Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 7
Hắn chỉ nó cái quán khá ọp ẹp, bán hầm bà lằng xán cấu nào là: ngêu, sò, ốc, hến, tôm, cua, hột vịt lộn và cả nước ngọt, sinh tố nữa. Bàn nhựa ghế lùn dạng như quán lề đường rẽ tiền ấy. Đó giờ nó toàn dẫn gái đi ăn uống ở những nơi hơn mức bình dân một tí chứ không dám nói là sang trọng, chưa bao giờ nó đặt chân tới địa điểm tồi tàn giống như vầy cả. Thằng áo vàng tự động dọn bàn, lấy ghế, lựa chỗ mời nó ngồi như thể đây là quán ruột của nó vậy. Sau khi nhìn nó mỉm cười một cách khó hiểu thằng áo vàng nói:
– Thủy! Cho anh hai ly sinh tố cam dâu nha! Đừng có bỏ đường nhé, anh bị tiểu đường!
Đứa con gái trong quán nghe nó nói vậy bèn cười lớn:
– Không bỏ đường mà chế nhiều sữa chứ gì phải không anh Quân?
Nó cười đáp trả:
– Hì hì! Chỉ có em là hiểu đúng ý anh!
Hơ, tên này xem ra cũng biết ghẹo gái đó chứ! Bổng nhiên nó chợt nhớ ra thằng Quân vừa kêu món nên nó phải đối:
– Tui không uống sinh tố đó, món gì lạ hoắc!- Ngon lắm, thử đi nhóc, thức khuya, làm mệt uống món đó vô khỏe lắm!
Nó khoát tay, hướng về cô bé bán quán, nó phải chống đối ổng tới cùng:
– Không cần! Còn món gì khác không em?
Thằng Quân cũng không vừa, đúng là nó muốn ba gai với thằng Tuấn:
– Uống cam dâu đi! Kêu món khác nhóc trả tiền đó! Uống theo ý đứa nào thì đứa đó trả tiền.
Nó cười ranh mãnh, tiền bạc với nó không thành vấn đề:
– Ông nói đó nha! Thủy! Hai ly cà phê đá không đường! Khỏi làm sinh tố!
Nó cũng bày đặt bắt chước kêu người ta là “Thủy” nữa, làm như quen thân lắm không bằng. He he he, nhìn thằng Quân với con Thủy trố mắt lên mà lòng dạ nó hả hê hết sức. Nếu nó đoán không lầm qua cách nói chuyện lúc nãy thì tên Quân không biết uống cà phê! Còn mê đồ ngọt nữa chứ. Phen này cho mày chết. Thằng Quân chắc bị hớ nên im re. Hai ly cà phê không đường được em Thủy mau chóng đem ra, nó mỉm cười ranh mãnh:
– Uống đi… “anh iu”!- Không có sữa sao mà uống! Vì anh thì không uống đường được, cho thêm tí sữa đi Thủy ơi!
Nó khuấy đều ly cà phê (dù chả có miếng đường nào trong đó) nói bâng quơ:
– Vậy là anh muốn uống theo ý anh àh? “Anh iu”!
Hiểu cái cụm từ “theo ý anh” đang ám chỉ điều gì nên thằng Quân im re. He he, tiếng “anh iu” bây giờ thốt ra sao mà dễ chịu quá xá, coi như nó trả đũa được từ từ rồi. Tên Quân trợn tròng con mắt, le lưỡi, xử lý ly cà phê không đường trông đến phát tội. Tra tấn được kẻ thù nó thiệt là hả dạ hết sức. Tuấn cười hỏi:
– Cà phê ngon không “anh..iu”!
Tên Quân nhăn nhó cười gượng gạo trông… đáng yêu làm sao:
– Ừh.. đồ chùa mà, không ngon sao được!
Ha ha ha càng nhìn mặt tên Quân bây giờ nó càng thấy đáng yêu đến nôn ruột. Chả bù với những lúc “đốp chát” nó tới tấp ở trong lớp. Nhưng mà như vầy thì chỉ đủ xoa dịu nó một phần nhỏ thôi. Nó phải làm một cái gì gấp trăm lần thế này mới hả hê được, dù rằng mức trả thù đó nó chưa kịp nghĩ ra. Thôi thì tùy cơ ứng biến, giống như cái cơ hội uống cà phê đen đến bất ngờ này đây! Nó đứng dậy tỏ ra săng sái và sành điệu hết sức:
– Tính tiền đi chủ quán ơi!
Con Thủy vừa bước ra nó hớn hở ghẹo:
– Có cần người rữa ly không?
Cô bé tủm tỉm cười tươi:
– Dạ hai ly cà phê đá mười ngàn anh! Ủa hôm nay anh Quân không đi với anh Tài hả?
Thằng Quân trả lời tỉnh bơ, nó nghĩ nếu tụi nó “có gì” chắc thằng Quân phải bối rối, hay là thằng Quân đang giả vờ che dấu, cái mặt nó trông chả có cảm xúc gì hết:
– Nó về trước rồi!
Tuấn thủng thẳng chưa vội móc bóp ra, nó muốn ghẹo em Thủy một chút để tăng cái… “nam tính” trước mặt thằng áo vàng này cho khỏi bị hắn kêu là “nhóc” nữa:
– Hay là anh ở đây rữa ly và bán phụ em trừ tiền nha, anh để quên tiền ở nhà rồi! Chỉ cần tối có chỗ cho anh ngủ lại là được rồi!
Cô bé không phải hạng vừa:
– Trời ơi! Đẹp trai như anh tiền đâu em trả nổi, chưa kể chỗ em chỉ có một phòng hà anh ơi, anh mà ngủ chung với em, em không đảm bảo an toàn cho anh đâu. Anh không có tiền thì để anh Quân trả!- Ơi em ơi, anh thà đi ở đợ hay đi ăn xin chứ cũng không thèm nhờ vả nó đâu!
Thằng Quân cười:
– Trả tiền đi rồi về, màu mè quá!
Nó thọt tay vô túi, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng rồi chuyển qua tay nó. Ủa cái bóp nó bỏ vô túi đâu rồi trời. Má ơi! Cho con xin! Mồ hôi hột nó bắt đầu tháo ra. Thằng Quân thì ngồi đó tỉnh bơ. Cô chủ quán đang khoanh tay chờ lấy tiền nước. Nó thò tay qua túi khác, tất cả đều trả lời nó bằng cảm giác một ca nước lạnh tạt vào người. Theo thói quen nó bắt đầu sờ đến các túi áo, túi quần phía trước…. nó vọt miệng:
– Ủa cái bóp đâu rồi ta?
Thằng Quân nhếch mép:
– Có nhớ là đi học có đem theo bóp không đó!
Hên quá, nó bóp vô túi áo thấy cồm cộm, chắc là có tiền giấy trong đó: 3000 đ tiền thằng giữ xe thối lại khi nãy. Rõ ràng nó có đem theo bóp mà… nó nhăn mặt:
– Hồi nãy lúc đi tui nhớ rõ ràng có móc bóp ra đưa thẻ sinh viên cho bà giám thị mà?- Chắc là để quên trong lớp hả? Quay lại kiếm coi!
Mặt mày thằng Quân cũng thoáng chút lo lắng. Thật tình điều đầu tiên nó nghĩ tới là bị thằng Quân chơi, giấu cái bóp của nó, nhưng mà bây giờ nó biết là điều đó là không đúng. Nó thở ra, không dám nhìn mặt cô chủ quán luôn. Thằng Quân phẩy tay con Thủy nói:
– Bạn anh quên đem tiền rồi, anh cũng không có đem theo nữa, hay là em cầm đở 3000 đi, cho anh thiếu chút anh về nhà lấy tiền ra trả cho em.
Con Thủy đập vô vai thằng Quân một cái:
– Ông nội mắc dịch, quên đem tiền thì để bữa nào ghé trả, bày đặt màu nè! Chán ông quá, làm như cái quán này xa lạ với ông lắm!
Thằng Tuấn thảng thốt nhìn thằng Quân nói:
– Trời! Ông đi học mà không đem theo tiền hả?
Thằng Quân tỉnh bơ:
– Không!- Tiền đâu gửi xe?- Thằng Tài chở nó trả.- Trời bó tay với ông này luôn!
Ở thành phố này mà đi ra đường không đem theo tiền dằn túi đúng là chuyện lạ. Thằng Quân quay qua hỏi thằng Tuấn:
– Giờ sao, quay lại trường kiếm nha!- Tui nhớ có bỏ lại vô túi rồi mà ta? Không lẽ rớt dọc đường…
Thằng Quân nhướng ánh mắt khinh bỉ lên hỏi nó:
– Ý nhóc nói là… anh móc túi nhóc chứ gì!
Thằng Tuấn khổ sở nói:
– Thì lúc đầu cũng có nghi vậy nhưng mà… chắc không phải.
Quân lắc đầu nói:
– Đúng là dân thành phố có khác! Cái gì cũng nghi kỵ người khác cho được. Mẹ anh nói đúng ghê!- Chứ ông dân gì mà nói?- Anh dân quê “chăm phần chăm” nhóc ơi!
Trời, ổng nói ổng dân quê… sao giống khoe mẻ quá vầy nè. May mà là dân quê mà còn nói chuyện kiểu đó…
– Ông mà là dân thành phố thì ai chịu đời cho thấu trời!
Thằng Quân nói với con Thủy:
– Thôi lỡ thiếu thì cho thiếu luôn đi em! Lấy anh 2 ly sinh tố cam dâu ra đi!
Thằng Tuấn trợn tròng con mắt lên nhìn trong khi thằng Quân thì tỉnh bơ:
– Uống cho anh có sức, rồi đi tìm lại cái bóp cho nhóc. Tiền sinh tố coi như là của anh thiếu! Đừng lo!- Thôi đi cha, đã không có tiền còn làm sang… bó tay ông luôn!- Ở dưới quê thì chuyện này đâu có sao! Phải không Thủy?
Hic hic hình như ổng cố ý khoe cái thương hiệu “dân quê” của mình ra trước mặt nó thì phải. Và bây giờ là lúc thằng chả bắt đầu trả đũa:
– Ngồi xuống đi… “nhóc iu”! Anh trả tiền nên bây giờ chịu khó uống “theo ý anh” nha!- Tui không biết uống món đó!- Vậy trả tiền cà phê đi!- Chút tui quay lại trả!- Ở đời này, mẹ dưới quê dạy đừng nên tin lời mấy đứa ở thành phố nhóc ơi! Nhóc bỏ đi luôn thì sao? Anh chịu trận hả?- Ông dám nghĩ tui như vậy hả?- Anh thì không dám nghĩ gì đâu, nhưng mà trái tim anh mách bảo nhìn mặt em không đáng tin chút nào.
Trời ơi! Thằng tiểu nhân này đang chơi lại nó đây mà. Giọng điệu hắn sao mà bình tỉnh và đều đặn đến lạ đời.
– Giờ ông muốn gì!- Thì mình uống sinh tố xong rồi đi tìm bóp cho nhóc! Còn nhóc không muốn “chìu QUA” thì nhóc tự trả tiền rồi muốn đi đâu thì đi, coi như đường ai nấy bước, ta không còn nợ nhau!- Sến mắc ói!
Bé Thủy bưng hai ly sinh tố ra xen vào:
– Hay là anh Tuấn lột cái quần ra để ở lại quán em làm tin đi, khi nào có tiền thì quay lại chuộc, chứ em có biết anh là ai đâu! Phải chi anh Quân chịu đứng ra bảo lãnh thì em còn dám…
Trời ơi, con quỷ này hùa theo thằng kia “chơi” nó đây mà! Tên Quân bắt đầu giở cái giọng ngọt ngào tới thấy ghét ra:
– Uống thử món sinh tố này cho có sức rồi mình lên đường đi tìm bóp cho nhóc!
Ôi, nó phát nôn mữa với cái kiểu cách nói chuyện cà rởn của tên này quá đi thôi:
– Nè, tui là con trai, ông đừng có giở giọng điệu ẻo lã đó ra chọc ghẹo nha! Tui không thích! Bộ ông là bóng hả? Sao thích đi ghẹo con trai nhà lành thế?- Anh không phải bóng như “trai nhà lành” nghĩ đâu nha!
Nó cười khinh bỉ:
– Không phải bóng sao lại cứ giở giọng ra tán tỉnh tôi như trai với gái thế?- Vì anh… yêu nhóc!- Nhảm! Yêu tôi vậy là ông là bóng rồi!- Ừ, nếu yêu nhóc là bóng thì… anh là bóng!
Nó quyết định trả treo tới cùng:
– Còn thằng Tài của ông đâu?- Wao, nhóc biết chuyện của anh với thằng Tài nữa àh…- Xì, cái đó trong lớp ai mà chả biết! Thấy gớm!- Nhóc đang ghen àh! Tụi anh mới chia tay tức thì rồi!- Ghen ông hả? Mắc ói! Tui thấy gớm ông thì có!
Cái món sinh tố cam dâu xem ra cũng không tệ. Sau khi nó làm láng một hơi láng coóng tên Quân bèn nhìn nó mỉm cười:
– Ngon hơn cà phê không đường hen? Uống không chừa giọt nào cho ruồi bu luôn!- Kệ tui!
Sau đó giọng điệu hắn tuôn ra cứ như là trả bài:
– Lê Hoàng Anh Tuấn, tên đẹp mà tính xấu, sinh ngày 4 tháng 5… còn quá nhỏ mà cái mặt già như khỉ bị vú khí đá. Luôn mang kèm bao cao su bên người, đúng là dân chơi thứ dữ, chưa có bằng lái vậy mà dám chạy xe gắn máy phân khối cao, còn “đôn” lên nữa chứ! Chưa yêu ai thật lòng nên không thấy nhét kèm tấm hình con nhỏ xấu số nào vô… Ha ha ha!
Tên Quân thao thao bất tuyệt một lèo, vừa đưa thông tin vừa kèm theo nhận xét tới tấp khiến nó chuyển từ bất giờ này sang bất ngờ khác mà không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì cả.
– Tính tiền Thủy ơi! Tiền dư để dành đó khỏi thối, anh sẽ ăn uống rồi em cứ việc trừ dần.
Vừa nói hắn vừa lôi cái bóp đen trong balo ra và tự nhiên móc tờ polyme 200.000đ mới cáu trong đó đưa cho bé Thủy rồi chìa cái bóp ra trước mặt thằng Tuấn:
– Nhìn quen thuộc không nhóc? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nghen! Kẻo phải lột quần để lại làm tin đó! Thôi anh về nha! Hẹn gặp lại!
Thằng Quân đeo cái Balo và biến mất ra khỏi quán để lại nó đang ngồi như tượng đá và bắt đầu tua lại dòng suy nghĩ cho những gì vừa diễn ra. Hắn đã tiếp tục bị thằng Quân chơi một vố nữa… cái bóp trước mặt là của hắn và thằng khốn nạn Quân vừa móc trong đó ra tờ polyme trị giá cao nhất đưa cho Thủy. Thậm chí hắn còn lục lọi tất cả ngóc ngách trong đó mới biết được vụ… ôi giời ơi! Sao mà muốn nắm đầu lên gối vô mặt thằng Quân cho hả căm thù thế này. Bé Thủy nhìn hắn cười toe toét trông cứ như là nhạo báng vậy….
Hôm nay thằng Tài thật sự khiến mình thất vọng quá, chỉ vì một lời nói nhỏ nhặt của thằng Kỳ Trương mà nó lại ngại ngùng không dám ngồi kế mình và hơn thế nữa là nó còn hèn nhát chối bay bảy bằng đủ thứ lý do ngô nghê. Mình đang tự hỏi với bản thân là liệu có nên tiếp tục hy vọng và đấu tranh không? Liệu rằng mai này nó có dám cùng mình đối diện với cuộc đời không? Hay cuối cùng vì dư luận, vì lời nói của nhân gian, vì cái sĩ diện, cái danh dự hảo huyền của dòng họ mà nó sẽ quay lưng bỏ mặc mình trên con đường phía trước? Thật sự mình rất căm ghét những thằng con trai hèn nhát như thế, chả ra vẻ đàn ông gì cả. Tình yêu đó là cái gì mà tại sao có người lại phải hoảng sợ chứ? Tại sao là một lẽ hoàn toàn tự nhiên mà con người ta nghi ngại, không dám đối diện, công nhận thậm chí là chối bỏ? Thượng đế ơi cho đến khi nào con mới tìm được một nửa của mình trong cuộc đời này chứ hả? Nhưng đứa nào hèn nhát như vậy thì đừng mong yêu con và được con yêu lại!
À… cũng là ngày hôm nay mình lại nhận ra thêm một điều là thằng nhóc Tuấn thật sự không đáng ghét như mình nghĩ, chắc tại hôm nay “chơi” được nhóc ta một cú đau điếng nên mình vui đến thế. Lần đầu tiên được ngồi sau lưng ôm nhóc ấy cảm giác thật hả hê. Không phải vì mê trai mà làm vậy đâu nha, làm cho bỏ ghét đó! Nghĩ tới cái bao cao su trong bóp của nó mà rùng mình. Chẳng lẽ nói mình gớm ghiếc nó chứ nhỉ? Nghĩ tới cảnh nó chung chạ với không biết bao nhiêu là người mà nó không chút yêu thương mình đã cảm thấy tởm lợm lên luôn rồi nè, nhưng mà không thể dối lòng là mỗi khi được gần bên và chọc tức nhóc ấy vui ơi là vui.
Có lúc mình đã tự hỏi rằng mình có thích nó không? Không thể nào được! Hạng như nó thực sự là không xứng với mình, nghĩ sao mình lại xếp hàng chung với những đứa con gái không ra gì của nó nhỉ? Đừng có mơ! Với lại nhất định không được! Mình không được mang trong đầu cái suy nghĩ không chung thủy được. Mình đang theo đuổi ai chẳng lẽ mình quên rồi sao? Nhất định ngày mai không nghĩ, không quan tâm, không để ý tới thằng nhóc đó nữa. Ủa mà cái câu nói: “Bạn có thể thích nhiều người nhưng yêu thì chỉ duy nhất một người” thì có đúng không ta? Mình nên xếp thằng Tài vào dạng yêu hay thích? Cả nhóc Tuấn nữa, có nên xếp vô danh sách những người mình thích không?
– Thủy! Cho anh hai ly sinh tố cam dâu nha! Đừng có bỏ đường nhé, anh bị tiểu đường!
Đứa con gái trong quán nghe nó nói vậy bèn cười lớn:
– Không bỏ đường mà chế nhiều sữa chứ gì phải không anh Quân?
Nó cười đáp trả:
– Hì hì! Chỉ có em là hiểu đúng ý anh!
Hơ, tên này xem ra cũng biết ghẹo gái đó chứ! Bổng nhiên nó chợt nhớ ra thằng Quân vừa kêu món nên nó phải đối:
– Tui không uống sinh tố đó, món gì lạ hoắc!- Ngon lắm, thử đi nhóc, thức khuya, làm mệt uống món đó vô khỏe lắm!
Nó khoát tay, hướng về cô bé bán quán, nó phải chống đối ổng tới cùng:
– Không cần! Còn món gì khác không em?
Thằng Quân cũng không vừa, đúng là nó muốn ba gai với thằng Tuấn:
– Uống cam dâu đi! Kêu món khác nhóc trả tiền đó! Uống theo ý đứa nào thì đứa đó trả tiền.
Nó cười ranh mãnh, tiền bạc với nó không thành vấn đề:
– Ông nói đó nha! Thủy! Hai ly cà phê đá không đường! Khỏi làm sinh tố!
Nó cũng bày đặt bắt chước kêu người ta là “Thủy” nữa, làm như quen thân lắm không bằng. He he he, nhìn thằng Quân với con Thủy trố mắt lên mà lòng dạ nó hả hê hết sức. Nếu nó đoán không lầm qua cách nói chuyện lúc nãy thì tên Quân không biết uống cà phê! Còn mê đồ ngọt nữa chứ. Phen này cho mày chết. Thằng Quân chắc bị hớ nên im re. Hai ly cà phê không đường được em Thủy mau chóng đem ra, nó mỉm cười ranh mãnh:
– Uống đi… “anh iu”!- Không có sữa sao mà uống! Vì anh thì không uống đường được, cho thêm tí sữa đi Thủy ơi!
Nó khuấy đều ly cà phê (dù chả có miếng đường nào trong đó) nói bâng quơ:
– Vậy là anh muốn uống theo ý anh àh? “Anh iu”!
Hiểu cái cụm từ “theo ý anh” đang ám chỉ điều gì nên thằng Quân im re. He he, tiếng “anh iu” bây giờ thốt ra sao mà dễ chịu quá xá, coi như nó trả đũa được từ từ rồi. Tên Quân trợn tròng con mắt, le lưỡi, xử lý ly cà phê không đường trông đến phát tội. Tra tấn được kẻ thù nó thiệt là hả dạ hết sức. Tuấn cười hỏi:
– Cà phê ngon không “anh..iu”!
Tên Quân nhăn nhó cười gượng gạo trông… đáng yêu làm sao:
– Ừh.. đồ chùa mà, không ngon sao được!
Ha ha ha càng nhìn mặt tên Quân bây giờ nó càng thấy đáng yêu đến nôn ruột. Chả bù với những lúc “đốp chát” nó tới tấp ở trong lớp. Nhưng mà như vầy thì chỉ đủ xoa dịu nó một phần nhỏ thôi. Nó phải làm một cái gì gấp trăm lần thế này mới hả hê được, dù rằng mức trả thù đó nó chưa kịp nghĩ ra. Thôi thì tùy cơ ứng biến, giống như cái cơ hội uống cà phê đen đến bất ngờ này đây! Nó đứng dậy tỏ ra săng sái và sành điệu hết sức:
– Tính tiền đi chủ quán ơi!
Con Thủy vừa bước ra nó hớn hở ghẹo:
– Có cần người rữa ly không?
Cô bé tủm tỉm cười tươi:
– Dạ hai ly cà phê đá mười ngàn anh! Ủa hôm nay anh Quân không đi với anh Tài hả?
Thằng Quân trả lời tỉnh bơ, nó nghĩ nếu tụi nó “có gì” chắc thằng Quân phải bối rối, hay là thằng Quân đang giả vờ che dấu, cái mặt nó trông chả có cảm xúc gì hết:
– Nó về trước rồi!
Tuấn thủng thẳng chưa vội móc bóp ra, nó muốn ghẹo em Thủy một chút để tăng cái… “nam tính” trước mặt thằng áo vàng này cho khỏi bị hắn kêu là “nhóc” nữa:
– Hay là anh ở đây rữa ly và bán phụ em trừ tiền nha, anh để quên tiền ở nhà rồi! Chỉ cần tối có chỗ cho anh ngủ lại là được rồi!
Cô bé không phải hạng vừa:
– Trời ơi! Đẹp trai như anh tiền đâu em trả nổi, chưa kể chỗ em chỉ có một phòng hà anh ơi, anh mà ngủ chung với em, em không đảm bảo an toàn cho anh đâu. Anh không có tiền thì để anh Quân trả!- Ơi em ơi, anh thà đi ở đợ hay đi ăn xin chứ cũng không thèm nhờ vả nó đâu!
Thằng Quân cười:
– Trả tiền đi rồi về, màu mè quá!
Nó thọt tay vô túi, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng rồi chuyển qua tay nó. Ủa cái bóp nó bỏ vô túi đâu rồi trời. Má ơi! Cho con xin! Mồ hôi hột nó bắt đầu tháo ra. Thằng Quân thì ngồi đó tỉnh bơ. Cô chủ quán đang khoanh tay chờ lấy tiền nước. Nó thò tay qua túi khác, tất cả đều trả lời nó bằng cảm giác một ca nước lạnh tạt vào người. Theo thói quen nó bắt đầu sờ đến các túi áo, túi quần phía trước…. nó vọt miệng:
– Ủa cái bóp đâu rồi ta?
Thằng Quân nhếch mép:
– Có nhớ là đi học có đem theo bóp không đó!
Hên quá, nó bóp vô túi áo thấy cồm cộm, chắc là có tiền giấy trong đó: 3000 đ tiền thằng giữ xe thối lại khi nãy. Rõ ràng nó có đem theo bóp mà… nó nhăn mặt:
– Hồi nãy lúc đi tui nhớ rõ ràng có móc bóp ra đưa thẻ sinh viên cho bà giám thị mà?- Chắc là để quên trong lớp hả? Quay lại kiếm coi!
Mặt mày thằng Quân cũng thoáng chút lo lắng. Thật tình điều đầu tiên nó nghĩ tới là bị thằng Quân chơi, giấu cái bóp của nó, nhưng mà bây giờ nó biết là điều đó là không đúng. Nó thở ra, không dám nhìn mặt cô chủ quán luôn. Thằng Quân phẩy tay con Thủy nói:
– Bạn anh quên đem tiền rồi, anh cũng không có đem theo nữa, hay là em cầm đở 3000 đi, cho anh thiếu chút anh về nhà lấy tiền ra trả cho em.
Con Thủy đập vô vai thằng Quân một cái:
– Ông nội mắc dịch, quên đem tiền thì để bữa nào ghé trả, bày đặt màu nè! Chán ông quá, làm như cái quán này xa lạ với ông lắm!
Thằng Tuấn thảng thốt nhìn thằng Quân nói:
– Trời! Ông đi học mà không đem theo tiền hả?
Thằng Quân tỉnh bơ:
– Không!- Tiền đâu gửi xe?- Thằng Tài chở nó trả.- Trời bó tay với ông này luôn!
Ở thành phố này mà đi ra đường không đem theo tiền dằn túi đúng là chuyện lạ. Thằng Quân quay qua hỏi thằng Tuấn:
– Giờ sao, quay lại trường kiếm nha!- Tui nhớ có bỏ lại vô túi rồi mà ta? Không lẽ rớt dọc đường…
Thằng Quân nhướng ánh mắt khinh bỉ lên hỏi nó:
– Ý nhóc nói là… anh móc túi nhóc chứ gì!
Thằng Tuấn khổ sở nói:
– Thì lúc đầu cũng có nghi vậy nhưng mà… chắc không phải.
Quân lắc đầu nói:
– Đúng là dân thành phố có khác! Cái gì cũng nghi kỵ người khác cho được. Mẹ anh nói đúng ghê!- Chứ ông dân gì mà nói?- Anh dân quê “chăm phần chăm” nhóc ơi!
Trời, ổng nói ổng dân quê… sao giống khoe mẻ quá vầy nè. May mà là dân quê mà còn nói chuyện kiểu đó…
– Ông mà là dân thành phố thì ai chịu đời cho thấu trời!
Thằng Quân nói với con Thủy:
– Thôi lỡ thiếu thì cho thiếu luôn đi em! Lấy anh 2 ly sinh tố cam dâu ra đi!
Thằng Tuấn trợn tròng con mắt lên nhìn trong khi thằng Quân thì tỉnh bơ:
– Uống cho anh có sức, rồi đi tìm lại cái bóp cho nhóc. Tiền sinh tố coi như là của anh thiếu! Đừng lo!- Thôi đi cha, đã không có tiền còn làm sang… bó tay ông luôn!- Ở dưới quê thì chuyện này đâu có sao! Phải không Thủy?
Hic hic hình như ổng cố ý khoe cái thương hiệu “dân quê” của mình ra trước mặt nó thì phải. Và bây giờ là lúc thằng chả bắt đầu trả đũa:
– Ngồi xuống đi… “nhóc iu”! Anh trả tiền nên bây giờ chịu khó uống “theo ý anh” nha!- Tui không biết uống món đó!- Vậy trả tiền cà phê đi!- Chút tui quay lại trả!- Ở đời này, mẹ dưới quê dạy đừng nên tin lời mấy đứa ở thành phố nhóc ơi! Nhóc bỏ đi luôn thì sao? Anh chịu trận hả?- Ông dám nghĩ tui như vậy hả?- Anh thì không dám nghĩ gì đâu, nhưng mà trái tim anh mách bảo nhìn mặt em không đáng tin chút nào.
Trời ơi! Thằng tiểu nhân này đang chơi lại nó đây mà. Giọng điệu hắn sao mà bình tỉnh và đều đặn đến lạ đời.
– Giờ ông muốn gì!- Thì mình uống sinh tố xong rồi đi tìm bóp cho nhóc! Còn nhóc không muốn “chìu QUA” thì nhóc tự trả tiền rồi muốn đi đâu thì đi, coi như đường ai nấy bước, ta không còn nợ nhau!- Sến mắc ói!
Bé Thủy bưng hai ly sinh tố ra xen vào:
– Hay là anh Tuấn lột cái quần ra để ở lại quán em làm tin đi, khi nào có tiền thì quay lại chuộc, chứ em có biết anh là ai đâu! Phải chi anh Quân chịu đứng ra bảo lãnh thì em còn dám…
Trời ơi, con quỷ này hùa theo thằng kia “chơi” nó đây mà! Tên Quân bắt đầu giở cái giọng ngọt ngào tới thấy ghét ra:
– Uống thử món sinh tố này cho có sức rồi mình lên đường đi tìm bóp cho nhóc!
Ôi, nó phát nôn mữa với cái kiểu cách nói chuyện cà rởn của tên này quá đi thôi:
– Nè, tui là con trai, ông đừng có giở giọng điệu ẻo lã đó ra chọc ghẹo nha! Tui không thích! Bộ ông là bóng hả? Sao thích đi ghẹo con trai nhà lành thế?- Anh không phải bóng như “trai nhà lành” nghĩ đâu nha!
Nó cười khinh bỉ:
– Không phải bóng sao lại cứ giở giọng ra tán tỉnh tôi như trai với gái thế?- Vì anh… yêu nhóc!- Nhảm! Yêu tôi vậy là ông là bóng rồi!- Ừ, nếu yêu nhóc là bóng thì… anh là bóng!
Nó quyết định trả treo tới cùng:
– Còn thằng Tài của ông đâu?- Wao, nhóc biết chuyện của anh với thằng Tài nữa àh…- Xì, cái đó trong lớp ai mà chả biết! Thấy gớm!- Nhóc đang ghen àh! Tụi anh mới chia tay tức thì rồi!- Ghen ông hả? Mắc ói! Tui thấy gớm ông thì có!
Cái món sinh tố cam dâu xem ra cũng không tệ. Sau khi nó làm láng một hơi láng coóng tên Quân bèn nhìn nó mỉm cười:
– Ngon hơn cà phê không đường hen? Uống không chừa giọt nào cho ruồi bu luôn!- Kệ tui!
Sau đó giọng điệu hắn tuôn ra cứ như là trả bài:
– Lê Hoàng Anh Tuấn, tên đẹp mà tính xấu, sinh ngày 4 tháng 5… còn quá nhỏ mà cái mặt già như khỉ bị vú khí đá. Luôn mang kèm bao cao su bên người, đúng là dân chơi thứ dữ, chưa có bằng lái vậy mà dám chạy xe gắn máy phân khối cao, còn “đôn” lên nữa chứ! Chưa yêu ai thật lòng nên không thấy nhét kèm tấm hình con nhỏ xấu số nào vô… Ha ha ha!
Tên Quân thao thao bất tuyệt một lèo, vừa đưa thông tin vừa kèm theo nhận xét tới tấp khiến nó chuyển từ bất giờ này sang bất ngờ khác mà không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì cả.
– Tính tiền Thủy ơi! Tiền dư để dành đó khỏi thối, anh sẽ ăn uống rồi em cứ việc trừ dần.
Vừa nói hắn vừa lôi cái bóp đen trong balo ra và tự nhiên móc tờ polyme 200.000đ mới cáu trong đó đưa cho bé Thủy rồi chìa cái bóp ra trước mặt thằng Tuấn:
– Nhìn quen thuộc không nhóc? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nghen! Kẻo phải lột quần để lại làm tin đó! Thôi anh về nha! Hẹn gặp lại!
Thằng Quân đeo cái Balo và biến mất ra khỏi quán để lại nó đang ngồi như tượng đá và bắt đầu tua lại dòng suy nghĩ cho những gì vừa diễn ra. Hắn đã tiếp tục bị thằng Quân chơi một vố nữa… cái bóp trước mặt là của hắn và thằng khốn nạn Quân vừa móc trong đó ra tờ polyme trị giá cao nhất đưa cho Thủy. Thậm chí hắn còn lục lọi tất cả ngóc ngách trong đó mới biết được vụ… ôi giời ơi! Sao mà muốn nắm đầu lên gối vô mặt thằng Quân cho hả căm thù thế này. Bé Thủy nhìn hắn cười toe toét trông cứ như là nhạo báng vậy….
Hôm nay thằng Tài thật sự khiến mình thất vọng quá, chỉ vì một lời nói nhỏ nhặt của thằng Kỳ Trương mà nó lại ngại ngùng không dám ngồi kế mình và hơn thế nữa là nó còn hèn nhát chối bay bảy bằng đủ thứ lý do ngô nghê. Mình đang tự hỏi với bản thân là liệu có nên tiếp tục hy vọng và đấu tranh không? Liệu rằng mai này nó có dám cùng mình đối diện với cuộc đời không? Hay cuối cùng vì dư luận, vì lời nói của nhân gian, vì cái sĩ diện, cái danh dự hảo huyền của dòng họ mà nó sẽ quay lưng bỏ mặc mình trên con đường phía trước? Thật sự mình rất căm ghét những thằng con trai hèn nhát như thế, chả ra vẻ đàn ông gì cả. Tình yêu đó là cái gì mà tại sao có người lại phải hoảng sợ chứ? Tại sao là một lẽ hoàn toàn tự nhiên mà con người ta nghi ngại, không dám đối diện, công nhận thậm chí là chối bỏ? Thượng đế ơi cho đến khi nào con mới tìm được một nửa của mình trong cuộc đời này chứ hả? Nhưng đứa nào hèn nhát như vậy thì đừng mong yêu con và được con yêu lại!
À… cũng là ngày hôm nay mình lại nhận ra thêm một điều là thằng nhóc Tuấn thật sự không đáng ghét như mình nghĩ, chắc tại hôm nay “chơi” được nhóc ta một cú đau điếng nên mình vui đến thế. Lần đầu tiên được ngồi sau lưng ôm nhóc ấy cảm giác thật hả hê. Không phải vì mê trai mà làm vậy đâu nha, làm cho bỏ ghét đó! Nghĩ tới cái bao cao su trong bóp của nó mà rùng mình. Chẳng lẽ nói mình gớm ghiếc nó chứ nhỉ? Nghĩ tới cảnh nó chung chạ với không biết bao nhiêu là người mà nó không chút yêu thương mình đã cảm thấy tởm lợm lên luôn rồi nè, nhưng mà không thể dối lòng là mỗi khi được gần bên và chọc tức nhóc ấy vui ơi là vui.
Có lúc mình đã tự hỏi rằng mình có thích nó không? Không thể nào được! Hạng như nó thực sự là không xứng với mình, nghĩ sao mình lại xếp hàng chung với những đứa con gái không ra gì của nó nhỉ? Đừng có mơ! Với lại nhất định không được! Mình không được mang trong đầu cái suy nghĩ không chung thủy được. Mình đang theo đuổi ai chẳng lẽ mình quên rồi sao? Nhất định ngày mai không nghĩ, không quan tâm, không để ý tới thằng nhóc đó nữa. Ủa mà cái câu nói: “Bạn có thể thích nhiều người nhưng yêu thì chỉ duy nhất một người” thì có đúng không ta? Mình nên xếp thằng Tài vào dạng yêu hay thích? Cả nhóc Tuấn nữa, có nên xếp vô danh sách những người mình thích không?
Tác giả :
PchyMew