Nhụ Mộ
Chương 53: “Sau này đừng gọi anh như vậy nữa, anh đã không còn là thầy của em.”
Xe vẫn đang bị kẹt trên đường, vì tu sửa đường sắt ngầm nên thường phải đợi những ba, bốn cái đèn xanh đèn đỏ mới có thể đi qua được một cái ngã tư.
Có lẽ là vì lúc chiều đã khóc nên mắt của Lý Gia Đồ vẫn khô rất khó chịu. Môi cũng khô khốc cả, cảm giác khi chạm vào khô nứt và rõ ràng. Nhưng cậu không thử liếm ướt môi như ngày thường.
Con đường trong thành phố rộng lớn được điểm bởi hai hàng cây sum xuê, khiến người đi bộ đều được đặt giữa thảm thực vật này. Nương theo màn đêm, cậu nhìn ra phía sau hàng cây, nhìn học sinh đang đi dưới tàng cây đa, hình như gần đó có một trường cấp hai, lúc này đang là thời gian cho buổi tự học vào ban đêm.
Tại vạch đường dành cho người đi bộ, đang vất vả đợi đèn xanh thì đột nhiên bên cạnh đường cái chợt có một đôi nam nữ trẻ lao ra, cậu trai kéo cô gái không cam nguyện đang nổi giận đi ngang qua đường, Tô Đồng không thể không lại dừng lần nữa.
Bởi vì đôi nam nữ này, mấy người vốn đang đợi đèn xanh cũng nhân cơ hội đó mà bước qua vạch. Đợi đến lúc tất cả người đi bộ đi qua hết rồi, đám xe cộ lại phải bắt đầu đợi một chiếc đèn xanh nữa.
Bình thường Lý Gia Đồ không hay rời trường, không biết tình hình giao thông lại tệ như vậy. Cậu vén tay áo lên, nhìn thoáng qua thời gian, cảm giác đói bụng nhanh chóng bao trùm sự bối rối ban đầu.
Ngay cả người dường như sẽ không nóng nảy như Tô Đồng cũng không kìm được mà hít sâu một hơi. Sườn mặt nghiêng của anh có sự phập phồng và biến đổi vi diệu, đây là lần đầu tiên Lý Gia Đồ thấy anh lộ vẻ mất kiên nhẫn. Ngay sau đó, Tô Đồng mở radio giao thông, tín hiệu âm tần vừa mới ổn định, phát thanh viên đã dùng giọng nói ngọt ngào thông báo tình huống tắc đường ở các nơi trong thành phố.
Tất cả những con đường mà Lý Gia Đồ có thể chỉ mặt đặt tên đều đang kẹt xe. Khi phát thanh viên nói đến đường dân tộc cổ thành xảy ra tai nạn giao thông thì Tô Đồng lại tắt radio đi.
Thật ra đi suốt một chặng này, Lý Gia Đồ thấy rất nhiều tiệm nhỏ ẩn dấu phía sau hàng cây. Cậu hỏi, “Ban đầu muốn ăn ở đâu ạ?”
“Ở Quốc Mậu (*).” Tô Đồng trừng mắt nhìn một cái đèn xanh lại chuyển đỏ, không thể nhịn được nữa mà thở dài, “Chúng ta tùy tiện ăn ở đâu đó đi, cái này không biết còn tắc tới lúc nào nữa.”
(*Nguyên văn: 国贸 – Theo mình hiểu thì nghĩa của nó là thương mại quốc tế, nhưng nhìn tình hình này thì không phải rồi, có khi đó chỉ là một cái tên quán… Cầu cao nhân chỉ điểm ạ TvT)
Lý Gia Đồ bình tĩnh nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của anh, cảm thấy vừa xa lạ vừa buồn cười.
Tô Đồng khó hiểu, hỏi cậu, “Em thấy sao?”
Cậu nghĩ một lát, nghiêng người sang hôn anh một cái, “Em thấy được đó.”
Tô Đồng nhất thời không kịp phản ứng, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Một lúc lâu sau, anh ngại ngùng cười một tiếng, gật đầu, rẽ vào đường phụ (*).
(*Chú thích: (Nguyên văn: 辅路) Điểm khác biệt chính của đường chính và đường phụ là: Đường chính chỉ có các phương tiện giao thông đi lại, còn đường phụ thì còn có thêm cả người đi bộ. Điểm khác nhau nữa là ở tốc độ xe, tốc độ ở đường phụ không được vượt qua 60km, còn đường chính thì có thể lên tới 80km. Đây chỉ là mình tra trên baidu, có thể những cái này ở Việt Nam mình cũng có, tại mình thấy hao hao đường quốc lộ với đường đi trong thành phố quá =))) Nhưng vì không chắc chắn nên để như raw vậy.)
Trên bảng điện tử thể hiện số chỗ đậu xe còn trống gần trung tâm thương mại báo không còn một bãi đỗ xe nào còn dư chỗ, cứ như người trong toàn thành phố đều đổ xô ra đường vào giờ này vậy. Dường như Tô Đồng rất quen thuộc với khu vực này. Anh lái xe vào bãi đỗ xe của thư viện, loại bãi đỗ xe nhỏ ngoài trời này rất vắng, bác bảo vệ đang nấu mì trong phòng nhỏ.
Nếu sớm biết sẽ đến thư viện, Lý Gia Đồ đã đưa sách mượn quá hạn trả đến rồi. Cậu đang nghĩ như vậy thì Tô Đồng đã cởi dây an toàn, xoay người tìm vài cuốn sách ở sàn ghế sau.
“Muốn trả sách ạ?” Lý Gia Đồ nhận ra cái nhãn trên gáy sách, hỏi anh.
Tô Đồng nhìn cậu, lại thả sách xuống, “Lần sau trả. Chúng ta đi ăn gì đó đã.”
“Ăn gì?” Cậu hỏi.
Anh cau mày ngẫm nghĩ một lát, “Muốn tiếp tục ăn đồ Nhật nữa không?”
Lại là đồ Nhật. Lý Gia Đồ chớp mắt, nhún vai tỏ thế nào cũng ok, “Cũng được.”
“Đói bụng lắm rồi?” Tô Đồng rút chìa khóa xe ra, cười hỏi.
Lý Gia Đồ thành thật gật đầu, hỏi lại, “Anh không đói à? Sắp tám giờ rồi.”
Đây đúng là bữa tối muộn rồi. Tô Đồng nhìn cậu đầy vẻ xin lỗi, mở cửa xuống xe.
Lý Gia Đồ cũng đang muốn mở cửa, xoay người lại thì phát hiện ra mình đã quên tháo dây an toàn. Cậu cởi dây ra, nhìn ra phía ngoài xe thì chỉ thấy Tô Đồng vòng qua đầu xe, đi đến chỗ cửa ghế phó lái đợi cậu.
Tô Đồng đứng quá gần, khi Lý Gia Đồ mở cửa đều rất cẩn thận. Anh cúi đầu vừa thấy Lý Gia Đồ chui ra từ cánh cửa mới mở được một nửa, vội tránh sang một bên.
“Tôi nhớ ở đường Tân Trúc có một tiệm đồ Nhật…” Tô Đồng đóng kỹ cửa xe, quay đầu lại tò mò hỏi Lý Gia Đồ, “Sao thế?”
Lý Gia Đồ đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào anh, lắc đầu.
Tô Đồng bị cậu nhìn đến mức ngại ngùng, vẻ mặt vốn đang thản nhiên dần cứng lại. Bàn tay đang nắm hờ che miệng, cúi đầu khụ một tiếng rất nhỏ, sau đó kéo Lý Gia Đồ lại gần, hôn cậu.
Anh nắm lấy cánh tay cậu, độ mạnh như có như không nhưng lại khiến hai bàn tay đang đút trong túi quần của Lý Gia Đồ nắm chặt thành quyền. Sự mới lạ này làm cậu không kiềm được mà nhíu mày, thậm chí vài giây sau, cậu mới nhớ ra phải giống như Tô Đồng, nhắm mắt lại.
Môi của anh còn mềm mại hơn rất nhiều so với môi cậu, có mùi bạc hà thoang thoảng. Cậu thử hơi hé miệng, hôn một bên môi anh. Hương vị nụ hôn ngọt ngào tựa như mật. Lúc đầu lưỡi của Tô Đồng chạm đến môi trên của cậu, cậu mơ hồ giật mình một cái, không nhịn được mà tiến một bước nhỏ về phía trước, rút cánh tay đang đút túi ra, vòng ra sau lưng Tô Đồng.
Nếu không phải có xe lái vào bãi đỗ xe bật đèn xe thì quả thật Lý Gia Đồ không thể tưởng tượng được khi nào thì nụ hôn này sẽ chấm dứt. Cậu bối rối cúi đầu, khóe mắt nhìn thấy chiếc xe kia không lái sang phía bên này, không khỏi mím đôi môi ướt át.
Cậu liếm môi, xác nhận chiếc xe kia đã dừng lại, đèn xe cũng tắt, mới ngẩng đầu nhìn Tô Đồng.
Tô Đồng hắng giọng, môi anh ở dưới bóng đêm ân ẩn sáng, “Đi thôi.”
Lý Gia Đồ gật đầu nhưng không động đậy. Cậu thấy có người bước xuống từ chiếc xe ban nãy, bước đến phía thư viện bèn vội kéo Tô Đồng đang đi ở phía trước.
Tô Đồng còn chưa kịp ngạc nhiên thì Lý Gia Đồ đã tiến lại gần anh.
Hai người trao một nụ hôn dịu dàng mà ngắn ngủi. Lúc Tô Đồng tách môi ra còn khó hiểu nhìn cậu, bật cười nói, “Còn muốn ăn cơm nữa không đó?”
Thật ra Lý Gia Đồ đã chẳng còn muốn ăn nữa rồi, nhưng cậu vẫn gật đầu.
Một năm ở thành phố này bốn mùa đều ấm áp, dù giờ đang là đầu xuân nhưng chồi non mới nhú và lá cây vốn sẽ không rụng xuống cùng nhau xanh um tươi tốt che khuất bầu trời đêm trên phố xá.
Ngọn đèn dưới tàng cây màu xanh biếc làm không khí có vẻ vừa bí hiểm vừa an bình.
Trong khu vực có thiết bị tập thể hình ngoài trường, một ông lão và một đứa trẻ đang rèn luyện thân thể, tiệm ăn phía đối diện thì yên lặng kinh doanh, bước tới vài bước, không phải là nơi đường chính lưu lượng xe lớn nhất thành phố, mà là đào nguyên ẩn giấu giữa chốn thành thị.
Diện tích tiệm ăn không lớn, phong cách màu trắng đơn giản thoạt trông không giống một cửa tiệm đồ Nhật cho lắm. Bên cạnh bàn ăn được trải khăn kẻ caro màu đỏ kiểu Scotland là một cái sô-pha màu xanh lá cây. Trong tiệm bật bài “Trùng thằng dân ca” dịu dàng, giọng hát của ca sĩ du dương phiêu đãng bốn phương trong tiệm ăn nhỏ bé.
(*Chú thích: Nguyên văn: 冲绳民谣 – đây là một bài hát tiếng Nhật và vì chưa có vietsub nên mình cũng không biết phải dịch ra thế nào, đành để Hán Việt của nó vậy. Link nghe tại đây)
Lý Gia Đồ phát hiện trong tiệm không có vị khách nào, không khỏi ngạc nhiên nhưng ngẫm lại bây giờ cũng đã qua giờ ăn tối, một tiệm nhỏ khuất mắt như thế này không có khách cũng chẳng lạ.
“Ngồi đâu cũng được ạ.” Ông chủ trẻ tuổi đeo kính đen, thoạt nhìn không giống đầu bếp, đồng thời cũng chẳng giống người làm ăn. Anh ta đến cạnh quầy cầm hai quyển thực đơn, đợi hai người bọn cậu xác định chỗ ngồi rồi mới mỉm cười đưa mỗi cái cho bọn cậu.
Lý Gia Đồ đã qua giờ đói bụng, không có tâm trạng gọi món, quan sát trang trí xung quanh tiệm.
Trên tường được trang hoàng những mô hình gia đình mini tinh xảo, mỗi một gia đình nhỏ ấy đều ấm áp như cửa tiệm này vậy.
“Ở đây không bán sushi, em xem muốn ăn gì?” Tô Đồng nhắc nhở cái người nãy giờ cứ luôn nhìn đông nhìn tây.
Tiệm đồ Nhật mà không bán sushi ư? Lý Gia Đồ ngạc nhiên trừng mắt, rốt cuộc cũng mở thực đơn đặt trước mặt ra.
Trên thực đơn quả nhiên không có sushi, vậy nên người hiếm khi ăn cơm bên ngoài như Lý Gia Đồ không biết nên ăn những thứ gì. Nhìn đồ ăn đẹp đẽ và tinh tế trên thực đơn, đúng là giống đồ ăn gia đình xuất hiện trên phim Nhật như đúc, không biết khi làm ra có được như vậy hay không.
Lý Gia Đồ xem một hồi lâu nhưng không quyết định được muốn ăn gì. Tô Đồng ngồi đối diện hình như cũng vậy, vì thế không thể không gọi ông chủ đến, hỏi xem có món gì đề cử không.
Ông chủ đã mặc tạp dề, hai tay đút trong túi tạp dề, thong thả bước đến rồi giới thiệu, “Món chính mà tiệm chúng tôi đề cử là cái này.” Anh ta giở quyển thực đơn trong tay Tô Đồng về trang thứ nhất, “Món này tên là ‘Mối tình đầu’ “.
Nghe thấy cái tên này, yết hầu của Lý Gia Đồ siết lại, ngại ngùng nhìn về phía Tô Đồng.
Tô Đồng trước đó vẫn chống má xem thực đơn, lúc này nghiêng đầu, đưa tay lên che miệng, tiếng nói không quá rõ ràng, “Tên gốc là gì?”
“Là một đĩa cá ngừ.” Ông chủ giải thích, “Phía trên là sashimi cá ngừ, dưới là rong biển và cơm, trong cơm còn trộn lẫn với nước sốt và mù tạt. Lúc ăn, chỉ một thìa cơm sẽ thưởng thức được vị thơm ngon của cá ngừ, vị giòn tan của rong biển, vị cay nồng của mù tạt và cả cảm giác chua chua của nước sốt. Tựa như mối tình đầu vậy, chua ngọt đắng cay, mọi thứ đều có.”
Sau khi nghe xong, đuôi lông mày của Tô Đồng sẽ giật, cười có vẻ hơi khiên cưỡng. Nhưng vì ông chủ đã giới thiệu nhiệt tình đến thế, anh đành giương mắt hỏi Lý Gia Đồ, “Ăn không?”
Tay tay Lý Gia Đồ chống trên sô pha, gật đầu.
“Lấy hai phần món này.” Tô Đồng nói đến đây, không hiểu tại sao lại không định nghe lời đề xuất của ông chủ nữa, giở tiếp hai trang sau nói, “Một phần gà lạnh Fukuoka, một phần mực nhồi Tempura. — Em có gì muốn ăn không?”
Lý Gia Đồ lắc đầu, “Em thì gì cũng được.”
“Muốn nếm thử món hàu tươi của tiệm chúng tôi không? Chỉ dùng nước sốt đặc chế của món hàu, phía trên rải sốt cải củ, vừa thơm vừa ngọt.” Ông chủ thấy Tô Đồng im lặng bèn ném cái nhìn thắc mắc sang Lý Gia Đồ.
Cậu cười lộ vẻ áy náy, liếc thực đơn một cái, “Có cá hồi không ạ?”
Nghe thấy cậu hỏi, Tô Đồng ngồi phía đối diện khẽ cười một tiếng.
Lý Gia Đồ không để ý, chỉ vào sashimi mang hương vị vùng Kyushu trên thực đơn, “Món này có phải là cá hồi không?”
“Đúng đúng đúng, món này không cần chấm xì dầu. Nó đã được ướp với một loại mứt trái cây của Nhật Bản từ trước đó, cộng với cảm giác béo ngậy của cá hồi khiến hương vị rất độc đáo.” Ông chủ nhiệt tình trả lời.
Cậu vừa gật đầu như có như không thì Tô Đồng đã nói, “Thêm một phần món này đi.”
Gọi xong đồ ăn, Lý Gia Đồ mới nhớ ra trên thực đơn không ghi giá cả. Lúc hoàn hồn thì ông chủ đã cầm đơn rời đi rồi. Xem ra ông chủ và đầu bếp là một người, anh ta đến phòng bếp ở phía sau, bên ngoài tiệm cũng chỉ còn lại hai người Tô Đồng và Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ ngồi không được tự nhiên lắm, lấy một cái gối ôm vào ngực, chưa tới nửa phút sau đã bỏ lại chỗ cũ.
Tô Đồng lật xem tạp chí trong tiệm, chính ra vẫn yên ắng hơn cậu rất nhiều.
“Thầy.” Lý Gia Đồ dịch tách trà Genmaicha trước mặt sang một bên, đặt cánh tay lên bàn, “Trước đây anh từng đến tiệm này chưa?”
Tô Đồng không ngẩng lên, lắc đầu đáp, “Chưa, nhưng đi ngang qua rất nhiều rồi.”
Lý Gia Đồ hỏi xong cũng hiểu mình chẳng động não gì cả, nếu Tô Đồng đã từng đến đây, ban nãy sẽ không đến nỗi không biết gọi món nào. Cậu còn tưởng là khi gặp lại Tô Đồng, cậu sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sự thật thì không phải vậy. Lúc nhìn thấy anh, Lý Gia Đồ lại không muốn nói gì nữa.
Cậu nâng tách trà lên, cúi đầu uống một hớp, khóe mắt nhìn thấy Tô Đồng ngẩng đầu nhìn về mình thì vội buông tách xuống, đợi anh nói.
Tô Đồng nhìn cậu chăm chú một lát rồi nói, “Sau này đừng gọi anh như vậy nữa, anh đã không còn là thầy của em.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ sững sờ, một số chuyện rất quan trọng lập tức ùa về trí óc cậu. Sự bối rối và luống cuống đều tan biến, lòng cậu trĩu nặng. Một lúc lâu sau, cậu nhìn anh, “Vậy thì là gì?”
Mắt Tô Đồng tối sầm lại, hơi cau mày, thả quyển tạp chí sang một bên, nghiêm túc hỏi ngược lại, “Em cứ nói xem?”
Lý Gia Đồ không kiềm được mà hé miệng, nhưng lời đến bên môi lại không thể thoát ra khỏi miệng.
Mà Tô Đồng lại dùng giọng điệu đầy khẳng định, “Sau này anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Có lẽ là vì lúc chiều đã khóc nên mắt của Lý Gia Đồ vẫn khô rất khó chịu. Môi cũng khô khốc cả, cảm giác khi chạm vào khô nứt và rõ ràng. Nhưng cậu không thử liếm ướt môi như ngày thường.
Con đường trong thành phố rộng lớn được điểm bởi hai hàng cây sum xuê, khiến người đi bộ đều được đặt giữa thảm thực vật này. Nương theo màn đêm, cậu nhìn ra phía sau hàng cây, nhìn học sinh đang đi dưới tàng cây đa, hình như gần đó có một trường cấp hai, lúc này đang là thời gian cho buổi tự học vào ban đêm.
Tại vạch đường dành cho người đi bộ, đang vất vả đợi đèn xanh thì đột nhiên bên cạnh đường cái chợt có một đôi nam nữ trẻ lao ra, cậu trai kéo cô gái không cam nguyện đang nổi giận đi ngang qua đường, Tô Đồng không thể không lại dừng lần nữa.
Bởi vì đôi nam nữ này, mấy người vốn đang đợi đèn xanh cũng nhân cơ hội đó mà bước qua vạch. Đợi đến lúc tất cả người đi bộ đi qua hết rồi, đám xe cộ lại phải bắt đầu đợi một chiếc đèn xanh nữa.
Bình thường Lý Gia Đồ không hay rời trường, không biết tình hình giao thông lại tệ như vậy. Cậu vén tay áo lên, nhìn thoáng qua thời gian, cảm giác đói bụng nhanh chóng bao trùm sự bối rối ban đầu.
Ngay cả người dường như sẽ không nóng nảy như Tô Đồng cũng không kìm được mà hít sâu một hơi. Sườn mặt nghiêng của anh có sự phập phồng và biến đổi vi diệu, đây là lần đầu tiên Lý Gia Đồ thấy anh lộ vẻ mất kiên nhẫn. Ngay sau đó, Tô Đồng mở radio giao thông, tín hiệu âm tần vừa mới ổn định, phát thanh viên đã dùng giọng nói ngọt ngào thông báo tình huống tắc đường ở các nơi trong thành phố.
Tất cả những con đường mà Lý Gia Đồ có thể chỉ mặt đặt tên đều đang kẹt xe. Khi phát thanh viên nói đến đường dân tộc cổ thành xảy ra tai nạn giao thông thì Tô Đồng lại tắt radio đi.
Thật ra đi suốt một chặng này, Lý Gia Đồ thấy rất nhiều tiệm nhỏ ẩn dấu phía sau hàng cây. Cậu hỏi, “Ban đầu muốn ăn ở đâu ạ?”
“Ở Quốc Mậu (*).” Tô Đồng trừng mắt nhìn một cái đèn xanh lại chuyển đỏ, không thể nhịn được nữa mà thở dài, “Chúng ta tùy tiện ăn ở đâu đó đi, cái này không biết còn tắc tới lúc nào nữa.”
(*Nguyên văn: 国贸 – Theo mình hiểu thì nghĩa của nó là thương mại quốc tế, nhưng nhìn tình hình này thì không phải rồi, có khi đó chỉ là một cái tên quán… Cầu cao nhân chỉ điểm ạ TvT)
Lý Gia Đồ bình tĩnh nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của anh, cảm thấy vừa xa lạ vừa buồn cười.
Tô Đồng khó hiểu, hỏi cậu, “Em thấy sao?”
Cậu nghĩ một lát, nghiêng người sang hôn anh một cái, “Em thấy được đó.”
Tô Đồng nhất thời không kịp phản ứng, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Một lúc lâu sau, anh ngại ngùng cười một tiếng, gật đầu, rẽ vào đường phụ (*).
(*Chú thích: (Nguyên văn: 辅路) Điểm khác biệt chính của đường chính và đường phụ là: Đường chính chỉ có các phương tiện giao thông đi lại, còn đường phụ thì còn có thêm cả người đi bộ. Điểm khác nhau nữa là ở tốc độ xe, tốc độ ở đường phụ không được vượt qua 60km, còn đường chính thì có thể lên tới 80km. Đây chỉ là mình tra trên baidu, có thể những cái này ở Việt Nam mình cũng có, tại mình thấy hao hao đường quốc lộ với đường đi trong thành phố quá =))) Nhưng vì không chắc chắn nên để như raw vậy.)
Trên bảng điện tử thể hiện số chỗ đậu xe còn trống gần trung tâm thương mại báo không còn một bãi đỗ xe nào còn dư chỗ, cứ như người trong toàn thành phố đều đổ xô ra đường vào giờ này vậy. Dường như Tô Đồng rất quen thuộc với khu vực này. Anh lái xe vào bãi đỗ xe của thư viện, loại bãi đỗ xe nhỏ ngoài trời này rất vắng, bác bảo vệ đang nấu mì trong phòng nhỏ.
Nếu sớm biết sẽ đến thư viện, Lý Gia Đồ đã đưa sách mượn quá hạn trả đến rồi. Cậu đang nghĩ như vậy thì Tô Đồng đã cởi dây an toàn, xoay người tìm vài cuốn sách ở sàn ghế sau.
“Muốn trả sách ạ?” Lý Gia Đồ nhận ra cái nhãn trên gáy sách, hỏi anh.
Tô Đồng nhìn cậu, lại thả sách xuống, “Lần sau trả. Chúng ta đi ăn gì đó đã.”
“Ăn gì?” Cậu hỏi.
Anh cau mày ngẫm nghĩ một lát, “Muốn tiếp tục ăn đồ Nhật nữa không?”
Lại là đồ Nhật. Lý Gia Đồ chớp mắt, nhún vai tỏ thế nào cũng ok, “Cũng được.”
“Đói bụng lắm rồi?” Tô Đồng rút chìa khóa xe ra, cười hỏi.
Lý Gia Đồ thành thật gật đầu, hỏi lại, “Anh không đói à? Sắp tám giờ rồi.”
Đây đúng là bữa tối muộn rồi. Tô Đồng nhìn cậu đầy vẻ xin lỗi, mở cửa xuống xe.
Lý Gia Đồ cũng đang muốn mở cửa, xoay người lại thì phát hiện ra mình đã quên tháo dây an toàn. Cậu cởi dây ra, nhìn ra phía ngoài xe thì chỉ thấy Tô Đồng vòng qua đầu xe, đi đến chỗ cửa ghế phó lái đợi cậu.
Tô Đồng đứng quá gần, khi Lý Gia Đồ mở cửa đều rất cẩn thận. Anh cúi đầu vừa thấy Lý Gia Đồ chui ra từ cánh cửa mới mở được một nửa, vội tránh sang một bên.
“Tôi nhớ ở đường Tân Trúc có một tiệm đồ Nhật…” Tô Đồng đóng kỹ cửa xe, quay đầu lại tò mò hỏi Lý Gia Đồ, “Sao thế?”
Lý Gia Đồ đút tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào anh, lắc đầu.
Tô Đồng bị cậu nhìn đến mức ngại ngùng, vẻ mặt vốn đang thản nhiên dần cứng lại. Bàn tay đang nắm hờ che miệng, cúi đầu khụ một tiếng rất nhỏ, sau đó kéo Lý Gia Đồ lại gần, hôn cậu.
Anh nắm lấy cánh tay cậu, độ mạnh như có như không nhưng lại khiến hai bàn tay đang đút trong túi quần của Lý Gia Đồ nắm chặt thành quyền. Sự mới lạ này làm cậu không kiềm được mà nhíu mày, thậm chí vài giây sau, cậu mới nhớ ra phải giống như Tô Đồng, nhắm mắt lại.
Môi của anh còn mềm mại hơn rất nhiều so với môi cậu, có mùi bạc hà thoang thoảng. Cậu thử hơi hé miệng, hôn một bên môi anh. Hương vị nụ hôn ngọt ngào tựa như mật. Lúc đầu lưỡi của Tô Đồng chạm đến môi trên của cậu, cậu mơ hồ giật mình một cái, không nhịn được mà tiến một bước nhỏ về phía trước, rút cánh tay đang đút túi ra, vòng ra sau lưng Tô Đồng.
Nếu không phải có xe lái vào bãi đỗ xe bật đèn xe thì quả thật Lý Gia Đồ không thể tưởng tượng được khi nào thì nụ hôn này sẽ chấm dứt. Cậu bối rối cúi đầu, khóe mắt nhìn thấy chiếc xe kia không lái sang phía bên này, không khỏi mím đôi môi ướt át.
Cậu liếm môi, xác nhận chiếc xe kia đã dừng lại, đèn xe cũng tắt, mới ngẩng đầu nhìn Tô Đồng.
Tô Đồng hắng giọng, môi anh ở dưới bóng đêm ân ẩn sáng, “Đi thôi.”
Lý Gia Đồ gật đầu nhưng không động đậy. Cậu thấy có người bước xuống từ chiếc xe ban nãy, bước đến phía thư viện bèn vội kéo Tô Đồng đang đi ở phía trước.
Tô Đồng còn chưa kịp ngạc nhiên thì Lý Gia Đồ đã tiến lại gần anh.
Hai người trao một nụ hôn dịu dàng mà ngắn ngủi. Lúc Tô Đồng tách môi ra còn khó hiểu nhìn cậu, bật cười nói, “Còn muốn ăn cơm nữa không đó?”
Thật ra Lý Gia Đồ đã chẳng còn muốn ăn nữa rồi, nhưng cậu vẫn gật đầu.
Một năm ở thành phố này bốn mùa đều ấm áp, dù giờ đang là đầu xuân nhưng chồi non mới nhú và lá cây vốn sẽ không rụng xuống cùng nhau xanh um tươi tốt che khuất bầu trời đêm trên phố xá.
Ngọn đèn dưới tàng cây màu xanh biếc làm không khí có vẻ vừa bí hiểm vừa an bình.
Trong khu vực có thiết bị tập thể hình ngoài trường, một ông lão và một đứa trẻ đang rèn luyện thân thể, tiệm ăn phía đối diện thì yên lặng kinh doanh, bước tới vài bước, không phải là nơi đường chính lưu lượng xe lớn nhất thành phố, mà là đào nguyên ẩn giấu giữa chốn thành thị.
Diện tích tiệm ăn không lớn, phong cách màu trắng đơn giản thoạt trông không giống một cửa tiệm đồ Nhật cho lắm. Bên cạnh bàn ăn được trải khăn kẻ caro màu đỏ kiểu Scotland là một cái sô-pha màu xanh lá cây. Trong tiệm bật bài “Trùng thằng dân ca” dịu dàng, giọng hát của ca sĩ du dương phiêu đãng bốn phương trong tiệm ăn nhỏ bé.
(*Chú thích: Nguyên văn: 冲绳民谣 – đây là một bài hát tiếng Nhật và vì chưa có vietsub nên mình cũng không biết phải dịch ra thế nào, đành để Hán Việt của nó vậy. Link nghe tại đây)
Lý Gia Đồ phát hiện trong tiệm không có vị khách nào, không khỏi ngạc nhiên nhưng ngẫm lại bây giờ cũng đã qua giờ ăn tối, một tiệm nhỏ khuất mắt như thế này không có khách cũng chẳng lạ.
“Ngồi đâu cũng được ạ.” Ông chủ trẻ tuổi đeo kính đen, thoạt nhìn không giống đầu bếp, đồng thời cũng chẳng giống người làm ăn. Anh ta đến cạnh quầy cầm hai quyển thực đơn, đợi hai người bọn cậu xác định chỗ ngồi rồi mới mỉm cười đưa mỗi cái cho bọn cậu.
Lý Gia Đồ đã qua giờ đói bụng, không có tâm trạng gọi món, quan sát trang trí xung quanh tiệm.
Trên tường được trang hoàng những mô hình gia đình mini tinh xảo, mỗi một gia đình nhỏ ấy đều ấm áp như cửa tiệm này vậy.
“Ở đây không bán sushi, em xem muốn ăn gì?” Tô Đồng nhắc nhở cái người nãy giờ cứ luôn nhìn đông nhìn tây.
Tiệm đồ Nhật mà không bán sushi ư? Lý Gia Đồ ngạc nhiên trừng mắt, rốt cuộc cũng mở thực đơn đặt trước mặt ra.
Trên thực đơn quả nhiên không có sushi, vậy nên người hiếm khi ăn cơm bên ngoài như Lý Gia Đồ không biết nên ăn những thứ gì. Nhìn đồ ăn đẹp đẽ và tinh tế trên thực đơn, đúng là giống đồ ăn gia đình xuất hiện trên phim Nhật như đúc, không biết khi làm ra có được như vậy hay không.
Lý Gia Đồ xem một hồi lâu nhưng không quyết định được muốn ăn gì. Tô Đồng ngồi đối diện hình như cũng vậy, vì thế không thể không gọi ông chủ đến, hỏi xem có món gì đề cử không.
Ông chủ đã mặc tạp dề, hai tay đút trong túi tạp dề, thong thả bước đến rồi giới thiệu, “Món chính mà tiệm chúng tôi đề cử là cái này.” Anh ta giở quyển thực đơn trong tay Tô Đồng về trang thứ nhất, “Món này tên là ‘Mối tình đầu’ “.
Nghe thấy cái tên này, yết hầu của Lý Gia Đồ siết lại, ngại ngùng nhìn về phía Tô Đồng.
Tô Đồng trước đó vẫn chống má xem thực đơn, lúc này nghiêng đầu, đưa tay lên che miệng, tiếng nói không quá rõ ràng, “Tên gốc là gì?”
“Là một đĩa cá ngừ.” Ông chủ giải thích, “Phía trên là sashimi cá ngừ, dưới là rong biển và cơm, trong cơm còn trộn lẫn với nước sốt và mù tạt. Lúc ăn, chỉ một thìa cơm sẽ thưởng thức được vị thơm ngon của cá ngừ, vị giòn tan của rong biển, vị cay nồng của mù tạt và cả cảm giác chua chua của nước sốt. Tựa như mối tình đầu vậy, chua ngọt đắng cay, mọi thứ đều có.”
Sau khi nghe xong, đuôi lông mày của Tô Đồng sẽ giật, cười có vẻ hơi khiên cưỡng. Nhưng vì ông chủ đã giới thiệu nhiệt tình đến thế, anh đành giương mắt hỏi Lý Gia Đồ, “Ăn không?”
Tay tay Lý Gia Đồ chống trên sô pha, gật đầu.
“Lấy hai phần món này.” Tô Đồng nói đến đây, không hiểu tại sao lại không định nghe lời đề xuất của ông chủ nữa, giở tiếp hai trang sau nói, “Một phần gà lạnh Fukuoka, một phần mực nhồi Tempura. — Em có gì muốn ăn không?”
Lý Gia Đồ lắc đầu, “Em thì gì cũng được.”
“Muốn nếm thử món hàu tươi của tiệm chúng tôi không? Chỉ dùng nước sốt đặc chế của món hàu, phía trên rải sốt cải củ, vừa thơm vừa ngọt.” Ông chủ thấy Tô Đồng im lặng bèn ném cái nhìn thắc mắc sang Lý Gia Đồ.
Cậu cười lộ vẻ áy náy, liếc thực đơn một cái, “Có cá hồi không ạ?”
Nghe thấy cậu hỏi, Tô Đồng ngồi phía đối diện khẽ cười một tiếng.
Lý Gia Đồ không để ý, chỉ vào sashimi mang hương vị vùng Kyushu trên thực đơn, “Món này có phải là cá hồi không?”
“Đúng đúng đúng, món này không cần chấm xì dầu. Nó đã được ướp với một loại mứt trái cây của Nhật Bản từ trước đó, cộng với cảm giác béo ngậy của cá hồi khiến hương vị rất độc đáo.” Ông chủ nhiệt tình trả lời.
Cậu vừa gật đầu như có như không thì Tô Đồng đã nói, “Thêm một phần món này đi.”
Gọi xong đồ ăn, Lý Gia Đồ mới nhớ ra trên thực đơn không ghi giá cả. Lúc hoàn hồn thì ông chủ đã cầm đơn rời đi rồi. Xem ra ông chủ và đầu bếp là một người, anh ta đến phòng bếp ở phía sau, bên ngoài tiệm cũng chỉ còn lại hai người Tô Đồng và Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ ngồi không được tự nhiên lắm, lấy một cái gối ôm vào ngực, chưa tới nửa phút sau đã bỏ lại chỗ cũ.
Tô Đồng lật xem tạp chí trong tiệm, chính ra vẫn yên ắng hơn cậu rất nhiều.
“Thầy.” Lý Gia Đồ dịch tách trà Genmaicha trước mặt sang một bên, đặt cánh tay lên bàn, “Trước đây anh từng đến tiệm này chưa?”
Tô Đồng không ngẩng lên, lắc đầu đáp, “Chưa, nhưng đi ngang qua rất nhiều rồi.”
Lý Gia Đồ hỏi xong cũng hiểu mình chẳng động não gì cả, nếu Tô Đồng đã từng đến đây, ban nãy sẽ không đến nỗi không biết gọi món nào. Cậu còn tưởng là khi gặp lại Tô Đồng, cậu sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sự thật thì không phải vậy. Lúc nhìn thấy anh, Lý Gia Đồ lại không muốn nói gì nữa.
Cậu nâng tách trà lên, cúi đầu uống một hớp, khóe mắt nhìn thấy Tô Đồng ngẩng đầu nhìn về mình thì vội buông tách xuống, đợi anh nói.
Tô Đồng nhìn cậu chăm chú một lát rồi nói, “Sau này đừng gọi anh như vậy nữa, anh đã không còn là thầy của em.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ sững sờ, một số chuyện rất quan trọng lập tức ùa về trí óc cậu. Sự bối rối và luống cuống đều tan biến, lòng cậu trĩu nặng. Một lúc lâu sau, cậu nhìn anh, “Vậy thì là gì?”
Mắt Tô Đồng tối sầm lại, hơi cau mày, thả quyển tạp chí sang một bên, nghiêm túc hỏi ngược lại, “Em cứ nói xem?”
Lý Gia Đồ không kiềm được mà hé miệng, nhưng lời đến bên môi lại không thể thoát ra khỏi miệng.
Mà Tô Đồng lại dùng giọng điệu đầy khẳng định, “Sau này anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Tác giả :
Miêu đại phu