Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 58
Phong Phi siết chặt tay, suýt nữa đã bóp vỡ luôn cái lọ trong tay rồi.
Hải Tú theo bản năng lùi về sau một bước – cậu đứng ngoài cửa mà cũng loáng thoáng thấy được sát khí bừng bừng trên người Phong Phi.
Hắn nhắm mắt lại, hít thở đều, bỏ lại cái lọ lên bàn trang điểm rồi rút mấy tờ khăn giấy ra lau sạch kem trên lòng bàn tay.
Hải Tú gượng cười: “Cái này… không sao đâu.” Cậu rất muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này, não bộ của học sinh nhất khối lập tức làm việc, rồi chợt lóe lên. Cậu nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Đúng không?”
“Không…”
Phong Phi nghiến răng – thằng cha Phong Hiên kia… đúng là không đánh không được mà…
Lúc này hắn chỉ muốn phóng thẳng đến nhà anh hai hắn, kéo ổng xuống giường rồi đập cho một trận tơi bời.
Hắn vò nát đống khăn giấy trong tay, ném lên bàn rồi buông lỏng cổ áo sơm mi, ngoắc ngoắc tay với Hải Tú: “Bảo bối tới đây, tôi giải thích cho cậu…”
Hải Tú cười trông rất mất tự nhiên, Nhìn Phong Phi xoay người lại, nụ cười trên mặt cậu dần dần cứng lại: “Cậu… khóe miệng cậu bị làm sao?”
Hắn nhìn khóe miệng bầm tím của mình trong gương, bực bội nói: “Không như cậu nghĩ đâu… Tôi sợ cậu nhìn thấy cái này nên mới tìm đại cái gì để che.”
“Cậu không bôi thuốc mà còn trét thêm mấy thứ này lên sao?” Hải Tú bực lên, lại gần hắn, nghiêm túc nói: “Bị cái gì…”
Mặt Phong Phi rõ ràng là bị đánh, nhưng sáng nay mới vừa thức dậy…
Hải Tú nhớ lại tình hình tối qua, lại nhớ đến những lời Phong Phi nói trước khi ngủ, lập tức hiểu ngay. Giọng cậu hiện rõ vẻ khó tin: “Hôm qua anh cậu đánh cậu?!”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu, Hải Tú cuống lên: “Sao anh ấy đánh cậu?”
“Vì…” Phong Phi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói: “Anh ấy biết chuyện của hai đứa mình.”
Hải Tú kinh ngạc.
Hắn nhanh chóng nói tiếp: “Không sao đâu! Tôi nói với ảnh, ảnh không quan tâm chuyện này đâu. Thật đó, đã ổn hết rồi.”
Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Hải Tú, trong lòng lo lắng không thôi. Môi cậu run run, khó chịu đến không thốt nên lời, thật lâu sau mới nói: “Cậu… sao không nói với tớ, sao lại tự đi nói cho anh ấy…”
“Tôi không có nói, anh ấy kêu tôi ra ngoài mà nhớ không? Ảnh hỏi thẳng, tôi cũng bất ngờ lắm.”
Nếu biết trước, hắn đã không đưa cậu về nhà rồi.
Phong Phi nuốt xuống nửa câu sau, kéo Hải Tú sang ngồi trên song cửa sổ, giải thích cho cậu: “Thật ra thì… Nói tôi tự nói cũng đúng. Anh ấy chỉ ám chỉ với tôi mấy câu thôi, nhưng tôi không kiềm chế được nên chọc giận anh ấy. Ảnh nổi điên lên nên cũng không kiềm chế được… Hai đứa cãi nhau, ảnh cãi không lại tôi nên tặng tôi cái này đây.”
Hải Tú đau lòng nhìn hắn: “Chỉ có chỗ này hả?”
Hắn ngừng lại một chút, rồi cười nói: “Tôi cởi hết ra cho cậu nhìn nhé?”
“Cậu…” Hải Tú cuống lên, nhưng lại không nỡ to tiếng với hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy… Không đánh chỗ khác đúng không?”
Phong Phi gật đầu, cởi mấy nút áo sơ mi ra, nói: “Nhìn không?”
Hải Tú nhìn lướt qua, thấy không có chỗ nào tím bầm thì dời mắt không dám nhìn nữa, cúi đầu cài lại nút áo cho hắn, “Tớ đi lấy thuốc cho cậu, bôi thuốc rồi nói tiếp.”
Cậu vừa nói vừa đi ra ngoài, Phong Phi ngoan ngoãn đi theo, thầm mừng vì Hải Tú bình tĩnh hơn hắn nghĩ.
Hải Tú tìm hộp y tế, tìm được một chai thuốc tiêu sưng dạng phun. Cậu đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi gật đầu nói: “Dùng cái này được.”
Hắn ngồi xuống cái tay vịn salon, cười nói: “Đừng nghiêm trọng quá, hôm nay đỡ nhiều rồi.”
Hải Tú không đáp lại, đi tới trước mặt hắn nói: “Nhắm mắt.”
Hắn nghe lời nhắm mắt lại.
Phong Phi lớn lên rất đẹp trai, vết bầm trên mặt lại tăng thêm cho hắn chút lãng tử, nhìn qua hấp dẫn cực kì. Hải Tú thất thần mấy giây rồi vội vàng lắc đầu, lấy tay che kín miệng hắn rồi xịt tí thuốc lên khóe miệng và gò má hắn.
Cậu làm đúng theo hướng dẫn sử dụng, phun một ít thuốc lên bông y tế rồi lau lên chỗ nghiêm trọng nhất là vết bầm.
Vẻ mặt Hải Tú cực kì nghiêm túc, tay lau rất nhẹ, cứ sợ làm Phong Phi đau, nhẹ nhàng như đang tu bổ một hiện vật quý giá gì vậy.
Nhìn cậu như vậy Phong Phi cũng ngứa ngáy, hai bàn tay nắm chặt thả lỏng ra, cuối cùng vẫn nhịn không được mà vươn ra sờ soạng eo Hải Tú. Hải Tú hoảng hồn nhưng lại không dám động đậy vì sợ đụng vết thương của hắn. Hắn thấy Hải Tú không tránh thì lại càng lấn tới.
“Đang bôi thuốc!” Hải Tú không biết là mình đang xấu hổ hay đang lúng túng nữa, mặt đỏ lên, “Đừng…”
“Cậu cứ lo việc của cậu đi.” Phong Phi cười, khóe miệng vì thế lại nhói lên, “Á…”
Hải Tú lập tức dừng tay, lo lắng nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ mạnh tay quá sao?”
“Không.” Hắn cười nom thật xấu xa, “Tại tôi… Aizz, thuốc này một ngày bôi mấy lần? Bôi 100 lần được không?”
Hải Tú kiềm lại nụ cười, đẩy nhẹ tay hắn, nghiêm mặt nói: “Vẫn chưa xong chuyện đâu, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn kể lại hết chuyện hôm qua cho cậu nghe, còn nhấn mạnh nói: “Thật sự không có chuyện gì, anh ấy không dám nói với ba mẹ đâu, yên tâm đi.”
Hải Tú vẫn không yên lòng nói: “Anh ấy… Không đánh cậu nữa chứ?”
Phong Phi không ngờ chuyện Hải Tú lo lại là chuyện này, trong lòng ấm áp hẳn lên, gật đầu cười nói: “Ổng dám đánh tôi nữa xem? Thật ra ổng cũng không nỡ, dù gì tôi cũng là em trai ổng mà.”
“Em trai mà còn mạnh tay như vậy…”
“Cái này hả.” Phong Phi thản nhiên nói: “Cái này có là gì.”
Hải Tú cất hộp thuốc đi, nghiêm túc nói với hắn: “Chuyện hôm qua tớ cũng có trách nhiệm… Bây giờ nghĩ lại tớ mới biết, hôm qua anh cậu cũng ám chỉ vài câu với tớ. Tớ đúng là ngu quá, không hiểu ý anh… Tớ nên nhắc nhở cậu sớm mới phải.”
Phong Phi bật cười, chưa kịp mở miệng thì Hải Tú lại nói: “Sau này tớ sẽ chú ý hơn, nhưng… nhưng cậu phải đồng ý với tớ chuyện này. Nếu sau này còn có người phát hiện, cậu không được gạt tớ như vậy nữa.”
Trong lòng cậu khó chịu không thôi, khó khăn mở miệng: “Đây là chuyện của hai đứa mình, sao cậu lại một mình đi nói chuyện với anh trai cậu được.”
Phong Phi vội vàng bảo đảm: “Được, sau này chắc chắn không gạt cậu nữa.”
Hải Tú nói: “Nói thật… Nếu tớ biết cậu tự mình chịu đựng chuyện này với ai khác nữa… Tớ sẽ hận chết bản thân.”
Hắn không cười nữa, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Hải Tú hít thở sâu, Phong Phi cười với cậu: “Chuyện qua rồi, đừng để trong lòng nữa.”
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, rồi ngay lập tức đáng thương cau mày: “Cười khó coi quá đi… Thật sự tớ đau lòng lắm đó.”
“Vậy thì đừng cười, hôm nay tôi nấu cơm cho cậu.” Phong Phi đi tới trước cửa, hơi lúng túng mở cửa ra rồi cười gượng: “Cậu muốn ăn gì?”
Hải Tú làm như không thấy, đáp: “Không còn nhiều thời gian, hay ăn bánh mì trứng chiên đi.”
Phong Phi gật đầu, vén tay áo sơ mi bắt đầu làm nóng chảo. Hải Tú ngồi suy nghĩ đến xuất thần, Phong Phi nhìn cậu, sợ cậu quá để bụng nên cố gắng làm cậu phân tâm: “Nghĩ gì vậy? Tới giúp tôi đi.”
Hải Tú đi tới, đăm chiêu nói: “Tớ đang nghĩ… Sao anh cậu lại biết?”
Phong Phi ngạc nhiên, rồi liếm môi nhíu mày nói: “Đúng vậy… Sao ảnh lại biết? Hôm qua anh ấy tới rất sớm, chắc chắn là tìm cái gì đó… Nhưng trong nhà có đồ gì đâu nhỉ?”
Trong nhà có bà giúp việc nên Phong Phi và Hải Tú cũng rất chú ý, quần áo đều để hai tủ riêng, phân biệt rõ ràng.
Phong Phi nói: “Thôi kệ đi, dù gì ảnh cũng biết rồi.”
Hải Tú đành phải bỏ qua, lại gần giúp Phong Phi, bận rộn một hồi thì nhỏ giọng hỏi: “Hai anh em cậu… Thích đánh nhau vậy hả?”
Phong Phi mờ mịt: “Hả? Ừ, nói chuyện không được thì đánh nhau thôi? Với lại… Đã cãi như vậy rồi, không đánh ai mà nhịn được?”
Hải Tú hơi sợ hãi, yếu ớt nói: “Vậy sau này hai đứa mình cãi nhau… Cậu đừng có mạnh tay quá nha…”
Hắn hiểu ngay cậu đang lo vấn đề gì, nổi đóa lên: “Đó là với ổng! Còn cậu sao đánh được? Anh tôi cũng đâu có vũ phu, chị dâu tôi cầm dao xước có miếng da ổng cũng đau lòng muốn chết rồi, ổng có nỡ đánh chị ấy đâu?”
Hải Tú hâm mộ nói: “Anh cậu tốt với chị dâu quá vậy?”
“Tôi cũng vậy mà!” Nỗi oan này hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch, “Cậu nghĩ tôi đánh cậu thật hả? Tôi mà đánh cậu á?”
Hải Tú nhỏ giọng trả lời: “Không… Cậu không đánh đâu, đúng chứ?”
“Cậu!!”
Hắn giận dữ lại gần cậu, Hải Tú theo bản năng nhắm chặt hai mắt, lại cảm nhận được nụ hôn dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn rơi trên môi mình.
Phong Phi buông cậu ra, lạnh giọng nói: “Còn cảm thấy tôi sẽ đánh cậu không?”
Cuối cùng Hải Tú cũng có được nụ hôn mà cậu trông đợi cả tối qua, tâm trạng tốt vô cùng, trong lòng vui vẻ, miệng cũng đầy vị ngọt, vội vàng lấy lòng hắn: “Không mà không mà, tớ biết cậu tốt nhất.”
“Thế này còn được…”
—
Nhà của Phong Hiên.
Anh dậy sớm hơn bình thường một tiếng.
Hôm qua về nhà kiểm tra camera, sợ dữ liệu trong máy tính bị Phong Phi phát hiện nên anh đã dùng laptop của mình để xem video, lúc ấy anh tức đến hồ đồ nên quên xóa đí.
Anh không thể giữ lại mấy video này của em trai mình được. Buổi sáng vừa dậy, anh đã vào phòng làm việc khởi động máy tính lên, mở thư mục lưu đống video không thiếu một cái nào hôm qua lên.
Anh mở đại một cái. Trong video, Phong Phi và Hải Tú vào nhà, cất cặp sách và áo khoác.
Phong Phi cởi áo xong thì cởi giúp Hải Tú, Hải Tú cố tránh nhưng bị hắn kéo lại, lôi cậu vào trong ngực thay cậu cởi áo khoác. Rồi hắn ôm chặt cậu, đặt cậu lên tủ giày, cúi đầu hôn lên.
Lúc đầu Hải Tú rất xấu hổ nên Phong Phi ôm chặt hông cậu. Hai đứa hôn nhau một hồi, hai tay Hải Tú lại do dự ôm lấy hắn…
Tối hôm qua, thứ Phong Hiên xem chính là đoạn video này.
Bây giờ xem lại một lần nữa, anh cũng không tức giận như lúc trước. Anh xoa xoa mặt, mắng một câu rồi định xóa đoạn video đi. Lúc này trong video, Phong Phi buông Hải Tú ra.
Hải Tú rất xấu hổ, vừa muốn đi xuống nhưng hình như Phong Phi đã nói gì đó với cậu. Hải Tú lập tức im ru, ngoan ngoãn ngồi trên tủ giày.
Phong Hiên nhíu mày.
Trong video, Phong Phi ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu. Hải Tú sợ cứ rút chân lại, liên tục lắc đầu nhưng chân đã bị Phong Phi nắm. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, cười cười cởi giày ra, lại cầm dép mang vào cho cậu.
Rồi hắn đứng dậy, ôm người xuống, lại cúi đầu hôn lên môi cậu, kéo cậu vào nhà.
Phong Hiên mệt mỏi thở dài.
Hôm qua hắn nói với anh – cả đời này chỉ có mình cậu. Xem ra là thật rồi!
Anh xóa hết đống video đi, xóa thật sạch sẽ.
Hải Tú theo bản năng lùi về sau một bước – cậu đứng ngoài cửa mà cũng loáng thoáng thấy được sát khí bừng bừng trên người Phong Phi.
Hắn nhắm mắt lại, hít thở đều, bỏ lại cái lọ lên bàn trang điểm rồi rút mấy tờ khăn giấy ra lau sạch kem trên lòng bàn tay.
Hải Tú gượng cười: “Cái này… không sao đâu.” Cậu rất muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này, não bộ của học sinh nhất khối lập tức làm việc, rồi chợt lóe lên. Cậu nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Đúng không?”
“Không…”
Phong Phi nghiến răng – thằng cha Phong Hiên kia… đúng là không đánh không được mà…
Lúc này hắn chỉ muốn phóng thẳng đến nhà anh hai hắn, kéo ổng xuống giường rồi đập cho một trận tơi bời.
Hắn vò nát đống khăn giấy trong tay, ném lên bàn rồi buông lỏng cổ áo sơm mi, ngoắc ngoắc tay với Hải Tú: “Bảo bối tới đây, tôi giải thích cho cậu…”
Hải Tú cười trông rất mất tự nhiên, Nhìn Phong Phi xoay người lại, nụ cười trên mặt cậu dần dần cứng lại: “Cậu… khóe miệng cậu bị làm sao?”
Hắn nhìn khóe miệng bầm tím của mình trong gương, bực bội nói: “Không như cậu nghĩ đâu… Tôi sợ cậu nhìn thấy cái này nên mới tìm đại cái gì để che.”
“Cậu không bôi thuốc mà còn trét thêm mấy thứ này lên sao?” Hải Tú bực lên, lại gần hắn, nghiêm túc nói: “Bị cái gì…”
Mặt Phong Phi rõ ràng là bị đánh, nhưng sáng nay mới vừa thức dậy…
Hải Tú nhớ lại tình hình tối qua, lại nhớ đến những lời Phong Phi nói trước khi ngủ, lập tức hiểu ngay. Giọng cậu hiện rõ vẻ khó tin: “Hôm qua anh cậu đánh cậu?!”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu, Hải Tú cuống lên: “Sao anh ấy đánh cậu?”
“Vì…” Phong Phi cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói: “Anh ấy biết chuyện của hai đứa mình.”
Hải Tú kinh ngạc.
Hắn nhanh chóng nói tiếp: “Không sao đâu! Tôi nói với ảnh, ảnh không quan tâm chuyện này đâu. Thật đó, đã ổn hết rồi.”
Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Hải Tú, trong lòng lo lắng không thôi. Môi cậu run run, khó chịu đến không thốt nên lời, thật lâu sau mới nói: “Cậu… sao không nói với tớ, sao lại tự đi nói cho anh ấy…”
“Tôi không có nói, anh ấy kêu tôi ra ngoài mà nhớ không? Ảnh hỏi thẳng, tôi cũng bất ngờ lắm.”
Nếu biết trước, hắn đã không đưa cậu về nhà rồi.
Phong Phi nuốt xuống nửa câu sau, kéo Hải Tú sang ngồi trên song cửa sổ, giải thích cho cậu: “Thật ra thì… Nói tôi tự nói cũng đúng. Anh ấy chỉ ám chỉ với tôi mấy câu thôi, nhưng tôi không kiềm chế được nên chọc giận anh ấy. Ảnh nổi điên lên nên cũng không kiềm chế được… Hai đứa cãi nhau, ảnh cãi không lại tôi nên tặng tôi cái này đây.”
Hải Tú đau lòng nhìn hắn: “Chỉ có chỗ này hả?”
Hắn ngừng lại một chút, rồi cười nói: “Tôi cởi hết ra cho cậu nhìn nhé?”
“Cậu…” Hải Tú cuống lên, nhưng lại không nỡ to tiếng với hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy… Không đánh chỗ khác đúng không?”
Phong Phi gật đầu, cởi mấy nút áo sơ mi ra, nói: “Nhìn không?”
Hải Tú nhìn lướt qua, thấy không có chỗ nào tím bầm thì dời mắt không dám nhìn nữa, cúi đầu cài lại nút áo cho hắn, “Tớ đi lấy thuốc cho cậu, bôi thuốc rồi nói tiếp.”
Cậu vừa nói vừa đi ra ngoài, Phong Phi ngoan ngoãn đi theo, thầm mừng vì Hải Tú bình tĩnh hơn hắn nghĩ.
Hải Tú tìm hộp y tế, tìm được một chai thuốc tiêu sưng dạng phun. Cậu đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi gật đầu nói: “Dùng cái này được.”
Hắn ngồi xuống cái tay vịn salon, cười nói: “Đừng nghiêm trọng quá, hôm nay đỡ nhiều rồi.”
Hải Tú không đáp lại, đi tới trước mặt hắn nói: “Nhắm mắt.”
Hắn nghe lời nhắm mắt lại.
Phong Phi lớn lên rất đẹp trai, vết bầm trên mặt lại tăng thêm cho hắn chút lãng tử, nhìn qua hấp dẫn cực kì. Hải Tú thất thần mấy giây rồi vội vàng lắc đầu, lấy tay che kín miệng hắn rồi xịt tí thuốc lên khóe miệng và gò má hắn.
Cậu làm đúng theo hướng dẫn sử dụng, phun một ít thuốc lên bông y tế rồi lau lên chỗ nghiêm trọng nhất là vết bầm.
Vẻ mặt Hải Tú cực kì nghiêm túc, tay lau rất nhẹ, cứ sợ làm Phong Phi đau, nhẹ nhàng như đang tu bổ một hiện vật quý giá gì vậy.
Nhìn cậu như vậy Phong Phi cũng ngứa ngáy, hai bàn tay nắm chặt thả lỏng ra, cuối cùng vẫn nhịn không được mà vươn ra sờ soạng eo Hải Tú. Hải Tú hoảng hồn nhưng lại không dám động đậy vì sợ đụng vết thương của hắn. Hắn thấy Hải Tú không tránh thì lại càng lấn tới.
“Đang bôi thuốc!” Hải Tú không biết là mình đang xấu hổ hay đang lúng túng nữa, mặt đỏ lên, “Đừng…”
“Cậu cứ lo việc của cậu đi.” Phong Phi cười, khóe miệng vì thế lại nhói lên, “Á…”
Hải Tú lập tức dừng tay, lo lắng nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ mạnh tay quá sao?”
“Không.” Hắn cười nom thật xấu xa, “Tại tôi… Aizz, thuốc này một ngày bôi mấy lần? Bôi 100 lần được không?”
Hải Tú kiềm lại nụ cười, đẩy nhẹ tay hắn, nghiêm mặt nói: “Vẫn chưa xong chuyện đâu, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn kể lại hết chuyện hôm qua cho cậu nghe, còn nhấn mạnh nói: “Thật sự không có chuyện gì, anh ấy không dám nói với ba mẹ đâu, yên tâm đi.”
Hải Tú vẫn không yên lòng nói: “Anh ấy… Không đánh cậu nữa chứ?”
Phong Phi không ngờ chuyện Hải Tú lo lại là chuyện này, trong lòng ấm áp hẳn lên, gật đầu cười nói: “Ổng dám đánh tôi nữa xem? Thật ra ổng cũng không nỡ, dù gì tôi cũng là em trai ổng mà.”
“Em trai mà còn mạnh tay như vậy…”
“Cái này hả.” Phong Phi thản nhiên nói: “Cái này có là gì.”
Hải Tú cất hộp thuốc đi, nghiêm túc nói với hắn: “Chuyện hôm qua tớ cũng có trách nhiệm… Bây giờ nghĩ lại tớ mới biết, hôm qua anh cậu cũng ám chỉ vài câu với tớ. Tớ đúng là ngu quá, không hiểu ý anh… Tớ nên nhắc nhở cậu sớm mới phải.”
Phong Phi bật cười, chưa kịp mở miệng thì Hải Tú lại nói: “Sau này tớ sẽ chú ý hơn, nhưng… nhưng cậu phải đồng ý với tớ chuyện này. Nếu sau này còn có người phát hiện, cậu không được gạt tớ như vậy nữa.”
Trong lòng cậu khó chịu không thôi, khó khăn mở miệng: “Đây là chuyện của hai đứa mình, sao cậu lại một mình đi nói chuyện với anh trai cậu được.”
Phong Phi vội vàng bảo đảm: “Được, sau này chắc chắn không gạt cậu nữa.”
Hải Tú nói: “Nói thật… Nếu tớ biết cậu tự mình chịu đựng chuyện này với ai khác nữa… Tớ sẽ hận chết bản thân.”
Hắn không cười nữa, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Hải Tú hít thở sâu, Phong Phi cười với cậu: “Chuyện qua rồi, đừng để trong lòng nữa.”
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, rồi ngay lập tức đáng thương cau mày: “Cười khó coi quá đi… Thật sự tớ đau lòng lắm đó.”
“Vậy thì đừng cười, hôm nay tôi nấu cơm cho cậu.” Phong Phi đi tới trước cửa, hơi lúng túng mở cửa ra rồi cười gượng: “Cậu muốn ăn gì?”
Hải Tú làm như không thấy, đáp: “Không còn nhiều thời gian, hay ăn bánh mì trứng chiên đi.”
Phong Phi gật đầu, vén tay áo sơ mi bắt đầu làm nóng chảo. Hải Tú ngồi suy nghĩ đến xuất thần, Phong Phi nhìn cậu, sợ cậu quá để bụng nên cố gắng làm cậu phân tâm: “Nghĩ gì vậy? Tới giúp tôi đi.”
Hải Tú đi tới, đăm chiêu nói: “Tớ đang nghĩ… Sao anh cậu lại biết?”
Phong Phi ngạc nhiên, rồi liếm môi nhíu mày nói: “Đúng vậy… Sao ảnh lại biết? Hôm qua anh ấy tới rất sớm, chắc chắn là tìm cái gì đó… Nhưng trong nhà có đồ gì đâu nhỉ?”
Trong nhà có bà giúp việc nên Phong Phi và Hải Tú cũng rất chú ý, quần áo đều để hai tủ riêng, phân biệt rõ ràng.
Phong Phi nói: “Thôi kệ đi, dù gì ảnh cũng biết rồi.”
Hải Tú đành phải bỏ qua, lại gần giúp Phong Phi, bận rộn một hồi thì nhỏ giọng hỏi: “Hai anh em cậu… Thích đánh nhau vậy hả?”
Phong Phi mờ mịt: “Hả? Ừ, nói chuyện không được thì đánh nhau thôi? Với lại… Đã cãi như vậy rồi, không đánh ai mà nhịn được?”
Hải Tú hơi sợ hãi, yếu ớt nói: “Vậy sau này hai đứa mình cãi nhau… Cậu đừng có mạnh tay quá nha…”
Hắn hiểu ngay cậu đang lo vấn đề gì, nổi đóa lên: “Đó là với ổng! Còn cậu sao đánh được? Anh tôi cũng đâu có vũ phu, chị dâu tôi cầm dao xước có miếng da ổng cũng đau lòng muốn chết rồi, ổng có nỡ đánh chị ấy đâu?”
Hải Tú hâm mộ nói: “Anh cậu tốt với chị dâu quá vậy?”
“Tôi cũng vậy mà!” Nỗi oan này hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch, “Cậu nghĩ tôi đánh cậu thật hả? Tôi mà đánh cậu á?”
Hải Tú nhỏ giọng trả lời: “Không… Cậu không đánh đâu, đúng chứ?”
“Cậu!!”
Hắn giận dữ lại gần cậu, Hải Tú theo bản năng nhắm chặt hai mắt, lại cảm nhận được nụ hôn dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn rơi trên môi mình.
Phong Phi buông cậu ra, lạnh giọng nói: “Còn cảm thấy tôi sẽ đánh cậu không?”
Cuối cùng Hải Tú cũng có được nụ hôn mà cậu trông đợi cả tối qua, tâm trạng tốt vô cùng, trong lòng vui vẻ, miệng cũng đầy vị ngọt, vội vàng lấy lòng hắn: “Không mà không mà, tớ biết cậu tốt nhất.”
“Thế này còn được…”
—
Nhà của Phong Hiên.
Anh dậy sớm hơn bình thường một tiếng.
Hôm qua về nhà kiểm tra camera, sợ dữ liệu trong máy tính bị Phong Phi phát hiện nên anh đã dùng laptop của mình để xem video, lúc ấy anh tức đến hồ đồ nên quên xóa đí.
Anh không thể giữ lại mấy video này của em trai mình được. Buổi sáng vừa dậy, anh đã vào phòng làm việc khởi động máy tính lên, mở thư mục lưu đống video không thiếu một cái nào hôm qua lên.
Anh mở đại một cái. Trong video, Phong Phi và Hải Tú vào nhà, cất cặp sách và áo khoác.
Phong Phi cởi áo xong thì cởi giúp Hải Tú, Hải Tú cố tránh nhưng bị hắn kéo lại, lôi cậu vào trong ngực thay cậu cởi áo khoác. Rồi hắn ôm chặt cậu, đặt cậu lên tủ giày, cúi đầu hôn lên.
Lúc đầu Hải Tú rất xấu hổ nên Phong Phi ôm chặt hông cậu. Hai đứa hôn nhau một hồi, hai tay Hải Tú lại do dự ôm lấy hắn…
Tối hôm qua, thứ Phong Hiên xem chính là đoạn video này.
Bây giờ xem lại một lần nữa, anh cũng không tức giận như lúc trước. Anh xoa xoa mặt, mắng một câu rồi định xóa đoạn video đi. Lúc này trong video, Phong Phi buông Hải Tú ra.
Hải Tú rất xấu hổ, vừa muốn đi xuống nhưng hình như Phong Phi đã nói gì đó với cậu. Hải Tú lập tức im ru, ngoan ngoãn ngồi trên tủ giày.
Phong Hiên nhíu mày.
Trong video, Phong Phi ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu. Hải Tú sợ cứ rút chân lại, liên tục lắc đầu nhưng chân đã bị Phong Phi nắm. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, cười cười cởi giày ra, lại cầm dép mang vào cho cậu.
Rồi hắn đứng dậy, ôm người xuống, lại cúi đầu hôn lên môi cậu, kéo cậu vào nhà.
Phong Hiên mệt mỏi thở dài.
Hôm qua hắn nói với anh – cả đời này chỉ có mình cậu. Xem ra là thật rồi!
Anh xóa hết đống video đi, xóa thật sạch sẽ.
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa