Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 167
Nhận được điện thoại của ông Hùng, Quân mừng rỡ chạy tới nơi hẹn ngay. Trước mặt nó là ông Hùng đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế bành, bên cạnh là một cô gái trẻ gương mặt quen ơi là quen đang ngạo nghễ nhìn nó cười mỉa mai. Nó run rẫy và ngồi xuống sau khi được mời. Ông Hùng mở lời:
– Thì ra cậu là Quân! Cậu biết con gái tôi chứ?
Quân khẽ gật đầu, chả biết nên nói là có quen hay không nữa. Ông ta vào thẳng vấn đề:
– Cậu cần tiền để lo cho ông Tấn ra tù đúng không?
Quân biết làm gì khác hơn ngoài chuyện gật đầu. Ông Hùng mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp:
– Số tiền cậu cần quá lớn, nhưng vẫn chưa đủ để lo cho ông ấy đâu!
Quân há hốc nhìn ông ra, mặt cậu đờ đẩn ra, ông Hùng lại tiếp:
– Tuy nhiên con gái tôi có một giao kèo muốn đặt ra với cậu nếu cậu muốn ba thằng Tuấn được cứu!
Quân nghe cổ họng mình khô đắng, họ muốn điều gì ở cậu chứ? Biết phải làm sao đây? Quân chỉ còn biết ngơ ngác hỏi:
– Dạ…ý chú là…- Cậu hứa phải chấm dứt mọi chuyện qua lại với thằng Tuấn thì ông Tấn sẽ bình yên trở về trong vòng một tuần lễ.
Quân nuốt nước bọt ánh một cái ực và hỏi:
– Chấm dứt là sao ạh?
Con Quyên nhanh nhảu:
– Tức là không giao du, liên hệ không chơi trò yêu đương gì nữa!
Quân vọt miệng:
– Gì kỳ vậy?
Con Quyên nói:
– Cuốn sổ đỏ này vẫn là của mày, nhưng tao tạm giữ để coi mày có thực hiện đúng như giao kèo hay không? Tao sẽ trả cho mày ngay sau khi làm đám cưới với nó. Đồng ý chứ? Cho dù mày có tiền cũng chưa chắc biết cách chạy chọt. Còn vô tay ba tao thì khỏi phải nói rồi đó! Sao cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời sau?
Quân mím môi:
– Chuyện không gặp nó thì tui làm được, còn chuyện cưới xin là ý nó, làm sao tui biết được? Lỡ như nó không chịu cưới cái cô giữ giấy tờ đất của tui luôn àh?Ông Hùng mỉm cười nhìn con gái yêu, dường như dưới mắt ông lúc nào Quyên cũng là một thiên thần nhỏ. Con Quyên nói:
– Vậy cứ để đây tạm thời đi, có gì tui bàn tính lại.
Quân đứng dậy, nó chụp xấp giấy tờ đất của mình rồi nói:
– Vậy khi nào ba của thằng Tuấn vừa ra ngoài được thì tự động tôi sẽ liên lạc và đưa cho cô mấy cái này để làm tin, tôi nghĩ với bản lĩnh của cô thì tôi đâu dám qua mặt cô đâu đúng không? Tuy nhiên chuyện này tôi không muốn để cho gia đình của thằng Tuấn biết, nhất là thằng Tuấn. Cứ coi như là cô giúp nó vậy! Còn chuyện cưới xin gì đó thì tùy nó quyết định, tôi không can dự vào!
Con Quyên ú ớ một lát rồi gật đầu. Thằng Quân cáo từ ông Hùng ra về……
Nghe con Quyên kể lại tình hình mắt thằng Kỳ Trương đỏ hoe, nó gầm gừ:
– Chả hiểu thằng Tuấn cho thằng Quân ăn cái giống gì mà sao nó ngu thế? Tại sao nó không muốn thằng Tuấn biết nó giúp nhà thằng Tuấn để lấy điểm chứ? Nhưng mà liệu có tin được là nó sẽ cắt đứt với thằng Tuấn thật không? Anh không tin là anh không chia cắt được được hai thằng này…
Quyên đang say sưa nhìn mà thằng Kỳ Trương không để ý, nó ngọt ngào:
– Em để ý thấy mỗi nhắc tới thằng Tuấn là anh tỏ vẻ rất căm hận?
Nghe con Quyên nhận xét mà thằng Kỳ Trương chột dạ, nó ú ớ:
– Căm hận gì chứ? Ý cô là…- Anh ghen àh? Có đúng không?
Quyên mỉm cười đắc ý, thằng Kỳ Trương nghe máu nóng của mình chảy rần rần, chả lẽ con tửng này nó biết chuyện của mình sao?
– Ai nói cô tui ghen? Nhảm nhí!
Quyên cười:
– Chứ không phải vì em mà anh ghét nó sao? Tại sao anh lại giấu lòng mình như thế chứ?
Thằng Kỳ Trương xém tí nữa là té ghế thật rồi, nói con nhỏ này tửng đúng là không oan ức chút nào, nhưng kệ miễn là nó không biết sự thật thì thôi. Nghĩ thế nên thằng Kỳ Trương im lặng. Con Quyên lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ ra chiều triết lý, thông thái lắm:
– Nhưng em thắc mắc là lẽ ra anh phải thích thú khi hai đứa kia đến với nhau, lúc ấy anh mới có cơ hội…- Cơ hội gì?
Kỳ Trương thắc mắc hỏi và nhanh chóng được con Quyên giải đáp không ngượng ngùng chút nào:
– Cơ hội đến với em nè…
Phải cố gắng lắm thằng Kỳ Trương mới khỏi phải bụm miệng lại cười, nó mỉm mỉm:
– Ừh thì anh thù thằng Tuấn vì nó dám bỏ rơi em gái anh! Anh muốn nó phải đau khổ?
Mặt của Quyên bấy giờ mới giản nở ra thật sự, nàng à lên một cái:
– Thì ra gút mắc của em nằm ở đây!
Sau đó nàng ranh ma nhìn thằng Kỳ Trương và bắt đầu tấn công, dưới mắt nàng anh Kỳ Trương dạo này sao có một sức hút lạ lùng:
– Anh nở để em cưới thằng Tuấn àh?
Kỳ Trương bối rối, nó chống chế bậy bạ:
– Ừh thì.. thì… cưới xong rồi bỏ cho nó mang nhục có sao đâu!
Quyên gật gù trầm ngâm:
– Anh nào cũng dễ thương, ai em cũng yêu, cũng thích biết làm sao đây ta?
Kỳ Trương ngồi bật dậy nó la lên:
– Hả? Cái gì? Cô.. cô.. nói cái gì? Cô thích tôi àh?
Quyên mỉm cười trước rồi thở dài sau:
– Chính vì sự nhiệt tình giúp đở em trong chuyện của hai thằng kia mà anh đã làm em cảm động… cái hôm mà anh nằm trước cổng nhà thằng Quân thì em mới nhận ra rằng…
Kỳ Trương vọt miệng:
– Ôi! Cô điên mất rồi, không thể nào!- Phải anh đã làm em điên thật rồi!
Kỳ Trương ôm đầu bức tóc hoảng sợ, hình như nó cảm giác giống như chơi dao và bị đứt tay vậy. Quyên thì bây giờ lại đang tỏ vẻ rất hạnh phúc:
– Và em đang có trong người tình yêu của anh mà…
Kỳ Trương đứng bật dậy:
– Nói vậy là ý gì hả? Tôi đã bảo là quên chuyện đó đi rồi mà… nhảm nhí quá!…
Bất giác nó nhớ lại mấy ngày cách đây khi gặp con Quyên, lúc mà sự căm thù và muốn ăn miếng trả miếng hai thằng kia dâng cao dữ dội, cộng với một chút men bia nó đã làm một chuyện mà nó cho là vô cùng thiếu suy nghĩ và rồ rại…
– Thì ra cậu là Quân! Cậu biết con gái tôi chứ?
Quân khẽ gật đầu, chả biết nên nói là có quen hay không nữa. Ông ta vào thẳng vấn đề:
– Cậu cần tiền để lo cho ông Tấn ra tù đúng không?
Quân biết làm gì khác hơn ngoài chuyện gật đầu. Ông Hùng mỉm cười nhẹ nhàng nói tiếp:
– Số tiền cậu cần quá lớn, nhưng vẫn chưa đủ để lo cho ông ấy đâu!
Quân há hốc nhìn ông ra, mặt cậu đờ đẩn ra, ông Hùng lại tiếp:
– Tuy nhiên con gái tôi có một giao kèo muốn đặt ra với cậu nếu cậu muốn ba thằng Tuấn được cứu!
Quân nghe cổ họng mình khô đắng, họ muốn điều gì ở cậu chứ? Biết phải làm sao đây? Quân chỉ còn biết ngơ ngác hỏi:
– Dạ…ý chú là…- Cậu hứa phải chấm dứt mọi chuyện qua lại với thằng Tuấn thì ông Tấn sẽ bình yên trở về trong vòng một tuần lễ.
Quân nuốt nước bọt ánh một cái ực và hỏi:
– Chấm dứt là sao ạh?
Con Quyên nhanh nhảu:
– Tức là không giao du, liên hệ không chơi trò yêu đương gì nữa!
Quân vọt miệng:
– Gì kỳ vậy?
Con Quyên nói:
– Cuốn sổ đỏ này vẫn là của mày, nhưng tao tạm giữ để coi mày có thực hiện đúng như giao kèo hay không? Tao sẽ trả cho mày ngay sau khi làm đám cưới với nó. Đồng ý chứ? Cho dù mày có tiền cũng chưa chắc biết cách chạy chọt. Còn vô tay ba tao thì khỏi phải nói rồi đó! Sao cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời sau?
Quân mím môi:
– Chuyện không gặp nó thì tui làm được, còn chuyện cưới xin là ý nó, làm sao tui biết được? Lỡ như nó không chịu cưới cái cô giữ giấy tờ đất của tui luôn àh?Ông Hùng mỉm cười nhìn con gái yêu, dường như dưới mắt ông lúc nào Quyên cũng là một thiên thần nhỏ. Con Quyên nói:
– Vậy cứ để đây tạm thời đi, có gì tui bàn tính lại.
Quân đứng dậy, nó chụp xấp giấy tờ đất của mình rồi nói:
– Vậy khi nào ba của thằng Tuấn vừa ra ngoài được thì tự động tôi sẽ liên lạc và đưa cho cô mấy cái này để làm tin, tôi nghĩ với bản lĩnh của cô thì tôi đâu dám qua mặt cô đâu đúng không? Tuy nhiên chuyện này tôi không muốn để cho gia đình của thằng Tuấn biết, nhất là thằng Tuấn. Cứ coi như là cô giúp nó vậy! Còn chuyện cưới xin gì đó thì tùy nó quyết định, tôi không can dự vào!
Con Quyên ú ớ một lát rồi gật đầu. Thằng Quân cáo từ ông Hùng ra về……
Nghe con Quyên kể lại tình hình mắt thằng Kỳ Trương đỏ hoe, nó gầm gừ:
– Chả hiểu thằng Tuấn cho thằng Quân ăn cái giống gì mà sao nó ngu thế? Tại sao nó không muốn thằng Tuấn biết nó giúp nhà thằng Tuấn để lấy điểm chứ? Nhưng mà liệu có tin được là nó sẽ cắt đứt với thằng Tuấn thật không? Anh không tin là anh không chia cắt được được hai thằng này…
Quyên đang say sưa nhìn mà thằng Kỳ Trương không để ý, nó ngọt ngào:
– Em để ý thấy mỗi nhắc tới thằng Tuấn là anh tỏ vẻ rất căm hận?
Nghe con Quyên nhận xét mà thằng Kỳ Trương chột dạ, nó ú ớ:
– Căm hận gì chứ? Ý cô là…- Anh ghen àh? Có đúng không?
Quyên mỉm cười đắc ý, thằng Kỳ Trương nghe máu nóng của mình chảy rần rần, chả lẽ con tửng này nó biết chuyện của mình sao?
– Ai nói cô tui ghen? Nhảm nhí!
Quyên cười:
– Chứ không phải vì em mà anh ghét nó sao? Tại sao anh lại giấu lòng mình như thế chứ?
Thằng Kỳ Trương xém tí nữa là té ghế thật rồi, nói con nhỏ này tửng đúng là không oan ức chút nào, nhưng kệ miễn là nó không biết sự thật thì thôi. Nghĩ thế nên thằng Kỳ Trương im lặng. Con Quyên lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ ra chiều triết lý, thông thái lắm:
– Nhưng em thắc mắc là lẽ ra anh phải thích thú khi hai đứa kia đến với nhau, lúc ấy anh mới có cơ hội…- Cơ hội gì?
Kỳ Trương thắc mắc hỏi và nhanh chóng được con Quyên giải đáp không ngượng ngùng chút nào:
– Cơ hội đến với em nè…
Phải cố gắng lắm thằng Kỳ Trương mới khỏi phải bụm miệng lại cười, nó mỉm mỉm:
– Ừh thì anh thù thằng Tuấn vì nó dám bỏ rơi em gái anh! Anh muốn nó phải đau khổ?
Mặt của Quyên bấy giờ mới giản nở ra thật sự, nàng à lên một cái:
– Thì ra gút mắc của em nằm ở đây!
Sau đó nàng ranh ma nhìn thằng Kỳ Trương và bắt đầu tấn công, dưới mắt nàng anh Kỳ Trương dạo này sao có một sức hút lạ lùng:
– Anh nở để em cưới thằng Tuấn àh?
Kỳ Trương bối rối, nó chống chế bậy bạ:
– Ừh thì.. thì… cưới xong rồi bỏ cho nó mang nhục có sao đâu!
Quyên gật gù trầm ngâm:
– Anh nào cũng dễ thương, ai em cũng yêu, cũng thích biết làm sao đây ta?
Kỳ Trương ngồi bật dậy nó la lên:
– Hả? Cái gì? Cô.. cô.. nói cái gì? Cô thích tôi àh?
Quyên mỉm cười trước rồi thở dài sau:
– Chính vì sự nhiệt tình giúp đở em trong chuyện của hai thằng kia mà anh đã làm em cảm động… cái hôm mà anh nằm trước cổng nhà thằng Quân thì em mới nhận ra rằng…
Kỳ Trương vọt miệng:
– Ôi! Cô điên mất rồi, không thể nào!- Phải anh đã làm em điên thật rồi!
Kỳ Trương ôm đầu bức tóc hoảng sợ, hình như nó cảm giác giống như chơi dao và bị đứt tay vậy. Quyên thì bây giờ lại đang tỏ vẻ rất hạnh phúc:
– Và em đang có trong người tình yêu của anh mà…
Kỳ Trương đứng bật dậy:
– Nói vậy là ý gì hả? Tôi đã bảo là quên chuyện đó đi rồi mà… nhảm nhí quá!…
Bất giác nó nhớ lại mấy ngày cách đây khi gặp con Quyên, lúc mà sự căm thù và muốn ăn miếng trả miếng hai thằng kia dâng cao dữ dội, cộng với một chút men bia nó đã làm một chuyện mà nó cho là vô cùng thiếu suy nghĩ và rồ rại…
Tác giả :
PchyMew