Nhịp Đập Khó Cưỡng
Chương 29
Edit: Mây
Ngày hôm sau.
Phó Ấu Sanh chuẩn bị đi đến đoàn phim quay phim, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải người đàn ông đứng ở hành lang chờ cô.
Dáng người đàn ông thẳng tắp cao lớn, lúc thấy cô mở cửa ra, khuôn mặt nhuộm một chút ấm áp: “Ăn sáng chưa?”
Tầm mắt nhìn xuống, Phó Ấu Sanh nhìn thấy ngón tay người đàn ông có móc một cái túi giấy, đưa đến trước mặt cô.
Lông mi chớp chớp, Phó Ấu Sanh đóng cửa lại, đi về phía thang máy: “Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.”
“Anh đưa em đến đoàn phim.” Ân Mặc cũng không dây dưa, cứ như vậy đi theo phía sau cô xuống gara.
Phó Ấu Sanh muốn từ chối.
Xe bảo mẫu xe cũng đã dừng ở cửa khách sạn.
Nhưng mà…
Ân Mặc biết nghe lời gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó đi theo cùng Phó Ấu Sanh lên xe bảo mẫu: “Đi nhờ xe, vừa vặn tôi cũng muốn đến đoàn phim.”
Bên trong xe bảo mẫu.
Văn Đình kinh hãi nhìn hai người cùng nhau lên xe.
“Ân, Ân tổng?” Hít một hơi thật sâu, tuy rằng trước đó đã biết quan hệ của hai người này, nhưng Văn Đình rất ít thấy bọn họ cùng khung hình, hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Hiện tại nhìn thấy Ân Mặc đi theo Phó Ấu Sanh từ trong khách sạn ra, còn cùng nhau lên xe bảo mẫu, nhịn không được nuốt nước miếng: “Hai người đây là?”
Ân Mặc nhìn Văn Đình gật đầu: “Mấy năm nay, làm phiền anh chăm sóc Sanh Sanh rồi.”
Trong Văn Đình suy nghĩ nói: “Nên làm nên làm.”
Sau đó lặng lẽ nhìn Phó Ấu Sanh, rồi lại nhìn Ân Mặc.
Ân tổng đây là theo đuôi vợ thành công rồi sao?
Nghĩ đến bộ dạng của bản thân mình và vợ cũ vẫn là không nóng không lạnh, trong lòng Văn Đình khóc lóc.
Yên lặng nhìn Ân tổng đưa sữa bò cho nữ minh tinh nhà mình, sau đó trong lòng âm thầm thề, có cơ hội nhất định phải lén thỉnh giáo Ân tổng, làm như thế nào theo đuổi vợ thành công.
Dọc đường đi, bởi vì có thêm Ân Mặc, không khí có chút ngưng trệ.
Ngay cả lúc Văn Đình và Phó Ấu Sanh nói về lịch trình, đều bị ngắt quãng.
May mắn, khoảng cách từ khách sạn đến đoàn phim cũng không xa, khoảng mười phút, xe bảo mẫu đã dừng ở trước cửa đoàn phim.
Lúc Phó Ấu Sanh xuống xe, không nghĩ tới, Ân Mặc cũng xuống xe theo cô.
Cô nhanh tay lẹ mắt đẩy Ân Mặc về lại lần nữa: “Anh đợi một chút, ai bảo anh xuống xe cùng tôi.”
“Không biết là sẽ có người nhận ra anh sao?”
Nếu Ân Mặc cùng cô bước xuống từ xe bảo mẫu thì chắc chắn không ổn.
Đoán chừng chỉ chốc lát sau, toàn bộ đoàn phim đều lan truyền tin đồn cô một đạp hai thuyền.
Ân Mặc bị đẩy ngồi vào trong xe một lần nữa, nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Phó Ấu Sanh: “Được, anh không đi vào.”
“Anh nhìn chằm chằm anh ta ssi.” Phó Ấu Sanh xuống xe một lần nữa, nhìn về phía Văn Đình, làm anh ta nhìn chằm chằm Ân Mặc.
Văn Đình: “Được.”
“Tôi ở cùng Ân tổng.”
Cái gì mà nhìn chằm chằm, anh ta nào dám nhìn chằm chằm Ân tổng, còn muốn lăn lộn trong nghề này hay không, Phó Ấu Sanh đúng là đã cho anh ta một vấn đề nan giải.
Nhìn bóng dáng Phó Ấu Sanh nhanh nhẹn rời đi.
Văn Đình nhìn Ân Mặc cười một tiếng.
Nhưng Ân Mặc đã lấy laptop ra, bình tĩnh nói một câu: “Cứ tự nhiên.”
Văn Đình: “……”
Đây rốt cuộc là địa bàn của ai.
Rất nhanh.
Văn Đình đã biết đây là địa bàn của ai.
Ân Mặc lấy ra hai phong bì, đưa cho hai trợ lý trên xe bảo mẫu, anh trực tiếp mở cuộc họp video trên xe bảo mẫu.
Văn Đình ngồi ở trong góc cảm giác mình không nên ở chỗ này.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Ân Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, rốt cuộc cũng dời ánh mắt về phía Văn Đình, giọng nói trầm thấp: “Văn tiên sinh, khoảng mấy giờ vợ tôi sẽ quay xong?”
Văn Đình theo bản năng xem bảng lịch trình: “Hôm nay quay đến 12 giờ trưa.”
“Buổi chiều đúng 3 giờ bắt đầu quay.”
“Không có cảnh diễn đêm.”
Chờ đến sau khi liên tiếp trả lời Ân Mặc xong, Văn Đình mới bừng tỉnh, rốt cuộc anh ta là người đại diện của ai, vì sao lại chân chó như vậy!
Ngay khi Văn Đình đang hoài nghi nhân sinh.
Ân Mặc phân phó thư ký Chu: “Đính 12 giờ nhà ăn.” Thoáng một đốn, bổ sung một câu, “Đặt một nhà hàng Nhật đi, cô ấy thích.”
Xe bảo mẫu đậu ở bên ngoài đoàn phim.
Có nhân viên công tác bất ngờ nhìn thấy có người ra vào chiếc xe này không ít thoạt nhìn giống như là người giàu có.
Ân Mặc ngược lại không lộ diện.
Nhưng tin tức xe bảo mẫu của Phó Ấu Sanh có người giàu có ra vào vẫn lan truyền khắp đoàn làm phim.
Lúc Phó Ấu Sanh đã quay xong đang đợi tiếp cảnh sau, nghe thấy chuyên viên trang điểm tò mò hỏi cô.
Đôi môi đỏ khẽ mím lại một chút.
Thiếu chút nữa đã ăn hết son môi vừa mới trang điểm lại xong.
Mỉm cười nói: “Là một người bạn, mượn xe.”
“Tóm lại là đặt ở chỗ đó không cần dùng, nên cho mượn.”
Thuận miệng giải thích xong, cũng không thèm để ý đến chuyên viên trang điểm có tin tưởng hay không, cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Ân Mặc một tin nhắn qua WeChat:【Ân Mặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?】
Ân Mặc rất nhanh đã nhắn lại.
YM:【Anh không giống như bị em kim ốc tàng kiều (*) sao?】
(*) Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Tàng kiều anh…… Tổ tông à!
“Đừng chớp mắt, thiếu chút nữa đã chọc vào mắt cô rồi.” Chuyên viên trang điểm hét lên một tiếng.
Đầu ngón tayPhó Ấu Sanh chọc vào màn hình:【Anh bình thường một chút đi!】
YM: 【Đã đặt món Nhật mà em thích ăn, quay xong trở về sớm một chút.】
Có lẽ là lời nói phía trước của Ân Mặc quá kinh khủng, cho nên lúc sau Ân Mặc nói ăn cơm, mức độ tiếp nhận của Phó Ấu Sanh cao hơn nhiều.
YM:【Anh ở trong xe chờ em.】
Được.
Đợi hết nửa ngày không đi không được.
Phó Ấu Sanh khôi phục lại tâm tình:【Anh nói thật đi, có phải đã phá sản thật hay không?】
YM:【Yên tâm, cho dù có phá sản, cũng nuôi nổi em.】
Phó Ấu Sanh tắt điện thoại di động di, không nhắn tin với anh nữa.
Cảm giác hoàn toàn không khớp sóng điện não của anh.
Sau khi Thẩm Dục quay xong cảnh diễn một mình, đã chạy đến trước mặt Phó Ấu Sanh: “Chị, trưa nay em mời chị đi ăn cơm.”
“Em biết có một nhà hàng lẩu đặc biệt ăn ngon, chúng ta cùng đi ăn thử đi.”
Cậu cũng nghe nói về chuyện của xe bảo mẫu.
Nhưng mà khác với những người khác, Thẩm Dục biết rõ người bên trong là ai.
Còn không phải là tình địch truyền kiếp của anh cả sao.
Tối hôm qua cậu không nhận ra Ân Mặc, xong việc trở lại khách sạn mới phản ứng lại.
Thuận tiện tìm kiếm một số tin tức về Ân Mặc.
Mới biết được thì ra Ân Mặc chính là người mà anh cả nhắc đến, là người đàn ông mà Phó Ấu Sanh thích.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được suy nghĩ của anh cả.
Tình địch đẳng cấp như vậy, nếu là không có thực lực, làm sao có thể tranh cùng anh được.
Khó trách mấy năm nay anh cả ở nước ngoài tăng ca đến mức xuất huyết dạ dày nằm viện cũng kiên trì không buông tay, chính là vì về nước sớm hơn một chút.
Hiện tại thật vất vả mới chờ đến khi bọn họ chia tay, anh cả cũng đã về nước.
Không được.
Cậu không thể trơ mắt nhìn chị dâu tương lai lại bị theo đuổi trở về.
Cho nên nghe thấy Phó Ấu Sanh nói: “Trưa nay có hẹn.”
Thẩm Dục lập tức đáp lại: “Có hẹn cùng không sao, em có thể đi cùng chị.”
“Chị, chị là nhân vật công chúng, lén đi ăn cơm cùng người khác nếu bị chụp ảnh rất dễ tạo thành scandal, em và chị đi cùng nhau thì sẽ không giống.”
“Chúng ta ở thành phố điện ảnh bên này có rất nhiều paparazzi.”
Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần khiết của Thẩm Dục.
Do dự hai giây, sau đó gật đầu: “Vậy cũng đúng.”
Cũng không phải không từ chối được Thẩm Dục, mà là cảm thấy Thẩm Dục nói rất đúng, lỡ như giống như ngày hôm qua, lại bị người khác nhìn nhìn thấy lén hẹn đi ăn cơm cùng Ân Mặc, cũng không thể giải thích rõ ràng.
Chi bằng dẫn theo Thẩm Dục.
Có Thẩm Dục ở đó, Ân Mặc cũng có thể thu liễm hơn một chút.
*
Sau khi quay xong.
Ân Mặc vốn dĩ khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh lên xe, đôi mắt mỉm cười.
Nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Dục cười tươi như trăng đi theo sát phía sau phía sau cô, độ cong khóe môi cứng đờ.
Ân Mặc nhìn bọn họ.
Hơi nhíu mày: “Đây là có ý gì?”
Phó Ấu Sanh không muốn bị người khác nhìn thấy, nhanh chóng cùng Thẩm Dục lên xe, sau đó kéo cửa xe lại nói: “Cùng nhau đi ăn.”
“Nhiều người càng náo nhiệt.”
Tóm lại tối hôm qua cũng bị Thẩm Dục nhìn thấy cô lên xe của Ân Mặc, cho nên Phó Ấu Sanh cũng không có gì kiêng dè.
Ân Mặc trầm mặc không nói.
Nhưng thật ra Thẩm Dục vô cùng nhiệt tình: “Xin chào Ân tổng, tôi là Thẩm Dục, là em trai của chị Sanh Sanh.”
“Ai cho phép cậu gọi cô ấy là Sanh Sanh?”
Ngón tay dài của Ân Mặc lướt trên notebook đột nhiên dùng sức, đầu ngón tay hơi trắng bệch, lạnh lùng liếc Thẩm Dục.
Cái tên Sanh Sanh này, là nhũ danh của Phó Ấu Sanh.
Chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể gọi cô như vậy.
Từ sau khi Phó Ấu Sanh rời khỏi Phó gia, cái tên này cũng chỉ có Ân Mặc biết.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy cách xưng hô vừa tự nhiên vừa thân mật như thế từ trong miệng một cậu thiếu niên tuấn lãng, Ân Mặc nhấc mí mắt, giọng nói trong trẻo lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng.
Thẩm Dục giống như không cảm nhận được sắc mặt lạnh lùng của Ân Mặc, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Phó Ấu Sanh, càng thân mật hơn: “Đây là chị gái của tôi, tôi gọi như thế nào chị ấy cùng vui vẻ.”
“Ân tổng cũng không phải là anh rể của tôi, không quản được.”
Ân Mặc cười lạnh.
Đôi môi mỏng hé mở, “Ai nói tôi……”
Lời còn chưa dứt.
Đã bị Phó Ấu Sanh mạnh mẽ che miệng anh lại, hơi thở ngọt ngào của người phụ nữ tràn ngập bên tai: “Đừng nói bậy bạ.”
Không muốn Ân Mặc để lộ quan hệ của bạn họ ra ngoài anh sáng, Phó Ấu Sanh tự đẩy cánh tay của Thẩm Dục trong tay mình ra: “Được rồi, gọi chị là được rồi, đừng gọi loạn nhũ danh của tôi.”
Ân Mặc ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Gần đây anh càng ngày càng dễ mất bình tĩnh.
Đặc biệt là những lúc nhìn thấy Phó Ấu Sanh thân thiết cùng người đàn ông khác, hoàn toàn mất đi lý trí vốn có.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Ấu Sanh cảm giác được người đàn ông bên cạnh trầm mặc hơn.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cũng làm cho cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở lại khách sạn nghỉ trưa.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng Ân Mặc đưa cô đến cửa rồi rời đi.
Bỗng nhiên gọi anh lại: “Ân Mặc……”
Ân Mặc chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn lại liếc nhìn cô một cái, đáy mắt lộ ra vài phần nhạt nhẽo ngoài ý muốn.
Phó Ấu Sanh mím môi, thấp giọng nói: “Bộ sườn xám ngày hôm qua, cảm ơn anh.”
Sườn xám được thiết kế theo dáng người của cô, Phó Ấu Sanh muốn cũng được, không cần cũng được.
Nhưng…… không hiểu sao.
Nghĩ đến câu nói ngày hôm qua nói với Ân Mặc, hình như là trước kia anh cũng chưa từng từ chối cô đến mức như vậy, cũng không cần từ chối lòng tốt của anh.
Tưởng tượng đến cái này, Phó Ấu Sanh không có cách nào nói ra là anh không cần phí hết tâm huyết để lấy được bộ sườn xám.
Bước chân Ân Mặc hơi khựng lại một chút, ngay sau đó khẽ cười một tiếng: “Em thích là được.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, bóng dáng biến mất ở hành lang.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng anh rời đi, đôi môi đỏ khẽ mím lại.
Mí mắt phải đột nhiên giật giật, mí mắt nháy lung tung, mi tâm Phó Ấu Sanh khẽ nhíu lại, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Quả nhiên……
Buổi chiều quay xong trở lại khách sạn không được bao lâu.
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Là tiếng chuông cuộc gọi Văn Đình gọi đến.
Phó Ấu Sanh thò người ra lấy điện thoại di động, vừa mới nhấn nghe, bên tai nghe thấy giọng nói của Văn Đình.
Anh ta thậm chí còn không kịp chào hỏi, lập tức nói: “Ấu Sanh, đạo diễn nói nhà đầu tư muốn nhét thêm một nữ chính mới, hiện tại đang ở cùng biên kịch thảo luận lại cốt truyện thêm nội dung cho nữ chính này.”
“Là muốn phân tán một nửa vai diễn của em.”
Đã quay bao nhiêu ngày rồi, thêm nhân vật, vẫn là nữ chính???
“Anh có ý gì?”
“Tôi làm nữ phụ?” Phó Ấu Sanh cảm thấy buồn cười, nhà sản xuất phải hoa mắt như thế nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Văn Đình một lời khó nói hết: “Không phải cô làm nữ phụ, là muốn cho các hai người diễn bằng nhau.”
“Trò chơi của nhà đầu tư, đạo diễn không làm chủ được, trừ phi ông ta không muốn quay nữa.”
Anh ta thở dài: “Gần đây cảm giác bên cạnh cô luôn có kẻ tiểu nhân quấy phá.”
“Cô muốn bớt chút thời gian đi chùa miếu thắp hương không.”
Mỗi tài nguyên lớn một chút, đều sẽ có kèm theo kẻ tiểu nhân.
Vốn dĩ cho rằng bộ phim điện ảnh thanh xuân lần này có thể thuận lợi, không nghĩ tới, đã quay được hơn một tuần. Còn có thể xảy ra loại chuyện này.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Phó Ấu Sanh đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
“Cho nên, rốt cuộc là đại thần giữa đường kia là ai?”
Văn Đình nghĩ đến người đạo diễn nói, khóe môi giật giật một chút mới nói ra: “Nói ra khả năng cô không tin, chính là người lần trước tranh bìa tạp chí《VL》với cô, sau đó tạp chí được bán ra, bị cô áp hoàn toàn không ai nhắc tới tới cô là ai Trình Thư Từ.”
Trình Thư Từ?
Trong lúc Phó Ấu Sanh suy tư.
Có một cuộc gọi khác gọi đến.
Là đạo diễn.
Sau khi Phó Ấu Sanh nói chuyện với Văn Đình, tiếp đến nhận điện thoại của nhà sản xuất.
Nhà sản xuất xin lỗi với Phó Ấu Sanh đầu tiên, sau đó nói: “Nếu không đêm nay tôi tổ chức một buổi tụ họp, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện?”
Cô còn chưa kịp tháo trang sức tắm rửa.
Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt, lười biếng dựa bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm.
Ánh đèn màu trắng chiếu lên làn da trắng nõn căng bóng của cô, như thể trong trẻo lạnh lùng đến mức trong suốt.
Cánh môi đỏ thắm nhẹ nhàng cong lên, nhu hòa lại dịu dàng đáp: “Được.”
Nếu như lúc này là quen thuộc người nghe được giọng điệu của cô, nhất định biết đây là khúc dạo đầu trong cơn tức giận của Phó Ấu Sanh.
Nhưng mà nhà sản xuất cũng không hiểu Phó Ấu Sanh.
Còn tưởng rằng là cô rất dễ nói chuyện, vui mừng quyết định: “Chúng tôi đây chờ cô, đến sớm một chút.”
Nói xong gửi địa chỉ sang cho cô.
Sau khi Phó Ấu Sanh cúp điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt xinh ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Sau đó gọi điện thoại lại cho Văn Đình i: “Chúng ta đến hội quán Tương Viên, cầm theo hợp đồng của bộ phim này.”
Văn Đình trong nháy mắt đã hiểu ra.
Lúc trước trên hợp đồng viết rất rõ ràng, Phó Ấu Sanh là nữ chính, khi đoàn phim lựa chọn diễn viên khác, cần phải có được sự đồng ý của cô đầu tiên, hơn nữa cô là một nữ chính không hề dao động hợp tác với đoàn phim, nếu vi phạm hợp đồng, cầm phải bồi thường cho cô một khoảng tiền khổng lồ vì vi phạm hợp đồng.
Văn Đình ở trên phương diện này, cũng không khuyên ngăn Phó Ấu Sanh một điều nhịn chín điều lành.
Chủ yếu là Trình Thư Từ bên này, ăn ngon quá đến mức khó coi.
Người ta đều đã bắt đầu quay chụp, lại tìm cơ hội tiến tổ hợp thành một chén canh, nhiều măng nha.
Nửa tiếng sau.
Phó Ấu Sanh đi trước đến hội quán.
Nhưng mà Phó Ấu Sanh không đi vào trong phòng bao, lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên vẫn nho nhã ngồi trong đại sảnh như cũ, bước chân ngay lập tức dừng lại.
Đáy mắt bừng tỉnh.
Thì ra lại là ông giúp đỡ Trình Thư Từ.
Đối phương sau khi nghe thấy tiếng cửa.
Cũng đã giương mắt nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Lại đây.”
Vẫn là giọng điệu ra lệnh như mọi khi.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Ấu Sanh đã nghe thấy vô số lần ông dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.
Ví dụ như: “Làm không ra đề này, không được ngủ.”
“Đi phạt quỳ.”
“Ngay cả chữ cũng viết không được, đi viết một trăm lần, viết không xong không được ăn cơm.”
“……”
Từ năm 3 đại học, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Phó gia, Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng chưa từng gặp lại người bố này lần nào nữa.
Không ngờ sẽ gặp được ông ở hội quán kiểu này.
Khuôn mặt Phó Ân Thầm không cảm xúc nhìn con gái xưa nay luôn nghe lời này, vì tiến vào giới giải trí, không tiếc quyết liệt cùng người nhà.
Làm giáo sư triết học của trường đại học một số hai trong nước, lại sinh ra trong một gia đình thư hương, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục khắc nghiệt, trên người Phó Ân Thầm có một loại khí chất vừa nho nhã vừa xa cách.
Chẳng qua lúc nhìn Phó Ấu Sanh, ánh mắt lại là lạnh nhạt và thất vọng.
Con gái mà ông bồi dưỡng cảm thận từ nhỏ.
Sau khi cứng cánh, cũng dám thoát ly khỏi gia tộc.
Phó Ấu Sanh bước từng bước đi về phía Phó Ân Thầm, đến khi đối mặt với ông, mới ngước mắt lên nhìn về phía mắt ông.
Phó Ân Thầm: “Rời khỏi Phó gia ba bốn năm, ngay cả một tiếng bố cũng không biết gọi?”
Đôi môi Phó Ấu Sanh cắn chặt: “Bố……”
Nhìn thân hình Phó Ấu Sanh gầy đi một vòng so với lúc rời khỏi nhà, Phó Ân Thầm nhíu mày: “Hiện tại con rời khỏi giới giải trí, về nhà nói lời xin lỗi với các bậc trưởng bối, mọi người cũng sẽ không so đo với một cái tiểu bối như con.”
Khóe môi Phó Ấu Sanh hơi cong lên.
Ánh mắt tĩnh lặng nhìn bố ruột của mình, đôi mắt đào hoa giống Phó Ân Thầm tràn đầy quyết đoán: “Gia tộc kia làm con không thể hít thở nổi.”
“Cho nên, con sẽ không trở về.”
“Bố, con còn gọi một tiếng bố, chuyện của Trình Thư Từ, người đừng động vào.”
Phó Ân Thầm nghĩ đến những lời Trình Thư Từ nói với ông, mi tâm nhíu chặt lại: “Con sợ hãi như thế, thật sự đúng là có đàn ông bao dưỡng.”
“Người đàn ông kia là ai?”
“Phó Ấu Sanh, đừng làm cho một chút hy vọng cuối cùng của bố đối với con cũng biến thành thất vọng.”
“Là cháu.”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến.
Ánh mắt ảm đạm của Phó Ấu Sanh theo giọng nói của người đàn ông dần dần khôi phục lại rõ ràng.
Lúc này, có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua bên eo cô, giống như muốn chống đỡ tất cả những bất an của cô.
“Đừng sợ, anh dẫn em đi.”
Ân Mặc biết, tất cả những người trong Phó gia đều là vết sẹo trong lòng mà Phó Ấu Sanh không muốn vạch trần nhất.
Phó gia là quá khứ, mà cô muốn muốn xóa bỏ.
Hận không thể vĩnh viễn không bao giờ nhìn lại những ngày tháng u ám bị trưởng chi phối.
“Cậu là ai, có tư cách gì mà ở trước mặt tôi dẫn con gái của tôi đi.” Phó Ân Thầm lạnh lùng trừng mắt, nhìn người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, anh như dã thú ngập tràn sự nguy hiểm.
Là loại người mà Phó Ân Thầm không thích nhất.
Ân Mặc cảm nhận được bả vai Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng run rẩy ở trong lòng anh, lòng bàn tay che gáy cô lại, để cho cô vùi mặt vào lồng ngực mình, mới nhìn về phía Phó Ân Thầm, người này chính là bố vợ trên danh nghĩa của anh, giọng điệu bình tĩnh: “Cháu chính là chồng danh chính ngôn thuận của cô ấy, ngài nói xem cháu có tư cách hay không.”
Sắc mặt Phó Ân Thầm đột nhiên biến đổi: “Con kết hôn rồi?”
“Chuyện từ khi nào?”
Phó Ấu Sanh ghé vào trong lòng ngực Ân Mặc đã ổn định lại cảm xúc.
Nghe thấy Phó Ân Thầm nói, đôi môi đỏ gợi lên độ cong nhàn nhạt: “Con đều bị ngài tự mình đuổi ra khỏi Phó gia, con với ai kết hôn, kết hôn lúc nào, có liên quan gì đến ngài không?”
“Dù sao ngài cũng không thèm để ý đến không phải sao, thứ ngài để ý chỉ có một con rối xuất sắc để cho tất cả mọi người cùng thưởng thức hay không mà thôi, các người có từng quan tâm đến con gái là tôi dù chỉ là một chút không?”
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên, nụ cười thanh diễm lại châm chọc.
“Tôi không có nhà, còn không thể tự mình có được một ngôi nhà mới được sao?”
Ngày hôm sau.
Phó Ấu Sanh chuẩn bị đi đến đoàn phim quay phim, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải người đàn ông đứng ở hành lang chờ cô.
Dáng người đàn ông thẳng tắp cao lớn, lúc thấy cô mở cửa ra, khuôn mặt nhuộm một chút ấm áp: “Ăn sáng chưa?”
Tầm mắt nhìn xuống, Phó Ấu Sanh nhìn thấy ngón tay người đàn ông có móc một cái túi giấy, đưa đến trước mặt cô.
Lông mi chớp chớp, Phó Ấu Sanh đóng cửa lại, đi về phía thang máy: “Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.”
“Anh đưa em đến đoàn phim.” Ân Mặc cũng không dây dưa, cứ như vậy đi theo phía sau cô xuống gara.
Phó Ấu Sanh muốn từ chối.
Xe bảo mẫu xe cũng đã dừng ở cửa khách sạn.
Nhưng mà…
Ân Mặc biết nghe lời gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó đi theo cùng Phó Ấu Sanh lên xe bảo mẫu: “Đi nhờ xe, vừa vặn tôi cũng muốn đến đoàn phim.”
Bên trong xe bảo mẫu.
Văn Đình kinh hãi nhìn hai người cùng nhau lên xe.
“Ân, Ân tổng?” Hít một hơi thật sâu, tuy rằng trước đó đã biết quan hệ của hai người này, nhưng Văn Đình rất ít thấy bọn họ cùng khung hình, hoàn toàn không có cảm giác chân thật.
Hiện tại nhìn thấy Ân Mặc đi theo Phó Ấu Sanh từ trong khách sạn ra, còn cùng nhau lên xe bảo mẫu, nhịn không được nuốt nước miếng: “Hai người đây là?”
Ân Mặc nhìn Văn Đình gật đầu: “Mấy năm nay, làm phiền anh chăm sóc Sanh Sanh rồi.”
Trong Văn Đình suy nghĩ nói: “Nên làm nên làm.”
Sau đó lặng lẽ nhìn Phó Ấu Sanh, rồi lại nhìn Ân Mặc.
Ân tổng đây là theo đuôi vợ thành công rồi sao?
Nghĩ đến bộ dạng của bản thân mình và vợ cũ vẫn là không nóng không lạnh, trong lòng Văn Đình khóc lóc.
Yên lặng nhìn Ân tổng đưa sữa bò cho nữ minh tinh nhà mình, sau đó trong lòng âm thầm thề, có cơ hội nhất định phải lén thỉnh giáo Ân tổng, làm như thế nào theo đuổi vợ thành công.
Dọc đường đi, bởi vì có thêm Ân Mặc, không khí có chút ngưng trệ.
Ngay cả lúc Văn Đình và Phó Ấu Sanh nói về lịch trình, đều bị ngắt quãng.
May mắn, khoảng cách từ khách sạn đến đoàn phim cũng không xa, khoảng mười phút, xe bảo mẫu đã dừng ở trước cửa đoàn phim.
Lúc Phó Ấu Sanh xuống xe, không nghĩ tới, Ân Mặc cũng xuống xe theo cô.
Cô nhanh tay lẹ mắt đẩy Ân Mặc về lại lần nữa: “Anh đợi một chút, ai bảo anh xuống xe cùng tôi.”
“Không biết là sẽ có người nhận ra anh sao?”
Nếu Ân Mặc cùng cô bước xuống từ xe bảo mẫu thì chắc chắn không ổn.
Đoán chừng chỉ chốc lát sau, toàn bộ đoàn phim đều lan truyền tin đồn cô một đạp hai thuyền.
Ân Mặc bị đẩy ngồi vào trong xe một lần nữa, nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Phó Ấu Sanh: “Được, anh không đi vào.”
“Anh nhìn chằm chằm anh ta ssi.” Phó Ấu Sanh xuống xe một lần nữa, nhìn về phía Văn Đình, làm anh ta nhìn chằm chằm Ân Mặc.
Văn Đình: “Được.”
“Tôi ở cùng Ân tổng.”
Cái gì mà nhìn chằm chằm, anh ta nào dám nhìn chằm chằm Ân tổng, còn muốn lăn lộn trong nghề này hay không, Phó Ấu Sanh đúng là đã cho anh ta một vấn đề nan giải.
Nhìn bóng dáng Phó Ấu Sanh nhanh nhẹn rời đi.
Văn Đình nhìn Ân Mặc cười một tiếng.
Nhưng Ân Mặc đã lấy laptop ra, bình tĩnh nói một câu: “Cứ tự nhiên.”
Văn Đình: “……”
Đây rốt cuộc là địa bàn của ai.
Rất nhanh.
Văn Đình đã biết đây là địa bàn của ai.
Ân Mặc lấy ra hai phong bì, đưa cho hai trợ lý trên xe bảo mẫu, anh trực tiếp mở cuộc họp video trên xe bảo mẫu.
Văn Đình ngồi ở trong góc cảm giác mình không nên ở chỗ này.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Ân Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, rốt cuộc cũng dời ánh mắt về phía Văn Đình, giọng nói trầm thấp: “Văn tiên sinh, khoảng mấy giờ vợ tôi sẽ quay xong?”
Văn Đình theo bản năng xem bảng lịch trình: “Hôm nay quay đến 12 giờ trưa.”
“Buổi chiều đúng 3 giờ bắt đầu quay.”
“Không có cảnh diễn đêm.”
Chờ đến sau khi liên tiếp trả lời Ân Mặc xong, Văn Đình mới bừng tỉnh, rốt cuộc anh ta là người đại diện của ai, vì sao lại chân chó như vậy!
Ngay khi Văn Đình đang hoài nghi nhân sinh.
Ân Mặc phân phó thư ký Chu: “Đính 12 giờ nhà ăn.” Thoáng một đốn, bổ sung một câu, “Đặt một nhà hàng Nhật đi, cô ấy thích.”
Xe bảo mẫu đậu ở bên ngoài đoàn phim.
Có nhân viên công tác bất ngờ nhìn thấy có người ra vào chiếc xe này không ít thoạt nhìn giống như là người giàu có.
Ân Mặc ngược lại không lộ diện.
Nhưng tin tức xe bảo mẫu của Phó Ấu Sanh có người giàu có ra vào vẫn lan truyền khắp đoàn làm phim.
Lúc Phó Ấu Sanh đã quay xong đang đợi tiếp cảnh sau, nghe thấy chuyên viên trang điểm tò mò hỏi cô.
Đôi môi đỏ khẽ mím lại một chút.
Thiếu chút nữa đã ăn hết son môi vừa mới trang điểm lại xong.
Mỉm cười nói: “Là một người bạn, mượn xe.”
“Tóm lại là đặt ở chỗ đó không cần dùng, nên cho mượn.”
Thuận miệng giải thích xong, cũng không thèm để ý đến chuyên viên trang điểm có tin tưởng hay không, cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Ân Mặc một tin nhắn qua WeChat:【Ân Mặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?】
Ân Mặc rất nhanh đã nhắn lại.
YM:【Anh không giống như bị em kim ốc tàng kiều (*) sao?】
(*) Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Tàng kiều anh…… Tổ tông à!
“Đừng chớp mắt, thiếu chút nữa đã chọc vào mắt cô rồi.” Chuyên viên trang điểm hét lên một tiếng.
Đầu ngón tayPhó Ấu Sanh chọc vào màn hình:【Anh bình thường một chút đi!】
YM: 【Đã đặt món Nhật mà em thích ăn, quay xong trở về sớm một chút.】
Có lẽ là lời nói phía trước của Ân Mặc quá kinh khủng, cho nên lúc sau Ân Mặc nói ăn cơm, mức độ tiếp nhận của Phó Ấu Sanh cao hơn nhiều.
YM:【Anh ở trong xe chờ em.】
Được.
Đợi hết nửa ngày không đi không được.
Phó Ấu Sanh khôi phục lại tâm tình:【Anh nói thật đi, có phải đã phá sản thật hay không?】
YM:【Yên tâm, cho dù có phá sản, cũng nuôi nổi em.】
Phó Ấu Sanh tắt điện thoại di động di, không nhắn tin với anh nữa.
Cảm giác hoàn toàn không khớp sóng điện não của anh.
Sau khi Thẩm Dục quay xong cảnh diễn một mình, đã chạy đến trước mặt Phó Ấu Sanh: “Chị, trưa nay em mời chị đi ăn cơm.”
“Em biết có một nhà hàng lẩu đặc biệt ăn ngon, chúng ta cùng đi ăn thử đi.”
Cậu cũng nghe nói về chuyện của xe bảo mẫu.
Nhưng mà khác với những người khác, Thẩm Dục biết rõ người bên trong là ai.
Còn không phải là tình địch truyền kiếp của anh cả sao.
Tối hôm qua cậu không nhận ra Ân Mặc, xong việc trở lại khách sạn mới phản ứng lại.
Thuận tiện tìm kiếm một số tin tức về Ân Mặc.
Mới biết được thì ra Ân Mặc chính là người mà anh cả nhắc đến, là người đàn ông mà Phó Ấu Sanh thích.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được suy nghĩ của anh cả.
Tình địch đẳng cấp như vậy, nếu là không có thực lực, làm sao có thể tranh cùng anh được.
Khó trách mấy năm nay anh cả ở nước ngoài tăng ca đến mức xuất huyết dạ dày nằm viện cũng kiên trì không buông tay, chính là vì về nước sớm hơn một chút.
Hiện tại thật vất vả mới chờ đến khi bọn họ chia tay, anh cả cũng đã về nước.
Không được.
Cậu không thể trơ mắt nhìn chị dâu tương lai lại bị theo đuổi trở về.
Cho nên nghe thấy Phó Ấu Sanh nói: “Trưa nay có hẹn.”
Thẩm Dục lập tức đáp lại: “Có hẹn cùng không sao, em có thể đi cùng chị.”
“Chị, chị là nhân vật công chúng, lén đi ăn cơm cùng người khác nếu bị chụp ảnh rất dễ tạo thành scandal, em và chị đi cùng nhau thì sẽ không giống.”
“Chúng ta ở thành phố điện ảnh bên này có rất nhiều paparazzi.”
Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần khiết của Thẩm Dục.
Do dự hai giây, sau đó gật đầu: “Vậy cũng đúng.”
Cũng không phải không từ chối được Thẩm Dục, mà là cảm thấy Thẩm Dục nói rất đúng, lỡ như giống như ngày hôm qua, lại bị người khác nhìn nhìn thấy lén hẹn đi ăn cơm cùng Ân Mặc, cũng không thể giải thích rõ ràng.
Chi bằng dẫn theo Thẩm Dục.
Có Thẩm Dục ở đó, Ân Mặc cũng có thể thu liễm hơn một chút.
*
Sau khi quay xong.
Ân Mặc vốn dĩ khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh lên xe, đôi mắt mỉm cười.
Nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Dục cười tươi như trăng đi theo sát phía sau phía sau cô, độ cong khóe môi cứng đờ.
Ân Mặc nhìn bọn họ.
Hơi nhíu mày: “Đây là có ý gì?”
Phó Ấu Sanh không muốn bị người khác nhìn thấy, nhanh chóng cùng Thẩm Dục lên xe, sau đó kéo cửa xe lại nói: “Cùng nhau đi ăn.”
“Nhiều người càng náo nhiệt.”
Tóm lại tối hôm qua cũng bị Thẩm Dục nhìn thấy cô lên xe của Ân Mặc, cho nên Phó Ấu Sanh cũng không có gì kiêng dè.
Ân Mặc trầm mặc không nói.
Nhưng thật ra Thẩm Dục vô cùng nhiệt tình: “Xin chào Ân tổng, tôi là Thẩm Dục, là em trai của chị Sanh Sanh.”
“Ai cho phép cậu gọi cô ấy là Sanh Sanh?”
Ngón tay dài của Ân Mặc lướt trên notebook đột nhiên dùng sức, đầu ngón tay hơi trắng bệch, lạnh lùng liếc Thẩm Dục.
Cái tên Sanh Sanh này, là nhũ danh của Phó Ấu Sanh.
Chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể gọi cô như vậy.
Từ sau khi Phó Ấu Sanh rời khỏi Phó gia, cái tên này cũng chỉ có Ân Mặc biết.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy cách xưng hô vừa tự nhiên vừa thân mật như thế từ trong miệng một cậu thiếu niên tuấn lãng, Ân Mặc nhấc mí mắt, giọng nói trong trẻo lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng.
Thẩm Dục giống như không cảm nhận được sắc mặt lạnh lùng của Ân Mặc, cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Phó Ấu Sanh, càng thân mật hơn: “Đây là chị gái của tôi, tôi gọi như thế nào chị ấy cùng vui vẻ.”
“Ân tổng cũng không phải là anh rể của tôi, không quản được.”
Ân Mặc cười lạnh.
Đôi môi mỏng hé mở, “Ai nói tôi……”
Lời còn chưa dứt.
Đã bị Phó Ấu Sanh mạnh mẽ che miệng anh lại, hơi thở ngọt ngào của người phụ nữ tràn ngập bên tai: “Đừng nói bậy bạ.”
Không muốn Ân Mặc để lộ quan hệ của bạn họ ra ngoài anh sáng, Phó Ấu Sanh tự đẩy cánh tay của Thẩm Dục trong tay mình ra: “Được rồi, gọi chị là được rồi, đừng gọi loạn nhũ danh của tôi.”
Ân Mặc ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Gần đây anh càng ngày càng dễ mất bình tĩnh.
Đặc biệt là những lúc nhìn thấy Phó Ấu Sanh thân thiết cùng người đàn ông khác, hoàn toàn mất đi lý trí vốn có.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Ấu Sanh cảm giác được người đàn ông bên cạnh trầm mặc hơn.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cũng làm cho cô có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở lại khách sạn nghỉ trưa.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng Ân Mặc đưa cô đến cửa rồi rời đi.
Bỗng nhiên gọi anh lại: “Ân Mặc……”
Ân Mặc chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn lại liếc nhìn cô một cái, đáy mắt lộ ra vài phần nhạt nhẽo ngoài ý muốn.
Phó Ấu Sanh mím môi, thấp giọng nói: “Bộ sườn xám ngày hôm qua, cảm ơn anh.”
Sườn xám được thiết kế theo dáng người của cô, Phó Ấu Sanh muốn cũng được, không cần cũng được.
Nhưng…… không hiểu sao.
Nghĩ đến câu nói ngày hôm qua nói với Ân Mặc, hình như là trước kia anh cũng chưa từng từ chối cô đến mức như vậy, cũng không cần từ chối lòng tốt của anh.
Tưởng tượng đến cái này, Phó Ấu Sanh không có cách nào nói ra là anh không cần phí hết tâm huyết để lấy được bộ sườn xám.
Bước chân Ân Mặc hơi khựng lại một chút, ngay sau đó khẽ cười một tiếng: “Em thích là được.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, bóng dáng biến mất ở hành lang.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng anh rời đi, đôi môi đỏ khẽ mím lại.
Mí mắt phải đột nhiên giật giật, mí mắt nháy lung tung, mi tâm Phó Ấu Sanh khẽ nhíu lại, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Quả nhiên……
Buổi chiều quay xong trở lại khách sạn không được bao lâu.
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Là tiếng chuông cuộc gọi Văn Đình gọi đến.
Phó Ấu Sanh thò người ra lấy điện thoại di động, vừa mới nhấn nghe, bên tai nghe thấy giọng nói của Văn Đình.
Anh ta thậm chí còn không kịp chào hỏi, lập tức nói: “Ấu Sanh, đạo diễn nói nhà đầu tư muốn nhét thêm một nữ chính mới, hiện tại đang ở cùng biên kịch thảo luận lại cốt truyện thêm nội dung cho nữ chính này.”
“Là muốn phân tán một nửa vai diễn của em.”
Đã quay bao nhiêu ngày rồi, thêm nhân vật, vẫn là nữ chính???
“Anh có ý gì?”
“Tôi làm nữ phụ?” Phó Ấu Sanh cảm thấy buồn cười, nhà sản xuất phải hoa mắt như thế nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Văn Đình một lời khó nói hết: “Không phải cô làm nữ phụ, là muốn cho các hai người diễn bằng nhau.”
“Trò chơi của nhà đầu tư, đạo diễn không làm chủ được, trừ phi ông ta không muốn quay nữa.”
Anh ta thở dài: “Gần đây cảm giác bên cạnh cô luôn có kẻ tiểu nhân quấy phá.”
“Cô muốn bớt chút thời gian đi chùa miếu thắp hương không.”
Mỗi tài nguyên lớn một chút, đều sẽ có kèm theo kẻ tiểu nhân.
Vốn dĩ cho rằng bộ phim điện ảnh thanh xuân lần này có thể thuận lợi, không nghĩ tới, đã quay được hơn một tuần. Còn có thể xảy ra loại chuyện này.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Phó Ấu Sanh đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
“Cho nên, rốt cuộc là đại thần giữa đường kia là ai?”
Văn Đình nghĩ đến người đạo diễn nói, khóe môi giật giật một chút mới nói ra: “Nói ra khả năng cô không tin, chính là người lần trước tranh bìa tạp chí《VL》với cô, sau đó tạp chí được bán ra, bị cô áp hoàn toàn không ai nhắc tới tới cô là ai Trình Thư Từ.”
Trình Thư Từ?
Trong lúc Phó Ấu Sanh suy tư.
Có một cuộc gọi khác gọi đến.
Là đạo diễn.
Sau khi Phó Ấu Sanh nói chuyện với Văn Đình, tiếp đến nhận điện thoại của nhà sản xuất.
Nhà sản xuất xin lỗi với Phó Ấu Sanh đầu tiên, sau đó nói: “Nếu không đêm nay tôi tổ chức một buổi tụ họp, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện?”
Cô còn chưa kịp tháo trang sức tắm rửa.
Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt, lười biếng dựa bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm.
Ánh đèn màu trắng chiếu lên làn da trắng nõn căng bóng của cô, như thể trong trẻo lạnh lùng đến mức trong suốt.
Cánh môi đỏ thắm nhẹ nhàng cong lên, nhu hòa lại dịu dàng đáp: “Được.”
Nếu như lúc này là quen thuộc người nghe được giọng điệu của cô, nhất định biết đây là khúc dạo đầu trong cơn tức giận của Phó Ấu Sanh.
Nhưng mà nhà sản xuất cũng không hiểu Phó Ấu Sanh.
Còn tưởng rằng là cô rất dễ nói chuyện, vui mừng quyết định: “Chúng tôi đây chờ cô, đến sớm một chút.”
Nói xong gửi địa chỉ sang cho cô.
Sau khi Phó Ấu Sanh cúp điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt xinh ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Sau đó gọi điện thoại lại cho Văn Đình i: “Chúng ta đến hội quán Tương Viên, cầm theo hợp đồng của bộ phim này.”
Văn Đình trong nháy mắt đã hiểu ra.
Lúc trước trên hợp đồng viết rất rõ ràng, Phó Ấu Sanh là nữ chính, khi đoàn phim lựa chọn diễn viên khác, cần phải có được sự đồng ý của cô đầu tiên, hơn nữa cô là một nữ chính không hề dao động hợp tác với đoàn phim, nếu vi phạm hợp đồng, cầm phải bồi thường cho cô một khoảng tiền khổng lồ vì vi phạm hợp đồng.
Văn Đình ở trên phương diện này, cũng không khuyên ngăn Phó Ấu Sanh một điều nhịn chín điều lành.
Chủ yếu là Trình Thư Từ bên này, ăn ngon quá đến mức khó coi.
Người ta đều đã bắt đầu quay chụp, lại tìm cơ hội tiến tổ hợp thành một chén canh, nhiều măng nha.
Nửa tiếng sau.
Phó Ấu Sanh đi trước đến hội quán.
Nhưng mà Phó Ấu Sanh không đi vào trong phòng bao, lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên vẫn nho nhã ngồi trong đại sảnh như cũ, bước chân ngay lập tức dừng lại.
Đáy mắt bừng tỉnh.
Thì ra lại là ông giúp đỡ Trình Thư Từ.
Đối phương sau khi nghe thấy tiếng cửa.
Cũng đã giương mắt nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Lại đây.”
Vẫn là giọng điệu ra lệnh như mọi khi.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Ấu Sanh đã nghe thấy vô số lần ông dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình.
Ví dụ như: “Làm không ra đề này, không được ngủ.”
“Đi phạt quỳ.”
“Ngay cả chữ cũng viết không được, đi viết một trăm lần, viết không xong không được ăn cơm.”
“……”
Từ năm 3 đại học, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Phó gia, Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng chưa từng gặp lại người bố này lần nào nữa.
Không ngờ sẽ gặp được ông ở hội quán kiểu này.
Khuôn mặt Phó Ân Thầm không cảm xúc nhìn con gái xưa nay luôn nghe lời này, vì tiến vào giới giải trí, không tiếc quyết liệt cùng người nhà.
Làm giáo sư triết học của trường đại học một số hai trong nước, lại sinh ra trong một gia đình thư hương, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục khắc nghiệt, trên người Phó Ân Thầm có một loại khí chất vừa nho nhã vừa xa cách.
Chẳng qua lúc nhìn Phó Ấu Sanh, ánh mắt lại là lạnh nhạt và thất vọng.
Con gái mà ông bồi dưỡng cảm thận từ nhỏ.
Sau khi cứng cánh, cũng dám thoát ly khỏi gia tộc.
Phó Ấu Sanh bước từng bước đi về phía Phó Ân Thầm, đến khi đối mặt với ông, mới ngước mắt lên nhìn về phía mắt ông.
Phó Ân Thầm: “Rời khỏi Phó gia ba bốn năm, ngay cả một tiếng bố cũng không biết gọi?”
Đôi môi Phó Ấu Sanh cắn chặt: “Bố……”
Nhìn thân hình Phó Ấu Sanh gầy đi một vòng so với lúc rời khỏi nhà, Phó Ân Thầm nhíu mày: “Hiện tại con rời khỏi giới giải trí, về nhà nói lời xin lỗi với các bậc trưởng bối, mọi người cũng sẽ không so đo với một cái tiểu bối như con.”
Khóe môi Phó Ấu Sanh hơi cong lên.
Ánh mắt tĩnh lặng nhìn bố ruột của mình, đôi mắt đào hoa giống Phó Ân Thầm tràn đầy quyết đoán: “Gia tộc kia làm con không thể hít thở nổi.”
“Cho nên, con sẽ không trở về.”
“Bố, con còn gọi một tiếng bố, chuyện của Trình Thư Từ, người đừng động vào.”
Phó Ân Thầm nghĩ đến những lời Trình Thư Từ nói với ông, mi tâm nhíu chặt lại: “Con sợ hãi như thế, thật sự đúng là có đàn ông bao dưỡng.”
“Người đàn ông kia là ai?”
“Phó Ấu Sanh, đừng làm cho một chút hy vọng cuối cùng của bố đối với con cũng biến thành thất vọng.”
“Là cháu.”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến.
Ánh mắt ảm đạm của Phó Ấu Sanh theo giọng nói của người đàn ông dần dần khôi phục lại rõ ràng.
Lúc này, có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua bên eo cô, giống như muốn chống đỡ tất cả những bất an của cô.
“Đừng sợ, anh dẫn em đi.”
Ân Mặc biết, tất cả những người trong Phó gia đều là vết sẹo trong lòng mà Phó Ấu Sanh không muốn vạch trần nhất.
Phó gia là quá khứ, mà cô muốn muốn xóa bỏ.
Hận không thể vĩnh viễn không bao giờ nhìn lại những ngày tháng u ám bị trưởng chi phối.
“Cậu là ai, có tư cách gì mà ở trước mặt tôi dẫn con gái của tôi đi.” Phó Ân Thầm lạnh lùng trừng mắt, nhìn người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, anh như dã thú ngập tràn sự nguy hiểm.
Là loại người mà Phó Ân Thầm không thích nhất.
Ân Mặc cảm nhận được bả vai Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng run rẩy ở trong lòng anh, lòng bàn tay che gáy cô lại, để cho cô vùi mặt vào lồng ngực mình, mới nhìn về phía Phó Ân Thầm, người này chính là bố vợ trên danh nghĩa của anh, giọng điệu bình tĩnh: “Cháu chính là chồng danh chính ngôn thuận của cô ấy, ngài nói xem cháu có tư cách hay không.”
Sắc mặt Phó Ân Thầm đột nhiên biến đổi: “Con kết hôn rồi?”
“Chuyện từ khi nào?”
Phó Ấu Sanh ghé vào trong lòng ngực Ân Mặc đã ổn định lại cảm xúc.
Nghe thấy Phó Ân Thầm nói, đôi môi đỏ gợi lên độ cong nhàn nhạt: “Con đều bị ngài tự mình đuổi ra khỏi Phó gia, con với ai kết hôn, kết hôn lúc nào, có liên quan gì đến ngài không?”
“Dù sao ngài cũng không thèm để ý đến không phải sao, thứ ngài để ý chỉ có một con rối xuất sắc để cho tất cả mọi người cùng thưởng thức hay không mà thôi, các người có từng quan tâm đến con gái là tôi dù chỉ là một chút không?”
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên, nụ cười thanh diễm lại châm chọc.
“Tôi không có nhà, còn không thể tự mình có được một ngôi nhà mới được sao?”
Tác giả :
Thần Niên