Nhịp Đập Khó Cưỡng
Chương 4
Edit: Mây
Cánh tay Phó Ấu Sanh mềm mại, hoàn toàn không nhấc lên được, đắm chìm trong đó.
Cô rất thích, cũng rất hưởng thụ khi thân mật với anh. Phản ứng của cơ thể không lừa được người.
Nghĩ đến cô không phải là người góp phần tạo nên kỹ xảo hôn, Phó Ấu Sanh sung sướng đến run người.
Văn phòng của tổng tài Thăng Cảnh nằm ở tầng 33, từ nơi này dường như có thể quan sát gần một nửa Bắc Thành.
Cửa sổ sát đất băng trong suốt pha lê phản chiếu bóng dáng của hai người mà như một.
Cái cổ thiên nga trắng nõn của Phó Ấu Sanh ngửa ra phía sau, giống như là không chịu nổi trận mây mưa này.
Vòng eo bị bàn tay của một người đàn ông khống chế, một tay có thể ôm hết vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tiềm năng vô hạn, lúc này dường như có thể tạo thành một hình vòng cung.
Vì không lãng phí sức lực, Phó Ấu Sanh treo ở trên cổ anh, đem toàn sức lực truyền lên người anh.
Ân Mặc cười hừ một tiếng: “Muốn sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, đôi mắt ướt át như là mới bị làm ướt, Ân Mặc chậm rãi dùng ngón tay thon dài với những vết chai gợi lên vòng eo thon thả của cô.
Giây tiếp theo.
Vốn tưởng rằng Phó Ấu Sanh sẽ thuận nước đẩy thuyền cùng mình một lần.
Không nghĩ tới ——
Vừa rồi người phụ nữ còn hưởng thụ, ánh mắt ngay lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống từ đầu gối của anh.
“Không muốn.”
Ân Mặc: “……”
Cảm xúc phụ nữ thay đổi nhanh như vậy sao?
Một giây trước còn hưởng thụ không có không được, giây tiếp theo liền trở mặt không nhận người.
Cơ thể Phó Ấu Sanh không rút lui nhanh như vậy, xương cổ tay của cô mềm mại chống ở trên bàn làm việc, cảm giác lạnh lẽo truyền qua tay làm nhiệt độ trên người cô dần dần khôi phục về bình thường.
Nhìn cảm xúc của người đàn ông ngồi trên ghế làm việc cũng bình tĩnh lại.
Ân Mặc kéo lỏng cà vạt được thắt tỉ mỉ ra, ngón tay thong thả ung dung cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra một mảng da thịt trắng lạnh lẽo, có cảm giác lạnh lùng cấm dục.
Trong văn phòng lớn như bây giờ hơi vắng vẻ, bầu không khí dường như có một chút áp lực.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh mở ra, vẫn hỏi ra: “Mối quan hệ của anh và Triệu Thanh Âm là như thế nào?”
Ân Mặc nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Phó Ấu Sanh chống ở trên mặt bàn, nhéo nhéo chơi đùa đầu ngón tay mềm mại, không chút để ý trả lời: “Bình thường.”
Bình thường?
Là bạn bè là tình nhân hay là bạn giường hay là vị hôn thê được Ân gia và anh thừa nhận, rốt cuộc là loại nào quan hệ bình thường nào?
Phó Ấu Sanh không hài lòng với câu trả lời này của anh.
Ân Mặc nâng lông mi lên, đôi mắt đẹp kia nhuộm một nụ cười bình tĩnh mà lãnh đạm: “Không tin sao?”
Không chờ Phó Ấu Sanh trả lời.
Cái điện thoại màu đen bị Ân mặc tùy ý ném ở trên bàn làm việc rung lên.
Ngón tay Phó Ấu Sanh hơi cuộn tròn lại cầm điện thoại lên.
Quét mắt qua màn hình điện thoại, ghi chú đúng là —— Triệu Thanh Âm.
Phó Ấu Sanh nhìn điện thoại ‘nhảy nhót’, hai giây sau, rút bàn tay khác từ trong tay Ân Mặc ra, giữ lấy cánh tay của anh, giọng điệu lạnh lùng: “Đêm khuya đi gọi điện thoại cho một người đàn ông đã kết hôn, quan hệ của các người cũng thật bình thường.”
“Còn quan hệ bình thường còn trao đổi số điện thoại.”
Phó Ấu Sanh thấy anh cầm lấy điện thoại, xoay người muốn rời đi.
Không muốn xem anh cùng người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp lải nhải dài dòng.
Ân Mặc duỗi tay giữ chặt cô, ngón tay dùng sức, không cho Phó Ấu Sanh có cơ hội trốn thoát.
Sau đó ở trước mặt cô, cắt ngang tiếng chuông điện thoại vẫn đang kêu.
Cảm xúc trên mặt Phó Ấu Sanh ngay lập tức đóng băng.
Giây tiếp theo.
Liền bị Ân Mặc một lần nữa ôm lên đầu gối.
Tư thế giống như dỗ dành một đứa trẻ, ngón tay thon dài vỗ nhẹ sau lưng cô, giọng nói trầm thấp như hứa hẹn: “Ngoan, ai cũng không thể làm lung lay địa vị của bà Ân chúng ta, không cần suy nghĩ lung tung cả ngày.”
Ân Mặc thấy cứng nhắc không nói lời nào, trầm ngâm hai giây, vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như trước, “Gần đây công ty đầu tư một bộ phim IP lớn, nữ chính rất thích hợp với em, không bằng em đi diễn một chút, cũng coi như giết thời gian.”
“Anh nhớ rõ em thích đóng phim.”
Cả người Phó Ấu Sanh cứng đờ.
Bỗng nhiên nhớ tới Văn Đình nói Triệu Thanh Âm đã chắc chắn là người phát ngôn của khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Cho nên —— đây là sau khi Ân Mặc thay Triệu Thanh Âm bắt lấy người phát ngôn của hãng trang sức cao cấp, cảm thấy hơi xem nhẹ cô, vì vậy cho cô vai chính một bộ phim điện ảnh.
Ân Mặc là Gia Cát Lượng sao?
Ân Mặc khẽ vuốt ve gáy cô, quyết định: “Sau khi đi làm, thư ký Ôn sẽ liên hệ với người đại diện của em.”
Phó Ấu Sanh liếc mắt nhìn Ân Mặc một cái, cũng không cự tuyệt, lúc rời đi ngữ điệu rất lạnh nhạt nói một câu: “Chỉ là một vai nữ chính điện ảnh, em cũng có thể tự lấy được.”
*
Hiệu suất của Ân Mặc rất cao, nói cho Phó Ấu Sanh vai nữ chính trong phim liền cho.
Từ khi ký hợp đồng đến khi vào tổ, được hoàn thành ngắn ngủn trong một tuần.
Phó Ấu Sanh ngồi trên máy bay chuẩn bị bay tới đoàn làm phim, chống má nhìn ra bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp lại không có cảm xúc gì.
Bên tai truyền đến tiếng Văn Đình và trợ lý Tiểu Nặc nói chuyện ở hành lang máy bay.
Tiểu nặc: “Cuối cùng TN cũng công bố chính thức.”
“Quả nhiên là Triệu Thanh Âm.”
Văn Đình buông tay: “Không có cách nào, ai bảo người ta có hậu trường cơ chứ.”
Anh ta ám chỉ nhìn Phó Ấu Sanh, thở dài, “Lúc nào nữ minh tinh nhà chúng ta cho chúng ta ôm đùi (*), chúng ta cũng tốt như gà chó lên trời.”
(*) 抱大腿 /bào dàtuǐ/ “Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác.
Khuôn mặt thanh tú của Tiểu Nặc rất nghi ngờ nói: “Bây giờ chị Sanh Sanh cũng rất lợi hại mà.”
Cho dù không cần ôm đùi, cũng có phim đóng, có fan che.
Văn Đình trợn trắng mắt: “Các cô gái nhỏ như bọn cô thật sự quá ngây thơ.”
“Ở giới giải trí mà không có hậu trường, thì chờ mình bị người khác đè chết đi.”
“Đến lúc đó nhìn một đám nữ minh tinh xuất đạo muộn hơn không ngừng vượt qua chị của các cô, sau này đứng cùng sân khấu, người ta là cô gái nhỏ đứng ở vị trí C (*), chị của các cô chỉ có thể đứng làm nền là sẽ hiểu ngay.”
(*) Vị trí C = Center: Vị trí trung tâm.
Dù sao đại ngôn TN cũng không lấy được.
Văn Đình cũng không muốn đọc thêm tin tức công bố Triệu Thanh Âm chính thức trở thành người đại diện của TN, vừa thấy liền nghĩ đến đại ngôn này suýt chút nữa là của nhà bọn họ, trong lòng đau đến nhỏ máu.
Nhìn ảnh tuyên truyền của Triệu Thanh Âm mặc sườn xám màu hồng phấn, đeo đầy trang sức cao cấp, Văn Đình nhíu mày, suy tư hai giây.
Nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Nặc: “Bộ ảnh sườn xám chụp cho tạp chí thời trang lần trước có đó không?”
Tiểu Nặc: “Đến rồi, sao anh Văn lại đột nhiên hỏi cái này?”
Văn Đình cười hừ một tiếng, “Đi liên hệ với tòa soạn tạp chí, hôm nay công bố ảnh chụp.”
Triệu Thanh Âm không phải lúc nào cũng thích so sánh nhan sắc với nữ minh tinh nhà bọn họ sao, cho cô ta cơ hội.
Phó Ấu Sanh ngồi bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, không ngăn cản, Văn Đình là người đại diện chuyên nghiệp, biết làm thế nào là có lợi nhất đối với cô.
Mà Phó Ấu Sanh suy tư một lát, lấy điện thoại đã bật chế độ máy bay ra, khởi động lại.
Gửi tin nhắn tới Chủ tịch TN của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Ngón tay trắng nõn nắm lấy viền mỏng của điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dường như là đang chờ Chu Khanh Hòa trả lời.
Vừa vặn bị Văn Đình bên cạnh vừa đăng weibo xong nhìn thấy: “Người ta cũng đã công bố chính thức rồi, em đây là còn chưa từ bỏ sao?”
Phó Ấu Sanh ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Từ bỏ.”
Văn Đình: “Từ bỏ rồi thì còn liên hệ làm gì?”
Nếu Chu Khanh có thể đem lại đại ngôn cho cô, thì đã sớm cho từ mấy ngày trước, còn có thể công bố chính thức Triệu Thanh Âm à.
Phó Ấu Sanh không nhanh không chậm nói, “Mặc dù từ bỏ, nhưng mà……”
Văn Đình: “Nhưng mà cái gì?”
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh cong lên: “Tạm thời không nói cho anh, sau này anh sẽ biết.”
Điện thoại rung lên.
Cô rũ mắt nhìn tin nhắn trả lời của Chu Khanh Hòa.
Xuyên qua cửa sổ máy bay, ánh mặt trời bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nụ cười tươi sáng và tự in.
Văn Đình nhỏ giọng nói thầm: “Bán cái gì chứ?”
Lúc này, hành khách ở các khoang khác trên máy bay bắt đầu lục tục bước vào, lời đến miệng nhưng Văn Đình vẫn phải ngậm lại.
So với sự yên tĩnh trong máy bay.
Trên mạng đã bùng nổ nồi.
Nguyên nhân là sau khi Triệu Thanh Âm công bố chính thức trở thành người đại diện của TN, một bộ ảnh tạp chí của Phó Ấu Sanh được công bố.
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám màu tím sẫm, chỉ thêu một vài mẫu hoa văn đơn giản màu trắng bên dưới vạt áo, kiểu tóc lượn sóng đặc trưng của các vị phu nhân thời dân quốc, dưới mái tóc đen nhánh, vành tai trắng ngọc chỉ đeo hai bông tai kim cương, sườn xám màu sắc rực rỡ cùng trang sức nhẹ nhàng tạo ra những tia lửa rực rỡ, lại rất lộng lẫy và chói mắt.
Chỉ là bộ ảnh tạp chí thì thôi.
Vấn đề là hình ảnh của Triệu Thanh Âm được tài khoản Weibo chính thức của TN công bố, cũng là trang sức với sườn xám.
Nếu không có so sánh thì thôi.
Bây giờ so sánh hai bên, cách phối hợp bộ sườn xám và trang sức của Triệu Thanh Âm, so với cách phối hợp sườn xám và bông tai của Phó Ấu Sanh, đúng là đã thua triệt để.
—— Mẹ ơi, Phó Ấu Sanh quả thực xinh đẹp, không hổ là người phụ nữ mặc sườn xám đẹp nhất trong giới giải trí.
—— Trận này Triệu Thanh Âm thất bại thảm bại.
—— Một người càng nhìn càng đẹp, phong tình vạn chủng, một người càng nhìn càng kỳ quặc, chỉ có thể nói bộ dạng không được, trang điểm đậm cũng là không áp chế được sườn xám quốc túc, Triệu Thanh Âm không thích hợp chính là không thích hợp.
—— Người qua đường: TN mù mắt sao, rõ ràng khí chất mỹ nhân cổ điển của Phó Ấu Sanh thích hợp hơn với trang sức nhà bọn họ.
—— Awsl (*), Phó Ấu Sanh mới thật sự là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
(*) awsl=啊我死了: Ôi chết tôi rồi.
——……
Trên mạng tất cả đều bình luận chân thật khen ngợi nhan sắc của Phó Ấu Sanh.
Thậm chí, có cư dân mạng bắt đầu hoài nghi Triệu Thanh Âm có thể lấy được người phát ngôn của TN ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là vì có quy tắc ngầm.
Cùng lúc đó, phòng chờ hậu trường của một gameshow trong nước.
Triệu Thanh Âm đã trang điểm tinh xảo, vốn định xem sau khi công bố chính thức các fan có thể khen ngợi cô ta như thế nào.
Không nghĩ tới.
Những bình luận đứng đầu trên tài khoản Weibo chính thức của TN đã khiến cô đỏ mắt.
Công ty mua hot search đại ngôn cho cô ta bị Phó Ấu Sanh đè ép # Phó Ấu Sanh danh xứng với mỹ nhân sườn xám # áp chế hoàn toàn.
Một tiếng rầm.
Triệu Thanh Âm đập điện thoại lên gương trang điểm:
“Lại là Phó Ấu Sanh.”
“Cũng chỉ là tình nhân ngầm không thể nhìn thấy người khác mà thôi, còn cổ điển tao nhã, mỹ nhân sườn xám, cư dân mạng đều bị mù mắt sao?”
Người đại diện Leah của Triệu Thanh Âm ngồi bên cạnh, hỏi cô ta: “Cô quen Phó Ấu Sanh?”
Họ dường như không tiếp xúc với nhau, đúng không?”
Triệu Thanh Âm châm chọc cười: “Anh họ tôi và kim chủ (*) của cô ta là bạn bè, đương nhiên là tôi biết.”
(*) Kim chủ: người có tiền hoặc quyền cao chức trọng trong showbiz, đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng, bảo kê cho một nghệ sĩ.
Không muốn nói đến Phó Ấu Sanh, Triệu Thanh Âm không kiên nhẫn: “Chị Leah, chị bảo công ty tiếp tục mua thủy quân (*), mua hot search, co dù tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải đè hot search của Phó Ấu Sanh xuống!”
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ).
Cô ta không muốn nhìn Phó Ấu Sanh giả dối dựa vào đàn ông diễu võ dương oai ngồi trên đầu mình như vậy.
Leah thở dài.
Bản nhân là không đồng ý Triệu Thanh Âm tức giận với Phó Ấu Sanh.
Nhưng —— mặc dù chị ta là người đại diện, nhưng Triệu Thanh Âm có quan hệ thân thích ông chủ công ty, vị tiểu công chúa này muốn làm cái gì, ai cũng ngăn cản không được.
Triệu Thanh Âm nhìn nhiệt độ dần dần tăng lên, biểu tình rốt cục hòa hoãn rất nhiều.
Nhìn những bình luận về Phó Ấu Sanh, khóe môi khinh thường.
*
Phó Ấu Sanh xuống máy bay đã là sáu giờ tối.
Đi thẳng đến nhà hàng của nhà làm phim và đạo diễn tích đã đặt trước, cố ý chào đón cô.
Phó Ấu Sanh uống vài ly bia nồng độ thấp, lúc này mới có thể thoát thân trở về khách sạn.
Đây là một bộ phim điện ảnh tiên hiệp, đoàn làm phim quay phim ở một cổ trấn xinh đẹp, mà ở khách sạn mà đoàn làm phim sắp xếp là một suối nước nóng nổi tiếng ở cổ trấn.
Lúc này, trong phòng khách sạn.
Phó Ấu Sanh ngồi ở trên sofa, đối mặt với Văn Đình.
Văn Đình nghĩ đến thái độ của đạo diễn với Phó Ấu Sanh, giống như đối với kim chủ vậy.
Híp mắt lại, vẻ mặt kỳ quái: “Phó Tiểu Sanh, cô nói thật với tôi, vai nữ chính trong bộ phim này rốt cuộc là từ đâu tới đây?”
Trước đó anh ta còn tưởng rằng đạo diễn đánh giá cao diễn xuất của nữ minh tinh nhà họ.
Bây giờ xem ra, người ngây thơ chính là anh ta.
Đối mặt ánh mắt soi mói của Văn Đình, Phó Ấu Sanh phản ứng bình thường, lười biếng nằm trên sofa, “Tự mình đưa tới cửa.”
Chỉ thiếu chút nữa đem hai chữ có lệ này viết lên mặt.
Trong lòng Văn Đình càng tăng thêm nghi ngờ: “Có phải cô đã nghĩ thông suốt, vứt bỏ người chồng nghèo khó không có bản lĩnh của cô, ôm đùi lúc nào tôi không biết, đúng không?”
“Đây là tài nguyên đùi vàng cho cô?”
“Là ai?”
Ngữ khí này còn lộ ra chút hưng phấn.
Phó Ấu Sanh lạnh lùng nhìn anh ta: “……”
Văn Đình nhìn thấy ánh mắt của cô, thu liễm vài phần: “Khụ. Tôi không có ý gì khác, tôi……”
Phó Ấu Sanh từ trên sofa đứng lên: “Lười để ý tới anh, tôi hẹn Tần Trăn ngâm suối nước nóng, anh muốn làm gì thì làm.”
Tần Trăn là bạn tốt duy nhất của Phó Ấu Sanh trong giới giải trí, cô ấy là ngôi sao nhí, sau đó vì đóng vai nữ phụ của bộ phim dân quốc Phó Ấu Sanh ra mắt một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Tình bạn thật sự đến rất bất ngờ, tính cách hai người khá giống nhau, nhanh chóng trở thành bạn thân có thể nói hết mọi thứ với nhau.
Lần này Tần Trăn nghe nói Phó Ấu Sanh là nữ chính, nghĩ đến đã lâu không gặp cô, mới đồng ý với đạo diễn đến làm khách mời, bằng không dựa theo vị trí hiện tại của cô ấy, làm khách mời, quả thật là lãng phí thời gian.
*
Bên trong nước suối nóng, sau bình phong cổ kính, Phó Ấu Sanh đối mặt với bạn thân đã lâu không gặp, khó được tâm sự được hết.
“Anh ấy cư nhiên dùng một bộ phim điện ảnh như thế tống cổ tớ đi, sau đó còn yêu cầu lần sau tớ làm với anh ấy mặc chiếc váy ngủ màu đen anh ấy mới mua, cậu không biết nhà sản xuất váy ngủ kia tiết kiệm vải vải cỡ nào, đây là váy sao? Thật sự coi mình là kim chủ?”
Phó Ấu Sanh một hơi nói xong, cả người tựa vào bên hồ giống như không có xương, làn da trắng nõn trong suốt, theo động tác đứng dậy của nàng, nước chảy xuống.
“Không ngâm nữa, nhắc tới Ân Cẩu Đản, tớ thấy hơi buồn nôn.”
Tần Trăn cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt từ đôi chân dài mê người của cô đến eo, cuối cùng rơi xuống dưới xương quai xanh, bộ phận quyến rũ nhất của cơ thể, kéo dài ngữ điệu: “Tớ thấy gần đây dáng người của cậu càng ngày càng tốt.”
“Hiện tại ngâm mới mười mấy phút đã bắt đầu buồn nôn.”
“Tớ nghi ngờ……”
Phó Ấu Sanh quấn một cái áo choàng tắm, nhìn người vẫn còn ngâm mình trong hồ: “Nghi ngờ cái gì?”
Tần Trăn: “Cậu mang thai!”
Phó Ấu Sanh phụt cười một tiếng.
“Mang thai?”
“Một con chó độc thân của cậu không quan hệ tình dục mang thai, tớ sẽ không mang thai!”
Tần Trăn: “Vì sao, Ân tổng nhà cậu vô sinh?”
Thật không hổ là bạn thân, lời này Phó Ấu Sanh nghe sao lại quen tai như vậy.
Phó Ấu Sanh chậm rãi thắt chặt thắt lưng, áo choàng tắm rộng rãi trong nháy mắt phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, lộ ra vẻ đẹp vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Tuy nhiên, người đẹp lên tiếng: “Biện pháp tránh thai của Ân tổng còn nghiêm ngặt hơn khâu phẫu thuật, hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Không chờ Tần trăn phản ứng, giây tiếp theo ——
Cô mỉm cười: “Tuy rằng kỹ thuật bình thường, nhưng ý thức an toàn của người ta rất mạnh.”
Cánh tay Phó Ấu Sanh mềm mại, hoàn toàn không nhấc lên được, đắm chìm trong đó.
Cô rất thích, cũng rất hưởng thụ khi thân mật với anh. Phản ứng của cơ thể không lừa được người.
Nghĩ đến cô không phải là người góp phần tạo nên kỹ xảo hôn, Phó Ấu Sanh sung sướng đến run người.
Văn phòng của tổng tài Thăng Cảnh nằm ở tầng 33, từ nơi này dường như có thể quan sát gần một nửa Bắc Thành.
Cửa sổ sát đất băng trong suốt pha lê phản chiếu bóng dáng của hai người mà như một.
Cái cổ thiên nga trắng nõn của Phó Ấu Sanh ngửa ra phía sau, giống như là không chịu nổi trận mây mưa này.
Vòng eo bị bàn tay của một người đàn ông khống chế, một tay có thể ôm hết vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tiềm năng vô hạn, lúc này dường như có thể tạo thành một hình vòng cung.
Vì không lãng phí sức lực, Phó Ấu Sanh treo ở trên cổ anh, đem toàn sức lực truyền lên người anh.
Ân Mặc cười hừ một tiếng: “Muốn sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, đôi mắt ướt át như là mới bị làm ướt, Ân Mặc chậm rãi dùng ngón tay thon dài với những vết chai gợi lên vòng eo thon thả của cô.
Giây tiếp theo.
Vốn tưởng rằng Phó Ấu Sanh sẽ thuận nước đẩy thuyền cùng mình một lần.
Không nghĩ tới ——
Vừa rồi người phụ nữ còn hưởng thụ, ánh mắt ngay lập tức bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống từ đầu gối của anh.
“Không muốn.”
Ân Mặc: “……”
Cảm xúc phụ nữ thay đổi nhanh như vậy sao?
Một giây trước còn hưởng thụ không có không được, giây tiếp theo liền trở mặt không nhận người.
Cơ thể Phó Ấu Sanh không rút lui nhanh như vậy, xương cổ tay của cô mềm mại chống ở trên bàn làm việc, cảm giác lạnh lẽo truyền qua tay làm nhiệt độ trên người cô dần dần khôi phục về bình thường.
Nhìn cảm xúc của người đàn ông ngồi trên ghế làm việc cũng bình tĩnh lại.
Ân Mặc kéo lỏng cà vạt được thắt tỉ mỉ ra, ngón tay thong thả ung dung cởi bỏ hai cúc áo, lộ ra một mảng da thịt trắng lạnh lẽo, có cảm giác lạnh lùng cấm dục.
Trong văn phòng lớn như bây giờ hơi vắng vẻ, bầu không khí dường như có một chút áp lực.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh mở ra, vẫn hỏi ra: “Mối quan hệ của anh và Triệu Thanh Âm là như thế nào?”
Ân Mặc nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Phó Ấu Sanh chống ở trên mặt bàn, nhéo nhéo chơi đùa đầu ngón tay mềm mại, không chút để ý trả lời: “Bình thường.”
Bình thường?
Là bạn bè là tình nhân hay là bạn giường hay là vị hôn thê được Ân gia và anh thừa nhận, rốt cuộc là loại nào quan hệ bình thường nào?
Phó Ấu Sanh không hài lòng với câu trả lời này của anh.
Ân Mặc nâng lông mi lên, đôi mắt đẹp kia nhuộm một nụ cười bình tĩnh mà lãnh đạm: “Không tin sao?”
Không chờ Phó Ấu Sanh trả lời.
Cái điện thoại màu đen bị Ân mặc tùy ý ném ở trên bàn làm việc rung lên.
Ngón tay Phó Ấu Sanh hơi cuộn tròn lại cầm điện thoại lên.
Quét mắt qua màn hình điện thoại, ghi chú đúng là —— Triệu Thanh Âm.
Phó Ấu Sanh nhìn điện thoại ‘nhảy nhót’, hai giây sau, rút bàn tay khác từ trong tay Ân Mặc ra, giữ lấy cánh tay của anh, giọng điệu lạnh lùng: “Đêm khuya đi gọi điện thoại cho một người đàn ông đã kết hôn, quan hệ của các người cũng thật bình thường.”
“Còn quan hệ bình thường còn trao đổi số điện thoại.”
Phó Ấu Sanh thấy anh cầm lấy điện thoại, xoay người muốn rời đi.
Không muốn xem anh cùng người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp lải nhải dài dòng.
Ân Mặc duỗi tay giữ chặt cô, ngón tay dùng sức, không cho Phó Ấu Sanh có cơ hội trốn thoát.
Sau đó ở trước mặt cô, cắt ngang tiếng chuông điện thoại vẫn đang kêu.
Cảm xúc trên mặt Phó Ấu Sanh ngay lập tức đóng băng.
Giây tiếp theo.
Liền bị Ân Mặc một lần nữa ôm lên đầu gối.
Tư thế giống như dỗ dành một đứa trẻ, ngón tay thon dài vỗ nhẹ sau lưng cô, giọng nói trầm thấp như hứa hẹn: “Ngoan, ai cũng không thể làm lung lay địa vị của bà Ân chúng ta, không cần suy nghĩ lung tung cả ngày.”
Ân Mặc thấy cứng nhắc không nói lời nào, trầm ngâm hai giây, vẫn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như trước, “Gần đây công ty đầu tư một bộ phim IP lớn, nữ chính rất thích hợp với em, không bằng em đi diễn một chút, cũng coi như giết thời gian.”
“Anh nhớ rõ em thích đóng phim.”
Cả người Phó Ấu Sanh cứng đờ.
Bỗng nhiên nhớ tới Văn Đình nói Triệu Thanh Âm đã chắc chắn là người phát ngôn của khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Cho nên —— đây là sau khi Ân Mặc thay Triệu Thanh Âm bắt lấy người phát ngôn của hãng trang sức cao cấp, cảm thấy hơi xem nhẹ cô, vì vậy cho cô vai chính một bộ phim điện ảnh.
Ân Mặc là Gia Cát Lượng sao?
Ân Mặc khẽ vuốt ve gáy cô, quyết định: “Sau khi đi làm, thư ký Ôn sẽ liên hệ với người đại diện của em.”
Phó Ấu Sanh liếc mắt nhìn Ân Mặc một cái, cũng không cự tuyệt, lúc rời đi ngữ điệu rất lạnh nhạt nói một câu: “Chỉ là một vai nữ chính điện ảnh, em cũng có thể tự lấy được.”
*
Hiệu suất của Ân Mặc rất cao, nói cho Phó Ấu Sanh vai nữ chính trong phim liền cho.
Từ khi ký hợp đồng đến khi vào tổ, được hoàn thành ngắn ngủn trong một tuần.
Phó Ấu Sanh ngồi trên máy bay chuẩn bị bay tới đoàn làm phim, chống má nhìn ra bên ngoài, đôi mắt xinh đẹp lại không có cảm xúc gì.
Bên tai truyền đến tiếng Văn Đình và trợ lý Tiểu Nặc nói chuyện ở hành lang máy bay.
Tiểu nặc: “Cuối cùng TN cũng công bố chính thức.”
“Quả nhiên là Triệu Thanh Âm.”
Văn Đình buông tay: “Không có cách nào, ai bảo người ta có hậu trường cơ chứ.”
Anh ta ám chỉ nhìn Phó Ấu Sanh, thở dài, “Lúc nào nữ minh tinh nhà chúng ta cho chúng ta ôm đùi (*), chúng ta cũng tốt như gà chó lên trời.”
(*) 抱大腿 /bào dàtuǐ/ “Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác.
Khuôn mặt thanh tú của Tiểu Nặc rất nghi ngờ nói: “Bây giờ chị Sanh Sanh cũng rất lợi hại mà.”
Cho dù không cần ôm đùi, cũng có phim đóng, có fan che.
Văn Đình trợn trắng mắt: “Các cô gái nhỏ như bọn cô thật sự quá ngây thơ.”
“Ở giới giải trí mà không có hậu trường, thì chờ mình bị người khác đè chết đi.”
“Đến lúc đó nhìn một đám nữ minh tinh xuất đạo muộn hơn không ngừng vượt qua chị của các cô, sau này đứng cùng sân khấu, người ta là cô gái nhỏ đứng ở vị trí C (*), chị của các cô chỉ có thể đứng làm nền là sẽ hiểu ngay.”
(*) Vị trí C = Center: Vị trí trung tâm.
Dù sao đại ngôn TN cũng không lấy được.
Văn Đình cũng không muốn đọc thêm tin tức công bố Triệu Thanh Âm chính thức trở thành người đại diện của TN, vừa thấy liền nghĩ đến đại ngôn này suýt chút nữa là của nhà bọn họ, trong lòng đau đến nhỏ máu.
Nhìn ảnh tuyên truyền của Triệu Thanh Âm mặc sườn xám màu hồng phấn, đeo đầy trang sức cao cấp, Văn Đình nhíu mày, suy tư hai giây.
Nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Nặc: “Bộ ảnh sườn xám chụp cho tạp chí thời trang lần trước có đó không?”
Tiểu Nặc: “Đến rồi, sao anh Văn lại đột nhiên hỏi cái này?”
Văn Đình cười hừ một tiếng, “Đi liên hệ với tòa soạn tạp chí, hôm nay công bố ảnh chụp.”
Triệu Thanh Âm không phải lúc nào cũng thích so sánh nhan sắc với nữ minh tinh nhà bọn họ sao, cho cô ta cơ hội.
Phó Ấu Sanh ngồi bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, không ngăn cản, Văn Đình là người đại diện chuyên nghiệp, biết làm thế nào là có lợi nhất đối với cô.
Mà Phó Ấu Sanh suy tư một lát, lấy điện thoại đã bật chế độ máy bay ra, khởi động lại.
Gửi tin nhắn tới Chủ tịch TN của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Ngón tay trắng nõn nắm lấy viền mỏng của điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dường như là đang chờ Chu Khanh Hòa trả lời.
Vừa vặn bị Văn Đình bên cạnh vừa đăng weibo xong nhìn thấy: “Người ta cũng đã công bố chính thức rồi, em đây là còn chưa từ bỏ sao?”
Phó Ấu Sanh ngước mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Từ bỏ.”
Văn Đình: “Từ bỏ rồi thì còn liên hệ làm gì?”
Nếu Chu Khanh có thể đem lại đại ngôn cho cô, thì đã sớm cho từ mấy ngày trước, còn có thể công bố chính thức Triệu Thanh Âm à.
Phó Ấu Sanh không nhanh không chậm nói, “Mặc dù từ bỏ, nhưng mà……”
Văn Đình: “Nhưng mà cái gì?”
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh cong lên: “Tạm thời không nói cho anh, sau này anh sẽ biết.”
Điện thoại rung lên.
Cô rũ mắt nhìn tin nhắn trả lời của Chu Khanh Hòa.
Xuyên qua cửa sổ máy bay, ánh mặt trời bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nụ cười tươi sáng và tự in.
Văn Đình nhỏ giọng nói thầm: “Bán cái gì chứ?”
Lúc này, hành khách ở các khoang khác trên máy bay bắt đầu lục tục bước vào, lời đến miệng nhưng Văn Đình vẫn phải ngậm lại.
So với sự yên tĩnh trong máy bay.
Trên mạng đã bùng nổ nồi.
Nguyên nhân là sau khi Triệu Thanh Âm công bố chính thức trở thành người đại diện của TN, một bộ ảnh tạp chí của Phó Ấu Sanh được công bố.
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám màu tím sẫm, chỉ thêu một vài mẫu hoa văn đơn giản màu trắng bên dưới vạt áo, kiểu tóc lượn sóng đặc trưng của các vị phu nhân thời dân quốc, dưới mái tóc đen nhánh, vành tai trắng ngọc chỉ đeo hai bông tai kim cương, sườn xám màu sắc rực rỡ cùng trang sức nhẹ nhàng tạo ra những tia lửa rực rỡ, lại rất lộng lẫy và chói mắt.
Chỉ là bộ ảnh tạp chí thì thôi.
Vấn đề là hình ảnh của Triệu Thanh Âm được tài khoản Weibo chính thức của TN công bố, cũng là trang sức với sườn xám.
Nếu không có so sánh thì thôi.
Bây giờ so sánh hai bên, cách phối hợp bộ sườn xám và trang sức của Triệu Thanh Âm, so với cách phối hợp sườn xám và bông tai của Phó Ấu Sanh, đúng là đã thua triệt để.
—— Mẹ ơi, Phó Ấu Sanh quả thực xinh đẹp, không hổ là người phụ nữ mặc sườn xám đẹp nhất trong giới giải trí.
—— Trận này Triệu Thanh Âm thất bại thảm bại.
—— Một người càng nhìn càng đẹp, phong tình vạn chủng, một người càng nhìn càng kỳ quặc, chỉ có thể nói bộ dạng không được, trang điểm đậm cũng là không áp chế được sườn xám quốc túc, Triệu Thanh Âm không thích hợp chính là không thích hợp.
—— Người qua đường: TN mù mắt sao, rõ ràng khí chất mỹ nhân cổ điển của Phó Ấu Sanh thích hợp hơn với trang sức nhà bọn họ.
—— Awsl (*), Phó Ấu Sanh mới thật sự là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
(*) awsl=啊我死了: Ôi chết tôi rồi.
——……
Trên mạng tất cả đều bình luận chân thật khen ngợi nhan sắc của Phó Ấu Sanh.
Thậm chí, có cư dân mạng bắt đầu hoài nghi Triệu Thanh Âm có thể lấy được người phát ngôn của TN ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là vì có quy tắc ngầm.
Cùng lúc đó, phòng chờ hậu trường của một gameshow trong nước.
Triệu Thanh Âm đã trang điểm tinh xảo, vốn định xem sau khi công bố chính thức các fan có thể khen ngợi cô ta như thế nào.
Không nghĩ tới.
Những bình luận đứng đầu trên tài khoản Weibo chính thức của TN đã khiến cô đỏ mắt.
Công ty mua hot search đại ngôn cho cô ta bị Phó Ấu Sanh đè ép # Phó Ấu Sanh danh xứng với mỹ nhân sườn xám # áp chế hoàn toàn.
Một tiếng rầm.
Triệu Thanh Âm đập điện thoại lên gương trang điểm:
“Lại là Phó Ấu Sanh.”
“Cũng chỉ là tình nhân ngầm không thể nhìn thấy người khác mà thôi, còn cổ điển tao nhã, mỹ nhân sườn xám, cư dân mạng đều bị mù mắt sao?”
Người đại diện Leah của Triệu Thanh Âm ngồi bên cạnh, hỏi cô ta: “Cô quen Phó Ấu Sanh?”
Họ dường như không tiếp xúc với nhau, đúng không?”
Triệu Thanh Âm châm chọc cười: “Anh họ tôi và kim chủ (*) của cô ta là bạn bè, đương nhiên là tôi biết.”
(*) Kim chủ: người có tiền hoặc quyền cao chức trọng trong showbiz, đứng sau làm bệ đỡ, chống lưng, bảo kê cho một nghệ sĩ.
Không muốn nói đến Phó Ấu Sanh, Triệu Thanh Âm không kiên nhẫn: “Chị Leah, chị bảo công ty tiếp tục mua thủy quân (*), mua hot search, co dù tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải đè hot search của Phó Ấu Sanh xuống!”
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ).
Cô ta không muốn nhìn Phó Ấu Sanh giả dối dựa vào đàn ông diễu võ dương oai ngồi trên đầu mình như vậy.
Leah thở dài.
Bản nhân là không đồng ý Triệu Thanh Âm tức giận với Phó Ấu Sanh.
Nhưng —— mặc dù chị ta là người đại diện, nhưng Triệu Thanh Âm có quan hệ thân thích ông chủ công ty, vị tiểu công chúa này muốn làm cái gì, ai cũng ngăn cản không được.
Triệu Thanh Âm nhìn nhiệt độ dần dần tăng lên, biểu tình rốt cục hòa hoãn rất nhiều.
Nhìn những bình luận về Phó Ấu Sanh, khóe môi khinh thường.
*
Phó Ấu Sanh xuống máy bay đã là sáu giờ tối.
Đi thẳng đến nhà hàng của nhà làm phim và đạo diễn tích đã đặt trước, cố ý chào đón cô.
Phó Ấu Sanh uống vài ly bia nồng độ thấp, lúc này mới có thể thoát thân trở về khách sạn.
Đây là một bộ phim điện ảnh tiên hiệp, đoàn làm phim quay phim ở một cổ trấn xinh đẹp, mà ở khách sạn mà đoàn làm phim sắp xếp là một suối nước nóng nổi tiếng ở cổ trấn.
Lúc này, trong phòng khách sạn.
Phó Ấu Sanh ngồi ở trên sofa, đối mặt với Văn Đình.
Văn Đình nghĩ đến thái độ của đạo diễn với Phó Ấu Sanh, giống như đối với kim chủ vậy.
Híp mắt lại, vẻ mặt kỳ quái: “Phó Tiểu Sanh, cô nói thật với tôi, vai nữ chính trong bộ phim này rốt cuộc là từ đâu tới đây?”
Trước đó anh ta còn tưởng rằng đạo diễn đánh giá cao diễn xuất của nữ minh tinh nhà họ.
Bây giờ xem ra, người ngây thơ chính là anh ta.
Đối mặt ánh mắt soi mói của Văn Đình, Phó Ấu Sanh phản ứng bình thường, lười biếng nằm trên sofa, “Tự mình đưa tới cửa.”
Chỉ thiếu chút nữa đem hai chữ có lệ này viết lên mặt.
Trong lòng Văn Đình càng tăng thêm nghi ngờ: “Có phải cô đã nghĩ thông suốt, vứt bỏ người chồng nghèo khó không có bản lĩnh của cô, ôm đùi lúc nào tôi không biết, đúng không?”
“Đây là tài nguyên đùi vàng cho cô?”
“Là ai?”
Ngữ khí này còn lộ ra chút hưng phấn.
Phó Ấu Sanh lạnh lùng nhìn anh ta: “……”
Văn Đình nhìn thấy ánh mắt của cô, thu liễm vài phần: “Khụ. Tôi không có ý gì khác, tôi……”
Phó Ấu Sanh từ trên sofa đứng lên: “Lười để ý tới anh, tôi hẹn Tần Trăn ngâm suối nước nóng, anh muốn làm gì thì làm.”
Tần Trăn là bạn tốt duy nhất của Phó Ấu Sanh trong giới giải trí, cô ấy là ngôi sao nhí, sau đó vì đóng vai nữ phụ của bộ phim dân quốc Phó Ấu Sanh ra mắt một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Tình bạn thật sự đến rất bất ngờ, tính cách hai người khá giống nhau, nhanh chóng trở thành bạn thân có thể nói hết mọi thứ với nhau.
Lần này Tần Trăn nghe nói Phó Ấu Sanh là nữ chính, nghĩ đến đã lâu không gặp cô, mới đồng ý với đạo diễn đến làm khách mời, bằng không dựa theo vị trí hiện tại của cô ấy, làm khách mời, quả thật là lãng phí thời gian.
*
Bên trong nước suối nóng, sau bình phong cổ kính, Phó Ấu Sanh đối mặt với bạn thân đã lâu không gặp, khó được tâm sự được hết.
“Anh ấy cư nhiên dùng một bộ phim điện ảnh như thế tống cổ tớ đi, sau đó còn yêu cầu lần sau tớ làm với anh ấy mặc chiếc váy ngủ màu đen anh ấy mới mua, cậu không biết nhà sản xuất váy ngủ kia tiết kiệm vải vải cỡ nào, đây là váy sao? Thật sự coi mình là kim chủ?”
Phó Ấu Sanh một hơi nói xong, cả người tựa vào bên hồ giống như không có xương, làn da trắng nõn trong suốt, theo động tác đứng dậy của nàng, nước chảy xuống.
“Không ngâm nữa, nhắc tới Ân Cẩu Đản, tớ thấy hơi buồn nôn.”
Tần Trăn cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt từ đôi chân dài mê người của cô đến eo, cuối cùng rơi xuống dưới xương quai xanh, bộ phận quyến rũ nhất của cơ thể, kéo dài ngữ điệu: “Tớ thấy gần đây dáng người của cậu càng ngày càng tốt.”
“Hiện tại ngâm mới mười mấy phút đã bắt đầu buồn nôn.”
“Tớ nghi ngờ……”
Phó Ấu Sanh quấn một cái áo choàng tắm, nhìn người vẫn còn ngâm mình trong hồ: “Nghi ngờ cái gì?”
Tần Trăn: “Cậu mang thai!”
Phó Ấu Sanh phụt cười một tiếng.
“Mang thai?”
“Một con chó độc thân của cậu không quan hệ tình dục mang thai, tớ sẽ không mang thai!”
Tần Trăn: “Vì sao, Ân tổng nhà cậu vô sinh?”
Thật không hổ là bạn thân, lời này Phó Ấu Sanh nghe sao lại quen tai như vậy.
Phó Ấu Sanh chậm rãi thắt chặt thắt lưng, áo choàng tắm rộng rãi trong nháy mắt phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, lộ ra vẻ đẹp vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Tuy nhiên, người đẹp lên tiếng: “Biện pháp tránh thai của Ân tổng còn nghiêm ngặt hơn khâu phẫu thuật, hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Không chờ Tần trăn phản ứng, giây tiếp theo ——
Cô mỉm cười: “Tuy rằng kỹ thuật bình thường, nhưng ý thức an toàn của người ta rất mạnh.”
Tác giả :
Thần Niên