Nhu Phong
Chương 42
Nếu có thể thỉnh hỏi quỷ hồn, chắc chắn quỷ hồn sẽ đáp, Tôn Trọng Mưu vương ta xây thành Thạch Đầu, nơi động sâu này ta sống vì đẽo đá, nào có hay tuế nguyệt trôi bao xa.
Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong thả dây thừng tụt xuống đáy động, vừa đốt đuốc đã thấy đập vào mắt là cả khoang động khổng lồ. Nàng nhìn quanh quan sát, khắp bốn bề vời vợi bao la, trải xa hút mắt.
Nàng tự hỏi đây lẽ nào là động phủ thần tiên? Hay chính là âm tào địa phủ? Tam giới lục đạo, chẳng ngờ còn có một nơi ngút ngàn, kỳ vĩ khiến người ta choáng ngợp thế này.
Vẫn biết sức mạnh của vũ trụ hồng hoang là vô biên vô tận, trùng trùng non nước, lớp lớp kỳ quan, nhờ biết bao tài tình, tinh diệu của tự nhiên mà góp thành giang sơn cẩm tú. Nhưng mỏ đá hình thành động trời này, từ vách cao chót vót, đến nét uốn như cầu vồng, cả thế giới hùng vĩ này, mỗi cuốc mỗi đục hoàn toàn là do sức người tạo nên.
Công trình đồ sộ đây có dạng một chiếc phễu úp ngược, với đầu vào bên trên không lớn mà phía dưới lại rộng mênh mông, với các vách đá thoai thoải hằn rõ vết đục đẽo, với những đường cung vòng mướt mượt diệu kỳ. Ba trăm năm qua, dòng nước chảy xuôi theo vách đá đã tụ thành dải nước thẫm xanh nông sâu không đều, dài chừng chục trượng, trông chẳng khác gì một ngọn phướn trương lên giữa lòng đất đen.
Chống đỡ cả động trời này là vô số cột đá khổng lồ hình đuôi cá. Đá vụn được xếp ngay ngắn vào các góc, dưới nền đất có dấu vết từng bị lửa lớn thiêu cháy.
Bão Kê nương nương tự hỏi, động trời này ở thời điểm nhộn nhịp nhất cần quy tụ bao nhiêu thợ đá? Và trận lửa lớn đã bùng lên kia, là dùng để đốt thứ gì?
Lý Nhu Phong biết câu trả lời.
Toàn bộ quần thể động hoang đây chỉ còn lại xác rỗng. Gió từ địa ngục nổi lên, sẽ lùa từ ngăn động này sang ngăn động khác, lùa qua mỗi một động tương thông chặt chẽ với vô vàn động gần kề, cũng thổi tro cốt của trăm ngàn thợ đá đã bỏ mạng nơi đây bay tứ tán, dính vào từng tấc bề mặt vách động.
Thắp lên sáng ngời.
Từ sau khi bị mù vì thuốc độc, ngoại trừ quầng lửa kia thì chàng chưa từng gặp lại quang cảnh rực rỡ thế này. Dòng nước dưới chân cũng hoàn toàn khác biệt, tựa như dòng dung nham lục nhạt, lơ lửng trôi trên mặt đất. Nơi đáy nước xanh rờn là âm khí đậm đặc, cực giống hàng bầy rết nhà co cụm cùng nhau [1], lại cũng hệt nhưnhững con thú đen to kềnh, đang cựa mình bằng tốc độ cực chậm.
“Thưa công tử.” Vệ sĩ hộ tống Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương khẽ giọng. Cậu ta không rõ về Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương, nhưng biết hai người này sở hữu “năng lực dị thường”, có thể trợ giúp họ cứu Trừng vương Tiêu Yên ra khỏi nhà lao cổng thành, “Tôi đã từng kiểm tra, tuy các mạch nước dưới lòng đất phân nhánh rất nhiều, nhưng đều là do con người đào thành, chỉ có riêng chỗ này là tuyến sông tự nhiên.”
Lý Nhu Phong gật đầu, cởi y phục ngoài. Bão Kê nương nương đưa túi da dê căng đầy không khí cho chàng, dưới đáy túi có buộc hòn đá.
Nàng gọi: “Lý Nhu Phong”
Lý Nhu Phong chẳng trông thấy đôi mắt đen tựa phết sơn của nàng, chỉ nhìn quầng lửa kia buông rủ phất phơ như tơ liễu Bá Kiều[*], tản mát ra muôn vàn đốm sáng, chấp chới tựa làn gió tuyết lấp lánh ánh vàng.
[*] Trên sông Bá ở đất Bá Lăng xưa có một cây cầu bắc ngang gọi là Bá Kiều, bên bờ trồng rất nhiều liễu. Cổ nhân khi tiễn biệt thân nhân, bạn bè sang đông thì đều chia tay ở đây và bẻ cành liễu trao nhau làm roi ngựa. Bởi thế hình ảnh liễu rủ ở cầu Bá Kiều này tượng trưng cho sự ly biệt.
Bão Kê nương nương lại khô khốc nói: “Không có gì, chàng đi đi.”
Lý Nhu Phong nhìn thật sâu vào nàng, cố dằn những bất an trong lòng, đoạn thả người nhảy vào luồng nước ngùn ngụt âm khí. Khi âm khí buốt giá xâm nhập toàn thân, chàng nghe nàng cất tiếng như đang tự nguyền rủa chính mình:
“Nếu chàng không trở lên, ta đây sẽ chờ mãi nơi này.”
Thoắt chốc, trên mặt nước đã tan đi ít gợn sóng cuối cùng.
Khoang động to lớn lại trởlại tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng gió tiếng nước biến ảo khôn lường, như tiếng tiêu trầm, như tiếng triều dâng, như tiếng trống cổ hùng hậu rền vang báo đất bằng nổi trận giông bão.
Vệ sĩ kia hỏi: “Nữ lang này, người kia có thể cứu Trừng vương điện hạ thật sao?”
Bão Kê nương nương đều giọng đáp lại mà không chút do dự: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong lời ấy, chính nàng cũng giật mình vì thái độ chắc chắn của bản thân. Thái độ chắc chắn này, cũng giống hệt chàng của ngày đó nói, đợi khi thiên hạ thái bình, gió yên biển lặng, tôi sẽ lập tức cưới ngài vào nhà, làm vợ của Lý Nhu Phong tôi.
Nàng chợt phát hiện, hóa ra Lý Nhu Phong thật sự tin tưởng tám chữ “thiên hạ thái bình, gió yên biển lặng” đấy. Tựa như nàng của hiện tại vững tin chàng nhất định có thể cứu Tiêu Yên.
Mà nàng trước nay, ngoại trừ thần linh, thì không tin bất cứ điều gì.
…
Lý Nhu Phong lặn sâu theo đường sông giữa lòng đất, vì chẳng thể thấy gì nên chàng cứ bơi ngược dòng. Túi da dê bơm đầy không khí tạo thành lực cản rất lớn, khiến việc tiến tới trước trở nên khó khăn, nhưng chàng vẫn cố không để tuột mất.
Càng bơi tới trước càng buốt thấu xương, làm xác thân người cõi âm này của chàng đau nhức cùng cực. Song chàng biết mình đang đi đúng hướng. Thủy lao ở đầu nguồn tích tụ oán niệm do vô số vong hồn bị ép siêu độ bỏ lại, oán niệm như một tấm lưới gai giăng rộng, liên tục đâm xuyên thân chàng.
Chàng cắn răng chịu đựng cơn đau. Chỉ cần ráng thêm chốc lát là ổn. Chàng thầm nhủ với chính mình, thế này rất giống khi còn bé bị cảm lạnh, chịu đựng bảy ngày, cùng lắm là uống vài thang thuốc đắng, tất cả rồi sẽ qua đi... Suốt quá trình, mồ hôi lạnh từ chàng liên tục hòa vào nước.
Rốt cuộc khi với đến chỗ Tiêu Yên, chàng đã sức cùng lực kiệt, cứ dựa vào lưng Tiêu Yên thở dốc. Không có dương bạt bên người, thân thể và sức lực của chàng cứ hao mòn từng chút mà chẳng thể khôi phục.
“Nhu Phong.” Tiêu Yên thều thào nói mê. Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào người, y giật mình tỉnh dậy, lẩm bẩm hỏi: “Nhu Phong của ta ư?”
Cảm giác có một chiếc đầu mỏi mệt tựa lên lưng mình, Tiêu Yên ngửa đầu, dòng nước mắt đã ngừng chảy từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nay lại chầm chậm lăn dài trên gương mặt phủ màu rêu phong.
Y nhìn lên đỉnh đầu, nhìn vào vách đá mờ nhòa do khuất sáng. Nếu ánh mắt thù hận khắc cốt của y có thể hóa thành chùy sắt, thì mười tám tầng lao ngục bằng đá tảng bền chắc này đã sớm bị y tán thành bột mịn.
Xúc cảm chân thực trên lưng đã quá quen thuộc. Mười tháng, tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt trong cả đời người. Y từng cùng Lý Nhu Phong bầu bạn mười năm, mỗi quãng mười tháng kia trôi như thoi đưa, như bóng câu qua thềm. Y chưa bao giờ nghĩ cần phải lưu luyến điều gì, bởi vì y đã dõi theo Nhu Phong của mình từ một thiếu niên ngấm men say trên sập trưởng thành, trở nên cao quý như lan như ngọc, và sẽ tiếp tục cùng y đi hết cuộc đời đằng đẵng được phán là tận tám mươi sáu năm. Y chung quy vẫn lớn hơn Nhu Phong sáu tuổi, cho nên trước kia luôn tin chắc mình sẽ rời nhân thế trước chàng.
Nhưng nào ai ngờ được.
Nào ai có thể ngờ được.
Chỉ bởi nhất thời cả tin, nhất thời lơ là phòng bị, y đã đánh mất nhiều người đến thế, cũng bao gồm cả Nhu Phong.
…
Lý Nhu Phong lặng lẽ trồi lên khỏi mặt nước, lấy ra chìa khóa đã chuẩn bị trước để mở xích trên cổ tay y. Tiêu Yên vẫn lẳng lặng nhìn chàng.
Hắn chẳng hề thay đổi, hơn nữa sẽ là mãi mãi không đổi. Hắn sẽ vĩnh viễn dừng tại bộ dáng ở lần cuối cùng họ gặp nhau, vĩnh viễn không thay đổi nữa.
Hắn đã thật sự là người cõi âm rồi sao? Chàng trai trước mắt này, đã thật sự là một thi thể rồi sao?
Nhưng hắn vẫn cử động được, đấy rõ ràng là dáng hình sống động của ban đầu, chẳng hề có một mảy may biến hóa.
Không thể nào tin nổi. Khi xích sắt rời ra, Lý Nhu Phong đỡ lấy hông y, tránh để y rơi xuống nước gây tiếng vang, đánh động lính canh ngục.
Tiêu Yên thả mình xuống nước. Cảm giác cuối cùng đã được tự do làm xương cốt toàn thân y phấn khích xoay vặn răng rắc. Y ụp hai tay lau sạch mặt, rồi chợt nổi lên mặt nước, ôm chầm Lý Nhu Phong vào lòng. Y siết chặt vòng tay, như muốn ép hắn hòa vào xương máu mình.
“Nhu Phong, ta chỉ còn lại ngươi.” Giọng y thật nặng nề, nặng như đã tôi luyện cùng gang thép.
“Ta chỉ còn mình ngươi thôi, ngươi biết không?”
Tiêu Yên gằn từng chữ, rất rõ ràng, rất tàn nhẫn, cũng rất quyết tuyệt:
“Ta mặc kệ ngươi là người cõi âm hay bất cứ yêu ma quỷ quái gì. Cuộc đời này, ta tuyệt đối không để ngươi rời xa nữa.”
- -------------
[1] Rết nhà (Scutigera coleoptrata): Một loài trong lớp rết (lớp chân môi), màu xám vàng hay vàng nâu, có sừng và 15 cặp chân dài, sống trong môi trường ẩm thấp, chỉ ăn côn trùng, có ích cho nhà nông.
Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong thả dây thừng tụt xuống đáy động, vừa đốt đuốc đã thấy đập vào mắt là cả khoang động khổng lồ. Nàng nhìn quanh quan sát, khắp bốn bề vời vợi bao la, trải xa hút mắt.
Nàng tự hỏi đây lẽ nào là động phủ thần tiên? Hay chính là âm tào địa phủ? Tam giới lục đạo, chẳng ngờ còn có một nơi ngút ngàn, kỳ vĩ khiến người ta choáng ngợp thế này.
Vẫn biết sức mạnh của vũ trụ hồng hoang là vô biên vô tận, trùng trùng non nước, lớp lớp kỳ quan, nhờ biết bao tài tình, tinh diệu của tự nhiên mà góp thành giang sơn cẩm tú. Nhưng mỏ đá hình thành động trời này, từ vách cao chót vót, đến nét uốn như cầu vồng, cả thế giới hùng vĩ này, mỗi cuốc mỗi đục hoàn toàn là do sức người tạo nên.
Công trình đồ sộ đây có dạng một chiếc phễu úp ngược, với đầu vào bên trên không lớn mà phía dưới lại rộng mênh mông, với các vách đá thoai thoải hằn rõ vết đục đẽo, với những đường cung vòng mướt mượt diệu kỳ. Ba trăm năm qua, dòng nước chảy xuôi theo vách đá đã tụ thành dải nước thẫm xanh nông sâu không đều, dài chừng chục trượng, trông chẳng khác gì một ngọn phướn trương lên giữa lòng đất đen.
Chống đỡ cả động trời này là vô số cột đá khổng lồ hình đuôi cá. Đá vụn được xếp ngay ngắn vào các góc, dưới nền đất có dấu vết từng bị lửa lớn thiêu cháy.
Bão Kê nương nương tự hỏi, động trời này ở thời điểm nhộn nhịp nhất cần quy tụ bao nhiêu thợ đá? Và trận lửa lớn đã bùng lên kia, là dùng để đốt thứ gì?
Lý Nhu Phong biết câu trả lời.
Toàn bộ quần thể động hoang đây chỉ còn lại xác rỗng. Gió từ địa ngục nổi lên, sẽ lùa từ ngăn động này sang ngăn động khác, lùa qua mỗi một động tương thông chặt chẽ với vô vàn động gần kề, cũng thổi tro cốt của trăm ngàn thợ đá đã bỏ mạng nơi đây bay tứ tán, dính vào từng tấc bề mặt vách động.
Thắp lên sáng ngời.
Từ sau khi bị mù vì thuốc độc, ngoại trừ quầng lửa kia thì chàng chưa từng gặp lại quang cảnh rực rỡ thế này. Dòng nước dưới chân cũng hoàn toàn khác biệt, tựa như dòng dung nham lục nhạt, lơ lửng trôi trên mặt đất. Nơi đáy nước xanh rờn là âm khí đậm đặc, cực giống hàng bầy rết nhà co cụm cùng nhau [1], lại cũng hệt nhưnhững con thú đen to kềnh, đang cựa mình bằng tốc độ cực chậm.
“Thưa công tử.” Vệ sĩ hộ tống Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương khẽ giọng. Cậu ta không rõ về Lý Nhu Phong và Bão Kê nương nương, nhưng biết hai người này sở hữu “năng lực dị thường”, có thể trợ giúp họ cứu Trừng vương Tiêu Yên ra khỏi nhà lao cổng thành, “Tôi đã từng kiểm tra, tuy các mạch nước dưới lòng đất phân nhánh rất nhiều, nhưng đều là do con người đào thành, chỉ có riêng chỗ này là tuyến sông tự nhiên.”
Lý Nhu Phong gật đầu, cởi y phục ngoài. Bão Kê nương nương đưa túi da dê căng đầy không khí cho chàng, dưới đáy túi có buộc hòn đá.
Nàng gọi: “Lý Nhu Phong”
Lý Nhu Phong chẳng trông thấy đôi mắt đen tựa phết sơn của nàng, chỉ nhìn quầng lửa kia buông rủ phất phơ như tơ liễu Bá Kiều[*], tản mát ra muôn vàn đốm sáng, chấp chới tựa làn gió tuyết lấp lánh ánh vàng.
[*] Trên sông Bá ở đất Bá Lăng xưa có một cây cầu bắc ngang gọi là Bá Kiều, bên bờ trồng rất nhiều liễu. Cổ nhân khi tiễn biệt thân nhân, bạn bè sang đông thì đều chia tay ở đây và bẻ cành liễu trao nhau làm roi ngựa. Bởi thế hình ảnh liễu rủ ở cầu Bá Kiều này tượng trưng cho sự ly biệt.
Bão Kê nương nương lại khô khốc nói: “Không có gì, chàng đi đi.”
Lý Nhu Phong nhìn thật sâu vào nàng, cố dằn những bất an trong lòng, đoạn thả người nhảy vào luồng nước ngùn ngụt âm khí. Khi âm khí buốt giá xâm nhập toàn thân, chàng nghe nàng cất tiếng như đang tự nguyền rủa chính mình:
“Nếu chàng không trở lên, ta đây sẽ chờ mãi nơi này.”
Thoắt chốc, trên mặt nước đã tan đi ít gợn sóng cuối cùng.
Khoang động to lớn lại trởlại tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng gió tiếng nước biến ảo khôn lường, như tiếng tiêu trầm, như tiếng triều dâng, như tiếng trống cổ hùng hậu rền vang báo đất bằng nổi trận giông bão.
Vệ sĩ kia hỏi: “Nữ lang này, người kia có thể cứu Trừng vương điện hạ thật sao?”
Bão Kê nương nương đều giọng đáp lại mà không chút do dự: “Đương nhiên rồi.”
Nói xong lời ấy, chính nàng cũng giật mình vì thái độ chắc chắn của bản thân. Thái độ chắc chắn này, cũng giống hệt chàng của ngày đó nói, đợi khi thiên hạ thái bình, gió yên biển lặng, tôi sẽ lập tức cưới ngài vào nhà, làm vợ của Lý Nhu Phong tôi.
Nàng chợt phát hiện, hóa ra Lý Nhu Phong thật sự tin tưởng tám chữ “thiên hạ thái bình, gió yên biển lặng” đấy. Tựa như nàng của hiện tại vững tin chàng nhất định có thể cứu Tiêu Yên.
Mà nàng trước nay, ngoại trừ thần linh, thì không tin bất cứ điều gì.
…
Lý Nhu Phong lặn sâu theo đường sông giữa lòng đất, vì chẳng thể thấy gì nên chàng cứ bơi ngược dòng. Túi da dê bơm đầy không khí tạo thành lực cản rất lớn, khiến việc tiến tới trước trở nên khó khăn, nhưng chàng vẫn cố không để tuột mất.
Càng bơi tới trước càng buốt thấu xương, làm xác thân người cõi âm này của chàng đau nhức cùng cực. Song chàng biết mình đang đi đúng hướng. Thủy lao ở đầu nguồn tích tụ oán niệm do vô số vong hồn bị ép siêu độ bỏ lại, oán niệm như một tấm lưới gai giăng rộng, liên tục đâm xuyên thân chàng.
Chàng cắn răng chịu đựng cơn đau. Chỉ cần ráng thêm chốc lát là ổn. Chàng thầm nhủ với chính mình, thế này rất giống khi còn bé bị cảm lạnh, chịu đựng bảy ngày, cùng lắm là uống vài thang thuốc đắng, tất cả rồi sẽ qua đi... Suốt quá trình, mồ hôi lạnh từ chàng liên tục hòa vào nước.
Rốt cuộc khi với đến chỗ Tiêu Yên, chàng đã sức cùng lực kiệt, cứ dựa vào lưng Tiêu Yên thở dốc. Không có dương bạt bên người, thân thể và sức lực của chàng cứ hao mòn từng chút mà chẳng thể khôi phục.
“Nhu Phong.” Tiêu Yên thều thào nói mê. Bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào người, y giật mình tỉnh dậy, lẩm bẩm hỏi: “Nhu Phong của ta ư?”
Cảm giác có một chiếc đầu mỏi mệt tựa lên lưng mình, Tiêu Yên ngửa đầu, dòng nước mắt đã ngừng chảy từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nay lại chầm chậm lăn dài trên gương mặt phủ màu rêu phong.
Y nhìn lên đỉnh đầu, nhìn vào vách đá mờ nhòa do khuất sáng. Nếu ánh mắt thù hận khắc cốt của y có thể hóa thành chùy sắt, thì mười tám tầng lao ngục bằng đá tảng bền chắc này đã sớm bị y tán thành bột mịn.
Xúc cảm chân thực trên lưng đã quá quen thuộc. Mười tháng, tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt trong cả đời người. Y từng cùng Lý Nhu Phong bầu bạn mười năm, mỗi quãng mười tháng kia trôi như thoi đưa, như bóng câu qua thềm. Y chưa bao giờ nghĩ cần phải lưu luyến điều gì, bởi vì y đã dõi theo Nhu Phong của mình từ một thiếu niên ngấm men say trên sập trưởng thành, trở nên cao quý như lan như ngọc, và sẽ tiếp tục cùng y đi hết cuộc đời đằng đẵng được phán là tận tám mươi sáu năm. Y chung quy vẫn lớn hơn Nhu Phong sáu tuổi, cho nên trước kia luôn tin chắc mình sẽ rời nhân thế trước chàng.
Nhưng nào ai ngờ được.
Nào ai có thể ngờ được.
Chỉ bởi nhất thời cả tin, nhất thời lơ là phòng bị, y đã đánh mất nhiều người đến thế, cũng bao gồm cả Nhu Phong.
…
Lý Nhu Phong lặng lẽ trồi lên khỏi mặt nước, lấy ra chìa khóa đã chuẩn bị trước để mở xích trên cổ tay y. Tiêu Yên vẫn lẳng lặng nhìn chàng.
Hắn chẳng hề thay đổi, hơn nữa sẽ là mãi mãi không đổi. Hắn sẽ vĩnh viễn dừng tại bộ dáng ở lần cuối cùng họ gặp nhau, vĩnh viễn không thay đổi nữa.
Hắn đã thật sự là người cõi âm rồi sao? Chàng trai trước mắt này, đã thật sự là một thi thể rồi sao?
Nhưng hắn vẫn cử động được, đấy rõ ràng là dáng hình sống động của ban đầu, chẳng hề có một mảy may biến hóa.
Không thể nào tin nổi. Khi xích sắt rời ra, Lý Nhu Phong đỡ lấy hông y, tránh để y rơi xuống nước gây tiếng vang, đánh động lính canh ngục.
Tiêu Yên thả mình xuống nước. Cảm giác cuối cùng đã được tự do làm xương cốt toàn thân y phấn khích xoay vặn răng rắc. Y ụp hai tay lau sạch mặt, rồi chợt nổi lên mặt nước, ôm chầm Lý Nhu Phong vào lòng. Y siết chặt vòng tay, như muốn ép hắn hòa vào xương máu mình.
“Nhu Phong, ta chỉ còn lại ngươi.” Giọng y thật nặng nề, nặng như đã tôi luyện cùng gang thép.
“Ta chỉ còn mình ngươi thôi, ngươi biết không?”
Tiêu Yên gằn từng chữ, rất rõ ràng, rất tàn nhẫn, cũng rất quyết tuyệt:
“Ta mặc kệ ngươi là người cõi âm hay bất cứ yêu ma quỷ quái gì. Cuộc đời này, ta tuyệt đối không để ngươi rời xa nữa.”
- -------------
[1] Rết nhà (Scutigera coleoptrata): Một loài trong lớp rết (lớp chân môi), màu xám vàng hay vàng nâu, có sừng và 15 cặp chân dài, sống trong môi trường ẩm thấp, chỉ ăn côn trùng, có ích cho nhà nông.
Tác giả :
Tiểu Hồ Nhu Vĩ