Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 140
Từ Sing về tới Việt Nam chả hiểu lý do gì mà ông Hùng cứ nhìn Tuấn mỉm cười nhiều lần thật khó hiểu. Ổng cảm ơn nó chăng? Nó chẳng quan tâm nữa, con Quyên thì cứ huyên thuyên đủ điều với ba. Mà ngộ cái là hình như con Quyên nó thân với ba hơn mẹ thì phải. Lúc đi vô Vaio Store bên Sing con Quyên nói một câu sốc ơi là sốc:
– Bà kỳ quá hà, ba dẫn con vô đây thì phải mua cho con cái gì đem về mới được nha!
Chỉ nói như vậy thôi thì chưa đầy năm phút sau nàng đã sỡ hữu một con Vaio Core i3 tới một nghìn bảy đô Sing. Tuấn lắc đầu ngao ngán. Thằng nào cưới con điên đó về chắc sạt nghiệp mất. Cở Cường Đôla mới chịu con nhỏ này nổi chứ ai mà dám.
Vừa ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, Tuấn cảm thấy sao thật dễ chịu, mọi thứ cứ tranh nhau ùa vào kí ức, chỉ gần hai tuần lễ mà cứ ngỡ như là không biết bao nhiêu năm nữa. Tuấn quay qua hỏi ông Hùng:
– Chú Hùng, thế gia đình ba con giờ sao rồi ạh?
Ông Hùng quẹt mũi để che đi cái nụ cười khó hiểu từ nãy giờ:
– Ừh thì cũng có chút rắc rối, nhưng cậu đừng lo, chỉ cần con gái tôi vui thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi mà.
“Chút rắc rối là thế nào nhỉ?”. Taxi của họ dừng ở đầu đường, Tuấn lịch sự cúi đầu chào gia đình con Quyên rồi bước nhanh vào con hẻm dẫn tới nhà.
Quái lạ căn nhà của mình sao đóng cửa ỉm im thế này nhỉ? Rác rến lại bay đầy khắp nơi? Hình như có chuyện gì đó rồi thì phải? Nó định kêu cửa thì thấy đã khóa cửa ngoài mất rồi. Một người đàn ông mặc đồ bảo vệ từ bên quán nước đối diện đường chạy qua hỏi:
– Cậu tìm ai?
Tuấn chau mày, nhà của nó mà ông nội này là ai lại hỏi kỳ vậy, nó hỏi ngược lại:
– Vậy ông là ai?
Ông bảo vệ sững sờ cả người:
– Cậu này khéo đùa, tôi hỏi cậu tìm ai trong căn nhà này!- Ông là cái gì của căn nhà này mà hỏi thế?- Giám sát công trình!- Công trình gì?
Ông bảo vệ có lẽ không còn kiên nhẫn để đôi co với nó:
– Cậu này ngộ ghê! Muốn hỏi ai thì nói để người ta chỉ cho, sao lại cứ vòng vo hoài vậy?- Nhà này của tui! Ông nói gì lạ vậy?
Lúc bấy giờ ông ta mới ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Nhà này bị ngân hàng Đại Tín TrustBank lấy rồi. Chủ nhà đã dọn đi nơi khác.
Cái balo của Tuấn rớt xuống đất cái phịch. Chuyện này là sao? Bây giờ nó phải làm sao?
– Thế chú có biết nhà này giờ dọn đi đâu không?- Không! Tôi mới được cử tới để giám sát ở đây thôi! Nhà này chuẩn bị được rao bán rồi!
Tuấn gãi đầu, nó nhìn ông bảo vệ bằng ánh mắt đầy ái ngại:
– Chú.. chú… có thể cho con mượn điện thoại một cái không? Con không có mang theo điện thoại!
Ông ta nhìn nó một lúc rồi móc cái điện thoại ra:
– Nè, gọi thoải mái đi! Mới nạp tiền đó! ViệtTel đang khuyến mãi mà…
Tuấn gọi cho mẹ nhưng hình như bà đã tắt máy, miễn cưỡng lắm nó mới bấm số của ba mình:
– Ba hả? Con về rồi nè, đang đứng ở nhà cũ của mình, tới rước con đi!
Nó cúp máy và gật đầu cám ơn ông bảo vệ ấy mấy chập rồi chưng hửng đứng chờ người tới rước. Khoảng mười phút sau thì mẹ nó tới, bà mừng mừng tủi tủi nhìn thằng con trai cưng, mắt long lanh đầy nước:
– Con về rồi hả? Ở bển có ăn uống gì được không? Sao không điện thoại về hỏi thăm ba mẹ gì hết vậy?
Tuấn ôm chầm lấy mẹ mỉm cười:
– Mẹ để cho con thở với chứ! Hỏi gì mà quá trời! Ủa mà xe này ở đâu ra sao lạ vậy mẹ?
Vừa chạy bà Tấn vừa thở dài nói:
– Xe mới mua lại của người ta đó!- Chứ xe nhà mình đâu sao không lấy?- Chuyện dài lắm! Về nhà đi mẹ kể.
Tuấn ngồi sau, ôm mẹ vào lòng nó khẽ hôn lên bờ vai tảo tần của mẹ rồi… nhõng nhẽo, Có một câu hỏi lẽ ra nó muốn thốt ra ngay sau khi vừa gặp mẹ nhưng nó biết là không nên để dùng để hỏi đầu tiên:
– Hổm rày ông Quân có tới kiếm con không mẹ?
Chữ Quân được bật ta khỏi miệng làm nó thấy cay mắt ghê! Cảm xúc thật mạnh mẽ. Nó dụi đầu mình vào lưng mẹ. Tệ thật! Sao mà ẻo lả quá! Mẹ nó giả bộ trách cứ:
– Mày sao hả họng ra cái gì cũng Quân với Quân, cái nhà này thật là vô phước! Mà tiền ở đâu mày có nhiều thế? Con Quyên đưa àh?- Tiền gì mẹ?
Mẹ nó đánh mạnh vào đùi nó:
– Mày đừng có hòng mà giấu mẹ nữa! Thằng Quân nó nói cho mẹ nghe hết rồi! Tiền mày nói mày cho thằng Quân mượn đó!- Hì hì.. mẹ nói gì không con hiểu gì ráo! Con cho ông Quân mượn tiền gì? Ổng làm gì mà mượn tiền con? Mà con cũng có đâu mà cho ổng mượn chứ?
Me Tuấn giảm tốc độ lại, quay qua nhìn nó:
– Vậy số tiền hai mươi triệu Quân nó nói mày cho nó mượn là ở đâu ra?- Hai mươi triệu? Mẹ đùa chắc? Con đào đâu ra số tiền đó chứ?- Thế con Quyên…
Tuấn xì môi:
– Mẹ nghĩ coi đời nào con đi làm chuyện đó!
Tự nhiên bao nhiêu suy luận sáng suốt ùa về não, bà Tấn bấy giờ mới thở dài:
– Vậy là con không có đưa tiền gì cho thằng Quân? Kể cả mười bốn triệu kia…- Không? Mà sao mẹ lại nói vậy? Nãy giờ nghe con không hiểu gì cả?…
Hai mẹ con dừng lại ghé quán bánh canh kêu ra hai tô và mẹ nó bắt đầu kể mọi thứ cho nó nghe. Tuấn đấm tay xuống bàn:
– Trời ơi! Mẹ ơi! Làm gì có chuyện đó! Sao mẹ đi tin lời thằng cha đó! Nhưng mà tiền ở đâu ra ổng có chứ! Ổng có đi làm cái gì ổn định đâu?
Tuấn đứng dậy, rồi nó lại ngồi xuống hậm hực:
– Vậy tiền còn không? Đưa đây cho con, con phải trả lại cho ổng mới được! Hai mẹ con ổng làm gì có tiền chứ!
Bà Tấn thở dài:
– Ban đầu mẹ cứ nghĩ là tiền của con. Mua đồ đạc linh tinh bây giờ còn đâu có bao nhiêu đâu! Mới trả tiền thuê nhà rồi mua chiếc xe này để đi lại nữa…- Trời ơi! Vậy sao con dám đi gặp mặt ổng đây! Sao mà chán quá vầy nè!
Nó bỏ dỡ tô bánh canh nóng hổi vừa được đem ra và hối thúc mẹ đi nhanh về nhà.
– Bà kỳ quá hà, ba dẫn con vô đây thì phải mua cho con cái gì đem về mới được nha!
Chỉ nói như vậy thôi thì chưa đầy năm phút sau nàng đã sỡ hữu một con Vaio Core i3 tới một nghìn bảy đô Sing. Tuấn lắc đầu ngao ngán. Thằng nào cưới con điên đó về chắc sạt nghiệp mất. Cở Cường Đôla mới chịu con nhỏ này nổi chứ ai mà dám.
Vừa ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, Tuấn cảm thấy sao thật dễ chịu, mọi thứ cứ tranh nhau ùa vào kí ức, chỉ gần hai tuần lễ mà cứ ngỡ như là không biết bao nhiêu năm nữa. Tuấn quay qua hỏi ông Hùng:
– Chú Hùng, thế gia đình ba con giờ sao rồi ạh?
Ông Hùng quẹt mũi để che đi cái nụ cười khó hiểu từ nãy giờ:
– Ừh thì cũng có chút rắc rối, nhưng cậu đừng lo, chỉ cần con gái tôi vui thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi mà.
“Chút rắc rối là thế nào nhỉ?”. Taxi của họ dừng ở đầu đường, Tuấn lịch sự cúi đầu chào gia đình con Quyên rồi bước nhanh vào con hẻm dẫn tới nhà.
Quái lạ căn nhà của mình sao đóng cửa ỉm im thế này nhỉ? Rác rến lại bay đầy khắp nơi? Hình như có chuyện gì đó rồi thì phải? Nó định kêu cửa thì thấy đã khóa cửa ngoài mất rồi. Một người đàn ông mặc đồ bảo vệ từ bên quán nước đối diện đường chạy qua hỏi:
– Cậu tìm ai?
Tuấn chau mày, nhà của nó mà ông nội này là ai lại hỏi kỳ vậy, nó hỏi ngược lại:
– Vậy ông là ai?
Ông bảo vệ sững sờ cả người:
– Cậu này khéo đùa, tôi hỏi cậu tìm ai trong căn nhà này!- Ông là cái gì của căn nhà này mà hỏi thế?- Giám sát công trình!- Công trình gì?
Ông bảo vệ có lẽ không còn kiên nhẫn để đôi co với nó:
– Cậu này ngộ ghê! Muốn hỏi ai thì nói để người ta chỉ cho, sao lại cứ vòng vo hoài vậy?- Nhà này của tui! Ông nói gì lạ vậy?
Lúc bấy giờ ông ta mới ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Nhà này bị ngân hàng Đại Tín TrustBank lấy rồi. Chủ nhà đã dọn đi nơi khác.
Cái balo của Tuấn rớt xuống đất cái phịch. Chuyện này là sao? Bây giờ nó phải làm sao?
– Thế chú có biết nhà này giờ dọn đi đâu không?- Không! Tôi mới được cử tới để giám sát ở đây thôi! Nhà này chuẩn bị được rao bán rồi!
Tuấn gãi đầu, nó nhìn ông bảo vệ bằng ánh mắt đầy ái ngại:
– Chú.. chú… có thể cho con mượn điện thoại một cái không? Con không có mang theo điện thoại!
Ông ta nhìn nó một lúc rồi móc cái điện thoại ra:
– Nè, gọi thoải mái đi! Mới nạp tiền đó! ViệtTel đang khuyến mãi mà…
Tuấn gọi cho mẹ nhưng hình như bà đã tắt máy, miễn cưỡng lắm nó mới bấm số của ba mình:
– Ba hả? Con về rồi nè, đang đứng ở nhà cũ của mình, tới rước con đi!
Nó cúp máy và gật đầu cám ơn ông bảo vệ ấy mấy chập rồi chưng hửng đứng chờ người tới rước. Khoảng mười phút sau thì mẹ nó tới, bà mừng mừng tủi tủi nhìn thằng con trai cưng, mắt long lanh đầy nước:
– Con về rồi hả? Ở bển có ăn uống gì được không? Sao không điện thoại về hỏi thăm ba mẹ gì hết vậy?
Tuấn ôm chầm lấy mẹ mỉm cười:
– Mẹ để cho con thở với chứ! Hỏi gì mà quá trời! Ủa mà xe này ở đâu ra sao lạ vậy mẹ?
Vừa chạy bà Tấn vừa thở dài nói:
– Xe mới mua lại của người ta đó!- Chứ xe nhà mình đâu sao không lấy?- Chuyện dài lắm! Về nhà đi mẹ kể.
Tuấn ngồi sau, ôm mẹ vào lòng nó khẽ hôn lên bờ vai tảo tần của mẹ rồi… nhõng nhẽo, Có một câu hỏi lẽ ra nó muốn thốt ra ngay sau khi vừa gặp mẹ nhưng nó biết là không nên để dùng để hỏi đầu tiên:
– Hổm rày ông Quân có tới kiếm con không mẹ?
Chữ Quân được bật ta khỏi miệng làm nó thấy cay mắt ghê! Cảm xúc thật mạnh mẽ. Nó dụi đầu mình vào lưng mẹ. Tệ thật! Sao mà ẻo lả quá! Mẹ nó giả bộ trách cứ:
– Mày sao hả họng ra cái gì cũng Quân với Quân, cái nhà này thật là vô phước! Mà tiền ở đâu mày có nhiều thế? Con Quyên đưa àh?- Tiền gì mẹ?
Mẹ nó đánh mạnh vào đùi nó:
– Mày đừng có hòng mà giấu mẹ nữa! Thằng Quân nó nói cho mẹ nghe hết rồi! Tiền mày nói mày cho thằng Quân mượn đó!- Hì hì.. mẹ nói gì không con hiểu gì ráo! Con cho ông Quân mượn tiền gì? Ổng làm gì mà mượn tiền con? Mà con cũng có đâu mà cho ổng mượn chứ?
Me Tuấn giảm tốc độ lại, quay qua nhìn nó:
– Vậy số tiền hai mươi triệu Quân nó nói mày cho nó mượn là ở đâu ra?- Hai mươi triệu? Mẹ đùa chắc? Con đào đâu ra số tiền đó chứ?- Thế con Quyên…
Tuấn xì môi:
– Mẹ nghĩ coi đời nào con đi làm chuyện đó!
Tự nhiên bao nhiêu suy luận sáng suốt ùa về não, bà Tấn bấy giờ mới thở dài:
– Vậy là con không có đưa tiền gì cho thằng Quân? Kể cả mười bốn triệu kia…- Không? Mà sao mẹ lại nói vậy? Nãy giờ nghe con không hiểu gì cả?…
Hai mẹ con dừng lại ghé quán bánh canh kêu ra hai tô và mẹ nó bắt đầu kể mọi thứ cho nó nghe. Tuấn đấm tay xuống bàn:
– Trời ơi! Mẹ ơi! Làm gì có chuyện đó! Sao mẹ đi tin lời thằng cha đó! Nhưng mà tiền ở đâu ra ổng có chứ! Ổng có đi làm cái gì ổn định đâu?
Tuấn đứng dậy, rồi nó lại ngồi xuống hậm hực:
– Vậy tiền còn không? Đưa đây cho con, con phải trả lại cho ổng mới được! Hai mẹ con ổng làm gì có tiền chứ!
Bà Tấn thở dài:
– Ban đầu mẹ cứ nghĩ là tiền của con. Mua đồ đạc linh tinh bây giờ còn đâu có bao nhiêu đâu! Mới trả tiền thuê nhà rồi mua chiếc xe này để đi lại nữa…- Trời ơi! Vậy sao con dám đi gặp mặt ổng đây! Sao mà chán quá vầy nè!
Nó bỏ dỡ tô bánh canh nóng hổi vừa được đem ra và hối thúc mẹ đi nhanh về nhà.
Tác giả :
PchyMew