nội dung
Mùi hoa sữa thoảng qua rất nhẹ, thơm đến nồng nàn. Em vẫn hay nói với tôi rằng:
- Em là cô nàng đỏng đảnh!
Tôi chỉ lặng im.
Thực ra em là cô gái cá tính, và điều đó khiến em cuốn hút. Nhưng tôi không bao giờ nói với em về điều này cả.
***
Truyện ngắn " Nhớ một mùa hoa sữa "
Tôi nhớ khi tôi mới chân ướt chân ráo xuống thành phố, em bảo tôi làm xe ôm trở em lên phố cổ, lúc đó tôi hơi chột dạ, suy nghĩ đắn đo suốt cả ngày trời cuối cùng tôi quyết định phải nói sự thực với em, "bệnh sĩ gái" vốn là một con dao hai lưỡi, có thể lấy được điểm tuyệt đối nhưng cũng có thể bị trượt điểm về "mo". Thế là trước giờ hẹn tôi nhắn cho em:
- Anh không biết tí gì về đường HN, càng chưa từng đi xe lên mạn phố cổ, anh không sợ lạc đường, chỉ sợ đi sai làn đường bị công an túm cả đôi.
Em cười khúc kha khúc khích:
- Đã có em ngồi phía sau đạo diễn rồi mà anh còn sợ sao?
- Em thích đi hóng gió trong mùi hương hoa sữa chứ gì! Anh biết mấy con đường mới phía ngoại thành, đường thoáng mát, ít người qua lại...
Tôi còn chưa nói hết câu em đã nhảy bổ vào chặn ngang chặn dọc:
- Em sợ mấy con đường vắng vẻ lắm! Anh có tà ý gì mà đưa người ta đi trên những con đường đó.
- Em chỉ giỏi hiểu lầm, anh là sợ mấy con đường nhằng nhịt trên phố, anh chưa quen...
- Kể cả anh không có tà ý gì thì e sợ kẻ lạ có tà ý, anh biết bao vụ nam thanh nữ tú ôm nhau trên xe rồi bị kẻ xấu tấn công chưa...
Và tôi bị em dọa cho một trận sợ đến mất sạch cả ý tưởng đưa ai đó cùng đi dạo trên con đường hoa sữa mới.
Em luôn tự vỗ ngực vênh váo nói với tôi rằng "con đường hoa sữa này là của em, do em khám phá, nên sau này cấm được đưa cô bạn nào ngoài em đi trên con đường của em". Tất nhiên cả thiên hạ này đều biết nó là con đường của thiên hạ, còn ai là người khám phá ra thì chắc phải hỏi người đã đem cây hoa sữa đến đó trồng, nhưng con đường là của em trong mắt anh thì đúng là thật.
Tôi thích chở em tà tà đi trên con đường Hoàng Diệu, nghe gió thổi lá vàng xào xạc bay trên vỉa hè bình yên, để tận hưởng cảm giác lắng đọng của thời gian giữa bộn bề náo nhiệt của đô thị trẻ, con đường như được trang bị bởi kính cường lực phản chắn lại mọi tiếng động ồn ào, em ngồi phía sau xe nhè nhẹ vòng tay ôm, tôi khẽ giật mình liếc nhìn xuống những ngón tay búp măng trắng trẻo, sau mấy giây kịp trấn tĩnh lại tôi bất giác cười vu vơ, có ngờ đâu bị em nhìn thấy được qua gương chiếu hậu, em nói bằng cái giọng đỏng đảnh của mình:
- Anh đừng tưởng bở, tại con đường này nhiều cây xanh quá khiến em hơi lạnh...
- Anh rất thích những ngôi biệt thự cổ kính trên con đường này, nhìn trầm tư như nhà triết gia em nhỉ?
- Thế anh cười vì điều gì?
- À! Vì em làm anh giật mình!
Thế là em nhéo cho tôi một cái rõ đau ngay mạn sườn, khiến tôi chỉ biết tự trách bản thân sao mình quá dại miệng.
Dưới sự chỉ đạo của em tôi thong dong lái xe qua đường Nguyễn Du, người xe tấp nập, ánh sáng của chốn phồn hoa quyện trong mùi hương hoa sữa, giọng em thì thầm bên tai tôi:
- Anh có biết tháng 10 mùa hoa sữa về không?
- Bây giờ đã sang tháng 11 rồi...
- Hoa sữa còn phải đón giáng sinh nữa... giáng sinh anh đưa em đến Nhà Thờ lớn nhé... trong cái lạnh của mùa đông, cảm giác quàng khăn len đi trên con đường ánh sáng ngập tràn hương hoa sữa thích thật đấy... Mùi hoa sữa bám cả vào khăn quàng cổ, về nhà còn vương vất...
Tôi mua cho em một cành hoa hoàng lan. Dường như loài hoa này chỉ bán trên khu vực Bờ Hồ thì phải, thế nên ngày thường muốn mua cho em một cành hoa hoàng lan cũng là cả vấn đề, ngập ngừng thật lâu tôi đưa ra lời đề nghị:
- Nếu em thích cuối tuần nào anh cũng đưa em đi lòng vòng lên Bờ Hồ chơi...
- Em ủng hộ cả tứ chi! Đảm bảo chỉ trong vòng một tháng "leve" đường xá trên phố của anh tăng vùn vụt... - Em vừa cười nịnh bợ vừa nói lời "vuốt đuôi" khiến tôi hào khí bừng bừng.
- Nhờ cả vào em thôi.
Hết cấp hai em bảo về thủ đô học, em nói với tôi bằng cái giọng tỉnh queo đầy phấn khích, khi đó tôi tức lắm, tức vì em được về thủ đô sang chảnh, còn tôi rõ ràng học giỏi hơn em lại phải ở nơi quê nhà, tôi tức vì em có cuộc sống đầy ánh hào quang, khi tôi nhận được thiệp mời đến dự tiệc liên hoan chia tay em về thủ đô học, tôi quyết định sẽ mua tặng em một chiếc khăn tay, tôi đã đọc và tìm hiểu rất kỹ ý nghĩa của việc tặng khăn tay chính là sự chia ly, và đó chính là điều mà tôi muốn, lúc đó tôi còn ngấm ngầm lập lời thề trong lòng rằng cả đời này tôi sẽ "bơ" em, một ngày nào đó tôi sẽ đi nước ngoài học chứ không thèm chung thành phố với em, đời tôi chắc chắn sẽ phải huy hoàng hơn em.
Suốt ba năm cấp ba tôi đã lãnh đạm và thờ ơ trước mọi tin tức về em, vậy mà khi tôi có giấy báo từ trường đại học gửi về, tối ngày hôm đó em gọi điện vào số máy bàn hẹn ngày đón tôi ở thủ đô...
Đúng như lời em nói, sau một tháng "leve" đường xá đi lên Bờ Hồ, phố cổ của tôi sành sỏi hẳn, tôi đăng kí đi làm thêm ngoài giờ học, làm Shipper chuyên giao hàng trên phố. Công việc chưa bắt đầu em gọi điện hào hứng bằng cái giọng đỏng đảnh của mình:
- Tháng lương đầu tiên đưa em lên phố cổ ăn bánh xèo đấy!
- Em có thể nhịn đói từ bây giờ, để dành bụng mà ăn cho "xả láng"...
Một hôm tôi nhận được bưu phẩm của chính mình, quà em gửi cho tôi là chiếc khăn tay ngày nào tôi đã tặng em, tôi cầm tấm thiệp có hình con đường hoa sữa mà em vẽ tay, lật sang mặt sau đọc những dòng chữ nghiêng nghiêng:
"Em chỉ cần chiếc khăn len quàng cổ mà anh tặng thôi, không cần khăn tay đâu vì em chẳng bao giờ thích khóc cả, khi anh nhận được món quà này em đang ở một phương trời khác, em có gửi ảnh và địa chỉ vào email cho anh, khi nào anh sang đây với em để em đi đón anh, ở đây không có hoa sữa nhưng khăn len vẫn có mùi hoa sữa! Anh nhớ cất tiền bánh xèo của em đi nhé!"
Tôi một mình dong xe đi trên con đường hoa sữa ngắm dòng xe qua lại - Con đường hoa sữa của em. Trước đây khi ở quê nhà tôi chỉ nghe người ta nhắc về hoa sữa trong những ca khúc trữ tình, quê chúng tôi và em không có hoa sữa,tôi chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ ưu tư về bất kỳ điều phù phiếm nào, bởi vì em là một cô gái lãng mạn, bởi vì em đã cuốn tôi vào sở thích của em, bởi vì tôi thích em nên tôi đã lưu tâm đến cả những điều phù phiếm trong cuộc sống, em luôn nhận mình là cô nàng đỏng đảnh thích mùi hương hoa sữa, nhẹ nhàng trong tiết trời se lạnh của HN, tôi nhớ đến em, dường như nghe được đâu đây trong gió lời em nói hôm nào:
- Khi cơn gió rất nhẹ rất nhẹ lướt qua anh cũng có thể cảm nhận được qua mùi hương hoa sữa, em thích nó là bởi điều mà nó đã làm được, nó khiến em cảm nhận được gió.
Lúc đó tôi chỉ biết cười trừ, lời nói của em cao siêu quá tôi không thể nào hiểu được, tôi càng không muốn tranh luận với em vì tôi sợ sẽ khiến em giận dỗi, tôi sợ những cuộc chiến tranh lạnh, vì cuộc sống đã quá vội vã, cứ giận hờn thì thời gian dành cho nhau, thời gian để tận hưởng hạnh phúc bên nhau được bao nhiêu.
Từng dòng xe lăn bánh, tôi đã đi qua con đường hoa sữa, dường như còn đọng lại trong không gian chút hương hoa sữa cuối mùa để gió mang đi. Tôi cảm nhận được gió dù gió rất nhẹ qua mùi hương hoa sữa. Hóa ra những lời em nói ngày nào không hề cao siêu như tôi đã nghĩ. Đâu đây tiếng hát từ radio văng vẳng truyền lại một ca khúc quen thuộc "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh, hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp..."