Như Hoa Như Sương Lại Như Gió
Quyển 1 - Chương 25: Trong trại huấn luyện (5)
Type-er: Yen_day2000
Trong thời gian trống giữa tiết dịch mã điện báo và tiếng Anh, huấn luyện viên Quảng sắp xếp cho các học viên môn võ đối kháng và bắn súng.
Những học viên có kết quả thấp trong kì thi trước đều quyết tâm dốc sức và tập trung vào môn học mới này. Học đánh cược vào ván cờ cuối này vì không muốn bị đào thải, đồng thời cũng vì muốn được vào tổ A tượng trưng cho “vành đai an toàn”, do đó, việc ngấm ngầm đấu đá nhau là không thể tránh khỏi. Có điều lạ là, trong thời gian huấn luyện, huấn luyện viên Quảng ra lệnh buộc thêm các miếng chì vào cổ tay và mắt cá chân của họ. Miếng trì nặng vài cân, to bằng cả bàn tay, vậy mà huấn luyện viên bắt họ buộc bảy, tám miếng vào các khớp xương linh hoạt nhất. Việc cố định tay và vai sao cho thẳng để không ảnh hưởng đến việc ngắm bắn đã đủ khó, vậy mà họ còn phải đeo thêm “cục nợ” nặng trình trịch kia để tập luyện đấu đối kháng, đồng thời phải học cách tránh được đòn tấn công của đối phương nhanh nhất và vào thời điểm then chốt, còn phải biết phản công nữa.
Tuy nhiên, cơ thể cứng ngắc khiến các động tác của các học viên trở nên vô cùng vụng về, do đó, các động tác trả đòn vốn mang lực sát thương rất lớn vô hình trung biến thành một trò hề. Những tiểu thư khuê các mặc quân phục dành cho nam giới, đánh võ đi quyền trông thật ẻo lả, yếu ớt. Huấn luyện viên Quảng đứng một bên quan sát cảnh tượng “thảm không nỡ nhìn” đó, đầu lông mày nhíu chặt lại. May mà trong đám con gái cũng có đôi ba người xuất chúng, chí ít mấy học viên mà anh ta đặc biệt lựa chọn cũng hơn hẳn số còn lại.
Bỗng một tiếng “coong” vang lên, liền sau đó tiếng người kêu thất thanh. Hóa ra mảnh chì của một học viên luyện tập đối kháng không được buộc chắc chắn, kết quả khi cô ta tung quyền, mảng chì văng ra, va vào học viên tổ khác. Huấn luyện viên Quảng vội vàng bước tới xem, phát hiện bắp chân của học viên bị thương đang chảy máu, không biết có gãy xương không. Anh ta vội vàng ra lệnh mang cáng đến rồi nghiêm khắc phê bình kẻ gây họa: “Chẳng lẽ cô không biết chưa buộc chặt miếng chì thì không được phép luyện đấu tay đôi sao? Một người làm việc qua loa như cô để lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Nữ học viên hoảng hốt đứng đực tại chỗ, ngoài khóc ra chẳng còn biết làm gì. Đột nhiên, Tư Kỳ muốn nói đỡ cho cô gái, ngặt nỗi nàng cũng chẳng còn bao nhiêu quá khứ để mang ra dùng nữa. Vậy mà chỉ cần mấy lời của cô gái bị thương cũng đủ để xoay chuyển cục diện. “Xin huấn luyện viên tha lỗi cho số 20. Lẽ ra mảnh chì đó không đập vào tôi, tại tôi không cẩn thận nên mới bị thương, không hề liên quan đến cậu ấy.” Người bị thương chính là Tăng Cửu Nhã.
“Thế ra cô tự làm mình bị thương à?” Huần luyện viên Quảng nhíu mày, như thể không quen với vẻ cao thượng đứng ra nói hộ người khác của Tăng Cửu Nhã.
“Tôi… tôi không có ý đó.” Tăng Nhã Cửu liếc thấy nét mặt huấn luyện viên không vui, đành hạ giọng không dám nhiều lời nữa. May mà đúng lúc ấy, giám sát viên khênh cáng đến, huấn luyện viên Quảng không tiếp tục trách mắng mà ra lệnh đưa Tăng Cửu Nhã vào trạm y tế rồi cũng theo sau.
Tuy nhiên, vụ việc vẫn chưa hạ màn, bởi Tăng Cửu Nhã vừa được khiêng đi thì huấn luyện viên Quảng đã tìm ra kẻ mà anh ta cho rằng đáng chịu tội nhất. “Khi nãy, cô cùng tập với số 20 phải không? Nếu số 11 không cứu cô thì kẻ bị thương đã là cô rồi.” Trước ánh mắt của tất cả các học viên, anh ta gọi riêng Tư Kỳ ra, chất vấn.
Tư Kỳ có hân hạnh được anh ta điểm danh bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Nhớ lúc xảy ra chuyện, nàng cũng không hề có ý tránh đòn, chẳng phải nàng muốn tỏ vẻ anh hùng, nhưng nếu lúc ấy nàng tránh sang một bên thì khác gì chính tay ném miếng chì vào đầu người khác. Đúng lúc ấy, Tăng Cửu Nhã lại bổ nhào về phía nàng, mà giữa nàng và Tăng Cửu Nhã còn có một người nữa. Đó chính là điểm Tư Kỳ không thể lý giải nổi, và càng không thể lý giải vì sao nàng lại phải chịu phạt.
“Loại người không biết chịu đựng đau đớn, lại đùn đẩy tai họa sang cho người khác như cô, khiến người ta thấy vô liêm sỉ hơn cả hung thủ thực sự. Bởi vậy, bắt đầu từ bây giờ…” Huần luyện viên Quảng chỉ vào miếng chì nằm lăn lóc trên mặt đất, nghiêm khắc ra lệnh: “Cô phải đeo gấp đôi số chì, đồng thời mỗi lượt đấu tay đôi buộc phải chiến thắng đối thủ cùng luyện tập. Nếu không, cô tự biết hậu quả rồi đấy.”
Đương nhiên Tư Kỳ biết hậu quả, nên nàng chỉ còn cách chấp nhận hình phạt. Lúc buộc miếng chì vào chân, nàng phát hiện một góc miếng chì dính máu, nhưng nàng cũng không buồn lau. Miếng chì ấy khiến trong đầu Tư Kỳ vụt nảy ra một câu hỏi: Số 11 tự nguyện chịu bị thương thay nàng, liệu đó có phải là sự tốt bụng đơn thuần?
Mệnh lệnh của huấn luyện viên Quảng chính là thánh chỉ. Việc anh ta giao, Tư Kỳ không dám làm qua loa cho xong. Nàng không đếm xuể rốt cuộc mình đã đấu bao nhiêu hiệp với các học viên, chỉ biết khi tiếng còi kết thúc buổi tập vang lên, cả người nàng mềm nhũn đổ phịch xuống thao trường. Những khó chịu cố gắng đè nén trong khi luyện tập bỗng chốc được phóng thích hết ra ngoài qua thể xác yếu đuối. Nàng nằm bẹp trên đất, mãi không thể nhấc người dậy. Cơn đau nhức nhối trên cổ tay, dưới sự tiếp sức của mồ hôi mặn chát, càng trở nên rát bỏng như bị lửa đốt. Nhấc tay lên, Tư Kỳ phát hiện không biết tự lúc nào miếng chì đã cọ rách cả da thịt, tạo thành mấy vệt máu dài. Không ngờ vết thương mới lại đè đúng vào vết sẹo cũ. Vật chứng duy nhất mà hắn để lại cho nàng giờ đã hoàn toàn biến mất. Nghĩ kĩ thì lúc này đây, nàng cũng chẳng giàu có hơn hắn. Vốn tưởng mình vẫn còn gia đình, nhưng giờ này, mẹ và anh họ đã ở cách nàng quá xa. Chẳng biết phần đời còn lại, cả nhà có được đoàn viên hay không. Ngay cả trong mơ, nàng cũng không dám mộng tưởng. Có lẽ ngoài những vết thương đắp đầy thể xác, nàng thực sự chẳng còn gì khác.
Bỗng xa xa có người vừa vẫy tay vừa chạy về phía Tư Kỳ, mãi đến khi người đó gọi tên nàng, Tư Kỳ mới nhận ra. Thì ra là số 14.
“Thấy cậu chưa về, tớ lén lấy hai chiếc màn thầu cho cậu. Chúng ta mau về kí túc ăn đi.” Tóc hai bím lắc lắc cái túi tròn giấu ở eo, không ngừng chu môi ra hiệu bảo Tư Kỳ đi về. Tư Kỳ chợt thấy một tia ấm áp len vào tận đáy tim, sự dằn vặt trong vô vọng cũng dần dần tan biến. Nàng sờ cái túi còn nóng hổi của Tóc hai bím rồi nói: “May mà cậu còn nhớ đến tớ. Có điều, sao cậu không cất trong kí túc, mang ra đây lỡ bị phát hiện thì chết.”
“Trong đó càng không thể cất được. Cậu cũng biết chúng mình chẳng bao giờ được một bữa no, cất ở kí túc không khéo lại bị con ma đói nào đó tiện tay cuỗm luôn ấy chứ.” Khó khăn lắm Tóc hai bím mới lấy được hai cái màn thầu này. Phải nhờ tinh thần xông pha tranh cướp mới lấy được nó từ chỗ đám đông, thường ngày cướp được một cái cũng may lắm rồi. Cô nàng sợ bị quản lý nhìn thấy nên nhét bánh vào trong người rồi hai tay chống nạnh bước ra khỏi nhà ăn.
Tuy Tư Kỳ không biết những chuyện ấy, nhưng nàngbiết hai chiếc màn thầu của Tóc hai bím không chỉ giúp nàng khỏi đói mà còn giúp nàng chữa lành vết thương lòng do mất niềm tin vào tình người. Chỉ có điều, sự thẳng thắn của Tóc hai bím khiến nàng thấy hổ thẹn, dường như nàng đang mua bán hàng hóa, đem tình bạn đặt lên bàn cân và ước tính giá trị của nó vậy. Đặc biệt, khi Tóc hai bím nhất quyết xé đôi chiếc khăn tay của mình để băng bó vết thương cho nàng thì Tư Kỳ càng cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất trốn. Thế rồi, nàng chỉ còn biết học theo tinh thần xông pha giành màn thầu của cô bạn số 14, cố gắng giấu đi tất cả những tính toán bỉ ổi trong lòng, không cho chúng có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Trong khi nàng còn đang hối hận vì suy nghĩ đen tối của mình thì đoạn đối thoại vọng ra từ kí túc xá khiến nàng vô thức phải dừng chân ngoài cửa.
“Nhìn cậu bị thương thế này, bọn tớ lo chết được! May mà huấn luyện viên Quảng không mắng cậu.” Đó là giọng nói của số 23. Cô ta là người có giọng nói the thé nhất trong các học viên. Mỗi lần nghe số 23 nói, Tư Kỳ luôn liên tưởng đến mấy bà thím hay gây chuyện ngoài ngõ. Tiếng quát tháo nơi đầu đường xó chợ của họ sắc nhọn đến nỗi để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng người khác.
“Tuy huấn luyện viên Quảng không quát mắng tớ nhưng cũng mặt nặng mày nhẹ. Run lập cập trong đó một hồi, cuối cùng tớ cũng qua ải.” Giọng Tăng Cửu Nhã dịu dàng nhỏ nhẹ, chẳng khác con người cô ta. Ngay cả người dịu dàng, hiền hòa như vậy mà còn gặp tai họa, mọi người đều cảm thấy bất an.
“Cậu nền tính thế, lại chẳng phạm phải lỗi gì cả, hôm nay còn bị thường vì cứu người khác, vậy mà huấn luyện viên Quảng còn vô duyên vô cớ trách phạt cậu thì chúng tớ đâu còn đường sống nữa.”
“Đừng nói thế. Huấn luyện viên đâu phải trọng tài hồ đồ, tự dưng đi phạt học viên làm gì. Các cậu ấy à… đừng trách trời trách người nữa.” Tăng Cửu Nhã cười nhẹ, nói.
“Tất cả là tại tớ không cẩn thận, khiến cậu bị liên lụy.”
“Cậu ấy à… nói câu này hàng trăm lần rồi. Tớ đã bảo không liên quan đến cậu rồi còn gì. Ngược lại, tớ còn thấy áy náy với số 12, cậu ấy mới thực sự bị oan. Lát nữa cậu ấy về, bọn mình đừng nhắc lại chuyện cũ kẻo cậu ấy lại buồn.”
Rõ ràng Tăng Cửu Nhã đang khuyên nhủ số 23 và bất bình thay cho mình, nhưng không hiểu sao Tư Kỳ nghe xong lại thấy vô cùng ngứa tai. Mấy lần Tóc hai bím định đẩy cửa vào nói cho ra lẽ nhưng đều bị nàng ngăn lại. Bây giờ, thấy Tư Kỳ không cản nữa, Tóc hai bím liền đẩy tung cửa, chui vào cạnh giường của Tăng Cửu Nhã, tươi cười cảm tạ: “Bồ Tát sống giá lâm để độ hóa cho người trần mắt thịt chúng con. Tín nữ xin lạy tạ người!”
“Cái cậu này! Đừng báng bổ Quân Thế Âm Bồ Tát mà yểu mạng đấy.” Tăng Cửu Nhã cười cười, đầy Tóc hai bím ra.
Tóc hai bím loạng choạng ngã xuống đất. Số 23 nhân cơ hội vòng qua sau lưng cô ta, túm lấy hai bím tóc, đắc ý nói: “Ngày xưa, cổ nhân ôm cây đợi thỏ, còn hôm nay, tớ ôm giường đợi lợn cũng không tệ nhỉ? Nhìn cái đuôi lợn này! Trông thô quá đi mất! Quả nhiên con lợn này là con lợn béo.”
Tóc hai bím trừng mắt nhìn số 23 rồi cười tít mắt, giật lại bím tóc, vội vàng đứng dậy. Liếc thấy Tư Kỳ đang đứng ngây người cạnh cửa sổ, cô ta mới sức nhớ ra hai chiếc màn thầu. “Nguội mất rồi!” Tóc hai bím lôi bánh ra khỏi bụng cứ ngỡ cách hai tầng vải, lại được cơ thể cô ta ủ ấm thì chắc màn thầu cũng phải giữ nhiệt được một lúc, vậy mà chúng vẫn nguội rất nhanh. Cô ta kéo Tư Kỳ sang giường mình, cẩn thận giở lớp vải bọc ra rồi gỡ hết sợi vải dính trên bánh, xong xuôi mới đưa cho nàng, nói: “Tuy nguội nhưng ít ra vẫn giúp mình no bụng.”
Tư Kỳ gật đầu, nói mấy câu cảm ơn. Nhưng nàng còn chưa kịp nhét bánh vào miệng thì đã thấy ánh mắt của Tăng Cửu Nhã hướng về phía mình. Trong ánh mắt ấy còn pha lẫn vẻ thương hại khiến nàng đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong trại huấn luyện đều do huấn luyện viên Quảng xử lý, nhưng quyền phán quyết cuối cùng lại thuộc về tổng chỉ huy. Trừ phi có việc quan trọng còn bình thường mỗi tuần, hắn chỉ lộ diện đúng hai lần. Tuy học viên của tổ A có đặc quyền nhưng họ cũng không thể bỏ qua huấn luyện viên Quảng để báo cáo tình hình trực tiếp với tổng chỉ huy. Học viên tổ B và tổ C càng chẳng bao giờ có cơ hội được tiếp xúc với cấp trên, trừ phi xảy ra kì tích. Nhưng nếu quả thật có một người sẵn sàng bất chấp hậu quả để gặp bằng được chỉ huy thì người đó chỉ có thể là Đoàn Tư Kỳ.
Theo lịch thì hôm nay, Tiết Vân Tần sẽ đến, nhưng hắn có đến thật hay không thì Tư Kỳ không dám chắc. Nàng chỉ dùng cách ngốc nghếch nhưng hiệu quả nhất là nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng chỉ huy. Vì không tập trung nên nàng bị đối thủ đánh trúng mấy lần trong lúc luyện tập đấu đối kháng, có lần còn bị đá trúng vào má phải. Gần trưa, Tiết Vân Tần cùng huấn luyện viên Quảng đến sân tập, nhưng hắn chỉ liếc qua mấy cái rồi lại cùng anh ta về phòng giáo vụ. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, có lẽ chuyện họ cần thảo luận quan trọng hơn chuyện kiểm tra việc luyện tập trên thao trường của các cô rất nhiều.
Nếu Tư Kỳ muốn gặp Tiết Vân Tần, nàng buộc phải thông qua hai người: quản lý kí túc và huấn luyện viên Quảng. Và tất nhiên nàng không thể xin phép hai người họ được. Xem ra, nàng phải giở thủ đoạn mới xong. Lúc này, huấn luyện viên Quảng không có mặt trên thao trường, chỉ có một hàng binh lính cầm súng đứng đó để thị uy và một giám sát viên quản lý mọi việc. Lúc tập luyện, Tư Kỳ cố ý tỏ ra chậm chạp để đối phương đánh trúng một cú, cả người nàng lập tức đổ rầm xuống đất. Bất luận đối phương khuyên nhủ thế nào, nàng cũng không nín khóc, cứ ngồi ì ra đó. Giám sát viên bước tới, ra lệnh cho nàng lập tức trở lại luyện tập, nhưng nàng vẫn không đoái hoài, tiếp tục khóc rấm rứt.
Tư Kỳ làm tay giám sát viên đó tức điên. Anh ta lập tức gọi lính đến giã báng súng vào kẻ gây chuyện, cứ ngỡ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ nàng lại đứng bật dậy, tung chân đá đúng vào chỗ hiểm của tên lính rồi nhân cơ hội đối phương đau đớn, xông lên cướp súng, chĩa thẳng vào giám sát viên, nhưng lại cố ý không gạt chốt an toàn để giám sát viên có thể giật lại súng. Sau trận đòn thừa sống thiếu chết, cuối cùng nàng cũng chịu để họ áp giải vào phòng giáo vụ. Sở dĩ giám sát viên không bắn chết nàng tại trận để răn đe các học viên khác là vì anh ta không nắm quyền sinh quyền sát. Chỉ có huấn luyện viên Quảng và chỉ huy mới được phép định đoạt.
Lần này, Tiết Vân Tần đến doanh trại vì muốn khảo sát năng lực của các học viên, chọn ra nhưng người ưu tú nhất tham gia nhiệm vụ bí mật mới. Trong đầu huấn luyện viên Quảng đã có sẵn ứng cử viên, nên nhiều khi khen tặng người đó hơi quá lời. Lúc anh ta vừa tiến cử ứng cử viên xuất sắc nhất với Tiết Vân Tần xong thì giám sát viên vội vã bước vào báo cáo vụ việc học viên nữ công khai thách thức giám sát viên. Trong phút chốc, huấn luyện viên Quảng thấy xấu hổ đến nỗi không dám mạnh miệng nói gì nữa, đành ngồi đợi Tiết Vân Tần định đoạt. Giám sát viên lén liếc nhìn huấn luyện viên Quảng, nhưng chỉ thấy huấn luyện viên mặt sắt, thường ngày oai phong lẫm liệt, giờ đột nhiên lại rụt rè, ngồi im trên ghế, mắt liên tục liếc nhìn tổng chỉ huy ngồi bên cạnh. Giám sát viên lại đưa mắt nhìn viên chỉ huy có quyền quyết định cao nhất, lại thấy hắn chỉ mải thưởng trà với thái độthản nhiên đến khó hiểu. Giám sát viên đánh trực tiếp hỏi: “Học viên này phải xử lý thế nào ạ? Có cần giết để răn đe kẻ khác không ạ?” Huấn luyện viên Quảng không đáp lời, ngoảnh đầu nhìn Tiết Vân Tần. Tiết Vân Tần đặt tách trà xuống, chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ buông một câu: “Dẫn cô ta vào đây.”
Không lâu sau, Tư Kỳ bị trói và áp giải tới. Nàng còn chưa kịp đứng vững thì đã bị người ta thúc mạnh vào khuỷu chân, khiến nàng quỳ sụp xuống đất. Dường như tên lính đứng sau vẫn chưa vừa lòng với tư thế của nàng, vì gã lại lấy bàng súng đập mạnh thêm mấy cái, khiến cả người nàng run rẩy ngã gục xuống trước mặt chỉ huy, đầu gối đau điếng.
Ngày thường, huấn luyện viên Quảng vẫn thích gây khó dễ cho Tư Kỳ, vậy mà hôm nay, anh ta chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, dáng vẻ khí thế bức người mọi khi đã hoàn toàn biến mất. Trong khi đó, Tiết Vân Tần ngồi bên cạnh hoàn toàn chú tâm vào việc thưởng trà. Mãi đến khi trà trong tách cạn hẳn, hắn mới lên tiếng: “Kể tường tận đầu đuôi sự việc cho tôi nghe!” Ánh mắt hắn lướt qua người Tư Kỳ rồi dừng lại trước tay giám sát viên đứng bên phải nàng. Giám sát viên liền tỉ mỉ thuật lại một cách chậm rãi, như thể sợ chỉ huy không nghe rõ. Mà dường như Tiết Vân Tần chưa nghe rõ thật, nên hắn mới rời khỏi chiếc ghế êm ái, bước đến gần giám sát viên, vừa nghe vừa liên tục gõ nhẹ cây roi da vào lòng bàn tay.
Tư Kỳ quỳ sau lưng hắn chừng năm bước, dường như hắn không hề quan tâm đến tội trạng của nàng. Nàng như dán mắt vào lưng hắn, tâm trạng bất giác vượt thời gian trở về quá khứ. Nhớ lúc hai người ở Nam Kinh, thú tiêu khiển duy nhất của nàng và hắn là vai kề vai ngồi trên ban công ngắm nhìn cảnh phố phường về đêm. Khi ấy, nàng thích ngồi tựa vào lưng hắn một cách thoải mái, lắng nghe tiếng ồn áo phát ra từ phiên chợ dưới lầu, ngoài ra, hai người chẳng còn trò vui nào khác. Bây giờ, bóng lưng của hắn vẫn ngay thẳng như trước, nhưng nơi nào đó không còn là chỗ cho nàng nương tựa nữa rồi. Đột nhiên, Tiết Vân Tần quay phắt người lại, quất mạnh roi vào má phải của nàng. Cơn đau khiến nàng sực tỉnh khỏi hồi ức, không dám đưa tay xoa, chỉ khúm núm quỳ ở đó theo yêu cầu của họ. Lúc này, cả căn phòng đã rơi vào khoảng im lặng chết chóc. Chỉ huy không nói thì ai dám cất lời?
Huấn luyện viên Quảng thực sự không ngờ trước mặt bao người, Tiết Vân Tần lại nổi giận vì một học viên tép riu như vậy. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ mặt lạnh, giỏi che giấu hỉ nộ trong lòng, vậy mà hôm nay, hắn đã phá lệ, không những vậy còn ra tay tàn độc với chính môn đồ của mình. Chắc chắn hắn phải biết, khi trừng phạt nữ học viên, dù là hình phạt nặng đến mấy cũng tuyệt đối không được gây thương tích trên mặt họ. Đến nước này, nêu anh ta vẫn ngồi yên thì cũng không ổn lắm. Nào ngờ, vừa định mở miệng thì Tiết Vân Tần đã giơ tay ngăn lại, buộc anh ta phải nuốt những lời đã lên tới miệng xuống bụng.
“Anh kể xong rồi chứ?” Tiết Vân Tần dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn giám sát viên, khiến anh ta hoảng sợ không thốt nên lời, cuống quýt tiếp tục trình báo bằng giọng run rẩy. Có điều, Tiết Vân Tần căn bản không hề để tâm tới những lời báo cáo đó. Hắn chậm rãi tiến về phía Tư Kỳ, nhìn nàng bằng ánh mắt của kẻ bề trên thẩm vấn kẻ dưới, đồng thời dùng cây roi nâng cằm nàng lên, hỏi: “Có đau không?” Hiển nhiên hắn đã nhìn thấy vệt máu rỉ ra từ vết roi quất, nhưng vẫn ép nàng phải nói ra cảm giác của mình.
Tư Kỳ thấy má mình đau rát, nhưng nàng chỉ nói: “Không đau.” Thế là nàng lại phải nhận thêm một roi nữa.
Đánh xong, Tiết Vân Tần lại hỏi: “Có đau không?”
“Không đau”
Lần này, hắn không bồi thêm roi nào nữa mà lại nhếch mép cười, nói: “Xem ra đúng là cô được dạy dỗ đến mức xuất chúng rồi đấy. Không biết trong doanh trại còn bao nhiêu “người đàn bà thép” giống như cô nhỉ? Huấn luyện viên Quảng là người đã dạy dỗ cô thì phải để anh ta thuần phục cô mới được. Chăc chỉ có huấn luyện viên Quảng mới có thể khiến cô hiểu được cảm giác đau không muốn sống là như thế nào.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn huấn luyện viên Quảng đang tái mét mặt mày trên ghế rồi ném chiếc roi về phía anh ta. Trong mắt huấn luyện viên Quảng, giờ đây, không phải đang đỡ cây roi mà rõ ràng là đang phải đỡ một quả bom. Anh ta thầm gào thét trong lòng.
“Lính của anh phải để anh ra tay mới phải. Chỉ có điều, không biết trên sân tập còn có kẻ thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều kẻ tạo phản hơn hay không?” Tiết vân Tần cười lạnh, nói.
Nhưng câu cảm thán này lại hé lộ cho huấn luyện viên Quảng một tia sáng. “Xin chỉ huy phê chuẩn cho tôi đi thị sát thao trường, nếu có học viên to gan dám mạo phạm, sau khi trừng phạt họ, tôi sẽ đích thân về đây cho chỉ huy trị tội. Mong chỉ huy trừng phạt nghiêm khắc.” Anh ta buộc phải lấy công chuộc tội, may ra còn cứu vãn được tình hình.
Tiết Vân Tần có vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. “Hôm nay, tôi có thể cho anh một cơ hội. Liệu mà xử lý.”
“Rõ! Tôi nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.” Huấn luyện viên Quảng dõng dạc nhận lệnh rồi vội vàng dẫn lính chạy ra sân tập. Nhưng lúc đến nơi, anh ta mới thảng thốt nhận ra mình đã mắc lừa.
Đợi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Tiết Vân Tần mới thong thả trở lại chỗ ngồi, rót hai tách trà, một tách đương nhiên là cho hắn, còn tách kia… Hắn nhìn Tư Kỳ đang căng thẳng quỳ mọp dưới đất khẽ nói: “Khát thì đứng dậy uống ngụm nước.”
Sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn khiến Tư Kỳ không thể nào đoán được hắn có dụng ý gì. Nghĩ ngợi một lúc, dường như nàng cũng phát hiện được đôi ba phần chân tướng. “Chẳng lẽ khi nãy, chỉ huy…”
“Nghĩ ra cái gì thì cứ mạnh dạn nói.” Tiết Vân Tần nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Lẽ nào khi này, chỉ huy cố tình diễn trò cho người khác xem?” Tư Kỳ mạnh dạn nói ra phán đoán của mình.
“Cuối cùng cô cũng chịu động não rồi đấy.” Hắn mỉm cười hài lòng, nói. Chỉ khi con người trải nghiệm nhiều thì mới hiểu biết nhiều. Nếu là trước đây, chắc chắn nàng không thể đoán ra chuyện này, bởi nàng tin tưởng hắn một cách tuyệt đối. Nhưng chẳng ngờ, sự thay đổi này lại khiến người ta phải thổn thức.
“Cô tiến bộ vượt bậc làn tôi rất vui.” Tiết Vân Tần từng nói dối nhiều lần, cả câu này cũng vậy. Tư Kỳ cũng muốn cám ơn sự “ưu ái” của chỉ huy đối với nàng. Sau khi biết hắn không ngại xuống tay làm tổn thương nàng chỉ vì diễn kịch cho kẻ khác xem thì ý thức phản kháng nảy nở từ sự oán hận lại càng trỗi dậy mãnh liệt. Cựa quậy tấm thân chi chít vết thương, nàng cố đứng thẳng người, dõng dạc nói: “Cảm ơn chỉ huy. Nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ chỉ huy giúp đỡ.”
Tiết Vân Tần đã đoán trước nàng có chuyện muốn nhờ vả, liền nói luôn: “Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc chuyện đó quan trọng đến mức nào mà khiến cô bất chấp tính mạng, tìm cách gặp tôi bằng được.”
“Tôi biết mình hành động thế này là liều mạng và mù quáng, nhưng nếu không làm vậy thì e rằng tôi không có cơ hội đứng trước mặt chỉ huy như bây giờ.”
“Tôi rất tán thưởng tinh thần không ngại mạo hiểm, nhưng tôi không tán đồng cách làm của cô.” Tuy nhiên, hắn cũng không định truy cứu đến cùng, nên lại hỏi tiếp: “Nói đi! Cần nhờ chuyện gì?”
“Tôi muốn biết phần đánh giá bài kiểm tra của một nữ học viên.”
“Đánh giá kiểm tra?” Tiết Vân Tần liếc nhìn nàng. “Mã số bao nhiêu?”
“Số 11 tổ B.”
Tiết Vân Tần biết học viên này, đó chính là cô gái giữ vị trí số một trong số mấy học viên mà huấn luyện viên Quảng tiến cử.
Trong thời gian trống giữa tiết dịch mã điện báo và tiếng Anh, huấn luyện viên Quảng sắp xếp cho các học viên môn võ đối kháng và bắn súng.
Những học viên có kết quả thấp trong kì thi trước đều quyết tâm dốc sức và tập trung vào môn học mới này. Học đánh cược vào ván cờ cuối này vì không muốn bị đào thải, đồng thời cũng vì muốn được vào tổ A tượng trưng cho “vành đai an toàn”, do đó, việc ngấm ngầm đấu đá nhau là không thể tránh khỏi. Có điều lạ là, trong thời gian huấn luyện, huấn luyện viên Quảng ra lệnh buộc thêm các miếng chì vào cổ tay và mắt cá chân của họ. Miếng trì nặng vài cân, to bằng cả bàn tay, vậy mà huấn luyện viên bắt họ buộc bảy, tám miếng vào các khớp xương linh hoạt nhất. Việc cố định tay và vai sao cho thẳng để không ảnh hưởng đến việc ngắm bắn đã đủ khó, vậy mà họ còn phải đeo thêm “cục nợ” nặng trình trịch kia để tập luyện đấu đối kháng, đồng thời phải học cách tránh được đòn tấn công của đối phương nhanh nhất và vào thời điểm then chốt, còn phải biết phản công nữa.
Tuy nhiên, cơ thể cứng ngắc khiến các động tác của các học viên trở nên vô cùng vụng về, do đó, các động tác trả đòn vốn mang lực sát thương rất lớn vô hình trung biến thành một trò hề. Những tiểu thư khuê các mặc quân phục dành cho nam giới, đánh võ đi quyền trông thật ẻo lả, yếu ớt. Huấn luyện viên Quảng đứng một bên quan sát cảnh tượng “thảm không nỡ nhìn” đó, đầu lông mày nhíu chặt lại. May mà trong đám con gái cũng có đôi ba người xuất chúng, chí ít mấy học viên mà anh ta đặc biệt lựa chọn cũng hơn hẳn số còn lại.
Bỗng một tiếng “coong” vang lên, liền sau đó tiếng người kêu thất thanh. Hóa ra mảnh chì của một học viên luyện tập đối kháng không được buộc chắc chắn, kết quả khi cô ta tung quyền, mảng chì văng ra, va vào học viên tổ khác. Huấn luyện viên Quảng vội vàng bước tới xem, phát hiện bắp chân của học viên bị thương đang chảy máu, không biết có gãy xương không. Anh ta vội vàng ra lệnh mang cáng đến rồi nghiêm khắc phê bình kẻ gây họa: “Chẳng lẽ cô không biết chưa buộc chặt miếng chì thì không được phép luyện đấu tay đôi sao? Một người làm việc qua loa như cô để lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
Nữ học viên hoảng hốt đứng đực tại chỗ, ngoài khóc ra chẳng còn biết làm gì. Đột nhiên, Tư Kỳ muốn nói đỡ cho cô gái, ngặt nỗi nàng cũng chẳng còn bao nhiêu quá khứ để mang ra dùng nữa. Vậy mà chỉ cần mấy lời của cô gái bị thương cũng đủ để xoay chuyển cục diện. “Xin huấn luyện viên tha lỗi cho số 20. Lẽ ra mảnh chì đó không đập vào tôi, tại tôi không cẩn thận nên mới bị thương, không hề liên quan đến cậu ấy.” Người bị thương chính là Tăng Cửu Nhã.
“Thế ra cô tự làm mình bị thương à?” Huần luyện viên Quảng nhíu mày, như thể không quen với vẻ cao thượng đứng ra nói hộ người khác của Tăng Cửu Nhã.
“Tôi… tôi không có ý đó.” Tăng Nhã Cửu liếc thấy nét mặt huấn luyện viên không vui, đành hạ giọng không dám nhiều lời nữa. May mà đúng lúc ấy, giám sát viên khênh cáng đến, huấn luyện viên Quảng không tiếp tục trách mắng mà ra lệnh đưa Tăng Cửu Nhã vào trạm y tế rồi cũng theo sau.
Tuy nhiên, vụ việc vẫn chưa hạ màn, bởi Tăng Cửu Nhã vừa được khiêng đi thì huấn luyện viên Quảng đã tìm ra kẻ mà anh ta cho rằng đáng chịu tội nhất. “Khi nãy, cô cùng tập với số 20 phải không? Nếu số 11 không cứu cô thì kẻ bị thương đã là cô rồi.” Trước ánh mắt của tất cả các học viên, anh ta gọi riêng Tư Kỳ ra, chất vấn.
Tư Kỳ có hân hạnh được anh ta điểm danh bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Nhớ lúc xảy ra chuyện, nàng cũng không hề có ý tránh đòn, chẳng phải nàng muốn tỏ vẻ anh hùng, nhưng nếu lúc ấy nàng tránh sang một bên thì khác gì chính tay ném miếng chì vào đầu người khác. Đúng lúc ấy, Tăng Cửu Nhã lại bổ nhào về phía nàng, mà giữa nàng và Tăng Cửu Nhã còn có một người nữa. Đó chính là điểm Tư Kỳ không thể lý giải nổi, và càng không thể lý giải vì sao nàng lại phải chịu phạt.
“Loại người không biết chịu đựng đau đớn, lại đùn đẩy tai họa sang cho người khác như cô, khiến người ta thấy vô liêm sỉ hơn cả hung thủ thực sự. Bởi vậy, bắt đầu từ bây giờ…” Huần luyện viên Quảng chỉ vào miếng chì nằm lăn lóc trên mặt đất, nghiêm khắc ra lệnh: “Cô phải đeo gấp đôi số chì, đồng thời mỗi lượt đấu tay đôi buộc phải chiến thắng đối thủ cùng luyện tập. Nếu không, cô tự biết hậu quả rồi đấy.”
Đương nhiên Tư Kỳ biết hậu quả, nên nàng chỉ còn cách chấp nhận hình phạt. Lúc buộc miếng chì vào chân, nàng phát hiện một góc miếng chì dính máu, nhưng nàng cũng không buồn lau. Miếng chì ấy khiến trong đầu Tư Kỳ vụt nảy ra một câu hỏi: Số 11 tự nguyện chịu bị thương thay nàng, liệu đó có phải là sự tốt bụng đơn thuần?
Mệnh lệnh của huấn luyện viên Quảng chính là thánh chỉ. Việc anh ta giao, Tư Kỳ không dám làm qua loa cho xong. Nàng không đếm xuể rốt cuộc mình đã đấu bao nhiêu hiệp với các học viên, chỉ biết khi tiếng còi kết thúc buổi tập vang lên, cả người nàng mềm nhũn đổ phịch xuống thao trường. Những khó chịu cố gắng đè nén trong khi luyện tập bỗng chốc được phóng thích hết ra ngoài qua thể xác yếu đuối. Nàng nằm bẹp trên đất, mãi không thể nhấc người dậy. Cơn đau nhức nhối trên cổ tay, dưới sự tiếp sức của mồ hôi mặn chát, càng trở nên rát bỏng như bị lửa đốt. Nhấc tay lên, Tư Kỳ phát hiện không biết tự lúc nào miếng chì đã cọ rách cả da thịt, tạo thành mấy vệt máu dài. Không ngờ vết thương mới lại đè đúng vào vết sẹo cũ. Vật chứng duy nhất mà hắn để lại cho nàng giờ đã hoàn toàn biến mất. Nghĩ kĩ thì lúc này đây, nàng cũng chẳng giàu có hơn hắn. Vốn tưởng mình vẫn còn gia đình, nhưng giờ này, mẹ và anh họ đã ở cách nàng quá xa. Chẳng biết phần đời còn lại, cả nhà có được đoàn viên hay không. Ngay cả trong mơ, nàng cũng không dám mộng tưởng. Có lẽ ngoài những vết thương đắp đầy thể xác, nàng thực sự chẳng còn gì khác.
Bỗng xa xa có người vừa vẫy tay vừa chạy về phía Tư Kỳ, mãi đến khi người đó gọi tên nàng, Tư Kỳ mới nhận ra. Thì ra là số 14.
“Thấy cậu chưa về, tớ lén lấy hai chiếc màn thầu cho cậu. Chúng ta mau về kí túc ăn đi.” Tóc hai bím lắc lắc cái túi tròn giấu ở eo, không ngừng chu môi ra hiệu bảo Tư Kỳ đi về. Tư Kỳ chợt thấy một tia ấm áp len vào tận đáy tim, sự dằn vặt trong vô vọng cũng dần dần tan biến. Nàng sờ cái túi còn nóng hổi của Tóc hai bím rồi nói: “May mà cậu còn nhớ đến tớ. Có điều, sao cậu không cất trong kí túc, mang ra đây lỡ bị phát hiện thì chết.”
“Trong đó càng không thể cất được. Cậu cũng biết chúng mình chẳng bao giờ được một bữa no, cất ở kí túc không khéo lại bị con ma đói nào đó tiện tay cuỗm luôn ấy chứ.” Khó khăn lắm Tóc hai bím mới lấy được hai cái màn thầu này. Phải nhờ tinh thần xông pha tranh cướp mới lấy được nó từ chỗ đám đông, thường ngày cướp được một cái cũng may lắm rồi. Cô nàng sợ bị quản lý nhìn thấy nên nhét bánh vào trong người rồi hai tay chống nạnh bước ra khỏi nhà ăn.
Tuy Tư Kỳ không biết những chuyện ấy, nhưng nàngbiết hai chiếc màn thầu của Tóc hai bím không chỉ giúp nàng khỏi đói mà còn giúp nàng chữa lành vết thương lòng do mất niềm tin vào tình người. Chỉ có điều, sự thẳng thắn của Tóc hai bím khiến nàng thấy hổ thẹn, dường như nàng đang mua bán hàng hóa, đem tình bạn đặt lên bàn cân và ước tính giá trị của nó vậy. Đặc biệt, khi Tóc hai bím nhất quyết xé đôi chiếc khăn tay của mình để băng bó vết thương cho nàng thì Tư Kỳ càng cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất trốn. Thế rồi, nàng chỉ còn biết học theo tinh thần xông pha giành màn thầu của cô bạn số 14, cố gắng giấu đi tất cả những tính toán bỉ ổi trong lòng, không cho chúng có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Trong khi nàng còn đang hối hận vì suy nghĩ đen tối của mình thì đoạn đối thoại vọng ra từ kí túc xá khiến nàng vô thức phải dừng chân ngoài cửa.
“Nhìn cậu bị thương thế này, bọn tớ lo chết được! May mà huấn luyện viên Quảng không mắng cậu.” Đó là giọng nói của số 23. Cô ta là người có giọng nói the thé nhất trong các học viên. Mỗi lần nghe số 23 nói, Tư Kỳ luôn liên tưởng đến mấy bà thím hay gây chuyện ngoài ngõ. Tiếng quát tháo nơi đầu đường xó chợ của họ sắc nhọn đến nỗi để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng người khác.
“Tuy huấn luyện viên Quảng không quát mắng tớ nhưng cũng mặt nặng mày nhẹ. Run lập cập trong đó một hồi, cuối cùng tớ cũng qua ải.” Giọng Tăng Cửu Nhã dịu dàng nhỏ nhẹ, chẳng khác con người cô ta. Ngay cả người dịu dàng, hiền hòa như vậy mà còn gặp tai họa, mọi người đều cảm thấy bất an.
“Cậu nền tính thế, lại chẳng phạm phải lỗi gì cả, hôm nay còn bị thường vì cứu người khác, vậy mà huấn luyện viên Quảng còn vô duyên vô cớ trách phạt cậu thì chúng tớ đâu còn đường sống nữa.”
“Đừng nói thế. Huấn luyện viên đâu phải trọng tài hồ đồ, tự dưng đi phạt học viên làm gì. Các cậu ấy à… đừng trách trời trách người nữa.” Tăng Cửu Nhã cười nhẹ, nói.
“Tất cả là tại tớ không cẩn thận, khiến cậu bị liên lụy.”
“Cậu ấy à… nói câu này hàng trăm lần rồi. Tớ đã bảo không liên quan đến cậu rồi còn gì. Ngược lại, tớ còn thấy áy náy với số 12, cậu ấy mới thực sự bị oan. Lát nữa cậu ấy về, bọn mình đừng nhắc lại chuyện cũ kẻo cậu ấy lại buồn.”
Rõ ràng Tăng Cửu Nhã đang khuyên nhủ số 23 và bất bình thay cho mình, nhưng không hiểu sao Tư Kỳ nghe xong lại thấy vô cùng ngứa tai. Mấy lần Tóc hai bím định đẩy cửa vào nói cho ra lẽ nhưng đều bị nàng ngăn lại. Bây giờ, thấy Tư Kỳ không cản nữa, Tóc hai bím liền đẩy tung cửa, chui vào cạnh giường của Tăng Cửu Nhã, tươi cười cảm tạ: “Bồ Tát sống giá lâm để độ hóa cho người trần mắt thịt chúng con. Tín nữ xin lạy tạ người!”
“Cái cậu này! Đừng báng bổ Quân Thế Âm Bồ Tát mà yểu mạng đấy.” Tăng Cửu Nhã cười cười, đầy Tóc hai bím ra.
Tóc hai bím loạng choạng ngã xuống đất. Số 23 nhân cơ hội vòng qua sau lưng cô ta, túm lấy hai bím tóc, đắc ý nói: “Ngày xưa, cổ nhân ôm cây đợi thỏ, còn hôm nay, tớ ôm giường đợi lợn cũng không tệ nhỉ? Nhìn cái đuôi lợn này! Trông thô quá đi mất! Quả nhiên con lợn này là con lợn béo.”
Tóc hai bím trừng mắt nhìn số 23 rồi cười tít mắt, giật lại bím tóc, vội vàng đứng dậy. Liếc thấy Tư Kỳ đang đứng ngây người cạnh cửa sổ, cô ta mới sức nhớ ra hai chiếc màn thầu. “Nguội mất rồi!” Tóc hai bím lôi bánh ra khỏi bụng cứ ngỡ cách hai tầng vải, lại được cơ thể cô ta ủ ấm thì chắc màn thầu cũng phải giữ nhiệt được một lúc, vậy mà chúng vẫn nguội rất nhanh. Cô ta kéo Tư Kỳ sang giường mình, cẩn thận giở lớp vải bọc ra rồi gỡ hết sợi vải dính trên bánh, xong xuôi mới đưa cho nàng, nói: “Tuy nguội nhưng ít ra vẫn giúp mình no bụng.”
Tư Kỳ gật đầu, nói mấy câu cảm ơn. Nhưng nàng còn chưa kịp nhét bánh vào miệng thì đã thấy ánh mắt của Tăng Cửu Nhã hướng về phía mình. Trong ánh mắt ấy còn pha lẫn vẻ thương hại khiến nàng đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong trại huấn luyện đều do huấn luyện viên Quảng xử lý, nhưng quyền phán quyết cuối cùng lại thuộc về tổng chỉ huy. Trừ phi có việc quan trọng còn bình thường mỗi tuần, hắn chỉ lộ diện đúng hai lần. Tuy học viên của tổ A có đặc quyền nhưng họ cũng không thể bỏ qua huấn luyện viên Quảng để báo cáo tình hình trực tiếp với tổng chỉ huy. Học viên tổ B và tổ C càng chẳng bao giờ có cơ hội được tiếp xúc với cấp trên, trừ phi xảy ra kì tích. Nhưng nếu quả thật có một người sẵn sàng bất chấp hậu quả để gặp bằng được chỉ huy thì người đó chỉ có thể là Đoàn Tư Kỳ.
Theo lịch thì hôm nay, Tiết Vân Tần sẽ đến, nhưng hắn có đến thật hay không thì Tư Kỳ không dám chắc. Nàng chỉ dùng cách ngốc nghếch nhưng hiệu quả nhất là nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng chỉ huy. Vì không tập trung nên nàng bị đối thủ đánh trúng mấy lần trong lúc luyện tập đấu đối kháng, có lần còn bị đá trúng vào má phải. Gần trưa, Tiết Vân Tần cùng huấn luyện viên Quảng đến sân tập, nhưng hắn chỉ liếc qua mấy cái rồi lại cùng anh ta về phòng giáo vụ. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của họ, có lẽ chuyện họ cần thảo luận quan trọng hơn chuyện kiểm tra việc luyện tập trên thao trường của các cô rất nhiều.
Nếu Tư Kỳ muốn gặp Tiết Vân Tần, nàng buộc phải thông qua hai người: quản lý kí túc và huấn luyện viên Quảng. Và tất nhiên nàng không thể xin phép hai người họ được. Xem ra, nàng phải giở thủ đoạn mới xong. Lúc này, huấn luyện viên Quảng không có mặt trên thao trường, chỉ có một hàng binh lính cầm súng đứng đó để thị uy và một giám sát viên quản lý mọi việc. Lúc tập luyện, Tư Kỳ cố ý tỏ ra chậm chạp để đối phương đánh trúng một cú, cả người nàng lập tức đổ rầm xuống đất. Bất luận đối phương khuyên nhủ thế nào, nàng cũng không nín khóc, cứ ngồi ì ra đó. Giám sát viên bước tới, ra lệnh cho nàng lập tức trở lại luyện tập, nhưng nàng vẫn không đoái hoài, tiếp tục khóc rấm rứt.
Tư Kỳ làm tay giám sát viên đó tức điên. Anh ta lập tức gọi lính đến giã báng súng vào kẻ gây chuyện, cứ ngỡ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ nàng lại đứng bật dậy, tung chân đá đúng vào chỗ hiểm của tên lính rồi nhân cơ hội đối phương đau đớn, xông lên cướp súng, chĩa thẳng vào giám sát viên, nhưng lại cố ý không gạt chốt an toàn để giám sát viên có thể giật lại súng. Sau trận đòn thừa sống thiếu chết, cuối cùng nàng cũng chịu để họ áp giải vào phòng giáo vụ. Sở dĩ giám sát viên không bắn chết nàng tại trận để răn đe các học viên khác là vì anh ta không nắm quyền sinh quyền sát. Chỉ có huấn luyện viên Quảng và chỉ huy mới được phép định đoạt.
Lần này, Tiết Vân Tần đến doanh trại vì muốn khảo sát năng lực của các học viên, chọn ra nhưng người ưu tú nhất tham gia nhiệm vụ bí mật mới. Trong đầu huấn luyện viên Quảng đã có sẵn ứng cử viên, nên nhiều khi khen tặng người đó hơi quá lời. Lúc anh ta vừa tiến cử ứng cử viên xuất sắc nhất với Tiết Vân Tần xong thì giám sát viên vội vã bước vào báo cáo vụ việc học viên nữ công khai thách thức giám sát viên. Trong phút chốc, huấn luyện viên Quảng thấy xấu hổ đến nỗi không dám mạnh miệng nói gì nữa, đành ngồi đợi Tiết Vân Tần định đoạt. Giám sát viên lén liếc nhìn huấn luyện viên Quảng, nhưng chỉ thấy huấn luyện viên mặt sắt, thường ngày oai phong lẫm liệt, giờ đột nhiên lại rụt rè, ngồi im trên ghế, mắt liên tục liếc nhìn tổng chỉ huy ngồi bên cạnh. Giám sát viên lại đưa mắt nhìn viên chỉ huy có quyền quyết định cao nhất, lại thấy hắn chỉ mải thưởng trà với thái độthản nhiên đến khó hiểu. Giám sát viên đánh trực tiếp hỏi: “Học viên này phải xử lý thế nào ạ? Có cần giết để răn đe kẻ khác không ạ?” Huấn luyện viên Quảng không đáp lời, ngoảnh đầu nhìn Tiết Vân Tần. Tiết Vân Tần đặt tách trà xuống, chẳng buồn ngước mắt lên, chỉ buông một câu: “Dẫn cô ta vào đây.”
Không lâu sau, Tư Kỳ bị trói và áp giải tới. Nàng còn chưa kịp đứng vững thì đã bị người ta thúc mạnh vào khuỷu chân, khiến nàng quỳ sụp xuống đất. Dường như tên lính đứng sau vẫn chưa vừa lòng với tư thế của nàng, vì gã lại lấy bàng súng đập mạnh thêm mấy cái, khiến cả người nàng run rẩy ngã gục xuống trước mặt chỉ huy, đầu gối đau điếng.
Ngày thường, huấn luyện viên Quảng vẫn thích gây khó dễ cho Tư Kỳ, vậy mà hôm nay, anh ta chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, dáng vẻ khí thế bức người mọi khi đã hoàn toàn biến mất. Trong khi đó, Tiết Vân Tần ngồi bên cạnh hoàn toàn chú tâm vào việc thưởng trà. Mãi đến khi trà trong tách cạn hẳn, hắn mới lên tiếng: “Kể tường tận đầu đuôi sự việc cho tôi nghe!” Ánh mắt hắn lướt qua người Tư Kỳ rồi dừng lại trước tay giám sát viên đứng bên phải nàng. Giám sát viên liền tỉ mỉ thuật lại một cách chậm rãi, như thể sợ chỉ huy không nghe rõ. Mà dường như Tiết Vân Tần chưa nghe rõ thật, nên hắn mới rời khỏi chiếc ghế êm ái, bước đến gần giám sát viên, vừa nghe vừa liên tục gõ nhẹ cây roi da vào lòng bàn tay.
Tư Kỳ quỳ sau lưng hắn chừng năm bước, dường như hắn không hề quan tâm đến tội trạng của nàng. Nàng như dán mắt vào lưng hắn, tâm trạng bất giác vượt thời gian trở về quá khứ. Nhớ lúc hai người ở Nam Kinh, thú tiêu khiển duy nhất của nàng và hắn là vai kề vai ngồi trên ban công ngắm nhìn cảnh phố phường về đêm. Khi ấy, nàng thích ngồi tựa vào lưng hắn một cách thoải mái, lắng nghe tiếng ồn áo phát ra từ phiên chợ dưới lầu, ngoài ra, hai người chẳng còn trò vui nào khác. Bây giờ, bóng lưng của hắn vẫn ngay thẳng như trước, nhưng nơi nào đó không còn là chỗ cho nàng nương tựa nữa rồi. Đột nhiên, Tiết Vân Tần quay phắt người lại, quất mạnh roi vào má phải của nàng. Cơn đau khiến nàng sực tỉnh khỏi hồi ức, không dám đưa tay xoa, chỉ khúm núm quỳ ở đó theo yêu cầu của họ. Lúc này, cả căn phòng đã rơi vào khoảng im lặng chết chóc. Chỉ huy không nói thì ai dám cất lời?
Huấn luyện viên Quảng thực sự không ngờ trước mặt bao người, Tiết Vân Tần lại nổi giận vì một học viên tép riu như vậy. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ mặt lạnh, giỏi che giấu hỉ nộ trong lòng, vậy mà hôm nay, hắn đã phá lệ, không những vậy còn ra tay tàn độc với chính môn đồ của mình. Chắc chắn hắn phải biết, khi trừng phạt nữ học viên, dù là hình phạt nặng đến mấy cũng tuyệt đối không được gây thương tích trên mặt họ. Đến nước này, nêu anh ta vẫn ngồi yên thì cũng không ổn lắm. Nào ngờ, vừa định mở miệng thì Tiết Vân Tần đã giơ tay ngăn lại, buộc anh ta phải nuốt những lời đã lên tới miệng xuống bụng.
“Anh kể xong rồi chứ?” Tiết Vân Tần dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn giám sát viên, khiến anh ta hoảng sợ không thốt nên lời, cuống quýt tiếp tục trình báo bằng giọng run rẩy. Có điều, Tiết Vân Tần căn bản không hề để tâm tới những lời báo cáo đó. Hắn chậm rãi tiến về phía Tư Kỳ, nhìn nàng bằng ánh mắt của kẻ bề trên thẩm vấn kẻ dưới, đồng thời dùng cây roi nâng cằm nàng lên, hỏi: “Có đau không?” Hiển nhiên hắn đã nhìn thấy vệt máu rỉ ra từ vết roi quất, nhưng vẫn ép nàng phải nói ra cảm giác của mình.
Tư Kỳ thấy má mình đau rát, nhưng nàng chỉ nói: “Không đau.” Thế là nàng lại phải nhận thêm một roi nữa.
Đánh xong, Tiết Vân Tần lại hỏi: “Có đau không?”
“Không đau”
Lần này, hắn không bồi thêm roi nào nữa mà lại nhếch mép cười, nói: “Xem ra đúng là cô được dạy dỗ đến mức xuất chúng rồi đấy. Không biết trong doanh trại còn bao nhiêu “người đàn bà thép” giống như cô nhỉ? Huấn luyện viên Quảng là người đã dạy dỗ cô thì phải để anh ta thuần phục cô mới được. Chăc chỉ có huấn luyện viên Quảng mới có thể khiến cô hiểu được cảm giác đau không muốn sống là như thế nào.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn huấn luyện viên Quảng đang tái mét mặt mày trên ghế rồi ném chiếc roi về phía anh ta. Trong mắt huấn luyện viên Quảng, giờ đây, không phải đang đỡ cây roi mà rõ ràng là đang phải đỡ một quả bom. Anh ta thầm gào thét trong lòng.
“Lính của anh phải để anh ra tay mới phải. Chỉ có điều, không biết trên sân tập còn có kẻ thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều kẻ tạo phản hơn hay không?” Tiết vân Tần cười lạnh, nói.
Nhưng câu cảm thán này lại hé lộ cho huấn luyện viên Quảng một tia sáng. “Xin chỉ huy phê chuẩn cho tôi đi thị sát thao trường, nếu có học viên to gan dám mạo phạm, sau khi trừng phạt họ, tôi sẽ đích thân về đây cho chỉ huy trị tội. Mong chỉ huy trừng phạt nghiêm khắc.” Anh ta buộc phải lấy công chuộc tội, may ra còn cứu vãn được tình hình.
Tiết Vân Tần có vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. “Hôm nay, tôi có thể cho anh một cơ hội. Liệu mà xử lý.”
“Rõ! Tôi nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.” Huấn luyện viên Quảng dõng dạc nhận lệnh rồi vội vàng dẫn lính chạy ra sân tập. Nhưng lúc đến nơi, anh ta mới thảng thốt nhận ra mình đã mắc lừa.
Đợi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Tiết Vân Tần mới thong thả trở lại chỗ ngồi, rót hai tách trà, một tách đương nhiên là cho hắn, còn tách kia… Hắn nhìn Tư Kỳ đang căng thẳng quỳ mọp dưới đất khẽ nói: “Khát thì đứng dậy uống ngụm nước.”
Sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn khiến Tư Kỳ không thể nào đoán được hắn có dụng ý gì. Nghĩ ngợi một lúc, dường như nàng cũng phát hiện được đôi ba phần chân tướng. “Chẳng lẽ khi nãy, chỉ huy…”
“Nghĩ ra cái gì thì cứ mạnh dạn nói.” Tiết Vân Tần nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Lẽ nào khi này, chỉ huy cố tình diễn trò cho người khác xem?” Tư Kỳ mạnh dạn nói ra phán đoán của mình.
“Cuối cùng cô cũng chịu động não rồi đấy.” Hắn mỉm cười hài lòng, nói. Chỉ khi con người trải nghiệm nhiều thì mới hiểu biết nhiều. Nếu là trước đây, chắc chắn nàng không thể đoán ra chuyện này, bởi nàng tin tưởng hắn một cách tuyệt đối. Nhưng chẳng ngờ, sự thay đổi này lại khiến người ta phải thổn thức.
“Cô tiến bộ vượt bậc làn tôi rất vui.” Tiết Vân Tần từng nói dối nhiều lần, cả câu này cũng vậy. Tư Kỳ cũng muốn cám ơn sự “ưu ái” của chỉ huy đối với nàng. Sau khi biết hắn không ngại xuống tay làm tổn thương nàng chỉ vì diễn kịch cho kẻ khác xem thì ý thức phản kháng nảy nở từ sự oán hận lại càng trỗi dậy mãnh liệt. Cựa quậy tấm thân chi chít vết thương, nàng cố đứng thẳng người, dõng dạc nói: “Cảm ơn chỉ huy. Nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ chỉ huy giúp đỡ.”
Tiết Vân Tần đã đoán trước nàng có chuyện muốn nhờ vả, liền nói luôn: “Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc chuyện đó quan trọng đến mức nào mà khiến cô bất chấp tính mạng, tìm cách gặp tôi bằng được.”
“Tôi biết mình hành động thế này là liều mạng và mù quáng, nhưng nếu không làm vậy thì e rằng tôi không có cơ hội đứng trước mặt chỉ huy như bây giờ.”
“Tôi rất tán thưởng tinh thần không ngại mạo hiểm, nhưng tôi không tán đồng cách làm của cô.” Tuy nhiên, hắn cũng không định truy cứu đến cùng, nên lại hỏi tiếp: “Nói đi! Cần nhờ chuyện gì?”
“Tôi muốn biết phần đánh giá bài kiểm tra của một nữ học viên.”
“Đánh giá kiểm tra?” Tiết Vân Tần liếc nhìn nàng. “Mã số bao nhiêu?”
“Số 11 tổ B.”
Tiết Vân Tần biết học viên này, đó chính là cô gái giữ vị trí số một trong số mấy học viên mà huấn luyện viên Quảng tiến cử.
Tác giả :
Vương Thinh