Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 49
Hải Tú trả lời tin nhắn xong thì xấu hổ cực kì, vội cất điện thoại đi, chuyên tâm làm việc tiếp.
6h là hết giờ học, giáo viên ngồi quản lớp tới 5h – đồng hồ vừa đúng 5h là thầy dặn dò mọi người chăm chỉ ngồi học rồi rời đi. Ở đây đều là một đám học sinh xuất sắc hận không thể được học thêm, nên thầy có đi thì mọi người vẫn rất nghiêm túc, lớp học vẫn yên tĩnh như ban đầu, chỉ nghe được tiếng bút sột soạt trên giấy.
Hơn 5h một chút, Phong Phi đi chơi đã xong thì quay lại, tay còn xách thêm một túi đồ. Hắn đi vào từ cửa sau, rón rén đến bên cạnh Hải Tú, ngồi xuống rồi thấp giọng nói: “Thầy đâu?”
Hải Tú nói nhỏ: “Thầy về rồi.”
Hắn không hiểu nhìn xung quanh: “Vậy sao mọi người còn chưa về? Trời tối rồi.”
Hải Tú lắc đầu: “Chưa hết giờ mà, sao mà đi được, 6h mới tan học.”
Đối với đám người luôn tự ràng buộc mình như vậy, Phong Phi chỉ biết rùng mình. Hải Tú nhìn túi đồ của hắn, hỏi nhỏ: “Cậu mua gì vậy?”
“Hai cái áo sơ-mi.” Phong Phi mở túi đồ ra cho Hải Tú nhìn, “Cùng một kiểu, mua cỡ của hai tụi mình thôi.”
Hải Tú lại được ăn đường, thò đầu vào xem áo. Phong Phi bật cười: “Lát về nhà rồi thử, không vừa thì tôi đi đổi lại, chắc không sao đâu… À, cho cậu cái này.”
Hắn lấy từ trong áo khoác ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Hải Tú. Hai mắt cậu lập tức sáng lên,vui vẻ nói: “A, takoyaki!!”
Phong Phi cười: “Lúc tôi mua vé thì thấy cạnh rạp phim có một quán bán đồ Nhật, nhớ cậu thích ăn nên mới chạy qua mua đó. Mau ăn đi, còn nóng.”
Hắn mở hộp ra, cầm cái nĩa nhỏ đưa cho Hải Tú: “Đói bụng không?”
Mắt Hải Tú thì dán chặt vào mấy viên bánh bạch tuộc, gật đầu liên tục – ngồi học cả buổi chiều, cậu đã đói lắm rồi!
Dĩ nhiên, người đói bụng không chỉ có mình Hải Tú.
Trưa nay chưa tới 12h, mọi người đã phải ăn cơm hết, ăn vội ăn vàng, không có mấy ai ăn no. Trải qua một buổi chiều với cường độ học tập cao, bụng đứa nào đứa nấy đều sôi ùng ục. May là chỗ của Phong Phi và Hải Tú là gần chót mà lúc mở hộp bánh ra, mùi thơm vẫn lan tỏa khắp lớp. Bạn nam ngồi gần hai người không cần nhìn cũng biết bọn họ đang ăn gì, đành phải cắn răng giả bộ không ngửi thấy, ôm bụng đói thầm khóc mà học bài.
Hải Tú xiên một cái đút cho Phong Phi, hắn lắc đầu cười.
Hải Tú than thở: “Trước đây cậu cũng thích lắm mà? Cái này ngon quá trời!”
“Tôi không thấy ngon nên không thích ăn.” Phong Phi giục cậu: “Ăn nhanh đi, nguội mất bây giờ.”
Hải Tú nhanh chóng bỏ viên bánh vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Có tới 6 viên lận, cậu không ăn là tớ ăn hết 5 viên còn lại đó nha.”
Phong Phi cố gắng nhịn cười, gật đầu nói: “Ừ.”
“À, lúc nãy tôi đi mua đó…” Phong Phi nói, “Nhân viên tiệm đó hỏi tôi là mua cho bạn gái phải không.”
Hải Tú nuốt miếng bánh trong miệng, dè dặt nói: “Cậu nói sao?”
Điện thọai Phong Phi chợt reo lên, hắn cúi đầu nhìn, vừa nhắn tin trả lời cho đội trưởng rằng mình đã biết chỗ, vừa nói với Hải Tú: “Tôi nói không phải.”
Phong Phi nhấn phím gửi, nhìn Hải Tú: “Là mua cho bạn trai nhỏ của tôi.”
Mặt Hải Tú đỏ bừng, lặng lẽ xiên một viên bạch tuột nữa bỏ vào miệng, cảm thấy bánh bạch tuột ăn với mù tạc mà ngọt quá trời.
Phong Phi mỉm cười nhìn cậu, lấy vai huých cậu một cái, “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Hải Tú quay đầu sang chỗ khác, nhìn tường cười ngu một hồi, rồi mới xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng quậy… Các bạn khác nghe hết bây giờ.”
Phong Phi chỉ cười cười không lên tiếng, tiếp tục chơi di động.
Thật ra là Hải Tú lo lắng hơi quá. Cái thực sự quấy rầy đám bạn học chính là mùi bánh thơm nồng kia kìa, chứ không phải hành động hay lời nói gì của hai đứa cả.
Hương vị đậm đà, bạch tuộc tươi được luộc qua nằm trong nhân bánh, thêm miếng bắp cải, thêm miếng tương cà, phủ lên một nhúm cá bào, lại rắc thêm vụn rong biển tươi… Vừa đúng 6h, đám học sinh bị đói nãy giờ cuối cùng cũng được giải thoát, lục tục ôm cặp lên, lao ra khỏi phòng học.
Hải Tú từ tốn thu dọn đồ, nhìn đồng hồ hỏi: “Đi chỗ nào vậy? Bây giờ đi luôn hay sao?”
“Cá nướng Vu Sơn.” Phong Phi cất điện thoại, nhìn đống bài tập lộn xộn trên bàn thì do dự nói: “Thôi đừng dọn, để đây luôn đi, ngày mai cũng đến học mà.”
Hải Tú ngạc nhiên: “Để đây?”
“Ừ… Đỡ mệt.” Hắn lơ đãng nói: “Cặp cũng để đây đi, vứt luôn cũng được, chỗ này cậu nói trường mình thuê rồi mà đúng không? Người khác không vào được đâu.”
Phong Phi hiếm khi lại tùy tiện như vậy, Hải Tú lập tức cảm thấy kì lạ, cậu nói: “Nhưng mà chỗ này có khóa cửa đâu, lỡ buổi tối có ai đến tự học thì sao? Còn có người tới dọn dẹp nữa, mang về đi, đâu có nặng đâu, mất sách không nói, nhưng mà mất ghi chép trong sách thì mệt đấy, học lại rất khổ.”
Phong Phi không phản bác, hờ hững đáp lại một câu, lại nói: “Vậy đem mấy cuốn sách này bỏ hết vào cặp tôi đi.”
Nói xong, hắn không đợi Hải Tú trả lời đã nhét hết sách vở vào trong cặp mình. Thậm chí, hắn còn xếp gọn cặp Hải Tú lại rồi nhét vào cặp mình luôn.
Xong xuôi, hắn vác cặp và túi đồ lên, nhìn Hải Tú vẫn còn đơ ra, nói: “Đi thôi.”
“Ừ ừ.”
Hải Tú không hiểu gì cả, bị Phong Phi kéo ra khỏi lớp học.
Địa điểm tụ họp cũng không quá xa, vào thang máy rồi, Phong Phi nhìn gương phản chiếu chỉnh lại đầu tóc, đưa cặp cho Hải Tú cầm: “Chỉnh tóc xíu, cậu cầm giùm một lát.”
Hải Tú cầm lấy cặp hắn, ngơ ngác nhìn Phong Phi đang chỉnh lại đầu tóc cho thật gọn gàng.
Cậu nhìn hình ảnh trong gương, muốn cười mà không dám cười: “Phong Phi… cậu sợ bọn họ biết cậu đi học thêm nên mới… giấu đi một cái cặp, còn bắt tớ đeo để bọn họ tưởng có mình tớ học thôi, đúng không?”
Phong Phi: “…”
Hiếm khi nào hắn lại lúng túng như vậy, trừng mắt nhìn Hải Tú. Hải Tú nhịn không được bật cười, rồi lập tức cúi đầu ngậm chặt miệng, nhưng vẫn không kiềm được tiếng hì hì phát ra liên tục. Phong Phi nhắm mắt lại, giật lấy cái cặp, nghiến răng nói: “Không phải!!”
Hải Tú lập tức bảo đảm: “Trưa nay cậu nói gì tớ nhớ mà, chuyện cậu học thêm nhất định không được nói cho bọn họ biết.”
Hắn liếc cậu một cái, chán nản nói: “Mất mặt quá…”
Hải Tú che miệng cười to một hồi, lúc thang máy lên tới thì giành lấy cái cặp, nháy mắt với Phong Phi: “Cậu đừng lo, chỉ có hai chúng ta biết.”
Phong Phi hậm hực kéo cậu vào phòng mà đội trưởng đã đặt trước.
Vì kẹt xe nên hai đứa đến trễ nhất. Phong Phi tự phạt một ly, cụng ly với đội trưởng một cái, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Trừ Hà Hạo cứ liên tục hỏi Hải Tú hôm nay hai người đi đâu thì cũng không ai quan tâm đến hôm nay hắn và Hải Tú đã làm gì. Trong lòng cậu cứ cười mãi không ngừng, lẳng lặng nghe mọi người trò chuyện, còn mình thì chăm chú ăn.
Bạn gái của đội trưởng cũng tới. Đội trưởng cực kì săn sóc cô ấy, lâu lâu còn gắp thức ăn cho cô, liên tục cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với bạn gái, khiến đám con gái còn lại hâm mộ không thôi. Phong Phi gắp cho Hải Tú một miếng cá nướng đã nhặt hết xương, thấp giọng hỏi: “Bạn trai cậu tốt hơn đúng không?”
Hải Tú gật đầu cười, Phong Phi hừ một tiếng, tiếp tục uống với đám bạn.
Một bữa ăn tốn mất hai giờ, mọi người đều muốn tìm thêm một chỗ đi tăng hai. Đội trưởng kéo Phong Phi mãi không buông, hắn lắc đầu nói: “Không được, mai cậu ấy còn phải đi học, phải về sớm.”
Đội trưởng uống hơi nhiều, cố gắng nhìn sang Hải Tú, lại nhìn Phong Phi, nói: “Cậu ấy về, mày ở lại.”
Phong Phi cười: “Không có tao cậu ấy không về được đâu, chìa khóa nhà tao giữ mà.”
“Vậy… mày đưa chìa khóa cho cậu ấy đi.”
Đội trưởng mơ mơ màng màng khuyên Hải Tú ở lại chơi. Hà Hạo nhìn không nổi nữa, bèn kéo đội trưởng đi.
Phong Phi tặng Hà Hạo một cái hôn gió rồi kéo Hải Tú đi.
Tửu lượng của hắn không tốt, hôm nay uống nhiều hơn hai ly đã thấy xây xẩm mặt mày. Hải Tú lo lắng xe cứ vòng tới vòng lui như vậy thì hắn sẽ say xe, nên chỉ tới chân núi thì bảo tài xế dừng lại. Phong Phi nhíu mày: “Không sao, tối rồi, trời còn lạnh nữa, xuống xe làm gì?”
“Vừa nãy ăn hơi nhiều, tớ muốn đi bộ tiêu cơm, mặc quần áo nhiều vậy không sợ lạnh đâu.” Hải Tú quàng chặt lại khăn choàng cho Phong Phi, trả tiền cho tài xế, “Xuống xe thôi.”
Phong Phi theo cậu xuống xe, trên đường không một bóng người. Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắn biết – Hải Tú sợ hắn khó chịu nên mới xuống xe, nhưng cũng không nói. Hai đứa nắm tay nhau, từ từ lên núi.
“Cậu mắc ói không?” Hải Tú lo lắng nhìn hắn, lại nói: “Mẹ nói với tớ là không được uống nhiều rượu, không tốt cho thân thể chút nào… Khả năng của gan đối với rượu là có hạn, cậu mà uống nhanh quá thì gan sẽ tổn thương…”
Hắn cười với cậu: “Như vậy hả?”
Hải Tú nói: “Ừ, cậu đừng có uống nhiều.”
Phong Phi gật đầu: “Nghe cậu.”
Đường lên núi rất vắng lặng, gió cũng không có, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người trên tuyết. Phong Phi đột nhiên cười nói: “Cậu nhớ không? Hôm tết dương lịch đó.”
Hải Tú nhìn hắn, gật đầu: “Ừ?”
“Ngày đó tuyết rơi rất nhiều, gió thổi phần phật, tuyết trên đường cũng sắp qua mắt cá chân tôi, tôi vượt qua đoạn đường này như thế đó.” Hắn liếm đôi môi hơi khô, nói: “Đố cậu lúc đó tôi nghĩ gì?”
Chóp mũi Hải Tú bị lạnh nên đỏ ửng lên. Cậu nhớ lại hôm đó, cả người Phong Phi đầy tuyết, vừa đau lòng vừa ngọt ngào, lắc đầu nói: “Không, không biết.”
“Hôm đó đúng là một ngày đen đủi, máy bay bị hoãn, tới nơi thì tuyết rơi dày đặc, tài xế không chịu chạy xe lên, má nó!” Hắn nói xong thì cũng bật cười, chửi một câu rồi nói tiếp: “Lúc lội tuyết đi ấy, tôi đã nghĩ – nếu trước nửa đêm có thể gặp được cậu, thì chắc chắn là ông trời đã thành toàn cho duyên phận của chúng ta.”
Mà hôm đó, Phong Phi gặp Hải Tú trước nửa đêm thật.
Hắn liếc sang nhìn cậu, góc nghiêng đẹp trai đến nỗi Hải Tú cứ lom lom nhìn mãi, hắn cười nói: “Nếu thật sự là nhân duyên trời định, thì hai chúng ta chính là trời sinh một đôi.”
Tim Hải Tú đập ‘thịch’ một cái.
Cậu hít hít mũi, ra sức chớp chớp mắt, nói: “Vốn là vậy mà!”
Hắn gật đầu: “Ừ, lúc sắp đến nhà nghe được cậu gọi điện thoại, nghe được chuyện cậu mặc áo ngủ của tôi, tôi vui lắm luôn, đúng là không uổng công khó nhọc trở về.”
Hải Tú cười rộ lên, xấu hổ nói: “Mà sao… cậu lại nhắc đến chuyện này?”
“Không nói chuyện này thì nói chuyện gì?” Phong Phi nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên, “Lát nữa về nhà, cậu mặc một lần nữa nhá?”
Hải Tú cúi đầu, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “…Ừ.”
6h là hết giờ học, giáo viên ngồi quản lớp tới 5h – đồng hồ vừa đúng 5h là thầy dặn dò mọi người chăm chỉ ngồi học rồi rời đi. Ở đây đều là một đám học sinh xuất sắc hận không thể được học thêm, nên thầy có đi thì mọi người vẫn rất nghiêm túc, lớp học vẫn yên tĩnh như ban đầu, chỉ nghe được tiếng bút sột soạt trên giấy.
Hơn 5h một chút, Phong Phi đi chơi đã xong thì quay lại, tay còn xách thêm một túi đồ. Hắn đi vào từ cửa sau, rón rén đến bên cạnh Hải Tú, ngồi xuống rồi thấp giọng nói: “Thầy đâu?”
Hải Tú nói nhỏ: “Thầy về rồi.”
Hắn không hiểu nhìn xung quanh: “Vậy sao mọi người còn chưa về? Trời tối rồi.”
Hải Tú lắc đầu: “Chưa hết giờ mà, sao mà đi được, 6h mới tan học.”
Đối với đám người luôn tự ràng buộc mình như vậy, Phong Phi chỉ biết rùng mình. Hải Tú nhìn túi đồ của hắn, hỏi nhỏ: “Cậu mua gì vậy?”
“Hai cái áo sơ-mi.” Phong Phi mở túi đồ ra cho Hải Tú nhìn, “Cùng một kiểu, mua cỡ của hai tụi mình thôi.”
Hải Tú lại được ăn đường, thò đầu vào xem áo. Phong Phi bật cười: “Lát về nhà rồi thử, không vừa thì tôi đi đổi lại, chắc không sao đâu… À, cho cậu cái này.”
Hắn lấy từ trong áo khoác ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Hải Tú. Hai mắt cậu lập tức sáng lên,vui vẻ nói: “A, takoyaki!!”
Phong Phi cười: “Lúc tôi mua vé thì thấy cạnh rạp phim có một quán bán đồ Nhật, nhớ cậu thích ăn nên mới chạy qua mua đó. Mau ăn đi, còn nóng.”
Hắn mở hộp ra, cầm cái nĩa nhỏ đưa cho Hải Tú: “Đói bụng không?”
Mắt Hải Tú thì dán chặt vào mấy viên bánh bạch tuộc, gật đầu liên tục – ngồi học cả buổi chiều, cậu đã đói lắm rồi!
Dĩ nhiên, người đói bụng không chỉ có mình Hải Tú.
Trưa nay chưa tới 12h, mọi người đã phải ăn cơm hết, ăn vội ăn vàng, không có mấy ai ăn no. Trải qua một buổi chiều với cường độ học tập cao, bụng đứa nào đứa nấy đều sôi ùng ục. May là chỗ của Phong Phi và Hải Tú là gần chót mà lúc mở hộp bánh ra, mùi thơm vẫn lan tỏa khắp lớp. Bạn nam ngồi gần hai người không cần nhìn cũng biết bọn họ đang ăn gì, đành phải cắn răng giả bộ không ngửi thấy, ôm bụng đói thầm khóc mà học bài.
Hải Tú xiên một cái đút cho Phong Phi, hắn lắc đầu cười.
Hải Tú than thở: “Trước đây cậu cũng thích lắm mà? Cái này ngon quá trời!”
“Tôi không thấy ngon nên không thích ăn.” Phong Phi giục cậu: “Ăn nhanh đi, nguội mất bây giờ.”
Hải Tú nhanh chóng bỏ viên bánh vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Có tới 6 viên lận, cậu không ăn là tớ ăn hết 5 viên còn lại đó nha.”
Phong Phi cố gắng nhịn cười, gật đầu nói: “Ừ.”
“À, lúc nãy tôi đi mua đó…” Phong Phi nói, “Nhân viên tiệm đó hỏi tôi là mua cho bạn gái phải không.”
Hải Tú nuốt miếng bánh trong miệng, dè dặt nói: “Cậu nói sao?”
Điện thọai Phong Phi chợt reo lên, hắn cúi đầu nhìn, vừa nhắn tin trả lời cho đội trưởng rằng mình đã biết chỗ, vừa nói với Hải Tú: “Tôi nói không phải.”
Phong Phi nhấn phím gửi, nhìn Hải Tú: “Là mua cho bạn trai nhỏ của tôi.”
Mặt Hải Tú đỏ bừng, lặng lẽ xiên một viên bạch tuột nữa bỏ vào miệng, cảm thấy bánh bạch tuột ăn với mù tạc mà ngọt quá trời.
Phong Phi mỉm cười nhìn cậu, lấy vai huých cậu một cái, “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Hải Tú quay đầu sang chỗ khác, nhìn tường cười ngu một hồi, rồi mới xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng quậy… Các bạn khác nghe hết bây giờ.”
Phong Phi chỉ cười cười không lên tiếng, tiếp tục chơi di động.
Thật ra là Hải Tú lo lắng hơi quá. Cái thực sự quấy rầy đám bạn học chính là mùi bánh thơm nồng kia kìa, chứ không phải hành động hay lời nói gì của hai đứa cả.
Hương vị đậm đà, bạch tuộc tươi được luộc qua nằm trong nhân bánh, thêm miếng bắp cải, thêm miếng tương cà, phủ lên một nhúm cá bào, lại rắc thêm vụn rong biển tươi… Vừa đúng 6h, đám học sinh bị đói nãy giờ cuối cùng cũng được giải thoát, lục tục ôm cặp lên, lao ra khỏi phòng học.
Hải Tú từ tốn thu dọn đồ, nhìn đồng hồ hỏi: “Đi chỗ nào vậy? Bây giờ đi luôn hay sao?”
“Cá nướng Vu Sơn.” Phong Phi cất điện thoại, nhìn đống bài tập lộn xộn trên bàn thì do dự nói: “Thôi đừng dọn, để đây luôn đi, ngày mai cũng đến học mà.”
Hải Tú ngạc nhiên: “Để đây?”
“Ừ… Đỡ mệt.” Hắn lơ đãng nói: “Cặp cũng để đây đi, vứt luôn cũng được, chỗ này cậu nói trường mình thuê rồi mà đúng không? Người khác không vào được đâu.”
Phong Phi hiếm khi lại tùy tiện như vậy, Hải Tú lập tức cảm thấy kì lạ, cậu nói: “Nhưng mà chỗ này có khóa cửa đâu, lỡ buổi tối có ai đến tự học thì sao? Còn có người tới dọn dẹp nữa, mang về đi, đâu có nặng đâu, mất sách không nói, nhưng mà mất ghi chép trong sách thì mệt đấy, học lại rất khổ.”
Phong Phi không phản bác, hờ hững đáp lại một câu, lại nói: “Vậy đem mấy cuốn sách này bỏ hết vào cặp tôi đi.”
Nói xong, hắn không đợi Hải Tú trả lời đã nhét hết sách vở vào trong cặp mình. Thậm chí, hắn còn xếp gọn cặp Hải Tú lại rồi nhét vào cặp mình luôn.
Xong xuôi, hắn vác cặp và túi đồ lên, nhìn Hải Tú vẫn còn đơ ra, nói: “Đi thôi.”
“Ừ ừ.”
Hải Tú không hiểu gì cả, bị Phong Phi kéo ra khỏi lớp học.
Địa điểm tụ họp cũng không quá xa, vào thang máy rồi, Phong Phi nhìn gương phản chiếu chỉnh lại đầu tóc, đưa cặp cho Hải Tú cầm: “Chỉnh tóc xíu, cậu cầm giùm một lát.”
Hải Tú cầm lấy cặp hắn, ngơ ngác nhìn Phong Phi đang chỉnh lại đầu tóc cho thật gọn gàng.
Cậu nhìn hình ảnh trong gương, muốn cười mà không dám cười: “Phong Phi… cậu sợ bọn họ biết cậu đi học thêm nên mới… giấu đi một cái cặp, còn bắt tớ đeo để bọn họ tưởng có mình tớ học thôi, đúng không?”
Phong Phi: “…”
Hiếm khi nào hắn lại lúng túng như vậy, trừng mắt nhìn Hải Tú. Hải Tú nhịn không được bật cười, rồi lập tức cúi đầu ngậm chặt miệng, nhưng vẫn không kiềm được tiếng hì hì phát ra liên tục. Phong Phi nhắm mắt lại, giật lấy cái cặp, nghiến răng nói: “Không phải!!”
Hải Tú lập tức bảo đảm: “Trưa nay cậu nói gì tớ nhớ mà, chuyện cậu học thêm nhất định không được nói cho bọn họ biết.”
Hắn liếc cậu một cái, chán nản nói: “Mất mặt quá…”
Hải Tú che miệng cười to một hồi, lúc thang máy lên tới thì giành lấy cái cặp, nháy mắt với Phong Phi: “Cậu đừng lo, chỉ có hai chúng ta biết.”
Phong Phi hậm hực kéo cậu vào phòng mà đội trưởng đã đặt trước.
Vì kẹt xe nên hai đứa đến trễ nhất. Phong Phi tự phạt một ly, cụng ly với đội trưởng một cái, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Trừ Hà Hạo cứ liên tục hỏi Hải Tú hôm nay hai người đi đâu thì cũng không ai quan tâm đến hôm nay hắn và Hải Tú đã làm gì. Trong lòng cậu cứ cười mãi không ngừng, lẳng lặng nghe mọi người trò chuyện, còn mình thì chăm chú ăn.
Bạn gái của đội trưởng cũng tới. Đội trưởng cực kì săn sóc cô ấy, lâu lâu còn gắp thức ăn cho cô, liên tục cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với bạn gái, khiến đám con gái còn lại hâm mộ không thôi. Phong Phi gắp cho Hải Tú một miếng cá nướng đã nhặt hết xương, thấp giọng hỏi: “Bạn trai cậu tốt hơn đúng không?”
Hải Tú gật đầu cười, Phong Phi hừ một tiếng, tiếp tục uống với đám bạn.
Một bữa ăn tốn mất hai giờ, mọi người đều muốn tìm thêm một chỗ đi tăng hai. Đội trưởng kéo Phong Phi mãi không buông, hắn lắc đầu nói: “Không được, mai cậu ấy còn phải đi học, phải về sớm.”
Đội trưởng uống hơi nhiều, cố gắng nhìn sang Hải Tú, lại nhìn Phong Phi, nói: “Cậu ấy về, mày ở lại.”
Phong Phi cười: “Không có tao cậu ấy không về được đâu, chìa khóa nhà tao giữ mà.”
“Vậy… mày đưa chìa khóa cho cậu ấy đi.”
Đội trưởng mơ mơ màng màng khuyên Hải Tú ở lại chơi. Hà Hạo nhìn không nổi nữa, bèn kéo đội trưởng đi.
Phong Phi tặng Hà Hạo một cái hôn gió rồi kéo Hải Tú đi.
Tửu lượng của hắn không tốt, hôm nay uống nhiều hơn hai ly đã thấy xây xẩm mặt mày. Hải Tú lo lắng xe cứ vòng tới vòng lui như vậy thì hắn sẽ say xe, nên chỉ tới chân núi thì bảo tài xế dừng lại. Phong Phi nhíu mày: “Không sao, tối rồi, trời còn lạnh nữa, xuống xe làm gì?”
“Vừa nãy ăn hơi nhiều, tớ muốn đi bộ tiêu cơm, mặc quần áo nhiều vậy không sợ lạnh đâu.” Hải Tú quàng chặt lại khăn choàng cho Phong Phi, trả tiền cho tài xế, “Xuống xe thôi.”
Phong Phi theo cậu xuống xe, trên đường không một bóng người. Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắn biết – Hải Tú sợ hắn khó chịu nên mới xuống xe, nhưng cũng không nói. Hai đứa nắm tay nhau, từ từ lên núi.
“Cậu mắc ói không?” Hải Tú lo lắng nhìn hắn, lại nói: “Mẹ nói với tớ là không được uống nhiều rượu, không tốt cho thân thể chút nào… Khả năng của gan đối với rượu là có hạn, cậu mà uống nhanh quá thì gan sẽ tổn thương…”
Hắn cười với cậu: “Như vậy hả?”
Hải Tú nói: “Ừ, cậu đừng có uống nhiều.”
Phong Phi gật đầu: “Nghe cậu.”
Đường lên núi rất vắng lặng, gió cũng không có, chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người trên tuyết. Phong Phi đột nhiên cười nói: “Cậu nhớ không? Hôm tết dương lịch đó.”
Hải Tú nhìn hắn, gật đầu: “Ừ?”
“Ngày đó tuyết rơi rất nhiều, gió thổi phần phật, tuyết trên đường cũng sắp qua mắt cá chân tôi, tôi vượt qua đoạn đường này như thế đó.” Hắn liếm đôi môi hơi khô, nói: “Đố cậu lúc đó tôi nghĩ gì?”
Chóp mũi Hải Tú bị lạnh nên đỏ ửng lên. Cậu nhớ lại hôm đó, cả người Phong Phi đầy tuyết, vừa đau lòng vừa ngọt ngào, lắc đầu nói: “Không, không biết.”
“Hôm đó đúng là một ngày đen đủi, máy bay bị hoãn, tới nơi thì tuyết rơi dày đặc, tài xế không chịu chạy xe lên, má nó!” Hắn nói xong thì cũng bật cười, chửi một câu rồi nói tiếp: “Lúc lội tuyết đi ấy, tôi đã nghĩ – nếu trước nửa đêm có thể gặp được cậu, thì chắc chắn là ông trời đã thành toàn cho duyên phận của chúng ta.”
Mà hôm đó, Phong Phi gặp Hải Tú trước nửa đêm thật.
Hắn liếc sang nhìn cậu, góc nghiêng đẹp trai đến nỗi Hải Tú cứ lom lom nhìn mãi, hắn cười nói: “Nếu thật sự là nhân duyên trời định, thì hai chúng ta chính là trời sinh một đôi.”
Tim Hải Tú đập ‘thịch’ một cái.
Cậu hít hít mũi, ra sức chớp chớp mắt, nói: “Vốn là vậy mà!”
Hắn gật đầu: “Ừ, lúc sắp đến nhà nghe được cậu gọi điện thoại, nghe được chuyện cậu mặc áo ngủ của tôi, tôi vui lắm luôn, đúng là không uổng công khó nhọc trở về.”
Hải Tú cười rộ lên, xấu hổ nói: “Mà sao… cậu lại nhắc đến chuyện này?”
“Không nói chuyện này thì nói chuyện gì?” Phong Phi nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên, “Lát nữa về nhà, cậu mặc một lần nữa nhá?”
Hải Tú cúi đầu, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “…Ừ.”
Tác giả :
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa