Nhóc Đầu Gấu! Tôi Yêu Em
Chương 20: Bị lạc
Bé gái em sao vậy?
Hắn chợt quay lại, một cô gái tóc dài với chiếc váy xanh ngắn cùng chiếc áo trắng và đôi giày cao gót trắng, cao 7phân, đang ngồi xuống nhìn một bé gái khóc nức nở. Bé gái chừng 4 tuổi nhìn nó với ánh mắt đượm nước mắt nức nở nói:
- Chị...xinh đẹp ơi! Em bị... lạc ba...mẹ... rồi.
- Thôi chị thương. Nín đi chị đưa em đi tìm ba mẹ. - Nó lấy khăn trong túi xách lau nước mắt cho bé gái.
- Dạ.
Hắn chậm rãi đến chỗ nó. Hắn đã nghe hết những gì mà nó với bé gái nói. Lạnh lùng cất giọng từ trách móc pha chút lo lắng:
- Lần sau em không nên bỏ đi như vậy.
- Em biết rồi.- Nó đứng dậy dắt tay bé gái tới chỗ hắn.
-Cô bé ăn kem không?- Hắn ngồi xuống hỏi bé gái.
- Có ạ! Cháu cảm ơn chú.- Bé gái gật đầu cười nhìn hắn.
- Chú?- Hắn hỏi lại bé gái.
- Dạ. Hì.
- Tôi không già đến vậy chứ.- Hắn ngược lên nhìn nó.
Nó chợt hiểu ý cười tủm tỉm rồi lắc đầu. Hắn quay sang nói tiếp với bé gái.
- Cô bé sao gọi tôi là chú thế?
- Vì má cháu nói nếu ra đường nếu gặp cô gái trẻ thì gọi là chị, chàng trai trẻ gọi là chú.
- Tại sao?
- Tại vì trai trẻ già trước tuổi đúng k em gái.- Nó nói xen vào.
- Đúng rồi ạ! Chị xinh gái thật giỏi.- Cô bé cười.
- Gọi là "anh" thì mua cho bé con kem.- Hắn cầm tay còn lại của bé gái.
- Anh đẹp giai à mua cho em kem nha. - Mặt bé gái trở lên nũng nịu.
- Đúng là cô bé ngoan.- Hắn véo má bé gái.
Nó nhìn hắn, không ngờ là hắn lại thích trẻ con như vậy. Nhìn vẻ dịu dàng chiều chuộng bé gái. Nó không tin đay là thầy giáo lnhj lùng trước lớp và xung quanh mọi người. Nó che miệng cười một cách vui vẻ. Cảm giác như là nó, hắn và bé gái như một gia đình nhỏ. Hắn dẫn cô bé đi mua kem còn nó ngồi ghế chờ.
Nhi
Nó cảm nhận được không khí xung quanh đây, lâu lắm rồi nó không được đi dạo trên con phố này. Nó chỉ quanh quẩn che giấu bản thân mình. Không được phép quá buông thả nhưng giờ đây nó lại tự buông thả mọi thứ. Đang bị dòng suy nghĩ lôi cuốn bỗng một giọng nói trầm ổn cất lời:
- Em ăn kem không?
- Có chứ.- Nó ngước mặt lên, trước mặt là cây kem quế 2 tầng trắng đen.
- Của em. - Hắn đưa cho nó que kem và ăn que còn lại.
- Dạ. - Nó cầm que kem nói với hắn.
- Em đang nghĩ gì?- Hắn ngồi xuống ghế.
- Bé gái đâu?- không thấy bé gái đâu nó liền hỏi.
- Bé gái gặp ba mẹ ở tiệm kem nên họ đẫn về rồi.
- Cô bé thật đáng yêu!- Nó vừa ăn vừa nói.
- Giống em vậy!
Hắn chợt quay lại, một cô gái tóc dài với chiếc váy xanh ngắn cùng chiếc áo trắng và đôi giày cao gót trắng, cao 7phân, đang ngồi xuống nhìn một bé gái khóc nức nở. Bé gái chừng 4 tuổi nhìn nó với ánh mắt đượm nước mắt nức nở nói:
- Chị...xinh đẹp ơi! Em bị... lạc ba...mẹ... rồi.
- Thôi chị thương. Nín đi chị đưa em đi tìm ba mẹ. - Nó lấy khăn trong túi xách lau nước mắt cho bé gái.
- Dạ.
Hắn chậm rãi đến chỗ nó. Hắn đã nghe hết những gì mà nó với bé gái nói. Lạnh lùng cất giọng từ trách móc pha chút lo lắng:
- Lần sau em không nên bỏ đi như vậy.
- Em biết rồi.- Nó đứng dậy dắt tay bé gái tới chỗ hắn.
-Cô bé ăn kem không?- Hắn ngồi xuống hỏi bé gái.
- Có ạ! Cháu cảm ơn chú.- Bé gái gật đầu cười nhìn hắn.
- Chú?- Hắn hỏi lại bé gái.
- Dạ. Hì.
- Tôi không già đến vậy chứ.- Hắn ngược lên nhìn nó.
Nó chợt hiểu ý cười tủm tỉm rồi lắc đầu. Hắn quay sang nói tiếp với bé gái.
- Cô bé sao gọi tôi là chú thế?
- Vì má cháu nói nếu ra đường nếu gặp cô gái trẻ thì gọi là chị, chàng trai trẻ gọi là chú.
- Tại sao?
- Tại vì trai trẻ già trước tuổi đúng k em gái.- Nó nói xen vào.
- Đúng rồi ạ! Chị xinh gái thật giỏi.- Cô bé cười.
- Gọi là "anh" thì mua cho bé con kem.- Hắn cầm tay còn lại của bé gái.
- Anh đẹp giai à mua cho em kem nha. - Mặt bé gái trở lên nũng nịu.
- Đúng là cô bé ngoan.- Hắn véo má bé gái.
Nó nhìn hắn, không ngờ là hắn lại thích trẻ con như vậy. Nhìn vẻ dịu dàng chiều chuộng bé gái. Nó không tin đay là thầy giáo lnhj lùng trước lớp và xung quanh mọi người. Nó che miệng cười một cách vui vẻ. Cảm giác như là nó, hắn và bé gái như một gia đình nhỏ. Hắn dẫn cô bé đi mua kem còn nó ngồi ghế chờ.
Nhi
Nó cảm nhận được không khí xung quanh đây, lâu lắm rồi nó không được đi dạo trên con phố này. Nó chỉ quanh quẩn che giấu bản thân mình. Không được phép quá buông thả nhưng giờ đây nó lại tự buông thả mọi thứ. Đang bị dòng suy nghĩ lôi cuốn bỗng một giọng nói trầm ổn cất lời:
- Em ăn kem không?
- Có chứ.- Nó ngước mặt lên, trước mặt là cây kem quế 2 tầng trắng đen.
- Của em. - Hắn đưa cho nó que kem và ăn que còn lại.
- Dạ. - Nó cầm que kem nói với hắn.
- Em đang nghĩ gì?- Hắn ngồi xuống ghế.
- Bé gái đâu?- không thấy bé gái đâu nó liền hỏi.
- Bé gái gặp ba mẹ ở tiệm kem nên họ đẫn về rồi.
- Cô bé thật đáng yêu!- Nó vừa ăn vừa nói.
- Giống em vậy!
Tác giả :
Phượng Nghi