Như Lang
Chương 44: Chuyển nhà (Hạ)
Ngày 5 tháng 11, là ngày nhận chức của vị tổng thống da đen đầu tiên của Mĩ, Black President in White House…
Phí Nhĩ Đức nói, không phải Obama đánh bại McCain, mà là do hiệu suất làm việc của Obama có thể so với Bush nên mới giành được ghế.
“Tổng thống cũng là một nghề nghiệp.” Nhưng hiện giờ, đại bộ phận người Mĩ đang bàn tán xem Obama có thể kéo Mĩ ra khỏi tình trạng khủng hoảng bây giờ hay không. Phí Nhĩ Đức cũng không ngoại lệ. Nhưng người này thái độ so với mọi người là vô cùng khác biệt “Chỉ lo cho cá nhân, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng hiện tại.”
Người da đen cùng da trắng thì có gì khác nhau, lý trí của con người mới thực sự là điều cần coi trọng.
Nhưng hiển nhiên, Chu Mặc đối với chuyện này không hề có hứng thú. Giữa trưa lại bị nam tử kéo ra ngoài ăn cơm rồi nghe nam tử đàm luận, chỉ ngẫu nhiên trả lời không coi đó là chuyện liên quan đến mình.
“Trước kia ngươi là người nói không ngừng, hiện tại chúng ta thật là trái ngược.” Uống một cà phê Italy, Phí Nhĩ Đức hé miệng cười nói: “Ngươi không phải là có chuyện muốn nói với ta sao?”
Chu Mặc cúi đầu dùng dao cắt miếng thịt bò, nói: “Ta nghĩ ta nên dọn ra ngoài.” Vừa mới dứt lời, nam nhân cảm nhận được người đối diện đang phóng tới mình một ánh nhìn đầy ngạc nhiên.
“Vì cái gì?” Trong thanh âm mang theo lo lắng.
“Ta phải chăm sóc cho em gái. Ta nghĩ ta sẽ dọn đến ở cùng nàng.”
“Nga, thì ra là vậy. Vậy ngươi có thể cho nàng đến ở nhà của ta.” Nam tử thanh âm có hơi thả lỏng ra một ít.
Chu Mặc ngẩng đầu nhìn Phí Nhĩ Đức, nói: “Ta không muốn quấy rầy ngươi. Hơn nữa chỗ kia với trường muội muội ta học có chút thuận tiện hơn.”
“Ngươi có phải là đang muốn trốn tránh ta?” Thở dài, Phí Nhĩ Đức buông dao nĩa trong tay xuống. Đôi mắt màu lam xinh đẹp gắt gao nhìn vào nam nhân đối diện: “Xem ra đã không còn khả năng đem chuyện hôm đó quên đi.”
Có thể dễ dàng quên đi được sao?
“Cho dù là đi, ta cần có thời gian và không gian để ngẫm lại.” Có một chút chua xót dâng lên trong lòng, nam nhân đột nhiên cảm thấy miếng thịt bò trong miệng thật là vô vị.
“Như bây giờ không phải cũng đang rất tốt sao? Vẫn là giống như trước đây cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng công tác, cuối tuần đi siêu thị…”
“Ta chán ghét như vậy!” Chu Mặc không thể chịu được mà cắt ngang lời nói. Cảm thấy được chính mình có chút thô lỗ, nam nhân áp chế sự tức giận của mình: “Ngươi căn bản không hiểu được cảm nhận của ta. Ngươi luôn một mặt cho rằng buổi tối hôm đó là ngoài ý muốn. Ta chịu không nổi! Ta chịu không được cái suy nghĩ đó của ngươi!”
Chu Mặc nắm chặt lấy cái nĩa trong tay, âm thanh bởi vì sinh khí mà phát run: “Ngươi luôn nói muốn tưởng tượng, suy nghĩ một chút! Ngươi thông minh như vậy lẽ nào lại không phát hiện ra… Ta kỳ thật thích ngươi?”
“Chu Mặc…” Bị sự việc xảy ra trước mặt làm cho kinh ngạc nam tử mở tròn mắt.
“Câm miệng! Hãy nghe ta nói xong đã!” Chu Mặc tiếp tục nói: “Ta không nghĩ sẽ quên đi mọi việc. Phí Nhĩ Đức ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta thích ngươi! Buổi tối hôm đó là do ta tự nguyện. Ngươi không cần áy náy. Hết thảy đều do Chu Mặc ta tự chuốc lấy. Ngươi cũng không cần vì muốn bồi thường cho ta mà tăng thêm tiền lương tiền thưởng, lại càng không cần mỗi ngày dẫn ta ra ngoài ăn cơm!”
“Ngươi là… tự nguyện sao?” Nam nhân luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng trên thương trường giờ đây lại lộ ra bộ mặt ngốc lăng.
“Tự nguyện!” Tự nguyện bị ngươi thượng!
Chu Mặc nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Phí Nhĩ Đức, đột nhiên nện dao nĩa xuống bàn rồi ôm công văn bỏ chạy ra ngoài. Bỏ lại Phí Nhĩ Đức thần sắc đang vô cùng ngạc nhiên ở lại phía sau.
Nam nhân hiện tại vừa muốn cười vừa muốn khóc. Hắn đột nhiên nói ra hết như vậy, Phí Nhĩ Đức sẽ nghĩ sao đây? Nói không chừng nam tử kia lại cảm thấy Chu Mặc là một người không sạch sẽ.
Thân là nam nhân cư nhiên nguyện ý để cho một nam nhân khác thượng, có lẽ sẽ tưởng rằng Chu Mặc cố ý câu dẫn…
Nhưng hắn đã chịu đựng đủ cái tình cảm không rõ ràng của Phí Nhĩ Đức, chịu đựng đủ sự bồi thường cùng che chở của người này…
Hắn là một nam nhân, không phải nữ nhân để lui tới cùng với Phí Nhĩ Đức, hắn không cần bồi thường.
Huống chi, nghĩ lại về sau sẽ phải nhiều lần đối mặt với Lục Hoa Thiên, Chu Mặc không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Cuộc sống này đang ép hắn đến thở cũng khó khăn .
Ba năm trước đây lừa gạt Lục Hoa Thiên, ba năm sau lần đầu tiên gặp lại thì bị nam tử trả thù. Chu Mặc cũng không cho rằng lần này Lục Hoa Thiên đến công ty hắn làm ăn là việc ngoài ý muốn. Có thể đoán trước cuộc sống sau này sẽ không được thoải mái nữa, nam tử tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, nhất định sẽ trả thù hắn… tra tấn hắn…
Ngoài Lục Hoa Thiên ra, lại còn có một kẻ không quen biết đột nhiên chen vào cuộc sống của hắn. Hắn không biết tại sao mình lại dính dáng đến Mile. Hắn chỉ mong sẽ có được một cuộc sống bình yên. Nhưng xem ra cái mong ước nhỏ nhoi đó cũng rất khó để thực hiện được.
Cuối cùng, Chu Mặc vẫn ngoan ngoãn dọn đến nhà của Mile. Biết rõ là bẫy nhưng vẫn bước vào, Chu Mặc thực bội phục chính bản thân mình.
Bất quá những người kia đừng tưởng có thể xem hắn như một con dê ngốc. Chu Mặc hắn sẽ không dễ dàng bị người khác khi dễ như vậy.
Nam nhân oán hận nghĩ, lại bất dắt dĩ kéo hành lý ra khỏi căn phòng mấy tháng qua mình đã ở.
“Bark!” Bị Chu Mặc gọi bằng tên của một cái bánh mì loại lớn, chú chó phe phẩy cái đuôi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Chu Mặc như muốn biết nam nhân kia sắp rời đi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ngốc cẩu…” Thở dài, Chu Mặc ngồi xuống vuốt ve bộ lông xinh đẹp của nó. “Nếu chủ nhân ngươi đáng yêu bằng một nữa ngươi thì tốt rồi. Cái tên hỗn đản đó biết ta đi mà cũng không về tiễn. Bark, ngươi nói coi hắn có phải là cố ý tránh ta không? Đối với ngươi hắn luôn nhìn thật yêu thương. Hắn chính xác là một con đà điểu.”
“Bark!”
“Ha hả, ngươi thật hạnh phúc mỗi ngày đều an nhàn, còn có chủ nhân yêu thương. Còn ta thì thật mệt mỏi. Không biết rồi sẽ có một ngày ta không chịu được nữa mà ngã xuống hay không. Ta cũng muốn giống như ngươi được người che chở yêu thương. Ta thật là khờ , lại đi nói với người một đống lời vô nghĩa…”
Nam nhân cười lắc lắc đầu, kéo hành lý li khai.
Có lẽ ngày mai, sẽ có một nữ nhân đến ở nhà của Phí Nhĩ Đức, sẽ ở trong căn phòng của hắn từng ở. Nhưng dù sao căn phòng đó cũng thuộc về Cách Lôi Ti, chứ không phải của hắn.
Sau khi Chu Mặc chuyển đến, Chu Tuyết rất cao hứng bởi vì có thể cùng ca ca ở cùng một chỗ.
Mile cũng cao hứng không kém. Bởi vì hắn có thể ở gần để ngắm nam nhân Trung Đông kì lạ kia, còn có thể mỗi ngày được ăn ngon nữa chứ.
Chu Mặc nửa buồn nửa vui. Ở cùng em gái sẽ làm tan đi bớt phần nào cô đơn trong hắn. Nhưng theo đó cũng phải luôn đề phòng tên Mile. Tuy rằng sau đêm Mile cường hôn xong thì hắn cũng không chủ động làm một điều gì nữa… Ngoại trừ buổi sáng luôn muốn đèo nam nhân đi làm.
“Ngươi không cần đi làm sao?” Chu Mặc mỗi ngày bận muốn chết, nhưng Mile thì ngày nào cũng nhàn nhã, không đi chơi bài thì cũng chỉ ăn với ngủ.
“Da! Ta còn là sinh viên mà.” Mile nở ra một nụ cười đáng yêu. “Ta là bác sĩ tâm lý học, thạc sĩ kinh tế. Bây giờ đang học lấy bằng thạc sĩ tâm lý học. Cũng bởi vì ta quá thông minh, cho nên giáo sư nói ta không cần đi học. Nhưng ta cũng có công việc, ta làm ở một phòng khám tâm lý, nếu có việc cần thì ta mới đến.”
“Không lẽ chỉ vì thế mà thầy ngươi liền cho ngươi đi?” Nam nhân hoàn toàn không tin.
“Hắn a… hắn đang ở bệnh viện tâm thần mà.” Mile lại nở nụ cười: “Việc nghiên cứu của hắn bề bộn, cho nên sẽ không có thời gian quản ta.” Cả đời này hắn cũng không ra khỏi đó được…
“Cho nên, nếu ngươi trong lòng có gì không thoải mái hãy nói hết với ta…” Mile híp mắt hướng nam nhân cười nói. Mặc người sau nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh thường, hắn vẫn bỏ qua coi như đó là một món quà tặng.
Phí Nhĩ Đức nói, không phải Obama đánh bại McCain, mà là do hiệu suất làm việc của Obama có thể so với Bush nên mới giành được ghế.
“Tổng thống cũng là một nghề nghiệp.” Nhưng hiện giờ, đại bộ phận người Mĩ đang bàn tán xem Obama có thể kéo Mĩ ra khỏi tình trạng khủng hoảng bây giờ hay không. Phí Nhĩ Đức cũng không ngoại lệ. Nhưng người này thái độ so với mọi người là vô cùng khác biệt “Chỉ lo cho cá nhân, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng hiện tại.”
Người da đen cùng da trắng thì có gì khác nhau, lý trí của con người mới thực sự là điều cần coi trọng.
Nhưng hiển nhiên, Chu Mặc đối với chuyện này không hề có hứng thú. Giữa trưa lại bị nam tử kéo ra ngoài ăn cơm rồi nghe nam tử đàm luận, chỉ ngẫu nhiên trả lời không coi đó là chuyện liên quan đến mình.
“Trước kia ngươi là người nói không ngừng, hiện tại chúng ta thật là trái ngược.” Uống một cà phê Italy, Phí Nhĩ Đức hé miệng cười nói: “Ngươi không phải là có chuyện muốn nói với ta sao?”
Chu Mặc cúi đầu dùng dao cắt miếng thịt bò, nói: “Ta nghĩ ta nên dọn ra ngoài.” Vừa mới dứt lời, nam nhân cảm nhận được người đối diện đang phóng tới mình một ánh nhìn đầy ngạc nhiên.
“Vì cái gì?” Trong thanh âm mang theo lo lắng.
“Ta phải chăm sóc cho em gái. Ta nghĩ ta sẽ dọn đến ở cùng nàng.”
“Nga, thì ra là vậy. Vậy ngươi có thể cho nàng đến ở nhà của ta.” Nam tử thanh âm có hơi thả lỏng ra một ít.
Chu Mặc ngẩng đầu nhìn Phí Nhĩ Đức, nói: “Ta không muốn quấy rầy ngươi. Hơn nữa chỗ kia với trường muội muội ta học có chút thuận tiện hơn.”
“Ngươi có phải là đang muốn trốn tránh ta?” Thở dài, Phí Nhĩ Đức buông dao nĩa trong tay xuống. Đôi mắt màu lam xinh đẹp gắt gao nhìn vào nam nhân đối diện: “Xem ra đã không còn khả năng đem chuyện hôm đó quên đi.”
Có thể dễ dàng quên đi được sao?
“Cho dù là đi, ta cần có thời gian và không gian để ngẫm lại.” Có một chút chua xót dâng lên trong lòng, nam nhân đột nhiên cảm thấy miếng thịt bò trong miệng thật là vô vị.
“Như bây giờ không phải cũng đang rất tốt sao? Vẫn là giống như trước đây cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng công tác, cuối tuần đi siêu thị…”
“Ta chán ghét như vậy!” Chu Mặc không thể chịu được mà cắt ngang lời nói. Cảm thấy được chính mình có chút thô lỗ, nam nhân áp chế sự tức giận của mình: “Ngươi căn bản không hiểu được cảm nhận của ta. Ngươi luôn một mặt cho rằng buổi tối hôm đó là ngoài ý muốn. Ta chịu không nổi! Ta chịu không được cái suy nghĩ đó của ngươi!”
Chu Mặc nắm chặt lấy cái nĩa trong tay, âm thanh bởi vì sinh khí mà phát run: “Ngươi luôn nói muốn tưởng tượng, suy nghĩ một chút! Ngươi thông minh như vậy lẽ nào lại không phát hiện ra… Ta kỳ thật thích ngươi?”
“Chu Mặc…” Bị sự việc xảy ra trước mặt làm cho kinh ngạc nam tử mở tròn mắt.
“Câm miệng! Hãy nghe ta nói xong đã!” Chu Mặc tiếp tục nói: “Ta không nghĩ sẽ quên đi mọi việc. Phí Nhĩ Đức ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta thích ngươi! Buổi tối hôm đó là do ta tự nguyện. Ngươi không cần áy náy. Hết thảy đều do Chu Mặc ta tự chuốc lấy. Ngươi cũng không cần vì muốn bồi thường cho ta mà tăng thêm tiền lương tiền thưởng, lại càng không cần mỗi ngày dẫn ta ra ngoài ăn cơm!”
“Ngươi là… tự nguyện sao?” Nam nhân luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng trên thương trường giờ đây lại lộ ra bộ mặt ngốc lăng.
“Tự nguyện!” Tự nguyện bị ngươi thượng!
Chu Mặc nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Phí Nhĩ Đức, đột nhiên nện dao nĩa xuống bàn rồi ôm công văn bỏ chạy ra ngoài. Bỏ lại Phí Nhĩ Đức thần sắc đang vô cùng ngạc nhiên ở lại phía sau.
Nam nhân hiện tại vừa muốn cười vừa muốn khóc. Hắn đột nhiên nói ra hết như vậy, Phí Nhĩ Đức sẽ nghĩ sao đây? Nói không chừng nam tử kia lại cảm thấy Chu Mặc là một người không sạch sẽ.
Thân là nam nhân cư nhiên nguyện ý để cho một nam nhân khác thượng, có lẽ sẽ tưởng rằng Chu Mặc cố ý câu dẫn…
Nhưng hắn đã chịu đựng đủ cái tình cảm không rõ ràng của Phí Nhĩ Đức, chịu đựng đủ sự bồi thường cùng che chở của người này…
Hắn là một nam nhân, không phải nữ nhân để lui tới cùng với Phí Nhĩ Đức, hắn không cần bồi thường.
Huống chi, nghĩ lại về sau sẽ phải nhiều lần đối mặt với Lục Hoa Thiên, Chu Mặc không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Cuộc sống này đang ép hắn đến thở cũng khó khăn .
Ba năm trước đây lừa gạt Lục Hoa Thiên, ba năm sau lần đầu tiên gặp lại thì bị nam tử trả thù. Chu Mặc cũng không cho rằng lần này Lục Hoa Thiên đến công ty hắn làm ăn là việc ngoài ý muốn. Có thể đoán trước cuộc sống sau này sẽ không được thoải mái nữa, nam tử tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, nhất định sẽ trả thù hắn… tra tấn hắn…
Ngoài Lục Hoa Thiên ra, lại còn có một kẻ không quen biết đột nhiên chen vào cuộc sống của hắn. Hắn không biết tại sao mình lại dính dáng đến Mile. Hắn chỉ mong sẽ có được một cuộc sống bình yên. Nhưng xem ra cái mong ước nhỏ nhoi đó cũng rất khó để thực hiện được.
Cuối cùng, Chu Mặc vẫn ngoan ngoãn dọn đến nhà của Mile. Biết rõ là bẫy nhưng vẫn bước vào, Chu Mặc thực bội phục chính bản thân mình.
Bất quá những người kia đừng tưởng có thể xem hắn như một con dê ngốc. Chu Mặc hắn sẽ không dễ dàng bị người khác khi dễ như vậy.
Nam nhân oán hận nghĩ, lại bất dắt dĩ kéo hành lý ra khỏi căn phòng mấy tháng qua mình đã ở.
“Bark!” Bị Chu Mặc gọi bằng tên của một cái bánh mì loại lớn, chú chó phe phẩy cái đuôi, ánh mắt tội nghiệp nhìn Chu Mặc như muốn biết nam nhân kia sắp rời đi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ngốc cẩu…” Thở dài, Chu Mặc ngồi xuống vuốt ve bộ lông xinh đẹp của nó. “Nếu chủ nhân ngươi đáng yêu bằng một nữa ngươi thì tốt rồi. Cái tên hỗn đản đó biết ta đi mà cũng không về tiễn. Bark, ngươi nói coi hắn có phải là cố ý tránh ta không? Đối với ngươi hắn luôn nhìn thật yêu thương. Hắn chính xác là một con đà điểu.”
“Bark!”
“Ha hả, ngươi thật hạnh phúc mỗi ngày đều an nhàn, còn có chủ nhân yêu thương. Còn ta thì thật mệt mỏi. Không biết rồi sẽ có một ngày ta không chịu được nữa mà ngã xuống hay không. Ta cũng muốn giống như ngươi được người che chở yêu thương. Ta thật là khờ , lại đi nói với người một đống lời vô nghĩa…”
Nam nhân cười lắc lắc đầu, kéo hành lý li khai.
Có lẽ ngày mai, sẽ có một nữ nhân đến ở nhà của Phí Nhĩ Đức, sẽ ở trong căn phòng của hắn từng ở. Nhưng dù sao căn phòng đó cũng thuộc về Cách Lôi Ti, chứ không phải của hắn.
Sau khi Chu Mặc chuyển đến, Chu Tuyết rất cao hứng bởi vì có thể cùng ca ca ở cùng một chỗ.
Mile cũng cao hứng không kém. Bởi vì hắn có thể ở gần để ngắm nam nhân Trung Đông kì lạ kia, còn có thể mỗi ngày được ăn ngon nữa chứ.
Chu Mặc nửa buồn nửa vui. Ở cùng em gái sẽ làm tan đi bớt phần nào cô đơn trong hắn. Nhưng theo đó cũng phải luôn đề phòng tên Mile. Tuy rằng sau đêm Mile cường hôn xong thì hắn cũng không chủ động làm một điều gì nữa… Ngoại trừ buổi sáng luôn muốn đèo nam nhân đi làm.
“Ngươi không cần đi làm sao?” Chu Mặc mỗi ngày bận muốn chết, nhưng Mile thì ngày nào cũng nhàn nhã, không đi chơi bài thì cũng chỉ ăn với ngủ.
“Da! Ta còn là sinh viên mà.” Mile nở ra một nụ cười đáng yêu. “Ta là bác sĩ tâm lý học, thạc sĩ kinh tế. Bây giờ đang học lấy bằng thạc sĩ tâm lý học. Cũng bởi vì ta quá thông minh, cho nên giáo sư nói ta không cần đi học. Nhưng ta cũng có công việc, ta làm ở một phòng khám tâm lý, nếu có việc cần thì ta mới đến.”
“Không lẽ chỉ vì thế mà thầy ngươi liền cho ngươi đi?” Nam nhân hoàn toàn không tin.
“Hắn a… hắn đang ở bệnh viện tâm thần mà.” Mile lại nở nụ cười: “Việc nghiên cứu của hắn bề bộn, cho nên sẽ không có thời gian quản ta.” Cả đời này hắn cũng không ra khỏi đó được…
“Cho nên, nếu ngươi trong lòng có gì không thoải mái hãy nói hết với ta…” Mile híp mắt hướng nam nhân cười nói. Mặc người sau nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh thường, hắn vẫn bỏ qua coi như đó là một món quà tặng.
Tác giả :
Vạn Diệp Chi Thương