Nhiếp Chính Vương
Quyển 2 - Chương 25
Một buổi tỷ võ kén rể đang êm đẹp của người ta đã bị mấy người chúng ta phá rối.
Vậy mà Yến Cửu chả có tí áy náy nào, còn rất huênh hoang giơ tay chặn lại bảo: “Ta không lấy.”
“Hảaaaaa?” – bà ta trợn tròn mắt, “Ngươi không lấy?”
“Đúng vậy.” – dứt lời, Yến Cửu ung dung xoay người xuống đài.
“Đứng lại!” – nàng ta quát lớn, “Phá rối buổi tỷ võ lại không muốn lấy con ta, ngươi giỡn mặt ta đấy à?”
“Ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, không biết nay là buổi tỷ võ chiêu thân của con gái bà, đắc tội.” – nói rồi nhảy xuống đài, động tác rất chi là thanh thoát.
Nhưng người ta nào có chịu buông tha, hô lên: “Người đâu, bắt lấy nó!”
“Khoan đã!” – Bản Vương bước lên, “Vị phu nhân này, mấy người chúng ta không phải người địa phương, chỉ đến đây thăm quan, mấy hôm nữa là rời đi rồi. Mà hôn nhân đại sự phải được sự đồng ý của cha mẹ, nào có thể do cháu ta qua loa định đoạt được. Mong phu nhân lượng thứ, Nhạc mỗ xin bà thứ lỗi.”
Nghe vậy bà ta đánh mắt sang ta, hỏi: “Ngươi là chú ruột của hắn?”
Bản Vương khom người, “Phải.”
“Thế thì dễ rồi.” – rồi cười khẽ, “Chú ruột như cha, có ngươi là bậc cha chú ở đây, quyết định mối hôn sự này đi, ngày sau về báo lại với anh trai ngươi là được.”
“Này —”
“Sao? Hay là nhà các ngươi quyền quý không vừa mắt con gái ta?” – nói rồi cau có, “Tần Tương Liên ta tuy không dám khoe khoang con gái ta đẹp nhất thiên hạ, nhưng trong cả Hoa thành này cũng đứng số một số hai.”
Nói rồi sai người mời tiểu thư đang ngồi sau tấm mành che đi ra.
Chỉ thấy cô nương ta nhẹ nhàng đi tới, thướt tha yểu điểu như nhành liễu trước gió xuân. Một thân váy lụa phớt hồng, bên ngoài khoác áo lụa tím mỏng, làn da nõn nà, khí chất như lan, mày chưa tô đã đen nhánh, môi không điểm cũng ửng hồng. Một đôi mắt sáng trong lúng liếng, một cái nhăn mày hay một tiếng cười khẽ cũng xao xuyến lòng người.
Dung nhan tuyệt sắc này, quả là thiên hạ khó thấy.
Là đàn ông, Bản Vương và Diêu Thư Vân đều thấy lòng mình nhộn nhạo, không khỏi nhìn ngắm mấy lần, duy chỉ có mình Yến Cửu là chả thèm nghía tới, đáy mắt còn hiện rõ dòng chữ: Phàm phu tục tử thế này mà cũng muốn gả cho Trẫm á?
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền.
Bản Vương là trưởng bối, thử khuyên nó đôi câu, “Ta thấy cô nương kia không tệ, phong hoa tao nhã, độc nhất vô nhị, cả Thiên hạ cũng không có mấy người đẹp hơn nàng ta. Ngươi suy nghĩ thêm đi?”
“Không.” – nó lại ghét bỏ bảo: “Tưởng thế nào, ra cũng thường thôi. Lấy tướng mạo của ta đây còn sợ không tìm thấy người đẹp hơn cô ta chắc?”
Trông nó đắc ý thế kia mà Bản Vương cũng dở khóc dở cười.
Cô nương nhà người ta còn đứng trên đài e thẹn rụt rè, ngươi thì đứng đây chê bai hạ thấp người ta không đáng một xu, như thế thì giải quyết làm sao cho đặng.
Ngoái đầu lại, quả nhiên tiểu thư nhà người ta đã biến sắc, hoe hoe nghẹn ngào, “Ngươi!”
“Đi!” – Bản Vương đánh mắt với Diêu Thư Vân và đám hộ vệ, sau đó quắp ngang Yến Cửu, nhảy tót lên mái nhà, chạy đi như bay.
Đằng sau, Diêu Thư Vân và nhóm hộ vệ chạy chậm hơn bọc hậu.
Chạy tới chỗ vắng người, Bản Vương thả Yến Cửu xuống đất, lại thấy nó hãy còn phấn khích chưa chơi đủ, khoái chí bảo ta: “Hoàng Thúc bế Trẫm chạy mấy vòng nữa đi.”
Bản Vương bất đắc dĩ, nó coi ta là xe hay ngựa nữa không biết.
Phía sau, đám Diêu Thư Vân cũng lần lượt đuổi tới, cợt nhả bảo: “Đầy tớ nhà Bạch phủ ghê phết đấy, cả lũ hùng hổ đuổi theo cứ như muốn cường thưởng dân nam ấy, sợ quá à.”
Bản Vương lắc đầu, nhìn Yến Cửu hãy còn hí ha hí hửng, “Không đi hội chùa được nữa rồi, giờ muốn đi đâu?”
“Về quán trọ đi.” – nó nói.
Bản Vương khó hiểu, “Về quán trọ.”
“Ừm.” – nó gật lấy gật để, tay còn rờ rờ lên chỗ giấu tơ duyên trong áo.
Bản Vương giật mình thon thót, đây là muốn mau chóng trói ta lại lắm rồi đấy ư?
Lệnh Vua khó trái, Bản Vương vừa định theo nó trở về thì Diêu Thư Vân lại kéo ống tay áo ta, nói: “Kia có phải Thư Cảnh Càn không?”
Bản Vương nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy cách đó không xa, Thư Cảnh Cần đang chắp tay sau lưng, bách bộ cùng một cô gái khá xinh xẻo.
Cô nương kia trông buồn rượi, đôi mắt ngân ngấn nước, day môi hỏi: “Thư đại ca, huynh biết tấm lòng ta mà, mấy năm nay, huynh không cưới, ta cũng không gả, bao năm qua ta mong mỏi đợi chờ như vậy, huynh cũng không chấp nhận ta ư?”
“Tiểu Huệ.” – Thư Cảnh Càn vỗ vai nàng, xấu hổ nói: “Ta đã nói đừng chờ ta mà, ta không xứng.”
“Sao lại không xứng?” – rốt cuộc cô nàng cũng không kiềm được, nước mắt lã chã tuôn rơi, trông mà thấy thương, “Nữ tử cả Hoa thành này có ai không muốn gả cho huynh, huynh không muốn thì nói thẳng, làm gì cứ phải xứng với không xứng?”
“Ta — ” – Thư Cảnh Càn như nghẹn lại, không biết phải nói tiếp thế nào, đứng lặng một hồi vẫn câu nói cũ, “Ta thật sự không xứng, không xứng cho bất cứ ai chờ, bất kỳ ai thương.”
Cô gái khóc bỏ chạy, vừa chạy vừa nức nở, vô ý đụng phải Bản Vương, đôi mắt đỏ hoe ngước lên “Xin lỗi”, rồi vòng qua ta chạy tiếp.
Bản Vương do dự, nhìn Thư Cảnh Càn đang đi tới.
“Nhạc huynh.” – hắn vội giấu đi vẻ lo lắng, cố xốc lại tinh thần, chắp tay mỉm cười với ta.
Hôm nay hắn mặc bộ áo màu thiên thảo, bên ngoài vẫn là chiếc áo lụa trong suốt không biết bằng chất liệu gì kia, đầu đội quan ngọc, mái tóc đen buông dài, trông thoải mái hơn bộ trang phục gọn gàng chỉnh tề ngày hôm qua.
Vì đuôi mắt hơi xếch lên mà như bật lên mấy phần quyến rũ, tuấn mỹ vô cùng, lại không lộ vẻ nữ tính.
Phong tư này, bảo sao nữ tử cả Hoa thành đều muốn trao thân cho hắn.
Bản Vương vỗ bả vai hắn, hỏi han, “Khéo quá, lại gặp ngươi ở đây.”
“Ừm.” – hắn gật đầu, nhìn lướt qua Yến Cửu đang đứng sau lưng Bản Vương, đôi mắt khẽ dao động, chừng như đoán ra thân phận của nó rồi lại không vạch trần, chỉ mỉm cười, “Hiếm khi được gặp nhau tại đây, chi bằng để ta mời mọi người đến ‘Toàn Trân Lâu’ ngồi nghỉ hàn huyên.”
Trước nay ta và Diêu Thư Vân thẳng thắn, nghe vậy thì vui vẻ đáp ứng, chỉ có Yến Cửu không thích tiếp xúc nhiều với người lạ, xua tay, “Các ngươi đi uống rượu đi, ta đi loanh quanh dạo chơi đã.”
“Cũng được.” – Bản Vương gật đầu, dặn dò nhóm hộ vệ thêm thận trọng, rồi cùng Thư Cảnh Càn đến ‘Toàn Trân Lâu’.
Vừa ngồi xuống, Thư Cảnh Càn đã kêu vài món ăn bản địa của Hoa Thành, sau đó hỏi hai ta, “Không biết hai vị muốn uống rượu gì?”
“Ông chủ Thư sở trường về rượu, rượu nào ngon, chẳng phải ngươi hiểu rõ nhất đó sao.” – Diêu Thư Vân bật cười, tiện tay xòe phạt.
“Cũng phải, vậy cho hai ấm Cao Sơn Dẫn đi.” – Thư Cảnh Càn gọi xong, xoay ra giải thích với hai ta, “Tri âm khó thấy, tri kỷ khó cầu. Rượu này, là ủ vì tri giao.”
“Hay.” – Diêu Thư Vân buông quạt, rót cho Thư Cảnh Càn một chén trà, vì run tay mà vô ý sánh trà ra ngoài, rơi vào áo Thư Cảnh Càn.
“Xin lỗi.” – Diêu Thư Vân đặt vội ấm trà sang bên, chồm lên muốn lau hộ.
“Không sao.” – Thư Cảnh Càn tùy tiện phẩy phẩy mấy cái, nước trà lập tức lăn xuống như trân châu, không để lại một vệt nước nào trên tấm lụa mỏng.
Gặp nước không ướt, mỏng nhẹ như không.
Bản Vương và Diêu Thư Vân liếc mắt nhìn nhau, đều đã sơ sơ đoán được.
Rượu được bê lên, Bản Vương lịch sự làm mấy ngụm rồi ngừng. Thư Cảnh Càn biết ta chẳng cảm nhận được mùi vị cũng không ép, chỉ mời mọc ta ăn nhiều vào, sau đó quay ra so đấu tửu lượng với Diêu Thư Vân.
Tuy Diêu Thư Vân không được tiếng vang như Tửu Thánh, nhưng trong Triều, có ai không hay hắn là một con sâu rượu, ngàn chén không say, vạn ly không ngã, kính rượu hết một vòng rồi mà ai cũng nằm sấp, chỉ riêng hắn là vẫn ôm bầu rượu, tu ừng ực như không.
Nay gặp được kỳ phùng địch thủ là Thư Cảnh Càn, hai người chén anh chén chú linh đình, chẳng mấy đã ngà say.
Đuôi mắt Thư Cảnh Càn khẽ hếch lên, đôi gò má hây hây đỏ, đôi mắt càng thêm quyến rũ, cười cười, “Thư đại nhân, tửu lượng của ngài khá thật đó.”
“Ngươi cũng đâu kém.” – Diêu Thư Vân vừa nói vừa liêu xiêu rót thêm đầy rượu cho hắn, lơ đãng hỏi: “Nghe nói ngươi ủ ra một loại rượu tuyệt hảo tên là Giải Trăm Sầu, sao không lấy ra đây cho ta nếm thử.”
“Rượu kia không bán.” – Thư Cảnh Càn làm một hơi hết sạch, “Giải Trăm Sầu, hóa trăm ưu, ha ha, cũng chỉ là tự lừa mình gạt người thôi. Khi say thì quên vạn sự, khi tỉnh, chẳng phải sầu càng thêm sầu, ưu càng nặng ưu đó sao.”
“A?” – Bản Vương gắp miếng thức ăn bỏ mồm, hỏi: “Thư huynh nổi danh thiên hạ, vừa hữu danh vừa thu lợi, có thể nói là mỹ mãn, còn chuyện gì bế tắc ư?”
“Đời người ai tránh được chuyện phiền lòng.” – hắn lắc đầu, lại uống một chén.
Bản Vương đích thân rót đầy cho hắn, “Ta nghe nói, ngươi ủ Giải Trăm Sầu là vì đau nỗi đau mất người thương, khổ nỗi khổ tương tư nhung nhớ, nên mới ủ ra loại rượu này để quên đi một người?”
“Phải rồi.” – hắn giơ chén rượu, cười ngu ngơ, “Nhưng không phải vì thương gã mà muốn quên đâu, mà là vì ta hận gã.”
“Hận?”
“Ừ, gã làm nhục ta, tổn thương ta, cuối cùng còn phản bội ta.” – hắn nghiến răng nghiến lợi nói, rồi chớp mắt cái đã lại cười, “Nhưng nếu không yêu thì làm sao lại hận, ngươi nói có phải không?”
Bản Vương do dự, gật đầu.
Hắn lại nốc thêm chén nữa, say càng thêm say, cuối cùng buột miệng phun ra một câu, “Gã ta á, không phải ỷ có cái mẽ ngoài đẹp trai mới không sợ, cho là ta không dám bỏ gã đấy ư, ta phỉ nhổ vào ý, ta á, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tiền tài có tiền tài, việc quái gì phải tự hành xác, chổng mông cho gã thượng chứ.”
Bản Vương: …
Diêu Thư Vân: …
Ấy yô, hình như nghe được thông tin nào đó khó lường rồi?
Vậy mà Yến Cửu chả có tí áy náy nào, còn rất huênh hoang giơ tay chặn lại bảo: “Ta không lấy.”
“Hảaaaaa?” – bà ta trợn tròn mắt, “Ngươi không lấy?”
“Đúng vậy.” – dứt lời, Yến Cửu ung dung xoay người xuống đài.
“Đứng lại!” – nàng ta quát lớn, “Phá rối buổi tỷ võ lại không muốn lấy con ta, ngươi giỡn mặt ta đấy à?”
“Ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, không biết nay là buổi tỷ võ chiêu thân của con gái bà, đắc tội.” – nói rồi nhảy xuống đài, động tác rất chi là thanh thoát.
Nhưng người ta nào có chịu buông tha, hô lên: “Người đâu, bắt lấy nó!”
“Khoan đã!” – Bản Vương bước lên, “Vị phu nhân này, mấy người chúng ta không phải người địa phương, chỉ đến đây thăm quan, mấy hôm nữa là rời đi rồi. Mà hôn nhân đại sự phải được sự đồng ý của cha mẹ, nào có thể do cháu ta qua loa định đoạt được. Mong phu nhân lượng thứ, Nhạc mỗ xin bà thứ lỗi.”
Nghe vậy bà ta đánh mắt sang ta, hỏi: “Ngươi là chú ruột của hắn?”
Bản Vương khom người, “Phải.”
“Thế thì dễ rồi.” – rồi cười khẽ, “Chú ruột như cha, có ngươi là bậc cha chú ở đây, quyết định mối hôn sự này đi, ngày sau về báo lại với anh trai ngươi là được.”
“Này —”
“Sao? Hay là nhà các ngươi quyền quý không vừa mắt con gái ta?” – nói rồi cau có, “Tần Tương Liên ta tuy không dám khoe khoang con gái ta đẹp nhất thiên hạ, nhưng trong cả Hoa thành này cũng đứng số một số hai.”
Nói rồi sai người mời tiểu thư đang ngồi sau tấm mành che đi ra.
Chỉ thấy cô nương ta nhẹ nhàng đi tới, thướt tha yểu điểu như nhành liễu trước gió xuân. Một thân váy lụa phớt hồng, bên ngoài khoác áo lụa tím mỏng, làn da nõn nà, khí chất như lan, mày chưa tô đã đen nhánh, môi không điểm cũng ửng hồng. Một đôi mắt sáng trong lúng liếng, một cái nhăn mày hay một tiếng cười khẽ cũng xao xuyến lòng người.
Dung nhan tuyệt sắc này, quả là thiên hạ khó thấy.
Là đàn ông, Bản Vương và Diêu Thư Vân đều thấy lòng mình nhộn nhạo, không khỏi nhìn ngắm mấy lần, duy chỉ có mình Yến Cửu là chả thèm nghía tới, đáy mắt còn hiện rõ dòng chữ: Phàm phu tục tử thế này mà cũng muốn gả cho Trẫm á?
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền.
Bản Vương là trưởng bối, thử khuyên nó đôi câu, “Ta thấy cô nương kia không tệ, phong hoa tao nhã, độc nhất vô nhị, cả Thiên hạ cũng không có mấy người đẹp hơn nàng ta. Ngươi suy nghĩ thêm đi?”
“Không.” – nó lại ghét bỏ bảo: “Tưởng thế nào, ra cũng thường thôi. Lấy tướng mạo của ta đây còn sợ không tìm thấy người đẹp hơn cô ta chắc?”
Trông nó đắc ý thế kia mà Bản Vương cũng dở khóc dở cười.
Cô nương nhà người ta còn đứng trên đài e thẹn rụt rè, ngươi thì đứng đây chê bai hạ thấp người ta không đáng một xu, như thế thì giải quyết làm sao cho đặng.
Ngoái đầu lại, quả nhiên tiểu thư nhà người ta đã biến sắc, hoe hoe nghẹn ngào, “Ngươi!”
“Đi!” – Bản Vương đánh mắt với Diêu Thư Vân và đám hộ vệ, sau đó quắp ngang Yến Cửu, nhảy tót lên mái nhà, chạy đi như bay.
Đằng sau, Diêu Thư Vân và nhóm hộ vệ chạy chậm hơn bọc hậu.
Chạy tới chỗ vắng người, Bản Vương thả Yến Cửu xuống đất, lại thấy nó hãy còn phấn khích chưa chơi đủ, khoái chí bảo ta: “Hoàng Thúc bế Trẫm chạy mấy vòng nữa đi.”
Bản Vương bất đắc dĩ, nó coi ta là xe hay ngựa nữa không biết.
Phía sau, đám Diêu Thư Vân cũng lần lượt đuổi tới, cợt nhả bảo: “Đầy tớ nhà Bạch phủ ghê phết đấy, cả lũ hùng hổ đuổi theo cứ như muốn cường thưởng dân nam ấy, sợ quá à.”
Bản Vương lắc đầu, nhìn Yến Cửu hãy còn hí ha hí hửng, “Không đi hội chùa được nữa rồi, giờ muốn đi đâu?”
“Về quán trọ đi.” – nó nói.
Bản Vương khó hiểu, “Về quán trọ.”
“Ừm.” – nó gật lấy gật để, tay còn rờ rờ lên chỗ giấu tơ duyên trong áo.
Bản Vương giật mình thon thót, đây là muốn mau chóng trói ta lại lắm rồi đấy ư?
Lệnh Vua khó trái, Bản Vương vừa định theo nó trở về thì Diêu Thư Vân lại kéo ống tay áo ta, nói: “Kia có phải Thư Cảnh Càn không?”
Bản Vương nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy cách đó không xa, Thư Cảnh Cần đang chắp tay sau lưng, bách bộ cùng một cô gái khá xinh xẻo.
Cô nương kia trông buồn rượi, đôi mắt ngân ngấn nước, day môi hỏi: “Thư đại ca, huynh biết tấm lòng ta mà, mấy năm nay, huynh không cưới, ta cũng không gả, bao năm qua ta mong mỏi đợi chờ như vậy, huynh cũng không chấp nhận ta ư?”
“Tiểu Huệ.” – Thư Cảnh Càn vỗ vai nàng, xấu hổ nói: “Ta đã nói đừng chờ ta mà, ta không xứng.”
“Sao lại không xứng?” – rốt cuộc cô nàng cũng không kiềm được, nước mắt lã chã tuôn rơi, trông mà thấy thương, “Nữ tử cả Hoa thành này có ai không muốn gả cho huynh, huynh không muốn thì nói thẳng, làm gì cứ phải xứng với không xứng?”
“Ta — ” – Thư Cảnh Càn như nghẹn lại, không biết phải nói tiếp thế nào, đứng lặng một hồi vẫn câu nói cũ, “Ta thật sự không xứng, không xứng cho bất cứ ai chờ, bất kỳ ai thương.”
Cô gái khóc bỏ chạy, vừa chạy vừa nức nở, vô ý đụng phải Bản Vương, đôi mắt đỏ hoe ngước lên “Xin lỗi”, rồi vòng qua ta chạy tiếp.
Bản Vương do dự, nhìn Thư Cảnh Càn đang đi tới.
“Nhạc huynh.” – hắn vội giấu đi vẻ lo lắng, cố xốc lại tinh thần, chắp tay mỉm cười với ta.
Hôm nay hắn mặc bộ áo màu thiên thảo, bên ngoài vẫn là chiếc áo lụa trong suốt không biết bằng chất liệu gì kia, đầu đội quan ngọc, mái tóc đen buông dài, trông thoải mái hơn bộ trang phục gọn gàng chỉnh tề ngày hôm qua.
Vì đuôi mắt hơi xếch lên mà như bật lên mấy phần quyến rũ, tuấn mỹ vô cùng, lại không lộ vẻ nữ tính.
Phong tư này, bảo sao nữ tử cả Hoa thành đều muốn trao thân cho hắn.
Bản Vương vỗ bả vai hắn, hỏi han, “Khéo quá, lại gặp ngươi ở đây.”
“Ừm.” – hắn gật đầu, nhìn lướt qua Yến Cửu đang đứng sau lưng Bản Vương, đôi mắt khẽ dao động, chừng như đoán ra thân phận của nó rồi lại không vạch trần, chỉ mỉm cười, “Hiếm khi được gặp nhau tại đây, chi bằng để ta mời mọi người đến ‘Toàn Trân Lâu’ ngồi nghỉ hàn huyên.”
Trước nay ta và Diêu Thư Vân thẳng thắn, nghe vậy thì vui vẻ đáp ứng, chỉ có Yến Cửu không thích tiếp xúc nhiều với người lạ, xua tay, “Các ngươi đi uống rượu đi, ta đi loanh quanh dạo chơi đã.”
“Cũng được.” – Bản Vương gật đầu, dặn dò nhóm hộ vệ thêm thận trọng, rồi cùng Thư Cảnh Càn đến ‘Toàn Trân Lâu’.
Vừa ngồi xuống, Thư Cảnh Càn đã kêu vài món ăn bản địa của Hoa Thành, sau đó hỏi hai ta, “Không biết hai vị muốn uống rượu gì?”
“Ông chủ Thư sở trường về rượu, rượu nào ngon, chẳng phải ngươi hiểu rõ nhất đó sao.” – Diêu Thư Vân bật cười, tiện tay xòe phạt.
“Cũng phải, vậy cho hai ấm Cao Sơn Dẫn đi.” – Thư Cảnh Càn gọi xong, xoay ra giải thích với hai ta, “Tri âm khó thấy, tri kỷ khó cầu. Rượu này, là ủ vì tri giao.”
“Hay.” – Diêu Thư Vân buông quạt, rót cho Thư Cảnh Càn một chén trà, vì run tay mà vô ý sánh trà ra ngoài, rơi vào áo Thư Cảnh Càn.
“Xin lỗi.” – Diêu Thư Vân đặt vội ấm trà sang bên, chồm lên muốn lau hộ.
“Không sao.” – Thư Cảnh Càn tùy tiện phẩy phẩy mấy cái, nước trà lập tức lăn xuống như trân châu, không để lại một vệt nước nào trên tấm lụa mỏng.
Gặp nước không ướt, mỏng nhẹ như không.
Bản Vương và Diêu Thư Vân liếc mắt nhìn nhau, đều đã sơ sơ đoán được.
Rượu được bê lên, Bản Vương lịch sự làm mấy ngụm rồi ngừng. Thư Cảnh Càn biết ta chẳng cảm nhận được mùi vị cũng không ép, chỉ mời mọc ta ăn nhiều vào, sau đó quay ra so đấu tửu lượng với Diêu Thư Vân.
Tuy Diêu Thư Vân không được tiếng vang như Tửu Thánh, nhưng trong Triều, có ai không hay hắn là một con sâu rượu, ngàn chén không say, vạn ly không ngã, kính rượu hết một vòng rồi mà ai cũng nằm sấp, chỉ riêng hắn là vẫn ôm bầu rượu, tu ừng ực như không.
Nay gặp được kỳ phùng địch thủ là Thư Cảnh Càn, hai người chén anh chén chú linh đình, chẳng mấy đã ngà say.
Đuôi mắt Thư Cảnh Càn khẽ hếch lên, đôi gò má hây hây đỏ, đôi mắt càng thêm quyến rũ, cười cười, “Thư đại nhân, tửu lượng của ngài khá thật đó.”
“Ngươi cũng đâu kém.” – Diêu Thư Vân vừa nói vừa liêu xiêu rót thêm đầy rượu cho hắn, lơ đãng hỏi: “Nghe nói ngươi ủ ra một loại rượu tuyệt hảo tên là Giải Trăm Sầu, sao không lấy ra đây cho ta nếm thử.”
“Rượu kia không bán.” – Thư Cảnh Càn làm một hơi hết sạch, “Giải Trăm Sầu, hóa trăm ưu, ha ha, cũng chỉ là tự lừa mình gạt người thôi. Khi say thì quên vạn sự, khi tỉnh, chẳng phải sầu càng thêm sầu, ưu càng nặng ưu đó sao.”
“A?” – Bản Vương gắp miếng thức ăn bỏ mồm, hỏi: “Thư huynh nổi danh thiên hạ, vừa hữu danh vừa thu lợi, có thể nói là mỹ mãn, còn chuyện gì bế tắc ư?”
“Đời người ai tránh được chuyện phiền lòng.” – hắn lắc đầu, lại uống một chén.
Bản Vương đích thân rót đầy cho hắn, “Ta nghe nói, ngươi ủ Giải Trăm Sầu là vì đau nỗi đau mất người thương, khổ nỗi khổ tương tư nhung nhớ, nên mới ủ ra loại rượu này để quên đi một người?”
“Phải rồi.” – hắn giơ chén rượu, cười ngu ngơ, “Nhưng không phải vì thương gã mà muốn quên đâu, mà là vì ta hận gã.”
“Hận?”
“Ừ, gã làm nhục ta, tổn thương ta, cuối cùng còn phản bội ta.” – hắn nghiến răng nghiến lợi nói, rồi chớp mắt cái đã lại cười, “Nhưng nếu không yêu thì làm sao lại hận, ngươi nói có phải không?”
Bản Vương do dự, gật đầu.
Hắn lại nốc thêm chén nữa, say càng thêm say, cuối cùng buột miệng phun ra một câu, “Gã ta á, không phải ỷ có cái mẽ ngoài đẹp trai mới không sợ, cho là ta không dám bỏ gã đấy ư, ta phỉ nhổ vào ý, ta á, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tiền tài có tiền tài, việc quái gì phải tự hành xác, chổng mông cho gã thượng chứ.”
Bản Vương: …
Diêu Thư Vân: …
Ấy yô, hình như nghe được thông tin nào đó khó lường rồi?
Tác giả :
Tự Tự Cẩm