Nhu Nhược Là Ta, Độc Ác Cũng Là Ta
Chương 1
Dung mạo? Nàng vì hắn mà đánh đổi...
Danh phận? Nàng vì hắn mà đánh đổi...
Lời phỉ nhổ của thiên hạ? Nàng vì hắn mà chấp nhận...
Nàng là lục công chúa, viên ngọc quý của Hoàng đế Lệnh Hồ thứ bảy và Hoàng hậu Thuận Linh...
Hắn là biểu đệ của Hoàng đế, nàng phải gọi hắn hai chữ Hoàng thúc...
Nhưng...
Nàng... yêu hắn...
Yêu hắn, nàng chấp nhận đánh đổi gương mặt xinh đẹp bị hủy hoại bởi một kiếm của phụ hoàng...
Yêu hắn, nàng chấp nhận bố cáo thiên hạ: Lục công chúa bệnh nặng qua đời...
Yêu hắn, nàng chấp nhận thiên hạ đánh giá nàng ghê tởm hai chữ loạn luân...
Thế nhưng, đổi lại nàng được gì? Hắn tạo phản, lật đổ biểu huynh của chính mình. Hắn nhẫn tâm ra tay giết từng người một ngay trước mắt nàng, cưỡng đoạt nàng trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu. Hắn đăng cơ, vị thiên kim tiểu thư xinh như hoa như ngọc một bước lên ngôi Hoàng hậu. Hắn ép nàng thành nô tỳ rửa chân cho nàng ta, bắt nàng ăn đồ ăn mà nàng ta dẫm đạp xuống đất. Một lần, nàng bị ngất, các cung nữ khác thương nàng cho gọi đại phu. Tin dữ truyền đến, nàng mang thai...
Nàng đặt tay lên bụng, nơi một tiểu hài tử đang dần được hình thành. Nàng tìm tới hắn nhưng nhận lại là một cái bạt tai.
- Ghê tởm!
Nàng chết sững. Hắn... À phải rồi, giờ nàng là gì chứ? Là một nha hoàn thấp kém mà thôi...
Đêm hôm đó, nàng bị bắt cóc. Nàng không nhìn thấy gì nữa, đôi mắt long phụng lấp lánh của nàng bị bọn chúng móc ra chậm rãi. Một bàn tay bóp miệng nàng, ép nàng uống canh phá thai. Nàng nghe phảng phất tiếng cười của hắn...
Một nữ tử mù loà, nàng bị hắn vứt ngoài xó chợ. Hàng ngày, người ta vẫn nhìn thấy một nữ tử mù loà ngồi ăn xin một góc đến tội nghiệp. Người đời thương xót gọi nàng hai tiếng ả đui...
"Xoảng..." Âm thanh kim loại vang lên. Tiền, nhiều tiền quá. Nàng mò mẫm trong bóng tối tay chạm vào những đồng bạc vừa được ai đó ném xuống. Nàng dập đầu tạ ơn ba cái. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chỉ là mấy đồng lẻ thôi mà...
Nàng ngây người. Giọng nói này... Nàng hất đổ khay đựng tiền. Nàng ra nông nỗi này, hắn chưa vừa lòng sao? Hắn cười lạnh rồi leo lên xe ngựa. Nàng nghe âm thanh vó ngựa xa dần xa dần rồi hoà lẫn với tiếng chợ búa. Lệnh Hồ vương, ta hận người...
Danh phận? Nàng vì hắn mà đánh đổi...
Lời phỉ nhổ của thiên hạ? Nàng vì hắn mà chấp nhận...
Nàng là lục công chúa, viên ngọc quý của Hoàng đế Lệnh Hồ thứ bảy và Hoàng hậu Thuận Linh...
Hắn là biểu đệ của Hoàng đế, nàng phải gọi hắn hai chữ Hoàng thúc...
Nhưng...
Nàng... yêu hắn...
Yêu hắn, nàng chấp nhận đánh đổi gương mặt xinh đẹp bị hủy hoại bởi một kiếm của phụ hoàng...
Yêu hắn, nàng chấp nhận bố cáo thiên hạ: Lục công chúa bệnh nặng qua đời...
Yêu hắn, nàng chấp nhận thiên hạ đánh giá nàng ghê tởm hai chữ loạn luân...
Thế nhưng, đổi lại nàng được gì? Hắn tạo phản, lật đổ biểu huynh của chính mình. Hắn nhẫn tâm ra tay giết từng người một ngay trước mắt nàng, cưỡng đoạt nàng trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu. Hắn đăng cơ, vị thiên kim tiểu thư xinh như hoa như ngọc một bước lên ngôi Hoàng hậu. Hắn ép nàng thành nô tỳ rửa chân cho nàng ta, bắt nàng ăn đồ ăn mà nàng ta dẫm đạp xuống đất. Một lần, nàng bị ngất, các cung nữ khác thương nàng cho gọi đại phu. Tin dữ truyền đến, nàng mang thai...
Nàng đặt tay lên bụng, nơi một tiểu hài tử đang dần được hình thành. Nàng tìm tới hắn nhưng nhận lại là một cái bạt tai.
- Ghê tởm!
Nàng chết sững. Hắn... À phải rồi, giờ nàng là gì chứ? Là một nha hoàn thấp kém mà thôi...
Đêm hôm đó, nàng bị bắt cóc. Nàng không nhìn thấy gì nữa, đôi mắt long phụng lấp lánh của nàng bị bọn chúng móc ra chậm rãi. Một bàn tay bóp miệng nàng, ép nàng uống canh phá thai. Nàng nghe phảng phất tiếng cười của hắn...
Một nữ tử mù loà, nàng bị hắn vứt ngoài xó chợ. Hàng ngày, người ta vẫn nhìn thấy một nữ tử mù loà ngồi ăn xin một góc đến tội nghiệp. Người đời thương xót gọi nàng hai tiếng ả đui...
"Xoảng..." Âm thanh kim loại vang lên. Tiền, nhiều tiền quá. Nàng mò mẫm trong bóng tối tay chạm vào những đồng bạc vừa được ai đó ném xuống. Nàng dập đầu tạ ơn ba cái. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chỉ là mấy đồng lẻ thôi mà...
Nàng ngây người. Giọng nói này... Nàng hất đổ khay đựng tiền. Nàng ra nông nỗi này, hắn chưa vừa lòng sao? Hắn cười lạnh rồi leo lên xe ngựa. Nàng nghe âm thanh vó ngựa xa dần xa dần rồi hoà lẫn với tiếng chợ búa. Lệnh Hồ vương, ta hận người...
Tác giả :
Lệch Kính