Nhóc, Anh Thua Rồi
Chương 15: Người quan trọng nhất
Vì nỗi nhớ em còn nhiều quá.
Anh dành cho em hết nên không còn gì cho người ta
Người đến với anh thì trốn…
Người trốn anh, anh lại yêu…
Đợi chờ gì đó mà anh biết không quay trở lại nhưng anh vẫn mù quáng muốn tự trôn mình cùng với tình yêu dành cho em.
……
Trên mực độ đó…
Trên mực độ đó…
….câu nói văng vẳng bên tai. Vọng sâu trong tiềm thức của nó
-Cậu điên sao? Tôi và cậu đâu có quen nhau. Trần Anh Phong xin cậu hãy tự trọng.
Nó nói rồi cố gắng gỡ đôi tay to lớn đang ôm chạt eo mình
-Chúng ta thật sự không quen? Phong ôm nó chặt hơn
-Phải không hề quen biết. .. Trần thiếu buông tôi ra ở đây đông người cậu hãy tự trọng
Nó lạnh lùng nói
Phong cười, phong thái vô cùng ngạo mạn, anh ghé sát vào tai nó nói nhỏ
-Tôi chính là muốn họ nhìn thấy.
-Cậu! !!!! Hoàng Nguyệt Vi tức giận bấm mạnh móng tay vào cổ tay Phong nhưng có kẻ mặt dày tỉnh bơ phớt lờ.
Máu từ vết thương loang ra nhuốm đỏ hoàng hôn.
Hai con người , 2 trái tim, 2 suy nghĩ…. Cả hai cùng hướng về phía chân trời.
Phong nằng nặc đòi đưa nó về, lúc đầu nó không chịu nhưng đọ độ lì lợm với Trần Anh Phong thì nó thua.
Chiếc Auđi dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự màu trắng thiết kế theo phong cách của người nhật bản, trước cổng là một dàn hoa hồng leo kiêu hãnh. Kiến trúc độc đáo hòa hợp với thiên nhiên
-Nhà em?
-Không lẽ nhà cậu? Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu
-Không mời tôi vào nhà?
-Không! Tôi rất bận hẹn cậu khi khác. Cám ơn vì đã đưa tôi về.
Nó định mở cửa xe đi ra thì bị Phong giữ lại, anh ôm nó vào lòng để nó áp vào ngực anh.
Bị ôm chọn cả người nó nọt thỏm trong lòng anh nó cảm thấy mình nhỏ bé biết bao.
Phong muốn thời gian ngừng lại để anh được ôm mãi người con gái này…
Để anh được ở bên người con gái này mãi mãi không rời xa
-Đối với tôi em là người quan trọng nhất.
Nó ngây người. Cảm giác như mọi tế bào đều bị tê liệt. Một luồng điện chạy thẳng vào tim, nó bừng tỉnh khi Phong đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Ánh mắt người đó tuy ngang tàng nhưng chứa đầy yêu thương khiến nó bị mê hoặc.
-Tôi vào đây.
Nó vội vã xuống xe rồi đi thẳng vào nhà không dám quay đầu nhìn lại, dấu nhẻm đi khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình. …
– Mày sao thế Vi????….
Anh dành cho em hết nên không còn gì cho người ta
Người đến với anh thì trốn…
Người trốn anh, anh lại yêu…
Đợi chờ gì đó mà anh biết không quay trở lại nhưng anh vẫn mù quáng muốn tự trôn mình cùng với tình yêu dành cho em.
……
Trên mực độ đó…
Trên mực độ đó…
….câu nói văng vẳng bên tai. Vọng sâu trong tiềm thức của nó
-Cậu điên sao? Tôi và cậu đâu có quen nhau. Trần Anh Phong xin cậu hãy tự trọng.
Nó nói rồi cố gắng gỡ đôi tay to lớn đang ôm chạt eo mình
-Chúng ta thật sự không quen? Phong ôm nó chặt hơn
-Phải không hề quen biết. .. Trần thiếu buông tôi ra ở đây đông người cậu hãy tự trọng
Nó lạnh lùng nói
Phong cười, phong thái vô cùng ngạo mạn, anh ghé sát vào tai nó nói nhỏ
-Tôi chính là muốn họ nhìn thấy.
-Cậu! !!!! Hoàng Nguyệt Vi tức giận bấm mạnh móng tay vào cổ tay Phong nhưng có kẻ mặt dày tỉnh bơ phớt lờ.
Máu từ vết thương loang ra nhuốm đỏ hoàng hôn.
Hai con người , 2 trái tim, 2 suy nghĩ…. Cả hai cùng hướng về phía chân trời.
Phong nằng nặc đòi đưa nó về, lúc đầu nó không chịu nhưng đọ độ lì lợm với Trần Anh Phong thì nó thua.
Chiếc Auđi dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự màu trắng thiết kế theo phong cách của người nhật bản, trước cổng là một dàn hoa hồng leo kiêu hãnh. Kiến trúc độc đáo hòa hợp với thiên nhiên
-Nhà em?
-Không lẽ nhà cậu? Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu
-Không mời tôi vào nhà?
-Không! Tôi rất bận hẹn cậu khi khác. Cám ơn vì đã đưa tôi về.
Nó định mở cửa xe đi ra thì bị Phong giữ lại, anh ôm nó vào lòng để nó áp vào ngực anh.
Bị ôm chọn cả người nó nọt thỏm trong lòng anh nó cảm thấy mình nhỏ bé biết bao.
Phong muốn thời gian ngừng lại để anh được ôm mãi người con gái này…
Để anh được ở bên người con gái này mãi mãi không rời xa
-Đối với tôi em là người quan trọng nhất.
Nó ngây người. Cảm giác như mọi tế bào đều bị tê liệt. Một luồng điện chạy thẳng vào tim, nó bừng tỉnh khi Phong đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Ánh mắt người đó tuy ngang tàng nhưng chứa đầy yêu thương khiến nó bị mê hoặc.
-Tôi vào đây.
Nó vội vã xuống xe rồi đi thẳng vào nhà không dám quay đầu nhìn lại, dấu nhẻm đi khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình. …
– Mày sao thế Vi????….
Tác giả :
LeeHannie