Như Hoa Như Sương Lại Như Gió
Quyển 1 - Chương 17: THẾ THÁi NHẠT NHẼO. TÌNH NGƯỜi LẠNH LẼO
Kịch hết, người về. Phải chăng đã đến lúc Tư Kỳ nên buông tay hắn và chào tạm biệt?
Dãy phố dài lành lạnh, thanh khiết hương đêm bỗng len lỏi một mùi thơm ngọt, càng về đêm lại càng nồng nàn. Hoa dạ hợp! “Vân Tần, anh có ngửi thấy hương hoa không?” Tư Kỳ dừng bước, hít mạnh một hơi.
“Không.” Thực ra, Tiết Vân Tần đã ngửi thấy mùi hương ấy từ lâu, nhưng hắn thấy chuyện đó chẳng có gì đáng để nói.
Nghe hắn nói vậy, đương nhiên Tư Kỳ không còn hứng thú trải lòng nữa, đó vốn là bí mật của nàng. Mỗi người đều có quyền giữ bí mật riêng tư, giống như việc đầu tiên khi tỉnh dậy là rửa mặt vậy. Có điều, nàng lại kể với hắn về truyền thuyết liên quan đến bí mật ấy, “Có một loài hoa, ban ngày không hề bắt mắt nhưng khi màn đêm buông xuống thì hương thơm trở nên vô cùng nồng nàn. Em đoán chắc anh cũng nghe kể về loài hoa này rồi.”
“Ừm… để anh nghĩ xem đã…”
“Nghĩa không ra là thua em đấy!” Nàng đố hắn hai tay còn thò ra trêu chọc hắn.
Tiết Vân Tần quay người né tránh bàn tay đang giật cúc áo của mình, vừa đi vừa vắt óc ngẫm nghĩ.
“Nghĩ ra rồi!” Hắn bỗng vỗ tay thật mạnh, lại còn cố tình kéo dài giọng: “Đã là hoa chỉ thơm vào ban đêm thì tên nó chắc phải hao hao như vậy. Hoa dạ hương phải không?”
Tư Kỳ mỉm cười, lắc đầu: “Không phải. Đó là hoa dạ hợp, một loài thực vật ưa ấm sợ lạnh, mùi hương nồng đậm khiến người ta say mê. Truyền thuyết của nó càng khiến người ta tan nát cõi lòng. Anh có muốn nghe không? Nhưng kết cục thê thảm lắm!”
“Em kể xem nào! Để xem kết cục thê thảm tới đâu.”
Một cơn gió lạnh ào ào thổi đến, Tiết Vân Tần đút tay vào túi quần theo thói quen. Có lẽ trong nhận thức của hắn, bản thân thế giới này được cấu thành từ vô số bi kịch, những điều tốt đẹp trên đời chỉ là những phút ảo tưởng ngắn ngủi như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Tuy không nhớ rõ vẻ mặt khi ấy của hắn nhưng Tư Kỳ dám khẳng định, phía sau khuôn mặt lạnh lùng ấy của hắn chắc chắn là một tấm lòng ấm áp, dịu dàng. Nếu không thì tới bây giờ nàng đâu thể nhớ như in câu chuyện đó.
“Hoa dạ hợp vốn không mang cái tên ấy, vì ban đêm cánh hoa không khép lại mà nở ra rất viên mãn. Theo truyền thuyết, nó là một loài hoa dại trong khe núi. Một ngày nọ, một tiểu thư con quan lên núi lễ bái, phát hiện ra loài hoa ấy, liền mang về trồng ở vườn nhà. Nào ngờ, hoa rời khỏi núi liền rầu rĩ không nở nữa. Cô tiểu thư ngỡ hoa không hợp thổ nhưỡng trong thành, liền ra lệnh cho người đào đất trong núi mang về vun vào gốc. Tiếc thay, tất cả chỉ là hoài công vô ích. Sau đó, nàng lại lên núi lễ thần. Lúc đi ngang qua chỗ hái hoa lần trước, nàng tình cờ gặp một người đàn ông. Người đàn ông nói nàng đã lấy mất cây hoa ông ta trồng. Chỉ cần xa ông ta, hoa sẽ không bao giờ nở nữa. Cô tiểu thư bán tín bán nghi, liền mời người đó về phủ làm thợ trồng hoa. Nào ngờ dù trả tiền nhiều đến mấy, người đàn ông vẫn kiên quyết từ chối. Ông ta chỉ nói nếu muốn hoa nở lại thì cô phải lấy tinh khí của chính mình để nuôi dưỡng hoa. Cô tiểu thư là người rất yêu hoa, nàng ngây thơ tin những lời ấy là thật. Thế là từ đó, cứ tới nữa đêm, nàng lại lấy máu của mình tưới cho hoa. Nửa tháng sau, quả nhiên hoa nở hiệu nghiệm, càng ra sứt rút cạn máu huyết của mình. Đến lúc người trong phủ phát hiện ra thì cô tiểu thư đã trở nên vô cùng tiều tụy, chỉ còn thoi thóp thở.
Sau đó, cha của cô tiểu thư nọ liền mời danh y khắp thành đến trị bệnh cho con gái. Đúng lúc đó, có một người đàn ông tự giới thiệu mình là người có thể cứu sống tiểu thư. Người đó chính là người đàn ông mà tiểu thư tình cờ gặp trong núi ngày nào. Vừa đến phủ, ông ta không vội thăm khám bệnh tình cho tiểu thư mà đến thẳng chổ cây hoa nọ, vừa chỉ vào cây hoa vừa mắng: “Cô gái này tự tiện lấy trộm hoa trong thần phủ của ta, tội đáng bị phạt, bởi thế ta mới lừa cô ta lấy tinh khí của mình nuôi mi! Vậy mà mi dám làm trái ý ta, lén lút nở hoa vào ban đêm cho cô ấy ngắm nghía. Cô ta say mê mi đến nỗi rút sạch tinh huyết của mình ra nuôi mi. Từ trước đến giờ, mi nếm bao nhiêu máu tươi của cô ta thì hôm nay mi phải trả lại bằng hết!” Nói xong, cây hoa đó quả nhiên biến thành một mỹ nam tuấn tú tuyệt đỉnh, mắt đẫm lệ quỳ xuống xin người đàn ông nọ tha tội. Thì ra người đàn ông đó chính là Sơn Thần, còn người con trai kia là Hoa yêu ở trước điện Sơn thần.
“Hoa yêu lẽ ra không được phép nở, nhưng vì thương mến tấm thân si tình của cô tiểu thư nên đành nở hoa vào ban đêm cho nàng thưởng thức một lần. Để tránh bị Sơn thần phát hiện, hoa đã tránh nở vào ban ngày, nào ngờ vẫn rước họa vào thân. Đến khi chàng muốn trả lại toàn bộ tinh huyết cho cô tiểu thư thì tiếc thay đã muộn mất một bước, linh hồn tiểu thư đã rảo bước xuống hoàng tuyền. Hoa yêu biết tội nghiệt của mình sâu nặng nên chủ động cầu xin Sơn thần cho hồn phách của mình chia làm hai nữa, một nửa ở lại trước miếu Sơn thần vào ban ngày, còn nửa kia cô độc ngồi canh giữ trước mộ tiểu thư. Vì cánh hoa chính là đôi mắt của chàng, nên chàng tự nguyện cắt đi một mắt. Từ đó về sau, hoa không nở vào ban đêm nữa mà chỉ nở vào ban ngày. Trong khi đó, hương hoa chỉ tỏa ra nồng nàng vào ban đêm, để dành riêng cho người cho mộ người. Vì vậy, người ta đặt tên cho loài hoa này là hoa dạ hợp.”
Thoát khỏi cảm xúc của câu chuyện, Tư Kỳ quay sang nhìn Tiết Vân Tần từ nãy đến giờ vẫn lặng thinh. Nàng chợt hỏi: “Sao thế? Sao anh không nói gì?”
“Nói gì?” Thái độ lạnh nhạt của Tiết Vân Tần khiến Tư Kỳ hơi thất vọng, cứ ngỡ hắn ít nhiều cũng phát biểu chút cảm tưởng. Không cam tâm, nàng lại thăm dò: “Nếu để anh chọn, anh muốn làm nhân vật nào trong câu chuyện đó! Nhất định phải chọn nhé!”
“Em đúng là đồ trẻ con!” Tiết Vân Tần nhéo mũi nàng, nàng né sang một bên. “Nếu thật sự phải chọn thì anh sẽ chọn làm Sơn thần!” Hắn đáp mà không cần suy nghĩ, bởi đáp án chỉ có một.
Đương nhiên, đáp án ấy càng làm Tư Kỳ thất vọng. “Lẽ nào anh không cảm thấy Hoa yêu đáng cảm thông hơn ư? Sơn thần là kẻ máu lạnh, sao anh lại chọn ông ta?” Nàng những tưởng hắn sẽ chọn làm nhân vật khác, nhưng nàng đã lầm to.
“Thế nên anh mới là đàn ông, còn em là đàn bà.” Câu trả lời đơn giản của hắn vô tình rạch thêm vết thương trong lòng nàng. Hắn nghĩ đó chẳng qua chỉ là câu nói đùa, nói xong rồi thôi, nào biết điều Tư Kỳ canh cánh trong lòng lại chính là lời nói đùa của hắn. Trong lúc mơ hồ, nàng như thoáng nghe thấy một câu nói tuy yếu ớt, dịu dàng nhưng toát lên vẻ kiên định vô ngần: “Em tin! CẬu nói em thật ngốc cũng chẳng sao, dại cũng chẳng sao! Em tin! Nếu em là Hoa yêu, em cũng là như vậy.” Nhớ lúc nàng thốt ra câu ấy, Đỗ Hoài Dung liền sững sờ, đăm đăm nhìn nàng hồi lâu. Vì bị ướt mưa nên cánh hoa dạ hợp càng mong manh hơn. KHông hiểu sao nhìn bông hoa nàng lại liên tưởng đến cảnh tượng lần đầu gặp ông chủ. Lúc ấy, trông anh cũng xanh xao, gầy yếu như vậy, giống như chiếc bóng tàn của những cánh hoa dạ hợp rơi lả tả trên mặt đất, tiêu điều đến vô tận,…
“Uống nước đậu rồi hẵng đi!” Dạo qua vài con phố, Tiết Vân Tần thấy hơi mệt. Nghĩ đến việc cả buổi tối nàng chưa ăn được bao nhiêu, hắn liền gọi một bát đậu ngọt và một bát mặn, còn dặn chủ quán cho nhiều đường một chút vào bát ngọt rồi bưng đến cho nàng trước. Tư Kỳ không uống, nhìn một sạp bánh hấp đứng trơ trọi ở góc hẻm, nàng hích nhẹ vào tay Tiết Vân Tần đang mải mê uống nước đậu. “Em muốn ăn bánh hấp. Nhất định phải ăn!” KHông phải nàng muốn ăn thật mà chỉ muốn ra lệnh cho ai đó để tìm lại chút tự tin vừa bị rơi mất lúc trước.
Trong tích tắc, năm cái bánh hấp trắng rắc vừng đã bày ra trước mặt. Thực ra, hắn vẫn quan tâm đến mình đấy chứ, Tư Kỳ thầm nghĩ.
“Cô Mâu, đang lúc đông khách, sao cô lại rảnh rang ra đây dạo chơi? Hôm nay, Ôn Nhu Hương đóng cửa à?” Gã đàn ông trung niên bán mì lạnh ngoài hẻm trông rất gian manh, tròng mắt cứ đảo qua đảo lại trước ngực cô Mâu. Khách ăn quanh đó điều biết cô Mâu là gái già của một kỹ viện ở Hán Khẩu, năm nay đã ngoài ba mươi nhưng chỉ thích trang điểm như thiếu nữ. Ả vung vẫy chiếc khăn thơm vào miệng gã trung niên, mắng: “Đồ thối mồm! Bà đây không mở hàng thì đàn ông cát người chết khát cả lũ hả? Mau gói cho tôi ba lạng mì lạnh, cho nhiều gia vị vào nhé!”
“Bà mở miệng thì bậc con cháu nào dám trái lời! Những mong được uống một ngụm sữa mẹ cho thỏa lòng đấy!”Gã bán mì lại ngả ngớn trêu chọc.
“Anh chỉ được cái mồm! Còn không nhanh tay lên! Các ông đang đợi ăn ấy!”
“Sao không bảo bọn a hoàn ra lấy cho, việc gì phải vất vả mò tới đây? À, hôm nay ngoài đầu ngõ có con mẹ bán con. Tôi để ý thấy con bé cũng lanh lợi lắm.”
“Ở đâu vậy? Nếu mặt mũi trông tươm tất thì đã bán được từ khuya rồi, còn đợi tới lượt tôi chọn chắc?”
“Thế thì cô gặp may đấy, con mẹ kia hét giá cao quá nên chỉ có kẻ hỏi chứ chẳng có người mua, đến chiều, cảnh sát sục sạo tìm loạn đảng nên chẳng bán được cho ma nào. Bây giờ, hai mẹ con nó vẫn đang lảng vảng bên kia ngõ kìa. Lúc tôi bày hàng vẫn còn trông thấy. Bây giờ nế mặc cả, chắc con mẹ đó sẽ đồng ý thôi.” Gã bán mì hất cằm về phía sau, ý bảo cô Mâu ra đó mà tìm.
Tư Kỳ nghe thấy đoạn đối thoại của họ, vô thức ngẩng đầu lên, nước đậu trong miệng dường như cũng biến vị. Liếc mắt nhìn gã bán mì kia, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra nguyên nhân vì sao. Tuy bán con cái không phải chuyện mới lạ gì nhưng sự nhiệt tình của gã khiến nàng vô cùng khó chịu. Chẳng ngờ thủ đoạn của gái già lại thua xa gã trung niên bợ đỡ. Mẹ con người ta đã rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ mà ả gái già kia vẫn còn cháy nhà hôi của, vừa cố tình ép giá vừa nói những câu tàn nhẫn mang hàm ý dọa dẫm. Cuối cùng, cuộc mua bán được định đoạt, ả kĩ nữ giơ tay hai ngón thẳng đứng. Chắc người mẹ kia rất cần tiền nên đã đồng ý. Một bé gái tám, chín tuổi bị bán đi chỉ với hai đồng đại dương!
“Đúng là thói đời! Lòng dạ con người thật xấu xa!” Tư Kỳ tức giận lầm bầm.
Tiết Vân Tần nghe thấy, không nói gì, tiếp tục uống nước đậu. Đột nhiên hắn có cảm giác nàng chuẩn bị đứng lên, liền kéo nàng ngồi xuống chỗ cũ. Tư Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn, tay nàng đang bị hắn siết chặt.
“Em không phải người có thể đòi lại công bằng cho kẻ khác đâu.”
“Nhưng chuyện này thất đức quá! Bán con bán cái đã đau khổ lắm rồi….”
“Ai bảo bán con?” Hắn thể hiện thái độ bang quan của kẻ đứng ngoài cuộc. “Cô bán tôi mua, đó là lẽ tất nhiên, chẳng ai cướp giật con của cô ta cả. Em đi giảng đạo lý cho cô ta, chi bằng ra đó mà tính xem vụ mua bán này lỗ hay lãi. Đã đến mức coi con mình là thứ hàng hóa có giá trị để mang ra bán thì cái gọi là đạo đức đã không còn tồn tại nữa. Vì nghèo! Nghèo quá đâm sợ, thế nên nhất định phải bán!”
“Theo ý anh thì đứa trẻ đó nhất định sẽ bị bán đi sao?” Giây phút này, nàng thực sự không dám tin người ngồi trước mặt lại là người đàn ông sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ khi nàng gặp khó khăn nhất.
Tiết Vân Tần biết trong ánh mắt khác thường đang nhìn mình ẩn chứa sự trách móc, nhưng hắn không thay đổi quan điểm, vẫn dứt khoác trả lời: “Đúng vậy!”
“Anh…”
“Có phải em cảm thấy anh quá vô tình không?”
Nàng không trả lời.
“Hối hận rồi sao? Không ngờ anh lại là kẻ máu lạnh chứ gì?”
Nàng vẫn không đáp.
Cuối cùng, Tiết Vân Tần vẫn là người thỏa hiệp trước, giọng nói mang ý dỗ dành, khuyên nhủ: “ Thôi, đừng gây chuyện với nhau vì người không đâu nữa”.
“Em có hai đồng đại dương!” Tư Kỳ đột nhiên lên tiếng. Đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm của nàng.
“Em định đưa số tiền đó cho người mẹ để cô ta không bán con mình sao?”
“Nếu việc đó nằm trong tầm tay của mình thì sao không làm?”
“Được, vậy thì em cho đi!” Tiết Vân Tần buông tay nàng ra, rồi bưng bát nước đậu nguội lên uống tiếp. “Dù hôm nay người mẹ có được mấy đồng đại dương của em thì ngày mai cô ta vẫn sẽ tiếp tục bán con gái. Liệu em có bao hiêu cái hai đồng đại dương để chuộc?”
“Không đâu. Trên đời này làm gì có bậc cha mẹ nào không thương xót đứa con do chính mình rứt ruột đẻ ra chứ? Mà nếu lỡ như vậy thật thì em sẽ mua đứa bé đó.” Nàng tin vào ý nghĩa hàm chứa trong hai từ người mẹ. Nhưng Tiết Vân Tần thì không tin vào cái gọi là nhân tính.
Hắn châm một điếu thuốc, lơ đễnh nói: “Mua một đứa trở về, em phải đối mặt không phải chỉ dùng mỗi hai đồng đại dương là có thể ứng phó được. Em phải đảm bảo cho con bé đủ ăn đủ mặc, đảm bảo cho nó được sống tốt, ít nhất phải tốt như khi nó ở nhà cũ. Những chi phí ấy em đã tính đến chưa? Em có đủ năng lực nuôi nó sao? Em có thể vừa chăm con vừa chăm mẹ già ư? Đương nhiên, em còn phải tự nuôi bản thân mình nữa. Dù em có nhịn ăn nhịn uống thì em vẫn chẳng đủ khả năng. Lẽ nào em định sau khi cho đứa trẻ một tia hi vọng, lại vì cuộc sống bức bách mà buộc phải lần nữa để cho nó đâm đầu vào bờ vào bụi và cuối cùng là bán đi một lần nữa? Có thể giờ đây em tự thề với lòng rằng không làm thế, nhưng em thực sự sẽ không hối hận chứ? Sẽ không trách cứ bản thân sao nhất thời hành động bồng bột chứ? Không phải anh muốn lên lớp em, càng không muốn dạy em phải đối nhân xử thế như thế nào, anh chỉ muốn em hiểu rõ, lấy hai đồng đại dương ra thì dễ nhưng nuôi một đứa trẻ lại rất khó.”
Hắn nói không sai! Một chữ cũng không sai! Không cần đợi đến ngày cuộc sống bí bức mà ngay bây giờ, nàng đã bắt đầu hối hận. Nàng vốn cho rằng làm việc thiện là bởi muốn lòng yên ổn, nhưng bây giờ xem ra không phải người nào cũng có thể ra tay làm việc thiện. Nàng vô thức sờ vào túi áo, cuối cùng cũng biết được cảm giác hổ thẹn vì lực bất tongf tâm. Có thể những thực khách trên con phố này đều từng dấy lên tấm lòng thiện nghĩa, nhưng họ cũng bất lực giống nàng. Song điều khiến nàng khó chấp nhận nhất không phải là chuyện buộc phải từ bỏ tấm lòng từ bi vừa thoáng lướt qua, mà là thái độ dửng dung, bàng quan của Tiết Vân Tần. Nếu đây chính là tính cách bẩm sinh của đàn ông thì sự lạnh lùng ấy thật đáng sợ! Rốt cuộc, nàng hiểu hắn được bao nhiêu đây?
Tư Kỳ bưng bát nước đậu mặn của hắn, đưa lên miệng uống ừng ực, nàng còn uống cả hành hoa mà ông chủ rắc lên trên.
“Em ghét uống nước đậu mặn cơ mà?” Tiết Vân Tần nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng.
“Tự nhiên em muốn biết nếu trộn hai vị này vào nhau thì uống có ngon hơn không.” Sau khi uống một ngụm lớn, nàng mới biết, trộn hai vị vào nhau không những không ngon hơn mà ngược lại còn khó uống đến mức buồn nôn. Còn chưa kịp lau miệng thì bát nước đậu trên tay nàng đã bị Tiết Vân Tần giật lấy, tiện tay đổ xuống đất, xem ra hắn còn định đập luôn cả cái bát.
Ông chủ thấy sự tình không ổn, chỉ sợ hai người gây chuyện cãi nhau, lại chẳng nhớ trả tiền nước đậu thì xong đời. Do dự hồi lâu, ông ta định mở miệng bảo hai người trả tiền trước, chưa kịp cất lời thì Tiết Vân Tần đã đứng lên gọi: “Ông chủ, cho hai bát nước đậu. Ngọt tất!” Dứt lời, hắn chủ động trả tiền trước, lại chủ động bưng hai bát nước đậu nóng hôi hổi đến trước mặt Tư Kỳ: “Đã không uống quen thì đừng uống nữa!”
Tư Kỳ nhìn hắn chằm chằm, tâm trạng vô cùng xáo trộn từ đáy lòng, nàng vẫn thấy vui vui. Quả thực, nàng nên lấy làm vui mừng vì hắn chưa nổi giận với bất kỳ người phụ nữ nào, càng chưa bao giờ thực sự quyến luyến ai, ngoại trừ nàng.
“Anh uống cùng em. Vị ngọt chắc cũng không tệ”. Thực ra, Tiết Vân Tần cũng không hiểu vì sao mình phải uống cùng Tư Kỳ.
“Vân Tần, hôm nay em không muốn về tiệm. Anh ở cùng em được không?”
“Em sao vậy?” Tiết Vân Tần giật mình hỏi. Câu nói ấy không hề giống như được phát ra từ miệng nàng. Nhưng đúng là nàng đang cười rất tươi và nói muốn ở cùng hắn tối nay.
“Em sợ ma. Tối nay, chắc chắn sẽ có ma.” Nàng nói rất nghiêm túc, như thể có oan hồn đang đeo bám lấy nàng vậy. Mãi đến lúc này, Tiết Vân Tần mới định thần lại, thì ra người bất thường đâu phải có mình hắn. Hắn quay mặt đi, tiếp tục uống nước đậu, nhưng đôi môi bất giác cong thành nụ cười mỉm.
Tư Kỳ rất thích nhìn hắn cười, vì chỉ khi hắn cười, nàng mới có cảm giác chân thực. Bởi vậy, đêm nay, nàng rất hi vọng có hắn ở bên, giống như lúc này, thật gần gũi. Chứ không giống khi nãy, dù vai kề vai mà thấy khoảng cách giữa hai người xa vời vợi….
Dãy phố dài lành lạnh, thanh khiết hương đêm bỗng len lỏi một mùi thơm ngọt, càng về đêm lại càng nồng nàn. Hoa dạ hợp! “Vân Tần, anh có ngửi thấy hương hoa không?” Tư Kỳ dừng bước, hít mạnh một hơi.
“Không.” Thực ra, Tiết Vân Tần đã ngửi thấy mùi hương ấy từ lâu, nhưng hắn thấy chuyện đó chẳng có gì đáng để nói.
Nghe hắn nói vậy, đương nhiên Tư Kỳ không còn hứng thú trải lòng nữa, đó vốn là bí mật của nàng. Mỗi người đều có quyền giữ bí mật riêng tư, giống như việc đầu tiên khi tỉnh dậy là rửa mặt vậy. Có điều, nàng lại kể với hắn về truyền thuyết liên quan đến bí mật ấy, “Có một loài hoa, ban ngày không hề bắt mắt nhưng khi màn đêm buông xuống thì hương thơm trở nên vô cùng nồng nàn. Em đoán chắc anh cũng nghe kể về loài hoa này rồi.”
“Ừm… để anh nghĩ xem đã…”
“Nghĩa không ra là thua em đấy!” Nàng đố hắn hai tay còn thò ra trêu chọc hắn.
Tiết Vân Tần quay người né tránh bàn tay đang giật cúc áo của mình, vừa đi vừa vắt óc ngẫm nghĩ.
“Nghĩ ra rồi!” Hắn bỗng vỗ tay thật mạnh, lại còn cố tình kéo dài giọng: “Đã là hoa chỉ thơm vào ban đêm thì tên nó chắc phải hao hao như vậy. Hoa dạ hương phải không?”
Tư Kỳ mỉm cười, lắc đầu: “Không phải. Đó là hoa dạ hợp, một loài thực vật ưa ấm sợ lạnh, mùi hương nồng đậm khiến người ta say mê. Truyền thuyết của nó càng khiến người ta tan nát cõi lòng. Anh có muốn nghe không? Nhưng kết cục thê thảm lắm!”
“Em kể xem nào! Để xem kết cục thê thảm tới đâu.”
Một cơn gió lạnh ào ào thổi đến, Tiết Vân Tần đút tay vào túi quần theo thói quen. Có lẽ trong nhận thức của hắn, bản thân thế giới này được cấu thành từ vô số bi kịch, những điều tốt đẹp trên đời chỉ là những phút ảo tưởng ngắn ngủi như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Tuy không nhớ rõ vẻ mặt khi ấy của hắn nhưng Tư Kỳ dám khẳng định, phía sau khuôn mặt lạnh lùng ấy của hắn chắc chắn là một tấm lòng ấm áp, dịu dàng. Nếu không thì tới bây giờ nàng đâu thể nhớ như in câu chuyện đó.
“Hoa dạ hợp vốn không mang cái tên ấy, vì ban đêm cánh hoa không khép lại mà nở ra rất viên mãn. Theo truyền thuyết, nó là một loài hoa dại trong khe núi. Một ngày nọ, một tiểu thư con quan lên núi lễ bái, phát hiện ra loài hoa ấy, liền mang về trồng ở vườn nhà. Nào ngờ, hoa rời khỏi núi liền rầu rĩ không nở nữa. Cô tiểu thư ngỡ hoa không hợp thổ nhưỡng trong thành, liền ra lệnh cho người đào đất trong núi mang về vun vào gốc. Tiếc thay, tất cả chỉ là hoài công vô ích. Sau đó, nàng lại lên núi lễ thần. Lúc đi ngang qua chỗ hái hoa lần trước, nàng tình cờ gặp một người đàn ông. Người đàn ông nói nàng đã lấy mất cây hoa ông ta trồng. Chỉ cần xa ông ta, hoa sẽ không bao giờ nở nữa. Cô tiểu thư bán tín bán nghi, liền mời người đó về phủ làm thợ trồng hoa. Nào ngờ dù trả tiền nhiều đến mấy, người đàn ông vẫn kiên quyết từ chối. Ông ta chỉ nói nếu muốn hoa nở lại thì cô phải lấy tinh khí của chính mình để nuôi dưỡng hoa. Cô tiểu thư là người rất yêu hoa, nàng ngây thơ tin những lời ấy là thật. Thế là từ đó, cứ tới nữa đêm, nàng lại lấy máu của mình tưới cho hoa. Nửa tháng sau, quả nhiên hoa nở hiệu nghiệm, càng ra sứt rút cạn máu huyết của mình. Đến lúc người trong phủ phát hiện ra thì cô tiểu thư đã trở nên vô cùng tiều tụy, chỉ còn thoi thóp thở.
Sau đó, cha của cô tiểu thư nọ liền mời danh y khắp thành đến trị bệnh cho con gái. Đúng lúc đó, có một người đàn ông tự giới thiệu mình là người có thể cứu sống tiểu thư. Người đó chính là người đàn ông mà tiểu thư tình cờ gặp trong núi ngày nào. Vừa đến phủ, ông ta không vội thăm khám bệnh tình cho tiểu thư mà đến thẳng chổ cây hoa nọ, vừa chỉ vào cây hoa vừa mắng: “Cô gái này tự tiện lấy trộm hoa trong thần phủ của ta, tội đáng bị phạt, bởi thế ta mới lừa cô ta lấy tinh khí của mình nuôi mi! Vậy mà mi dám làm trái ý ta, lén lút nở hoa vào ban đêm cho cô ấy ngắm nghía. Cô ta say mê mi đến nỗi rút sạch tinh huyết của mình ra nuôi mi. Từ trước đến giờ, mi nếm bao nhiêu máu tươi của cô ta thì hôm nay mi phải trả lại bằng hết!” Nói xong, cây hoa đó quả nhiên biến thành một mỹ nam tuấn tú tuyệt đỉnh, mắt đẫm lệ quỳ xuống xin người đàn ông nọ tha tội. Thì ra người đàn ông đó chính là Sơn Thần, còn người con trai kia là Hoa yêu ở trước điện Sơn thần.
“Hoa yêu lẽ ra không được phép nở, nhưng vì thương mến tấm thân si tình của cô tiểu thư nên đành nở hoa vào ban đêm cho nàng thưởng thức một lần. Để tránh bị Sơn thần phát hiện, hoa đã tránh nở vào ban ngày, nào ngờ vẫn rước họa vào thân. Đến khi chàng muốn trả lại toàn bộ tinh huyết cho cô tiểu thư thì tiếc thay đã muộn mất một bước, linh hồn tiểu thư đã rảo bước xuống hoàng tuyền. Hoa yêu biết tội nghiệt của mình sâu nặng nên chủ động cầu xin Sơn thần cho hồn phách của mình chia làm hai nữa, một nửa ở lại trước miếu Sơn thần vào ban ngày, còn nửa kia cô độc ngồi canh giữ trước mộ tiểu thư. Vì cánh hoa chính là đôi mắt của chàng, nên chàng tự nguyện cắt đi một mắt. Từ đó về sau, hoa không nở vào ban đêm nữa mà chỉ nở vào ban ngày. Trong khi đó, hương hoa chỉ tỏa ra nồng nàng vào ban đêm, để dành riêng cho người cho mộ người. Vì vậy, người ta đặt tên cho loài hoa này là hoa dạ hợp.”
Thoát khỏi cảm xúc của câu chuyện, Tư Kỳ quay sang nhìn Tiết Vân Tần từ nãy đến giờ vẫn lặng thinh. Nàng chợt hỏi: “Sao thế? Sao anh không nói gì?”
“Nói gì?” Thái độ lạnh nhạt của Tiết Vân Tần khiến Tư Kỳ hơi thất vọng, cứ ngỡ hắn ít nhiều cũng phát biểu chút cảm tưởng. Không cam tâm, nàng lại thăm dò: “Nếu để anh chọn, anh muốn làm nhân vật nào trong câu chuyện đó! Nhất định phải chọn nhé!”
“Em đúng là đồ trẻ con!” Tiết Vân Tần nhéo mũi nàng, nàng né sang một bên. “Nếu thật sự phải chọn thì anh sẽ chọn làm Sơn thần!” Hắn đáp mà không cần suy nghĩ, bởi đáp án chỉ có một.
Đương nhiên, đáp án ấy càng làm Tư Kỳ thất vọng. “Lẽ nào anh không cảm thấy Hoa yêu đáng cảm thông hơn ư? Sơn thần là kẻ máu lạnh, sao anh lại chọn ông ta?” Nàng những tưởng hắn sẽ chọn làm nhân vật khác, nhưng nàng đã lầm to.
“Thế nên anh mới là đàn ông, còn em là đàn bà.” Câu trả lời đơn giản của hắn vô tình rạch thêm vết thương trong lòng nàng. Hắn nghĩ đó chẳng qua chỉ là câu nói đùa, nói xong rồi thôi, nào biết điều Tư Kỳ canh cánh trong lòng lại chính là lời nói đùa của hắn. Trong lúc mơ hồ, nàng như thoáng nghe thấy một câu nói tuy yếu ớt, dịu dàng nhưng toát lên vẻ kiên định vô ngần: “Em tin! CẬu nói em thật ngốc cũng chẳng sao, dại cũng chẳng sao! Em tin! Nếu em là Hoa yêu, em cũng là như vậy.” Nhớ lúc nàng thốt ra câu ấy, Đỗ Hoài Dung liền sững sờ, đăm đăm nhìn nàng hồi lâu. Vì bị ướt mưa nên cánh hoa dạ hợp càng mong manh hơn. KHông hiểu sao nhìn bông hoa nàng lại liên tưởng đến cảnh tượng lần đầu gặp ông chủ. Lúc ấy, trông anh cũng xanh xao, gầy yếu như vậy, giống như chiếc bóng tàn của những cánh hoa dạ hợp rơi lả tả trên mặt đất, tiêu điều đến vô tận,…
“Uống nước đậu rồi hẵng đi!” Dạo qua vài con phố, Tiết Vân Tần thấy hơi mệt. Nghĩ đến việc cả buổi tối nàng chưa ăn được bao nhiêu, hắn liền gọi một bát đậu ngọt và một bát mặn, còn dặn chủ quán cho nhiều đường một chút vào bát ngọt rồi bưng đến cho nàng trước. Tư Kỳ không uống, nhìn một sạp bánh hấp đứng trơ trọi ở góc hẻm, nàng hích nhẹ vào tay Tiết Vân Tần đang mải mê uống nước đậu. “Em muốn ăn bánh hấp. Nhất định phải ăn!” KHông phải nàng muốn ăn thật mà chỉ muốn ra lệnh cho ai đó để tìm lại chút tự tin vừa bị rơi mất lúc trước.
Trong tích tắc, năm cái bánh hấp trắng rắc vừng đã bày ra trước mặt. Thực ra, hắn vẫn quan tâm đến mình đấy chứ, Tư Kỳ thầm nghĩ.
“Cô Mâu, đang lúc đông khách, sao cô lại rảnh rang ra đây dạo chơi? Hôm nay, Ôn Nhu Hương đóng cửa à?” Gã đàn ông trung niên bán mì lạnh ngoài hẻm trông rất gian manh, tròng mắt cứ đảo qua đảo lại trước ngực cô Mâu. Khách ăn quanh đó điều biết cô Mâu là gái già của một kỹ viện ở Hán Khẩu, năm nay đã ngoài ba mươi nhưng chỉ thích trang điểm như thiếu nữ. Ả vung vẫy chiếc khăn thơm vào miệng gã trung niên, mắng: “Đồ thối mồm! Bà đây không mở hàng thì đàn ông cát người chết khát cả lũ hả? Mau gói cho tôi ba lạng mì lạnh, cho nhiều gia vị vào nhé!”
“Bà mở miệng thì bậc con cháu nào dám trái lời! Những mong được uống một ngụm sữa mẹ cho thỏa lòng đấy!”Gã bán mì lại ngả ngớn trêu chọc.
“Anh chỉ được cái mồm! Còn không nhanh tay lên! Các ông đang đợi ăn ấy!”
“Sao không bảo bọn a hoàn ra lấy cho, việc gì phải vất vả mò tới đây? À, hôm nay ngoài đầu ngõ có con mẹ bán con. Tôi để ý thấy con bé cũng lanh lợi lắm.”
“Ở đâu vậy? Nếu mặt mũi trông tươm tất thì đã bán được từ khuya rồi, còn đợi tới lượt tôi chọn chắc?”
“Thế thì cô gặp may đấy, con mẹ kia hét giá cao quá nên chỉ có kẻ hỏi chứ chẳng có người mua, đến chiều, cảnh sát sục sạo tìm loạn đảng nên chẳng bán được cho ma nào. Bây giờ, hai mẹ con nó vẫn đang lảng vảng bên kia ngõ kìa. Lúc tôi bày hàng vẫn còn trông thấy. Bây giờ nế mặc cả, chắc con mẹ đó sẽ đồng ý thôi.” Gã bán mì hất cằm về phía sau, ý bảo cô Mâu ra đó mà tìm.
Tư Kỳ nghe thấy đoạn đối thoại của họ, vô thức ngẩng đầu lên, nước đậu trong miệng dường như cũng biến vị. Liếc mắt nhìn gã bán mì kia, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra nguyên nhân vì sao. Tuy bán con cái không phải chuyện mới lạ gì nhưng sự nhiệt tình của gã khiến nàng vô cùng khó chịu. Chẳng ngờ thủ đoạn của gái già lại thua xa gã trung niên bợ đỡ. Mẹ con người ta đã rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ mà ả gái già kia vẫn còn cháy nhà hôi của, vừa cố tình ép giá vừa nói những câu tàn nhẫn mang hàm ý dọa dẫm. Cuối cùng, cuộc mua bán được định đoạt, ả kĩ nữ giơ tay hai ngón thẳng đứng. Chắc người mẹ kia rất cần tiền nên đã đồng ý. Một bé gái tám, chín tuổi bị bán đi chỉ với hai đồng đại dương!
“Đúng là thói đời! Lòng dạ con người thật xấu xa!” Tư Kỳ tức giận lầm bầm.
Tiết Vân Tần nghe thấy, không nói gì, tiếp tục uống nước đậu. Đột nhiên hắn có cảm giác nàng chuẩn bị đứng lên, liền kéo nàng ngồi xuống chỗ cũ. Tư Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn, tay nàng đang bị hắn siết chặt.
“Em không phải người có thể đòi lại công bằng cho kẻ khác đâu.”
“Nhưng chuyện này thất đức quá! Bán con bán cái đã đau khổ lắm rồi….”
“Ai bảo bán con?” Hắn thể hiện thái độ bang quan của kẻ đứng ngoài cuộc. “Cô bán tôi mua, đó là lẽ tất nhiên, chẳng ai cướp giật con của cô ta cả. Em đi giảng đạo lý cho cô ta, chi bằng ra đó mà tính xem vụ mua bán này lỗ hay lãi. Đã đến mức coi con mình là thứ hàng hóa có giá trị để mang ra bán thì cái gọi là đạo đức đã không còn tồn tại nữa. Vì nghèo! Nghèo quá đâm sợ, thế nên nhất định phải bán!”
“Theo ý anh thì đứa trẻ đó nhất định sẽ bị bán đi sao?” Giây phút này, nàng thực sự không dám tin người ngồi trước mặt lại là người đàn ông sẵn sàng chìa tay ra giúp đỡ khi nàng gặp khó khăn nhất.
Tiết Vân Tần biết trong ánh mắt khác thường đang nhìn mình ẩn chứa sự trách móc, nhưng hắn không thay đổi quan điểm, vẫn dứt khoác trả lời: “Đúng vậy!”
“Anh…”
“Có phải em cảm thấy anh quá vô tình không?”
Nàng không trả lời.
“Hối hận rồi sao? Không ngờ anh lại là kẻ máu lạnh chứ gì?”
Nàng vẫn không đáp.
Cuối cùng, Tiết Vân Tần vẫn là người thỏa hiệp trước, giọng nói mang ý dỗ dành, khuyên nhủ: “ Thôi, đừng gây chuyện với nhau vì người không đâu nữa”.
“Em có hai đồng đại dương!” Tư Kỳ đột nhiên lên tiếng. Đó là toàn bộ số tiền tiết kiệm của nàng.
“Em định đưa số tiền đó cho người mẹ để cô ta không bán con mình sao?”
“Nếu việc đó nằm trong tầm tay của mình thì sao không làm?”
“Được, vậy thì em cho đi!” Tiết Vân Tần buông tay nàng ra, rồi bưng bát nước đậu nguội lên uống tiếp. “Dù hôm nay người mẹ có được mấy đồng đại dương của em thì ngày mai cô ta vẫn sẽ tiếp tục bán con gái. Liệu em có bao hiêu cái hai đồng đại dương để chuộc?”
“Không đâu. Trên đời này làm gì có bậc cha mẹ nào không thương xót đứa con do chính mình rứt ruột đẻ ra chứ? Mà nếu lỡ như vậy thật thì em sẽ mua đứa bé đó.” Nàng tin vào ý nghĩa hàm chứa trong hai từ người mẹ. Nhưng Tiết Vân Tần thì không tin vào cái gọi là nhân tính.
Hắn châm một điếu thuốc, lơ đễnh nói: “Mua một đứa trở về, em phải đối mặt không phải chỉ dùng mỗi hai đồng đại dương là có thể ứng phó được. Em phải đảm bảo cho con bé đủ ăn đủ mặc, đảm bảo cho nó được sống tốt, ít nhất phải tốt như khi nó ở nhà cũ. Những chi phí ấy em đã tính đến chưa? Em có đủ năng lực nuôi nó sao? Em có thể vừa chăm con vừa chăm mẹ già ư? Đương nhiên, em còn phải tự nuôi bản thân mình nữa. Dù em có nhịn ăn nhịn uống thì em vẫn chẳng đủ khả năng. Lẽ nào em định sau khi cho đứa trẻ một tia hi vọng, lại vì cuộc sống bức bách mà buộc phải lần nữa để cho nó đâm đầu vào bờ vào bụi và cuối cùng là bán đi một lần nữa? Có thể giờ đây em tự thề với lòng rằng không làm thế, nhưng em thực sự sẽ không hối hận chứ? Sẽ không trách cứ bản thân sao nhất thời hành động bồng bột chứ? Không phải anh muốn lên lớp em, càng không muốn dạy em phải đối nhân xử thế như thế nào, anh chỉ muốn em hiểu rõ, lấy hai đồng đại dương ra thì dễ nhưng nuôi một đứa trẻ lại rất khó.”
Hắn nói không sai! Một chữ cũng không sai! Không cần đợi đến ngày cuộc sống bí bức mà ngay bây giờ, nàng đã bắt đầu hối hận. Nàng vốn cho rằng làm việc thiện là bởi muốn lòng yên ổn, nhưng bây giờ xem ra không phải người nào cũng có thể ra tay làm việc thiện. Nàng vô thức sờ vào túi áo, cuối cùng cũng biết được cảm giác hổ thẹn vì lực bất tongf tâm. Có thể những thực khách trên con phố này đều từng dấy lên tấm lòng thiện nghĩa, nhưng họ cũng bất lực giống nàng. Song điều khiến nàng khó chấp nhận nhất không phải là chuyện buộc phải từ bỏ tấm lòng từ bi vừa thoáng lướt qua, mà là thái độ dửng dung, bàng quan của Tiết Vân Tần. Nếu đây chính là tính cách bẩm sinh của đàn ông thì sự lạnh lùng ấy thật đáng sợ! Rốt cuộc, nàng hiểu hắn được bao nhiêu đây?
Tư Kỳ bưng bát nước đậu mặn của hắn, đưa lên miệng uống ừng ực, nàng còn uống cả hành hoa mà ông chủ rắc lên trên.
“Em ghét uống nước đậu mặn cơ mà?” Tiết Vân Tần nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng.
“Tự nhiên em muốn biết nếu trộn hai vị này vào nhau thì uống có ngon hơn không.” Sau khi uống một ngụm lớn, nàng mới biết, trộn hai vị vào nhau không những không ngon hơn mà ngược lại còn khó uống đến mức buồn nôn. Còn chưa kịp lau miệng thì bát nước đậu trên tay nàng đã bị Tiết Vân Tần giật lấy, tiện tay đổ xuống đất, xem ra hắn còn định đập luôn cả cái bát.
Ông chủ thấy sự tình không ổn, chỉ sợ hai người gây chuyện cãi nhau, lại chẳng nhớ trả tiền nước đậu thì xong đời. Do dự hồi lâu, ông ta định mở miệng bảo hai người trả tiền trước, chưa kịp cất lời thì Tiết Vân Tần đã đứng lên gọi: “Ông chủ, cho hai bát nước đậu. Ngọt tất!” Dứt lời, hắn chủ động trả tiền trước, lại chủ động bưng hai bát nước đậu nóng hôi hổi đến trước mặt Tư Kỳ: “Đã không uống quen thì đừng uống nữa!”
Tư Kỳ nhìn hắn chằm chằm, tâm trạng vô cùng xáo trộn từ đáy lòng, nàng vẫn thấy vui vui. Quả thực, nàng nên lấy làm vui mừng vì hắn chưa nổi giận với bất kỳ người phụ nữ nào, càng chưa bao giờ thực sự quyến luyến ai, ngoại trừ nàng.
“Anh uống cùng em. Vị ngọt chắc cũng không tệ”. Thực ra, Tiết Vân Tần cũng không hiểu vì sao mình phải uống cùng Tư Kỳ.
“Vân Tần, hôm nay em không muốn về tiệm. Anh ở cùng em được không?”
“Em sao vậy?” Tiết Vân Tần giật mình hỏi. Câu nói ấy không hề giống như được phát ra từ miệng nàng. Nhưng đúng là nàng đang cười rất tươi và nói muốn ở cùng hắn tối nay.
“Em sợ ma. Tối nay, chắc chắn sẽ có ma.” Nàng nói rất nghiêm túc, như thể có oan hồn đang đeo bám lấy nàng vậy. Mãi đến lúc này, Tiết Vân Tần mới định thần lại, thì ra người bất thường đâu phải có mình hắn. Hắn quay mặt đi, tiếp tục uống nước đậu, nhưng đôi môi bất giác cong thành nụ cười mỉm.
Tư Kỳ rất thích nhìn hắn cười, vì chỉ khi hắn cười, nàng mới có cảm giác chân thực. Bởi vậy, đêm nay, nàng rất hi vọng có hắn ở bên, giống như lúc này, thật gần gũi. Chứ không giống khi nãy, dù vai kề vai mà thấy khoảng cách giữa hai người xa vời vợi….
Tác giả :
Vương Thinh