Nhỏ Hâm! Anh Yêu Em!
Chương 16
-Con ăn xong chưa, Đình Đình?
-Rồi ạ! – Hắn buông đũa xuống, chìa tay ra, nhìn mẹ bằng đôi mắt lấp lánh - Mẹ…! Bánh của con…!
-Đây…! – Thiên Lam cười nói rồi đưa hộp bánh cho con. Hắn cười toe toét rồi xé lớp vỏ bên ngoài, bình thản ngồi thưởng thức hương vị thơm thơm bùi bùi của bí ngô; trong lòng không khỏi…..hạnh phúc (!)
-Con lên phòng lấy cặp đi! Lấy cả cho Bảo Di nữa!
-Vâng – Hắn cạp ngang cái bánh rồi trả lời. Lời vừa dứt, hắn mới nhận ra mẹ mình vừa nói cái gì – Khoan đã..! Lấy cặp cho cái con bé này á?! Mẹ, không đâu! No no no…!!! Sao con lại phải…….
-…………
-…………
-……À….À….vâng…con đi ngay đây ạ…! Con “lấy cho cả Bảo Di”!
Hắn chưa kịp nói hết vế sau thì đã bị Tiểu Di lẫn Thiên Lam nhìn cho tóe lửa, vội vàng lấp liếm lời nói trước của mình, ngoan ngoãn làm theo ý mẹ
-“Ù…uôi…! Kinh thật…!” – Hắn rùng mình nhớ lại, toát cả mồ hôi hột
-Đi đi. Nhanh lên! – Thiên Lam xua xua tay. Khi Vũ Đình hắn lên lầu rồi, Thiên Lam mới nhìn Tiểu Di, vừa gắp thức ăn cho con bé, vừa cười cười nói
-Ăn đi cháu…!
-Vâng…! Phu nhân cho cháu xin ạ…! – Nó đưa chén bằng cả hai tay để đón lấy miếng cá mà mẹ hắn gắp cho
-Ừ...!
-……….
-……….
-Bảo Di này…!
Sau một hồi chống cằm nhìn nó chăm chăm, mẹ hắn chợt lên tiếng; làm nó phải nuốt vội miếng ăn trong miệng mà trả lời
-Vâng?
-Càng nhìn cháu cô càng thấy quen quen……
-Quen sao ạ?!
-Ừ…..! Giống giống ai ấy…!
-Vậy ạ…Thế phu nhân bảo cháu giống ai? – Nó cười cười
-Ừm……..
-……….
-Chưa có nhớ ra, nhưng mà…..thật sự là nhìn rất quen…!
-Vâng….. – Nó chỉ cười đáp cho qua chuyện
-“Trên đời này thiếu gì người giông giống nhau! Chắc là cô ấy nhìn thấy con bé bốn mắt nào tựa tựa mình nên mới nói thế…!”
-……… – Thiên Lam lại nhìn nhìn. Bà để ý, Bảo Di nó dùng đũa bằng tay trái (!)
-Cháu thuận tay trái à?
-A….à vâng ạ….! Bà cháu sửa cho cháu mãi mà cháu không bỏ được…! Quen rồi ạ….! Thật ra thì cháu dùng tay phải cũng được thôi nhưng nó cứ gượng gượng thế nào ý…! – Nó gãi đầu
-Ừm….
-…….
-Bảo Di đừng gọi cô là “phu nhân” nữa nhé! Sống chung một nhà nên không cần phải khách sáo như thế đâu…!
-A….
-Gọi bằng “cô” thôi nhé!
-…….Cháu……
-………………
-…..Xin vâng ạ….!
-Ừ….! – Thiên Lam mỉm cười hài lòng
-Tiểu thư…! Của cô đây….! – Dì Lục bưng đến chỗ nó ly sữa còn nóng, dì mới vừa pha. Nó đưa hai tay nhận lấy rồi nói
-Dì cho cháu xin ạ….!
-Nóng đấy! Cháu uống cẩn thận nhé! – Mẹ hắn nói
-Vâng ạ….!
Lúc ấy hắn cũng vừa đi xuống bếp. Ba lô của mình hắn đeo một bên vai, một tay cầm cặp nó, tay kia “ôm” lấy hộp bánh, vừa đi vừa nhâm nhi, lại vừa ngân nga trong miệng. Để chiếc cặp của Bảo Di nó bên cạnh ghế nó ngồi, hắn nói
-Này đồ hâm!
-Ừ.
-……..
-Còn không biết cám ơn à?! – Hắn bất mãn nói
-……..
-Cám – ơn!
-Ừ. Có thế chứ! – Hắn cười cười đắc ý
-Đình Đình, lại uống sữa rồi đi học kẻo trễ…!
-Vângggg….! Mẹ đợi con chút! – Hắn chạy đến cất hộp bánh vào tủ rồi quay lại lấy li sữa trên bàn, thổi thổi rồi uống một hơi hết sạch, liếm mép rồi nói với dì Lục – Dì rửa hộ cháu….!
-Cậu cứ để đấy đi, tôi sẽ dọn ngay đây! – Dì đáp
-Vâng – Quay sang nó, hắn nói – Chuẩn bị đi. Đi bây giờ đấy!
-Ừ…! – Nó vội vã uống hết ly sữa của mình rồi xốc cặp lên vai, đứng đợi hắn
-Con trai mẹ đi học cố gắng nhé con! – Thiên Lam vuốt vuốt tóc mái rồi hôn lên trán con. Hắn cũng hôn “đáp lễ” lên má mẹ
-Con biết rồi…!
-“Trời…trời….Mẹ con nhà này….! Đang đóng phim tình cảm Hàn Quốc hả trời??? Tình cảm hết sức…!” – Nó trố mắt nhìn, lòng có chút gọi là ghen tị. Ai bảo nó không còn cha mẹ cơ chứ (!) Phu nhân tiễn hai đứa nó ra cổng và bảo
-Hai đứa học tốt nhé!
-Thưa cô cháu đi học…! – Nó cúi đầu chào mẹ hắn
-Thưa mẹ con đi…!
-Ừ. Con chở Bảo Di cẩn thận chút đấy!
-Vâng.
Hắn nhìn nó cười cười rồi bảo
-Tự lên được không hay để tôi phải giúp?!
-…..à….. – Nó ngập ngừng
-Haha….! Thôi! Để bổn thiếu gia ra tay nghĩa hiệp vậy….! – Nói rồi hắn “ẵm” nó ngồi lên xe, một cách hết-sức-tự-nhiên ngay trước mặt mẹ hắn. Mẹ hắn lẫn dì Lục đều tròn xoe mắt nhìn. Bình thường thì cãi nhau chí chóe, không ngờ là bây giờ Vũ Đình hắn lại giúp Bảo Di nó lên xe một cách “tình tứ” đến vậy!
-“Mối quan hệ của hai đứa nó….xem ra là rất tốt nha…!” – Mẹ hắn nhìn nhìn hai đứa cười cười. Hắn vẫn thản nhiên, không biết là hành động của mình lại khiến nó ngượng ngùng đến nỗi tay chân cứng nhắc. Nó ngượng đến chín mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ kia nữa….!
Ngượng…
Thật sự là rất ngượng…..!
Hắn leo lên xe rồi hỏi nó
-Ngồi vững chưa đấy?!
-…..Ơ….à….Ừ…!
Thấy thái độ ấp a ấp úng của nó, hắn khó hiểu hỏi
-Sao vậy con nhỏ này…?!
-Không…không có gì! Anh…..chạy nhanh đi….! – Nó nhỏ giọng ngượng ngùng bảo hắn. Hắn phải nhanh chóng chạy đi cho nó đỡ ngượng chứ! Trước mặt mẹ hắn mà hắn lại bế nó lên xe….! Thật là….xấu hổ chết mất thôi…!
-Hai đứa đi đi kẻo trễ!
-Vâng…! – Chỉ có mình hắn đáp. Còn nó, nó chỉ cúi đầu chứ chẳng dám lên tiếng nữa (!) Mẹ hắn cứ nhìn nó cười mãi thôi…! Làm nó đã ngượng lại còn ngượng hơn!
-Đình Đình, con nhớ gửi gắm Bảo Di cho giáo viên chủ nhiệm nhé! Để cô/thầy nhờ bạn nào giúp đỡ con bé. Cũng đừng để ai bắt nạt Bảo Di đấy con có biết chưa hả?!
-Mẹ đừng lo! Chẳng ai dám bắt nạt con bé này đâu! – Nói dứt lời là hắn phóng xe đi ngay. Mẹ hắn vội hét lớn theo
-CHẠY XE CẨN THẬN ĐẤY CON!!!!
Hắn không “hét” lại; chỉ một mạch chạy thẳng. Thiên Lam nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng, mới lên tiếng nói với dì Lục
-Dì Lục này…!
-Vâng?
-Dì có thấy….Bảo Di….con bé nó giông giống ai không?!
-Sao ạ? – Dì có hơi ngạc nhiên – Phu nhân thấy giống ai sao?!
Mẹ hắn gật đầu đáp
-Dì không thấy vậy à?
-Tôi…..cũng không để ý cho lắm….nhưng mà…..
-Nhưng mà thế nào?!
-Các cô người làm ở đây cũng từng nói với tôi là Hoàng tiểu thư nhìn quen quen, nhìn giống ai đó nhưng nhất thời họ chưa nhớ ra!
-Vậy ư?! Vậy là tôi không có nhìn lầm mà! Thật sự là rất quen! Aizz! Sao lại không nhớ được vậy kìa…?!
Dì Lục chỉ cười rồi nói
-Hôm nay phu nhân không đến cửa hàng ạ?!
-À…Có lẽ tôi sẽ ghé qua một chút…! Nhanh thôi!
-Vâng. Phu nhân, thức ăn trong tủ đã hết rồi, hôm nay tôi sẽ đi chợ; phu nhân có muốn mua gì không?
-Ừm….Không! À…dì dừng quên….
-Vâng. Bí ngô cho cậu chủ…! – Làm việc ở nhà này ngót cũng đã 20 năm rồi; tiểu thư, thiếu gia nhà này đều do một tay bà chăm sóc; chẳng lẽ bà lại không biết được tường tận tính tình cũng như sở thích của Lâm Thy và Vũ Đình sao..?! Dì đã quá quen với sở thích bí ngô của Vũ Đình nên không cần nói, dì cũng biết rằng trong tuần phải có ít ít ít….nhất hai hôm phải có bí ngô; bánh và thức ăn nhẹ phải mang hương vị bí ngô và lúc nào cũng phải có sẵn trong tủ
-Vâng. Đúng rồi…!
-Tôi sẽ bảo chú Vương chuẩn bị xe..!
-Cám ơn dì! – Mẹ hắn cười. Đối với dì Lục này, mẹ hắn, ba hắn, Lâm Thy và cả Vũ Đình đều rất mực yêu quý và kính trọng bà. Một người quản gia hiền lành, thật thà, tận tụy, chu đáo và rất hiểu ý người khác. Vì vậy, giao cả căn biệt thự này cho bà trông coi trong lúc cả nhà đi vắng thì tất cả mọi người trong nhà ai ai cũng đều yên tâm và sẽ thản nhiên đồng ý….!
-Rồi ạ! – Hắn buông đũa xuống, chìa tay ra, nhìn mẹ bằng đôi mắt lấp lánh - Mẹ…! Bánh của con…!
-Đây…! – Thiên Lam cười nói rồi đưa hộp bánh cho con. Hắn cười toe toét rồi xé lớp vỏ bên ngoài, bình thản ngồi thưởng thức hương vị thơm thơm bùi bùi của bí ngô; trong lòng không khỏi…..hạnh phúc (!)
-Con lên phòng lấy cặp đi! Lấy cả cho Bảo Di nữa!
-Vâng – Hắn cạp ngang cái bánh rồi trả lời. Lời vừa dứt, hắn mới nhận ra mẹ mình vừa nói cái gì – Khoan đã..! Lấy cặp cho cái con bé này á?! Mẹ, không đâu! No no no…!!! Sao con lại phải…….
-…………
-…………
-……À….À….vâng…con đi ngay đây ạ…! Con “lấy cho cả Bảo Di”!
Hắn chưa kịp nói hết vế sau thì đã bị Tiểu Di lẫn Thiên Lam nhìn cho tóe lửa, vội vàng lấp liếm lời nói trước của mình, ngoan ngoãn làm theo ý mẹ
-“Ù…uôi…! Kinh thật…!” – Hắn rùng mình nhớ lại, toát cả mồ hôi hột
-Đi đi. Nhanh lên! – Thiên Lam xua xua tay. Khi Vũ Đình hắn lên lầu rồi, Thiên Lam mới nhìn Tiểu Di, vừa gắp thức ăn cho con bé, vừa cười cười nói
-Ăn đi cháu…!
-Vâng…! Phu nhân cho cháu xin ạ…! – Nó đưa chén bằng cả hai tay để đón lấy miếng cá mà mẹ hắn gắp cho
-Ừ...!
-……….
-……….
-Bảo Di này…!
Sau một hồi chống cằm nhìn nó chăm chăm, mẹ hắn chợt lên tiếng; làm nó phải nuốt vội miếng ăn trong miệng mà trả lời
-Vâng?
-Càng nhìn cháu cô càng thấy quen quen……
-Quen sao ạ?!
-Ừ…..! Giống giống ai ấy…!
-Vậy ạ…Thế phu nhân bảo cháu giống ai? – Nó cười cười
-Ừm……..
-……….
-Chưa có nhớ ra, nhưng mà…..thật sự là nhìn rất quen…!
-Vâng….. – Nó chỉ cười đáp cho qua chuyện
-“Trên đời này thiếu gì người giông giống nhau! Chắc là cô ấy nhìn thấy con bé bốn mắt nào tựa tựa mình nên mới nói thế…!”
-……… – Thiên Lam lại nhìn nhìn. Bà để ý, Bảo Di nó dùng đũa bằng tay trái (!)
-Cháu thuận tay trái à?
-A….à vâng ạ….! Bà cháu sửa cho cháu mãi mà cháu không bỏ được…! Quen rồi ạ….! Thật ra thì cháu dùng tay phải cũng được thôi nhưng nó cứ gượng gượng thế nào ý…! – Nó gãi đầu
-Ừm….
-…….
-Bảo Di đừng gọi cô là “phu nhân” nữa nhé! Sống chung một nhà nên không cần phải khách sáo như thế đâu…!
-A….
-Gọi bằng “cô” thôi nhé!
-…….Cháu……
-………………
-…..Xin vâng ạ….!
-Ừ….! – Thiên Lam mỉm cười hài lòng
-Tiểu thư…! Của cô đây….! – Dì Lục bưng đến chỗ nó ly sữa còn nóng, dì mới vừa pha. Nó đưa hai tay nhận lấy rồi nói
-Dì cho cháu xin ạ….!
-Nóng đấy! Cháu uống cẩn thận nhé! – Mẹ hắn nói
-Vâng ạ….!
Lúc ấy hắn cũng vừa đi xuống bếp. Ba lô của mình hắn đeo một bên vai, một tay cầm cặp nó, tay kia “ôm” lấy hộp bánh, vừa đi vừa nhâm nhi, lại vừa ngân nga trong miệng. Để chiếc cặp của Bảo Di nó bên cạnh ghế nó ngồi, hắn nói
-Này đồ hâm!
-Ừ.
-……..
-Còn không biết cám ơn à?! – Hắn bất mãn nói
-……..
-Cám – ơn!
-Ừ. Có thế chứ! – Hắn cười cười đắc ý
-Đình Đình, lại uống sữa rồi đi học kẻo trễ…!
-Vângggg….! Mẹ đợi con chút! – Hắn chạy đến cất hộp bánh vào tủ rồi quay lại lấy li sữa trên bàn, thổi thổi rồi uống một hơi hết sạch, liếm mép rồi nói với dì Lục – Dì rửa hộ cháu….!
-Cậu cứ để đấy đi, tôi sẽ dọn ngay đây! – Dì đáp
-Vâng – Quay sang nó, hắn nói – Chuẩn bị đi. Đi bây giờ đấy!
-Ừ…! – Nó vội vã uống hết ly sữa của mình rồi xốc cặp lên vai, đứng đợi hắn
-Con trai mẹ đi học cố gắng nhé con! – Thiên Lam vuốt vuốt tóc mái rồi hôn lên trán con. Hắn cũng hôn “đáp lễ” lên má mẹ
-Con biết rồi…!
-“Trời…trời….Mẹ con nhà này….! Đang đóng phim tình cảm Hàn Quốc hả trời??? Tình cảm hết sức…!” – Nó trố mắt nhìn, lòng có chút gọi là ghen tị. Ai bảo nó không còn cha mẹ cơ chứ (!) Phu nhân tiễn hai đứa nó ra cổng và bảo
-Hai đứa học tốt nhé!
-Thưa cô cháu đi học…! – Nó cúi đầu chào mẹ hắn
-Thưa mẹ con đi…!
-Ừ. Con chở Bảo Di cẩn thận chút đấy!
-Vâng.
Hắn nhìn nó cười cười rồi bảo
-Tự lên được không hay để tôi phải giúp?!
-…..à….. – Nó ngập ngừng
-Haha….! Thôi! Để bổn thiếu gia ra tay nghĩa hiệp vậy….! – Nói rồi hắn “ẵm” nó ngồi lên xe, một cách hết-sức-tự-nhiên ngay trước mặt mẹ hắn. Mẹ hắn lẫn dì Lục đều tròn xoe mắt nhìn. Bình thường thì cãi nhau chí chóe, không ngờ là bây giờ Vũ Đình hắn lại giúp Bảo Di nó lên xe một cách “tình tứ” đến vậy!
-“Mối quan hệ của hai đứa nó….xem ra là rất tốt nha…!” – Mẹ hắn nhìn nhìn hai đứa cười cười. Hắn vẫn thản nhiên, không biết là hành động của mình lại khiến nó ngượng ngùng đến nỗi tay chân cứng nhắc. Nó ngượng đến chín mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ kia nữa….!
Ngượng…
Thật sự là rất ngượng…..!
Hắn leo lên xe rồi hỏi nó
-Ngồi vững chưa đấy?!
-…..Ơ….à….Ừ…!
Thấy thái độ ấp a ấp úng của nó, hắn khó hiểu hỏi
-Sao vậy con nhỏ này…?!
-Không…không có gì! Anh…..chạy nhanh đi….! – Nó nhỏ giọng ngượng ngùng bảo hắn. Hắn phải nhanh chóng chạy đi cho nó đỡ ngượng chứ! Trước mặt mẹ hắn mà hắn lại bế nó lên xe….! Thật là….xấu hổ chết mất thôi…!
-Hai đứa đi đi kẻo trễ!
-Vâng…! – Chỉ có mình hắn đáp. Còn nó, nó chỉ cúi đầu chứ chẳng dám lên tiếng nữa (!) Mẹ hắn cứ nhìn nó cười mãi thôi…! Làm nó đã ngượng lại còn ngượng hơn!
-Đình Đình, con nhớ gửi gắm Bảo Di cho giáo viên chủ nhiệm nhé! Để cô/thầy nhờ bạn nào giúp đỡ con bé. Cũng đừng để ai bắt nạt Bảo Di đấy con có biết chưa hả?!
-Mẹ đừng lo! Chẳng ai dám bắt nạt con bé này đâu! – Nói dứt lời là hắn phóng xe đi ngay. Mẹ hắn vội hét lớn theo
-CHẠY XE CẨN THẬN ĐẤY CON!!!!
Hắn không “hét” lại; chỉ một mạch chạy thẳng. Thiên Lam nhìn theo đến khi chiếc xe khuất bóng, mới lên tiếng nói với dì Lục
-Dì Lục này…!
-Vâng?
-Dì có thấy….Bảo Di….con bé nó giông giống ai không?!
-Sao ạ? – Dì có hơi ngạc nhiên – Phu nhân thấy giống ai sao?!
Mẹ hắn gật đầu đáp
-Dì không thấy vậy à?
-Tôi…..cũng không để ý cho lắm….nhưng mà…..
-Nhưng mà thế nào?!
-Các cô người làm ở đây cũng từng nói với tôi là Hoàng tiểu thư nhìn quen quen, nhìn giống ai đó nhưng nhất thời họ chưa nhớ ra!
-Vậy ư?! Vậy là tôi không có nhìn lầm mà! Thật sự là rất quen! Aizz! Sao lại không nhớ được vậy kìa…?!
Dì Lục chỉ cười rồi nói
-Hôm nay phu nhân không đến cửa hàng ạ?!
-À…Có lẽ tôi sẽ ghé qua một chút…! Nhanh thôi!
-Vâng. Phu nhân, thức ăn trong tủ đã hết rồi, hôm nay tôi sẽ đi chợ; phu nhân có muốn mua gì không?
-Ừm….Không! À…dì dừng quên….
-Vâng. Bí ngô cho cậu chủ…! – Làm việc ở nhà này ngót cũng đã 20 năm rồi; tiểu thư, thiếu gia nhà này đều do một tay bà chăm sóc; chẳng lẽ bà lại không biết được tường tận tính tình cũng như sở thích của Lâm Thy và Vũ Đình sao..?! Dì đã quá quen với sở thích bí ngô của Vũ Đình nên không cần nói, dì cũng biết rằng trong tuần phải có ít ít ít….nhất hai hôm phải có bí ngô; bánh và thức ăn nhẹ phải mang hương vị bí ngô và lúc nào cũng phải có sẵn trong tủ
-Vâng. Đúng rồi…!
-Tôi sẽ bảo chú Vương chuẩn bị xe..!
-Cám ơn dì! – Mẹ hắn cười. Đối với dì Lục này, mẹ hắn, ba hắn, Lâm Thy và cả Vũ Đình đều rất mực yêu quý và kính trọng bà. Một người quản gia hiền lành, thật thà, tận tụy, chu đáo và rất hiểu ý người khác. Vì vậy, giao cả căn biệt thự này cho bà trông coi trong lúc cả nhà đi vắng thì tất cả mọi người trong nhà ai ai cũng đều yên tâm và sẽ thản nhiên đồng ý….!
Tác giả :
Như Moon