Như Hoa Như Sương Lại Như Gió
Quyển 1 - Chương 31: Goài trại huấn luyện (4)
Type-er: Yen_day2000
Thành tích thi theo nhóm đã được thông báo, ba người đứng đầu lần lượt là Đoàn Tư Kỳ, Tăng Cửu Nhã và một thành viên của tổ A. Tuy một vài học viên khác cũng hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị huấn luyện viên Quảng đánh trượt.
Thì ra nhiệm vụ lần này của các học viên nữ được chia thành hai loại. Loại thứ nhất, những cô gái còn trinh vẫn phải giữ được sự trinh trắng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Loại thứ hai, những cô gái không còn trinh bất kể là dùng mĩ nhân kế hay cách gì khác, buộc phải lấy được tín vật thật sự trên người đối phương. Bài thi đối với các học viên thuộc loại thứ nhất nhằm mục đích kiểm tra khả năng rút lui an toàn, còn đối với các học viên thuộc loại thứ hai nhằm mục đích kiểm tra khả năng quan sát nhanh nhạy. Những học viên không đạt là vì họ lấy phải thứ giả mạo hoặc hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị thất thân, có những học viên còn mất cả chì lẫn chài.
Theo quy định, tất cả những học viên không vượt qua kỳ thi đều bị xử lý, nhưng không biết có phải vì sắp đến Tết hay không mà các huấn luyện viên lại đặc biệt khai ân, cho phép những học viên chưa qua được thi lại, hi vọng họ có thể bù đắp thông qua kì thi lấy trộm tín hiệu đài địch và phá giải mật mã. Đó vốn là bài học mà thường ngày học viên vẫn phải luyện tập, nhưng lần thi này hoàn toàn không đơn giản chút nào. Những học viên có thành tích tốt nhất như Đoàn Tư Kỳ, Tăng Cửu Nhã sẽ đóng vai đài địch, lại thêm chỉ huy ngồi trấn tại trường thi, phụ trách nhiệm vụ làm nhiễu sóng tín hiệu mà các học viên tham gia thi phải cố gắng thu nhận từ đài địch. Dù bọn Tư Kỳ có muốn nương tay với bạn mình thì vẫn rất khó qua cửa của Tiết Vân Tần. Những học viên đợi đến lượt thi nhìn thấy cảnh ấy cũng biết số phận bi thảm đang đợi mình, bước chân tiến về phòng điện báo cũng nặng nề khác thường, họ liên tục nhìn quanh bằng ánh mắt hoang mang.
Trường thi nằm ở vị trí tách biệt để tránh các học viên đóng vai “đài địch” nương tay với với bạn. Tiết Vân Tần ngồi cùng phòng với nhóm Tư Kỳ. Trong quá trình nói chuyện, Tư Kỳ luôn cúi gằm mặt xuống. Cứ nghĩ tới việc chỉ mười lăm phút nữa thôi, dưới gốc đào mà nàng từng ăn quả lại có thêm bao nhiêu xác chết bị vùi lấp, thậm chí ngay cả cậu học viên nam bại trận dưới tay nàng cũng đã bị vùi dưới một gốc đào nào đó mà nàng không biết; năm sau gối lên năm trước, hoa nở rồi hoa lại tàn mà họ vẫn cô đơn nằm đó, không người thân thích đến đón về quê mẹ là nàng lại nghĩ đến người mẹ suốt cả năm nay chưa được gặp mặt của mình, một nỗi buồn thương khó thành lời trào trong lòng.
Nàng muốn được lần nữa ôm lấy mẹ mà nũng nịu, muốn được lần nữa cất quả thị xanh vào chum gạo rồi quên mất để nó thối ra, bị mẹ mắng một trận te tua, muốn được lần nữa cùng mẹ đi chúc Tết hàng xóm rồi ngồi uống trà táo đỏ ở nhà người ta, muốn được lần nữa chạy lông nhông, khắp hang cùng ngõ hẻm xin cơm thừa canh cặn về nhà phơi thành lương khô. Nàng muốn lần nữa làm những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà nàng từng cảm thấy chuyện bình dị đến không thể bình dị hơn kia. Nhưng giờ đây, dường như đó là mong ước quá mức xa xỉ. Hiện thực bày ra trước mắt giờ đây chỉ có chiếc máy điện báo lạnh lẽo.
“Tít… tít…” Tiếng máy điện báo van lên, không ngừng trầm bổng theo nhịp ngón tay của các học viên, nghe phảng phất như tiếng khóc than không có tiết tấu. Đối với Tiết Vân Tần, nhiềm vụ làm nhiễu sóng đài địch dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc thực hiện từng động tác, bởi mỗi động tác của hắn liên quan đến rất nhiều mạng người. Hơn nữa, bất luận là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần đồng ý làm thì hắn chưa bao giờ qua quýt. Nhưng trước khi kì thi kết thúc, hắn đột nhiên nhận được một tín hiệu. Người truyền tín hiệu đã lợi dụng kĩ thuật chống trộm tín hiệu để truyền thẳng đến chỗ hắn. Nội dung của bức điện sau khi dịch mã là một câu hỏi rất đơn giản: “Có thể về thăm mẹ nhân dịp Tết không?” Tiết Vân Tần sững sờ nửa giây, sau đó không thèm đoái hoài. Nhưng sau khi liên tiếp nhận được tín hiệu với nội dung y hệt như thế thì cách xử lý lạnh lùng của hắn cũng không thể tiếp diễn.
“Không được!” Hắn dứt khoát trả lời. Chỉ mấy giây sau, hắn lại nhận được lời đáp trả đầy nhạo báng của đối phương. Tuy hắn không muốn dây dưa với trò chơi vô bổ và công tư lẫn lộn này nhưng đối phương cứ không buông tha cho hắn.
“Rốt cuộc mẹ tôi còn sống hay đã chết?”
“Sắp hai năm rồi, chẳng lẽ không được phép gặp một lần sao?”
“Ngày tốt nghiệp sẽ là ngày đoàn tụ.” Đây là lần cuối Tiết Vân Tần trả lời câu hỏi của nàng. Dẫu nàng có oán hận hay chửi thầm trong bụng thì hắn cũng không bao giờ thay đổi nguyên tắc làm việc của mình.
Đúng lúc đó, thời gian thi kết thúc. Tiết Vân Tần vẫn ngồi yên trên ghế, đợi toàn bộ học viên rời khỏi lớp, hắn mới chậm rãi đứng dậy. Khi đi ngang qua chỗ của Tư Kỳ, hắn đứng lại. Nghĩ đến mấy lời mặc cả ấu trĩ khi nãy phát ra từ chính vị trí này, lòng hắn chợt nảy sinh những cảm xúc kì lạ. Hắn đứng im trước máy điện báo, nhấn tay vào cán cầm, chiếc máy gõ ra những chuỗi tín hiệu lặng lẽ. Máy đã bị rút nguồn thì không thể kích hoạt điện mã nữa, càng không thể truyền tín hiệu đến người mà nó cần phải truyền.
Có lẽ đó chính là bí mật mà hắn vĩnh viễn không thể tiết lộ.
Vừa qua Tết, Tiêu Vân Thành đã phải nhận nhiệm vụ mới. Cấp trên lệnh cho anh ta lập tức đến Lương Sơn cứu một người. Dọc đường qua ải chém tướng, khó khăn lắm anh ta mới thoát khỏi sự truy kích của đám quân phiệt địa phương, thổ phỉ lục lâm, cuối cùng cũng thấy mình chỉ cách Lương Sơn chưa tới mười mấy dặm. Đúng lúc đó, một trận huyết chiến giữa hai thế lực mới và cũ đã bùng phát mạnh mẽ ở Lương Sơn.
Muốn mở đường máu ở Lương Sơn tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, muốn tranh quyền đoạt lợi từ tay Mạnh lão gia lại càng khó hơn lên trời. Nhưng đáng tiếc, quyền lực mãi mãi tỉ lệ nghịch với tuổi tác, dù sao thì Mạnh lão gia cũng già rồi. Trong tên ba đứa con trai của lão đều có một chữ Long, nhưng đứa nào đứa nấy chẳng khác gì con giun con dế. Thế lực mới mà Đoàn Kỳ Phàn làm đại diện hạ quyết tâm tạo dựng thế cục mới ở Lương Sơn. Đám thanh niên có sức khỏe, sẵn máu liều và không ngại cởi trần xông trận, xách đao đâm thẳng vào đối phương. Còn những hương thân phụ lão dân tộc Di trên thị trấn thì chỉ biết co đầu rụt cổ trốn trong nhà, bên ngoài tàn sát nhau đẫm máu thế nào cũng chẳng liên quan đến họ. Cũng giống như khi thay vua đổi chúa, thời thế đảo lộn, ai làm vua, ai làm quan, họ đều chẳng quan tâm, bởi ngày mai thức dậy, họ vẫn sống như ngày hôm nay.
Cuối cùng, Đoàn Kỳ Phàn đã dẫn quân tổng tấn công vào hang ổ của Mạnh lão gia, rồi một mình xông vào ngôi nhà mà lão ta đang ở. Sở dĩ y muốn đơn thương độc mã đến tận sào huyệt của địch là vì trong lòng y, Mạnh lão gia luôn là nhân vật đáng khâm phục. Y đẩy cánh cổng lớn có treo cái đầu bò, quả nhiên Mạnh lão gia đang ở bên trong. Lão vẫn nằm trên chiếc ghế đu bằng trúc mà mình yêu thích nhất, vẫn chậm rãi hút tẩu thuốc lớn mà lão không rời suốt nửa đời người.
“Ngồi đi.” Lão dùng cái que gỗ chỉ về phía chiếc ghế tựa mà lần nào đến, Đoàn Kỳ Phàn cũng ngồi. Mạnh lão gia vẫn điềm nhiên như thường. Dù bên ngoài đang chém giết nhau khốc liệt thế nào thì đến trước cửa nhà của Mạnh lão gia, tất cả đều bị bỏ lại. Chính vì thế, giờ phút này, Đoàn Kỳ Phàn ngồi yên vị trên ghế như thể không phải muốn đến tiếm ngôi mà chỉ như một tướng lĩnh dưới trướng của lão ta. Mạnh lão gia thấy y chịu ngồi liền mỉm cười, gật đầu với vẻ được an ủi. Trong vô số những vết nhăn đang nheo lại nơi đuôi mắt, giường như có cả nét tự giễu của tuổi già, chúng toát ra vẻ u buồn khiến người ta thấy bùi ngùi.
“Được… Hiếm khi thấy cậu chịu nể mặt lão già này.” Mạnh lão gia từ tốn cất lời.
“Tôi có ngày ngẩng đầu lên được ở Lương Sơn này, cũng do công Mạnh lão gia cất nhắc. Có điều bị bức đến bước này cũng do một tay ông tạo ra.” Đoàn Kỳ Phàn cảm thán nhưng không hề thấy hối tiếc.
Tia sát khí thấp thoáng giữa hai đầu lông mày khiến vẻ ung dung tự tại mà lão cố tình trưng ra hoàn toàn biến mất không tăm tích. Đương nhiên Mạnh lão gia rõ hơn ai hết, nuôi hổ ắt có ngày bị hổ vồ, chỉ tiếc gã thanh niên đứng trước mặt lão không phải con đẻ của lão. Lão lặng lẽ rít hơi thuốc cuối cùng rồi vứt cái tẩu sang một bên, từ nay về sau, lão sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa. “Duyên phận có hợp có tan, đời người ai chẳng có lúc phải nuối tiếc. Ta không phải là người hay hối hận, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian trở về mấy hôm trước thì ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trừ khử cậu. Tuy ta từng muốn coi cậu như tâm phúc, từng muốn tin tưởng cậu như tin tưởng con trai mình, nhưng dòng máu chảy trong cơ thể cậu rốt cuộc vẫn không phải của ta. Dẫu cậu có trung thành với ta hơn nữa, ta vẫn không thể không đề phòng.”
Thì ra Đoàn Kỳ Phàn bị Mạnh lão gia đột ngột bao vây tiêu diệt chẳng qua vì y lỡ mất “cái duyên huyết thống” với lão. “Bởi vậy ông mới tin theo lời xúi giục của thằng con kém cỏi, cố tình gán cho tôi một tội danh vô lý? Lòng trung thành rất mực của tôi vĩnh viễn không thể sánh bằng ba thằng con rác rưởi của ông ư?”
“Cậu cũng biết đấy, ta già rồi, không thể ngồi ở vị trí này bao lâu nữa. Đối với ta, cậu đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất. Chính vì ba đứa con trai của ta đều không thể bằng cậu nên ta càng không thể dung nạp cậu. Mặc dù ba đứa nó đều bất tài vô dụng, nhưng ta vẫn là cha chúng nó. Chỉ cần ta còn tồn tại trên cõi đời này một ngày thì quyền lực vẫn nằm trong tay ta. Dẫu một ngày chúng không muốn an phận, ta vẫn tự tin có cách đối phó với chúng. Nhưng với cậuthì… bao nhiêu phòng bị của ta cũng thành thừa.” Mạnh lão giã nói ra những điều bấy lâu nay vẫn giấu kín tận đáy lòng, chỉ tiếc lão vẫn thua số phận.
Đoàn Kỳ Phàn bỗng bật cười, chế giễu: “Cũng nhờ Mạnh lão gia xem trọng tôi nên tôi mới không làm ông thất vọng trong vở kịch ngày hôm nay.”
Mạnh lão gia chỉ cười không nói gì, không rõ lão thấy khó chịu hay bất lực. Đột nhiên, mặt lão đanh lại, nhanh như chớp móc khẩu súng giấu dưới bàn ra, nhưng đã bị Đoàn Kỳ Phàn nhanh tay khống chế. Chẳng những súng bị văng xuống đất mà lão còn bị bắn trúng tay phải.
“Quả nhiên ông đã già rồi.” Đoàn Kỳ Phàn nhìn dáng vẻ thảm hại đến tột đỉnh của Mạnh lão gia. Mới năm nào, lão còn quát mắng những thuộc hạ không dùng người cao tuổi, oai phong biết mấy, vậy mà giờ lại bị chính gậy ông đập lưng ông. Lão không ngại cơn đau thấu tim nơi cánh tay, vẫn ngẩng cao đầu nhìn Đoàn Kỳ Phàn, nhưng không che dấu được dấu vết của sự thất bại.
Mạnh lão gia đang nghĩ mình sắp xong đời thì thằng con trai út tên Long Phi đã kịp thời lao tới, quát lớn: “Đoàn Kỳ Phàn! Nếu mày dám động đến cha tao thì cả nhà con vợ mới cưới của mày sẽ chết không có đất chôn thây.”
Đoàn Kỳ Phàn chột dạ, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại. Mấy ngày trước, y đã sắp xếp cho Mộc Sa và cả nhà cô bí mật chuyển đến căn cứ mới, đề phòng đối phương giở thủ đoạn này. Giờ quả nhiên Long Phi định làm thế thật. Hắn muốn làm cho y rối loạn đây mà, còn khuya y mới mắc bẫy. Thế là y điềm nhiên nói: “Long Phi, con rùa rụt cổ như mày bỗng trở nên có khí phách từ bao giờ thế? Làm ông đây cười rách cả miệng mất. Đừng giở trò trẻ con đó ra với tao. Nếu mày quỳ xuống cầu xin tao, biết đâu tao còn rủ lòng thương tha cho mày con đường sống.”
“Phì!” Long Phi nhổ nước bọt xuống đất, sau đó giơ một món trang sức bằng ngọc phỉ thúy lên, cười lạnh, nói: “Mày mở to mắt chó ra mà nhìn! Chẳng lẽ ngay cả vòng tay của vợ cũng không nhận ra sao?”
Đoàn Kỳ Phàn vừa nhìn đã nhận ra ngay. Đây chính là chiếc vòng ngọc mà đích thân y và Mộc Sa chọn mua trong một tiệm đá quý nổi tiếng nhất trong thành. Rồi chính y đeo nó vào tay cô, như một minh chứng suốt đời suốt kiếp gắn chặt hai người với nhau. Khi ấy, Mộc Sa còn ngượng ngùng nhưng rất nặng tình nới với y, cả đời này cô sẽ không bao giờ tháo nó ra. Bây giờ, chiếc vòng lại rơi vào tay quân khốn nạn như Long Phi, điều đó chứng tỏ Mộc Sa đang lành ít dữ nhiều. Nhưng rốt cuộc kẻ nào đã bán đứng y?
“Mộc Sa đang ở đâu? Long Phi, mẹ kiếp, mày không xứng là thằng đàn ông!” Lúc này, Đoàn Kỳ Phàn chỉ muốn cho đầu Long Phi thủng lỗ chỗ, nhưng y không dám manh động, đành lùi một bước, túm lấy Mạnh lão gia đang bị thương để làm vật trao đổi. “Bây giờ, lão già nhà mày đang ở trong tay tao, mày muốn nhận người hay nhận thủ cấp thì tùy. Có điều, tốt nhất là mày quyết định nhanh lên, kẻo lũ giá áo túi cơm vô dụng của mày ở bên ngoài chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu.”
“Hừ… Nếu có bản lĩnh thì cứ động đến cha tao đi! Đến lúc đó, tao không dám đảm bảo con vợ mày vẫn giữ được tấm thân trong sạch hay đã thành hoa vùi liễu dập đâu. Không khéo lại chết ở trong rừng, bị sói hoang gặm sạch đến cả mẫu xương cuối cùng ấy chứ. Mà điều đó đếch liên quan đến tao.”
“Đồ súc sinh! Có bản lĩnh thì đến đây!”
Mấy câu khích tướng của Long Phi khiến Đoàn Kỳ Phàn nhất thời mất hết lý trí, y phẫn nộ siết chặt cổ Mạnh lão gia, như thể muốn trút tất cả lo lắng và giận dữ đang dâng lên tận cổ họng lên người lão già. Nhưng vừa nghĩ đến Mộc Sa, y liền từ từ giảm lực siết, cố ý thăm dò Long Phi. “Long Phi! Mày cố tình khích tướng tao chẳng qua vì muốn mượn tay tao giết chết lão già này, như vậy mày sẽ danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí của lão chứ gì! Mày quả nhiên là thằng súc sinh. Xem ra chuyện Mộc Sa bị mày bắt cóc chỉ là cái cớ để mày lợi dụng tao!”
Long Phi trợn mắt, thẹn quá hóa giận, quát: “Đồ con rùa nhà mày, đừng có khua môi múa mép trước mặt tao! Biết điều thì mau thả cha tao ra, nếu không sau này đừng mong gặp lại Mộc Sa.”
Đoàn Kỳ Phàn cười khẩy, nhìn sang phía Mạnh lão gia chỉ im lặng từ đầu đến giờ, hỏi: “Ông nhìn thấy chưa? Đây chính là đứa con vô dụng mà ông gửi gắm bao kỳ vọng đấy. Kỳ vọng vào thứ vô nhân tính thế này, ông thực sự không hối hận sao?”
“Thứ không bằng cầm thú này có mất nhân tính đến đâu… thì vẫn là con trai ta. Chẳng có gì đáng phải hối hận cả… Chỉ có điều ta biết, cậu vẫn còn nhân tính.” Lời của Mạnh lão gia vừa trầm thấp, vừa chất chứa sự chua xót, khuôn mặt trắng bệch mất hết sức sống của lão càng trở nên già cỗi hơn bao giờ hết bởi sự táng tận lương tâm của Long Phi.
“Ông nghĩ nói thế, tôi sẽ tha cho ông sao?” Đoàn Kỳ Phàn bắt đầu cảm thấy thương lão, nhưng chẳng qua đó là niềm cảm thông đối với một người cha bị rơi vào hoàn cảnh thê lương này thôi.
Mặc dù Đoàn Kỳ Phàn phủ nhận nhưng Mạnh lão gia vẫn khẳng định chắc chắn: “Như ta đã nói, cậu vẫn còn nhân tính.” Lời khẳng định của Mạnh lào gia khiến Đoàn Kỳ Phàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Y quay lại nhìn chằm chằm vào Long Phi, gằn giọng quát: “Long Phi! Mày nghĩ chỉ cần giơ vài cái vòng ngọc này lên là sẽ khiến tao tin mày sao? Đúng là đồ cặn bã! Không nghĩ ra thủ đoạn nào cao siêu hơn à?”
“Mày tin hay không, tao không thèm quan tâm. Nhưng mày nên biết thằng Oai Tử là kẻ sống bằng việc bán tin, nó chỉ nhận mặt tiền chứ không nhận mặt người. Nếu mày thực sự coi nó là anh em thì chắc mày biết rõ hơn ai hết, đối với nó tiền bạc chẳng khác gì ông tổ.”
Đoàn Kỳ Phàn chợt nhận ra mình đã sơ suất điểm này. Tính hết mọi đường, cuối cùng lại tính sai ở thói tham thú tiền bạc đã trở thành bản tính của Oai Tử. Chính vì y và Oai Tử đã từng cùng nhau vào sinh ra tử nên sau khi nắm quyền trong tay, y không để ý Oai Tử thiệt thòi, thậm chí còn coi gã là vị huynh trưởng đáng tin cậy nhất, có điều y không ngờ tiền bạc lại chiến thắng mọi thứ trên đời, trước tiền bạc thì còn tình nghĩa anh em. Ngoài Oai Tử ra, đúng là không có ai khác biết được nơi ở của Mộc Sa. Nhưng Long Phi không phải kẻ giỏi tính kế, trừ phi có kẻ xúi giục hắn, đó mới là mối họa khiến y không thể yên tâm nhất. Y cố nhẫn nhịn, tiếp tục dò hỏi: “Oai Tử là huynh đệ tốt của tao. Mày muốn khiêu khích ly gián e không dễ đâu. Huống hồ, mày đã ngang nhiên bắt cóc Mộc Sa thì chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thả cô ấy để lấy lòng tao, phải không? Hình như mày không có bản lĩnh khiến người ta tận trung với mày thì phải.”
“Đúng là tao không có bản lĩnh đó.” Long Phi khẳng khái thừa nhận, cười gian xảo. “Nhưng mày chớ quên, người ban đầu tố cáo tội mày là ai…”
“Mộc Sa đang ở trong tay hắn sao?” Đoàn Kỳ Phàn không thể bình tĩnh được nữa, y biết bên cạnh Long Phi luôn có mưu sĩ chuyên giúp hắn vạch kế hoạch đối phó với y. Y cũng đã điều tra lai lịch của người này, hắn chính là người của bang Long Giang, đối thủ của Tiểu Kim Đường. Vì muốn lũng đoạn nguồn cung cấp thuốc phiện cho Vũ Hán nên hắn liên thủ với Long Phi, ba lần bảy lượt vu oan giá họa cho y, khiến y bị thất thế trước mặt Mạnh lão gia. Cho dù trước đó, y không hề có ý định tạo phản, nhưng chính họ đã ép y không thể không phản. Nếu Mộc Sa rơi vào tay hắn thật thì mọi chuyện không hay rồi.
Lúc này, Đoàn Kỳ Phàn thực chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục chiến đấu. Dù bỏ đi lúc này sẽ khiến mọi công lao trước day của hắn đều tan biến trong nháy mắt nhưng y buộc phải cứu Mộc Sa trước. Chỉ cần đi từ bây giờ, nhất định y sẽ tìm thấy cô. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng nổ, tiếng khóc than, tiếng cầu cứu lúc trầm lúc bổng, tựa hồ có một đoàn người ngựa đang tiến vào. Long Phi chẳng buồn để ý đến ông bố già, chạy như bay ra ngoài của xem xét tình hình. Vừa thò đầu ra khỏi cửa, hắn đã lập tức rụt vào, đang định đóng cửa thì có người xông tới. Trên mình người đó đầm đìa máu, vừa nhìn thấy Long Phi, người đó đã đấm đá túi bụi vào người hắn như phát điên, vừa đánh vừa giận giữ hét lên: “Long Phi… Hôm nay tao sẽ lấy mạng mày. Tao sẽ lấy mạng mày…”
“Tía?” Đoàn Kỳ Phàn nhận ra giọng nói quen thuộc, quan sát kĩ dáng người, y càng chắc chắn hơn. Người đó chính là A Cố, bố vợ y. Nhưng dường như A Cố không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác, chỉ cắm đầu tần công Long Phi, tiếng nói cứng cỏi lúc đầu dần chuyển thành tiếng gào thét bi ai: “Mày trả con gái lại cho tao! Trả con gái lại cho tao! Trả cái Mộc Sa cho tao…”
Cuối cùng, chuyện Đoàn Kỳ Phàn lo sợ nhất đã được thốt ra từ miệng A Cổ. Y hoảng hốt hỏi: “Tía… Tía nói gì? Mộc Sa làm sao?”
Cuối cùng, A Cổ cũng nghe thấy giọng Đoàn Kỳ Phàn. Cùng lúc Long Phi ngã nhào xuống đất, ông ta cũng ngồi phịch xuống bên cạnh với khuôn mặt sầu não, ôm đầu khóc thảm thiết. “Mộc Sa… Mộc Sa… bị thuộc hạ của tên súc sinh này giết hại rồi.”
Một cơn đau như xé tim xé phổi đột nhiên ấp đến, khiến bao nhiêu hùng tâm tráng chí trước khi xuất trận của Đoàn Kỳ Phàn chỉ trong nháy mắt đã bị phủ một màu đỏ của máu.
“Không thể có chuyện đó! Tôi vẫn chưa ra lệnh, làm sao anh ta dám hại Mộc Sa!”. Long Phi vẫn còn xảo biện, như thể chính hắn cũng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. A Cổ thấy hung thủ giết người vẫn cứng miệng chối tội, lại càng tức giận, nhào vào hắn, đấm đá túi bụi thêm một hồi nữa. Ngặt nỗi, ông ta cũng đã già rồi nên chẳng bao lâu đã để Long Phi chiếm thế thượng phong. Hình như A Cổ không thể chịu nổi nữa. Đột nhiên, có tiếng súng vang lên, máu rơi đầy mặt mũi A Cổ, Long Phi đang ngồi trên người A Cổ bỗng mềm nhũn, nghiêng ngả rồi đổ rạp xuống. Máu tuôn chảy ồ ạt từ lỗ thủng trên đầu hắn. Cánh tay cầm súng của Đoàn Kỳ Phàn từ từ hạ xuống, hai mắt ý đỏ ngầu. Y nín thở, giọng khản đặc, hỏi: “Tía… Mộc Sa đang ở đâu?...”
Sau khi có được câu trả lời của A Cổ, Đoàn Kỳ Phàn không hề do dự, lập tức buông bỏ mọi thứ trước mắt. Y biết quân của Tiêu Vân Thành đang ở ngay ngoài cửa, cũng biết huynh đệ của y đang tắm trong máu kẻ thù. Nhưng vì Mộc Sa, y đành tháo chạy khi đã lâm trận. May mà đại cục đã phân định rõ ràng, Tiêu Vân Thành chỉ cần thay y trấn giữ cục diện mà thôi.
Có lẽ đến tận lúc chết, Long Phi cũng không ngờ được hắn đã bị chính “quân sư” của mình phản bội. Trên thực tế, khi quân đội của Tiêu Vân Thành đặt chân lên đất Lương Sơn thì kẻ đó đã chạy mất dạng. Trước khi đi, hắn đã vơ vét sạch sành sanh của cải của Long Phi. Hùng cứ Lương Sơn mấy chục năm, oai phong nửa đời người, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm bại đến hoang đường, ngoài phẫn uất tự cắt tai mình, Mạnh lão gia chẳng biết làm gì hơn nữa. Lúc này, lão chỉ hận một nỗi không thể dùng toàn bộ gia đình và cả tính mạng để đổi lấy thiên hạ, trong khi đó Đoàn Kỳ Phàn lại nguyện hiến cả tòa Lương Sơn, chỉ mong cứu được tính mạng của Mộc Sa.
Khi y cuống cuồng chạy đến ngôi nhà cũ mà A Cổ nói thì nhìn thấy cái giường lấm tấm vết máu. Ngay cả con Hán Hán mà Mộc Sa yêu quý nhất cũng không thấy đâu. Đối với Mộc Sa, nó chính là mạng sống, là “đứa con” mà cô không thể xa rời. Giờ không thấy Mộc Sa đâu, ngay cả nó cũng mất tích. Đột nhiên, cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh, anh trai của Mộc Sa đã về.
Đoàn Kỳ Phàn vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi dồn: “Anh, Mộc Sa đâu?”
Đạt Mộc đầu buồn cúi đầu, nước mắt chảy ròng ròng, đáp: “Lúc bọn anh lục soát xưởng chế thuốc phiện thì nhìn thất Mộc Sa, nhưng khi ấy, Mộc Sa đã… không còn thở nữa…”
“Cô ấy chết… như thế nào?” Đoàn Kỳ Phàn thực sự không muốn hỏi câu này, nhưng y bắt buộc phải biết.
“Nó… dùng dây thừng…” Đạt Mộc ngập ngừng, dường như anh ta cũng sợ phải lần nữa đối diện với sự thực đau đớn. Thực ra, dù anh ta không nói rõ thì Đoàn Ky Phàn cũng biết. Trước đây, đã có lần y treo cổ người ta. Y từng nhìn rõ mồn một cảnh tượng thảm khốc, ngũ quan méo mó đến biến dạng của kẻ xấu số. Chí có điều, y không ngờ có một ngày, hình phạt ấy lại ứng trên người Mộc Sa. Thật mỉa mai làm sao!
“Sau đó thì sao?” Nén cơn xúc động, Đoàn Kỳ Phàn hỏi tiếp.
“Anh chưa tìm ra hung thủ, khi trở lại ngôi nhà cũ thì không thấy Mộc Sa đâu. Sao đó phát hiện góc giường của Mộc Sa có dấu chân của Hán Hán, anh liền đuổi theo đến căn lều gỗ nhỏ mà bọn em vẫn ở dưới chân núi, vừa hay nhìn thấy Hán Hán đang ngồi ở đó. Nhưng khi anh đến gần thì Hán Hán lại bất ngờ tấn công. Dù anh lấy cây đánh nó, nó cũng không chịu đi, anh đành chạy về lấy súng săn tới. Đi nào! Chúng ta đi đưa Mộc Sa về.” Đạt Mộc gạt nước mắt, lấy khẩu súng săn treo trên tường, vừa bước qua ngưỡng cửa thì bị Đoàn Kỳ Phàn kéo lại, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Mau đi đưa Mộc Sa về thôi.”
“Để Hán Hán ở bên cô ấy đi.”
“Nhưng đó là vợ của cậu mà. Hán Hán chỉ là con vật, để như thế quá nguy hiểm.”
“Chẳng ai trong chúng ta có thể bảo vệ được cô ấy, ngược lại còn khiến cô ấy bị hại. So với Hán Hán, em thực sự thấy mình còn chẳng bằng nó.” Ngay cả người đàn bà mà mình yêu thương mà y còn không bảo vệ nổi, không còn nghi ngờ gì nữa, y chính là thằng đàn ông kém cỏi nhất trên thế gian này. Giờ đây, y còn mặt mũi nào gặp lại Mộc Sa nữa? Trừ phi báo được đại thù này. Bất kể phải trả giá đắt đến mức nào, y cũng phải báo thù!
Khi Tiết Vân Tần nhận được điện báo của Tiêu Vân Thành, hắn biết Đoàn Kỳ Phàn đã rời khỏi Lương Sơn, muốn về Vũ Hán tìm bang Long Giang để báo thù. Ban đầu, Tiết Vân Tần cắm quân cờ này ở Lương Sơn chẳng qua vì muốn y cung cấp nguồn thuốc phiện đầy đủ cho mình và tiện quay vòng các chi phí từ các điểm tình báo khác nhau ở Vũ Hán. Bây giờ, quân cờ này bỗng nhiên không nghe theo sự điều khiển của hắn, theo lẽ thường thì Đoàn Kỳ Phàn tuyệt đối không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhưng nghĩ lại, có lẽ để Tiêu Vân Thành thay Đoàn Kỳ Phàn trấn giữ Lương Sơn cũng chẳng tổn hại gì. Trong khi đó, bên phía Tiểu Kim Đường, Long lão đại đã biết quá nhiều bí mật, không thể để hắn sống lâu được. Đã đến lúc hắn phải nuôi một con rối khác. Xem xét các lựa chọn thì Đoàn Kỳ Phàn là ứng viên sáng giá nhất. Tuy nhiên về mặt tình cảm, hắn vẫn không thể chấp nhận việc đối phương đi lại nước cờ. Có điều, trước khi quyết định, hắn phải đến găp một người. Mỗi lần đến thăm cha xong, hắn đều tiện đường đến thăm một vị tiền bối khác. Huống hồ, đây là chuyến thăm đầu tiên của hắn trong năm nay.
Sau khi Tư Kỳ bị giam vào ngục, hắn liền chuyển bà Đoàn đến một viện dưỡng lão do người nước ngoài xây dựng ở Thanh Sơn. Thực ra, hắn đã giở chút thủ đoạn khiến bà tin rằng trước khi bà rời khỏi nhà, Tư Kỳ đã gặp phải bất kỳ trắc. Còn tấm lòng nghĩa hiệp của hắn là do con gái lúc sinh thời đã nhờ vả. Vì đây là một vở kịch nên hắn càng phải diễn sao cho thật hoàn hảo sao cho không ai có thể phạt hiện và sinh nghi. Tuy lần nào bà Đoàn cũng nói chỉ cần đến thăm bà là tốt rồi, không cần quà cáp làm gì cho phí tiền, nhưng chưa lần nào hắn đến tay không, mà luôn mang theo đồ ăn. Giờ mới qua Tết, hàng hóa còn chưa bày bán nhiều nhưng ở Khởi Nghĩa Môn có hàng bán đồ khô khá ngon, Tiết Vân Tần tự mình đến đó chọn một ít hạnh nhân, quả óc chó và táo khô. Người già răng lợi cái còn cái mất, ăn những thứ này vừa không mỏi miệng lại vừa có lợi cho sức khỏe.
Đưa tay sờ túi áo, hắn phát hiện đã hết thuốc lá từ bao giờ, vừa định mua một bao nhưng lại nghĩ không đi luôn thì sẽ bị muộn, thế là hắn gọi xe kéo đến luôn Thanh Sơn. Trước cửa viện dưỡng lão có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, vì giá cả phải chăng nên rất đông khách. Chủ cửa hàng là một chàng trai khỏe mạnh chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Bất luận người qua đường muốn dừng chân mua hàng hay chỉ tò mò vào xem thử rồi chê hết thứ này tới thừ khác thì trên mặt ông chủ trẻ luôn nở một nụ cười thuần hậu. Nhìn thấy Tiết Vân Tần xuống xe, anh ta liền gọi với vẻ thân thuộc: “Anh đến rồi à? Muốn mua gì không? Hôm nay có hàng mới về đấy.” Tiết Vân Tần xua tay cười rồi đi vào viên dưỡng lão.
Bà Đoàn vừa buộc dây giày xong, ngẩng đầu đã thấy Tiết Vân Tần đến. Bà vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi mời hắn ngồi xuống. Thấy Tiết Vân Tần lại xách đồ ăn đến, bà nghiêm mặt trách: “Coi cậu kìa. Lại tốn tiền rồi. Cậu có thời gian đến thăm, bà già này đã mừng lắm rồi, điều đó còn có ý nghĩa hơn những thứ vô nghĩa mà cậu mang đến.”
Tiết Vân Tần mỉm cười, đặt gói giấy xuống, nói: “Chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà bác, đâu có đáng tiền.”
“Không đáng tiền đến đâu cũng phải dùng tiền dùng bạc để mua. Những thứ bánh trái cậu mang đến từ hồi tết Nguyên Tiêu, tôi còn chưa ăn hết đây này.” Bà Đoàn ngoài miệng thì trách nhưng trong bụng lại rất vui.
Tiết Vân Tần thấy bà rót trả cho mình, vội đứng dậy. “Để cháu. Bác cứ ngồi xuống đi.” Rót trà xong, hắn mở một gói giấy ra, bên trong là hạt dẻ cười mà bà Đoàn thích ăn nhất. Nghĩ đến những thứ từ tận tết Nguyên Tiêu mà bà vẫn chưa ăn hết, Tiết Vân Tần liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bác đừng bạc đãi bản thân quá. Đồ ăn để lâu dễ bị hỏng, như thế chẳng phải càng có lỗi với đồ ăn sao?” Nói rồi, hắn bố một nắm hạt dẻ cười, đặt vào hộc tủ đầu giường của bà.
Nhìn nắm hạt dẻ cười, bà Đoàn càng cảm động không nói nên lời. Nghĩ đến chuyện Tư Kỳ gặp nạn mất sớm, Đoàn Kỳ Phàn đến giờ vẫn chẳng biết tung tích ở đâu, rồi lại nhìn Tiết Vân Tần đang ngồi trước mặt, bà ngẫm đúng là số phận. Năm đó, khi lần đầu gặp Tiết Vân Tần, bà nào ngờ được sau này, người chăm sóc bà lại là hắn. Trong lúc cảm xúc dâng trào, bà không kìm được nước mắt. Không muốn Tiết Vân Tần nhìn thấy, bà vội len lén lau đi, rồi lại ngẩng mặt nở nụ cười hiền hậu, nói: “Mấy năm nay đều sống nhờ vào sự cứu tế của cậu, đúng là làm phiền cậu quá. Đôi lúc tôi nghĩ, thực chẳng biết mình còn tồn tại trên cõi đời nàu làm gì nữa, để đến nỗi phải liên lụy đến cậu.”
Tiết Vân Tần đã nghe bà nói câu này rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn an ủi: “Sống mới có hy vọng chứ ạ. Chẳng phải bác thường nói, dẫu phải về trời thì vẫn muốn nhìn thấy anh cháu họ trước khi nhắm mắt sao? Giờ còn chưa thấy anh ấy đâu, sao bác đã nói những lời nản chí thế?”
“Haizz… Còn chẳng biết có gặp lại được không.” Bà Đoàn mong ngóng bao năm mà vẫn không được thỏa nguyện. Ngoại trừ lần trước nghe Tư Kỳ nói Đoàn Kỳ Phàn đã về Vũ Hán và để lại ít tiền cho nhà thì hoàn toàn bặt vô âm tín. Bây giờ, bà còn chuyển nơi ở, chỉ sợ cơ hội liên lạc được với y lại càng mờ mịt hơn. Mấy lần bà định cất lời nhở vả Tiết Vân Tần, nhưng sợ làm phiền người ta nhiều quá nên ngại chẳng dám mở miệng. Nhưng lần nào cũng vậy, Tiết Vân Tần đều chủ động thông báo sẽ nhờ bạn để ý giùm, có tin tức gì nhất định sẽ nói cho bà biết. Mặc dù từ trước đến nay, Tiết Vân Tần chưa thu được tin tức gì nhưng bà vẫn không quên tấm lòng của hắn.
“Trước đây, tôi thấy cậu mang dáng vẻ công tử con nhà giàu, cứ ngỡ cậu là loại thiếu gia hời hợt và không có trách nhiệm, nên mới nói những lời khó nghe. Nhưng giờ Tư Kỳ đã đi rời mà cậu vẫn nhỡ đến bà già như tôi, nghĩ lại mà thấy áy náy quá. Khổ thân Tư Kỳ, chưa được hưởng phúc phận này đã lâm nạn, suýt nữa còn liên lụy đến cậu. Nếu cậu không giúp tôi tìm một nơi an sinh thì e rằng tôi đã xuống suối vàng từ lâu rồi…” Đề tài mà người già hay nhắc đến nhất luôn là những chuyện liên quan đến quá khứ, mà đã nói là không thể ngừng lại được. Tiết Vân Tần nhẫn nại ngồi nghe, thỉnh thoảng lại phô ra vẻ mặt trầm tư, không biết đang nghĩ gì về quá khứ hay đang mưu tính điều gì. Bà Đoàn tách vài hạt dẻ cười, đưa cho hắn ăn, trong đầu vẫn hồi tưởng về quá khứ. “Sắp đến tết Thanh Minh rồi, lại phải đi tảo mộ cho Tư Kỳ. Nháy mắt đã hai năm, con bé đến là xấu số…” Nói đến đây, dường như bà chẳng bóc nổi hạt dẻ nữa. Tiết Vân Tần lặng lẽ cầm lấy nắm hạt dẻ trong tay bà, bóc xong rồi trả vào tay bà. Sau đó, hắn lại bố thêm một nắm nữa và giúp bà tách vỏ. Hắn biết, điều bà cần chỉ là một đối tượng ngồi nghe mình dốc bầu tâm sự. Mà điểm đáng thương nhất của người già cũng chính là điểm này.
Nhiều bậc hậu sinh chê người già hay than vãn nên không thích nghe họ ca cẩm, thực ra không phải họ thích than vãn mà chẳng qua vì họ cô đơn và cần một thính giả. Người già cũng giống như trẻ con, họ đều mong muốn, có được sự tôn trọng của người xung quanh. Tiếc là bây giờ ngay cả ca cẩm, cha hắn cũng chẳng thể làm nổi nữa, chỉ có thể ú a ú ớ kêu lên những tiếng vô nghĩa mỗi khi tức giận. Thực ra, có người già ở bên ca cẩm chuyện nọ chuyện kia chẳng phải cũng là một niềm hạnh phúc sao? Hắn thở dài, cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ, trong khi đó, bà Đoàn vẫn tiếp tục với dòng hồi ức: “Thời con gái, tôi rất thích ăn hạt dẻ cười, nhưng sau này nhà nghèo nên chớ nói đến hạt dẻ, ngay cả lạc cũng chẳng có tiền mà mua. Tuy vậy, mỗi khi Tết đến, kiểu gì nhà cũng có khách đến chơi, lúc ấy tôi hay bảo con bé Tư Kỳ ra ngoài nhặt củ lạc, dù mười hạt chỉ ăn được hai hạt là cùng, nhưng nó toàn đưa cho tôi những hạt ngon. Ngay cả khi tôi bảo nó ra đầu đường cuối chợ xin người ta cơm thừa canh cặn, nó cũng không bao giờ trách móc. Nhưng tôi biết nó không thích làm vậy. Trách sao được. Cảm giác bị người ta lườm nguýt, khinh rẻ thật chẳng dễ chịu gì! Nhưng nó là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, mặc dù rất ít khi được tiếp xúc với xã hội, cũng chẳng được học hành gì, nhưng tâm địa chẳng kém con cái nhà ai. Tiếc là nó đầu thai nhầm thời, giá như nó có mặt trên đời sớm hơn vài năm, biết đâu còn được nhờ phúc ông cụ, hưởng mấy năm làm tiểu thư sung sướng. Cũng vì cha nó sớm qua đời, nếu không chắc nó cũng chẳng phải chịu khổ chịu sở đến mức này. Cuối cùng, đang yên đang lành lại bị người ta mưu hại, ngay cả thủ cấp cũng chẳng thấy đâu… Tại tôi chăm sóc nó không tốt! Tại tôi cả…” Cuối cùng, bào Đoàn không thể kiềm chế được, bắt đầu khóc nức nở. Nỗi đau khổ dồn nén, tích tụ bao ngày hiện rõ trên khuôn mặt, vô số vết hằn ngang dọc của năm tháng như bị cỗ xe thời gian lăn qua và in dấu già nua. Tiết Vân Tần lẳng lặng nghe tiếng khóc rấm dứt của bà, tiếp tục bóc hạt dẻ cười. Hắn không ngẩng đầu lên vì còn đang bận đếm số hạt dẻ đã tách vỏ, một hạt, hai hạt, ba hạt…
Mãi hồi lâu, bà Đoàn mới nguôi ngoai. Tiết Vân Tần liền đứng dậy cáo từ, bỏ đống hạt dẻ cười đã bóc hết vỏ vào túi giấy dầu rồi dặn dò thêm vài câu, đại ý bảo bà đừng tiếc của mà không ăn. Lúc này, bà Đoàn mới lấy ra một đôi giày vải vừa mời làm xong, đưa cho hắn, nói: Tôi nhờ hộ lý mua ít vải tốt về làm giày cho cậu. Cậu đi thử xem có thoải mái không. Chẳng biết có vừa chân không nữa, có điều tôi đã ước lượng chân cậu rồi, chắc là vừa thôi.”
Tiết Vân Tần ngây người hồi lâu, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu bên mép giày. Đây là những hoa văn thông dụng thường thấy thời mạt Thanh, đến thời Dân quốc thì không có kiểu thêu thủ công phức tạp này nữa, chỉ còn loại giày vải may bằng các đầu mẩu vải. Thấy hắn cứ tần ngần không nhận, bà Đoàn lại ngỡ hắn không thích nên có phần thất vọng, cánh tay cầm giày dần hạ xuống. “Cậu xem tôi lẩm cẩm chưa kìa! Sao cậu có thể đi loại giày vải này chứ, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Hà hà… Tôi đúng là bà già lẩm cẩm.”
“Bác hiểu nhầm rồi. Cháu chỉ không ngờ có người lại làm giày tặng cháu thôi.” Tiết Vân Tần định thần lại, cung kính nhận lấy đôi giày vải quá đỗi bình thường.
Thái độ cung kính của hắn lại khiến bà Đoàn thấy ngại, vội vàng cười, nói: “Nếu cậu thích, sau này tôi lại làm thêm cho cậu vài đôi nữa. Cậu đi lâu sẽ biết giày vải đi thích hơn giày da nhiều.”
“Thế thì cháu không khách sáo nữa. Vất vả cho bác quá!” Tiết Vân Tần cười, cất giày vào cặp. Lúc ra khỏi viện dưỡng lão, hắn tạt vào cửa hàng tạp hóa mua bao thuốc. Lúc trả tiền, hắn cố ý hạ giọng thật thấp, nói với chủ tiệm: “Từ bây giờ, cậu phải canh chừng nghiêm ngặt mọi hành động. Nếu có người khả nghi tiếp cận mục tiêu, cậu cũng không được phép manh động, đầu tiên phải tìm hiểu rõ lai lịch của đối phương. Rõ chưa.”
“Anh cứ yên tâm! Loại thuốc em bán là loại thuốc hảo hạng nhất!” Cậu thanh niên ngồi xổm trên đất ngẩng đầu, cười tươi với khách hàng với vẻ rất mực lịch sự.
Trên con đường thường ngày vẫn đi, Tiết Vân Tần chợt phát hiện một kí hiệu đặc biệt. Kí hiệu này vô cùng quen thuộc với hắn.
Theo chỉ dẫn trên kí hiệu, hắn đến một ngôi nhà hoang. Một lão già đã đến đó trước, lão ta đang cúi người nâng niu một bông hoa dại chui lên từ khe giữa hai viên gạch. Dường như không nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Vân Tần, lão già vẫn mải mê với thú vui nhất đời của mình. Tiết Vân Tần dừng bước, lạnh lùng nhìn chân tường, hỏi: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Cả đời tôi chơi hoa, nhưng bông hoa đẹp nhất mà tôi chọn được chính là mẹ cậu. Chắc cậu biết điều này?” Lão già nhổ cây hoa lên, thể hiện vẻ tự hào không thể che giấu.
Nếu là chục năm trước, Tiết vân Tần sẵn sàng lao vào cho lão ta một cú đấm vì câu nói này, nhưng giờ hắn chỉ thản nhiên như chẳng nghe thấy gì, hỏi: “Đừng nhiều lời! Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”
Lão già quay lại, cười với vẻ niềm nở. “Tối biết cậu đã tìm thấy thư liên minh, thế nên…”
“Ông muốn có thư liên minh để lấy lòng Uông Tinh Vệ? Hay muốn phân chia thế lực với hắn?” Tiết Vân Tần hiểu đối phương đến chân tơ kẽ tóc. Lão già liền gật đầu, chứng thực Tiết Vân Tần đã nói trúng suy nghĩ của lão.
“Đúng vậy. Trước đây, cậu từng giúp tôi rất nhiều lần, lần này chắc không ngoại lệ chứ? Đương nhiên, tôi cũng biết cậu được Tưởng hệ sủng ái, nhưng mẹ cậu cũng được tôi chăm sóc rất chu đáo.”
“Nếu ông muốn tôi phải trả ơn? Ông cần phân biệt rõ, sở dĩ những lần trước tôi giúp ông là vì ông đã có ơn chăm sóc cha tôi trước khi cha tôi bị liệt. Nhưng ông cũng chẳng làm không công, đúng chứ?”
“Đúng là không làm không công. Nói gì thì nói, trên danh nghĩa, giữa chúng ta vẫn là quan hệ cha con. Lẽ nào cậu không định thể hiện tấm lòng với tôi sao?” Lã già không muốn về tay không, hắn cũng biết lão ta không bao giờ chịu như vậy.
Tiết Vân Tần móc chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, ném về phía ông ta, trong đồng hồ cất giấu thứ ông ta muốn. Hắn chậm rãi nói: “Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Có điều, bây giờ, vật này đang bị các thế lực truy lùng ráo riết, tốt nhất ông nên cất đi, một thời gian nữa, hãy mang ra dùng. Nếu ông tự tiện phá vỡ giao kèo giữa chúng ta thì tôi nhất định sẽ hạ thủ bất lưu tình. Điều này chắc ông cũng biết.” Trước khi bỏ đi, hắn còn nhắc nhở lần nữa: “Còn nữa, nếu lần sau còn nhắc đến mẹ tôi thì tốt nhất là ở tang lễ của bà ấy.”
Một người đàn bà nỡ lòng vứt bỏ con mình đi vì người tình của mình, cho dù hắn không thể phủ nhận về mặt huyết thống nhưng cả đời này cũng đừng hi vọng nhận được sự tha thứ của hắn.
Trên đường về nhà, hắn đột nhiên nghĩ đến đôi giày vải, nghĩ rất lâu. Thấy bên đường có người ăn mày khắp người mọc đầy mụn nhọt, một bên giày rách lộ ra năm đầu ngón chân đã đỏ ửng vì giá buốt, ngay cả chiếu đắp trên người cũng thủng lỗ chỗ, không thể che nổi khí lạnh tiết đầu xuân. Không hề do dự, hắn ném đôi giày vải mới tinh vào bát của người ăn mày. Người ăn mày cảm kích khấu đầu tạ ơn rồi hớn hở đi vào, có lẽ suốt nửa đời người, ông ta cũng chưa bao giờ được đi một đôi giày mới như thế. Khuôn mặt đen đúa lộ ra vẻ vui mừng mà người thường chắc chẳng bao giờ tưởng tượng nổi. Chỉ là một đôi giày nhưng lại có thể mang đến niềm vui bất tận cho một số người. Có lẽ nên tặng quà cho những người đang cần đến chúng, như vậy họ sẽ biết ơn ta hơn.
Nhớ lại thời thiếu niên, ông già từng nhắc đi nhắc lại với hắn một cậu: “Vân Tần, con không được phép nhận ân huệ của bất cứ ai, dẫu ân huệ ấy xuất phát từ lòng thiện hay có mục đích. Bởi sau này chúng sẽ biến thành gánh nặng của con. Con buộc phải học cách dứt bỏ. Đó là cái giá để trở thành một nhân viên tình báo xuất sắc.” Bây giờ, hắn đã trở thành sĩ quan tình báo ưu tú nhất đúng như mệnh lệnh của thầy, đồng thời hắn đã quên mất những thứ gọi là tình cảm, lương tâm.
Đây chính là dứt bỏ!
Thành tích thi theo nhóm đã được thông báo, ba người đứng đầu lần lượt là Đoàn Tư Kỳ, Tăng Cửu Nhã và một thành viên của tổ A. Tuy một vài học viên khác cũng hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị huấn luyện viên Quảng đánh trượt.
Thì ra nhiệm vụ lần này của các học viên nữ được chia thành hai loại. Loại thứ nhất, những cô gái còn trinh vẫn phải giữ được sự trinh trắng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Loại thứ hai, những cô gái không còn trinh bất kể là dùng mĩ nhân kế hay cách gì khác, buộc phải lấy được tín vật thật sự trên người đối phương. Bài thi đối với các học viên thuộc loại thứ nhất nhằm mục đích kiểm tra khả năng rút lui an toàn, còn đối với các học viên thuộc loại thứ hai nhằm mục đích kiểm tra khả năng quan sát nhanh nhạy. Những học viên không đạt là vì họ lấy phải thứ giả mạo hoặc hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị thất thân, có những học viên còn mất cả chì lẫn chài.
Theo quy định, tất cả những học viên không vượt qua kỳ thi đều bị xử lý, nhưng không biết có phải vì sắp đến Tết hay không mà các huấn luyện viên lại đặc biệt khai ân, cho phép những học viên chưa qua được thi lại, hi vọng họ có thể bù đắp thông qua kì thi lấy trộm tín hiệu đài địch và phá giải mật mã. Đó vốn là bài học mà thường ngày học viên vẫn phải luyện tập, nhưng lần thi này hoàn toàn không đơn giản chút nào. Những học viên có thành tích tốt nhất như Đoàn Tư Kỳ, Tăng Cửu Nhã sẽ đóng vai đài địch, lại thêm chỉ huy ngồi trấn tại trường thi, phụ trách nhiệm vụ làm nhiễu sóng tín hiệu mà các học viên tham gia thi phải cố gắng thu nhận từ đài địch. Dù bọn Tư Kỳ có muốn nương tay với bạn mình thì vẫn rất khó qua cửa của Tiết Vân Tần. Những học viên đợi đến lượt thi nhìn thấy cảnh ấy cũng biết số phận bi thảm đang đợi mình, bước chân tiến về phòng điện báo cũng nặng nề khác thường, họ liên tục nhìn quanh bằng ánh mắt hoang mang.
Trường thi nằm ở vị trí tách biệt để tránh các học viên đóng vai “đài địch” nương tay với với bạn. Tiết Vân Tần ngồi cùng phòng với nhóm Tư Kỳ. Trong quá trình nói chuyện, Tư Kỳ luôn cúi gằm mặt xuống. Cứ nghĩ tới việc chỉ mười lăm phút nữa thôi, dưới gốc đào mà nàng từng ăn quả lại có thêm bao nhiêu xác chết bị vùi lấp, thậm chí ngay cả cậu học viên nam bại trận dưới tay nàng cũng đã bị vùi dưới một gốc đào nào đó mà nàng không biết; năm sau gối lên năm trước, hoa nở rồi hoa lại tàn mà họ vẫn cô đơn nằm đó, không người thân thích đến đón về quê mẹ là nàng lại nghĩ đến người mẹ suốt cả năm nay chưa được gặp mặt của mình, một nỗi buồn thương khó thành lời trào trong lòng.
Nàng muốn được lần nữa ôm lấy mẹ mà nũng nịu, muốn được lần nữa cất quả thị xanh vào chum gạo rồi quên mất để nó thối ra, bị mẹ mắng một trận te tua, muốn được lần nữa cùng mẹ đi chúc Tết hàng xóm rồi ngồi uống trà táo đỏ ở nhà người ta, muốn được lần nữa chạy lông nhông, khắp hang cùng ngõ hẻm xin cơm thừa canh cặn về nhà phơi thành lương khô. Nàng muốn lần nữa làm những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà nàng từng cảm thấy chuyện bình dị đến không thể bình dị hơn kia. Nhưng giờ đây, dường như đó là mong ước quá mức xa xỉ. Hiện thực bày ra trước mắt giờ đây chỉ có chiếc máy điện báo lạnh lẽo.
“Tít… tít…” Tiếng máy điện báo van lên, không ngừng trầm bổng theo nhịp ngón tay của các học viên, nghe phảng phất như tiếng khóc than không có tiết tấu. Đối với Tiết Vân Tần, nhiềm vụ làm nhiễu sóng đài địch dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc thực hiện từng động tác, bởi mỗi động tác của hắn liên quan đến rất nhiều mạng người. Hơn nữa, bất luận là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần đồng ý làm thì hắn chưa bao giờ qua quýt. Nhưng trước khi kì thi kết thúc, hắn đột nhiên nhận được một tín hiệu. Người truyền tín hiệu đã lợi dụng kĩ thuật chống trộm tín hiệu để truyền thẳng đến chỗ hắn. Nội dung của bức điện sau khi dịch mã là một câu hỏi rất đơn giản: “Có thể về thăm mẹ nhân dịp Tết không?” Tiết Vân Tần sững sờ nửa giây, sau đó không thèm đoái hoài. Nhưng sau khi liên tiếp nhận được tín hiệu với nội dung y hệt như thế thì cách xử lý lạnh lùng của hắn cũng không thể tiếp diễn.
“Không được!” Hắn dứt khoát trả lời. Chỉ mấy giây sau, hắn lại nhận được lời đáp trả đầy nhạo báng của đối phương. Tuy hắn không muốn dây dưa với trò chơi vô bổ và công tư lẫn lộn này nhưng đối phương cứ không buông tha cho hắn.
“Rốt cuộc mẹ tôi còn sống hay đã chết?”
“Sắp hai năm rồi, chẳng lẽ không được phép gặp một lần sao?”
“Ngày tốt nghiệp sẽ là ngày đoàn tụ.” Đây là lần cuối Tiết Vân Tần trả lời câu hỏi của nàng. Dẫu nàng có oán hận hay chửi thầm trong bụng thì hắn cũng không bao giờ thay đổi nguyên tắc làm việc của mình.
Đúng lúc đó, thời gian thi kết thúc. Tiết Vân Tần vẫn ngồi yên trên ghế, đợi toàn bộ học viên rời khỏi lớp, hắn mới chậm rãi đứng dậy. Khi đi ngang qua chỗ của Tư Kỳ, hắn đứng lại. Nghĩ đến mấy lời mặc cả ấu trĩ khi nãy phát ra từ chính vị trí này, lòng hắn chợt nảy sinh những cảm xúc kì lạ. Hắn đứng im trước máy điện báo, nhấn tay vào cán cầm, chiếc máy gõ ra những chuỗi tín hiệu lặng lẽ. Máy đã bị rút nguồn thì không thể kích hoạt điện mã nữa, càng không thể truyền tín hiệu đến người mà nó cần phải truyền.
Có lẽ đó chính là bí mật mà hắn vĩnh viễn không thể tiết lộ.
Vừa qua Tết, Tiêu Vân Thành đã phải nhận nhiệm vụ mới. Cấp trên lệnh cho anh ta lập tức đến Lương Sơn cứu một người. Dọc đường qua ải chém tướng, khó khăn lắm anh ta mới thoát khỏi sự truy kích của đám quân phiệt địa phương, thổ phỉ lục lâm, cuối cùng cũng thấy mình chỉ cách Lương Sơn chưa tới mười mấy dặm. Đúng lúc đó, một trận huyết chiến giữa hai thế lực mới và cũ đã bùng phát mạnh mẽ ở Lương Sơn.
Muốn mở đường máu ở Lương Sơn tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, muốn tranh quyền đoạt lợi từ tay Mạnh lão gia lại càng khó hơn lên trời. Nhưng đáng tiếc, quyền lực mãi mãi tỉ lệ nghịch với tuổi tác, dù sao thì Mạnh lão gia cũng già rồi. Trong tên ba đứa con trai của lão đều có một chữ Long, nhưng đứa nào đứa nấy chẳng khác gì con giun con dế. Thế lực mới mà Đoàn Kỳ Phàn làm đại diện hạ quyết tâm tạo dựng thế cục mới ở Lương Sơn. Đám thanh niên có sức khỏe, sẵn máu liều và không ngại cởi trần xông trận, xách đao đâm thẳng vào đối phương. Còn những hương thân phụ lão dân tộc Di trên thị trấn thì chỉ biết co đầu rụt cổ trốn trong nhà, bên ngoài tàn sát nhau đẫm máu thế nào cũng chẳng liên quan đến họ. Cũng giống như khi thay vua đổi chúa, thời thế đảo lộn, ai làm vua, ai làm quan, họ đều chẳng quan tâm, bởi ngày mai thức dậy, họ vẫn sống như ngày hôm nay.
Cuối cùng, Đoàn Kỳ Phàn đã dẫn quân tổng tấn công vào hang ổ của Mạnh lão gia, rồi một mình xông vào ngôi nhà mà lão ta đang ở. Sở dĩ y muốn đơn thương độc mã đến tận sào huyệt của địch là vì trong lòng y, Mạnh lão gia luôn là nhân vật đáng khâm phục. Y đẩy cánh cổng lớn có treo cái đầu bò, quả nhiên Mạnh lão gia đang ở bên trong. Lão vẫn nằm trên chiếc ghế đu bằng trúc mà mình yêu thích nhất, vẫn chậm rãi hút tẩu thuốc lớn mà lão không rời suốt nửa đời người.
“Ngồi đi.” Lão dùng cái que gỗ chỉ về phía chiếc ghế tựa mà lần nào đến, Đoàn Kỳ Phàn cũng ngồi. Mạnh lão gia vẫn điềm nhiên như thường. Dù bên ngoài đang chém giết nhau khốc liệt thế nào thì đến trước cửa nhà của Mạnh lão gia, tất cả đều bị bỏ lại. Chính vì thế, giờ phút này, Đoàn Kỳ Phàn ngồi yên vị trên ghế như thể không phải muốn đến tiếm ngôi mà chỉ như một tướng lĩnh dưới trướng của lão ta. Mạnh lão gia thấy y chịu ngồi liền mỉm cười, gật đầu với vẻ được an ủi. Trong vô số những vết nhăn đang nheo lại nơi đuôi mắt, giường như có cả nét tự giễu của tuổi già, chúng toát ra vẻ u buồn khiến người ta thấy bùi ngùi.
“Được… Hiếm khi thấy cậu chịu nể mặt lão già này.” Mạnh lão gia từ tốn cất lời.
“Tôi có ngày ngẩng đầu lên được ở Lương Sơn này, cũng do công Mạnh lão gia cất nhắc. Có điều bị bức đến bước này cũng do một tay ông tạo ra.” Đoàn Kỳ Phàn cảm thán nhưng không hề thấy hối tiếc.
Tia sát khí thấp thoáng giữa hai đầu lông mày khiến vẻ ung dung tự tại mà lão cố tình trưng ra hoàn toàn biến mất không tăm tích. Đương nhiên Mạnh lão gia rõ hơn ai hết, nuôi hổ ắt có ngày bị hổ vồ, chỉ tiếc gã thanh niên đứng trước mặt lão không phải con đẻ của lão. Lão lặng lẽ rít hơi thuốc cuối cùng rồi vứt cái tẩu sang một bên, từ nay về sau, lão sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa. “Duyên phận có hợp có tan, đời người ai chẳng có lúc phải nuối tiếc. Ta không phải là người hay hối hận, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian trở về mấy hôm trước thì ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn trừ khử cậu. Tuy ta từng muốn coi cậu như tâm phúc, từng muốn tin tưởng cậu như tin tưởng con trai mình, nhưng dòng máu chảy trong cơ thể cậu rốt cuộc vẫn không phải của ta. Dẫu cậu có trung thành với ta hơn nữa, ta vẫn không thể không đề phòng.”
Thì ra Đoàn Kỳ Phàn bị Mạnh lão gia đột ngột bao vây tiêu diệt chẳng qua vì y lỡ mất “cái duyên huyết thống” với lão. “Bởi vậy ông mới tin theo lời xúi giục của thằng con kém cỏi, cố tình gán cho tôi một tội danh vô lý? Lòng trung thành rất mực của tôi vĩnh viễn không thể sánh bằng ba thằng con rác rưởi của ông ư?”
“Cậu cũng biết đấy, ta già rồi, không thể ngồi ở vị trí này bao lâu nữa. Đối với ta, cậu đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất. Chính vì ba đứa con trai của ta đều không thể bằng cậu nên ta càng không thể dung nạp cậu. Mặc dù ba đứa nó đều bất tài vô dụng, nhưng ta vẫn là cha chúng nó. Chỉ cần ta còn tồn tại trên cõi đời này một ngày thì quyền lực vẫn nằm trong tay ta. Dẫu một ngày chúng không muốn an phận, ta vẫn tự tin có cách đối phó với chúng. Nhưng với cậuthì… bao nhiêu phòng bị của ta cũng thành thừa.” Mạnh lão giã nói ra những điều bấy lâu nay vẫn giấu kín tận đáy lòng, chỉ tiếc lão vẫn thua số phận.
Đoàn Kỳ Phàn bỗng bật cười, chế giễu: “Cũng nhờ Mạnh lão gia xem trọng tôi nên tôi mới không làm ông thất vọng trong vở kịch ngày hôm nay.”
Mạnh lão gia chỉ cười không nói gì, không rõ lão thấy khó chịu hay bất lực. Đột nhiên, mặt lão đanh lại, nhanh như chớp móc khẩu súng giấu dưới bàn ra, nhưng đã bị Đoàn Kỳ Phàn nhanh tay khống chế. Chẳng những súng bị văng xuống đất mà lão còn bị bắn trúng tay phải.
“Quả nhiên ông đã già rồi.” Đoàn Kỳ Phàn nhìn dáng vẻ thảm hại đến tột đỉnh của Mạnh lão gia. Mới năm nào, lão còn quát mắng những thuộc hạ không dùng người cao tuổi, oai phong biết mấy, vậy mà giờ lại bị chính gậy ông đập lưng ông. Lão không ngại cơn đau thấu tim nơi cánh tay, vẫn ngẩng cao đầu nhìn Đoàn Kỳ Phàn, nhưng không che dấu được dấu vết của sự thất bại.
Mạnh lão gia đang nghĩ mình sắp xong đời thì thằng con trai út tên Long Phi đã kịp thời lao tới, quát lớn: “Đoàn Kỳ Phàn! Nếu mày dám động đến cha tao thì cả nhà con vợ mới cưới của mày sẽ chết không có đất chôn thây.”
Đoàn Kỳ Phàn chột dạ, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại. Mấy ngày trước, y đã sắp xếp cho Mộc Sa và cả nhà cô bí mật chuyển đến căn cứ mới, đề phòng đối phương giở thủ đoạn này. Giờ quả nhiên Long Phi định làm thế thật. Hắn muốn làm cho y rối loạn đây mà, còn khuya y mới mắc bẫy. Thế là y điềm nhiên nói: “Long Phi, con rùa rụt cổ như mày bỗng trở nên có khí phách từ bao giờ thế? Làm ông đây cười rách cả miệng mất. Đừng giở trò trẻ con đó ra với tao. Nếu mày quỳ xuống cầu xin tao, biết đâu tao còn rủ lòng thương tha cho mày con đường sống.”
“Phì!” Long Phi nhổ nước bọt xuống đất, sau đó giơ một món trang sức bằng ngọc phỉ thúy lên, cười lạnh, nói: “Mày mở to mắt chó ra mà nhìn! Chẳng lẽ ngay cả vòng tay của vợ cũng không nhận ra sao?”
Đoàn Kỳ Phàn vừa nhìn đã nhận ra ngay. Đây chính là chiếc vòng ngọc mà đích thân y và Mộc Sa chọn mua trong một tiệm đá quý nổi tiếng nhất trong thành. Rồi chính y đeo nó vào tay cô, như một minh chứng suốt đời suốt kiếp gắn chặt hai người với nhau. Khi ấy, Mộc Sa còn ngượng ngùng nhưng rất nặng tình nới với y, cả đời này cô sẽ không bao giờ tháo nó ra. Bây giờ, chiếc vòng lại rơi vào tay quân khốn nạn như Long Phi, điều đó chứng tỏ Mộc Sa đang lành ít dữ nhiều. Nhưng rốt cuộc kẻ nào đã bán đứng y?
“Mộc Sa đang ở đâu? Long Phi, mẹ kiếp, mày không xứng là thằng đàn ông!” Lúc này, Đoàn Kỳ Phàn chỉ muốn cho đầu Long Phi thủng lỗ chỗ, nhưng y không dám manh động, đành lùi một bước, túm lấy Mạnh lão gia đang bị thương để làm vật trao đổi. “Bây giờ, lão già nhà mày đang ở trong tay tao, mày muốn nhận người hay nhận thủ cấp thì tùy. Có điều, tốt nhất là mày quyết định nhanh lên, kẻo lũ giá áo túi cơm vô dụng của mày ở bên ngoài chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu.”
“Hừ… Nếu có bản lĩnh thì cứ động đến cha tao đi! Đến lúc đó, tao không dám đảm bảo con vợ mày vẫn giữ được tấm thân trong sạch hay đã thành hoa vùi liễu dập đâu. Không khéo lại chết ở trong rừng, bị sói hoang gặm sạch đến cả mẫu xương cuối cùng ấy chứ. Mà điều đó đếch liên quan đến tao.”
“Đồ súc sinh! Có bản lĩnh thì đến đây!”
Mấy câu khích tướng của Long Phi khiến Đoàn Kỳ Phàn nhất thời mất hết lý trí, y phẫn nộ siết chặt cổ Mạnh lão gia, như thể muốn trút tất cả lo lắng và giận dữ đang dâng lên tận cổ họng lên người lão già. Nhưng vừa nghĩ đến Mộc Sa, y liền từ từ giảm lực siết, cố ý thăm dò Long Phi. “Long Phi! Mày cố tình khích tướng tao chẳng qua vì muốn mượn tay tao giết chết lão già này, như vậy mày sẽ danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí của lão chứ gì! Mày quả nhiên là thằng súc sinh. Xem ra chuyện Mộc Sa bị mày bắt cóc chỉ là cái cớ để mày lợi dụng tao!”
Long Phi trợn mắt, thẹn quá hóa giận, quát: “Đồ con rùa nhà mày, đừng có khua môi múa mép trước mặt tao! Biết điều thì mau thả cha tao ra, nếu không sau này đừng mong gặp lại Mộc Sa.”
Đoàn Kỳ Phàn cười khẩy, nhìn sang phía Mạnh lão gia chỉ im lặng từ đầu đến giờ, hỏi: “Ông nhìn thấy chưa? Đây chính là đứa con vô dụng mà ông gửi gắm bao kỳ vọng đấy. Kỳ vọng vào thứ vô nhân tính thế này, ông thực sự không hối hận sao?”
“Thứ không bằng cầm thú này có mất nhân tính đến đâu… thì vẫn là con trai ta. Chẳng có gì đáng phải hối hận cả… Chỉ có điều ta biết, cậu vẫn còn nhân tính.” Lời của Mạnh lão gia vừa trầm thấp, vừa chất chứa sự chua xót, khuôn mặt trắng bệch mất hết sức sống của lão càng trở nên già cỗi hơn bao giờ hết bởi sự táng tận lương tâm của Long Phi.
“Ông nghĩ nói thế, tôi sẽ tha cho ông sao?” Đoàn Kỳ Phàn bắt đầu cảm thấy thương lão, nhưng chẳng qua đó là niềm cảm thông đối với một người cha bị rơi vào hoàn cảnh thê lương này thôi.
Mặc dù Đoàn Kỳ Phàn phủ nhận nhưng Mạnh lão gia vẫn khẳng định chắc chắn: “Như ta đã nói, cậu vẫn còn nhân tính.” Lời khẳng định của Mạnh lào gia khiến Đoàn Kỳ Phàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Y quay lại nhìn chằm chằm vào Long Phi, gằn giọng quát: “Long Phi! Mày nghĩ chỉ cần giơ vài cái vòng ngọc này lên là sẽ khiến tao tin mày sao? Đúng là đồ cặn bã! Không nghĩ ra thủ đoạn nào cao siêu hơn à?”
“Mày tin hay không, tao không thèm quan tâm. Nhưng mày nên biết thằng Oai Tử là kẻ sống bằng việc bán tin, nó chỉ nhận mặt tiền chứ không nhận mặt người. Nếu mày thực sự coi nó là anh em thì chắc mày biết rõ hơn ai hết, đối với nó tiền bạc chẳng khác gì ông tổ.”
Đoàn Kỳ Phàn chợt nhận ra mình đã sơ suất điểm này. Tính hết mọi đường, cuối cùng lại tính sai ở thói tham thú tiền bạc đã trở thành bản tính của Oai Tử. Chính vì y và Oai Tử đã từng cùng nhau vào sinh ra tử nên sau khi nắm quyền trong tay, y không để ý Oai Tử thiệt thòi, thậm chí còn coi gã là vị huynh trưởng đáng tin cậy nhất, có điều y không ngờ tiền bạc lại chiến thắng mọi thứ trên đời, trước tiền bạc thì còn tình nghĩa anh em. Ngoài Oai Tử ra, đúng là không có ai khác biết được nơi ở của Mộc Sa. Nhưng Long Phi không phải kẻ giỏi tính kế, trừ phi có kẻ xúi giục hắn, đó mới là mối họa khiến y không thể yên tâm nhất. Y cố nhẫn nhịn, tiếp tục dò hỏi: “Oai Tử là huynh đệ tốt của tao. Mày muốn khiêu khích ly gián e không dễ đâu. Huống hồ, mày đã ngang nhiên bắt cóc Mộc Sa thì chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thả cô ấy để lấy lòng tao, phải không? Hình như mày không có bản lĩnh khiến người ta tận trung với mày thì phải.”
“Đúng là tao không có bản lĩnh đó.” Long Phi khẳng khái thừa nhận, cười gian xảo. “Nhưng mày chớ quên, người ban đầu tố cáo tội mày là ai…”
“Mộc Sa đang ở trong tay hắn sao?” Đoàn Kỳ Phàn không thể bình tĩnh được nữa, y biết bên cạnh Long Phi luôn có mưu sĩ chuyên giúp hắn vạch kế hoạch đối phó với y. Y cũng đã điều tra lai lịch của người này, hắn chính là người của bang Long Giang, đối thủ của Tiểu Kim Đường. Vì muốn lũng đoạn nguồn cung cấp thuốc phiện cho Vũ Hán nên hắn liên thủ với Long Phi, ba lần bảy lượt vu oan giá họa cho y, khiến y bị thất thế trước mặt Mạnh lão gia. Cho dù trước đó, y không hề có ý định tạo phản, nhưng chính họ đã ép y không thể không phản. Nếu Mộc Sa rơi vào tay hắn thật thì mọi chuyện không hay rồi.
Lúc này, Đoàn Kỳ Phàn thực chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục chiến đấu. Dù bỏ đi lúc này sẽ khiến mọi công lao trước day của hắn đều tan biến trong nháy mắt nhưng y buộc phải cứu Mộc Sa trước. Chỉ cần đi từ bây giờ, nhất định y sẽ tìm thấy cô. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng nổ, tiếng khóc than, tiếng cầu cứu lúc trầm lúc bổng, tựa hồ có một đoàn người ngựa đang tiến vào. Long Phi chẳng buồn để ý đến ông bố già, chạy như bay ra ngoài của xem xét tình hình. Vừa thò đầu ra khỏi cửa, hắn đã lập tức rụt vào, đang định đóng cửa thì có người xông tới. Trên mình người đó đầm đìa máu, vừa nhìn thấy Long Phi, người đó đã đấm đá túi bụi vào người hắn như phát điên, vừa đánh vừa giận giữ hét lên: “Long Phi… Hôm nay tao sẽ lấy mạng mày. Tao sẽ lấy mạng mày…”
“Tía?” Đoàn Kỳ Phàn nhận ra giọng nói quen thuộc, quan sát kĩ dáng người, y càng chắc chắn hơn. Người đó chính là A Cố, bố vợ y. Nhưng dường như A Cố không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác, chỉ cắm đầu tần công Long Phi, tiếng nói cứng cỏi lúc đầu dần chuyển thành tiếng gào thét bi ai: “Mày trả con gái lại cho tao! Trả con gái lại cho tao! Trả cái Mộc Sa cho tao…”
Cuối cùng, chuyện Đoàn Kỳ Phàn lo sợ nhất đã được thốt ra từ miệng A Cổ. Y hoảng hốt hỏi: “Tía… Tía nói gì? Mộc Sa làm sao?”
Cuối cùng, A Cổ cũng nghe thấy giọng Đoàn Kỳ Phàn. Cùng lúc Long Phi ngã nhào xuống đất, ông ta cũng ngồi phịch xuống bên cạnh với khuôn mặt sầu não, ôm đầu khóc thảm thiết. “Mộc Sa… Mộc Sa… bị thuộc hạ của tên súc sinh này giết hại rồi.”
Một cơn đau như xé tim xé phổi đột nhiên ấp đến, khiến bao nhiêu hùng tâm tráng chí trước khi xuất trận của Đoàn Kỳ Phàn chỉ trong nháy mắt đã bị phủ một màu đỏ của máu.
“Không thể có chuyện đó! Tôi vẫn chưa ra lệnh, làm sao anh ta dám hại Mộc Sa!”. Long Phi vẫn còn xảo biện, như thể chính hắn cũng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. A Cổ thấy hung thủ giết người vẫn cứng miệng chối tội, lại càng tức giận, nhào vào hắn, đấm đá túi bụi thêm một hồi nữa. Ngặt nỗi, ông ta cũng đã già rồi nên chẳng bao lâu đã để Long Phi chiếm thế thượng phong. Hình như A Cổ không thể chịu nổi nữa. Đột nhiên, có tiếng súng vang lên, máu rơi đầy mặt mũi A Cổ, Long Phi đang ngồi trên người A Cổ bỗng mềm nhũn, nghiêng ngả rồi đổ rạp xuống. Máu tuôn chảy ồ ạt từ lỗ thủng trên đầu hắn. Cánh tay cầm súng của Đoàn Kỳ Phàn từ từ hạ xuống, hai mắt ý đỏ ngầu. Y nín thở, giọng khản đặc, hỏi: “Tía… Mộc Sa đang ở đâu?...”
Sau khi có được câu trả lời của A Cổ, Đoàn Kỳ Phàn không hề do dự, lập tức buông bỏ mọi thứ trước mắt. Y biết quân của Tiêu Vân Thành đang ở ngay ngoài cửa, cũng biết huynh đệ của y đang tắm trong máu kẻ thù. Nhưng vì Mộc Sa, y đành tháo chạy khi đã lâm trận. May mà đại cục đã phân định rõ ràng, Tiêu Vân Thành chỉ cần thay y trấn giữ cục diện mà thôi.
Có lẽ đến tận lúc chết, Long Phi cũng không ngờ được hắn đã bị chính “quân sư” của mình phản bội. Trên thực tế, khi quân đội của Tiêu Vân Thành đặt chân lên đất Lương Sơn thì kẻ đó đã chạy mất dạng. Trước khi đi, hắn đã vơ vét sạch sành sanh của cải của Long Phi. Hùng cứ Lương Sơn mấy chục năm, oai phong nửa đời người, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm bại đến hoang đường, ngoài phẫn uất tự cắt tai mình, Mạnh lão gia chẳng biết làm gì hơn nữa. Lúc này, lão chỉ hận một nỗi không thể dùng toàn bộ gia đình và cả tính mạng để đổi lấy thiên hạ, trong khi đó Đoàn Kỳ Phàn lại nguyện hiến cả tòa Lương Sơn, chỉ mong cứu được tính mạng của Mộc Sa.
Khi y cuống cuồng chạy đến ngôi nhà cũ mà A Cổ nói thì nhìn thấy cái giường lấm tấm vết máu. Ngay cả con Hán Hán mà Mộc Sa yêu quý nhất cũng không thấy đâu. Đối với Mộc Sa, nó chính là mạng sống, là “đứa con” mà cô không thể xa rời. Giờ không thấy Mộc Sa đâu, ngay cả nó cũng mất tích. Đột nhiên, cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh, anh trai của Mộc Sa đã về.
Đoàn Kỳ Phàn vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi dồn: “Anh, Mộc Sa đâu?”
Đạt Mộc đầu buồn cúi đầu, nước mắt chảy ròng ròng, đáp: “Lúc bọn anh lục soát xưởng chế thuốc phiện thì nhìn thất Mộc Sa, nhưng khi ấy, Mộc Sa đã… không còn thở nữa…”
“Cô ấy chết… như thế nào?” Đoàn Kỳ Phàn thực sự không muốn hỏi câu này, nhưng y bắt buộc phải biết.
“Nó… dùng dây thừng…” Đạt Mộc ngập ngừng, dường như anh ta cũng sợ phải lần nữa đối diện với sự thực đau đớn. Thực ra, dù anh ta không nói rõ thì Đoàn Ky Phàn cũng biết. Trước đây, đã có lần y treo cổ người ta. Y từng nhìn rõ mồn một cảnh tượng thảm khốc, ngũ quan méo mó đến biến dạng của kẻ xấu số. Chí có điều, y không ngờ có một ngày, hình phạt ấy lại ứng trên người Mộc Sa. Thật mỉa mai làm sao!
“Sau đó thì sao?” Nén cơn xúc động, Đoàn Kỳ Phàn hỏi tiếp.
“Anh chưa tìm ra hung thủ, khi trở lại ngôi nhà cũ thì không thấy Mộc Sa đâu. Sao đó phát hiện góc giường của Mộc Sa có dấu chân của Hán Hán, anh liền đuổi theo đến căn lều gỗ nhỏ mà bọn em vẫn ở dưới chân núi, vừa hay nhìn thấy Hán Hán đang ngồi ở đó. Nhưng khi anh đến gần thì Hán Hán lại bất ngờ tấn công. Dù anh lấy cây đánh nó, nó cũng không chịu đi, anh đành chạy về lấy súng săn tới. Đi nào! Chúng ta đi đưa Mộc Sa về.” Đạt Mộc gạt nước mắt, lấy khẩu súng săn treo trên tường, vừa bước qua ngưỡng cửa thì bị Đoàn Kỳ Phàn kéo lại, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Mau đi đưa Mộc Sa về thôi.”
“Để Hán Hán ở bên cô ấy đi.”
“Nhưng đó là vợ của cậu mà. Hán Hán chỉ là con vật, để như thế quá nguy hiểm.”
“Chẳng ai trong chúng ta có thể bảo vệ được cô ấy, ngược lại còn khiến cô ấy bị hại. So với Hán Hán, em thực sự thấy mình còn chẳng bằng nó.” Ngay cả người đàn bà mà mình yêu thương mà y còn không bảo vệ nổi, không còn nghi ngờ gì nữa, y chính là thằng đàn ông kém cỏi nhất trên thế gian này. Giờ đây, y còn mặt mũi nào gặp lại Mộc Sa nữa? Trừ phi báo được đại thù này. Bất kể phải trả giá đắt đến mức nào, y cũng phải báo thù!
Khi Tiết Vân Tần nhận được điện báo của Tiêu Vân Thành, hắn biết Đoàn Kỳ Phàn đã rời khỏi Lương Sơn, muốn về Vũ Hán tìm bang Long Giang để báo thù. Ban đầu, Tiết Vân Tần cắm quân cờ này ở Lương Sơn chẳng qua vì muốn y cung cấp nguồn thuốc phiện đầy đủ cho mình và tiện quay vòng các chi phí từ các điểm tình báo khác nhau ở Vũ Hán. Bây giờ, quân cờ này bỗng nhiên không nghe theo sự điều khiển của hắn, theo lẽ thường thì Đoàn Kỳ Phàn tuyệt đối không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhưng nghĩ lại, có lẽ để Tiêu Vân Thành thay Đoàn Kỳ Phàn trấn giữ Lương Sơn cũng chẳng tổn hại gì. Trong khi đó, bên phía Tiểu Kim Đường, Long lão đại đã biết quá nhiều bí mật, không thể để hắn sống lâu được. Đã đến lúc hắn phải nuôi một con rối khác. Xem xét các lựa chọn thì Đoàn Kỳ Phàn là ứng viên sáng giá nhất. Tuy nhiên về mặt tình cảm, hắn vẫn không thể chấp nhận việc đối phương đi lại nước cờ. Có điều, trước khi quyết định, hắn phải đến găp một người. Mỗi lần đến thăm cha xong, hắn đều tiện đường đến thăm một vị tiền bối khác. Huống hồ, đây là chuyến thăm đầu tiên của hắn trong năm nay.
Sau khi Tư Kỳ bị giam vào ngục, hắn liền chuyển bà Đoàn đến một viện dưỡng lão do người nước ngoài xây dựng ở Thanh Sơn. Thực ra, hắn đã giở chút thủ đoạn khiến bà tin rằng trước khi bà rời khỏi nhà, Tư Kỳ đã gặp phải bất kỳ trắc. Còn tấm lòng nghĩa hiệp của hắn là do con gái lúc sinh thời đã nhờ vả. Vì đây là một vở kịch nên hắn càng phải diễn sao cho thật hoàn hảo sao cho không ai có thể phạt hiện và sinh nghi. Tuy lần nào bà Đoàn cũng nói chỉ cần đến thăm bà là tốt rồi, không cần quà cáp làm gì cho phí tiền, nhưng chưa lần nào hắn đến tay không, mà luôn mang theo đồ ăn. Giờ mới qua Tết, hàng hóa còn chưa bày bán nhiều nhưng ở Khởi Nghĩa Môn có hàng bán đồ khô khá ngon, Tiết Vân Tần tự mình đến đó chọn một ít hạnh nhân, quả óc chó và táo khô. Người già răng lợi cái còn cái mất, ăn những thứ này vừa không mỏi miệng lại vừa có lợi cho sức khỏe.
Đưa tay sờ túi áo, hắn phát hiện đã hết thuốc lá từ bao giờ, vừa định mua một bao nhưng lại nghĩ không đi luôn thì sẽ bị muộn, thế là hắn gọi xe kéo đến luôn Thanh Sơn. Trước cửa viện dưỡng lão có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, vì giá cả phải chăng nên rất đông khách. Chủ cửa hàng là một chàng trai khỏe mạnh chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Bất luận người qua đường muốn dừng chân mua hàng hay chỉ tò mò vào xem thử rồi chê hết thứ này tới thừ khác thì trên mặt ông chủ trẻ luôn nở một nụ cười thuần hậu. Nhìn thấy Tiết Vân Tần xuống xe, anh ta liền gọi với vẻ thân thuộc: “Anh đến rồi à? Muốn mua gì không? Hôm nay có hàng mới về đấy.” Tiết Vân Tần xua tay cười rồi đi vào viên dưỡng lão.
Bà Đoàn vừa buộc dây giày xong, ngẩng đầu đã thấy Tiết Vân Tần đến. Bà vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi mời hắn ngồi xuống. Thấy Tiết Vân Tần lại xách đồ ăn đến, bà nghiêm mặt trách: “Coi cậu kìa. Lại tốn tiền rồi. Cậu có thời gian đến thăm, bà già này đã mừng lắm rồi, điều đó còn có ý nghĩa hơn những thứ vô nghĩa mà cậu mang đến.”
Tiết Vân Tần mỉm cười, đặt gói giấy xuống, nói: “Chỉ là chút đồ ăn vặt thôi mà bác, đâu có đáng tiền.”
“Không đáng tiền đến đâu cũng phải dùng tiền dùng bạc để mua. Những thứ bánh trái cậu mang đến từ hồi tết Nguyên Tiêu, tôi còn chưa ăn hết đây này.” Bà Đoàn ngoài miệng thì trách nhưng trong bụng lại rất vui.
Tiết Vân Tần thấy bà rót trả cho mình, vội đứng dậy. “Để cháu. Bác cứ ngồi xuống đi.” Rót trà xong, hắn mở một gói giấy ra, bên trong là hạt dẻ cười mà bà Đoàn thích ăn nhất. Nghĩ đến những thứ từ tận tết Nguyên Tiêu mà bà vẫn chưa ăn hết, Tiết Vân Tần liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bác đừng bạc đãi bản thân quá. Đồ ăn để lâu dễ bị hỏng, như thế chẳng phải càng có lỗi với đồ ăn sao?” Nói rồi, hắn bố một nắm hạt dẻ cười, đặt vào hộc tủ đầu giường của bà.
Nhìn nắm hạt dẻ cười, bà Đoàn càng cảm động không nói nên lời. Nghĩ đến chuyện Tư Kỳ gặp nạn mất sớm, Đoàn Kỳ Phàn đến giờ vẫn chẳng biết tung tích ở đâu, rồi lại nhìn Tiết Vân Tần đang ngồi trước mặt, bà ngẫm đúng là số phận. Năm đó, khi lần đầu gặp Tiết Vân Tần, bà nào ngờ được sau này, người chăm sóc bà lại là hắn. Trong lúc cảm xúc dâng trào, bà không kìm được nước mắt. Không muốn Tiết Vân Tần nhìn thấy, bà vội len lén lau đi, rồi lại ngẩng mặt nở nụ cười hiền hậu, nói: “Mấy năm nay đều sống nhờ vào sự cứu tế của cậu, đúng là làm phiền cậu quá. Đôi lúc tôi nghĩ, thực chẳng biết mình còn tồn tại trên cõi đời nàu làm gì nữa, để đến nỗi phải liên lụy đến cậu.”
Tiết Vân Tần đã nghe bà nói câu này rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn an ủi: “Sống mới có hy vọng chứ ạ. Chẳng phải bác thường nói, dẫu phải về trời thì vẫn muốn nhìn thấy anh cháu họ trước khi nhắm mắt sao? Giờ còn chưa thấy anh ấy đâu, sao bác đã nói những lời nản chí thế?”
“Haizz… Còn chẳng biết có gặp lại được không.” Bà Đoàn mong ngóng bao năm mà vẫn không được thỏa nguyện. Ngoại trừ lần trước nghe Tư Kỳ nói Đoàn Kỳ Phàn đã về Vũ Hán và để lại ít tiền cho nhà thì hoàn toàn bặt vô âm tín. Bây giờ, bà còn chuyển nơi ở, chỉ sợ cơ hội liên lạc được với y lại càng mờ mịt hơn. Mấy lần bà định cất lời nhở vả Tiết Vân Tần, nhưng sợ làm phiền người ta nhiều quá nên ngại chẳng dám mở miệng. Nhưng lần nào cũng vậy, Tiết Vân Tần đều chủ động thông báo sẽ nhờ bạn để ý giùm, có tin tức gì nhất định sẽ nói cho bà biết. Mặc dù từ trước đến nay, Tiết Vân Tần chưa thu được tin tức gì nhưng bà vẫn không quên tấm lòng của hắn.
“Trước đây, tôi thấy cậu mang dáng vẻ công tử con nhà giàu, cứ ngỡ cậu là loại thiếu gia hời hợt và không có trách nhiệm, nên mới nói những lời khó nghe. Nhưng giờ Tư Kỳ đã đi rời mà cậu vẫn nhỡ đến bà già như tôi, nghĩ lại mà thấy áy náy quá. Khổ thân Tư Kỳ, chưa được hưởng phúc phận này đã lâm nạn, suýt nữa còn liên lụy đến cậu. Nếu cậu không giúp tôi tìm một nơi an sinh thì e rằng tôi đã xuống suối vàng từ lâu rồi…” Đề tài mà người già hay nhắc đến nhất luôn là những chuyện liên quan đến quá khứ, mà đã nói là không thể ngừng lại được. Tiết Vân Tần nhẫn nại ngồi nghe, thỉnh thoảng lại phô ra vẻ mặt trầm tư, không biết đang nghĩ gì về quá khứ hay đang mưu tính điều gì. Bà Đoàn tách vài hạt dẻ cười, đưa cho hắn ăn, trong đầu vẫn hồi tưởng về quá khứ. “Sắp đến tết Thanh Minh rồi, lại phải đi tảo mộ cho Tư Kỳ. Nháy mắt đã hai năm, con bé đến là xấu số…” Nói đến đây, dường như bà chẳng bóc nổi hạt dẻ nữa. Tiết Vân Tần lặng lẽ cầm lấy nắm hạt dẻ trong tay bà, bóc xong rồi trả vào tay bà. Sau đó, hắn lại bố thêm một nắm nữa và giúp bà tách vỏ. Hắn biết, điều bà cần chỉ là một đối tượng ngồi nghe mình dốc bầu tâm sự. Mà điểm đáng thương nhất của người già cũng chính là điểm này.
Nhiều bậc hậu sinh chê người già hay than vãn nên không thích nghe họ ca cẩm, thực ra không phải họ thích than vãn mà chẳng qua vì họ cô đơn và cần một thính giả. Người già cũng giống như trẻ con, họ đều mong muốn, có được sự tôn trọng của người xung quanh. Tiếc là bây giờ ngay cả ca cẩm, cha hắn cũng chẳng thể làm nổi nữa, chỉ có thể ú a ú ớ kêu lên những tiếng vô nghĩa mỗi khi tức giận. Thực ra, có người già ở bên ca cẩm chuyện nọ chuyện kia chẳng phải cũng là một niềm hạnh phúc sao? Hắn thở dài, cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ, trong khi đó, bà Đoàn vẫn tiếp tục với dòng hồi ức: “Thời con gái, tôi rất thích ăn hạt dẻ cười, nhưng sau này nhà nghèo nên chớ nói đến hạt dẻ, ngay cả lạc cũng chẳng có tiền mà mua. Tuy vậy, mỗi khi Tết đến, kiểu gì nhà cũng có khách đến chơi, lúc ấy tôi hay bảo con bé Tư Kỳ ra ngoài nhặt củ lạc, dù mười hạt chỉ ăn được hai hạt là cùng, nhưng nó toàn đưa cho tôi những hạt ngon. Ngay cả khi tôi bảo nó ra đầu đường cuối chợ xin người ta cơm thừa canh cặn, nó cũng không bao giờ trách móc. Nhưng tôi biết nó không thích làm vậy. Trách sao được. Cảm giác bị người ta lườm nguýt, khinh rẻ thật chẳng dễ chịu gì! Nhưng nó là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, mặc dù rất ít khi được tiếp xúc với xã hội, cũng chẳng được học hành gì, nhưng tâm địa chẳng kém con cái nhà ai. Tiếc là nó đầu thai nhầm thời, giá như nó có mặt trên đời sớm hơn vài năm, biết đâu còn được nhờ phúc ông cụ, hưởng mấy năm làm tiểu thư sung sướng. Cũng vì cha nó sớm qua đời, nếu không chắc nó cũng chẳng phải chịu khổ chịu sở đến mức này. Cuối cùng, đang yên đang lành lại bị người ta mưu hại, ngay cả thủ cấp cũng chẳng thấy đâu… Tại tôi chăm sóc nó không tốt! Tại tôi cả…” Cuối cùng, bào Đoàn không thể kiềm chế được, bắt đầu khóc nức nở. Nỗi đau khổ dồn nén, tích tụ bao ngày hiện rõ trên khuôn mặt, vô số vết hằn ngang dọc của năm tháng như bị cỗ xe thời gian lăn qua và in dấu già nua. Tiết Vân Tần lẳng lặng nghe tiếng khóc rấm dứt của bà, tiếp tục bóc hạt dẻ cười. Hắn không ngẩng đầu lên vì còn đang bận đếm số hạt dẻ đã tách vỏ, một hạt, hai hạt, ba hạt…
Mãi hồi lâu, bà Đoàn mới nguôi ngoai. Tiết Vân Tần liền đứng dậy cáo từ, bỏ đống hạt dẻ cười đã bóc hết vỏ vào túi giấy dầu rồi dặn dò thêm vài câu, đại ý bảo bà đừng tiếc của mà không ăn. Lúc này, bà Đoàn mới lấy ra một đôi giày vải vừa mời làm xong, đưa cho hắn, nói: Tôi nhờ hộ lý mua ít vải tốt về làm giày cho cậu. Cậu đi thử xem có thoải mái không. Chẳng biết có vừa chân không nữa, có điều tôi đã ước lượng chân cậu rồi, chắc là vừa thôi.”
Tiết Vân Tần ngây người hồi lâu, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu bên mép giày. Đây là những hoa văn thông dụng thường thấy thời mạt Thanh, đến thời Dân quốc thì không có kiểu thêu thủ công phức tạp này nữa, chỉ còn loại giày vải may bằng các đầu mẩu vải. Thấy hắn cứ tần ngần không nhận, bà Đoàn lại ngỡ hắn không thích nên có phần thất vọng, cánh tay cầm giày dần hạ xuống. “Cậu xem tôi lẩm cẩm chưa kìa! Sao cậu có thể đi loại giày vải này chứ, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Hà hà… Tôi đúng là bà già lẩm cẩm.”
“Bác hiểu nhầm rồi. Cháu chỉ không ngờ có người lại làm giày tặng cháu thôi.” Tiết Vân Tần định thần lại, cung kính nhận lấy đôi giày vải quá đỗi bình thường.
Thái độ cung kính của hắn lại khiến bà Đoàn thấy ngại, vội vàng cười, nói: “Nếu cậu thích, sau này tôi lại làm thêm cho cậu vài đôi nữa. Cậu đi lâu sẽ biết giày vải đi thích hơn giày da nhiều.”
“Thế thì cháu không khách sáo nữa. Vất vả cho bác quá!” Tiết Vân Tần cười, cất giày vào cặp. Lúc ra khỏi viện dưỡng lão, hắn tạt vào cửa hàng tạp hóa mua bao thuốc. Lúc trả tiền, hắn cố ý hạ giọng thật thấp, nói với chủ tiệm: “Từ bây giờ, cậu phải canh chừng nghiêm ngặt mọi hành động. Nếu có người khả nghi tiếp cận mục tiêu, cậu cũng không được phép manh động, đầu tiên phải tìm hiểu rõ lai lịch của đối phương. Rõ chưa.”
“Anh cứ yên tâm! Loại thuốc em bán là loại thuốc hảo hạng nhất!” Cậu thanh niên ngồi xổm trên đất ngẩng đầu, cười tươi với khách hàng với vẻ rất mực lịch sự.
Trên con đường thường ngày vẫn đi, Tiết Vân Tần chợt phát hiện một kí hiệu đặc biệt. Kí hiệu này vô cùng quen thuộc với hắn.
Theo chỉ dẫn trên kí hiệu, hắn đến một ngôi nhà hoang. Một lão già đã đến đó trước, lão ta đang cúi người nâng niu một bông hoa dại chui lên từ khe giữa hai viên gạch. Dường như không nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Vân Tần, lão già vẫn mải mê với thú vui nhất đời của mình. Tiết Vân Tần dừng bước, lạnh lùng nhìn chân tường, hỏi: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Cả đời tôi chơi hoa, nhưng bông hoa đẹp nhất mà tôi chọn được chính là mẹ cậu. Chắc cậu biết điều này?” Lão già nhổ cây hoa lên, thể hiện vẻ tự hào không thể che giấu.
Nếu là chục năm trước, Tiết vân Tần sẵn sàng lao vào cho lão ta một cú đấm vì câu nói này, nhưng giờ hắn chỉ thản nhiên như chẳng nghe thấy gì, hỏi: “Đừng nhiều lời! Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”
Lão già quay lại, cười với vẻ niềm nở. “Tối biết cậu đã tìm thấy thư liên minh, thế nên…”
“Ông muốn có thư liên minh để lấy lòng Uông Tinh Vệ? Hay muốn phân chia thế lực với hắn?” Tiết Vân Tần hiểu đối phương đến chân tơ kẽ tóc. Lão già liền gật đầu, chứng thực Tiết Vân Tần đã nói trúng suy nghĩ của lão.
“Đúng vậy. Trước đây, cậu từng giúp tôi rất nhiều lần, lần này chắc không ngoại lệ chứ? Đương nhiên, tôi cũng biết cậu được Tưởng hệ sủng ái, nhưng mẹ cậu cũng được tôi chăm sóc rất chu đáo.”
“Nếu ông muốn tôi phải trả ơn? Ông cần phân biệt rõ, sở dĩ những lần trước tôi giúp ông là vì ông đã có ơn chăm sóc cha tôi trước khi cha tôi bị liệt. Nhưng ông cũng chẳng làm không công, đúng chứ?”
“Đúng là không làm không công. Nói gì thì nói, trên danh nghĩa, giữa chúng ta vẫn là quan hệ cha con. Lẽ nào cậu không định thể hiện tấm lòng với tôi sao?” Lã già không muốn về tay không, hắn cũng biết lão ta không bao giờ chịu như vậy.
Tiết Vân Tần móc chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, ném về phía ông ta, trong đồng hồ cất giấu thứ ông ta muốn. Hắn chậm rãi nói: “Đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Có điều, bây giờ, vật này đang bị các thế lực truy lùng ráo riết, tốt nhất ông nên cất đi, một thời gian nữa, hãy mang ra dùng. Nếu ông tự tiện phá vỡ giao kèo giữa chúng ta thì tôi nhất định sẽ hạ thủ bất lưu tình. Điều này chắc ông cũng biết.” Trước khi bỏ đi, hắn còn nhắc nhở lần nữa: “Còn nữa, nếu lần sau còn nhắc đến mẹ tôi thì tốt nhất là ở tang lễ của bà ấy.”
Một người đàn bà nỡ lòng vứt bỏ con mình đi vì người tình của mình, cho dù hắn không thể phủ nhận về mặt huyết thống nhưng cả đời này cũng đừng hi vọng nhận được sự tha thứ của hắn.
Trên đường về nhà, hắn đột nhiên nghĩ đến đôi giày vải, nghĩ rất lâu. Thấy bên đường có người ăn mày khắp người mọc đầy mụn nhọt, một bên giày rách lộ ra năm đầu ngón chân đã đỏ ửng vì giá buốt, ngay cả chiếu đắp trên người cũng thủng lỗ chỗ, không thể che nổi khí lạnh tiết đầu xuân. Không hề do dự, hắn ném đôi giày vải mới tinh vào bát của người ăn mày. Người ăn mày cảm kích khấu đầu tạ ơn rồi hớn hở đi vào, có lẽ suốt nửa đời người, ông ta cũng chưa bao giờ được đi một đôi giày mới như thế. Khuôn mặt đen đúa lộ ra vẻ vui mừng mà người thường chắc chẳng bao giờ tưởng tượng nổi. Chỉ là một đôi giày nhưng lại có thể mang đến niềm vui bất tận cho một số người. Có lẽ nên tặng quà cho những người đang cần đến chúng, như vậy họ sẽ biết ơn ta hơn.
Nhớ lại thời thiếu niên, ông già từng nhắc đi nhắc lại với hắn một cậu: “Vân Tần, con không được phép nhận ân huệ của bất cứ ai, dẫu ân huệ ấy xuất phát từ lòng thiện hay có mục đích. Bởi sau này chúng sẽ biến thành gánh nặng của con. Con buộc phải học cách dứt bỏ. Đó là cái giá để trở thành một nhân viên tình báo xuất sắc.” Bây giờ, hắn đã trở thành sĩ quan tình báo ưu tú nhất đúng như mệnh lệnh của thầy, đồng thời hắn đã quên mất những thứ gọi là tình cảm, lương tâm.
Đây chính là dứt bỏ!
Tác giả :
Vương Thinh