Nhóc To Gan Đấy!
Chương 11: Căn phòng
Bấm đốt tay thì tôi có mặt trong gia đình họ Dương được hơn nửa tháng rồi, vậy mà không hiểu sao tôi thấy nó lâu đến vậy.
Sau cái ngày ra mắt cha thằng nhóc, nó không còn bắt tôi học cái gì hay dò bài tôi nữa mà chỉ thở dài nhìn tấm lịch bóc càng ngày càng mỏng đi. Giờ nó có một chứng bệnh lạ là nó rất sợ bóc lịch, mỗi lần đưa tay lên định xé thì đã rụt lại mà sau khi người giúp việc bóc xong nó lại lấy tờ lịch bị xé ấy cất vào hộc tủ. Hôm nào cũng vậy.
- Cậu lại làm vậy nữa à? - Tôi thở dài.
- Thấy ngứa mắt thì vứt đi. - Nó đưa tấm lịch vào hộp.
- Không, nhưng ít ra hãy vuốt cho phẳng một chút rồi cất chứ, để nguyên tờ giấy bị vò mà
để vào hộp thì có mười cái hộp cũng không chịu nổi. Nhà này treo lịch cỡ đại mà có tới mấy chục cọc cậu biết không?
Nó không nói gì cả, lẳng lặng đưa cái hộp cho vào tủ.
- Giá như thời gian có thể hoá bằng số tờ lịch tôi đã cất thì tốt biết bao...
- Hay đấy! Sẽ có bà tiên chứng cho cậu. – Tôi xoa đầu nó.
Nó lạnh lùng gạt tay tôi ra, nhìn tôi bằng đôi mắt căm giận của một người bị xem thường.
- Không ngờ cô cũng như cái dòng họ chết tiệt này. Đừng xem tôi là trẻ con mà gạt tôi. – Nói rồi nó hậm hực bỏ đi.
Gì thế nhỉ? Khi không nhìn tôi với thái độ ấy. Tôi chỉ muốn an ủi nó thôi mà. Thật không hiểu nổi.
Tôi đóng ngăn tủ của nó lại. Bước ra vườn.
Không khí ngoài vườn thật dễ chịu. Hoa hôm nay rất đẹp.
- Thiếu phu nhân – Là ông quản gia. - Người cũng ra đây à?
- Ừ - Tôi gật đầu.
- Hồi nãy tôi thấy thiếu gia ra ngoài có vẻ tức giận lắm, có chuyện gì à?
- Không có... – Tôi chối. – Tôi đi dạo đây.
Đến bụi hoa hồng, chợt tôi tôi đá vào một cái gì đó cồm cộm dưới đất. Tôi cúi xuống xem thử. Nó he hé ra như cái hộp giấy, tay đút vào được. Một căn hầm. Tôi ráng hết sức mở cái cửa đó ra, có một cầu thang dẫn xuống đất.
Lần theo cầu thang, tôi tìm đến căn phòng ở trung tâm. Dưới đó tối om. Tôi quờ quạng khắp các bức tường, mong là có công tắc điện. Có! Tôi mừng rỡ bật lên. Ánh sáng từ bóng điện trên trần phát ra, chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi ngạc nhiên vô cùng.
Đó là một căn phòng được treo đầy hạc giấy, con nào cũng được gấp rất sắc nét. Bên trái có kê một bức tượng mẹ Maria và chúa, bên phải là tượng phật, chính giữa là một chiếc bàn giấy để bề bộn thư. Lăn lóc dưới sàn là một cuốn sổ nhỏ.
Tôi lượm lên xem thử. Bìa quyển sổ màu đỏ, đầu bìa ghi chữ rất nắn nót, nét chữ hơi run rẩy một chút giống của trẻ con cấp một: Nhật ký của Dương Nhất Thiên. Nhật ký của thằng nhóc.
Từng trang, từng trang một được viết bằng mực màu đen ngay ngắn, thẳng hàng, không một vết gạch xoá.
“Ngày 3 tháng 1.
Hôm qua cháu có xem một bộ phim hoạt hình nói rằng muốn chia sẻ những bí mật của mình không cho ai biết thì cứ viết vào nhật ký, nhật ký nhất định sẽ san sẻ mọi chuyện với mình. Mình lập tức mua một quyển nhật ký về ngay. Đây là lần đầu tiên mình viết nhật ký.”
“Ngày 4 tháng 1
Có điện thoại từ bệnh viện về nói rằng bố bị bệnh gan, nặng lắm. Mẹ rất sợ, khóc suốt, mình chọc cười cỡ nào cũng không vui. Lúc đó mình mới biết đó là loại bệnh chết người, không biết bố có sao không?”
“Ngày 5 tháng 1”
“Không sao cả! Bố nói bố sẽ qua khỏi, bố là siêu nhân mà, hơn nữa bố có một bà tiên luôn ở bên bố, bà sẽ trị thương cho bố. Bố cừ thật!”
Những trang sau đều nói về những chuyến đi thăm bố trong bệnh viện. Tôi lật ra những trang sau.
“Ngày 5 tháng 3
Mẹ nói dối! Bố cũng nói dối! Bố bị nặng lắm. Bố không phải là siêu nhân cũng không có bà tiên nào cả. Mình ghét họ!”
“Ngày 10 tháng 3
Nghe Nguyên Long nói chỉ cần gấp 1000 con hạc giấy là bố sẽ khỏi bệnh. Tốt quá! Mình phải gấp ngay mới được.”
“Ngày 15 tháng 3
Hà Hà nói gấp hạc thôi là không đủ, phải khấn phật cầu chúa nữa. Mình vội vàng mua hai bức tượng về cầu nguyện ngay.”
Giờ tôi mới biết khi xưa nó ngây thơ cỡ nào. Tôi không kiên nhẫn được, lật ra trang cuối cùng.
“Ngày 8 tháng 8
Mình đã gấp được 1001 con hạc giấy rồi. Bố sẽ khỏi bệnh. Mừng quá!”
Ủa, nếu nó đã viết thế thì tại sao giờ lại không tin nữa.
Không, không phải trang cuối cùng. Trang cuối cùng đã bị xé mất.
Tôi tìm thử xem trang cuối cùng ở đâu.
Ở trên bàn. Bị vò nát mất rồi. Tôi mở ra xem thử. Tờ giấy này... rách ở rất nhiều chỗ, có lẽ là vì nhấn bút mạnh quá. Chữ nhoè hết rồi, vẫn còn vài nét đậm, tôi căng mắt ra đọc.
- 1001 con hạc giấy...chữ này khó đọc quá.
- 1001 con hạc giấy gì chứ? Chúa, phật, thần tiên gì chứ? Bọn Nguyên Long bịa ra để lừa tôi, để cho dòng họ thấy tôi còn non nớt để sau này nhường cho cha chúng. Tất cả đều là giả dối. Chỉ là giả dối mà thôi. Kể từ hôm nay tôi quyết không tin bất cứ câu chuyện thần tiên nào nữa và đây là lần cuối cùng tôi viết nhật ký. Tạm biệt! - Tiếng nói của ai đó phát ra đằng sau tôi.
Tôi quay lại. Chủ nhân của cuốn nhật ký đang đứng đó, ngay cửa ra vào.
- Đã 2 năm rồi, tôi không quay lại căn phòng này. – Nó ngắm nhìn cảnh trí trong phòng. - Lẽ ra khi đó tôi nên làm một mồi lửa cho thành tro hết chứ không để đến hôm nay cô phát hiện.
Nó đi vòng quanh căn phòng rồi phủi bụi, ngồi xuống ghế.
- Hồi đó tôi thật ngốc khi tin lời bọn chúng. Sao tôi ngốc thế nhỉ? – Nó bật cười, giọng cười chua chát lắm.
- Vì cậu yêu bố mà. Khi lo lắng cho người mình yêu quý thì luôn như vậy.
Nó nhìn lên bọn hạc giấy được treo trên trần nhà.
- Lúc đó tôi cứ nghĩ chỉ cần gấp hạc đủ 1001 con là bố khỏi bệnh nên cứ gấp mãi, gấp mãi, cả ngày lẫn đêm rồi cố gắng treo chúng lên thật cao, mặc mẹ gọi cơm cũng không thèm nghe, té mấy cũng không chừa. – Nó thở dài. – Tôi không ý thức được, dù mình có gấp 1 vạn con, 1 triệu con đi nữa, bệnh tình bố vẫn thế.
- Cậu...
- Tôi thật sự rất sốc khi biết đó chỉ là ảo ảnh.
- ... – Tôi đặt quyển nhật ký lên bàn.
Nó đón lấy quyển nhật ký.
- Tôi cũng không tin nhật ký có thể chia sẻ mọi chuyện với người ta nữa. Bộ phim ấy cũng là giả dối.
Nó mỉm cười buồn bã.
- Tôi có một điều không hiểu. Tại sao người lớn cấm trẻ con nói dối mà lại nói dối chúng một cách trắng trợn như thế? Họ nghĩ chúng là loại người không có ấn tượng sâu ư?
- Vì...
Nó ngăn tôi nói.
- Chúng tôi đâu có cần cái thứ hy vọng hão huyền đó chứ! Họ có nghĩ rằng một khi trẻ con biết sự thật thì thế nào không? Mọi người trong nhà có quyền lừa tôi mà không hối hận vì tôi là “trẻ con”, có quyền chối tội bằng hai chữ “cổ tích”. Tôi ghét lắm! Sở dĩ tôi muốn nghiêm túc lấy một người vợ lớn tuổi hơn về đây chỉ hiểu cho tôi, không lừa tôi. Nhưng cả cô cũng... – Nó hét lên. - Dưới mắt mọi người tôi vẫn là trẻ con, vẫn bị lừa.
- Xin lỗi. – Tôi không còn gì để biện minh cho mình nữa.
Tôi đã lừa nó, lừa nó như bọn người trong dòng họ. Không chỉ vậy còn chạm vào lòng tự trọng của nó.
Khuôn mặt nó lúc này vô cùng ấm ức. Nhìn tôi đăm đăm như oán trách. Nó xoáy vào tim tôi, như một lưỡi dao đâm thẳng vào đó. Tôi đâu muốn thế. Có cái gì đó lăn trên má tôi.
- Cô khóc à? – Nó ngạc nhiên.
Khóc? Vô lý! Từ ngày mẹ mất, tôi phải xoay sở gia đình một mình, từ ngày đó một giọt lệ vì ngái ngủ cũng không có thì làm sao tôi khóc được chứ.
- Không! Không đời nào! – Tôi quẹt cái thứ đó đi.
- Xin lỗi. – Nó lúng túng. – Tôi bức xúc quá!
- Không. – Tôi lắc đầu.
- Hôm nay đã quyết định rồi. - Mặt nó đanh lại.
- Chuyện gì?
Nó rút bật lửa ra. Đặt lên quyển nhật ký.
Lửa bắt đầu lan rộng, lan rộng. Rồi cả căn phòng đều nhuộm một màu.
Nó mỉm cười mãn nguyện. Nắm tay tôi chạy ra khỏi căn hầm.
Tôi lật đật chạy theo nó, nhưng cố với lấy một thứ.
Ra khỏi căn hầm, nó phủi tay.
- Thế là xong! Từ giờ tôi chỉ sống với sự thật thôi! – Nói vậy là nó sẵn sàng chờ ngày đó đến. - Ủa, cô cầm cái gì vậy?
Tôi mỉm cười, xoè tay ra. Con hạc giấy tôi với lấy hồi nãy bị cháy xém gần một nửa.
- Tôi không mê tín. Chỉ vì thấy con này được gấp khéo quá nên muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi.
Tác giả :
fujiwara