Nhụ Mộ
Chương 33
Edit: Dú
—————————————–
Bảng tin ngoài thư viện đã sớm lan truyền poster của bộ phim điện ảnh sắp chiếu vào thứ sáu. Trên đường đến căng tin, Lý Gia Đồ dừng bước nhìn tóm tắt nội dung của phim, phát hiện trong đó có một bộ phim lấy đề tài đồng tính.
“Tuần này chiếu gì thế?” Đàm Hiểu Phong cũng đến trước poster nhìn, “《Maurice》,《Sự tĩnh tặng của biển khơi》.《Maurice》 là một bộ phim đồng tính phải không?”
(*Chú thích: “Maurice” là một bộ phim đồng tính của đạo diễn James Ivory còn “Sự tĩnh lặng của biển khơi” tên tiếng Pháp là “Le Silence De La Mer” là một bộ phim của đạo diễn Pierre Boutron, ở đây mình chỉ tạm dịch tên phim theo tiếng Pháp. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên wiki hoặc Google.)
Trịnh Đào ngạc nhiên nói, “Thư viện có chiếu loại phim này à?”
Đàm Hiểu Phong không để ý nhún vai, “Không sao mà, cũng có phải kì thị phim nào đâu. Với cả, gay trong trường mình còn ít sao?”
Trịnh Đào vừa nghe thì đỏ mặt.
“Ông đừng đùa cậu ấy nữa.” Lý Gia Đồ bắn cho Đàm Hiểu Phong một ánh nhìn sắc bén.
Quả nhiên, Đàm Hiểu Phong cười vỗ vai Trịnh Đào, “Chỉ đùa chút thôi mà!”
Cậu ta xấu hổ vò đầu, “Vì Đàm Hiểu Phong ông rất ít khi nói đùa lắm.”
“Nhưng nếu có hai đứa con trai cùng đi xem thì chắc là come out luôn à?” Đàm Hiểu Phong ngẫm lại, cũng cảm thấy chẳng sao cả, “Nhưng tiểu công tiểu thụ đầu năm nay đều ước gì có thể nghêng đón sóng gió mà, đến giờ chắc cũng không chui rúc giấu mình trong tủ đâu.”
Trịnh Đào căng thẳng hỏi, “Các ông nói xem, liệu mấy người này đều thật tâm không? Họ đều thật sự thích đàn ông sao?”
Cậu ta hơi ngẫm nghĩ, “Tôi chỉ biết, có vài cô gái càng cam nguyện chúc phúc hai đứa con trai thân thiết với nhau.”
Trịnh Đào không hiểu ý của cậu ta, một bộ buồn rầu.
Buổi chiều lại tiến hành thêm một vài trận chung kết của các hạng mục vì ngày đầu tiên trời đổ mưa mà hoãn lại, sau đó chính là nghi lễ bế mạc. Không phải thời gian lên lớp, căng tin cũng không xuất hiện hiện tượng quá nhiều người đến ăn. Ba người họ mượn bát, cùng ăn cơm trưa.
Ăn đến một nửa thì Phùng Tử Ngưng tìm thấy bọn họ, bưng cơm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, nói với Đàm Hiểu Phong về chuyện hoạt động của câu lạc bộ vào buổi tối.
“Tôi cho ông xem thứ này.” Cậu ta lấy hai cái ống thí nghiệm thủy tinh đã bị bịt kín, bên trong có một chút chất lỏng màu tím nhạt, “Tôi đã làm hai ngày nay.”
Đàm Hiểu Phong tròn mắt, lấy ống nghiệm đã bịt kín kia, tán thưởng cậu ta, “Ông pha được trâu bò thế?”
“Cái ống nhỏ hơn là thầy Tô làm, tôi không làm nhỏ được vậy đâu. Đẹp không?” Phùng Tử Ngưng đắc ý nói.
Mắt Trịnh Đào đầy háo hức nhìn hai cái ống nghiệm, “Bên trong là gì vậy?”
“A-xít neodimy nitrat (Nd(NO3)3), lần trước thầy Tô đã mua tài liệu cho chúng ta đó, quên rồi hả?” Phùng Tử Ngưng đang ăn cơm thì hỏi, “Khi nào ông đến nhà cô của ông?”
Đàm Hiểu Phong nhún vai, “Xong việc câu lạc bộ thì đi. Tinh thể A-xít neodimy nirat của tôi còn chưa xong, phải đi xem.”
Nghe thấy hai người họ đang thảo luận về bài tập trong câu lạc bộ, Trịnh Đào dần dần trầm mặc. Lý Gia Đồ còn nhớ cậu ta cũng là thành viên của câu lạc bộ Hóa, nhưng xem ra vẫn chưa hòa nhập với mọi người.
“Nhìn này?” Đàm Hiểu Phong đưa ống nghiệm đầu tròn cho Lý Gia Đồ.
Cậu tò mò nhận lấy, nhìn hai đầu nhưng không phân biệt được đâu là đáy của ống nghiệm, không khỏi tán thưởng, “Làm giỏi thật đấy. Cái này mà đặt dưới đèn tiết kiệm năng lượng thì chắc là không còn màu nữa đâu nhỉ?”
Đàm Hiểu Phong so sánh với ngón cái, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý liền đề nghị, “Này, hay là chúng ta cũng làm ra một cái đi, sau đó bán vào tiệc đêm Nguyên Đán ấy? Cũng có thể lấy lại chút tiền vốn đó.”
Trịnh Đào lo lắng nói, “Sẽ có người mua sao?”
“Sẽ có. Không phải đám con gái đều thích mấy thứ hường phấn à? Chúng ta làm ra mấy cái đẹp đẹp mềm mềm đi, chắc sẽ không thành vấn đề đâu.” Người đầu tiên Phùng Tử Ngưng nghĩ đến chính là Đàm Hiểu Phong, “Ông mau làm ra a-xít neodimy nitrat đi. Ông thấy cái mà thầy Tô làm á, một viên đẹp như kẹo ấy. Hôm đó Trịnh Đào suýt nữa là ăn phải.”
Nói đến đây, sắc mặt Trịnh Đào đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Đàm Hiểu Phong rầu rĩ thở dài, “Không kết tinh được, rầu lắm.” Cậu ta thấy Lý Gia Đồ luôn ngồi bên cạnh nghe liền lôi kéo, “Muốn nghịch cùng bọn tôi không?”
Lý Gia Đồ mỉm cười lắc đầu, “Không.”
Buổi trưa, toàn bộ phòng đều ngủ bất tỉnh nhân sự, trừ Trương Cạnh Dư ra thì không ai tham dự nghi lễ bế mạc của Đại hội thể dục thể thao cả.
Lý Gia Đồ dính lấy giường, mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây thì nhận được wechat của Dương Đình Đình bảo cậu phụ trách công việc chiếu phim buổi tối. Cậu nhất thời ngồi dậy, vừa thấy tin nhắn được gửi đến từ hai tiếng trước thì lập tức gọi điện thoại cho Dương Đình Đình, hỏi có chuyện gì xảy ra rồi.
Kết quả là cô nàng nói cho cậu biết, vì liên quan đến Đại hội thể dục thể thao nên toàn bộ thành viên hoạt động đều nhân dịp buổi chiều rảnh rang mà chuồn về nhà cả rồi, không có ai chiếu phim.
“Tối nay tớ cũng phải về nhà.” Lý Gia Đồ trả lời đầy không vui.
Dương Đình Đình sửng sốt nói, “Hả? Thế làm sao đây? Bây giờ cậu về nhà rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Cậu rầu rĩ đáp.
“Mấy bạn khác giờ cũng không ở trường, nếu cậu còn ở đây thì tối nay về nhà đi.” Giọng của Dương Đình Đình bỗng thay đổi, nũng nịu cầu xin, “Xin cậu đó ~ Hai bộ phim đêm nay cũng không dài, bộ thứ hai chỉ có 90 phút, kết thúc nhanh lắm.”
Lý Gia Đồ nén giận, “Được rồi, bảy giờ bắt đầu chiếu à?”
“Ừ, đúng rồi! Vất vả cho cậu quá ~” Cô nàng cực kì vui vẻ đáp.
Tuy trong lòng bất mãn nhưng thấy cô như vậy, Lý Gia Đồ cũng hết cách.
Vừa thấy sẽ muộn giờ cơm, những bạn cùng phòng có nhà ở nội thành đều vác túi hành lý lên lưng về nhà vào cuối tuần, bọn Đàm Hiểu Phong kết thành nhóm cùng đến căng tin ăn cơm, để lại một mình Lý Gia Đồ ở trong kí túc xá đang chậm chạp không muốn rời cửa.
Cậu đã thu dọn xong hành lý đem về nhà, ngồi trước bàn học ngẩn người một lát. Vì không có khẩu vị ăn uống gì nên cậu chỉ ăn hai cái bánh quy và uống nước nóng, tắm rửa và giặt đồ xong, lề mà lề mề một lúc thì cũng sắp đến bảy giờ.
Nhưng Lý Gia Đồ nghĩ, thứ sáu này chắc là không có ai đến xem phim đâu.
Cậu gặp Tô Đồng ở dưới kí túc xá giáo viên.
Tô Đồng xách nguyên liệu nấu ăn mua từ bên ngoài về, hỏi cậu, “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.” Lý Gia Đồ lắc đầu.
“Có muốn lên ăn cùng không?” Anh khóa xe lại.
Lý Gia Đồ tiếc nuối cười, “Không được ạ. Em còn phải đến thư viện chiếu phim.”
Tô Đồng ngạc nhiên trừng mắt, cười nói, “Em có thể bật nút play rồi qua đây ăn mà.”
“Vẫn không được đâu ạ…” Lý Gia Đồ đi giày trượt, dưới chân khẽ dao động, “Không có khẩu vị.”
Nghe vậy, Tô Đồng nhướn mày.
“Thầy, tối nay thầy có bận gì không?” Trước khi nói lời tạm biệt, cậu hỏi anh.
Tô Đồng nhún vai, “Không có việc gì đặc biệt.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ liền nói, “Đêm nay đến thư viện xem phim đi ạ?” Bộ phim đầu kéo dài hơn hai tiếng, Tô Đồng cơm nước xong chắc vẫn chưa kết thúc.
“À, xem phim thì không được rồi. Tôi cứ tưởng em có bài không biết làm nên muốn hỏi tôi.” Tô Đồng áy náy nói, “Tối nay tôi phải đến phòng thí nghiệm quan sát bọn Đàm Hiểu Phong làm thí nghiệm.”
“Vậy ạ…” Lý Gia Đồ cắn môi nhưng vẫn cười nói, “Thầy cứ bận chuyện của thầy đi ạ, em đến thư viện trước đã.”
Tô Đồng gật đầu, vẫn nói với cậu, “Đói bụng thì nhớ tìm gì đó mà ăn, đừng để dạ dày trống.”
“Vâng, được ạ. Tạm biệt thầy.” Cậu vẫy tay nói lời tạm biệt với anh.
Nếu thật sự có bài không biết làm, chắc là cậu cũng có cớ để ở cùng với Tô Đồng. Nhưng từ trước tới nay, cậu luôn nghe giảng môn Hóa nghiêm túc nhất, dù là bài tập hay luyện tập đều hoàn thành trước tiên, đã lâu rồi không gặp lại đề bài Hóa nào không biết làm.
Có khi nào là mình không biết ứng đối kịp thời nhỉ?
Lý Gia Đồ nhớ tới lời của Tô Đồng, bỗng cảm thấy mình hơi buồn cười. Dù gì cũng là một ước muốn không quang minh chính đại gì cả, vì sao còn vọng tưởng phải đường đường chính chính đạt được chứ.
Tình tiết câu chuyện xảy ra tại ngôi trường đại học Cambridge từ xa xưa, là những người trẻ đầy chí khí, yêu nhau đến mức không thể kìm nén sự cuồng nhiệt. Lý Gia Đồ ngồi ở hàng cuối cùng, xem được một nửa thì lấy điện thoại tìm kiếm tư liệu về bộ phim, mới biết được thì ra việc màn ảnh không được rõ ràng lắm cũng là có nguyên nhân — Đây là một bộ phim năm 1987, lúc ấy cậu còn chưa được sinh ra.
Quả nhiên số lượng học sinh đến hội trường xem phim cũng không đông, đa số đều tập trung ngồi ở dãy trung gian, có cặp đôi yêu nhau, có khuê mật thân thiết và cả những người đơn độc như Lý Gia Đồ, tự mình ngồi trong một góc mà xem phim. Như cậu dự đoán từ trước, không có những nam sinh kết bạn cùng đi xem xuất hiện.
Nội dung phim chạy đến lúc sau khi kết hôn, nam chính gọi điện thoại cho một nam chính khác, sự xấu hổ trong bầu không khí nói chuyện qua điện thoại đó khiến Lý Gia Đồ xem mà cảm thấy không được tự nhiên. Trong loại quan hệ này, kẻ động lòng trước luôn là người đầu tiên buông tay. Nam diễn viên rất đáng thương kia cũng cực kì bất đắc dĩ, không thể cất nổi một lời đổi ý.
Trong lúc chiếu phim, mẹ bỗng gọi một cuộc cho Lý Gia Đồ. Cậu đã quên chỉnh điện thoại về chế độ rung nên khi tiếng chuông vừa vang lên, vài người đều quay lại nhìn.
Lý Gia Đồ vội vàng chuyển về chế độ im lặng, cầm điện thoại khom người ra ngoài, giải thích với mẹ là ở trường còn có việc, phải khuya một chút mới có thể về.
“Vậy phải đến mấy giờ mới về? Muộn sẽ không có xe buýt đâu.” Mẹ lo lắng hỏi.
Cậu sửng sốt, nhận ra mình vẫn chưa từng nghĩ về vấn đề này. Tính thời gian một chút, chỉ sợ lúc hai bộ phim vừa chiếu xong, cậu cũng không thể kịp lên chuyến xe cuối cùng để về nhà. “Chịu thôi ạ, sáng mai con về nhà sau vậy.” Cậu đành đáp.
Mẹ cậu “Ai” một tiếng, “Đã nấu rất nhiều món con thích cho con rồi mà còn chưa ăn đấy.”
“Mai con về rồi ăn sau ạ, cứ để trong tủ lạnh đi mẹ.” Lý Gia Đồ biết chắc chắn sẽ là thế này, “Ngày mai vừa dậy cái con sẽ về.”
“Thật là, sao đột nhiên lại ném việc cho con vậy?” Mẹ cậu cằn nhằn liên tục, tỏ vẻ bất mãn, trong điện thoại vẫn luôn thấy bất bình thay cậu, chỉ trích người khác một hồi.
Lý Gia Đồ không muốn nghe bà càm ràm nữa, cứ như người nhận công việc hiện giờ mới chính là bà, cậu dịu dàng nói, “Không sao đâu ạ, con cúp máy đây. Mẹ với ba nghỉ ngơi sớm chút đi nhé.”
Tiết tấu phim thong thả và an tĩnh, tổng cộng thời gian chiếu là 140 phút, dù phim tràn ngập phong cách nước Anh nhưng vì màn ảnh không đủ rõ và tình tiết chậm chạp nên không có tình tiết cao trào, khiến cho đám học sinh còn trẻ người phấn chấn mất kiên nhẫn.
Lý Gia Đồ nhìn mấy đôi yêu nhau nửa chừng đã rời đi, thầm nghĩ có khi phim chiếu xong thì trong hội trường sẽ không còn ai nữa không nhỉ. Như vậy thì không chừng cậu còn có thể xong việc và kịp về nhà.
Cậu phân tâm cầm lấy chiếc laptop dùng chung của câu lạc bộ, đeo tai nghe điện thoại mở bộ phim tiếp theo thì nhận ra màn ảnh của bộ này còn không bằng bộ đang chiếu, không khỏi bật cười.
Tình huống không khác với suy đoán của cậu cho lắm. Vốn một bộ phim không có nổi một phần tư số ghế đến xem này, khi kết thúc thì chỉ còn lại vài người ít ỏi.
Một nam sinh đứng dậy duỗi eo, xoe nhẹ mái tóc bạn gái, khi đèn được sáng lên theo thứ tự thì xoay người hỏi Lý Gia Đồ, “Cậu ơi, còn chiếu bộ sau không?”
“Các cậu còn xem nữa sao?” Lý Gia Đồ đặt laptop xuống, đứng dậy hỏi.
Hai người họ nhìn nhau, đều chưa quyết định được.
Một nữ sinh vẫn luôn đơn độc ngồi trong góc bỗng nói, “Tớ muốn xem.”
Lý Gia Đồ nhìn cô, sao chép tệp tin từ trong laptop ra ngoài, đáp lời, “Vậy sau năm phút nữa sẽ tiếp tục chiếu.”
Năm phút sau, một đôi nữa lại đi.
Lý Gia Đồ bấm nút play, ngáp to một cái thì thấy thời gian đã sắp chín giờ bốn mươi. Xem ra mấy bạn chọn phim đều không chú ý đến thời gian, không biết bộ phim này có chiếu xong trước khi đến giờ tắt đèn của kí túc xá không.
Ngay từ đầu phim đã vang lên tiếng đàn dương cầm.
Lúc này không ít hoạt động câu lạc bộ đã kết thúc, một vài học sinh lục tục đến hội trường, có người còn đứng ở cửa nhìn xem là phim gì, có người tìm ghế ngồi xuống.
Chất lượng màn ảnh đặt trong máy tính vốn không lý tưởng nên khi chiếu trên màn chiếu lại càng không rõ ràng.
Cảm giác nặng nề khiến người ta hít thở không thông bao trùm lên cảnh trấn nhỏ bị quân đội xâm chiếm của Đức chinh phạt, sự tĩnh lặng của trấn nhỏ gần biển, cô gái người Pháp và sĩ quan người Đức bị gông cùm vị thế thù địch vây hãm, tình cảm của họ như sóng biển trầm tĩnh. Hai người không đối thoại với nhau, chỉ có chàng trai nói, còn cô gái nghe.
Cách duy nhất mà họ dùng để trao đổi chính là đôi mắt.
Hoàn toàn không có ngôn ngữ nào, thuần túy là một thế giới tinh thần, những chống đối và tiếp nhận lúc ấy được đổi tới đổi lui, nhưng vẫn bị kiềm chế. Sóng lớn nơi mặt biển vẫn yên lặng nhưng ở mạch nước ngầm dưới kia lại cuộn trào mãnh liệt.
Người con gái có một đôi mắt rất cuốn hút, vừa đơn thuần vừa trong sáng…
Lý Gia Đồ xem đến mê mẩn bị tiếng rung của điện thoại dọa sợ. Cậu lôi điện thoại ra đọc tin nhắn của Tô Đồng, anh hỏi bộ phim đang được chiếu tên là gì.
Lý Gia Đồ sửng sốt một chút, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, tìm kiếm bóng dáng của Tô Đồng nơi hội trường.
Rất nhanh sau đó, cậu nhìn thấy Tô Đồng bước đến từ sau cửa, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngẩng đầu rồi cười như không cười với cậu.
Lý Gia Đồ biết mình lại tự làm trò hề, đứng sững lại chỗ, khẽ nói, “Tên là 《Sự tĩnh lặng của biển khơi》.”
Ý cười trong mắt Tô Đồng càng rõ ràng hơn. Anh không nói gì, chỉ kéo tay Lý Gia Đồ một chút rồi lại buông ra.
Ngón tay cậu khẽ nắm lại, ngồi xuống một lần nữa.
—————————————–
Bảng tin ngoài thư viện đã sớm lan truyền poster của bộ phim điện ảnh sắp chiếu vào thứ sáu. Trên đường đến căng tin, Lý Gia Đồ dừng bước nhìn tóm tắt nội dung của phim, phát hiện trong đó có một bộ phim lấy đề tài đồng tính.
“Tuần này chiếu gì thế?” Đàm Hiểu Phong cũng đến trước poster nhìn, “《Maurice》,《Sự tĩnh tặng của biển khơi》.《Maurice》 là một bộ phim đồng tính phải không?”
(*Chú thích: “Maurice” là một bộ phim đồng tính của đạo diễn James Ivory còn “Sự tĩnh lặng của biển khơi” tên tiếng Pháp là “Le Silence De La Mer” là một bộ phim của đạo diễn Pierre Boutron, ở đây mình chỉ tạm dịch tên phim theo tiếng Pháp. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên wiki hoặc Google.)
Trịnh Đào ngạc nhiên nói, “Thư viện có chiếu loại phim này à?”
Đàm Hiểu Phong không để ý nhún vai, “Không sao mà, cũng có phải kì thị phim nào đâu. Với cả, gay trong trường mình còn ít sao?”
Trịnh Đào vừa nghe thì đỏ mặt.
“Ông đừng đùa cậu ấy nữa.” Lý Gia Đồ bắn cho Đàm Hiểu Phong một ánh nhìn sắc bén.
Quả nhiên, Đàm Hiểu Phong cười vỗ vai Trịnh Đào, “Chỉ đùa chút thôi mà!”
Cậu ta xấu hổ vò đầu, “Vì Đàm Hiểu Phong ông rất ít khi nói đùa lắm.”
“Nhưng nếu có hai đứa con trai cùng đi xem thì chắc là come out luôn à?” Đàm Hiểu Phong ngẫm lại, cũng cảm thấy chẳng sao cả, “Nhưng tiểu công tiểu thụ đầu năm nay đều ước gì có thể nghêng đón sóng gió mà, đến giờ chắc cũng không chui rúc giấu mình trong tủ đâu.”
Trịnh Đào căng thẳng hỏi, “Các ông nói xem, liệu mấy người này đều thật tâm không? Họ đều thật sự thích đàn ông sao?”
Cậu ta hơi ngẫm nghĩ, “Tôi chỉ biết, có vài cô gái càng cam nguyện chúc phúc hai đứa con trai thân thiết với nhau.”
Trịnh Đào không hiểu ý của cậu ta, một bộ buồn rầu.
Buổi chiều lại tiến hành thêm một vài trận chung kết của các hạng mục vì ngày đầu tiên trời đổ mưa mà hoãn lại, sau đó chính là nghi lễ bế mạc. Không phải thời gian lên lớp, căng tin cũng không xuất hiện hiện tượng quá nhiều người đến ăn. Ba người họ mượn bát, cùng ăn cơm trưa.
Ăn đến một nửa thì Phùng Tử Ngưng tìm thấy bọn họ, bưng cơm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, nói với Đàm Hiểu Phong về chuyện hoạt động của câu lạc bộ vào buổi tối.
“Tôi cho ông xem thứ này.” Cậu ta lấy hai cái ống thí nghiệm thủy tinh đã bị bịt kín, bên trong có một chút chất lỏng màu tím nhạt, “Tôi đã làm hai ngày nay.”
Đàm Hiểu Phong tròn mắt, lấy ống nghiệm đã bịt kín kia, tán thưởng cậu ta, “Ông pha được trâu bò thế?”
“Cái ống nhỏ hơn là thầy Tô làm, tôi không làm nhỏ được vậy đâu. Đẹp không?” Phùng Tử Ngưng đắc ý nói.
Mắt Trịnh Đào đầy háo hức nhìn hai cái ống nghiệm, “Bên trong là gì vậy?”
“A-xít neodimy nitrat (Nd(NO3)3), lần trước thầy Tô đã mua tài liệu cho chúng ta đó, quên rồi hả?” Phùng Tử Ngưng đang ăn cơm thì hỏi, “Khi nào ông đến nhà cô của ông?”
Đàm Hiểu Phong nhún vai, “Xong việc câu lạc bộ thì đi. Tinh thể A-xít neodimy nirat của tôi còn chưa xong, phải đi xem.”
Nghe thấy hai người họ đang thảo luận về bài tập trong câu lạc bộ, Trịnh Đào dần dần trầm mặc. Lý Gia Đồ còn nhớ cậu ta cũng là thành viên của câu lạc bộ Hóa, nhưng xem ra vẫn chưa hòa nhập với mọi người.
“Nhìn này?” Đàm Hiểu Phong đưa ống nghiệm đầu tròn cho Lý Gia Đồ.
Cậu tò mò nhận lấy, nhìn hai đầu nhưng không phân biệt được đâu là đáy của ống nghiệm, không khỏi tán thưởng, “Làm giỏi thật đấy. Cái này mà đặt dưới đèn tiết kiệm năng lượng thì chắc là không còn màu nữa đâu nhỉ?”
Đàm Hiểu Phong so sánh với ngón cái, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý liền đề nghị, “Này, hay là chúng ta cũng làm ra một cái đi, sau đó bán vào tiệc đêm Nguyên Đán ấy? Cũng có thể lấy lại chút tiền vốn đó.”
Trịnh Đào lo lắng nói, “Sẽ có người mua sao?”
“Sẽ có. Không phải đám con gái đều thích mấy thứ hường phấn à? Chúng ta làm ra mấy cái đẹp đẹp mềm mềm đi, chắc sẽ không thành vấn đề đâu.” Người đầu tiên Phùng Tử Ngưng nghĩ đến chính là Đàm Hiểu Phong, “Ông mau làm ra a-xít neodimy nitrat đi. Ông thấy cái mà thầy Tô làm á, một viên đẹp như kẹo ấy. Hôm đó Trịnh Đào suýt nữa là ăn phải.”
Nói đến đây, sắc mặt Trịnh Đào đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Đàm Hiểu Phong rầu rĩ thở dài, “Không kết tinh được, rầu lắm.” Cậu ta thấy Lý Gia Đồ luôn ngồi bên cạnh nghe liền lôi kéo, “Muốn nghịch cùng bọn tôi không?”
Lý Gia Đồ mỉm cười lắc đầu, “Không.”
Buổi trưa, toàn bộ phòng đều ngủ bất tỉnh nhân sự, trừ Trương Cạnh Dư ra thì không ai tham dự nghi lễ bế mạc của Đại hội thể dục thể thao cả.
Lý Gia Đồ dính lấy giường, mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây thì nhận được wechat của Dương Đình Đình bảo cậu phụ trách công việc chiếu phim buổi tối. Cậu nhất thời ngồi dậy, vừa thấy tin nhắn được gửi đến từ hai tiếng trước thì lập tức gọi điện thoại cho Dương Đình Đình, hỏi có chuyện gì xảy ra rồi.
Kết quả là cô nàng nói cho cậu biết, vì liên quan đến Đại hội thể dục thể thao nên toàn bộ thành viên hoạt động đều nhân dịp buổi chiều rảnh rang mà chuồn về nhà cả rồi, không có ai chiếu phim.
“Tối nay tớ cũng phải về nhà.” Lý Gia Đồ trả lời đầy không vui.
Dương Đình Đình sửng sốt nói, “Hả? Thế làm sao đây? Bây giờ cậu về nhà rồi hả?”
“Vẫn chưa.” Cậu rầu rĩ đáp.
“Mấy bạn khác giờ cũng không ở trường, nếu cậu còn ở đây thì tối nay về nhà đi.” Giọng của Dương Đình Đình bỗng thay đổi, nũng nịu cầu xin, “Xin cậu đó ~ Hai bộ phim đêm nay cũng không dài, bộ thứ hai chỉ có 90 phút, kết thúc nhanh lắm.”
Lý Gia Đồ nén giận, “Được rồi, bảy giờ bắt đầu chiếu à?”
“Ừ, đúng rồi! Vất vả cho cậu quá ~” Cô nàng cực kì vui vẻ đáp.
Tuy trong lòng bất mãn nhưng thấy cô như vậy, Lý Gia Đồ cũng hết cách.
Vừa thấy sẽ muộn giờ cơm, những bạn cùng phòng có nhà ở nội thành đều vác túi hành lý lên lưng về nhà vào cuối tuần, bọn Đàm Hiểu Phong kết thành nhóm cùng đến căng tin ăn cơm, để lại một mình Lý Gia Đồ ở trong kí túc xá đang chậm chạp không muốn rời cửa.
Cậu đã thu dọn xong hành lý đem về nhà, ngồi trước bàn học ngẩn người một lát. Vì không có khẩu vị ăn uống gì nên cậu chỉ ăn hai cái bánh quy và uống nước nóng, tắm rửa và giặt đồ xong, lề mà lề mề một lúc thì cũng sắp đến bảy giờ.
Nhưng Lý Gia Đồ nghĩ, thứ sáu này chắc là không có ai đến xem phim đâu.
Cậu gặp Tô Đồng ở dưới kí túc xá giáo viên.
Tô Đồng xách nguyên liệu nấu ăn mua từ bên ngoài về, hỏi cậu, “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.” Lý Gia Đồ lắc đầu.
“Có muốn lên ăn cùng không?” Anh khóa xe lại.
Lý Gia Đồ tiếc nuối cười, “Không được ạ. Em còn phải đến thư viện chiếu phim.”
Tô Đồng ngạc nhiên trừng mắt, cười nói, “Em có thể bật nút play rồi qua đây ăn mà.”
“Vẫn không được đâu ạ…” Lý Gia Đồ đi giày trượt, dưới chân khẽ dao động, “Không có khẩu vị.”
Nghe vậy, Tô Đồng nhướn mày.
“Thầy, tối nay thầy có bận gì không?” Trước khi nói lời tạm biệt, cậu hỏi anh.
Tô Đồng nhún vai, “Không có việc gì đặc biệt.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ liền nói, “Đêm nay đến thư viện xem phim đi ạ?” Bộ phim đầu kéo dài hơn hai tiếng, Tô Đồng cơm nước xong chắc vẫn chưa kết thúc.
“À, xem phim thì không được rồi. Tôi cứ tưởng em có bài không biết làm nên muốn hỏi tôi.” Tô Đồng áy náy nói, “Tối nay tôi phải đến phòng thí nghiệm quan sát bọn Đàm Hiểu Phong làm thí nghiệm.”
“Vậy ạ…” Lý Gia Đồ cắn môi nhưng vẫn cười nói, “Thầy cứ bận chuyện của thầy đi ạ, em đến thư viện trước đã.”
Tô Đồng gật đầu, vẫn nói với cậu, “Đói bụng thì nhớ tìm gì đó mà ăn, đừng để dạ dày trống.”
“Vâng, được ạ. Tạm biệt thầy.” Cậu vẫy tay nói lời tạm biệt với anh.
Nếu thật sự có bài không biết làm, chắc là cậu cũng có cớ để ở cùng với Tô Đồng. Nhưng từ trước tới nay, cậu luôn nghe giảng môn Hóa nghiêm túc nhất, dù là bài tập hay luyện tập đều hoàn thành trước tiên, đã lâu rồi không gặp lại đề bài Hóa nào không biết làm.
Có khi nào là mình không biết ứng đối kịp thời nhỉ?
Lý Gia Đồ nhớ tới lời của Tô Đồng, bỗng cảm thấy mình hơi buồn cười. Dù gì cũng là một ước muốn không quang minh chính đại gì cả, vì sao còn vọng tưởng phải đường đường chính chính đạt được chứ.
Tình tiết câu chuyện xảy ra tại ngôi trường đại học Cambridge từ xa xưa, là những người trẻ đầy chí khí, yêu nhau đến mức không thể kìm nén sự cuồng nhiệt. Lý Gia Đồ ngồi ở hàng cuối cùng, xem được một nửa thì lấy điện thoại tìm kiếm tư liệu về bộ phim, mới biết được thì ra việc màn ảnh không được rõ ràng lắm cũng là có nguyên nhân — Đây là một bộ phim năm 1987, lúc ấy cậu còn chưa được sinh ra.
Quả nhiên số lượng học sinh đến hội trường xem phim cũng không đông, đa số đều tập trung ngồi ở dãy trung gian, có cặp đôi yêu nhau, có khuê mật thân thiết và cả những người đơn độc như Lý Gia Đồ, tự mình ngồi trong một góc mà xem phim. Như cậu dự đoán từ trước, không có những nam sinh kết bạn cùng đi xem xuất hiện.
Nội dung phim chạy đến lúc sau khi kết hôn, nam chính gọi điện thoại cho một nam chính khác, sự xấu hổ trong bầu không khí nói chuyện qua điện thoại đó khiến Lý Gia Đồ xem mà cảm thấy không được tự nhiên. Trong loại quan hệ này, kẻ động lòng trước luôn là người đầu tiên buông tay. Nam diễn viên rất đáng thương kia cũng cực kì bất đắc dĩ, không thể cất nổi một lời đổi ý.
Trong lúc chiếu phim, mẹ bỗng gọi một cuộc cho Lý Gia Đồ. Cậu đã quên chỉnh điện thoại về chế độ rung nên khi tiếng chuông vừa vang lên, vài người đều quay lại nhìn.
Lý Gia Đồ vội vàng chuyển về chế độ im lặng, cầm điện thoại khom người ra ngoài, giải thích với mẹ là ở trường còn có việc, phải khuya một chút mới có thể về.
“Vậy phải đến mấy giờ mới về? Muộn sẽ không có xe buýt đâu.” Mẹ lo lắng hỏi.
Cậu sửng sốt, nhận ra mình vẫn chưa từng nghĩ về vấn đề này. Tính thời gian một chút, chỉ sợ lúc hai bộ phim vừa chiếu xong, cậu cũng không thể kịp lên chuyến xe cuối cùng để về nhà. “Chịu thôi ạ, sáng mai con về nhà sau vậy.” Cậu đành đáp.
Mẹ cậu “Ai” một tiếng, “Đã nấu rất nhiều món con thích cho con rồi mà còn chưa ăn đấy.”
“Mai con về rồi ăn sau ạ, cứ để trong tủ lạnh đi mẹ.” Lý Gia Đồ biết chắc chắn sẽ là thế này, “Ngày mai vừa dậy cái con sẽ về.”
“Thật là, sao đột nhiên lại ném việc cho con vậy?” Mẹ cậu cằn nhằn liên tục, tỏ vẻ bất mãn, trong điện thoại vẫn luôn thấy bất bình thay cậu, chỉ trích người khác một hồi.
Lý Gia Đồ không muốn nghe bà càm ràm nữa, cứ như người nhận công việc hiện giờ mới chính là bà, cậu dịu dàng nói, “Không sao đâu ạ, con cúp máy đây. Mẹ với ba nghỉ ngơi sớm chút đi nhé.”
Tiết tấu phim thong thả và an tĩnh, tổng cộng thời gian chiếu là 140 phút, dù phim tràn ngập phong cách nước Anh nhưng vì màn ảnh không đủ rõ và tình tiết chậm chạp nên không có tình tiết cao trào, khiến cho đám học sinh còn trẻ người phấn chấn mất kiên nhẫn.
Lý Gia Đồ nhìn mấy đôi yêu nhau nửa chừng đã rời đi, thầm nghĩ có khi phim chiếu xong thì trong hội trường sẽ không còn ai nữa không nhỉ. Như vậy thì không chừng cậu còn có thể xong việc và kịp về nhà.
Cậu phân tâm cầm lấy chiếc laptop dùng chung của câu lạc bộ, đeo tai nghe điện thoại mở bộ phim tiếp theo thì nhận ra màn ảnh của bộ này còn không bằng bộ đang chiếu, không khỏi bật cười.
Tình huống không khác với suy đoán của cậu cho lắm. Vốn một bộ phim không có nổi một phần tư số ghế đến xem này, khi kết thúc thì chỉ còn lại vài người ít ỏi.
Một nam sinh đứng dậy duỗi eo, xoe nhẹ mái tóc bạn gái, khi đèn được sáng lên theo thứ tự thì xoay người hỏi Lý Gia Đồ, “Cậu ơi, còn chiếu bộ sau không?”
“Các cậu còn xem nữa sao?” Lý Gia Đồ đặt laptop xuống, đứng dậy hỏi.
Hai người họ nhìn nhau, đều chưa quyết định được.
Một nữ sinh vẫn luôn đơn độc ngồi trong góc bỗng nói, “Tớ muốn xem.”
Lý Gia Đồ nhìn cô, sao chép tệp tin từ trong laptop ra ngoài, đáp lời, “Vậy sau năm phút nữa sẽ tiếp tục chiếu.”
Năm phút sau, một đôi nữa lại đi.
Lý Gia Đồ bấm nút play, ngáp to một cái thì thấy thời gian đã sắp chín giờ bốn mươi. Xem ra mấy bạn chọn phim đều không chú ý đến thời gian, không biết bộ phim này có chiếu xong trước khi đến giờ tắt đèn của kí túc xá không.
Ngay từ đầu phim đã vang lên tiếng đàn dương cầm.
Lúc này không ít hoạt động câu lạc bộ đã kết thúc, một vài học sinh lục tục đến hội trường, có người còn đứng ở cửa nhìn xem là phim gì, có người tìm ghế ngồi xuống.
Chất lượng màn ảnh đặt trong máy tính vốn không lý tưởng nên khi chiếu trên màn chiếu lại càng không rõ ràng.
Cảm giác nặng nề khiến người ta hít thở không thông bao trùm lên cảnh trấn nhỏ bị quân đội xâm chiếm của Đức chinh phạt, sự tĩnh lặng của trấn nhỏ gần biển, cô gái người Pháp và sĩ quan người Đức bị gông cùm vị thế thù địch vây hãm, tình cảm của họ như sóng biển trầm tĩnh. Hai người không đối thoại với nhau, chỉ có chàng trai nói, còn cô gái nghe.
Cách duy nhất mà họ dùng để trao đổi chính là đôi mắt.
Hoàn toàn không có ngôn ngữ nào, thuần túy là một thế giới tinh thần, những chống đối và tiếp nhận lúc ấy được đổi tới đổi lui, nhưng vẫn bị kiềm chế. Sóng lớn nơi mặt biển vẫn yên lặng nhưng ở mạch nước ngầm dưới kia lại cuộn trào mãnh liệt.
Người con gái có một đôi mắt rất cuốn hút, vừa đơn thuần vừa trong sáng…
Lý Gia Đồ xem đến mê mẩn bị tiếng rung của điện thoại dọa sợ. Cậu lôi điện thoại ra đọc tin nhắn của Tô Đồng, anh hỏi bộ phim đang được chiếu tên là gì.
Lý Gia Đồ sửng sốt một chút, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, tìm kiếm bóng dáng của Tô Đồng nơi hội trường.
Rất nhanh sau đó, cậu nhìn thấy Tô Đồng bước đến từ sau cửa, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngẩng đầu rồi cười như không cười với cậu.
Lý Gia Đồ biết mình lại tự làm trò hề, đứng sững lại chỗ, khẽ nói, “Tên là 《Sự tĩnh lặng của biển khơi》.”
Ý cười trong mắt Tô Đồng càng rõ ràng hơn. Anh không nói gì, chỉ kéo tay Lý Gia Đồ một chút rồi lại buông ra.
Ngón tay cậu khẽ nắm lại, ngồi xuống một lần nữa.
Tác giả :
Miêu đại phu