Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
Chương 19: Cảm giác an toàn, được bảo vệ!
Lúc tụi nhỏ Thư gọi mấy thẳng đó xông lên, nó cứ cười không thấy gì là sợ hãi. Một tên mạnh dạng bước lên nó cũng lên, chỉ dùng lực xoay tên đó xong ngưng lại đá một cái vào bụng tên đó ngã lăng, trước sự kinh ngạc của tụi nhỏ Thư.
- Lên hết một lược đi.-nó nói mạnh.
- Được, mầy gan lắm.-nhỏ Thư vẫn đắc ý.
Nó nghĩ nếu đã tới trước mặt sau không vui chơi một chút, cũng lâu rồi nó không có khởi động tay chân mà.
•••••••••••••Ở sân trước•••••••••••••
Bây giờ đã là giờ tan học, mọi người ùa ra làm cho việc tìm nó trở nên rất khó, đành phải hộp lại một chỗ tìm cách khác cả hắn cũng vậy.
- Không lẽ cô ấy đi về.-anh hỏi.
- Không nếu nó về thì cũng nói một tiếng, nó không để người khác lo cho nó đâu, điện thoại thì hết pin nó sạt ở nhà rồi, chẳt chắn nó còn trong trường.-nhỏ vừa nói vừa thở vì nãy giờ chạy lòng vòng cũng đã thắm mệt.
- Gần tối rồi, nếu cứ như vậy không phải là cách.-hắn nói cậu cũng gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi còn có cái đó mà.-cô chợt nhớ quay sang nhìn nhỏ. Nhỏ cũng hiểu ngay lấy ngay chiếc đồng hồ.
- Bây giờ các cô muốn xem giờ.-cậu hỏi vì trời đã dần tối rồi.
- Anh im đi, đây là đồng hồ định vị con My nó chế tạo ra để tìm kiếm đối phương.-nhỏ nói rõ.
- Và tất nhiên là trên thế giới này chỉ có ba cái duy nhất.-cô nói thêm.
- Các cô còn thần bí hơn cả thánh.-cậu nói mỉa mai.
- Sẽ có lời giải thích sau! Nhưng bây giờ không phải là lúc cãi nhau. Ok!!, tìm nhanh đi.-hắn nói lớn.
Nhỏ cầm chiếc đồng hồ lắp ghép lại thành chiếc máy tính mini cực nhỏ bấm không ngừng nghĩ, các dãy số hiện ra, chẳng ai hiểu chỉ có tụi nó. Cậu và anh còn không hiểu.
- Đã có tín hiệu! Thấy rồi. Là sân sau trường.-nhỏ nói.
Lòng hắn lúc này rất khó chịu, không ngờ lại ở đó, hắn lúc nãy có đi ngang qua nhưng không nghĩ nó ở đó. Thì ra nơi không có khả năng lại có khả năng nhất. Nhỏ, cô và tụi hắn chạy nhanh ra.
•••••••••••••Chỗ nó•••••••••••
Cả đám con trai xong lên, nó đá một cái, dùng lực bẻ tay, xoay người đánh từ trên xuống, rất uyển chuyển nhưng lực đánh ra không hề nhẹ. Không tốn chút sức nào hai mươi mấy tên con trai đã nằm dưới đất, nhanh gọn lẹ. Đối với nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không ngờ.
- Áaaa....-nó hét lên, lúc nó không để ý thì nhỏ Thư đâm một nhác dao vào bụng nó, nó ngã khuỵ xuống, dù gì cũng là con gái.
- Con nhà nghèo như mầy mà cũng giỏi võ vậy sau, nhưng cuối cùng cũng quỳ xuống chân tao thôi.-nhỏ Thư cười thích thú.
- Đúng đúng, con nhỏ nhà nghèo thê thảm chưa kìa hahaha!!.-tụi nhỏ Thư cười nó.
- Sau còn đánh nổi nữa không.-nhỏ Vy hỏi.
- Tụi mầy nhất định sẽ trả giá về chuyện này.-nó dùng ánh mắt căm phẫn để nhìn nhỏ Thư.
- Chát....! Mầy nghĩ mầy là ai hả nhỏ kia chuẩn bị chết đi là vừa.-nhỏ Thư tát nó, trên mặt nó lúc này in năm dấu tay đỏ ngần.
Nó cố gắng từng bước từng bướ khó nhọc đứng lên, mặt kệ cơn đau đớn đang hoành hành trong cơ thể nó. Nó nghét bị chà đạp, bị coi thường nên điều đó sẽ không xãy ra.
- Tao khinh! Thứ như tụi mầy làm bẩn mặt tao quá đi, tao nhất định sẽ đồi lại.-lúc này nó muốn xé sát cả ba nhỏ Thư,Vy, Hân nhưng không để.
Lúc này hai mươi mấy tên lúc nãy đã đứng lên tất, như không bị gì cả.
- Mẹ nó! Tụi bây xử nó đi, xông rút lẹ, tụi tao đi trước.-nhỏ Thư nói xong bỏ đi.
- Tụi bây không sợ sau mà còn dám tiến lên.-nó thực sự đã hết sức chỉ còn cách quản binh chờ nhỏ với cô đến.
Nhưng không ai chịu dừng vẫn tiến lên đánh nó vì lúc nãy bị nó đánh quá mất mặt, bây giờ nó bị thương phải nhân cơ hội mới được.
Nó cố sức đánh trả cũng được vài tên, nhưng càng ngày tay chân nó càng yếu dần, dùng lực càng mạnh thì máu chảy ra càng nhiều càng đau hơn, nhưng nó không cho phép mình đã xuống, không cho phép mình một giọt nước mắt mặt dù đau đến tột cùng nổi đau.
- My tụi tao tới đây.-nhỏ và cô vừa hét vừa chạy lại đã thấy nó đang đánh nhau với mấy tên con trai to con mà trên người còn có một vết thương máu đang chảy ra rất nhiều, ước đẫm bộ đồng phục.
- Cuối cùng cũng tới.-như không chịu được nữa nó ngã xuống, hắn thấy vậy vội chạy lại ôm nó vào lòng. Nằm trong lòng hắn nó lại có cảm giác được bảo vệ, rất an toàn, nhưng nó cảm nhận được cơ thể hắn ước đẫm nước, nó nhắm nghiền hai mắt lại, cậu và anh cũng hốt hoảng đứng tại chỗ không biết làm gì.
- Tụi mầy đánh nó.-Cô hỏi với giọng điệu âm 100*C.
- Đúng, thì sau.-tên to con nhất trong đám lớn tiếng nói, vì nghĩ chỉ là hai đứa con gái nên hắn không biết sống chết là gì.
- Tụi bây gan lắm xem hai bà xử chúng mầy.-nói xong cô và nhỏ xông lên. Đánh đá mấy tên đó tơi tả, te tua, chỉ một cú đấm làm tên đó bay ra rất xa, dám đụng tới bang chủ Black Girl xem như chúng mầy không muốn sống rồi. Đánh cho đã những tên đó đều nằm la lết trên đất, nhỏ liền gọi cho Bin.
- Đến trường Ánh Kim sân sau đem hết về.-nhỏ nói với giọng đầy tức giận Bin nghĩ là đã cơ chuyện gì lớn lắm mới làm cho nhỏ trở thành như vậy.
Lúc nãy xe cứu thương đã tới, hắn ôm nó ra xe chạy nhanh đến bệnh viện chỉ có anh và cậu nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng của hai nhỏ. Mà cũng không nói gì mà theo hai nhỏ đi đến bệnh viện. Hai nhỏ lúc này trong đầu chỉ nghĩ tới nó. Người đã bảo vệ hai nhỏ trong suốt mấy năm nay, nó quan tâm, chăm sóc, luôn nghĩ tới cảm nhận của hai nhỏ. Nhưng hai nhỏ chưa một lần bảo vệ được nó, nó đối với hai nhỏ rất quan trọng. Không thể có chuyện gì được.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Mấy chương gần đây tyty viết nhiều hơn xíu. Mọi người đọc vui nha, hay thì cho tyty cái ý kiến nha.
- Lên hết một lược đi.-nó nói mạnh.
- Được, mầy gan lắm.-nhỏ Thư vẫn đắc ý.
Nó nghĩ nếu đã tới trước mặt sau không vui chơi một chút, cũng lâu rồi nó không có khởi động tay chân mà.
•••••••••••••Ở sân trước•••••••••••••
Bây giờ đã là giờ tan học, mọi người ùa ra làm cho việc tìm nó trở nên rất khó, đành phải hộp lại một chỗ tìm cách khác cả hắn cũng vậy.
- Không lẽ cô ấy đi về.-anh hỏi.
- Không nếu nó về thì cũng nói một tiếng, nó không để người khác lo cho nó đâu, điện thoại thì hết pin nó sạt ở nhà rồi, chẳt chắn nó còn trong trường.-nhỏ vừa nói vừa thở vì nãy giờ chạy lòng vòng cũng đã thắm mệt.
- Gần tối rồi, nếu cứ như vậy không phải là cách.-hắn nói cậu cũng gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi còn có cái đó mà.-cô chợt nhớ quay sang nhìn nhỏ. Nhỏ cũng hiểu ngay lấy ngay chiếc đồng hồ.
- Bây giờ các cô muốn xem giờ.-cậu hỏi vì trời đã dần tối rồi.
- Anh im đi, đây là đồng hồ định vị con My nó chế tạo ra để tìm kiếm đối phương.-nhỏ nói rõ.
- Và tất nhiên là trên thế giới này chỉ có ba cái duy nhất.-cô nói thêm.
- Các cô còn thần bí hơn cả thánh.-cậu nói mỉa mai.
- Sẽ có lời giải thích sau! Nhưng bây giờ không phải là lúc cãi nhau. Ok!!, tìm nhanh đi.-hắn nói lớn.
Nhỏ cầm chiếc đồng hồ lắp ghép lại thành chiếc máy tính mini cực nhỏ bấm không ngừng nghĩ, các dãy số hiện ra, chẳng ai hiểu chỉ có tụi nó. Cậu và anh còn không hiểu.
- Đã có tín hiệu! Thấy rồi. Là sân sau trường.-nhỏ nói.
Lòng hắn lúc này rất khó chịu, không ngờ lại ở đó, hắn lúc nãy có đi ngang qua nhưng không nghĩ nó ở đó. Thì ra nơi không có khả năng lại có khả năng nhất. Nhỏ, cô và tụi hắn chạy nhanh ra.
•••••••••••••Chỗ nó•••••••••••
Cả đám con trai xong lên, nó đá một cái, dùng lực bẻ tay, xoay người đánh từ trên xuống, rất uyển chuyển nhưng lực đánh ra không hề nhẹ. Không tốn chút sức nào hai mươi mấy tên con trai đã nằm dưới đất, nhanh gọn lẹ. Đối với nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không ngờ.
- Áaaa....-nó hét lên, lúc nó không để ý thì nhỏ Thư đâm một nhác dao vào bụng nó, nó ngã khuỵ xuống, dù gì cũng là con gái.
- Con nhà nghèo như mầy mà cũng giỏi võ vậy sau, nhưng cuối cùng cũng quỳ xuống chân tao thôi.-nhỏ Thư cười thích thú.
- Đúng đúng, con nhỏ nhà nghèo thê thảm chưa kìa hahaha!!.-tụi nhỏ Thư cười nó.
- Sau còn đánh nổi nữa không.-nhỏ Vy hỏi.
- Tụi mầy nhất định sẽ trả giá về chuyện này.-nó dùng ánh mắt căm phẫn để nhìn nhỏ Thư.
- Chát....! Mầy nghĩ mầy là ai hả nhỏ kia chuẩn bị chết đi là vừa.-nhỏ Thư tát nó, trên mặt nó lúc này in năm dấu tay đỏ ngần.
Nó cố gắng từng bước từng bướ khó nhọc đứng lên, mặt kệ cơn đau đớn đang hoành hành trong cơ thể nó. Nó nghét bị chà đạp, bị coi thường nên điều đó sẽ không xãy ra.
- Tao khinh! Thứ như tụi mầy làm bẩn mặt tao quá đi, tao nhất định sẽ đồi lại.-lúc này nó muốn xé sát cả ba nhỏ Thư,Vy, Hân nhưng không để.
Lúc này hai mươi mấy tên lúc nãy đã đứng lên tất, như không bị gì cả.
- Mẹ nó! Tụi bây xử nó đi, xông rút lẹ, tụi tao đi trước.-nhỏ Thư nói xong bỏ đi.
- Tụi bây không sợ sau mà còn dám tiến lên.-nó thực sự đã hết sức chỉ còn cách quản binh chờ nhỏ với cô đến.
Nhưng không ai chịu dừng vẫn tiến lên đánh nó vì lúc nãy bị nó đánh quá mất mặt, bây giờ nó bị thương phải nhân cơ hội mới được.
Nó cố sức đánh trả cũng được vài tên, nhưng càng ngày tay chân nó càng yếu dần, dùng lực càng mạnh thì máu chảy ra càng nhiều càng đau hơn, nhưng nó không cho phép mình đã xuống, không cho phép mình một giọt nước mắt mặt dù đau đến tột cùng nổi đau.
- My tụi tao tới đây.-nhỏ và cô vừa hét vừa chạy lại đã thấy nó đang đánh nhau với mấy tên con trai to con mà trên người còn có một vết thương máu đang chảy ra rất nhiều, ước đẫm bộ đồng phục.
- Cuối cùng cũng tới.-như không chịu được nữa nó ngã xuống, hắn thấy vậy vội chạy lại ôm nó vào lòng. Nằm trong lòng hắn nó lại có cảm giác được bảo vệ, rất an toàn, nhưng nó cảm nhận được cơ thể hắn ước đẫm nước, nó nhắm nghiền hai mắt lại, cậu và anh cũng hốt hoảng đứng tại chỗ không biết làm gì.
- Tụi mầy đánh nó.-Cô hỏi với giọng điệu âm 100*C.
- Đúng, thì sau.-tên to con nhất trong đám lớn tiếng nói, vì nghĩ chỉ là hai đứa con gái nên hắn không biết sống chết là gì.
- Tụi bây gan lắm xem hai bà xử chúng mầy.-nói xong cô và nhỏ xông lên. Đánh đá mấy tên đó tơi tả, te tua, chỉ một cú đấm làm tên đó bay ra rất xa, dám đụng tới bang chủ Black Girl xem như chúng mầy không muốn sống rồi. Đánh cho đã những tên đó đều nằm la lết trên đất, nhỏ liền gọi cho Bin.
- Đến trường Ánh Kim sân sau đem hết về.-nhỏ nói với giọng đầy tức giận Bin nghĩ là đã cơ chuyện gì lớn lắm mới làm cho nhỏ trở thành như vậy.
Lúc nãy xe cứu thương đã tới, hắn ôm nó ra xe chạy nhanh đến bệnh viện chỉ có anh và cậu nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng của hai nhỏ. Mà cũng không nói gì mà theo hai nhỏ đi đến bệnh viện. Hai nhỏ lúc này trong đầu chỉ nghĩ tới nó. Người đã bảo vệ hai nhỏ trong suốt mấy năm nay, nó quan tâm, chăm sóc, luôn nghĩ tới cảm nhận của hai nhỏ. Nhưng hai nhỏ chưa một lần bảo vệ được nó, nó đối với hai nhỏ rất quan trọng. Không thể có chuyện gì được.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Mấy chương gần đây tyty viết nhiều hơn xíu. Mọi người đọc vui nha, hay thì cho tyty cái ý kiến nha.
Tác giả :
Tyty Lùn