Như Nguyệt Như Thu
Chương 50
Bây giờ, hậu bối thiệt là!” Giang Hải Minh lắc đầu thở dài, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa cười hỏi:“Liễu lâu chủ, Hương Vân lâu có hứng thú thử một lần?”
Liễu Tương Vân nhìn thoáng qua Liễu Thanh Vân vẫn trầm mặc đứng bên cạnh mình, cười đáp lễ,“Hương Vân lâu chũng ta đa số đều là nữ tử mà, lại như thế nào không biết xấu hổ cùng các vị chưởng môn tranh võ lâm minh chủ mà!”.
“Vậy thật ra đáng tiếc !” Giang Hải Minh thở dài nói.
Bắc Đường Giản ngẩng đầu ý bảo:“Giang lâu chủ, ngươi cũng nên lên võ đài!”.
“Bắc Đường chưởng môn đã nói như thế , Giang mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh !” Giang Hải Minh cất cao giọng nói, lập tức nhảy, người đã đứng thẳng ở trên võ đài .
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên liếc mắt một cái, trong mắt lóe lêm một tia xem thường, huống chi còn có mũ sa bên ngoài, nên không người nhìn ra.
“Tại hạ Giang Hải Minh, không biết vị hảo hán nào nguyện ý chỉ giáo?” Nhìn đám người phía dưới líu ríu lại không ai lên võ đài, Giang Hải Minh trong lòng âm thầm đắc ý, lại kiềm chế, trầm giọng hỏi.
Ở trên giang hồ mọi người đều nghe nói qua Thấm Minh lâu Giang Hải Minh, sở trường Lôi chưởng uy lực vô cùng, chưởng pháp tinh thâm, cho dù là Nhất trang lầu hai nhị thế gia gia chủ cũng chưa chắc chống đỡ được. Bởi vậy, tuy rằng rất nhiều người đều hy vọng ở võ lâm đại hội lần này có thể thành danh, nhưng không có tự tin hoặc dũng khí cùng người trước mắt đứng ở trên võ đâì đấu một trận. Giang Hải Minh vẫn lẳng lặng đứng như trước, một bộ dáng an nhàn định thần.
Bỗng nhiên, một thân hắc y nam tử từ trên trời hạ xuống, vững vàng dừng ở phía trước Giang Hải Minh, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, anh tuấn thô cuồng, đôi mắt hữu thần khiến khuôn mặt tăng thêm vài tia khí khái anh hùng cùng cuồng ngạo, cười lạnh nói:“Giang Hải Minh, phải không?”.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, nam tử hắc y kia , người hơi chút thật tinh mắt có thể nhìn ra người này khẳng định không phải là người bình thường, Bắc Đường Giản cũng như đám người là thần sắc trầm trọng nhìn thế giằng co võ trên đài.
Giang Hải Minh cả người đề phòng , trong lòng lại thầm giật mình, bộ dáng đối phương nhiều nhất cũng chỉ gần ba mươi tuổi, chính là võ nghệ rõ ràng không thua mình, thậm chí có thể so với chính mình còn cao hơn một bậc, trong lòng bàn tay cũng dần dần xuất mồ hôi, trên mặt không chút nào tỉnh bơ, có lễ nói:“Xin hỏi các hạ là?”.
Hắc y nam tử cũng không có trả lời, nhưng không đến ba giây, tất cả mọi người đã biết thân phận hắc y cuồng ngạo trước mắt.
Trước đài, bốn người đang quỳ gối, cùng kêu lên nói:“Lam [ Xích, Thúy, Hoàng ] bái kiến giáo chủ.”.
“Đứng lên đi.” Thiên tà giáo giáo chủ, cũng là Lam Vân Thiên hơi hơi ngước đầu, ngữ khí nghiêm túc phát ra.
Nguyệt Thu Triệt trừng mắt nhìn, trong lòng nói: Xem ra Lam Vân Thiên cũng không tệ lắm a!, lại bổ thượng một câu, bất quá phụ thân là tốt nhất.
“Cái gì, Lam Vân Thiên!”.
“Là ma giáo giáo chủ!”.
Dưới đài đã trở nên sôi nổi ồn ào, có cừu oán hận , có khiếp đảm , có lùi bước … …
Giang Hải Minh đã biết thân phận người tới, trong lòng cười lạnh một chút, ta còn sợ ngươi không đến mà,“Không biết Lam giáo chủ đến đại hội có gì chỉ giáo?”.
“Nghe nói người thắng có thể trở thành võ lâm minh chủ, là thật sự?” Nhìn nam tử trước mắt, Lam Vân Thiên nói, hừ, hồ ly giảo hoạt!
“Quả thật như thế!”.
“Vậy nếu ta thắng thì sao?”.
“Đương nhiên Lam giáo chủ sẽ là minh chủ võ lâm!”.
“Giang lâu chủ!” Nhất thời, vang lên vài tiếng hô từ vị trí của Nhất trang lầu hai nhị thế gia truyền đến, lại bị Giang Hải Minh khoát tay ngăn lại.
“Không hổ là Giang lâu chủ!”.
“Như vậy, thỉnh!”.
“Hàn trang chủ, cái này thật không tốt?” Bắc Đường Giản gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng hỏi người đang đồng dạng lo lắng Hàn Kiếm,“Thân thủ của Lam Vân Thiên có vẻ rất tốt, chỉ biết… Ai!”.
“Chuyện cũng đã vậy, cũng chỉ có thể tin tưởng Giang lâu chủ , ta tin tưởng Giang lâu chủ không phải là người hành động theo cảm tính!”.
“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ sợ hãi năm người ma giáo sao?” Liễu Tương Vân nhìn thấy hai người trên đài đánh nhau, mỉm cười mở miệng.
“Đúng vậy, cha, hiện tại sốt ruột cũng vô dụng a, vẫn là xem tình huống trước mắt đi!” Bắc Đường Hạo hảo tâm khuyên giải phụ thân đang vô cùng lo lắng.
Ba người Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch rất có ăn ý nhìn nhau cười cười. Hàn Tinh cười nhìn Nguyệt Thu Triệt đang chăm chú hướng lên võ đài,“Dương Vũ, nếu đánh nhau, ngươi ở bên kia sao?”.
Nhìn thấy ánh mắt ba người nhìn mình, nguyệt thu triệt ảm đạm cười,“Nói sau!”.
“Ngươi như thế nào có thể thừa nước đục thả câu!” Hàn Tinh kêu khổ thấu trời.
“Dương Vũ, mặc kệ như thế nào, ta cũng không hy vọng ngươi trở thành địch nhân của ta.” Đông Phương Mạch vẻ mặt thành khẩn, chân thành tha thiết nhìn khuôn mặt che lấp sau mũ sa.
“Ta cũng vậy.” Qua một hồi, lúc Đông Phương Mạch nghĩ đến Dương Vũ Phong sẽ không đáp ứng mình, thì ba chữ mới từ sau mũ sa truyền ra. Khiến khóe miệng Đông Phương Mạch nở nụ cười.
Trên đài hai người lúc này đã qua gần hai mươi chiêu, lại đều không có xuất ra thực lực chân chính, tựa hồ đều đang đánh giá thực lực của đối phương.
“Giang lâu chủ, chúng ta cũng đừng quá chậm chạp , ta đây sẽ không khách khí !” Nói xong, phi thân rời đi, cách Giang Hải Minh năm bước thì đứng lại. Bàn tay đẩy về phía trước, vừa vặn cùng chưởng lực của Giang Hải Minh đánh cùng một chỗ, nguyên lai, hai người đang hợp chưởng lực.
Bỗng nhiên, Lam Vân Thiên nhướng mày, hướng lui về phía sau năm sáu bước mới đứng vững thân hình, một ngụm máu tươi theo miệng tràn ra.
Dưới đài Lam, Xích, Thúy, Hoàng bốn người vội vàng nhảy lên đài, kinh hoảng kêu lên:“Giáo chủ!”.
“Ngươi hạ độc ta!” Lam Vân Thiên trầm giọng hỏi, trong mắt hung quang đại lộ, hiện tai trong ***g ngực một mảnh sôi trào, khí huyết quay cuồng, nghĩ đến đã bị nội thương không nhẹ.
Thúy giận dữ:“Giang Hải Minh, ngươi đê tiện!”.
“Đê tiện. Ma giáo Thiên tà giáo các ngươi không phải nổi tiếng dụng độc sao?” Lạnh lùng hỏi lại.
“Diệt trừ ma giáo! Diệt trừ ma giáo!” Dưới đài cũng sôi nổi vang lên thanh âm hưởng ứng, hơn nữa mỗi người nhiệt tình tăng vọt, một bộ dáng cùng Thiên tà giáo bất cộng bất thiên. (Không sống chung một bầu trời)
Lúc này, Lam Vân Thiên cũng tỉnh táo lại , mới hiểu mình đã bị hạ độc từ lâu, cho tới bây giờ mới phát hiện, nghĩ đến trong giáo có gian tế, chính là lại nghĩ không ra là người nào.
“Nguyên lai đây là tác phong của chính phái nhân, xin hỏi Giang lâu chủ hạ độc bổn tọa như thế nào?”.
“Đều phải cảm tạ thị nữ của ngươi, ai kêu hắn yêu thương đệ tử của ta mà!” Đúng vậy, nha hoàn của Lam Vân Thiên – Thủy Hà yêu thích Mạc Kình, vì người yêu phản bội chủ nhân của mình. “Huân hương trong phòng của ngươi là huân hương hỗn hợp làm khí huyết đại loạn, nghiêm trọng thì dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
Bốn người Lam, Xích, Thúy, Hoàng lập tức đứng trước mặt Lam Vân Thiên, bộ dáng thề sống chết bảo vệ.
Bắc Đường Giản, Hàn Kiếm, Liễu Tương Vân cùng ba người Đông Phương Mạch, Liễu Thanh Vân và Mạc Kình nhìn thấy tình thế trước mắt, đều nhảy lên võ đài, phân rõ lực lượng. Nhưng mà, Nguyệt Thu Triệt vẫn như trước ngồi lẳng lặng, bộ dáng người nhàn rỗi chớ quấy rầy.
Liễu Tương Vân nhìn thoáng qua Liễu Thanh Vân vẫn trầm mặc đứng bên cạnh mình, cười đáp lễ,“Hương Vân lâu chũng ta đa số đều là nữ tử mà, lại như thế nào không biết xấu hổ cùng các vị chưởng môn tranh võ lâm minh chủ mà!”.
“Vậy thật ra đáng tiếc !” Giang Hải Minh thở dài nói.
Bắc Đường Giản ngẩng đầu ý bảo:“Giang lâu chủ, ngươi cũng nên lên võ đài!”.
“Bắc Đường chưởng môn đã nói như thế , Giang mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh !” Giang Hải Minh cất cao giọng nói, lập tức nhảy, người đã đứng thẳng ở trên võ đài .
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên liếc mắt một cái, trong mắt lóe lêm một tia xem thường, huống chi còn có mũ sa bên ngoài, nên không người nhìn ra.
“Tại hạ Giang Hải Minh, không biết vị hảo hán nào nguyện ý chỉ giáo?” Nhìn đám người phía dưới líu ríu lại không ai lên võ đài, Giang Hải Minh trong lòng âm thầm đắc ý, lại kiềm chế, trầm giọng hỏi.
Ở trên giang hồ mọi người đều nghe nói qua Thấm Minh lâu Giang Hải Minh, sở trường Lôi chưởng uy lực vô cùng, chưởng pháp tinh thâm, cho dù là Nhất trang lầu hai nhị thế gia gia chủ cũng chưa chắc chống đỡ được. Bởi vậy, tuy rằng rất nhiều người đều hy vọng ở võ lâm đại hội lần này có thể thành danh, nhưng không có tự tin hoặc dũng khí cùng người trước mắt đứng ở trên võ đâì đấu một trận. Giang Hải Minh vẫn lẳng lặng đứng như trước, một bộ dáng an nhàn định thần.
Bỗng nhiên, một thân hắc y nam tử từ trên trời hạ xuống, vững vàng dừng ở phía trước Giang Hải Minh, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, anh tuấn thô cuồng, đôi mắt hữu thần khiến khuôn mặt tăng thêm vài tia khí khái anh hùng cùng cuồng ngạo, cười lạnh nói:“Giang Hải Minh, phải không?”.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, nam tử hắc y kia , người hơi chút thật tinh mắt có thể nhìn ra người này khẳng định không phải là người bình thường, Bắc Đường Giản cũng như đám người là thần sắc trầm trọng nhìn thế giằng co võ trên đài.
Giang Hải Minh cả người đề phòng , trong lòng lại thầm giật mình, bộ dáng đối phương nhiều nhất cũng chỉ gần ba mươi tuổi, chính là võ nghệ rõ ràng không thua mình, thậm chí có thể so với chính mình còn cao hơn một bậc, trong lòng bàn tay cũng dần dần xuất mồ hôi, trên mặt không chút nào tỉnh bơ, có lễ nói:“Xin hỏi các hạ là?”.
Hắc y nam tử cũng không có trả lời, nhưng không đến ba giây, tất cả mọi người đã biết thân phận hắc y cuồng ngạo trước mắt.
Trước đài, bốn người đang quỳ gối, cùng kêu lên nói:“Lam [ Xích, Thúy, Hoàng ] bái kiến giáo chủ.”.
“Đứng lên đi.” Thiên tà giáo giáo chủ, cũng là Lam Vân Thiên hơi hơi ngước đầu, ngữ khí nghiêm túc phát ra.
Nguyệt Thu Triệt trừng mắt nhìn, trong lòng nói: Xem ra Lam Vân Thiên cũng không tệ lắm a!, lại bổ thượng một câu, bất quá phụ thân là tốt nhất.
“Cái gì, Lam Vân Thiên!”.
“Là ma giáo giáo chủ!”.
Dưới đài đã trở nên sôi nổi ồn ào, có cừu oán hận , có khiếp đảm , có lùi bước … …
Giang Hải Minh đã biết thân phận người tới, trong lòng cười lạnh một chút, ta còn sợ ngươi không đến mà,“Không biết Lam giáo chủ đến đại hội có gì chỉ giáo?”.
“Nghe nói người thắng có thể trở thành võ lâm minh chủ, là thật sự?” Nhìn nam tử trước mắt, Lam Vân Thiên nói, hừ, hồ ly giảo hoạt!
“Quả thật như thế!”.
“Vậy nếu ta thắng thì sao?”.
“Đương nhiên Lam giáo chủ sẽ là minh chủ võ lâm!”.
“Giang lâu chủ!” Nhất thời, vang lên vài tiếng hô từ vị trí của Nhất trang lầu hai nhị thế gia truyền đến, lại bị Giang Hải Minh khoát tay ngăn lại.
“Không hổ là Giang lâu chủ!”.
“Như vậy, thỉnh!”.
“Hàn trang chủ, cái này thật không tốt?” Bắc Đường Giản gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng hỏi người đang đồng dạng lo lắng Hàn Kiếm,“Thân thủ của Lam Vân Thiên có vẻ rất tốt, chỉ biết… Ai!”.
“Chuyện cũng đã vậy, cũng chỉ có thể tin tưởng Giang lâu chủ , ta tin tưởng Giang lâu chủ không phải là người hành động theo cảm tính!”.
“Chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ sợ hãi năm người ma giáo sao?” Liễu Tương Vân nhìn thấy hai người trên đài đánh nhau, mỉm cười mở miệng.
“Đúng vậy, cha, hiện tại sốt ruột cũng vô dụng a, vẫn là xem tình huống trước mắt đi!” Bắc Đường Hạo hảo tâm khuyên giải phụ thân đang vô cùng lo lắng.
Ba người Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Mạch rất có ăn ý nhìn nhau cười cười. Hàn Tinh cười nhìn Nguyệt Thu Triệt đang chăm chú hướng lên võ đài,“Dương Vũ, nếu đánh nhau, ngươi ở bên kia sao?”.
Nhìn thấy ánh mắt ba người nhìn mình, nguyệt thu triệt ảm đạm cười,“Nói sau!”.
“Ngươi như thế nào có thể thừa nước đục thả câu!” Hàn Tinh kêu khổ thấu trời.
“Dương Vũ, mặc kệ như thế nào, ta cũng không hy vọng ngươi trở thành địch nhân của ta.” Đông Phương Mạch vẻ mặt thành khẩn, chân thành tha thiết nhìn khuôn mặt che lấp sau mũ sa.
“Ta cũng vậy.” Qua một hồi, lúc Đông Phương Mạch nghĩ đến Dương Vũ Phong sẽ không đáp ứng mình, thì ba chữ mới từ sau mũ sa truyền ra. Khiến khóe miệng Đông Phương Mạch nở nụ cười.
Trên đài hai người lúc này đã qua gần hai mươi chiêu, lại đều không có xuất ra thực lực chân chính, tựa hồ đều đang đánh giá thực lực của đối phương.
“Giang lâu chủ, chúng ta cũng đừng quá chậm chạp , ta đây sẽ không khách khí !” Nói xong, phi thân rời đi, cách Giang Hải Minh năm bước thì đứng lại. Bàn tay đẩy về phía trước, vừa vặn cùng chưởng lực của Giang Hải Minh đánh cùng một chỗ, nguyên lai, hai người đang hợp chưởng lực.
Bỗng nhiên, Lam Vân Thiên nhướng mày, hướng lui về phía sau năm sáu bước mới đứng vững thân hình, một ngụm máu tươi theo miệng tràn ra.
Dưới đài Lam, Xích, Thúy, Hoàng bốn người vội vàng nhảy lên đài, kinh hoảng kêu lên:“Giáo chủ!”.
“Ngươi hạ độc ta!” Lam Vân Thiên trầm giọng hỏi, trong mắt hung quang đại lộ, hiện tai trong ***g ngực một mảnh sôi trào, khí huyết quay cuồng, nghĩ đến đã bị nội thương không nhẹ.
Thúy giận dữ:“Giang Hải Minh, ngươi đê tiện!”.
“Đê tiện. Ma giáo Thiên tà giáo các ngươi không phải nổi tiếng dụng độc sao?” Lạnh lùng hỏi lại.
“Diệt trừ ma giáo! Diệt trừ ma giáo!” Dưới đài cũng sôi nổi vang lên thanh âm hưởng ứng, hơn nữa mỗi người nhiệt tình tăng vọt, một bộ dáng cùng Thiên tà giáo bất cộng bất thiên. (Không sống chung một bầu trời)
Lúc này, Lam Vân Thiên cũng tỉnh táo lại , mới hiểu mình đã bị hạ độc từ lâu, cho tới bây giờ mới phát hiện, nghĩ đến trong giáo có gian tế, chính là lại nghĩ không ra là người nào.
“Nguyên lai đây là tác phong của chính phái nhân, xin hỏi Giang lâu chủ hạ độc bổn tọa như thế nào?”.
“Đều phải cảm tạ thị nữ của ngươi, ai kêu hắn yêu thương đệ tử của ta mà!” Đúng vậy, nha hoàn của Lam Vân Thiên – Thủy Hà yêu thích Mạc Kình, vì người yêu phản bội chủ nhân của mình. “Huân hương trong phòng của ngươi là huân hương hỗn hợp làm khí huyết đại loạn, nghiêm trọng thì dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
Bốn người Lam, Xích, Thúy, Hoàng lập tức đứng trước mặt Lam Vân Thiên, bộ dáng thề sống chết bảo vệ.
Bắc Đường Giản, Hàn Kiếm, Liễu Tương Vân cùng ba người Đông Phương Mạch, Liễu Thanh Vân và Mạc Kình nhìn thấy tình thế trước mắt, đều nhảy lên võ đài, phân rõ lực lượng. Nhưng mà, Nguyệt Thu Triệt vẫn như trước ngồi lẳng lặng, bộ dáng người nhàn rỗi chớ quấy rầy.
Tác giả :
Tịch Mạc