Nhìn Lén
Chương 5-1
“Cô Phương đã kí bản hợp đồng và gửi trở lại chưa?” Anh hỏi thăm trợ lý qua nội tuyến.
“Anh Nguyên, vẫn chưa ạ.” Trợ lý cẩn thận trả lời.
Nguyên Ngưỡng miễn cưỡng bản thân dùng sự bình tĩnh được rèn luyện qua nhiều năm để không nói ra những lời khó nghe.
Phương Xuyến Hi tuyệt đối là người phụ nữ khó dây dưa nhất mà anh biết.
Vừa về tới Luân Đôn, anh lập tức đem địa chỉ MSN và email của cô cho vào danh sách bạn bè của mình.
Nguyên Ngưỡng không thích dùng những đồ chơi như MSN này để liên lạc với người khác, sự nghiệp của anh thành công, được quyết định bởi anh cho khách hàng thấy có thể tin tưởng, sự tự tin và năng lực của bản thân, nói cách khác là bản thân anh có sức hấp dẫn. Mà những phẩm chất riêng này đều rất dễ dàng bộc lộ ra lúc giao tiếp.
Nhưng mà, vì cùng người phụ nữ cách xa hơn ngàn dặm kia tiếp xúc, anh phá lệ dùng đến nửa tháng trời, ngày nào cũng đăng nhập MSN, email.
Nhưng là, dù chỉ một lần kết nối, cô cũng không hề.
Được rồi! Không khó tưởng tượng ra tình trạng này, nhưng mà ít ra cô cũng nên đăng nhập một lần, thêm anh vào danh sách bạn bè đi chứ.
Gọi điện thoại? Không ai nhận.
Đang lúc Nguyên Ngưỡng cảm thấy mình bị người phụ nữ này làm cho tức chết, có một hôm anh đến phòng làm việc, mở máy tính ra, rốt cuộc phát hiện, bản thân đã được cô cho vào trong danh sách bạn bè. Bày tỏ cô đồng ý cho anh vượt qua ngưỡng. Nhưng mà, nick của cô vẫn như cũ ở trạng thái cách tuyến.
Vài ngày sau, anh quyết định buông tha MSN, trực tiếp đăng nhập thư điện tử gửi thư đến hộp thư của cô.
Đây là phong thư đầu tiên anh viết cho cô, mà anh ngồi trước máy tính, hai tay mướt mồ hôi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới đánh ra một câu___
“Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”
Vốn anh còn muốn viết thêm một câu: “Tôi nhớ em”. Nhưng suy nghĩ một chút anh vẫn đem câu cuối bỏ đi.
Khi khoảng cách bị kéo ra, suy tư liền có vẻ tương đối dễ dàng. Anh cẩn thận nghĩ lại lúc mình ở Đài Loan, lúc mình cùng cô xảy ra một chút phản ứng hóa học. Cuối cùng, quyết định, bọn họ cùng lui lại giải quyết việc chung, sẽ là tốt hơn, đây là nguyên tắc anh dùng với tất cả các nghệ thuật gia dưới tay anh.
Phong thư điện tử này gửi đi ra ngoài.
Đợi chừng mười ngày, trong hộp thư của anh cuối cùng cũng đợi được cô hồi âm.
“Còn sống.”
Còn sống.
Còn sống? Đã trôi qua một tháng, cô chỉ biết nói cho anh là bản thân mình còn sống?
Nguyên Ngưỡng nhịn không được gõ một phong thư chuyên nghiệp tỉnh táo, hợp tình hợp lí, chỉ nói về công sự dài đến ba trang để công kích cô.
Mọi sự chậm trễ anh có thể hiểu được. Nghệ thuật gia sao! Nếu như không phải như vậy tận tình thẳng thắn, như vậy không để ý đến phương thức vận hành của thế giới hiện thực, bọn họ đã không phải là cái nghệ thuật gia rồi. Nhưng điều làm anh không thể chịu được, là khi anh đã nghĩ tốt bản hợp đồng gửi đến Đài Loan rồi, mà cô đến gửi lại thôi cũng lười.
Vì vậy anh lại gửi đi một bức thư.
“Hợp đồng đã kí chưa? Nếu như đã kí xong hãy đem bản chính gửi trở lại nhé. Nếu em không có phương tiện đến bưu điện, nói cho anh biết, anh sẽ phái người đến lấy.”
Vừa qua ba ngày, lần này anh nhận được thư hồi âm sớm hơn ___
“Ít lải nhải đi, chờ khi nào tôi hết bận sẽ nhìn đến nó.”
Cho nên, cô ngay cả mở ra cũng chưa mở?
Trong đầu Nguyên Ngưỡng lập tức hiện lên hình ảnh: bản hợp đồng kia đau khổ, chua xót bị vất trong một góc, yên lặng bị quên lãng, tuyệt vọng chờ đợi người để ý đến nó, quan tâm đên nó___ cùng anh.
Anh quyết định cho cô thêm ba ngày nữa.
Trong thời gian này, Nguyên Ngưỡng nói chuyện với bất kì ai, đều mang theo hỏa khí rất lớn.
Ba ngày sau có hồi âm.
Bởi vì trước đó một ngày anh có hẹn ăn cơm với khách hàng ở Pari. Sau khi trở lại Luân Đôn là trợ lí chuyển lời đến cho anh.
“Anh Nguyên, bên chúng ta cuối cùng cũng liên lạc được với cô Phương rồi…. Cô ấy nói, cô ấy thay đổi chủ ý, không muốn ký hợp đồng nữa.” Trợ lí hắng giọng nói xong, sẵn sàng tinh thần chờ hỏa tiễn nổ tung.
Nguyên Ngưỡng sâu xa nhíu mày.
“Cảm ơn cậu nói cho tôi biết.” Anh bình tĩnh rời đi khỏi chỗ của trợ lí, bình tĩnh đi vào phòng làm việc của mình, bình tĩnh đóng lại cửa phòng làm việc.
Hỏa tiễn không có nổ! Trợ lý cảm tạ ông trời thật sâu.
Thật gia thì hỏa tiễn có nổ tung.
Khắc đầu tiên khi anh ngồi xuống, anh liền cầm lấy điện thoại, thật nhanh đã nhấn xong một chuỗi dãy số.
Một chuyện rất khó có được, ở hồi âm thanh thứ tư liền có người nhấc máy.
“Alo.”
Xa cách sau một tháng, chỉ có một âm tiết đơn giản, trong đầu anh lập tức hiện ra hình tượng của cô vô cùng rõ ràng___ mái tóc ngắn rối loạn, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp, động tác tràn đầy sức sống, và cùng với tính khí nóng như lửa.
Thì ra anh luôn nghĩ về cô như vậy.
“Thư kí nói cho anh biết em thay đổi chủ ý.” Anh đè xuống tất cả tâm trạng, bình tĩnh nói. “Là hợp đồng có vấn đề gì sao?”
Đầu dây bên kia vô cùng không thục nữ xì một tiếng. “Ở trên hợp đồng viết ra những điều kiện chúng ta đã bàn bạc trước không giống nhau, tôi không có đồng ý cho anh tự ý thay đổi những điều kiện này.”
“Xuyến Xuyến, anh cam đoan với em, hợp đồng là y hệt theo những điều chúng ta đã bàn bạc, những vấn đề khác đối với quyền lợi và nghĩa vụ của em tuyệt đối không có bất kỳ ảnh hưởng gì, anh không có thay đổi bất kì điều kiện gì hết.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, nghe được cái tên mình vẫn rất ghét được anh nói ra, nghe có chút nhột.
Sau một hồ vang lên âm thanh sột soạt, Xuyến Hi mở ra bản hợp đông lớn tiếng đọc lên.
“Cô Phương Xuyến Hi đồng ý, để cho ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ làm đại lý riêng cho tất cả các sản phẩm, ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ điều quản lý Sarah ở Las Vegas Mỹ, Sơn Đức tư làm người đại diện____ Xin hỏi Sarah, Sơn Đức Tư là cái quỷ gì vậy?”
Hóa ra là vì chuyện này. Nguyên Ngưỡng kiên nhẫn giải thích với cô: “Các tác phẩm của em sẽ được chi nhánh của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ ở Las Vegas trưng bày, anh nghĩ rằng sách lược hợp lý là đầu tiên sẽ đẩy mạnh tiêu thụ ở thị trường Mỹ. Chúng ta vẫn sẽ đặt mấy sản phảm tại các chi nhánh khác của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, nhưng chủ yếu nhất anh tính tập chung tại nước Mỹ, đây là nguyên nhân anh chọn thay em một quản lý người Mỹ.”
Bên kia lại hừ một tiếng.
“Tiên sinh, lúc đầu chúng ta đã nói rất rõ ràng, là ‘anh’ muốn làm đại lý riêng của tôi, chứ không phải là cái gì mà salad sandwich kia.”
“Sarah? Sơn Đức tư.” Anh cải chính, “Công ty của anh quả thật là làm đại diện cho em, mà Sarah ở Mỹ là người đại diện tốt nhất.”
“Thật là vinh hạnh nha!”
Nguyên Ngưỡng không để ý đên sự trào phúng của cô, tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ cô: “Xuyến Xuyến, nói thật ra, anh quanh năm ở tại nước Anh hoặc châu Âu, mọi chuyện ở châu Mỹ từ trước đến nay đều do Sarah xử lý, cô ấy không chỉ là một người đại diện, mà còn là người anh rất tin tưởng như tay trái, tay phải của anh, anh tin tưởng cô ấy sẽ có thể trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của em___”
“Hiển nhiên tôi muốn bỏ qua cái vinh hạnh này.” Cô không hề khách khí chút nào cắt đứt lời nói của anh. “Anh có thể thay đổi điều kiện, tôi có thể thay đổi chủ ý.”
Tút! Điện thoại bị cắt đứt.
Cô tắt điện thoại của anh? Cô thế mà lại cắt điện thoại của anh?
Nguyên Ngưỡng giận muốn điên lên, chưa từng có một nghệ thuật gia nào giám tắt điện thoại của ông chủ ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, nhưng mà làm sao có thể gộp con người thẳng thắn ấy với những người khác.
Anh lập tức ấn điện thoại gọi lại. Lần này điện thoại vang lên ba tiếng đột nhiên chấm dứt.
Anh thử lại hai lần, cuối cùng khẳng định___! Người phụ nữ kia nhất định đem điện thoại tắt máy.
Anh tức giận vội vã gõ xuống một chuỗi dãy số.
Ở Đài Loan bên này____
Xuyến Xuyến đem điện thoại nhét vào trong ngăn kéo, đem bản hợp đồng chướng mắt kia vứt vào sọt rác, uống xong nước ngồi liệt ở trên ghế sofa phòng khách, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ là mười hai giờ đêm khuya, bình thường thì lúc này cô đang ở dưới lầu làm việc. Nhưng cô đã liên tục làm việc hai mươi ba giờ đông hồ, cho nên cô quyết định hôm này để cho bản thân nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả của thí nghiệm cách điều chế mới tương đối thành công, trong cơ thể cô có một cảm giác thỏa mãn thật sâu. Trải qua biết bao nhiêu lần thất bại, đầu tư vào đó bao nhiêu là tiền vốn, cuối cùng cô cũng tìm ra tỉ lệ điều chế thích hợp.
Leng keng, leng keng. Có người ấn chuông cửa.
Đã muộn thế này rồi ai còn đến vậy? Xuyến Xuyến tò mò đi ra cửa lớn.
Ra là nhân viên phục vụ Tiểu Trí của cửa hàng Điền Dã đứng ở cửa.
“Ách… Tôi không có gọi thức ăn mà.” Cô mờ mịt lên tiếng.
“Ngại quá, cô Phương, có thể mời cô nghe một cuộc điện thọai hay không?” Tiểu Trí bày ra vẻ mặt cười khổ đưa điện thoại cho cô.
Cô nhận lấy.
“Không cho phép em tắt điện thoại của anh lần nữa! Nghe rõ chưa? Sau này, tuyệt đối, không cho phép, lần nữa tắt điện thoại của anh!” Âm thanh tiếng quát nghiêm nghị của Nguyên Ngưỡng truyền đến.
Xuyến Hi trợn tròn mắt.
“Anh thật là quá đáng! Tôi muốn tố cáo các anh ngược đãi nhân viên.” Cô nổi giận, đem điện thoại ném sang bên cạnh.
Nếu như không phải bởi vì chính mình không biết dùng loại điện thoại di động cao cấp này, cô đã sớm tắt máy điện thoại một lần nữa.
Tiểu Trí thật nhanh hướng về phía iphone yêu mến, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cứu viện thành công!
Xuyến Hi tức giận đi lại ở trong phòng khách, gương mặt Tiểu Trí khổ sở cầm theo điện thoại di động đi theo cô.
“Ngại quá, chị Phương… Mời nhận thêm một cuộc điện thoại nữa đi ạ.”
Anh là tại sao lại có mệnh khổ như vậy? Anh ta là nhân viên của cửa hàng Điền Dã, chứ không phải nhân viên của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, tại sao lại bị kẹp ở giữa hai pháo đài làm bia đỡ đạn đây?
Xuyến Hi tức giận nhận lấy điện thoại di động: “Anh không thể lợi dụng người vô tội như vậy được.”
Chị Xuyến Xuyến, chị quả là thánh nhân, em yêu chị. Tiểu Trí quả thật khóc nức nở, đối với xưng hô với cô cũng vượt qua ba cấp.
“Em không thể tố cáo anh ngược đãi nhân viên, bởi vì em cùng Tiểu Trí cũng không phải nhân viên của anh, nếu như em chịu ký vào bản hợp đồng đáng chết kia và gửi trở lại, thì còn có cơ hội trở thành nhân viên của anh____”
“Tôi đã nói, tôi sẽ không ký loại hợp đồng đó.” Cô cắt đứt lời của anh lần nữa, thổi mạnh đi những sợi tóc rơi trên trán.
“Anh đã giải thích rồi, Xuyến Xuyến, anh cam đoan với em, anh sẽ cẩn thận chú ý mỗi một quyết định có liên quan đến em…”
“Ít nói nhảm thôi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Cô hét lên một tiếng, Tiểu Trí nhanh tay nhanh mắt, lần nữa, vào thời điểm iphone bị ném ra phi thân tới cứu.
Nguyên Ngưỡng chỉ nghe thấy một hồi âm thanh huyên náo, sột soạt sột soạt, sau đó diện thoại liền bị tắt.
Cô lại tắt điện thoại của anh?
Nguyên Ngưỡng nhìn chằm chằm vào tai nghe, giống như không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra.
“Người phụ nữ chết tiệt. Không ai dạy cô hai chữ lễ phép viết như thế nào sao?” Anh hét lên một tiếng, cầm lấy túi công văn lao ra khỏi công ty.
Đem hai tác phẩm mới nhất từ lò lạnh di chuyển ra ngoài, Xuyến Hi đưa tay đỡ thắt lưng bị mỏi, phát hiện ra mình đói bụng rồi.
Mặc dù trải qua những ngày đêm rối rắm này, trước kia cuộc sống của cô vẫn rất có quy luật. Nhưng mà, kể từ khi mỗi sáng muốn tám giờ “sau khi học xong hoạt động” nhét vào cuộc sống của cô, cô làm việc và nghỉ ngơi liền rối loạn, mà gần đây toàn bộ sức lực và tinh thần cô đều tập chung vào việc sáng tác, nên làm việc và nghỉ ngơi càng thêm rối loạn, cho nên hiện tại cô rất khó để khống chế chính mình giờ nào ngủ, giờ nào tỉnh.
Cô liếc nhìn thời gian, mười giờ tối, xem ra cô đã làm việc hơn bốn tiếng đồng hồ, khó trách cả cơ thể có chút đau nhức.
Có một giai đoạn trong cuộc sống của cô không được nhìn thấy tình yêu mãnh nam, nhưng mà gần đây đã khôi phục. Cô lại vào lúc tám giờ mỗi buổi sáng nhìn thấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Cô có thể nghe thấy, hoàn toàn là phản ứng trên thời kì sáng tác.
Bất kể là bình hoa, điêu khắc, nến, hoặc bất kỳ hình thức tác phẩm nào, đồ gốm làm thân thể đàn ông, thủy tinh là thân thể phụ nữ, hai người khéo léo rối rắm, quấn quít, tìm tòi quá trình tình yêu nam nữ nhiệt tình, nhưng lại gần đây tế nhị mờ mịt phương thức nhắn nhủ, cho tới các tác phẩm của cô nhắn nhủ sinh mạng mạnh mẽ, cũng không rơi vào phóng túng.
Xuyến Hi chưa từng bao giờ cảm kích bà Dương như vậy, vì đã cho cô mượn ống nhòm, nhờ cậy ông trời già nhất định phải giúp người đàn ông kia cuộc sống tình yêu kéo dài tiếp nữa.
Nhưng mà trước mắt giải quyết cái bụng đói quan trọng hơn.
Cô cầm lên điện thoại muốn gọi thức ăn, đột nhiên nghĩ đến chuyện phát sinh tối ngày hôm qua___ ngô, tự mình đi một chuyến tốt hơn, nếu có gặp lại Tiểu Trí nhân tiện bày tỏ sự áy náy của mình.
Thật ra nói cho cùng thì là tên họ Nguyên kia gây họa, tại sao mình phải phụ trách xin lỗi? Hừ!
Xuyến Hi cầm chìa khóa nhà, chậm rãi đi xuống núi.
Gió đem hơi lạnh, mang theo mùi nhẹ nhàng khoan khoái của núi và của cây, cô hít sâu một hơi, tinh thần rung lên, toàn thân như được thả lỏng ra rất nhiều.
Lúc đi tới của hàng Điền Dã đã hơn mười một giờ, đám đông đến ăn tối đã tản đi, mà những người ăn khuya vẫn chưa xuất hiện, vì vậy trong cửa hàng chỉ có hai bàn khách, chỗ trống còn rất nhiều.
Cô không thích thời điểm có nhiều người.
“Hoan nghênh quý khách”. Hôm nay ngồi ở phía sau quầy lại là một người phụ nữ.
Hừm! Đây là một miếu hòa thượng, lúc nào thì bắt đầu tuyển nhân viên nữ vậy?
Xuyến Hi chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng mà cô quá đói, trước tiên cứ lấp đầy bụng hẵn nói.
“Chị Xuyến Xuyến.” Tiểu Trí đưa món điểm tâm ngọt từ phía sau ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy cô. Anh ta gật đầu một cái với người phụ nữ đứng ở quầy, sau khi đem điểm tâm ngọt đưa đến bàn của khách, nụ cười rực rỡ đi về phía cô. “Sao tối nay chị lại tự mình đến đây vậy?”
“Cái đó... ha ha, không có việc gì, vừa lúc đói bụng thôi. Cái đó…” Cô thanh thanh cổ họng. “Ngại quá,ngày hôm qua cái tên họ Nguyên khốn khiếp kia ồn ào tôi không đủ, còn đem cậu kéo vào trận ồn ào này.”
“Đừng nói vậy, anh Nguyên là cổ đông của cửa hàng, tính ra cũng như ông chủ của em, phục vụ cho ông chủ là phải.” Tiểu Trí dẫn cô đến ngồi vao một vị trí cạnh cửa sổ. “Chị Xuyến Xuyến, hôm nay chị muốn ăn mì gì?”
Cô gái ở bên quầy nghe bọn họ thảo luận không nhịn được nhìn sang.
“Mì Ý sốt ngao.” Cô giống như điểm tới điểm đi cũng chỉ có món này, hơi xấu hổ, Xuyến Hi nói thêm một câu: “Hôm nay thêm vào thanh tương nhé.”
“Mỳ Ý có ngao nấu rượu trắng có thêm thanh tương, được, tới ngay đây.” Tiểu Trí đem hóa đơn điền xong, vẻ mặt đẹp trai xoay người đang muốn tránh ra, suy nghĩ một chút, lại lui về tò mò hỏi: “Chị Xuyến Xuyến, tại sao chị lại không ký hợp đồng với anh Nguyên?”
“Tiểu tử kia, có phải em trông nom quá nhiều hay không?” Cô khoanh lại hai tay, đôi mi thanh tú cũng dựng thẳng lên.
Tiểu trí giơ tay thi lễ, hướng về phía sau cửa hàng đi tới.
“Anh Nguyên, vẫn chưa ạ.” Trợ lý cẩn thận trả lời.
Nguyên Ngưỡng miễn cưỡng bản thân dùng sự bình tĩnh được rèn luyện qua nhiều năm để không nói ra những lời khó nghe.
Phương Xuyến Hi tuyệt đối là người phụ nữ khó dây dưa nhất mà anh biết.
Vừa về tới Luân Đôn, anh lập tức đem địa chỉ MSN và email của cô cho vào danh sách bạn bè của mình.
Nguyên Ngưỡng không thích dùng những đồ chơi như MSN này để liên lạc với người khác, sự nghiệp của anh thành công, được quyết định bởi anh cho khách hàng thấy có thể tin tưởng, sự tự tin và năng lực của bản thân, nói cách khác là bản thân anh có sức hấp dẫn. Mà những phẩm chất riêng này đều rất dễ dàng bộc lộ ra lúc giao tiếp.
Nhưng mà, vì cùng người phụ nữ cách xa hơn ngàn dặm kia tiếp xúc, anh phá lệ dùng đến nửa tháng trời, ngày nào cũng đăng nhập MSN, email.
Nhưng là, dù chỉ một lần kết nối, cô cũng không hề.
Được rồi! Không khó tưởng tượng ra tình trạng này, nhưng mà ít ra cô cũng nên đăng nhập một lần, thêm anh vào danh sách bạn bè đi chứ.
Gọi điện thoại? Không ai nhận.
Đang lúc Nguyên Ngưỡng cảm thấy mình bị người phụ nữ này làm cho tức chết, có một hôm anh đến phòng làm việc, mở máy tính ra, rốt cuộc phát hiện, bản thân đã được cô cho vào trong danh sách bạn bè. Bày tỏ cô đồng ý cho anh vượt qua ngưỡng. Nhưng mà, nick của cô vẫn như cũ ở trạng thái cách tuyến.
Vài ngày sau, anh quyết định buông tha MSN, trực tiếp đăng nhập thư điện tử gửi thư đến hộp thư của cô.
Đây là phong thư đầu tiên anh viết cho cô, mà anh ngồi trước máy tính, hai tay mướt mồ hôi, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới đánh ra một câu___
“Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?”
Vốn anh còn muốn viết thêm một câu: “Tôi nhớ em”. Nhưng suy nghĩ một chút anh vẫn đem câu cuối bỏ đi.
Khi khoảng cách bị kéo ra, suy tư liền có vẻ tương đối dễ dàng. Anh cẩn thận nghĩ lại lúc mình ở Đài Loan, lúc mình cùng cô xảy ra một chút phản ứng hóa học. Cuối cùng, quyết định, bọn họ cùng lui lại giải quyết việc chung, sẽ là tốt hơn, đây là nguyên tắc anh dùng với tất cả các nghệ thuật gia dưới tay anh.
Phong thư điện tử này gửi đi ra ngoài.
Đợi chừng mười ngày, trong hộp thư của anh cuối cùng cũng đợi được cô hồi âm.
“Còn sống.”
Còn sống.
Còn sống? Đã trôi qua một tháng, cô chỉ biết nói cho anh là bản thân mình còn sống?
Nguyên Ngưỡng nhịn không được gõ một phong thư chuyên nghiệp tỉnh táo, hợp tình hợp lí, chỉ nói về công sự dài đến ba trang để công kích cô.
Mọi sự chậm trễ anh có thể hiểu được. Nghệ thuật gia sao! Nếu như không phải như vậy tận tình thẳng thắn, như vậy không để ý đến phương thức vận hành của thế giới hiện thực, bọn họ đã không phải là cái nghệ thuật gia rồi. Nhưng điều làm anh không thể chịu được, là khi anh đã nghĩ tốt bản hợp đồng gửi đến Đài Loan rồi, mà cô đến gửi lại thôi cũng lười.
Vì vậy anh lại gửi đi một bức thư.
“Hợp đồng đã kí chưa? Nếu như đã kí xong hãy đem bản chính gửi trở lại nhé. Nếu em không có phương tiện đến bưu điện, nói cho anh biết, anh sẽ phái người đến lấy.”
Vừa qua ba ngày, lần này anh nhận được thư hồi âm sớm hơn ___
“Ít lải nhải đi, chờ khi nào tôi hết bận sẽ nhìn đến nó.”
Cho nên, cô ngay cả mở ra cũng chưa mở?
Trong đầu Nguyên Ngưỡng lập tức hiện lên hình ảnh: bản hợp đồng kia đau khổ, chua xót bị vất trong một góc, yên lặng bị quên lãng, tuyệt vọng chờ đợi người để ý đến nó, quan tâm đên nó___ cùng anh.
Anh quyết định cho cô thêm ba ngày nữa.
Trong thời gian này, Nguyên Ngưỡng nói chuyện với bất kì ai, đều mang theo hỏa khí rất lớn.
Ba ngày sau có hồi âm.
Bởi vì trước đó một ngày anh có hẹn ăn cơm với khách hàng ở Pari. Sau khi trở lại Luân Đôn là trợ lí chuyển lời đến cho anh.
“Anh Nguyên, bên chúng ta cuối cùng cũng liên lạc được với cô Phương rồi…. Cô ấy nói, cô ấy thay đổi chủ ý, không muốn ký hợp đồng nữa.” Trợ lí hắng giọng nói xong, sẵn sàng tinh thần chờ hỏa tiễn nổ tung.
Nguyên Ngưỡng sâu xa nhíu mày.
“Cảm ơn cậu nói cho tôi biết.” Anh bình tĩnh rời đi khỏi chỗ của trợ lí, bình tĩnh đi vào phòng làm việc của mình, bình tĩnh đóng lại cửa phòng làm việc.
Hỏa tiễn không có nổ! Trợ lý cảm tạ ông trời thật sâu.
Thật gia thì hỏa tiễn có nổ tung.
Khắc đầu tiên khi anh ngồi xuống, anh liền cầm lấy điện thoại, thật nhanh đã nhấn xong một chuỗi dãy số.
Một chuyện rất khó có được, ở hồi âm thanh thứ tư liền có người nhấc máy.
“Alo.”
Xa cách sau một tháng, chỉ có một âm tiết đơn giản, trong đầu anh lập tức hiện ra hình tượng của cô vô cùng rõ ràng___ mái tóc ngắn rối loạn, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp, động tác tràn đầy sức sống, và cùng với tính khí nóng như lửa.
Thì ra anh luôn nghĩ về cô như vậy.
“Thư kí nói cho anh biết em thay đổi chủ ý.” Anh đè xuống tất cả tâm trạng, bình tĩnh nói. “Là hợp đồng có vấn đề gì sao?”
Đầu dây bên kia vô cùng không thục nữ xì một tiếng. “Ở trên hợp đồng viết ra những điều kiện chúng ta đã bàn bạc trước không giống nhau, tôi không có đồng ý cho anh tự ý thay đổi những điều kiện này.”
“Xuyến Xuyến, anh cam đoan với em, hợp đồng là y hệt theo những điều chúng ta đã bàn bạc, những vấn đề khác đối với quyền lợi và nghĩa vụ của em tuyệt đối không có bất kỳ ảnh hưởng gì, anh không có thay đổi bất kì điều kiện gì hết.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, nghe được cái tên mình vẫn rất ghét được anh nói ra, nghe có chút nhột.
Sau một hồ vang lên âm thanh sột soạt, Xuyến Hi mở ra bản hợp đông lớn tiếng đọc lên.
“Cô Phương Xuyến Hi đồng ý, để cho ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ làm đại lý riêng cho tất cả các sản phẩm, ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ điều quản lý Sarah ở Las Vegas Mỹ, Sơn Đức tư làm người đại diện____ Xin hỏi Sarah, Sơn Đức Tư là cái quỷ gì vậy?”
Hóa ra là vì chuyện này. Nguyên Ngưỡng kiên nhẫn giải thích với cô: “Các tác phẩm của em sẽ được chi nhánh của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ ở Las Vegas trưng bày, anh nghĩ rằng sách lược hợp lý là đầu tiên sẽ đẩy mạnh tiêu thụ ở thị trường Mỹ. Chúng ta vẫn sẽ đặt mấy sản phảm tại các chi nhánh khác của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, nhưng chủ yếu nhất anh tính tập chung tại nước Mỹ, đây là nguyên nhân anh chọn thay em một quản lý người Mỹ.”
Bên kia lại hừ một tiếng.
“Tiên sinh, lúc đầu chúng ta đã nói rất rõ ràng, là ‘anh’ muốn làm đại lý riêng của tôi, chứ không phải là cái gì mà salad sandwich kia.”
“Sarah? Sơn Đức tư.” Anh cải chính, “Công ty của anh quả thật là làm đại diện cho em, mà Sarah ở Mỹ là người đại diện tốt nhất.”
“Thật là vinh hạnh nha!”
Nguyên Ngưỡng không để ý đên sự trào phúng của cô, tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ cô: “Xuyến Xuyến, nói thật ra, anh quanh năm ở tại nước Anh hoặc châu Âu, mọi chuyện ở châu Mỹ từ trước đến nay đều do Sarah xử lý, cô ấy không chỉ là một người đại diện, mà còn là người anh rất tin tưởng như tay trái, tay phải của anh, anh tin tưởng cô ấy sẽ có thể trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của em___”
“Hiển nhiên tôi muốn bỏ qua cái vinh hạnh này.” Cô không hề khách khí chút nào cắt đứt lời nói của anh. “Anh có thể thay đổi điều kiện, tôi có thể thay đổi chủ ý.”
Tút! Điện thoại bị cắt đứt.
Cô tắt điện thoại của anh? Cô thế mà lại cắt điện thoại của anh?
Nguyên Ngưỡng giận muốn điên lên, chưa từng có một nghệ thuật gia nào giám tắt điện thoại của ông chủ ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, nhưng mà làm sao có thể gộp con người thẳng thắn ấy với những người khác.
Anh lập tức ấn điện thoại gọi lại. Lần này điện thoại vang lên ba tiếng đột nhiên chấm dứt.
Anh thử lại hai lần, cuối cùng khẳng định___! Người phụ nữ kia nhất định đem điện thoại tắt máy.
Anh tức giận vội vã gõ xuống một chuỗi dãy số.
Ở Đài Loan bên này____
Xuyến Xuyến đem điện thoại nhét vào trong ngăn kéo, đem bản hợp đồng chướng mắt kia vứt vào sọt rác, uống xong nước ngồi liệt ở trên ghế sofa phòng khách, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ là mười hai giờ đêm khuya, bình thường thì lúc này cô đang ở dưới lầu làm việc. Nhưng cô đã liên tục làm việc hai mươi ba giờ đông hồ, cho nên cô quyết định hôm này để cho bản thân nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả của thí nghiệm cách điều chế mới tương đối thành công, trong cơ thể cô có một cảm giác thỏa mãn thật sâu. Trải qua biết bao nhiêu lần thất bại, đầu tư vào đó bao nhiêu là tiền vốn, cuối cùng cô cũng tìm ra tỉ lệ điều chế thích hợp.
Leng keng, leng keng. Có người ấn chuông cửa.
Đã muộn thế này rồi ai còn đến vậy? Xuyến Xuyến tò mò đi ra cửa lớn.
Ra là nhân viên phục vụ Tiểu Trí của cửa hàng Điền Dã đứng ở cửa.
“Ách… Tôi không có gọi thức ăn mà.” Cô mờ mịt lên tiếng.
“Ngại quá, cô Phương, có thể mời cô nghe một cuộc điện thọai hay không?” Tiểu Trí bày ra vẻ mặt cười khổ đưa điện thoại cho cô.
Cô nhận lấy.
“Không cho phép em tắt điện thoại của anh lần nữa! Nghe rõ chưa? Sau này, tuyệt đối, không cho phép, lần nữa tắt điện thoại của anh!” Âm thanh tiếng quát nghiêm nghị của Nguyên Ngưỡng truyền đến.
Xuyến Hi trợn tròn mắt.
“Anh thật là quá đáng! Tôi muốn tố cáo các anh ngược đãi nhân viên.” Cô nổi giận, đem điện thoại ném sang bên cạnh.
Nếu như không phải bởi vì chính mình không biết dùng loại điện thoại di động cao cấp này, cô đã sớm tắt máy điện thoại một lần nữa.
Tiểu Trí thật nhanh hướng về phía iphone yêu mến, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cứu viện thành công!
Xuyến Hi tức giận đi lại ở trong phòng khách, gương mặt Tiểu Trí khổ sở cầm theo điện thoại di động đi theo cô.
“Ngại quá, chị Phương… Mời nhận thêm một cuộc điện thoại nữa đi ạ.”
Anh là tại sao lại có mệnh khổ như vậy? Anh ta là nhân viên của cửa hàng Điền Dã, chứ không phải nhân viên của ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’, tại sao lại bị kẹp ở giữa hai pháo đài làm bia đỡ đạn đây?
Xuyến Hi tức giận nhận lấy điện thoại di động: “Anh không thể lợi dụng người vô tội như vậy được.”
Chị Xuyến Xuyến, chị quả là thánh nhân, em yêu chị. Tiểu Trí quả thật khóc nức nở, đối với xưng hô với cô cũng vượt qua ba cấp.
“Em không thể tố cáo anh ngược đãi nhân viên, bởi vì em cùng Tiểu Trí cũng không phải nhân viên của anh, nếu như em chịu ký vào bản hợp đồng đáng chết kia và gửi trở lại, thì còn có cơ hội trở thành nhân viên của anh____”
“Tôi đã nói, tôi sẽ không ký loại hợp đồng đó.” Cô cắt đứt lời của anh lần nữa, thổi mạnh đi những sợi tóc rơi trên trán.
“Anh đã giải thích rồi, Xuyến Xuyến, anh cam đoan với em, anh sẽ cẩn thận chú ý mỗi một quyết định có liên quan đến em…”
“Ít nói nhảm thôi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Cô hét lên một tiếng, Tiểu Trí nhanh tay nhanh mắt, lần nữa, vào thời điểm iphone bị ném ra phi thân tới cứu.
Nguyên Ngưỡng chỉ nghe thấy một hồi âm thanh huyên náo, sột soạt sột soạt, sau đó diện thoại liền bị tắt.
Cô lại tắt điện thoại của anh?
Nguyên Ngưỡng nhìn chằm chằm vào tai nghe, giống như không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra.
“Người phụ nữ chết tiệt. Không ai dạy cô hai chữ lễ phép viết như thế nào sao?” Anh hét lên một tiếng, cầm lấy túi công văn lao ra khỏi công ty.
Đem hai tác phẩm mới nhất từ lò lạnh di chuyển ra ngoài, Xuyến Hi đưa tay đỡ thắt lưng bị mỏi, phát hiện ra mình đói bụng rồi.
Mặc dù trải qua những ngày đêm rối rắm này, trước kia cuộc sống của cô vẫn rất có quy luật. Nhưng mà, kể từ khi mỗi sáng muốn tám giờ “sau khi học xong hoạt động” nhét vào cuộc sống của cô, cô làm việc và nghỉ ngơi liền rối loạn, mà gần đây toàn bộ sức lực và tinh thần cô đều tập chung vào việc sáng tác, nên làm việc và nghỉ ngơi càng thêm rối loạn, cho nên hiện tại cô rất khó để khống chế chính mình giờ nào ngủ, giờ nào tỉnh.
Cô liếc nhìn thời gian, mười giờ tối, xem ra cô đã làm việc hơn bốn tiếng đồng hồ, khó trách cả cơ thể có chút đau nhức.
Có một giai đoạn trong cuộc sống của cô không được nhìn thấy tình yêu mãnh nam, nhưng mà gần đây đã khôi phục. Cô lại vào lúc tám giờ mỗi buổi sáng nhìn thấy hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Cô có thể nghe thấy, hoàn toàn là phản ứng trên thời kì sáng tác.
Bất kể là bình hoa, điêu khắc, nến, hoặc bất kỳ hình thức tác phẩm nào, đồ gốm làm thân thể đàn ông, thủy tinh là thân thể phụ nữ, hai người khéo léo rối rắm, quấn quít, tìm tòi quá trình tình yêu nam nữ nhiệt tình, nhưng lại gần đây tế nhị mờ mịt phương thức nhắn nhủ, cho tới các tác phẩm của cô nhắn nhủ sinh mạng mạnh mẽ, cũng không rơi vào phóng túng.
Xuyến Hi chưa từng bao giờ cảm kích bà Dương như vậy, vì đã cho cô mượn ống nhòm, nhờ cậy ông trời già nhất định phải giúp người đàn ông kia cuộc sống tình yêu kéo dài tiếp nữa.
Nhưng mà trước mắt giải quyết cái bụng đói quan trọng hơn.
Cô cầm lên điện thoại muốn gọi thức ăn, đột nhiên nghĩ đến chuyện phát sinh tối ngày hôm qua___ ngô, tự mình đi một chuyến tốt hơn, nếu có gặp lại Tiểu Trí nhân tiện bày tỏ sự áy náy của mình.
Thật ra nói cho cùng thì là tên họ Nguyên kia gây họa, tại sao mình phải phụ trách xin lỗi? Hừ!
Xuyến Hi cầm chìa khóa nhà, chậm rãi đi xuống núi.
Gió đem hơi lạnh, mang theo mùi nhẹ nhàng khoan khoái của núi và của cây, cô hít sâu một hơi, tinh thần rung lên, toàn thân như được thả lỏng ra rất nhiều.
Lúc đi tới của hàng Điền Dã đã hơn mười một giờ, đám đông đến ăn tối đã tản đi, mà những người ăn khuya vẫn chưa xuất hiện, vì vậy trong cửa hàng chỉ có hai bàn khách, chỗ trống còn rất nhiều.
Cô không thích thời điểm có nhiều người.
“Hoan nghênh quý khách”. Hôm nay ngồi ở phía sau quầy lại là một người phụ nữ.
Hừm! Đây là một miếu hòa thượng, lúc nào thì bắt đầu tuyển nhân viên nữ vậy?
Xuyến Hi chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng mà cô quá đói, trước tiên cứ lấp đầy bụng hẵn nói.
“Chị Xuyến Xuyến.” Tiểu Trí đưa món điểm tâm ngọt từ phía sau ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy cô. Anh ta gật đầu một cái với người phụ nữ đứng ở quầy, sau khi đem điểm tâm ngọt đưa đến bàn của khách, nụ cười rực rỡ đi về phía cô. “Sao tối nay chị lại tự mình đến đây vậy?”
“Cái đó... ha ha, không có việc gì, vừa lúc đói bụng thôi. Cái đó…” Cô thanh thanh cổ họng. “Ngại quá,ngày hôm qua cái tên họ Nguyên khốn khiếp kia ồn ào tôi không đủ, còn đem cậu kéo vào trận ồn ào này.”
“Đừng nói vậy, anh Nguyên là cổ đông của cửa hàng, tính ra cũng như ông chủ của em, phục vụ cho ông chủ là phải.” Tiểu Trí dẫn cô đến ngồi vao một vị trí cạnh cửa sổ. “Chị Xuyến Xuyến, hôm nay chị muốn ăn mì gì?”
Cô gái ở bên quầy nghe bọn họ thảo luận không nhịn được nhìn sang.
“Mì Ý sốt ngao.” Cô giống như điểm tới điểm đi cũng chỉ có món này, hơi xấu hổ, Xuyến Hi nói thêm một câu: “Hôm nay thêm vào thanh tương nhé.”
“Mỳ Ý có ngao nấu rượu trắng có thêm thanh tương, được, tới ngay đây.” Tiểu Trí đem hóa đơn điền xong, vẻ mặt đẹp trai xoay người đang muốn tránh ra, suy nghĩ một chút, lại lui về tò mò hỏi: “Chị Xuyến Xuyến, tại sao chị lại không ký hợp đồng với anh Nguyên?”
“Tiểu tử kia, có phải em trông nom quá nhiều hay không?” Cô khoanh lại hai tay, đôi mi thanh tú cũng dựng thẳng lên.
Tiểu trí giơ tay thi lễ, hướng về phía sau cửa hàng đi tới.
Tác giả :
Lăng Thục Phân