Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái
Chương 47: A Quý
Tề Quý sắc mặt khó Coi cứng đờ ở ngoài nửa thước, cô ấy còn đang giơ tay, nhưng không thể đi tới nửa bước. Nhìn thấy Tần thị thần xuất hiện, oán giận trong mắt càng thêm rõ ràng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì với thị thần của ta!”
Tần thị thần ấn vai La Ngọc An, khinh phiêu phiêu ôm cô ở trong tay áo, nhìn về phía Tề Quý vừa gấp vừa giận, nói: "Lương thị thần muốn cáo biệt ngươi, ngươi hẳn nên trở về gặp hắn một lần cuối cùng.”
Tề Quý sắc mặt đại biển, hiểu lầm hắn đã cắn nuốt Lương thị thần, cái gì cũng đành phải thôi, quay đầu vội vàng chạy ra bên ngoài. Nghe được động tĩnh trong viện mọi người vừa lúc tiến đến xem xét đã xảy ra cái gì, đúng lúc đụng phải Tề Quý bước chân vội vàng.
“Lão phu nhân? đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Quý mạnh mẽ đẩy hắn ra, sắc nhọn hô to: "Trở về! Mau trở về!”
Người Lương thị tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng thấy cô lạnh lùng sắc bén như thế, đành phải đi theo cô, cuối cùng chỉ còn lại Minh Hoàng và đám người Tần thị. Minh Hoàng đầy mặt nghi hoặc đi vào trong viện, "An tỷ, bọn họ làm gì vậy, giống như trong nhà bị cháy, bọn họ đây là phải đi a? Lương Văn Diệp còn ở sân phía sau nghỉ ngơi đây, bọn họ mặc kệ hẳn rồi?”
La Ngọc An nhìn thị thần bên cạnh một cái, phát hiện ra những người khác lại không thấy hắn.
Thị thần hơi hơi cúi đầu, cúi người có thái dương cô một chút, "An, sớm trở về một chút."
La Ngọc An lập tức quên mất Tề Quý, ôn nhu trả lời: "Được, em lập tức trở về.”
Cô mới vừa đáp ứng, tay áo cầm trong tay rút ra mà đi, biến mất không thấy.
Minh Hoàng nghe không rõ cô nói cái gì, lại tiến lên hai bước, "An tỷ, chị nói cái gì?”
La Ngọc An lắc đầu, "Nếu khách đi rồi, chúng ta cũng nên về cổ trạch, còn Lương Văn Diệp, tìm người tiễn hắn đi đi, nói không chừng còn có thể theo kịp người Lương thị.”
Chẳng bao lâu, có người vội vàng trở về, "Phu nhân, Lương Văn Diệp không ở trong phòng."
"Nghe được động tĩnh đã tự mình đi rồi?”
"không phải, trong phòng có... dấu vết máu và thịt nát." Người tới hồi báo ngữ khí có chút run rẩy.
"Máu và thịt nát," La Ngọc An dừng một chút, ngữ khí như thường mà phân phó, "Vậy quét tước phòng một chút đi.”
Lúc La Ngọc An ở trong bóng đêm ngồi trêи xe về cổ trạch, Tề Quý cũng đã hoả tốc chạy về Cẩm Châu. Cô không tin những người khác, ai cũng không mang theo, một mình một người tới dinh thự bí mật của Lương thị. Nhìn thấy lục lạc vỡ vụn trêи hành lang, tóc tại cô hơi hơi hôn độn, ra sức đấy ra một tầng lại một tầng cửa, vọt vào căn phòng trong cùng.
"Thị thần!” Cô bổ nhào vào mép giường, thấy trêи giường thần tượng bụi bặm phủ kín khe hở, không chút do dự ôm lên, vùi mình vào trong chăn.
"đã trở lại." Thanh âm Lương thị thần thuần hậu, "Vừa rồi Tần thị tới, ta nhở ra còn chưa từ biệt nàng, nên mời hắn ngày mai lại đến. Để ta nhìn xem, đã một thời gian nàng không tới, gần đây sống thế nào?”
Tề Quý đột nhiên ngẩng đầu, từng hạt nước mắt từ trong mắt rớt ra, "Nhất định vẫn còn biện pháp, chàng nhất định có thể tiếp tục sống sót!”
Lương thi thần: "Sống đủ lâu rồi, A Quý, chết cũng không đáng sợ."
Tề Quý hét lên, "không! Ta muốn chàng tồn tại! Sống thêm ngàn vạn năm, sống lâu hơn tất cả mọi người!”
"Tại sao lại như vậy...” Cô nói nói, cả người nản lòng xuống, trêи tay gắt gao túm đệm chăn, lẩm bẩm: "Đến tột cùng là sai lầm nơi nào, tại sao lại như vậy, vì sao lão đông tây Tần gia kia bây giờ còn có năng lực mạnh như vậy, mà chàng đã suy yếu thành thế này. rõ ràng ta đã thực nỗ lực làm tộc nhân sinh sản đời sau, làm cho bọn họ tín ngưỡng chàng, vì sao......”
Lương thị thần tay giống như đá đè lại bàn tay mềm mại của cô, "Ta biết, nàng vất vả, nếu không phải A Quý, ta đại khái đã sớm giống rất nhiều thị thần khác tiêu tán rồi. Chính là, chung quy vẫn phải tự nhận hậu quả xấu.”
Tề Quý bị một từ "hậu quả xấu” này kϊƈɦ thích tới, trong mắt toát ra oán hận không cam lòng mãnh liệt, "Cái gì mà hậu quả xấu! Dựa vào cái gì mọi người đều làm chuyện giống nhau, chàng lại phải thừa nhận hậu quả xấu nghiêm trọng như vậy, Tần thị thần lại không phải chịu! rõ ràng là hắn bắt đầu cắn nuốt tộc nhân trước, còn không phải hắn thông qua cắn nuốt tộc nhân mà đạt được lực lượng mới khác với tín ngưỡng sao! Vì sao chàng không thể !”
Hơn hai trăm năm, cô vẫn luôn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng "Vì sao” này, trở nên càng ngày càng cố chấp.
Lương thị thần vẫn không nhúc nhích nhìn cô, dung nhan cô dừng ở lúc mười chín tuổi tươi đẹp nhất, như là hoa đọng lại trong hổ phách. Cho dù qua đi ngàn năm, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này.
----
Hơn một ngàn năm trước Lương thị như mặt trời ban trưa, đến Tần thị cũng có vẻ không bằng, thành trì Lương thị trải rộng hai châu. Thị tộc và quốc gia bất đồng, lúc ấy các quốc gia lớn lớn bé bé có rất nhiều, không ngừng thay đổi triều đại. Nhưng thị tộc lại mười phần vững chắc, có được một hệ thống hoàn toàn độc lập với vương triều. Mỗi một quốc gia đều dùng hết khả năng mượn sức các đại gia tộc, vì thể mỗi năm tộc Lương thị đều sẽ nghênh đón sứ giả các nước.
A Quý khi đó là một nàng chúa, tuổi còn nhỏ, tò mò thị thần có bộ dáng gì, lặng lẽ xen lẫn trong đội ngũ sứ giả đi vào Lương thị. Nàng nghĩ nhầm hắn là một tộc nhân Lương thị ốm yếu, thấy hắn một mình một người ở trong phòng nhỏ "hẻo lánh” bên hồ, trong thời gian cư trú ở Lương thị thường trộm tới tìm hắn.
Ban đầu là muốn tiếp cận hắn, sau đó mỗi ngày nàng đều tới, hứa hẹn phải tìm đại phu tốt nhất chữa bệnh cho hắn, không để hắn bị nhốt ở trong cái viện nho nhỏ đó. Bên hồ có lau sậy mênh mang, ngày mùa thu dưới hoàng hôn, nàng ôm hoa lau nhảy múa, đuổi theo kim sắc xán lạn đó, tiếng cười giống chuông bạc động lòng người.
Đứa trẻ sinh sức sống bừng như vậy, mềm mại thiện lương như vậy, ở thời đại cực kì trói buộc nữ tử vẫn dũng cảm mà truy tìm tình yêu của mình. Nàng yêu hắn, cho nên thỉnh cầu phụ thân mình, khăng khăng gả cho một người ốm yếu không có thân phận.
Quốc chủ giận dữ, giam lỏng nàng, muốn chỉ một vị hôn phu liên hôn cho nàng, kết quả lại chờ được đội ngũ thị thần tiến đến nghênh thú công chúa.
Từ công chúa một quốc gia, biến thành thê tử âu yếm, phu nhân thị thần. một ngàn năm, vô số quốc gia tiêu vong, vô số thị tộc suy sụp, nàng cũng thay đổi rất nhiều.
A Quý của hắn giống như hoa, rốt cuộc vẫn cứ... hư thối.
Tần thị thần ấn vai La Ngọc An, khinh phiêu phiêu ôm cô ở trong tay áo, nhìn về phía Tề Quý vừa gấp vừa giận, nói: "Lương thị thần muốn cáo biệt ngươi, ngươi hẳn nên trở về gặp hắn một lần cuối cùng.”
Tề Quý sắc mặt đại biển, hiểu lầm hắn đã cắn nuốt Lương thị thần, cái gì cũng đành phải thôi, quay đầu vội vàng chạy ra bên ngoài. Nghe được động tĩnh trong viện mọi người vừa lúc tiến đến xem xét đã xảy ra cái gì, đúng lúc đụng phải Tề Quý bước chân vội vàng.
“Lão phu nhân? đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Quý mạnh mẽ đẩy hắn ra, sắc nhọn hô to: "Trở về! Mau trở về!”
Người Lương thị tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng thấy cô lạnh lùng sắc bén như thế, đành phải đi theo cô, cuối cùng chỉ còn lại Minh Hoàng và đám người Tần thị. Minh Hoàng đầy mặt nghi hoặc đi vào trong viện, "An tỷ, bọn họ làm gì vậy, giống như trong nhà bị cháy, bọn họ đây là phải đi a? Lương Văn Diệp còn ở sân phía sau nghỉ ngơi đây, bọn họ mặc kệ hẳn rồi?”
La Ngọc An nhìn thị thần bên cạnh một cái, phát hiện ra những người khác lại không thấy hắn.
Thị thần hơi hơi cúi đầu, cúi người có thái dương cô một chút, "An, sớm trở về một chút."
La Ngọc An lập tức quên mất Tề Quý, ôn nhu trả lời: "Được, em lập tức trở về.”
Cô mới vừa đáp ứng, tay áo cầm trong tay rút ra mà đi, biến mất không thấy.
Minh Hoàng nghe không rõ cô nói cái gì, lại tiến lên hai bước, "An tỷ, chị nói cái gì?”
La Ngọc An lắc đầu, "Nếu khách đi rồi, chúng ta cũng nên về cổ trạch, còn Lương Văn Diệp, tìm người tiễn hắn đi đi, nói không chừng còn có thể theo kịp người Lương thị.”
Chẳng bao lâu, có người vội vàng trở về, "Phu nhân, Lương Văn Diệp không ở trong phòng."
"Nghe được động tĩnh đã tự mình đi rồi?”
"không phải, trong phòng có... dấu vết máu và thịt nát." Người tới hồi báo ngữ khí có chút run rẩy.
"Máu và thịt nát," La Ngọc An dừng một chút, ngữ khí như thường mà phân phó, "Vậy quét tước phòng một chút đi.”
Lúc La Ngọc An ở trong bóng đêm ngồi trêи xe về cổ trạch, Tề Quý cũng đã hoả tốc chạy về Cẩm Châu. Cô không tin những người khác, ai cũng không mang theo, một mình một người tới dinh thự bí mật của Lương thị. Nhìn thấy lục lạc vỡ vụn trêи hành lang, tóc tại cô hơi hơi hôn độn, ra sức đấy ra một tầng lại một tầng cửa, vọt vào căn phòng trong cùng.
"Thị thần!” Cô bổ nhào vào mép giường, thấy trêи giường thần tượng bụi bặm phủ kín khe hở, không chút do dự ôm lên, vùi mình vào trong chăn.
"đã trở lại." Thanh âm Lương thị thần thuần hậu, "Vừa rồi Tần thị tới, ta nhở ra còn chưa từ biệt nàng, nên mời hắn ngày mai lại đến. Để ta nhìn xem, đã một thời gian nàng không tới, gần đây sống thế nào?”
Tề Quý đột nhiên ngẩng đầu, từng hạt nước mắt từ trong mắt rớt ra, "Nhất định vẫn còn biện pháp, chàng nhất định có thể tiếp tục sống sót!”
Lương thi thần: "Sống đủ lâu rồi, A Quý, chết cũng không đáng sợ."
Tề Quý hét lên, "không! Ta muốn chàng tồn tại! Sống thêm ngàn vạn năm, sống lâu hơn tất cả mọi người!”
"Tại sao lại như vậy...” Cô nói nói, cả người nản lòng xuống, trêи tay gắt gao túm đệm chăn, lẩm bẩm: "Đến tột cùng là sai lầm nơi nào, tại sao lại như vậy, vì sao lão đông tây Tần gia kia bây giờ còn có năng lực mạnh như vậy, mà chàng đã suy yếu thành thế này. rõ ràng ta đã thực nỗ lực làm tộc nhân sinh sản đời sau, làm cho bọn họ tín ngưỡng chàng, vì sao......”
Lương thị thần tay giống như đá đè lại bàn tay mềm mại của cô, "Ta biết, nàng vất vả, nếu không phải A Quý, ta đại khái đã sớm giống rất nhiều thị thần khác tiêu tán rồi. Chính là, chung quy vẫn phải tự nhận hậu quả xấu.”
Tề Quý bị một từ "hậu quả xấu” này kϊƈɦ thích tới, trong mắt toát ra oán hận không cam lòng mãnh liệt, "Cái gì mà hậu quả xấu! Dựa vào cái gì mọi người đều làm chuyện giống nhau, chàng lại phải thừa nhận hậu quả xấu nghiêm trọng như vậy, Tần thị thần lại không phải chịu! rõ ràng là hắn bắt đầu cắn nuốt tộc nhân trước, còn không phải hắn thông qua cắn nuốt tộc nhân mà đạt được lực lượng mới khác với tín ngưỡng sao! Vì sao chàng không thể !”
Hơn hai trăm năm, cô vẫn luôn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng "Vì sao” này, trở nên càng ngày càng cố chấp.
Lương thị thần vẫn không nhúc nhích nhìn cô, dung nhan cô dừng ở lúc mười chín tuổi tươi đẹp nhất, như là hoa đọng lại trong hổ phách. Cho dù qua đi ngàn năm, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này.
----
Hơn một ngàn năm trước Lương thị như mặt trời ban trưa, đến Tần thị cũng có vẻ không bằng, thành trì Lương thị trải rộng hai châu. Thị tộc và quốc gia bất đồng, lúc ấy các quốc gia lớn lớn bé bé có rất nhiều, không ngừng thay đổi triều đại. Nhưng thị tộc lại mười phần vững chắc, có được một hệ thống hoàn toàn độc lập với vương triều. Mỗi một quốc gia đều dùng hết khả năng mượn sức các đại gia tộc, vì thể mỗi năm tộc Lương thị đều sẽ nghênh đón sứ giả các nước.
A Quý khi đó là một nàng chúa, tuổi còn nhỏ, tò mò thị thần có bộ dáng gì, lặng lẽ xen lẫn trong đội ngũ sứ giả đi vào Lương thị. Nàng nghĩ nhầm hắn là một tộc nhân Lương thị ốm yếu, thấy hắn một mình một người ở trong phòng nhỏ "hẻo lánh” bên hồ, trong thời gian cư trú ở Lương thị thường trộm tới tìm hắn.
Ban đầu là muốn tiếp cận hắn, sau đó mỗi ngày nàng đều tới, hứa hẹn phải tìm đại phu tốt nhất chữa bệnh cho hắn, không để hắn bị nhốt ở trong cái viện nho nhỏ đó. Bên hồ có lau sậy mênh mang, ngày mùa thu dưới hoàng hôn, nàng ôm hoa lau nhảy múa, đuổi theo kim sắc xán lạn đó, tiếng cười giống chuông bạc động lòng người.
Đứa trẻ sinh sức sống bừng như vậy, mềm mại thiện lương như vậy, ở thời đại cực kì trói buộc nữ tử vẫn dũng cảm mà truy tìm tình yêu của mình. Nàng yêu hắn, cho nên thỉnh cầu phụ thân mình, khăng khăng gả cho một người ốm yếu không có thân phận.
Quốc chủ giận dữ, giam lỏng nàng, muốn chỉ một vị hôn phu liên hôn cho nàng, kết quả lại chờ được đội ngũ thị thần tiến đến nghênh thú công chúa.
Từ công chúa một quốc gia, biến thành thê tử âu yếm, phu nhân thị thần. một ngàn năm, vô số quốc gia tiêu vong, vô số thị tộc suy sụp, nàng cũng thay đổi rất nhiều.
A Quý của hắn giống như hoa, rốt cuộc vẫn cứ... hư thối.
Tác giả :
Phù Hoa