Nhóc, Anh Thua Rồi
Chương 76: Kế hoạch của ren …
Để đi đến tận cùng của yêu thương phải đi qua một con đường mang tên là “nước mắt” ….
Từng giây từng phút được sống. ..
Ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng có ai muốn đau… nhưng…
Không thể thấy cầu vòng nếu thiếu những cơn mưa…
Vậy nên:
Hãy cứ yêu thương hết mình….
……bởi vì….
Cái gì cũng vậy nếu có được dễ dàng quá thì giá trị của nó sẽ trở nên tầm thường.
_LeeHannie_
****——–*****
Nó ngồi đối diện với ông Lâm bé Ren ngồi ngay bên cạnh đang đánh chén ly kem cốm
-Con…
Ông Lâm nghẹn ngào. Đứa nhỏ này nay đã lớn khôn rồi
-Cháu xin lỗi vì năm đó đi mà không chào chủ tịch…. dạo này chủ tịch khỏe chứ?
-Con không định cho thằng Phong biết sao? Chuyện đứa bé thằng Phong phải có trách nhiệm
-Bé Ren là con cháu, cháu có trách nhiệm nuôi dưỡng nó… mẹ con cháu không cần sự thương hại…. cháu cũng không cần anh ấy có trách nhiệm vì… tất cả do cháu tự nguyện
Nó xoa đầu tiểu yêu nghiệt, bé Ren cười cười nhìn nó
-Nhưng mà… thằng Phong nó đã tìm con rất lâu…. con và nó … không thể quay lại sao?
Ông Lâm nói, giọng ông nghèn nghẹn.
-Cháu nghĩ mọi việc đã kết thúc…. chủ tịch hãy giúp cháu giữ kín chuyện này với anh ấy, mẹ con cháu sẽ về Pháp vào ngày mai , mẹ con cháu không muốn làm đảo nộn cuộc sống vốn có của anh ấy
-….
-Khi thằng bé đủ lớn để hiểu mọi chuyện cháu sẽ để nó quyết định có trở về nhận anh ấy hay không.
-Con không thể ở lại thêm vài ngày sao? Cho ta có chút thời gian bên cạnh thằng bé…
-Chuyện này…
Nó thật sự khó sử…có nên ở lại không????
Nếu nỡ chạm mặt anh???
Nhưng dù sao chủ tịch cũng là ông nội của nhóc Ren…
-Được không con…
-Mami, con cũng muốn ở lại… đồ ăn ở Việt Nam rất là ngon…
Ren giật giật ống tay áo của nó, giọng nũng nịu
-…. cháu sẽ suy nghĩ … dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn chủ tịch
-Hãy gọi cho ta nhé…
-Vâng, cũng muộn rồi… cháu xin phép
Ren đứng ngay dậy lễ phép khoanh tay cúi đầu chào ông
-Con chào ông nội!
-Ngoan…
-Đi thôi con.
Ren non ton chạy lại nắm tay nó … ông Lâm nhìn theo…
Thằng bé đột nhiên quay lại chạy tót về phía ông khiến cả ông Lâm và nó ngạc nhiên
-Ông nội con bảo này…
Ren vời vời tay , ông Lâm khom người để thằng bé thì thầm vào tai…
Nó nhíu mày, tên tiểu quỷ này lại định dở trò gì đây…
-Con về ông nhé, mọi việc ông nhớ kĩ chưa? Ren cẩn thận nhắc nhở , cái thái độ người lớn hóa của thằng cháu nội khiến ông bật cười thành tiếng
-Nhớ rồi! Mau ra với mẹ đi….ông nhất định nghe theo lời con
***—***—***—***—***
Ông Lâm trở về biệt thự, thấy chiếc ferrari màu đỏ của Thùy đậu trong Gara bất giác đôi chân mày của ông khẽ nhoe lại…
-Bác về rồi ạ? Cháu vừa nấu cơm xong…
-Thằng Phong đâu?
Ông hỏi…
-Dạ, anh ý đang ở trên phòng sách ạ…
Thùy nói
Mấy năm nay cô làm vô số điều để lấy lòng lão già nhà anh… nhưng cái lão chết tiệt này lại luôn lạnh lạnh nhạt nhạt với cô thật điên đầu…
-Bác ngồi đi cháu lên gọi anh ấy xuống ăn cơm, hôm nay cháu nấu toàn món bác thích
Ông Lâm không nói gì… ông không thích Thùy, con người cô quá tính toán mưu mô… không giống như nó… trước mặt ông không hề có chút giả dối
Phong đi xuống
-Ba đã về, hôm nay ba về muộn!
-Ăn cơm đi….
Ông nói….
-Bác ăn món này đi ạ
Ông Lâm gật gù
-Vị không giống vị mà MiKaGe nấu…
Nụ cười trên môi Thùy đông cứng, Phong ngừng ăn… có cái gì đó nôn lao trong lòng…hôm nay suýt nữa anh gặp được cô
-Bác…
-Hôm nay ta gặp con bé! Nó trững trạc hơn nhiều
Ông Lâm thong thả nói
Phong bật dậy làm đổ cả ghế
Anh hỏi rồn…
-Ba … ba gặp cô ấy ở đâu? Bây giờ cô ấy ở đâu????
Thùy nghe xong cũng hoảng…
Con nhỏ ti tiện đó sao lại về lúc này… điên thật
-Ta ăn no rồi, con đưa Thùy về rồi lên nói chuyện với ta một chút…ông nói
Ông Lâm lững thững đi lên phòng… để lại đằng sau một người nghiến răng ken két
Và một người đang hấp tấp dẫn người kia về nhà…
…
…..
********
Từng giây từng phút được sống. ..
Ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng có ai muốn đau… nhưng…
Không thể thấy cầu vòng nếu thiếu những cơn mưa…
Vậy nên:
Hãy cứ yêu thương hết mình….
……bởi vì….
Cái gì cũng vậy nếu có được dễ dàng quá thì giá trị của nó sẽ trở nên tầm thường.
_LeeHannie_
****——–*****
Nó ngồi đối diện với ông Lâm bé Ren ngồi ngay bên cạnh đang đánh chén ly kem cốm
-Con…
Ông Lâm nghẹn ngào. Đứa nhỏ này nay đã lớn khôn rồi
-Cháu xin lỗi vì năm đó đi mà không chào chủ tịch…. dạo này chủ tịch khỏe chứ?
-Con không định cho thằng Phong biết sao? Chuyện đứa bé thằng Phong phải có trách nhiệm
-Bé Ren là con cháu, cháu có trách nhiệm nuôi dưỡng nó… mẹ con cháu không cần sự thương hại…. cháu cũng không cần anh ấy có trách nhiệm vì… tất cả do cháu tự nguyện
Nó xoa đầu tiểu yêu nghiệt, bé Ren cười cười nhìn nó
-Nhưng mà… thằng Phong nó đã tìm con rất lâu…. con và nó … không thể quay lại sao?
Ông Lâm nói, giọng ông nghèn nghẹn.
-Cháu nghĩ mọi việc đã kết thúc…. chủ tịch hãy giúp cháu giữ kín chuyện này với anh ấy, mẹ con cháu sẽ về Pháp vào ngày mai , mẹ con cháu không muốn làm đảo nộn cuộc sống vốn có của anh ấy
-….
-Khi thằng bé đủ lớn để hiểu mọi chuyện cháu sẽ để nó quyết định có trở về nhận anh ấy hay không.
-Con không thể ở lại thêm vài ngày sao? Cho ta có chút thời gian bên cạnh thằng bé…
-Chuyện này…
Nó thật sự khó sử…có nên ở lại không????
Nếu nỡ chạm mặt anh???
Nhưng dù sao chủ tịch cũng là ông nội của nhóc Ren…
-Được không con…
-Mami, con cũng muốn ở lại… đồ ăn ở Việt Nam rất là ngon…
Ren giật giật ống tay áo của nó, giọng nũng nịu
-…. cháu sẽ suy nghĩ … dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn chủ tịch
-Hãy gọi cho ta nhé…
-Vâng, cũng muộn rồi… cháu xin phép
Ren đứng ngay dậy lễ phép khoanh tay cúi đầu chào ông
-Con chào ông nội!
-Ngoan…
-Đi thôi con.
Ren non ton chạy lại nắm tay nó … ông Lâm nhìn theo…
Thằng bé đột nhiên quay lại chạy tót về phía ông khiến cả ông Lâm và nó ngạc nhiên
-Ông nội con bảo này…
Ren vời vời tay , ông Lâm khom người để thằng bé thì thầm vào tai…
Nó nhíu mày, tên tiểu quỷ này lại định dở trò gì đây…
-Con về ông nhé, mọi việc ông nhớ kĩ chưa? Ren cẩn thận nhắc nhở , cái thái độ người lớn hóa của thằng cháu nội khiến ông bật cười thành tiếng
-Nhớ rồi! Mau ra với mẹ đi….ông nhất định nghe theo lời con
***—***—***—***—***
Ông Lâm trở về biệt thự, thấy chiếc ferrari màu đỏ của Thùy đậu trong Gara bất giác đôi chân mày của ông khẽ nhoe lại…
-Bác về rồi ạ? Cháu vừa nấu cơm xong…
-Thằng Phong đâu?
Ông hỏi…
-Dạ, anh ý đang ở trên phòng sách ạ…
Thùy nói
Mấy năm nay cô làm vô số điều để lấy lòng lão già nhà anh… nhưng cái lão chết tiệt này lại luôn lạnh lạnh nhạt nhạt với cô thật điên đầu…
-Bác ngồi đi cháu lên gọi anh ấy xuống ăn cơm, hôm nay cháu nấu toàn món bác thích
Ông Lâm không nói gì… ông không thích Thùy, con người cô quá tính toán mưu mô… không giống như nó… trước mặt ông không hề có chút giả dối
Phong đi xuống
-Ba đã về, hôm nay ba về muộn!
-Ăn cơm đi….
Ông nói….
-Bác ăn món này đi ạ
Ông Lâm gật gù
-Vị không giống vị mà MiKaGe nấu…
Nụ cười trên môi Thùy đông cứng, Phong ngừng ăn… có cái gì đó nôn lao trong lòng…hôm nay suýt nữa anh gặp được cô
-Bác…
-Hôm nay ta gặp con bé! Nó trững trạc hơn nhiều
Ông Lâm thong thả nói
Phong bật dậy làm đổ cả ghế
Anh hỏi rồn…
-Ba … ba gặp cô ấy ở đâu? Bây giờ cô ấy ở đâu????
Thùy nghe xong cũng hoảng…
Con nhỏ ti tiện đó sao lại về lúc này… điên thật
-Ta ăn no rồi, con đưa Thùy về rồi lên nói chuyện với ta một chút…ông nói
Ông Lâm lững thững đi lên phòng… để lại đằng sau một người nghiến răng ken két
Và một người đang hấp tấp dẫn người kia về nhà…
…
…..
********
Tác giả :
LeeHannie