Nhiên Đăng
Chương 58 Tiền Trần 18
Edit by Mặc Hàm
Đại khái là bởi vì đêm qua uống rượu, ngủ không đủ an ổn, Tạ Phùng Thù cư nhiên gặp ác mộng.
Trong mộng tuyết tràn ngập núi Tu Di, y một mình đứng trong tuyết, một thân hồng y hết sức chói mắt. Đất đều trắng xóa, y không biết nên đi đâu, có chút mờ mịt đứng trong tuyết lớn, thẳng đến cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện pháp đường của Giáng Trần.
Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, phảng phất nhìn thấy đường về, vội vàng đạp tuyết một cước sâu một cước nông đi về phía trước. Gió tuyết đan xen, y lại không cảm thấy lạnh, trong mắt chỉ có pháp đường đèn đuốc sáng trưng kia.
Đợi đến khi đi tới cửa, Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, bên trong vẫn là ba ngàn đèn Phật chiếu sáng khắp nơi, y bước vào nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy cái áo tăng quen thuộc kia, vì thế hạ thấp thanh âm kêu một tiếng: “Giáng Trần?”
Trong chớp mắt tiếp theo, ba ngàn phật đăng nến đuốc nhảy dựng lên, cư nhiên đồng loạt tắt. Trong bóng tối có ngàn tiếng Phật hiệu từ bốn phương tám hướng truyền đến, có người lớn tiếng trách cứ: “Nghiệt súc, tịnh địa Phật môn, há dám tự tiện xông vào?!”
Tạ Phùng Thù bị hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng đổ bệ đèn, phát ra một trận tiếng chuông leng keng loạn. Pháp đường trước mắt lại trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại tuyết rơi dày đặc.
Trong gió tuyết gào thét, Tạ Phùng Thù còn chưa kịp phản ứng gì, sau gáy đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
“A——”
Cỗ đau đớn kia vô cùng kịch liệt, phảng phất có người lột da y, sinh sôi rút ra một cái xương cốt, máu thịt bại lộ trong trời đất. Tạ Phùng Thù đau đến quỳ rạp trong tuyết thở dốc từng ngụm từng ngụm, cy cắn răng theo bản năng đưa tay dò xét, giống như sờ được mảnh cứng rắn gì đó.
Tạ Phùng Thù nắm chặt nó trong tay cầm xuống, trong gió tuyết đầy trời, y thấy rõ đồ vật trong tay.
Đó là một mảnh vảy rồng màu trắng bạc, ở trong tay y phát ra nhàn nhạt, ánh sáng u lam.
Tạ Phùng Thù đột nhiên bừng tỉnh.
Đã đến trưa, Trào Khê không biết đi đâu, trong phòng chỉ còn lại một mình y. Tạ Phùng Thù nằm trên giường trừng mắt nhìn mái nhà, cả người đều là mồ hôi.
Y không biết vì sao mình lại mơ như vậy, nhưng đau đớn trong mộng quá mức rõ ràng, y nằm trên giường một lúc lâu, thẳng đến khi hô hấp bình tĩnh, mới vén chăn bò lên.
Y thu thập thỏa đáng, đẩy cửa đi ra, thiếu chút nữa đụng phải Lữ Tê Ngô đang đứng ở cửa.
Tạ Phùng Thù vội vàng dừng chân lại: “Sư phụ, sáng sớm làm gì vậy?”
Lữ Tê Ngô không chút khách khí gõ mạnh lên đầu đồ đệ của mình: “Đã là canh giờ gì rồi, còn sáng sớm! Sư huynh sư tỷ ngươi đã sớm dậy rồi!”
Tạ Phùng Thù tự biết đuối lý, không dám lên tiếng, Lữ Tê Ngô hừ một tiếng, lại hỏi: “Đêm qua các ngươi đi đâu vậy?”
“…… Phát hiện nhanh như vậy, sư phụ cũng quá tinh.” Tạ Phùng Thù cười hướng Lữ Tê Ngô xin tha thứ, “Con sai rồi, chờ lần sau xuống núi, lại mang theo một vò rượu ngon bồi thường sư phụ có được không? ”
Tâm lực Lữ Tê Ngô có chút mệt mỏi, vuốt vuốt râu nói: “Ai hỏi ngươi cái này, ta hỏi ngươi gần đây có gặp qua người xa lạ nào hay không, đã từng có chỗ nào không thích hợp?”
Tạ Phùng Thù nghĩ đến người đàn ông tên là Phong Tịch đêm qua, thành thật nói: “Gặp một người, ở trong núi lạc đường, chỉ cho hắn phương hướng, hẳn là đã xuống núi rồi. ”
Lữ Tê Ngô cau mày, trên trán khe rãnh ngang dọc, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ thở dài.
“Ta luôn cảm thấy gần đây núi Tu Di có chút bất đồng, lại không phát hiện ra cái gì, các ngươi gần đây cũng không cần xuống núi nữa, tốt nhất ngay cả Minh Kính Đài cũng không nên ra. Đặc biệt là ngươi, sư huynh sư tỷ ngươi tốt xấu gì cũng đã tu ra kim đan, ngươi thì sao, vạn nhất đại yêu quái, còn chưa đủ nhét răng.”
Tạ Phùng Thù có chút nghẹn khuất đáp ứng, suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Sư phụ, ngài nói nguyên hình của ta là cái gì?”
Thấy Lữ Tê Ngô nhìn về phía y, Tạ Phùng Thù sờ sờ mũi: “Sư tỷ nguyên hình là bạch hồ, Trào Khê là hắc xà, ta thì sao, ta hình như không biết nguyên hình của mình là cái gì.”
Lữ Tê Ngô lẳng lặng nhìn tiểu đồ đệ của mình một lúc lâu, lúc mở miệng, giọng điệu có chút tang thương: “Vi sư cũng không rõ ràng lắm. Năm đó ta ở bên hồ Minh Kính Đài nhặt được ngươi, ngươi vẫn là một quả trứng trắng sáng bóng, ta đem ngươi mang về, dùng linh khí trời đất tẩm bổ, thủy chung không thấy trưởng thành, nếu không phải đã dục linh, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”
Tạ Phùng Thù: “…”
“Thẳng đến một năm nào đó, ta say rượu hai ngày, không nhìn ngươi, lại mở mắt, ngươi đã hóa thành người, đang bò trên mặt đất, ta cũng trăm tư không giải thích được.”
Yêu quái tu luyện, nên là trước có nguyên hình, sau đó luyện dục linh, cuối cùng huyễn hình thành người, Tạ Phùng Thù trực tiếp bỏ qua một bước.
Lữ Tê Ngô nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù, trầm giọng nói: “Ta ở núi Tu Di nhiều năm, chưa từng thấy qua quả trứng như vậy, vốn tưởng rằng nên là linh thú, không chừng có thể nuôi ra Phượng Hoàng Kỳ Lân. Nhưng từ chuyện ngươi nhiều năm như vậy chọc cho ta mà xem, là ta nhìn nhắm mắt, đó phỏng chừng là một tên khốn kiếp.”
Tạ Phùng Thù vốn nghe rất nghiêm túc: “…”
Đây là sư phụ cái gì!
Lữ Tê Ngô đả kích tiểu đồ đệ của mình xong, cảm thấy mỹ mãn hài lòng mà đi, trước khi đi còn muốn ném xuống một câu: “Hôm nay nhớ gánh đầy nước, coi như là trừng phạt trộm rượu.”
Tạ Phùng Thù không nói nên lời, vạn phần nghẹn khuất xách thùng đi lấy nước.
Hôm nay thời tiết không tốt, chân trời xám xịt, đè ép cả tòa Tu Di, là tượng gió mưa sắp tới. Tạ Phùng Thù xách thùng từ đỉnh núi đến chân núi một chuyến đi lại, thêm nước vào bể nước.
Đợi đến chuyến cuối cùng, hắn ở bên hồ khom lưng gánh nước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người nói: “Ứng Long.”
Tạ Phùng Thù theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người tên Phong Tịch đêm qua, sau lưng hắn còn có một nam tử áo đen, sắc mặt không tốt nhìn qua.
Tạ Phùng Thù nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi gọi ta?
“Nhận nhầm người rồi.”
Phong Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ cười: “Đúng, ngươi không gọi cái tên này nữa. Bây giờ tên ngươi là gì?”
Tạ Phùng Thù vốn định nói một câu “Liên quan gì đến ngươi”, lại cảm thấy như vậy không quá lễ phép. Y chần chờ một chút, không mở miệng, chỉ coi như không nghe thấy. Phong Tịch lại cực kỳ kiên nhẫn nói tiếp: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Gần 300 tuổi?”
Thấy Tạ Phùng Thù vẫn không mở miệng như trước, Phong Tịch cười cười, tự hỏi tự trả lời: “Ba trăm tuổi, nên tu được kim đan, không chừng sau này còn có thể đắc đạo phi thăng, thụ phong tiên vị có phải hay không?”
Nói xong, Phong Tịch đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển đến bên hông Tạ Phùng Thù.
Đêm qua đêm khuya, hắn không để ý, lúc này mới nhìn thấy thanh đao bên hông Tạ Phùng Thù.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, cười nhẹ nói: “Thì ra là như thế. ”
Tạ Phùng Thù không chú ý tới ánh mắt của hắn, hắn chỉ là rốt cục nhịn không được, ném thùng trong tay, cau mày nói: “Sao ngươi lại nói nhiều như vậy?”
Phong Tịch bị y nói như vậy, thần sắc lạnh lùng, thở dài nói: “Đều nói sau khi luân chuyển mọi chuyện đều thay đổi, sao kiếp này tính tình ngươi vẫn kém như vậy.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy sửng sốt, giương mắt đánh giá người trước mắt: “Ngươi biết ta?”
Phong Tịch nói, “Nhiều năm không dám quên nhau.”
Hắn thấy Tạ Phùng Thù có bộ dạng nửa tin nửa ngờ, lại nói: “Ta còn biết đao này của ngươi từ đâu tới, một hòa thượng đưa ngươi có phải hay không?”
Tạ Phùng Thù không khỏi nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì thanh đao này vốn là đặt ở chỗ ta.” Phong Tịch nhẹ giọng nói, “Hắn đến chỗ ta lấy đao, đưa cho ngươi.”
Khoảng cách Giáng Trần cầm đao đã qua hơn sáu mươi năm, nhưng Phong Tịch đối với ngày đó vẫn còn nhớ như cũ.
Trấn Ma tháp dưới nước mênh mang, lại bị mấy tầng xích sắt trói nuộc, không thấy mặt trời, hết lần này tới lần khác có một ngày có một hòa thượng mang Phật cốt kim thân, đến tháp thứ chín lấy đao.
Trên tháp thứ chín là mấy vạn yêu ma, dưới tháp thứ chín là Vô Gian luyện ngục, thần sắc hắn lại hờ hững, tầng tầng trực tiếp, cũng vì một thanh Phong Uyên này.
Phong Tịch nhìn trường đao bên hông Tạ Phùng Thù, phảng phất phát hiện chuyện gì thú vị, lẩm bẩm: “Thật sự là không nghĩ tới…”
Vốn tưởng rằng là Ứng Long lại gây chuyện gì xảy ra, Thiên giới Thần Phật lại tha hắn không được, không nghĩ tới cư nhiên là như vậy.
Tạ Phùng Thù trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn giương mắt nói: “Đa tạ, chờ Giáng Trần trở về, ta lại hỏi hắn.”
Y vốn còn muốn nếu người trước mắt thật sự biết mình, không chừng có thể biết nguyên hình của mình. Nhưng suy nghĩ qua đi, lại cảm thấy người trước mắt lai lịch không rõ, không thể tin hết.
Rốt cuộc đã trưởng thành, mặc dù còn có tâm tính thiếu niên, làm việc cũng cẩn thận chu toàn không ít.
Phong Tịch nhìn thấy trong mắt Tạ Phùng Thù vẫn đề phòng như cũ, biết không nói ra lời gì, khóe môi cong lên, lộ ra một chút ý cười, ngữ khí lại lạnh như sương tuyết.
“Ta đương nhiên biết ngươi, lần này ta tới Tu Di, chính là vì tìm ngươi, bọn họ đều khuyên ta còn có bá nghiệp cần xây dựng, nhưng ta nghĩ, xích sắt gia thân, mấy vạn năm không được xoay người khổ sở, cũng cực kỳ quan trọng, có phải hay không?”
Khóe miệng người trước mắt còn mang theo ý cười, Tạ Phùng Thù lại phát hiện ra một tia nguy hiểm, y đưa tay sờ Phong Uyên, Phong Tịch thấy được, trong mắt mỉa cười càng nồng đậm: “Bất quá ta không giống những Thần Phật kia, bọn họ ngoài miệng nói từ bi, trong lòng lại hận không thể làm cho người ta hồn phi phách tán không được siêu sinh, ta lại nguyện ý thật sự tha cho ngươi một mạng”
Hắn giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù, chậm rãi nói: “Như vậy đi, ngươi đem kim đan cho ta, ta tha cho ngươi một mạng, như thế nào?”
Tạ Phùng Thù căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ biết người trước mắt tu vi vượt xa mình, y không nói mình còn chưa tu ra kim đan, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua đỉnh núi.
Phía trên yên tĩnh, Lữ Tê Ngô giờ phút này hẳn là ngủ trưa chưa tỉnh, Tuy Linh cùng Trào Khê không biết đi đâu, vẫn chưa ở nhà.
Trong lòng Tạ Phùng Thù thoáng có chút yên ổn, lại có chút bối rối. Y gắt gao nắm chuôi đao Phong Uyên, giương mắt nhìn Phong Tịch.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, phiền toái tránh ra.”
Phong Tịch cười thấp một tiếng: “Ngươi xem, ta để cho ngươi sống, ngươi hết lần này tới lần khác cố tình không chịu.”
Dứt lời, thần sắc hắn lạnh lùng, trong tay huyễn hóa ra một thanh trường kiếm màu bạc, xẹt chân hướng Tạ Phùng Thù mà đến.
Tạ Phùng Thù lập tức rút đao ra, một đao chém về phía đối phương!
Phong Tịch nhảy lên, tránh một đao này, đao khí quét ngang hoa núi trên nửa sườn núi, rầm rầm rơi xuống một cánh hoa đỏ tươi. Tạ Phùng Thù lập tức ngẩng đầu, thấy Phong Tịch giữa không trung một kiếm bổ xuống!
Tạ Phùng Thù khiêng đao chống đỡ, nhận lấy một kiếm này. Cổ tay lập tức bị chấn đến tê dại, lui về phía sau mấy bước, một cước bước vào trong nước.
Bất quá hai chiêu, Tạ Phùng Thù liền biết mình khẳng định đánh không lại đối phương.
Y vừa muốn không làm động tĩnh lớn một chút, để cho bọn Lữ Tê Ngô phát hiện, lại lo lắng vạn nhất đem sư phụ sư tỷ cũng đến mức hiểm địa. Nhưng mà tình cảnh lúc này đã không cho phép y suy nghĩ nhiều như vậy, Phong Tịch lại một kiếm chém tới, Tạ Phùng Thù đành phải xách đao nghênh địch.
Trong đao quang kiếm ảnh, sơn hoa lạc hồng bị cuồn cuộn cuốn lên, trong ánh sáng u ám lại có chút đáng sợ, Tạ Phùng Thù mấy lần bị ép đến không cách nào xuất chiêu, nhưng thân hình y nhanh nhẹn, tránh thoát nhiều lần sát chiêu, lại không chịu thua mà xách đao nghênh đón.
Coi như là nửa trốn nửa đánh như vậy, thời gian dài, thể lực Tạ Phùng Thù có chút không chống đỡ nổi, nửa người y đã lui vào trong hồ nước, quần áo cơ hồ ướt đẫm. Chờ lại ngẩng đầu, một kiếm Phong Tịch chỉ thẳng vào cổ họng Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù lui không thể lui, mắt thấy kiếm phong đã muốn xuyên qua yết hầu của mình, lúc này lại biến cố đột sinh!
Một đoạn dây leo nhanh như chớp, đột nhiên xuyên qua hoa núi, trong nháy mắt quấn lấy cổ tay Phong Tịch nặng nề túm lấy, một kiếm thế xẹt qua má Tạ Phùng Thù.
Cùng lúc đó, thanh âm trung khí mười phần của Lữ Tê Ngô từ nửa sườn truyền tới, như sấm bên tai.
“Tiểu vương bát đản, đánh không lại sẽ không gọi người sao!”
Tạ Phùng Thù trong lòng vui vẻ, hô to một câu: “Sư phụ!”
Lữ Tê Ngô chân đạp đầu cỏ cây lá tiêm lăng không mà xuống, vải y màu xám bị gió thổi đến bay phần phật, hắn nhìn Phong Tịch trầm lặng nói: “Không biết tiểu đồ đệ ta đắc tội vị ma tôn này ở đâu, cư nhiên muốn đẩy hắn vào chỗ chết?”
Phong Tịch thản nhiên nói: “Tu hành ngàn năm không dễ, lão nhân gia vẫn là không nên nhúng tay vào tốt hơn. Nghiệt đồ bận này vẫn là sớm trục xuất khỏi sư môn, miễn cho mang đến tai họa.”
“Đồ đệ như ta quả thật không làm cho người ta bớt lo.” Lữ Tê Ngô cười to, “Nhưng nếu mặc kệ đồ đệ, vậy còn làm sư phụ gì nữa!”
Cùng lúc đó, hơn mười dây leo từ trong rừng mà đến, thẳng đến Phong Tịch mà đi!
Dây leo đường nhiều biến đổi, giống như quỷ mị, trong nháy mắt triền đấu một chỗ với Phong Tịch, Lữ Tê Ngô trong tay nhiều hơn một cây gậy gỗ tối màu, quét ngang trước người, cuốn lên một trận gió núi.
Hắn xẹt chân mà lên, ở trong dây leo cùng Phong Tịch triền đấu.
Lữ Tê Ngô ngày thường ôm vò rượu không buông tay, không có chính hình, rốt cuộc tu luyện ngàn năm, trong lúc nhất thời chiêu thức cũng có tới có lui.
Lữ Tê Ngô tới, Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng sư phụ của mình gặp chuyện không may, xách đao muốn đi hỗ trợ, vừa bước ra một bước, phía sau đột nhiên vươn một bàn tay, siết cổ hắn.
Bàn tay kia lạnh như băng thấu xương, không có một chút nhiệt độ, siết cổ Tạ Phùng Thù hung hăng kéo xuống.
Là Lang Tẫn vừa rồi biến mất.
Tạ Phùng Thù không có phòng bị, bị đối phương kéo mạnh, Phong Uyên trong tay rơi xuống, cả người cũng trực tiếp ngã xuống nước.
Nước hồ trong nháy mắt bao phủ tai mũi Tạ Phùng Thù, y trước tiên lấy khuỷu tay nặng nề đánh vào ngực đối phương hai cái, lại túm lấy tay đối phương ngang ngược trước người, tay Lang Tẫn lại càng siết chặt, tựa hồ muốn trực tiếp bẻ gãy cổ Tạ Phùng Thù.
Trận chiến vừa rồi với Phong Tịch đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực, nước hồ đổ vào miệng mũi, cảm giác hít thở không thông lại càng ngày càng nặng, trong hoảng hốt, Tạ Phùng Thù chỉ có thể nhìn thấy hoa rơi trôi nổi trên mặt nước, đỏ thẫm như máu.
Mình đại khái là thật sự bị bóp chết.
Ý thức của y càng ngày càng mơ hồ không rõ, tay buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tạ Phùng Thù tỉnh lại vẫn có chút hồ đồ, bởi vì thời gian hít thở không thông quá dài, tầm mắt y mơ hồ không rõ, hoảng hốt thật lâu mới phát hiện mình đang ở trong một sơn động.
Y phục của hắn còn chưa khô, ướt sũng dán lên người, ngay cả một khối mặt đất nằm cũng ẩm ướt một mảnh. Y một lần nữa nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, chờ có một chút khí lực, mới miễn cưỡng muốn đứng lên.
Vừa mới giơ tay lên, Tạ Phùng Thù liền nghe thấy một trận thanh âm xích sắt nặng nề vang lên.
Y ngẩn ra, cố sức ngồi dậy một chút, nhìn cổ tay mình.
Trên hai cổ tay đều còng một bộ xích sắt, cơ hồ có bàn tay người lớn rộng, phân biệt liên tiếp nối liền hai sợi xích sắt to bằng cổ tay, xích sắt kéo dài đến sâu trong sơn động, Tạ Phùng Thù túm lấy, vừa mới đi ra ngoài mấy tấc liền kéo không nổi, không biết cuối cùng trói ở đâu.
Y không có khí lực gì, biết muốn bảo tồn khí lực, liền không động nữa, muốn nhắm mắt điều tức, vừa mới nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
“Tỉnh rồi?”
Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn qua, Phong Tịch từ sâu trong sơn động đi ra, đứng bên cạnh Tạ Phùng Thù đánh giá y, phía sau còn đi theo Lang Tẫn.
Lông tơ toàn thân Tạ Phùng Thù đều dựng thẳng lên, y còn có sợ hãi thiếu chút nữa bị bóp chết, nhưng bản tính của hắn quật cường, lại không muốn biểu hiện ra sợ hãi, vì thế cũng giương mắt đối diện với Phong Tịch.
Tóc y đã có chút tán loạn, năm năm tụm năm ướt sũng dán lên mặt, trên mi mắt còn có nước bọt, hết lần này tới lần khác trong mắt mang theo ngạo khí, gắt gao nhìn chằm chằm phong tịch.
Phong Tịch chán ghét ánh mắt Tạ Phùng Thù như vậy, dễ dàng làm cho hắn nhớ tới chuyện thượng cổ, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn xích sắt trên mặt đất.
“Tư vị bước đi khó khắn thế nào?”
Hắn không còn duy trì hình ảnh ôn hòa, trong mắt không còn bình thản như ngày xưa, mang theo một chút hận ý thực cốt, lạnh như băng thấu xương.
“Bái ngươi ban cho, bộ xích sắt này xiềng xích ta mấy vạn năm, làm cho ta thượng cổ đến nay khó thấy mặt trời, mỗi thời mỗi khắc ta đều suy nghĩ, cuối cùng có một ngày, ngươi cũng nên thử loại tư vị này.”
Đại khái là bởi vì đêm qua uống rượu, ngủ không đủ an ổn, Tạ Phùng Thù cư nhiên gặp ác mộng.
Trong mộng tuyết tràn ngập núi Tu Di, y một mình đứng trong tuyết, một thân hồng y hết sức chói mắt. Đất đều trắng xóa, y không biết nên đi đâu, có chút mờ mịt đứng trong tuyết lớn, thẳng đến cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện pháp đường của Giáng Trần.
Trong lòng y thở phào nhẹ nhõm, phảng phất nhìn thấy đường về, vội vàng đạp tuyết một cước sâu một cước nông đi về phía trước. Gió tuyết đan xen, y lại không cảm thấy lạnh, trong mắt chỉ có pháp đường đèn đuốc sáng trưng kia.
Đợi đến khi đi tới cửa, Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, bên trong vẫn là ba ngàn đèn Phật chiếu sáng khắp nơi, y bước vào nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy cái áo tăng quen thuộc kia, vì thế hạ thấp thanh âm kêu một tiếng: “Giáng Trần?”
Trong chớp mắt tiếp theo, ba ngàn phật đăng nến đuốc nhảy dựng lên, cư nhiên đồng loạt tắt. Trong bóng tối có ngàn tiếng Phật hiệu từ bốn phương tám hướng truyền đến, có người lớn tiếng trách cứ: “Nghiệt súc, tịnh địa Phật môn, há dám tự tiện xông vào?!”
Tạ Phùng Thù bị hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng đổ bệ đèn, phát ra một trận tiếng chuông leng keng loạn. Pháp đường trước mắt lại trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại tuyết rơi dày đặc.
Trong gió tuyết gào thét, Tạ Phùng Thù còn chưa kịp phản ứng gì, sau gáy đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
“A——”
Cỗ đau đớn kia vô cùng kịch liệt, phảng phất có người lột da y, sinh sôi rút ra một cái xương cốt, máu thịt bại lộ trong trời đất. Tạ Phùng Thù đau đến quỳ rạp trong tuyết thở dốc từng ngụm từng ngụm, cy cắn răng theo bản năng đưa tay dò xét, giống như sờ được mảnh cứng rắn gì đó.
Tạ Phùng Thù nắm chặt nó trong tay cầm xuống, trong gió tuyết đầy trời, y thấy rõ đồ vật trong tay.
Đó là một mảnh vảy rồng màu trắng bạc, ở trong tay y phát ra nhàn nhạt, ánh sáng u lam.
Tạ Phùng Thù đột nhiên bừng tỉnh.
Đã đến trưa, Trào Khê không biết đi đâu, trong phòng chỉ còn lại một mình y. Tạ Phùng Thù nằm trên giường trừng mắt nhìn mái nhà, cả người đều là mồ hôi.
Y không biết vì sao mình lại mơ như vậy, nhưng đau đớn trong mộng quá mức rõ ràng, y nằm trên giường một lúc lâu, thẳng đến khi hô hấp bình tĩnh, mới vén chăn bò lên.
Y thu thập thỏa đáng, đẩy cửa đi ra, thiếu chút nữa đụng phải Lữ Tê Ngô đang đứng ở cửa.
Tạ Phùng Thù vội vàng dừng chân lại: “Sư phụ, sáng sớm làm gì vậy?”
Lữ Tê Ngô không chút khách khí gõ mạnh lên đầu đồ đệ của mình: “Đã là canh giờ gì rồi, còn sáng sớm! Sư huynh sư tỷ ngươi đã sớm dậy rồi!”
Tạ Phùng Thù tự biết đuối lý, không dám lên tiếng, Lữ Tê Ngô hừ một tiếng, lại hỏi: “Đêm qua các ngươi đi đâu vậy?”
“…… Phát hiện nhanh như vậy, sư phụ cũng quá tinh.” Tạ Phùng Thù cười hướng Lữ Tê Ngô xin tha thứ, “Con sai rồi, chờ lần sau xuống núi, lại mang theo một vò rượu ngon bồi thường sư phụ có được không? ”
Tâm lực Lữ Tê Ngô có chút mệt mỏi, vuốt vuốt râu nói: “Ai hỏi ngươi cái này, ta hỏi ngươi gần đây có gặp qua người xa lạ nào hay không, đã từng có chỗ nào không thích hợp?”
Tạ Phùng Thù nghĩ đến người đàn ông tên là Phong Tịch đêm qua, thành thật nói: “Gặp một người, ở trong núi lạc đường, chỉ cho hắn phương hướng, hẳn là đã xuống núi rồi. ”
Lữ Tê Ngô cau mày, trên trán khe rãnh ngang dọc, không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ thở dài.
“Ta luôn cảm thấy gần đây núi Tu Di có chút bất đồng, lại không phát hiện ra cái gì, các ngươi gần đây cũng không cần xuống núi nữa, tốt nhất ngay cả Minh Kính Đài cũng không nên ra. Đặc biệt là ngươi, sư huynh sư tỷ ngươi tốt xấu gì cũng đã tu ra kim đan, ngươi thì sao, vạn nhất đại yêu quái, còn chưa đủ nhét răng.”
Tạ Phùng Thù có chút nghẹn khuất đáp ứng, suy nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Sư phụ, ngài nói nguyên hình của ta là cái gì?”
Thấy Lữ Tê Ngô nhìn về phía y, Tạ Phùng Thù sờ sờ mũi: “Sư tỷ nguyên hình là bạch hồ, Trào Khê là hắc xà, ta thì sao, ta hình như không biết nguyên hình của mình là cái gì.”
Lữ Tê Ngô lẳng lặng nhìn tiểu đồ đệ của mình một lúc lâu, lúc mở miệng, giọng điệu có chút tang thương: “Vi sư cũng không rõ ràng lắm. Năm đó ta ở bên hồ Minh Kính Đài nhặt được ngươi, ngươi vẫn là một quả trứng trắng sáng bóng, ta đem ngươi mang về, dùng linh khí trời đất tẩm bổ, thủy chung không thấy trưởng thành, nếu không phải đã dục linh, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”
Tạ Phùng Thù: “…”
“Thẳng đến một năm nào đó, ta say rượu hai ngày, không nhìn ngươi, lại mở mắt, ngươi đã hóa thành người, đang bò trên mặt đất, ta cũng trăm tư không giải thích được.”
Yêu quái tu luyện, nên là trước có nguyên hình, sau đó luyện dục linh, cuối cùng huyễn hình thành người, Tạ Phùng Thù trực tiếp bỏ qua một bước.
Lữ Tê Ngô nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù, trầm giọng nói: “Ta ở núi Tu Di nhiều năm, chưa từng thấy qua quả trứng như vậy, vốn tưởng rằng nên là linh thú, không chừng có thể nuôi ra Phượng Hoàng Kỳ Lân. Nhưng từ chuyện ngươi nhiều năm như vậy chọc cho ta mà xem, là ta nhìn nhắm mắt, đó phỏng chừng là một tên khốn kiếp.”
Tạ Phùng Thù vốn nghe rất nghiêm túc: “…”
Đây là sư phụ cái gì!
Lữ Tê Ngô đả kích tiểu đồ đệ của mình xong, cảm thấy mỹ mãn hài lòng mà đi, trước khi đi còn muốn ném xuống một câu: “Hôm nay nhớ gánh đầy nước, coi như là trừng phạt trộm rượu.”
Tạ Phùng Thù không nói nên lời, vạn phần nghẹn khuất xách thùng đi lấy nước.
Hôm nay thời tiết không tốt, chân trời xám xịt, đè ép cả tòa Tu Di, là tượng gió mưa sắp tới. Tạ Phùng Thù xách thùng từ đỉnh núi đến chân núi một chuyến đi lại, thêm nước vào bể nước.
Đợi đến chuyến cuối cùng, hắn ở bên hồ khom lưng gánh nước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người nói: “Ứng Long.”
Tạ Phùng Thù theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy người tên Phong Tịch đêm qua, sau lưng hắn còn có một nam tử áo đen, sắc mặt không tốt nhìn qua.
Tạ Phùng Thù nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi gọi ta?
“Nhận nhầm người rồi.”
Phong Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ cười: “Đúng, ngươi không gọi cái tên này nữa. Bây giờ tên ngươi là gì?”
Tạ Phùng Thù vốn định nói một câu “Liên quan gì đến ngươi”, lại cảm thấy như vậy không quá lễ phép. Y chần chờ một chút, không mở miệng, chỉ coi như không nghe thấy. Phong Tịch lại cực kỳ kiên nhẫn nói tiếp: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Gần 300 tuổi?”
Thấy Tạ Phùng Thù vẫn không mở miệng như trước, Phong Tịch cười cười, tự hỏi tự trả lời: “Ba trăm tuổi, nên tu được kim đan, không chừng sau này còn có thể đắc đạo phi thăng, thụ phong tiên vị có phải hay không?”
Nói xong, Phong Tịch đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển đến bên hông Tạ Phùng Thù.
Đêm qua đêm khuya, hắn không để ý, lúc này mới nhìn thấy thanh đao bên hông Tạ Phùng Thù.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, cười nhẹ nói: “Thì ra là như thế. ”
Tạ Phùng Thù không chú ý tới ánh mắt của hắn, hắn chỉ là rốt cục nhịn không được, ném thùng trong tay, cau mày nói: “Sao ngươi lại nói nhiều như vậy?”
Phong Tịch bị y nói như vậy, thần sắc lạnh lùng, thở dài nói: “Đều nói sau khi luân chuyển mọi chuyện đều thay đổi, sao kiếp này tính tình ngươi vẫn kém như vậy.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy sửng sốt, giương mắt đánh giá người trước mắt: “Ngươi biết ta?”
Phong Tịch nói, “Nhiều năm không dám quên nhau.”
Hắn thấy Tạ Phùng Thù có bộ dạng nửa tin nửa ngờ, lại nói: “Ta còn biết đao này của ngươi từ đâu tới, một hòa thượng đưa ngươi có phải hay không?”
Tạ Phùng Thù không khỏi nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì thanh đao này vốn là đặt ở chỗ ta.” Phong Tịch nhẹ giọng nói, “Hắn đến chỗ ta lấy đao, đưa cho ngươi.”
Khoảng cách Giáng Trần cầm đao đã qua hơn sáu mươi năm, nhưng Phong Tịch đối với ngày đó vẫn còn nhớ như cũ.
Trấn Ma tháp dưới nước mênh mang, lại bị mấy tầng xích sắt trói nuộc, không thấy mặt trời, hết lần này tới lần khác có một ngày có một hòa thượng mang Phật cốt kim thân, đến tháp thứ chín lấy đao.
Trên tháp thứ chín là mấy vạn yêu ma, dưới tháp thứ chín là Vô Gian luyện ngục, thần sắc hắn lại hờ hững, tầng tầng trực tiếp, cũng vì một thanh Phong Uyên này.
Phong Tịch nhìn trường đao bên hông Tạ Phùng Thù, phảng phất phát hiện chuyện gì thú vị, lẩm bẩm: “Thật sự là không nghĩ tới…”
Vốn tưởng rằng là Ứng Long lại gây chuyện gì xảy ra, Thiên giới Thần Phật lại tha hắn không được, không nghĩ tới cư nhiên là như vậy.
Tạ Phùng Thù trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn giương mắt nói: “Đa tạ, chờ Giáng Trần trở về, ta lại hỏi hắn.”
Y vốn còn muốn nếu người trước mắt thật sự biết mình, không chừng có thể biết nguyên hình của mình. Nhưng suy nghĩ qua đi, lại cảm thấy người trước mắt lai lịch không rõ, không thể tin hết.
Rốt cuộc đã trưởng thành, mặc dù còn có tâm tính thiếu niên, làm việc cũng cẩn thận chu toàn không ít.
Phong Tịch nhìn thấy trong mắt Tạ Phùng Thù vẫn đề phòng như cũ, biết không nói ra lời gì, khóe môi cong lên, lộ ra một chút ý cười, ngữ khí lại lạnh như sương tuyết.
“Ta đương nhiên biết ngươi, lần này ta tới Tu Di, chính là vì tìm ngươi, bọn họ đều khuyên ta còn có bá nghiệp cần xây dựng, nhưng ta nghĩ, xích sắt gia thân, mấy vạn năm không được xoay người khổ sở, cũng cực kỳ quan trọng, có phải hay không?”
Khóe miệng người trước mắt còn mang theo ý cười, Tạ Phùng Thù lại phát hiện ra một tia nguy hiểm, y đưa tay sờ Phong Uyên, Phong Tịch thấy được, trong mắt mỉa cười càng nồng đậm: “Bất quá ta không giống những Thần Phật kia, bọn họ ngoài miệng nói từ bi, trong lòng lại hận không thể làm cho người ta hồn phi phách tán không được siêu sinh, ta lại nguyện ý thật sự tha cho ngươi một mạng”
Hắn giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù, chậm rãi nói: “Như vậy đi, ngươi đem kim đan cho ta, ta tha cho ngươi một mạng, như thế nào?”
Tạ Phùng Thù căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ biết người trước mắt tu vi vượt xa mình, y không nói mình còn chưa tu ra kim đan, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua đỉnh núi.
Phía trên yên tĩnh, Lữ Tê Ngô giờ phút này hẳn là ngủ trưa chưa tỉnh, Tuy Linh cùng Trào Khê không biết đi đâu, vẫn chưa ở nhà.
Trong lòng Tạ Phùng Thù thoáng có chút yên ổn, lại có chút bối rối. Y gắt gao nắm chuôi đao Phong Uyên, giương mắt nhìn Phong Tịch.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, phiền toái tránh ra.”
Phong Tịch cười thấp một tiếng: “Ngươi xem, ta để cho ngươi sống, ngươi hết lần này tới lần khác cố tình không chịu.”
Dứt lời, thần sắc hắn lạnh lùng, trong tay huyễn hóa ra một thanh trường kiếm màu bạc, xẹt chân hướng Tạ Phùng Thù mà đến.
Tạ Phùng Thù lập tức rút đao ra, một đao chém về phía đối phương!
Phong Tịch nhảy lên, tránh một đao này, đao khí quét ngang hoa núi trên nửa sườn núi, rầm rầm rơi xuống một cánh hoa đỏ tươi. Tạ Phùng Thù lập tức ngẩng đầu, thấy Phong Tịch giữa không trung một kiếm bổ xuống!
Tạ Phùng Thù khiêng đao chống đỡ, nhận lấy một kiếm này. Cổ tay lập tức bị chấn đến tê dại, lui về phía sau mấy bước, một cước bước vào trong nước.
Bất quá hai chiêu, Tạ Phùng Thù liền biết mình khẳng định đánh không lại đối phương.
Y vừa muốn không làm động tĩnh lớn một chút, để cho bọn Lữ Tê Ngô phát hiện, lại lo lắng vạn nhất đem sư phụ sư tỷ cũng đến mức hiểm địa. Nhưng mà tình cảnh lúc này đã không cho phép y suy nghĩ nhiều như vậy, Phong Tịch lại một kiếm chém tới, Tạ Phùng Thù đành phải xách đao nghênh địch.
Trong đao quang kiếm ảnh, sơn hoa lạc hồng bị cuồn cuộn cuốn lên, trong ánh sáng u ám lại có chút đáng sợ, Tạ Phùng Thù mấy lần bị ép đến không cách nào xuất chiêu, nhưng thân hình y nhanh nhẹn, tránh thoát nhiều lần sát chiêu, lại không chịu thua mà xách đao nghênh đón.
Coi như là nửa trốn nửa đánh như vậy, thời gian dài, thể lực Tạ Phùng Thù có chút không chống đỡ nổi, nửa người y đã lui vào trong hồ nước, quần áo cơ hồ ướt đẫm. Chờ lại ngẩng đầu, một kiếm Phong Tịch chỉ thẳng vào cổ họng Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù lui không thể lui, mắt thấy kiếm phong đã muốn xuyên qua yết hầu của mình, lúc này lại biến cố đột sinh!
Một đoạn dây leo nhanh như chớp, đột nhiên xuyên qua hoa núi, trong nháy mắt quấn lấy cổ tay Phong Tịch nặng nề túm lấy, một kiếm thế xẹt qua má Tạ Phùng Thù.
Cùng lúc đó, thanh âm trung khí mười phần của Lữ Tê Ngô từ nửa sườn truyền tới, như sấm bên tai.
“Tiểu vương bát đản, đánh không lại sẽ không gọi người sao!”
Tạ Phùng Thù trong lòng vui vẻ, hô to một câu: “Sư phụ!”
Lữ Tê Ngô chân đạp đầu cỏ cây lá tiêm lăng không mà xuống, vải y màu xám bị gió thổi đến bay phần phật, hắn nhìn Phong Tịch trầm lặng nói: “Không biết tiểu đồ đệ ta đắc tội vị ma tôn này ở đâu, cư nhiên muốn đẩy hắn vào chỗ chết?”
Phong Tịch thản nhiên nói: “Tu hành ngàn năm không dễ, lão nhân gia vẫn là không nên nhúng tay vào tốt hơn. Nghiệt đồ bận này vẫn là sớm trục xuất khỏi sư môn, miễn cho mang đến tai họa.”
“Đồ đệ như ta quả thật không làm cho người ta bớt lo.” Lữ Tê Ngô cười to, “Nhưng nếu mặc kệ đồ đệ, vậy còn làm sư phụ gì nữa!”
Cùng lúc đó, hơn mười dây leo từ trong rừng mà đến, thẳng đến Phong Tịch mà đi!
Dây leo đường nhiều biến đổi, giống như quỷ mị, trong nháy mắt triền đấu một chỗ với Phong Tịch, Lữ Tê Ngô trong tay nhiều hơn một cây gậy gỗ tối màu, quét ngang trước người, cuốn lên một trận gió núi.
Hắn xẹt chân mà lên, ở trong dây leo cùng Phong Tịch triền đấu.
Lữ Tê Ngô ngày thường ôm vò rượu không buông tay, không có chính hình, rốt cuộc tu luyện ngàn năm, trong lúc nhất thời chiêu thức cũng có tới có lui.
Lữ Tê Ngô tới, Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng sư phụ của mình gặp chuyện không may, xách đao muốn đi hỗ trợ, vừa bước ra một bước, phía sau đột nhiên vươn một bàn tay, siết cổ hắn.
Bàn tay kia lạnh như băng thấu xương, không có một chút nhiệt độ, siết cổ Tạ Phùng Thù hung hăng kéo xuống.
Là Lang Tẫn vừa rồi biến mất.
Tạ Phùng Thù không có phòng bị, bị đối phương kéo mạnh, Phong Uyên trong tay rơi xuống, cả người cũng trực tiếp ngã xuống nước.
Nước hồ trong nháy mắt bao phủ tai mũi Tạ Phùng Thù, y trước tiên lấy khuỷu tay nặng nề đánh vào ngực đối phương hai cái, lại túm lấy tay đối phương ngang ngược trước người, tay Lang Tẫn lại càng siết chặt, tựa hồ muốn trực tiếp bẻ gãy cổ Tạ Phùng Thù.
Trận chiến vừa rồi với Phong Tịch đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực, nước hồ đổ vào miệng mũi, cảm giác hít thở không thông lại càng ngày càng nặng, trong hoảng hốt, Tạ Phùng Thù chỉ có thể nhìn thấy hoa rơi trôi nổi trên mặt nước, đỏ thẫm như máu.
Mình đại khái là thật sự bị bóp chết.
Ý thức của y càng ngày càng mơ hồ không rõ, tay buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tạ Phùng Thù tỉnh lại vẫn có chút hồ đồ, bởi vì thời gian hít thở không thông quá dài, tầm mắt y mơ hồ không rõ, hoảng hốt thật lâu mới phát hiện mình đang ở trong một sơn động.
Y phục của hắn còn chưa khô, ướt sũng dán lên người, ngay cả một khối mặt đất nằm cũng ẩm ướt một mảnh. Y một lần nữa nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, chờ có một chút khí lực, mới miễn cưỡng muốn đứng lên.
Vừa mới giơ tay lên, Tạ Phùng Thù liền nghe thấy một trận thanh âm xích sắt nặng nề vang lên.
Y ngẩn ra, cố sức ngồi dậy một chút, nhìn cổ tay mình.
Trên hai cổ tay đều còng một bộ xích sắt, cơ hồ có bàn tay người lớn rộng, phân biệt liên tiếp nối liền hai sợi xích sắt to bằng cổ tay, xích sắt kéo dài đến sâu trong sơn động, Tạ Phùng Thù túm lấy, vừa mới đi ra ngoài mấy tấc liền kéo không nổi, không biết cuối cùng trói ở đâu.
Y không có khí lực gì, biết muốn bảo tồn khí lực, liền không động nữa, muốn nhắm mắt điều tức, vừa mới nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
“Tỉnh rồi?”
Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn qua, Phong Tịch từ sâu trong sơn động đi ra, đứng bên cạnh Tạ Phùng Thù đánh giá y, phía sau còn đi theo Lang Tẫn.
Lông tơ toàn thân Tạ Phùng Thù đều dựng thẳng lên, y còn có sợ hãi thiếu chút nữa bị bóp chết, nhưng bản tính của hắn quật cường, lại không muốn biểu hiện ra sợ hãi, vì thế cũng giương mắt đối diện với Phong Tịch.
Tóc y đã có chút tán loạn, năm năm tụm năm ướt sũng dán lên mặt, trên mi mắt còn có nước bọt, hết lần này tới lần khác trong mắt mang theo ngạo khí, gắt gao nhìn chằm chằm phong tịch.
Phong Tịch chán ghét ánh mắt Tạ Phùng Thù như vậy, dễ dàng làm cho hắn nhớ tới chuyện thượng cổ, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn xích sắt trên mặt đất.
“Tư vị bước đi khó khắn thế nào?”
Hắn không còn duy trì hình ảnh ôn hòa, trong mắt không còn bình thản như ngày xưa, mang theo một chút hận ý thực cốt, lạnh như băng thấu xương.
“Bái ngươi ban cho, bộ xích sắt này xiềng xích ta mấy vạn năm, làm cho ta thượng cổ đến nay khó thấy mặt trời, mỗi thời mỗi khắc ta đều suy nghĩ, cuối cùng có một ngày, ngươi cũng nên thử loại tư vị này.”
Tác giả :
Tử Lộc