bản quân lần này vì việc đó mà đến, làm sao có thể cứu hắn.”
Sửu long rơi lệ cầu xin không ngừng: “Mong Linh Quân khai ân, người nghịch thiên phệ linh, đều là lỗi của ta ~~~ ”
Bích Hoa Linh Quân muốn vào điện đi bắt Hoàng đế, bất đắc dĩ bị con rồng này kéo chân, sửu long nghẹn ngào kêu khóc, Bích Hoa Linh Quân nhất thời cũng không biết nên làm sao với nó, lại sợ nó khóc quá phiền đến Đan Chu Đế tọa phía sau mình, vạn nhất lão nhân gia nổi nóng, chỉ sợ Long thần này ngay cả Đoạn Long đài cũng khỏi cần đi luôn.
Sau một lát, Đan Chu bên cạnh Bích Hoa quả nhiên mở miệng, nhưng ngữ khí của y cũng rất hòa hoãn: “Thanh Tịch, theo ta thấy, con rồng này tuy xấu xí nhưng cũng coi như thành thực, nhận lỗi sai về mình, liều mạng cầu tình, riêng phần nhân tình này thập phần đáng quý, ngươi không ngại xem tình huống rồi hẵng quyết định?”
Sửu long rốt cục hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Đan Chu, trước khi Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu tới điện các, nó đã nhận ra một cỗ tiên khí cực kỳ mãnh liệt, nhưng là bởi vì nó hiện giờ tiên nguyên đã tổn hao nhiều, chỉ có thể thấy luồng tiên khí rất mạnh kia bao lấy hai người trước mặt, rốt cục là tiên khí toát ra từ người nào, nó lại nhận không ra. Đan Chu vẫn đứng ở phía sau Bích Hoa Linh Quân, cho nên hàng long cứ cho rằng Đan Chu Tiên Đế là tùy thị của Bích Hoa Linh Quân, cứ luôn hướng Bích Hoa Linh Quân cầu tình. Giờ phút này Đan Chu nói đỡ cho nó, sửu long mới cảm kích nhìn về phía đan chu, cũng dập đầu một cái.
Đan Chu mỉm cười với Bích Hoa Linh Quân: “Những lời Phù Lê nói vẫn còn có chỗ không rõ ràng lắm, không bằng chờ vào xem tình hình Hoàng đế kia rồi quyết định?”, lại nói với sửu long, “Ngươi lui một chút đi, ngươi cản đường ta cùng Linh Quân, cho dù có thể châm chước, ta với Linh Quân nhìn không thấy Hoàng đế, cũng định không được.”
Bích Hoa Linh Quân chưa kịp đáp lời, sửu long đã cuống quít liều mạng lui qua một bên, cố gắng khấu đầu: “Đa tạ tiên sứ nói giúp ta trước mặt Linh Quân.” Đan Chu hữu ý vô ý chạy đến đứng kề bên Bích Hoa Linh Quân, mỉm cười nhìn hắn, sửu long chảy nước mắt: “Vị tiên sứ này hẳn là phụng tộc.” Đan Chu khoanh tay cười đáp: “Tiểu long thần nhãn lực không tệ.”, sửu long nói: “Trong những linh thần bị Thương Đường cắn nuốt có Phụng thần, nghĩ đến tiên sứ là tùy thị của Linh Quân, lại là tiên giả Phụng tộc, cư nhiên còn chịu thay ta cầu tình, ta vô cùng cảm kích.”
Bích Hoa Linh Quân há miệng thở dốc, mới vừa muốn nói rõ thân phận của Đan Chu Tiên Đế, Đan Chu đã chặn trước hắn một bước, mỉm cười gật đầu: “Nhãn lực của ngươi quả thật không tệ, nhìn ra được ta là phượng hoàng của Thanh Tịch, rất tốt rất tốt.”, y vui vẻ tỏa ra tiên quang sáng lạn, lại cười híp mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân khựng lại một chút, cũng không nói gì, đi vào trong điện, Đan Chu mỉm cười đuổi theo, lại dựa vào càng gần.
Vào trong điện, Bích Hoa Linh Quân liền minh bạch, vì cái gì mà sửu long kia phải liều mạng cầu tình không ngừng.
Trên long sàng trong tẩm cung có một người đang nằm, mặc trường bào vàng rực, cả người âm khí quấn quanh, hơi thở mỏng manh.
Bích Hoa Linh Quân giận dữ: “Xem ra cho dù Ngọc đế không phái ta xuống trần, vị hoàng đế này cũng chống đỡ không được bao lâu sẽ khiến chính mình hôi phi yên diệt. Y lấy thấn thể phàm nhân mà cắn nuốt linh thần, linh thần pháp lực cao thâm, hồn phách phàm nhân căn bản không chịu nổi. Nếu không phải năm xưa từng nhiễm được một ít tiên khí của Phù Lê Tiên Đế, hơn nữa Tiên Đế thường xuyên cho mưa xuống hóa giải lệ khí, y đã sớm hồn phi phách tán.”
Đan Chu nói: “Con rồng kia chắc là hút lệ khí trên người y mới biến thành dáng dấp như vậy.” sửu long đã lê lết vào tới trong điện, vừa mới bò qua cánh cửa, lại rơi lệ liều mạng khấu đầu: “Van cầu Linh Quân cứu người.”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Đây là gieo gió thì gặt bão.” Cắn nuốt linh thần, cuối cùng cắn nuốt cả bản thân, đây là kết cục tất yếu, Bích Hoa Linh Quân nhìn con rồng xấu xí đang bi thương than khóc, quả thật thập phần đáng thương, nhìn lại vị Hoàng đế kia, lại chỉ có thể lắc đầu, “Những người vô tội bị y giết chết, những linh thần bị y cắn nuốt, mới là thật sự đáng thương, ta nếu cứu y, chính là nghịch thiên cải đạo. Y phạm phải tội lớn, dù ngươi có thay y gánh vác, thì ngươi, cũng gánh không nổi.”
Sửu long khóc ròng: “Ta biết, nhưng cầu linh quân hãy nghe ta nói hết tiền căn hậu quả. Kỳ thực kẻ gây nên sự tình này thật sự là ta, ta vốn chỉ là con giao, ngôi vị đế vương này cũng không nên là Thương Đường.”
Bích Hoa Linh Quân đứng ở trước giường, nghe sửu long vừa khóc vừa nói.
“Ta vốn phụng mệnh của Mệnh Cách Tinh Quân, đời này làm linh thần hộ mạch của Thương Đường. Nguyên bản cả đời này, người là một vị hoàng tử, ta là Giao thần, cũng không thể hóa long. Nhưng vào năm người bảy tuổi, chẳng biết tại sao, đột nhiên thấy được ta, người, người không sợ ta, còn nói chuyện với ta. Ta làm linh thần hộ mạch, chú định phải như phàm nhân, đời đời luân hồi, phàm nhân được bảo họ, cũng không biết ta tồn tại, càng không có ai từng trò chuyện cùng ta…”
Bích Hoa Linh Quân không nói gì, im lặng lắng nghe.
Hộ mạch linh thần, thực sự là một tồn tại thập phần tịch mịch tồn tại, nhất định đời đời luân hồi, nếu có một ngày, phàm nhân được bảo hộ lại có thể thấy nó, nói chuyện với nó, linh thần tịch mịch không khỏi sẽ xao nhãng chức trách, lộ ra thiên cơ không nên lộ.
Con giao này chính là không tự chủ được lộ ra thiên cơ, nó nói cho hài tử kia bí mật của linh thần hộ mạch.
“Sau đó, người dần trưởng thành, bỗng nhiên có một ngày, người hỏi ta, nếu mạng người do thiên định, vì sao phải có con người, hộ mạch linh thần nếu đã là thần, vì sao vẫn bị thiên mệnh áp đặt, có phải thiên định không thay đổi được hay không. Những điều này ta không thể trả lời, rồi sau đó người lại hỏi ta, thiên mệnh có phải thật không thể trái, ta có phải cam tâm làm một con giao?”
Sửu long từ từ nhắm hai mắt, khóc không thành tiếng: “Ta, ta lúc ấy đã nói sai, ta không nên nói, ta đương nhiên cũng muốn làm rồng, nhưng thiên mệnh đã định, sao có thể sửa đây?”
Bích Hoa Linh Quân hỏi: “Vì thế y liền sửa lại thiên mệnh, cho ngươi hóa rồng sao?”
Sửu long khóc gật đầu: “Thiên mệnh định Hoàng đế vốn là huynh trưởng của người, người bèn gài bẫy tố giác mẫu phi của hoàng tử kia cùng thị vệ cấu kết, Hoàng đế tức giận giết chết hoàng phi, trong lòng nghi ngờ trưởng hoàng tử không phải con mình, tìm lý do trục xuất hoàng tử khỏi hoàng tộc, thay bằng một vương gia khác họ. Giao tinh hộ mạch của hoàng tử kia biến thành kỳ lân, người lại nói với ta, ngay cả kẻ nhất định sẽ hóa rồng còn biến thành kỳ lân, có thể thấy thiên mệnh cũng không phải không thể trái, người cũng không phải làm không được Hoàng đế, ta cũng cũng không phải không thể hóa thành rồng. Sau lại… Sau lại người thật sự thành Hoàng đế, ta cũng thật sự hóa thành rồng…”
Bích Hoa Linh Quân vẫn yên lặng nghe, Đan Chu vẫn đứng ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên dùng bí pháp âm nói với hắn: “Thanh Tịch, sao ta cảm thấy tiểu sửu long này có chút ngốc.”
Bích Hoa Linh Quân bình tĩnh dùng bí pháp âm trả lời một chữ: “Phải.”
Đan Chu lại dùng bí pháp âm nói : “Ta vốn nghĩ nó một lòng che chở phàm nhân, thật sự đáng thương, còn đồng tình nó, nhưng vì sao càng nghe nó nói, càng thấy phàm nhân này…”
Bích Hoa Linh Quân dùng bí pháp âm tiếp lời: “Càng cảm thấy phàm nhân này từ nhỏ liền không phải là tốt lành gì, đến bước đường này thật sự là gây tội thì phải chịu trừng phạt, tự làm tự gánh.”
Sửu long còn đang nức nở hồi tưởng, Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu nhìn nhau, thầm thở dài.
Bích Hoa Linh Quân ngưng thần nhìn xuống, không lâu trước đây Phù Lê Tiên Đế vừa cho một trận mưa, âm khí trong hoàng cung đều bị đánh tan, Bích Hoa Linh Quân chỉ có thể cẩn thận tra tìm. Đan Chu nâng tay chỉ về một hướng, “Nơi đó có điểm khác thường.”
Bích Hoa Linh Quân xuống khỏi đụn mây, Đan Chu theo sau lưng hắn, tới gần điện các mà Đan Chu chỉ, quả nhiên cảm ứng được long khí mơ hồ, xem chỗ này là tẩm cung của vị Hoàng đế kia. Long khí loạn động, nói vậy Hoàng đế hẳn là đang ở trong điện.
Bích Hoa Linh Quân vừa chạm chân xuống trước điện các, một cái bóng đen quái dị thật dài từ trong điện vọt mạnh ra.
Bích Hoa Linh Quân còn chưa thấy rõ diện mạo bóng đen, Đan Chu ở bên cạnh hắn nâng tay nhẹ nhàng bắn một đạo ánh sáng, hắc ảnh liền giống như bị một hòn đá ném trúng, bay về phía chân trời xa xôi…
Đan Chu khụ một tiếng, áy náy nói: “Thanh Tịch, là lỗi của ta, ta vốn tưởng rằng lực đạo thế này đã đủ nhỏ.”
Bích Hoa Linh Quân yên lặng không nói gì, đan chu tiếp tục giật giật ngón tay, niệm vài chữ, bóng đen đang bay về phía chân trời bị định trụ giữa không trung, tiếp tục lấy tốc độ như sao băng mà đâm đầu trở về, Bích Hoa Linh Quân vội vàng vung tay áo, trước khi bóng đen rơi xuống dùng thuật cản lại, bóng đen mới an an ổn ổn rơi xuống đất.
Khi bóng đen rơi xuống, Bích Hoa Linh Quân thấy rõ hình dạng của nó, một con rồng xấu xí quái dị.
Nói nó là rồng, kỳ thực nó chẳng có chút bộ dáng giống rồng gì cả, toàn thân không có một mảnh long lân, ngược lại giống như con cóc, mụt to mụt nhỏ che kín người, long giác trên đỉnh đầu giống hai cành cây khô, mắt lại là màu xanh biếc. Chỉ duy nhờ thân hình còn miễn cưỡng nhìn ra được nó là rồng.
Lúc rớt xuốn, tuy được Bích Hoa Linh Quân dùng pháp thuật tiếp được giữ được bình an, nhưng là mới vừa rồi trúng một đòn của Đan Chu tựa hồ vẫn khiến nó bị thương rất nặng. Nó hữu khí vô lực phục trên mặt đất, nửa chết nửa sống hấp hối, giãy dụa hướng Bích Hoa Linh Quân gật nhẹ đầu ba cái, thay cho việc dập đầu ba lượt, đôi mắt xanh biếc nhìn Bích Hoa Linh Quân, yên lặng rơi lệ.
Đan Chu cau mày: “Con tiểu long này sao lại xấu xí như vậy, chẳng lẽ bởi vì Phù Lê biến thành thằn lằn, khiến cho long tộc ở thế gian cũng càng ngày càng không ra hình dạng hay sao?”
Sửu long nhìn Bích Hoa Linh Quân, vẫn vô thanh vô tức rơi lệ, Bích Hoa Linh Quân nói : “Ngươi là Long thần hộ mạch của Hoàng đế, tại sao lại ra nông nỗi này?”
Sửu long nước mắt tuôn như mưa: “Tiên quân chính là tiên sứ do thiên đình phái tới? Hồi tiên quân , ta… đúng là Long thần hộ mạch của đương triều Hoàng đế, nhưng hiện giờ, tiên cách tẫn hủy, đã không dám xưng một chữ ‘thần’ nữa rồi. Vừa nãy ta nhận thấy có tiên khí tới gần, liền đoán được là thiên đình đã phái tiên quân đến, vốn muốn ra bái kiến…”
Thanh âm của sửu long hữu khí vô lực, thập phần mỏng manh, Bích Hoa Linh Quân nói : “Bản quân là Bích Hoa Linh Quân, phụng mệnh Ngọc đế đến tra rõ việc đế vương phàm gian cuồng loạn việc, tiền căn hậu quả ta đại khái đã biết nhất nhị.”
Sửu long giãy dụa bò lên phía trước, lại khấu đầu: “Ta tự biết đã phạm giới luật của thiên đình, tội không thể xá, Linh Quân bắt ta về thiên đình, rút gân bóc xương hay là chém thành tro bụi đều là trừng phạt đúng tội, nhưng Linh Quân từ bi, có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta hay không…”
Sửu long nằm sấp trên mặt đất, lệ như sông dài: “Cầu Linh Quân cứu Thương Đường…”
Thương Đường, có lẽ là tên của Hoàng đế tên, Bích Hoa Linh Quân nhìn con rồng nửa chết nửa sống kia, thở dài: “Ngươi chẳng lẽ là đang cầu bản quân cứu vị hoàng đế kia? Ngươi nên biết, hắn nghịch thiên phệ thần, chính là đại tội vạn kiếp bất phục. Âm hồn của vô số phàm nhân vô tội bị hắn giết hại giờ đang ở địa phủ oán khí tận trời, oán khí lên tận thiên đình, bản quân lần này vì việc đó mà đến, làm sao có thể cứu hắn.”
Sửu long rơi lệ cầu xin không ngừng: “Mong Linh Quân khai ân, người nghịch thiên phệ linh, đều là lỗi của ta ~~~ ”
Bích Hoa Linh Quân muốn vào điện đi bắt Hoàng đế, bất đắc dĩ bị con rồng này kéo chân, sửu long nghẹn ngào kêu khóc, Bích Hoa Linh Quân nhất thời cũng không biết nên làm sao với nó, lại sợ nó khóc quá phiền đến Đan Chu Đế tọa phía sau mình, vạn nhất lão nhân gia nổi nóng, chỉ sợ Long thần này ngay cả Đoạn Long đài cũng khỏi cần đi luôn.
Sau một lát, Đan Chu bên cạnh Bích Hoa quả nhiên mở miệng, nhưng ngữ khí của y cũng rất hòa hoãn: “Thanh Tịch, theo ta thấy, con rồng này tuy xấu xí nhưng cũng coi như thành thực, nhận lỗi sai về mình, liều mạng cầu tình, riêng phần nhân tình này thập phần đáng quý, ngươi không ngại xem tình huống rồi hẵng quyết định?”
Sửu long rốt cục hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Đan Chu, trước khi Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu tới điện các, nó đã nhận ra một cỗ tiên khí cực kỳ mãnh liệt, nhưng là bởi vì nó hiện giờ tiên nguyên đã tổn hao nhiều, chỉ có thể thấy luồng tiên khí rất mạnh kia bao lấy hai người trước mặt, rốt cục là tiên khí toát ra từ người nào, nó lại nhận không ra. Đan Chu vẫn đứng ở phía sau Bích Hoa Linh Quân, cho nên hàng long cứ cho rằng Đan Chu Tiên Đế là tùy thị của Bích Hoa Linh Quân, cứ luôn hướng Bích Hoa Linh Quân cầu tình. Giờ phút này Đan Chu nói đỡ cho nó, sửu long mới cảm kích nhìn về phía đan chu, cũng dập đầu một cái.
Đan Chu mỉm cười với Bích Hoa Linh Quân: “Những lời Phù Lê nói vẫn còn có chỗ không rõ ràng lắm, không bằng chờ vào xem tình hình Hoàng đế kia rồi quyết định?”, lại nói với sửu long, “Ngươi lui một chút đi, ngươi cản đường ta cùng Linh Quân, cho dù có thể châm chước, ta với Linh Quân nhìn không thấy Hoàng đế, cũng định không được.”
Bích Hoa Linh Quân chưa kịp đáp lời, sửu long đã cuống quít liều mạng lui qua một bên, cố gắng khấu đầu: “Đa tạ tiên sứ nói giúp ta trước mặt Linh Quân.” Đan Chu hữu ý vô ý chạy đến đứng kề bên Bích Hoa Linh Quân, mỉm cười nhìn hắn, sửu long chảy nước mắt: “Vị tiên sứ này hẳn là phụng tộc.” Đan Chu khoanh tay cười đáp: “Tiểu long thần nhãn lực không tệ.”, sửu long nói: “Trong những linh thần bị Thương Đường cắn nuốt có Phụng thần, nghĩ đến tiên sứ là tùy thị của Linh Quân, lại là tiên giả Phụng tộc, cư nhiên còn chịu thay ta cầu tình, ta vô cùng cảm kích.”
Bích Hoa Linh Quân há miệng thở dốc, mới vừa muốn nói rõ thân phận của Đan Chu Tiên Đế, Đan Chu đã chặn trước hắn một bước, mỉm cười gật đầu: “Nhãn lực của ngươi quả thật không tệ, nhìn ra được ta là phượng hoàng của Thanh Tịch, rất tốt rất tốt.”, y vui vẻ tỏa ra tiên quang sáng lạn, lại cười híp mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân khựng lại một chút, cũng không nói gì, đi vào trong điện, Đan Chu mỉm cười đuổi theo, lại dựa vào càng gần.
Vào trong điện, Bích Hoa Linh Quân liền minh bạch, vì cái gì mà sửu long kia phải liều mạng cầu tình không ngừng.
Trên long sàng trong tẩm cung có một người đang nằm, mặc trường bào vàng rực, cả người âm khí quấn quanh, hơi thở mỏng manh.
Bích Hoa Linh Quân giận dữ: “Xem ra cho dù Ngọc đế không phái ta xuống trần, vị hoàng đế này cũng chống đỡ không được bao lâu sẽ khiến chính mình hôi phi yên diệt. Y lấy thấn thể phàm nhân mà cắn nuốt linh thần, linh thần pháp lực cao thâm, hồn phách phàm nhân căn bản không chịu nổi. Nếu không phải năm xưa từng nhiễm được một ít tiên khí của Phù Lê Tiên Đế, hơn nữa Tiên Đế thường xuyên cho mưa xuống hóa giải lệ khí, y đã sớm hồn phi phách tán.”
Đan Chu nói: “Con rồng kia chắc là hút lệ khí trên người y mới biến thành dáng dấp như vậy.” sửu long đã lê lết vào tới trong điện, vừa mới bò qua cánh cửa, lại rơi lệ liều mạng khấu đầu: “Van cầu Linh Quân cứu người.”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Đây là gieo gió thì gặt bão.” Cắn nuốt linh thần, cuối cùng cắn nuốt cả bản thân, đây là kết cục tất yếu, Bích Hoa Linh Quân nhìn con rồng xấu xí đang bi thương than khóc, quả thật thập phần đáng thương, nhìn lại vị Hoàng đế kia, lại chỉ có thể lắc đầu, “Những người vô tội bị y giết chết, những linh thần bị y cắn nuốt, mới là thật sự đáng thương, ta nếu cứu y, chính là nghịch thiên cải đạo. Y phạm phải tội lớn, dù ngươi có thay y gánh vác, thì ngươi, cũng gánh không nổi.”
Sửu long khóc ròng: “Ta biết, nhưng cầu linh quân hãy nghe ta nói hết tiền căn hậu quả. Kỳ thực kẻ gây nên sự tình này thật sự là ta, ta vốn chỉ là con giao, ngôi vị đế vương này cũng không nên là Thương Đường.”
Bích Hoa Linh Quân đứng ở trước giường, nghe sửu long vừa khóc vừa nói.
“Ta vốn phụng mệnh của Mệnh Cách Tinh Quân, đời này làm linh thần hộ mạch của Thương Đường. Nguyên bản cả đời này, người là một vị hoàng tử, ta là Giao thần, cũng không thể hóa long. Nhưng vào năm người bảy tuổi, chẳng biết tại sao, đột nhiên thấy được ta, người, người không sợ ta, còn nói chuyện với ta. Ta làm linh thần hộ mạch, chú định phải như phàm nhân, đời đời luân hồi, phàm nhân được bảo họ, cũng không biết ta tồn tại, càng không có ai từng trò chuyện cùng ta…”
Bích Hoa Linh Quân không nói gì, im lặng lắng nghe.
Hộ mạch linh thần, thực sự là một tồn tại thập phần tịch mịch tồn tại, nhất định đời đời luân hồi, nếu có một ngày, phàm nhân được bảo hộ lại có thể thấy nó, nói chuyện với nó, linh thần tịch mịch không khỏi sẽ xao nhãng chức trách, lộ ra thiên cơ không nên lộ.
Con giao này chính là không tự chủ được lộ ra thiên cơ, nó nói cho hài tử kia bí mật của linh thần hộ mạch.
“Sau đó, người dần trưởng thành, bỗng nhiên có một ngày, người hỏi ta, nếu mạng người do thiên định, vì sao phải có con người, hộ mạch linh thần nếu đã là thần, vì sao vẫn bị thiên mệnh áp đặt, có phải thiên định không thay đổi được hay không. Những điều này ta không thể trả lời, rồi sau đó người lại hỏi ta, thiên mệnh có phải thật không thể trái, ta có phải cam tâm làm một con giao?”
Sửu long từ từ nhắm hai mắt, khóc không thành tiếng: “Ta, ta lúc ấy đã nói sai, ta không nên nói, ta đương nhiên cũng muốn làm rồng, nhưng thiên mệnh đã định, sao có thể sửa đây?”
Bích Hoa Linh Quân hỏi: “Vì thế y liền sửa lại thiên mệnh, cho ngươi hóa rồng sao?”
Sửu long khóc gật đầu: “Thiên mệnh định Hoàng đế vốn là huynh trưởng của người, người bèn gài bẫy tố giác mẫu phi của hoàng tử kia cùng thị vệ cấu kết, Hoàng đế tức giận giết chết hoàng phi, trong lòng nghi ngờ trưởng hoàng tử không phải con mình, tìm lý do trục xuất hoàng tử khỏi hoàng tộc, thay bằng một vương gia khác họ. Giao tinh hộ mạch của hoàng tử kia biến thành kỳ lân, người lại nói với ta, ngay cả kẻ nhất định sẽ hóa rồng còn biến thành kỳ lân, có thể thấy thiên mệnh cũng không phải không thể trái, người cũng không phải làm không được Hoàng đế, ta cũng cũng không phải không thể hóa thành rồng. Sau lại… Sau lại người thật sự thành Hoàng đế, ta cũng thật sự hóa thành rồng…”
Bích Hoa Linh Quân vẫn yên lặng nghe, Đan Chu vẫn đứng ở bên cạnh hắn, bỗng nhiên dùng bí pháp âm nói với hắn: “Thanh Tịch, sao ta cảm thấy tiểu sửu long này có chút ngốc.”
Bích Hoa Linh Quân bình tĩnh dùng bí pháp âm trả lời một chữ: “Phải.”
Đan Chu lại dùng bí pháp âm nói : “Ta vốn nghĩ nó một lòng che chở phàm nhân, thật sự đáng thương, còn đồng tình nó, nhưng vì sao càng nghe nó nói, càng thấy phàm nhân này…”
Bích Hoa Linh Quân dùng bí pháp âm tiếp lời: “Càng cảm thấy phàm nhân này từ nhỏ liền không phải là tốt lành gì, đến bước đường này thật sự là gây tội thì phải chịu trừng phạt, tự làm tự gánh.”
Sửu long còn đang nức nở hồi tưởng, Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu nhìn nhau, thầm thở dài.
Tác giả :
Đại Phong Quát Quá