Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!
Chương 135: Mạnh mẽ lên cô gái
Nhỏ bước xuống lầu một hiện tượng trước mắt đã khiến nhỏ xuýt chút giật mình. Nó hôm nay thức rất sớm tối qua còn uống rất nhiều mà hình như là đàn nói chuyện điện thoại với ai thì phải.
- Trà gừng nè uống chút đi cho ấm cơ thể.
Nó không từ chồi cầm ly uống ngay.
- Tao ra ngoài chút ăn cơm trước đi.
- Khoan đã...mày chưa khoẻ định đi đâu.
- Tao đang rất khoẻ nếu tao không làm gì tao sẽ điên mất.
Nó đang rất muốn điên đây còn về thân phận của nó để người khác mặc sức nói nó không để cho ông ta yên. Dám lung lay lòng nó nếu đó không phải ba ruột nó vẫn trả thù nhưng nó cho người điều tra họ chính là ba mẹ nó mối thù giết cha mẹ không đội trời chung.
- Được đi sớm về sớm.
- Tao chưa yếu đuối đến vậy yên tâm.
Nó là ai chứ một đứa không sợ trời không sợ đất chỉ bị phản bội thôi mà dù gì nó vẫn phải sống đến ngày tất cả người đã khiến nó phải chịu nông nỗi này đều phải trả giá.
........
Nó lại một lần nữa trở về căn nhà đó từ ngày hai mẹ con đó ra đi ở đây rất yên tĩnh. Thu Thu rất nhanh ra mở cửa cho nó
- Con đến rồi lâu rồi không gặp con chững chạc hẵn.
- Con lớn lắm rồi bây giờ con có thể làm những gì con muốn không cần phụ thuộc ai nữa.
- Con bé này hôm nay đến làm gì đây.
Nó đi ngay vào trong.
- Con đến lấy ít đồ sẵn đến thăm Thu Thu..... Thu Thu cứ làm việc đi con tìm vài thứ.
- Được hôm qua ta mới dọn dẹp phòng ông chủ rất ngăn nấp.....nhưng đồ đạc ta để vị trí cũ không bỏ cũng không đụng tới.
- Vâng con lên đây.
Nó bước lên căn phòng này lúc nhỏ nó thường hay ra vào có lúc ngủ quên khi nghe mẹ kể câu chuyện cổ tích.
- Thu Thu người lên đây nhanh lên.
Nó hét lớn khi.
- Chuyện gì thế này.
Thu Thu vội chạy lên khi nghe tiếng hét của nó thì thật không tin được căn phòng ông chủ đã bị phá nát dấu vết như người này đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nó suy nghĩ chắc là bọn chúng đánh hơi được gì đó.
- Tối qua Thu Thu có đi đâu không hay là nghe thấy tiếng động lạ gì không.
- Tối qua Thu Thu vẫn luôn ở nhà về tiếng động thì Thu Thu không nghe gì hết nhưng không thể nào phá tan như vậy mà một tiếng động cũng không lọt ra.
- Được rồi Thu Thu xuống nhà đi con lấy ít đồ con xuống ngay.
- Ừ vậy ta xuống trước.
Có tật rụt rịt rồi tôi cũng sẽ tóm được ông nhanh thôi.
Theo như lời ba nó nói thì nó nằm trong hộp đen ở dưới gầm giường mật khẩu là sinh nhật của nó nhưng bây giờ tan nát hết rồi biết tìm đâu ra không biết có bị bọn chúng lấy không nữa. Nó tìm dưới giường đúng là có hộp đen chắt trời tối quá nên bọn chúng bỏ sót chỗ này. Đúng một luc đần không biết thứ bọn chúng lấy đi là gì chắc tên bị sai đi cũng khó sống rồi. Đã ra tay thì phải có thu hoạch không bọn chúng là đang âm mưu thứ gì đây.
Nó liền mở ngay chiếc hộp ra bên trong có một bức ảnh người thanh niên và một bức thư thì không còn gì nữa
Nó mở ra đọc.....
Bước xuống lầu với tâm trạng không tốt cho lắm.
- Camera còn sử dụng được chứ.
Nó còn nhớ lúc trước ba có gắn hai cái camera một cái ở phòng ngủ còn một cái ở phòng khách.
- Thu Thu cũng không biết vì lâu rồi không có người sử dụng hay là đi xem thử.
Nó đi ngay phòng camera rất mai còn sử dụng được chỉnh thời gian lúc tối qua thì thật có hai người ăn mặt tối đen mặt bịt kín không thể thấy rõ khuôn mặt được, nhưng rất nhanh nhẹn nhảy vào phòng bết cậu ta bỏ thứ gì đó vào nước lọc và sau đó Thu Thu uống nó trước khi đi ngủ. Khi đó hai tên này mới đột nhập vào phòng lụt soát tất cả và lấy đi một chiếc hộp nhưng họ không biết đó chỉ là một chiếc hộp để đựng mĩ phẩm của mẹ thôi.
- Con cần lấy ít nước đó đi xem có gì trong đó.
- Ta thật quá bất cẩn.
Nếu bà cẩn thận một chút đâu đến nổi trộm vào nhà cũng không biết.
- Không phải lỗi tại Thu Thu nhưng nơi này không an toàn con tìm chỗ khác cho Thu Thu ở.
- Ta không đi đâu.
- Thôi được rồi để con mướn vài người vào ở cùng Thu Thu chứ một mình người con không yên tâm.
Bà liền đồng ý những đồ đạc mọi thứ của ông chủ và bà chủ ở đây sau bà có thể ra đi cho đành.
Nó lấy xong mẫu nước dặn dò Thu Thu vài câu cũng đi ra ngoài, nếu như bọn chúng đột nhập không lẽ bọn chúng không biết có camera không lẽ là cố ý sau rất có khả năng nhưng vì mục đích gì thật khó hiểu.
............
Nó bước vào nhà khuôn mặt thững thờ nó là đang tính kế sách nào đó diệt sạch hết kẻ lòng lang dạ sói đó.
- Mẹ.....sau mẹ không đón con trai cưng của mẹ chứ.
Zimba vừa xuống máy bay lúc sáng gọi điện thoại cho nó mà sau không ra đón chứ. Nhưng cậu làm bộ mặt như đáng thương lắm vậy.
- Nó la hét sáng giờ lúc mày đi một lúc.
- Lớn rồi tự biết về nhà.
- Hazzz.....
Zimba thật chán mẹ nó gê dù gì cũng là một đứa mập mạp trắng trẻo con nít thế này mà mẹ cứ xem nó như người dưng không bằng.
- Về làm gì.
- Bí mật rồi con sẽ cho mẹ bất ngờ còn bây giờ con đi chơi đây.
- Gọi Mon đi cùng dạo này nguy hiểm lắm nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Nó sợ họ sẽ làm hại nó giặc trong tối ta ngoài sáng biết tránh làm sau.
- Con có việc tự đi được mà.
- Kệ nó đi nó mới về ai biết nó là ai mà nếu có biết thì chưa chắt ai làm gì được nó phải không Zimba.
- Rất chíng xác thôi con đi đây.
Nó nhìn Zimba thằng bé này không biết khi nào mới bớt tính trẻ con này đây biết thế này không quá nuông chiều nó.
- Tao có chuyện muốn nói với mày.
Nó muốn kể nhỏ nghe chuyện hôm nay nó biết được.
- Chuyện gì.
...........
Hắn đang ăn sáng cùng cô ta, cậu, nhỏ với anh. Cô thật sự chán ghét ở đây tuy là có anh nhưng cô cảm giác chẳng vui vẻ gì cả. Chuyện nó nhờ cô vẫn chưa làm được nên vẫn phải ở đây thôi.
- Anh ăn đi là em làm đó.
- Hứ....ăn xong vô dẹp chiến trường của cô đi tôi không rảnh dọn dùm cô đâu.
Ở đâu ăn rảnh ở không vô quậy banh cái bếp của cô còn gì là không gian sạch đẹp ngày nào.
- Cô ăn nói cẩn thận chút...tôi cũng đâu cố ý.
- Anh ơi em muốn uống sữa anh lấy hộ em được không.
- Không cần lấy hết rồi.
Cô trả lời rất nhanh anh một bên gấp đồ ăn cho cô để cô hạ quả bớt vì anh biết từ lúc nó đi cô không được vui cho lắm.
- Sau cô không mua.
- Trước giờ sữa chỉ có My uống bây giờ My không ở đây nên tôi không thích mua nữa, muốn uống tự đi mua.
- Cô.....
- Cô gì rất tức sau có giỏi thì đánh tôi đi cô không bằng một chút của My ở đây làm phách với tôi lo cho bản thân cô đi coi chừng tôi đó.
Cô nói xong đứng dậy không ăn nữa nhìn mặt cô ta rất hứng ăn.
- Được rồi.
Hắn cũng khó chịu lắm rồi còn đâu không gian vui vẻ của ngày nào, từ lúc nó đi ngày nào cũng có chuyện xãy ra.
- Alo...
- .....
- Tôi ra ngay.
Hắn lấy vội cái áo đi ngay.
- Em đi chung được không.
- Nam....Kiệt đi cùng tôi.
Cô ta chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất rồi ngay cả câu trả lời cũng không có.
- Là thứ thừa thải cũng không biết đồ ngu.
- Cô nói ai đó.
- Có hai người không lẽ tôi nói tôi.
Cô chưa bao giờ sợ cô ta một chút chiêu trò mà lên mặt nhìn đủ ti tiện rồi.
- Cô muốn gì.
- Tôi muốn giết cô.
Nhỏ nhíu mày tay cầm sẵn cây dao thái trên tay.
- Không được qua đây....tôi...aaaaaa......
Vội cầm túi xách chạy ra ngoài ở nhà với một đứa điên như cô ta có ngày mình cũng chết vì yếy tim, nếu cô ta làm thật không biết mình sẽ ra sau.
- Có cơ hội rồi...hành động thôi.
Cô tung tăng chạy lên lầu trước tiên phải đeo găn tay và che camera lại cái đã cẩn thận là trên hết, đối với chuyện đột nhập cửa phòng mở khoá chỉ là chuyện nhỏ nhoi đối với cô mà thôi. Chưa đầy ba phút cửa đã mở xong vào trong là không làm cô có chút ngột ngạt, tông màu đen làm chủ đạo khiến căn phòng u ám hẵn đúng là chỉ có hắn mới như vậy.
Không mất nhiều thời gian nhỏ xem mọi chỗ trong phòng hắn, mọi nơi cô xem qua thì để yên lại chỗ củ ngay cả cách để cũng phải giống lúc đầu vì hắn là con người rất tinh mắt. Cô tìm khắp phòng chả có gì là đặt biệt nhưng đặt biệt trong tủ sách và ngay cả trên giường còn để hình nó không lẽ hắn chưa quên hắn sau, không có thể hắn tuyệt tình với nó vậy mà. Gần một tiếng đồng hồ không có thu hoạch gì cả làm cô nóng lòng, cũng có thể thứ mà nó muốn tìm không có ở đây mà cuối cùng nó tìm gì cô cũng không biết cô chie biết tìm và tìm thôi.
Cuối cùng cô cũng phát hiện điều kì lạ phía sau bức tranh trong phòng hắn có một cánh cửa không lẽ ở trong có bom. Lại một lần nữa mở khoá lần này là khoá mật khẩu, mà cô có biết là gì đâu cô cứ bấm lung tung lên không còn lối thoát.
- Là gì vậy My ơi tao bỏ cuộc.
Cô nằm dài trên sàn đúng là mệt chết được vừa tốn sức vừa lo sợ phát hiện mình phải nhanh lên mới được, cô phải suy nghĩ một cách thật chính xác mới được.
- My....My.... đúng rồi My ơi mày phù hộ tao.
"Mở được rồi" cô đúng phục cô thật nhưng phải nói hắn cài ngày sinh của nó cô đúng là quá mai mắn, còn chuyện tại sau hắn cài như vậy thì cô chưa lí giải được.
Ở trong đúng là có thứ nó cần là một tấm hình của hắn cũng có cả của nó nữa, và một cập tài liệu. Cô đem hết ra ngoài chỉ có hình nó cô để lại cô lấy làm gì chứ. Khoá lại như cũ đem trao bức ảnh giống như trước cô ra ngoài khoá cửa lại chạy nhanh về phòng như chưa có chuyện gì xãy ra. Mệt tim chết được trước giờ cô toàn làm chuyện công khai hôm nay vì nó cô thành kẻ trộm cô sẽ không làm lần hai không làm nữa yếu tim chết mất.
Hắn đi đến nhà ông ta đúng hắn không muốn đến nhưng bắt buộc phải đến.
- Dạo này con rảnh như vậy sau còn có cả Nam với Kiệt nữa là khách quý.
- Dạ con không dám.
Nam vui vẻ tươi cười cho phải phép. Hai người trên đường có nghe hắn nói một chút nhưng thật ông ấy làm sau.
- Ông đang làm gì vậy hả ông nói xem.
- Không phải ta đang giúp con sau.
Đó là ảng chụp của ông ta với các vị cổ đông nhưng thuộc quyền công ty của nó và ông ta đã mua hết về như vậy không phải người nắm quyền lớn nhất là ông ấy sau.
- Tại sau ông không để cô ấy yên ông muốn làm vậy đến khi nào.
- Khi nào trả hết nợ cho cậu con....con thật không thương cậu con chút nào sau....cậu con chết dưới tay họ nhà ta chút phá sản cũng do họ...Phong con tĩnh lại đi.
- Người tĩnh là ông không phải tôi....nếu ông làm hại cô ấy ông không phải ông tôi nữa.
Hắn đi ngay cậu với anh cũng xin phép đi theo hắn đúng là ông ấy làm nhưng làm vậy là muốn dồn nó vào chỗ chết âu công ty không thể trụ nữa nếu sự việc được công bố sẽ đổi chủ.
- Ba định làm thằng cháu này không nhìn mặt ba nữa sau.
- Con không giúp ta dạy thằng nghịch tử này nó chưa bao giờ hiểu việc ta làm là tốt cho nó.....không phải chỉ vì một đứa con gái nuôi mà còn có linh hồn đã mất của anh con nó rất đáng thương...... chỉ bao nhiêu vẫn chưa đủ ta phải cho những kẻ hại con trai ta phải trả giá
- Ba không nên trút hết lên đầu một đứa trẻ nó không có lỗi trong chuyện này.
- Con không cần nói nữa ta sẽ như kế hoạch mà làm....con giúp ta công bố bảng hộp đồng này nhanh đi.
- Nhưng....
- Con cũng muốn trái lời ta...
Ông ta đúng bất hạnh khi phải có đứa con và đứa cháu này ai cũng trái ý ông tức chết mà.
- Thôi ba đừng nóng con đi ngay.
- Mà nuốn bảo vệ con bé tao sẽ cho nó sống càng khó coi.
........
Hắn cậu với anh đến PNK là nơi hắn hẹn với Zimba. Vừa đến thằng nhóc này ngồi sẵn ở đó nhưng chờ đợi không thiện cảm mấy nghe nói cậu ta dẫn vài người đến phá quán.
- Nhóc con muốn gây chuyện sau.
- Đúng là chú không giữ lời hứa với tôi trước....chú còn nhớ hôm trước lúc tôi đi tôi đã nói gì với chú sau chú dám phản bội mẹ tôi...hả.
Zimba về đã nghe nhỏ nói chuyện này cậu muốn ngay lập tức giết chết hắn tại sau mẹ lại yêu phải loại người không bằng cặn bã này chứ.
- Zimba cháu hiểu lầm rồi thật ra.....
Nam định kể cho thằng bé nghe thì.
- Tôi không nghe hôm nay chính chú phải cho tôi lời giải thích nếu không tôi phá banh quán này.
- Tôi thách cậu đó chàng trai.
Hắn rút súng chỉa về phía Zimba.
Cậu với anh cản hắn nhưng thái độ của hắn thật khó biết hắn là đang nghĩ gì.
- Chú muốn bắn tôi...đúng bây giờ bỏ rơi mẹ tôi nên chú đâu cần nói chuyện với tôi nữa đúng loại cặn bã xã hội.
- Mẹ cậu không xứng với tôi....cậu cũng không tư cách nói chuyện với tôi.
- Chú nói gì....có giỏi chú bắn tôi đi nhìn như vậy ngứa mắt lắm.
- Cậu đừng thách tôi.
- Tôi thách chú đó.
Zimba sấn tới phía hắn, hắn lùi lại nhưng súng vẫn chỉ về phía Zimba nhưng thằng nhỏ không sợ định tiến đến cho hắn một trận.
- Đoàng.....
Một phát ngay tim...
- Zimbaaaaaaaaa........
Giọng hét lớn từ phía xa vọng tới rất quen thuộc với hắn khiến hắn hướng mắt về nhưng tại sau nó lại xuất hiện ở đây còn Zimba không phải chứ.
- Trà gừng nè uống chút đi cho ấm cơ thể.
Nó không từ chồi cầm ly uống ngay.
- Tao ra ngoài chút ăn cơm trước đi.
- Khoan đã...mày chưa khoẻ định đi đâu.
- Tao đang rất khoẻ nếu tao không làm gì tao sẽ điên mất.
Nó đang rất muốn điên đây còn về thân phận của nó để người khác mặc sức nói nó không để cho ông ta yên. Dám lung lay lòng nó nếu đó không phải ba ruột nó vẫn trả thù nhưng nó cho người điều tra họ chính là ba mẹ nó mối thù giết cha mẹ không đội trời chung.
- Được đi sớm về sớm.
- Tao chưa yếu đuối đến vậy yên tâm.
Nó là ai chứ một đứa không sợ trời không sợ đất chỉ bị phản bội thôi mà dù gì nó vẫn phải sống đến ngày tất cả người đã khiến nó phải chịu nông nỗi này đều phải trả giá.
........
Nó lại một lần nữa trở về căn nhà đó từ ngày hai mẹ con đó ra đi ở đây rất yên tĩnh. Thu Thu rất nhanh ra mở cửa cho nó
- Con đến rồi lâu rồi không gặp con chững chạc hẵn.
- Con lớn lắm rồi bây giờ con có thể làm những gì con muốn không cần phụ thuộc ai nữa.
- Con bé này hôm nay đến làm gì đây.
Nó đi ngay vào trong.
- Con đến lấy ít đồ sẵn đến thăm Thu Thu..... Thu Thu cứ làm việc đi con tìm vài thứ.
- Được hôm qua ta mới dọn dẹp phòng ông chủ rất ngăn nấp.....nhưng đồ đạc ta để vị trí cũ không bỏ cũng không đụng tới.
- Vâng con lên đây.
Nó bước lên căn phòng này lúc nhỏ nó thường hay ra vào có lúc ngủ quên khi nghe mẹ kể câu chuyện cổ tích.
- Thu Thu người lên đây nhanh lên.
Nó hét lớn khi.
- Chuyện gì thế này.
Thu Thu vội chạy lên khi nghe tiếng hét của nó thì thật không tin được căn phòng ông chủ đã bị phá nát dấu vết như người này đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nó suy nghĩ chắc là bọn chúng đánh hơi được gì đó.
- Tối qua Thu Thu có đi đâu không hay là nghe thấy tiếng động lạ gì không.
- Tối qua Thu Thu vẫn luôn ở nhà về tiếng động thì Thu Thu không nghe gì hết nhưng không thể nào phá tan như vậy mà một tiếng động cũng không lọt ra.
- Được rồi Thu Thu xuống nhà đi con lấy ít đồ con xuống ngay.
- Ừ vậy ta xuống trước.
Có tật rụt rịt rồi tôi cũng sẽ tóm được ông nhanh thôi.
Theo như lời ba nó nói thì nó nằm trong hộp đen ở dưới gầm giường mật khẩu là sinh nhật của nó nhưng bây giờ tan nát hết rồi biết tìm đâu ra không biết có bị bọn chúng lấy không nữa. Nó tìm dưới giường đúng là có hộp đen chắt trời tối quá nên bọn chúng bỏ sót chỗ này. Đúng một luc đần không biết thứ bọn chúng lấy đi là gì chắc tên bị sai đi cũng khó sống rồi. Đã ra tay thì phải có thu hoạch không bọn chúng là đang âm mưu thứ gì đây.
Nó liền mở ngay chiếc hộp ra bên trong có một bức ảnh người thanh niên và một bức thư thì không còn gì nữa
Nó mở ra đọc.....
Bước xuống lầu với tâm trạng không tốt cho lắm.
- Camera còn sử dụng được chứ.
Nó còn nhớ lúc trước ba có gắn hai cái camera một cái ở phòng ngủ còn một cái ở phòng khách.
- Thu Thu cũng không biết vì lâu rồi không có người sử dụng hay là đi xem thử.
Nó đi ngay phòng camera rất mai còn sử dụng được chỉnh thời gian lúc tối qua thì thật có hai người ăn mặt tối đen mặt bịt kín không thể thấy rõ khuôn mặt được, nhưng rất nhanh nhẹn nhảy vào phòng bết cậu ta bỏ thứ gì đó vào nước lọc và sau đó Thu Thu uống nó trước khi đi ngủ. Khi đó hai tên này mới đột nhập vào phòng lụt soát tất cả và lấy đi một chiếc hộp nhưng họ không biết đó chỉ là một chiếc hộp để đựng mĩ phẩm của mẹ thôi.
- Con cần lấy ít nước đó đi xem có gì trong đó.
- Ta thật quá bất cẩn.
Nếu bà cẩn thận một chút đâu đến nổi trộm vào nhà cũng không biết.
- Không phải lỗi tại Thu Thu nhưng nơi này không an toàn con tìm chỗ khác cho Thu Thu ở.
- Ta không đi đâu.
- Thôi được rồi để con mướn vài người vào ở cùng Thu Thu chứ một mình người con không yên tâm.
Bà liền đồng ý những đồ đạc mọi thứ của ông chủ và bà chủ ở đây sau bà có thể ra đi cho đành.
Nó lấy xong mẫu nước dặn dò Thu Thu vài câu cũng đi ra ngoài, nếu như bọn chúng đột nhập không lẽ bọn chúng không biết có camera không lẽ là cố ý sau rất có khả năng nhưng vì mục đích gì thật khó hiểu.
............
Nó bước vào nhà khuôn mặt thững thờ nó là đang tính kế sách nào đó diệt sạch hết kẻ lòng lang dạ sói đó.
- Mẹ.....sau mẹ không đón con trai cưng của mẹ chứ.
Zimba vừa xuống máy bay lúc sáng gọi điện thoại cho nó mà sau không ra đón chứ. Nhưng cậu làm bộ mặt như đáng thương lắm vậy.
- Nó la hét sáng giờ lúc mày đi một lúc.
- Lớn rồi tự biết về nhà.
- Hazzz.....
Zimba thật chán mẹ nó gê dù gì cũng là một đứa mập mạp trắng trẻo con nít thế này mà mẹ cứ xem nó như người dưng không bằng.
- Về làm gì.
- Bí mật rồi con sẽ cho mẹ bất ngờ còn bây giờ con đi chơi đây.
- Gọi Mon đi cùng dạo này nguy hiểm lắm nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Nó sợ họ sẽ làm hại nó giặc trong tối ta ngoài sáng biết tránh làm sau.
- Con có việc tự đi được mà.
- Kệ nó đi nó mới về ai biết nó là ai mà nếu có biết thì chưa chắt ai làm gì được nó phải không Zimba.
- Rất chíng xác thôi con đi đây.
Nó nhìn Zimba thằng bé này không biết khi nào mới bớt tính trẻ con này đây biết thế này không quá nuông chiều nó.
- Tao có chuyện muốn nói với mày.
Nó muốn kể nhỏ nghe chuyện hôm nay nó biết được.
- Chuyện gì.
...........
Hắn đang ăn sáng cùng cô ta, cậu, nhỏ với anh. Cô thật sự chán ghét ở đây tuy là có anh nhưng cô cảm giác chẳng vui vẻ gì cả. Chuyện nó nhờ cô vẫn chưa làm được nên vẫn phải ở đây thôi.
- Anh ăn đi là em làm đó.
- Hứ....ăn xong vô dẹp chiến trường của cô đi tôi không rảnh dọn dùm cô đâu.
Ở đâu ăn rảnh ở không vô quậy banh cái bếp của cô còn gì là không gian sạch đẹp ngày nào.
- Cô ăn nói cẩn thận chút...tôi cũng đâu cố ý.
- Anh ơi em muốn uống sữa anh lấy hộ em được không.
- Không cần lấy hết rồi.
Cô trả lời rất nhanh anh một bên gấp đồ ăn cho cô để cô hạ quả bớt vì anh biết từ lúc nó đi cô không được vui cho lắm.
- Sau cô không mua.
- Trước giờ sữa chỉ có My uống bây giờ My không ở đây nên tôi không thích mua nữa, muốn uống tự đi mua.
- Cô.....
- Cô gì rất tức sau có giỏi thì đánh tôi đi cô không bằng một chút của My ở đây làm phách với tôi lo cho bản thân cô đi coi chừng tôi đó.
Cô nói xong đứng dậy không ăn nữa nhìn mặt cô ta rất hứng ăn.
- Được rồi.
Hắn cũng khó chịu lắm rồi còn đâu không gian vui vẻ của ngày nào, từ lúc nó đi ngày nào cũng có chuyện xãy ra.
- Alo...
- .....
- Tôi ra ngay.
Hắn lấy vội cái áo đi ngay.
- Em đi chung được không.
- Nam....Kiệt đi cùng tôi.
Cô ta chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất rồi ngay cả câu trả lời cũng không có.
- Là thứ thừa thải cũng không biết đồ ngu.
- Cô nói ai đó.
- Có hai người không lẽ tôi nói tôi.
Cô chưa bao giờ sợ cô ta một chút chiêu trò mà lên mặt nhìn đủ ti tiện rồi.
- Cô muốn gì.
- Tôi muốn giết cô.
Nhỏ nhíu mày tay cầm sẵn cây dao thái trên tay.
- Không được qua đây....tôi...aaaaaa......
Vội cầm túi xách chạy ra ngoài ở nhà với một đứa điên như cô ta có ngày mình cũng chết vì yếy tim, nếu cô ta làm thật không biết mình sẽ ra sau.
- Có cơ hội rồi...hành động thôi.
Cô tung tăng chạy lên lầu trước tiên phải đeo găn tay và che camera lại cái đã cẩn thận là trên hết, đối với chuyện đột nhập cửa phòng mở khoá chỉ là chuyện nhỏ nhoi đối với cô mà thôi. Chưa đầy ba phút cửa đã mở xong vào trong là không làm cô có chút ngột ngạt, tông màu đen làm chủ đạo khiến căn phòng u ám hẵn đúng là chỉ có hắn mới như vậy.
Không mất nhiều thời gian nhỏ xem mọi chỗ trong phòng hắn, mọi nơi cô xem qua thì để yên lại chỗ củ ngay cả cách để cũng phải giống lúc đầu vì hắn là con người rất tinh mắt. Cô tìm khắp phòng chả có gì là đặt biệt nhưng đặt biệt trong tủ sách và ngay cả trên giường còn để hình nó không lẽ hắn chưa quên hắn sau, không có thể hắn tuyệt tình với nó vậy mà. Gần một tiếng đồng hồ không có thu hoạch gì cả làm cô nóng lòng, cũng có thể thứ mà nó muốn tìm không có ở đây mà cuối cùng nó tìm gì cô cũng không biết cô chie biết tìm và tìm thôi.
Cuối cùng cô cũng phát hiện điều kì lạ phía sau bức tranh trong phòng hắn có một cánh cửa không lẽ ở trong có bom. Lại một lần nữa mở khoá lần này là khoá mật khẩu, mà cô có biết là gì đâu cô cứ bấm lung tung lên không còn lối thoát.
- Là gì vậy My ơi tao bỏ cuộc.
Cô nằm dài trên sàn đúng là mệt chết được vừa tốn sức vừa lo sợ phát hiện mình phải nhanh lên mới được, cô phải suy nghĩ một cách thật chính xác mới được.
- My....My.... đúng rồi My ơi mày phù hộ tao.
"Mở được rồi" cô đúng phục cô thật nhưng phải nói hắn cài ngày sinh của nó cô đúng là quá mai mắn, còn chuyện tại sau hắn cài như vậy thì cô chưa lí giải được.
Ở trong đúng là có thứ nó cần là một tấm hình của hắn cũng có cả của nó nữa, và một cập tài liệu. Cô đem hết ra ngoài chỉ có hình nó cô để lại cô lấy làm gì chứ. Khoá lại như cũ đem trao bức ảnh giống như trước cô ra ngoài khoá cửa lại chạy nhanh về phòng như chưa có chuyện gì xãy ra. Mệt tim chết được trước giờ cô toàn làm chuyện công khai hôm nay vì nó cô thành kẻ trộm cô sẽ không làm lần hai không làm nữa yếu tim chết mất.
Hắn đi đến nhà ông ta đúng hắn không muốn đến nhưng bắt buộc phải đến.
- Dạo này con rảnh như vậy sau còn có cả Nam với Kiệt nữa là khách quý.
- Dạ con không dám.
Nam vui vẻ tươi cười cho phải phép. Hai người trên đường có nghe hắn nói một chút nhưng thật ông ấy làm sau.
- Ông đang làm gì vậy hả ông nói xem.
- Không phải ta đang giúp con sau.
Đó là ảng chụp của ông ta với các vị cổ đông nhưng thuộc quyền công ty của nó và ông ta đã mua hết về như vậy không phải người nắm quyền lớn nhất là ông ấy sau.
- Tại sau ông không để cô ấy yên ông muốn làm vậy đến khi nào.
- Khi nào trả hết nợ cho cậu con....con thật không thương cậu con chút nào sau....cậu con chết dưới tay họ nhà ta chút phá sản cũng do họ...Phong con tĩnh lại đi.
- Người tĩnh là ông không phải tôi....nếu ông làm hại cô ấy ông không phải ông tôi nữa.
Hắn đi ngay cậu với anh cũng xin phép đi theo hắn đúng là ông ấy làm nhưng làm vậy là muốn dồn nó vào chỗ chết âu công ty không thể trụ nữa nếu sự việc được công bố sẽ đổi chủ.
- Ba định làm thằng cháu này không nhìn mặt ba nữa sau.
- Con không giúp ta dạy thằng nghịch tử này nó chưa bao giờ hiểu việc ta làm là tốt cho nó.....không phải chỉ vì một đứa con gái nuôi mà còn có linh hồn đã mất của anh con nó rất đáng thương...... chỉ bao nhiêu vẫn chưa đủ ta phải cho những kẻ hại con trai ta phải trả giá
- Ba không nên trút hết lên đầu một đứa trẻ nó không có lỗi trong chuyện này.
- Con không cần nói nữa ta sẽ như kế hoạch mà làm....con giúp ta công bố bảng hộp đồng này nhanh đi.
- Nhưng....
- Con cũng muốn trái lời ta...
Ông ta đúng bất hạnh khi phải có đứa con và đứa cháu này ai cũng trái ý ông tức chết mà.
- Thôi ba đừng nóng con đi ngay.
- Mà nuốn bảo vệ con bé tao sẽ cho nó sống càng khó coi.
........
Hắn cậu với anh đến PNK là nơi hắn hẹn với Zimba. Vừa đến thằng nhóc này ngồi sẵn ở đó nhưng chờ đợi không thiện cảm mấy nghe nói cậu ta dẫn vài người đến phá quán.
- Nhóc con muốn gây chuyện sau.
- Đúng là chú không giữ lời hứa với tôi trước....chú còn nhớ hôm trước lúc tôi đi tôi đã nói gì với chú sau chú dám phản bội mẹ tôi...hả.
Zimba về đã nghe nhỏ nói chuyện này cậu muốn ngay lập tức giết chết hắn tại sau mẹ lại yêu phải loại người không bằng cặn bã này chứ.
- Zimba cháu hiểu lầm rồi thật ra.....
Nam định kể cho thằng bé nghe thì.
- Tôi không nghe hôm nay chính chú phải cho tôi lời giải thích nếu không tôi phá banh quán này.
- Tôi thách cậu đó chàng trai.
Hắn rút súng chỉa về phía Zimba.
Cậu với anh cản hắn nhưng thái độ của hắn thật khó biết hắn là đang nghĩ gì.
- Chú muốn bắn tôi...đúng bây giờ bỏ rơi mẹ tôi nên chú đâu cần nói chuyện với tôi nữa đúng loại cặn bã xã hội.
- Mẹ cậu không xứng với tôi....cậu cũng không tư cách nói chuyện với tôi.
- Chú nói gì....có giỏi chú bắn tôi đi nhìn như vậy ngứa mắt lắm.
- Cậu đừng thách tôi.
- Tôi thách chú đó.
Zimba sấn tới phía hắn, hắn lùi lại nhưng súng vẫn chỉ về phía Zimba nhưng thằng nhỏ không sợ định tiến đến cho hắn một trận.
- Đoàng.....
Một phát ngay tim...
- Zimbaaaaaaaaa........
Giọng hét lớn từ phía xa vọng tới rất quen thuộc với hắn khiến hắn hướng mắt về nhưng tại sau nó lại xuất hiện ở đây còn Zimba không phải chứ.
Tác giả :
Tyty Lùn