Nhóc, Anh Thua Rồi
Chương 38: Cảm giác này …
” không có người đến trước…. thì làm gì có người đến sau…?
Không có người đau…. thì làm sao có người hạnh phúc. …!
Chiếc chăn hạnh phúc nhỏ lắm, đâu ủ ấm được cho 3 người….”
Cơn mưa rả rích mãi không rứt có lẽ cơn mưa sẽ còn kéo dài qua đêm nay… nhìn bầu trời không có chút khởi sắc một cảm giác khó tả le lói trong lòng
-Nghĩ gì vậy? Anh thấy từ lúc ở bệnh viện bề em lạ lắm nhé…!
Một vòng tay ôm nó từ đằng sau , cái giọng trầm trầm không lẫn vài đâu được thì thầm vào tai nó
-Lạ cái gì? Tôi lạ cái gì?
Có đưa chột dạ….
– Em ý cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ý.
Phong nói
– kệ tôi…
– Không kệ được ý. Ai đó cười cười cắn nhẹ vành tai nó
-Điên… nhột….
Nó khuých mạnh tay vào mạng sườn anh khuyến ai đó méo cả mặt
-A…Đau chết anh rồi! Em muốn giết chồng à?
Nó bữu môi
-cho chết.
-….
Trong khi bạn Phong còn đang ăn vạ thì bạn Vi đã và đang nấu cơm trong bếp
Nhìn cái dáng nhỏ bé của ai đó xào xào nấu nấu trong bếp có người khẽ mỉm cười
Phong nhớ
Người con gái nhỏ năm đó cũng núi húi trong bếp nấu cho anh bát cháo dinh dưỡng…. khuôn mặt ửng hồng vì độ nóng của bếp lửa khảm sâuvào tim in sâu trong trí nhớ.
4 năm kể từ lúc anh yêu người đó hình ảnh cô bé năm nào vẫn hiện rõ mồn một trong tim
…….
………..
Ai đó bước đến ôm nó…
-Vợ ơi… anh hận em….
Nó khự lại đôi tay lạnh toát , tim như chết lặng. ..
Hận sao? Là hận sao?????
Ai đó hoang mang vô cùng
Ai đó sợ vô cùng….
Phong ôm siết cái thân ảnh bé nhỏ kia vào lòng cảm nhận được từng cơn run rẩy sợ hãi của ai đó …
Anh gục đầu xuống đôi vai của người kia…mùi thơm man mác của hoa hồng bạch quyến rũ. Phong xoay người nó lại rồi nhìn soáy vào đôi mắt tím lạnh giá
-…. Nhưng nếu không yêu chắc sẽ không hận… anh nói
Cả đầu nó trống rỗng mơ hồ nhìn anh
-……
-…anh thật sự hận em vì em đã mang trái tim anh đi mất… vì vậy cả đời này em đừng mong rời bỏ anh.
Ai đó nâng cằm nó nên nhẹ nhàng cúi xuống gặm nhấm đôi môi nó….
Từ từ thưởng thức…. từ từ đắm chìm vào trong dư vị ngọt ngào
Nó bị ai đó mê hoặc, cả người mềm nhũn dựa cả vào ai kia để đứng vững….
Cảm giác như vừa xỏ tay vào ổ cắm bị dòng điện 220V chạy qua…
Ờ đấy là cảm giác nụ hôn đầu sao????
Chả biết nụ hôn ấy kéo dài trong bao lâu ….nhưng cái kẻ to gan dám dụ dỗ con gái nhà lành kia phải rời xa đôi môi quyến rũ chỉ vì nồi canh đang sôi sục sục…
Ai đó ngại ngùng quay đi…
Ai đó mặt dày xán lại dính vào con gái nhà người ta như sam… muốn gỡ chắc phải dùng công te lơ để kéo….
……
………..
………………..
Không có người đau…. thì làm sao có người hạnh phúc. …!
Chiếc chăn hạnh phúc nhỏ lắm, đâu ủ ấm được cho 3 người….”
Cơn mưa rả rích mãi không rứt có lẽ cơn mưa sẽ còn kéo dài qua đêm nay… nhìn bầu trời không có chút khởi sắc một cảm giác khó tả le lói trong lòng
-Nghĩ gì vậy? Anh thấy từ lúc ở bệnh viện bề em lạ lắm nhé…!
Một vòng tay ôm nó từ đằng sau , cái giọng trầm trầm không lẫn vài đâu được thì thầm vào tai nó
-Lạ cái gì? Tôi lạ cái gì?
Có đưa chột dạ….
– Em ý cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ý.
Phong nói
– kệ tôi…
– Không kệ được ý. Ai đó cười cười cắn nhẹ vành tai nó
-Điên… nhột….
Nó khuých mạnh tay vào mạng sườn anh khuyến ai đó méo cả mặt
-A…Đau chết anh rồi! Em muốn giết chồng à?
Nó bữu môi
-cho chết.
-….
Trong khi bạn Phong còn đang ăn vạ thì bạn Vi đã và đang nấu cơm trong bếp
Nhìn cái dáng nhỏ bé của ai đó xào xào nấu nấu trong bếp có người khẽ mỉm cười
Phong nhớ
Người con gái nhỏ năm đó cũng núi húi trong bếp nấu cho anh bát cháo dinh dưỡng…. khuôn mặt ửng hồng vì độ nóng của bếp lửa khảm sâuvào tim in sâu trong trí nhớ.
4 năm kể từ lúc anh yêu người đó hình ảnh cô bé năm nào vẫn hiện rõ mồn một trong tim
…….
………..
Ai đó bước đến ôm nó…
-Vợ ơi… anh hận em….
Nó khự lại đôi tay lạnh toát , tim như chết lặng. ..
Hận sao? Là hận sao?????
Ai đó hoang mang vô cùng
Ai đó sợ vô cùng….
Phong ôm siết cái thân ảnh bé nhỏ kia vào lòng cảm nhận được từng cơn run rẩy sợ hãi của ai đó …
Anh gục đầu xuống đôi vai của người kia…mùi thơm man mác của hoa hồng bạch quyến rũ. Phong xoay người nó lại rồi nhìn soáy vào đôi mắt tím lạnh giá
-…. Nhưng nếu không yêu chắc sẽ không hận… anh nói
Cả đầu nó trống rỗng mơ hồ nhìn anh
-……
-…anh thật sự hận em vì em đã mang trái tim anh đi mất… vì vậy cả đời này em đừng mong rời bỏ anh.
Ai đó nâng cằm nó nên nhẹ nhàng cúi xuống gặm nhấm đôi môi nó….
Từ từ thưởng thức…. từ từ đắm chìm vào trong dư vị ngọt ngào
Nó bị ai đó mê hoặc, cả người mềm nhũn dựa cả vào ai kia để đứng vững….
Cảm giác như vừa xỏ tay vào ổ cắm bị dòng điện 220V chạy qua…
Ờ đấy là cảm giác nụ hôn đầu sao????
Chả biết nụ hôn ấy kéo dài trong bao lâu ….nhưng cái kẻ to gan dám dụ dỗ con gái nhà lành kia phải rời xa đôi môi quyến rũ chỉ vì nồi canh đang sôi sục sục…
Ai đó ngại ngùng quay đi…
Ai đó mặt dày xán lại dính vào con gái nhà người ta như sam… muốn gỡ chắc phải dùng công te lơ để kéo….
……
………..
………………..
Tác giả :
LeeHannie