Nhiên Đăng
Chương 47 Tiền trần 8
Edit by Mặc Hàm
Chờ từ sau núi trở về, Tạ Phùng Thù càng ủ rũ.
Đêm đó hy tìm khắp tòa miếu cũng không tìm được Giáng Trần, đối phương phảng phất như chưa từng xuất hiện. Tạ Phùng Thù chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày ăn cơm tối đều đi xem một cái. Liên tiếp qua mấy ngày, vẫn không thấy tung tích đối phương.
Tạ Phùng Thù lại bắt đầu lo sợ bất an, lo lắng Giáng Trần có phải không trở về hay không.
Nghĩ như vậy, Tạ Phùng Thù càng không ngủ được, ngay cả Trào Khê bảo y ra ngoài bắt cá bắt chim cũng không đi.
Liên tiếp qua ba, năm ngày, ban đêm Tạ Phùng Thù lăn lộn trên giường, Trào Khê rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người ngồi dậy, trong lời nói mang theo một chút tức giận.
“Rốt cuộc có ngủ hay không?”
Tạ Phùng Thù nằm sấp trên giường ngửa đầu nhìn qua, hữu khí vô lực đáp: “Ngủ không được. ”
Trào Khê nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù một lúc lâu, đột nhiên khẽ nhướng mày với y,
“Nếu không ngủ được, vậy thì đừng ngủ nữa.”
Hắn sinh ra tuấn lãng, ngũ quan rõ ràng, ngày thường luôn nghiêm mặt còn tốt, nhướng mày lại có vẻ có chút xấu xa. Hắn nào có nói chuyện dễ dàng như vậy, Tạ Phùng Thù có chút đề phòng nhìn Trào Khê: “Làm gì vậy?”
“Hôm qua sư phụ xuống núi, mang theo một vò rượu trở về, nghe nói là rượu ngon hiếm có.”
Trào Khê lấy ra giọng điệu từ nhỏ đến lớn dụ dỗ Tạ Phùng Thù trèo cây xuống sông, hạ thấp thanh âm nói: “Ngươi có muốn nếm thử không?”
“À.” Tạ Phùng Thù hiểu rõ gật gật đầu, “Ngươi muốn trộm rượu của sư phụ uống.”
…… Đứa nhỏ lớn rồi, không dễ lừa.
Trào Khê tiếp tục dao động: “Ta vì ngươi có hiểu hay không? Đều nói một lần say giải ngàn sầu, không chừng ngươi uống rượu có thể dễ chịu hơn một chút. Hơn nữa, đã hơn hai trăm tuổi, không chừng qua vài năm nữa sẽ kết đan, còn không dám uống rượu sao.”
Lữ Tê Ngô cũng không cho phép bọn họ uống rượu —— đã bao lớn rồi. Nhưng nửa đêm chuyện trộm rượu uống này cho tới bây giờ Tạ Phùng Thù chưa từng làm qua, nhất thời có chút khó xử. Trào Khê liếc mắt nhìn y một cái, hỏi: “Tạ Phùng Thù, sao lá gan của ngươi lại nhỏ như vậy?”
Tạ Phùng Thù lập tức gào thét, lớn tiếng nói: “Ai nhát gan chứ!”
“Vậy ngươi có đi hay không?”
“Đi!”
Trong phòng Lữ Tê Ngô cùng Tuy Linh đều tắt đèn, hơn nửa đêm, sư huynh sư đệ hai người ngay cả một ngọn nến cũng không dám thắp, một trước một sau mò vào phòng bếp, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm rượu, không cẩn thận liền đụng chén đĩa đến đinh keng vang dội.
Tạ Phùng Thù canh giữ ở cửa, nghe được thanh âm nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết ở đâu không?”
Trào Khê cảm thấy thân là sư huynh bị tổn hại mặt mũi, chậc chậc nói: “Không bằng ngươi vào tìm?”
“Tìm thì tìm.”
Tạ Phùng Thù cẩn thận khép cửa lại, trong bóng đêm mò tới tủ âm tường, một cách một cách đi xuống tìm, rốt cục ở dưới cùng nhìn thấy một vò rượu vòng vải đỏ, bình đen.
Tạ Phùng Thù lập tức nhỏ giọng nói: “Tìm được rồi!”
Trào Khê thuận tay lấy hai cái bát, cũng hạ thấp thanh âm: “Đi!”
Hai người một trước một sau, giống như làm trộm —— cũng đúng là chột dạ, nói chuyện đại khí cũng không dám thở dốc, hận không thể kiệu chân đi bộ, ngay cả mở cửa phòng bếp cũng vạn phần cẩn thận, e sợ phát ra một chút tiếng động.
Vừa mở cửa, liền thấy một nữ tử áo trắng đứng ở cửa.
Bình rượu trong tay Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa bị y ném ra ngoài, may mà ngay sau đó y liền thấy rõ người trước mắt, nhỏ giọng hô một tiếng: “Sư tỷ?”
Tuy Linh nhìn hai vị tổ tông trước mắt, hỏi: “Hơn nửa đêm không ngủ, làm gì đây?”
Kỳ thật ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, chén rượu còn ở trong tay hai người, vẫn còn tang vật ở đây. Tuy Linh vỗ trán ót Trào Khê: “Mang theo tiểu sư đệ trộm rượu uống, sư phụ biết, lại bị phạt.”
“Chỉ uống một chút, sư phụ sẽ không biết.” Trào Khê từ sau lưng đạp Tạ Phùng Thù một cước, Tạ Phùng Thù tâm lĩnh hội, phụ họa theo: “Sư tỷ, chúng ta sai rồi, lần sau không dám.”
Tuy Linh dí dí tay trên trán y, cũng không có thật sự tức giận, nàng biết tiểu sư đệ mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, vì thế chỉ nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
Tạ Phùng Thù cười với sư tỷ của mình, lắc lắc vò rượu trong tay: “Sư tỷ, uống rượu không?”
Họ cũng không dám đi bất cứ nơi nào khác, lẻn ra và ngồi trên đỉnh núi của Minh Kính Đài.
Sau lưng là mặt trang mọc lên ở phía đông, mấy vạn dặm núi xanh trải dài, lộ ra bóng dáng như mực. Trước mắt là hoa núi vô tận của Minh Kính Đài, ánh trăng tối đặc biệt sáng, cư nhiên có thể phản chiếu ra một chút đỏ nhạt của hoa núi.
Trào Khê rót một chén rượu cho Tuy Linh, lại rót một chén cho Tạ Phùng Thù.
Gió đêm thổi qua hoa núi, lướt qua mặt mấy người, thổi đến ngọn tóc khẽ động, tản ra trong bóng đêm. Rượu của Lữ Tê Ngô quả thật là rượu ngon, vào miệng mát lạnh hồi cam, không có mùi cay của rượu, lại dễ dàng say người.
Ba người hướng về phía vạn hoa dưới trăng, một chén tiếp một chén, vừa nói chút lời không đứng đắn. Ví dụ như Trào Khê hỏi Tuy Linh khi nào lập gia đình, bị Tuy Linh vặn lỗ tai mắng không có lương tâm; Tạ Phùng Thù nhất định phải để Trào Khê gọi mình một tiếng sư huynh, thiếu chút nữa bị đối phương đè lên sườn núi đánh…
Tất cả họ đều say, có thể là do rượu thanh, có thể là do gió núi. Thật vất vả đợi được an tĩnh lại, Tạ Phùng Thù đặt cằm lên đầu gối, một đôi mắt nhìn hoa núi kéo dài không dứt trước mắt, trong mắt hàm chứa vẻ say đến mờ mịt, hữu khí vô lực hỏi: “Giáng Trần có phải không trở về hay không?”
Trào Khê nói: “Người ta có về hay không thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Ta không muốn hắn đi.”
“Trước kia không có hòa thượng này, ngươi không phải vẫn là sống tốt đấy sao.”
Tạ Phùng Thù không cảm thấy đây là một vấn đề, đương nhiên trả lời: “Trước kia không có hắn, cho nên không nghĩ đến hắn, hiện tại hắn đến, cũng không muốn hắn đi.”
Trào Khê bưng rượu uống không nổi nữa, một lời khó nói hết nhìn Tạ Phùng Thù: “Ngươi đặc biệt giống như trong kịch mà phàm nhânnói, không gặp được tiểu cô nương trong lòng.”
Tạ Phùng Thù chưa từng nghe qua vở kịch, vì thế hỏi: “Người trong lòng là cái gì?”
Trào Khê vốn thừa dịp say thuận miệng nói, nói xong mới cảm thấy ví dụ này không thích hợp lắm, nhưng Tạ Phùng Thù nếu đã hỏi, Trào Khê đành phải trả lời: “Chính là thích, muốn mỗi ngày đều gặp người.”
“À.” Tạ Phùng Thù tiêu hóa một chút, nói, “Giáng Trần kia có thể là người trong lòng của ta.”
Tuy Linh ở bên cạnh có chút sụp đổ: “… Không nên nói bậy!”
Kéo tới kéo lui, uống sạch một vò, ba người đều có chút say rượu, trong đó Tạ Phùng Thù càng say —— y chưa từng uống nhiều rượu như vậy, cơ hồ đứng không vững. Tuy Linh thay y phủi bụi bặm trên quần áo, nói: “Mau trở về ngủ.”
Tạ Phùng Thù không nhúc nhích, y đứng trong gió đêm trong chốc lát, đột nhiên nói: “Giáng Trần có lẽ đã trở lại, ta muốn đi sau núi xem một chút.”
“…” Trào Khê trừng mắt nhìn y một cái, “Ngươi uống đến choáng váng à?”
Tạ Phùng Thù lại kiên trì nói: “Ta muốn đi xem một chút. ”
Y uống rượu xong liền càng bướng bỉnh, chính mình lảo đảo đi xuống chân núi, đáng tiếc say không nhẹ, đi vài bước, dưới chân bị cành cây vấp ngã, cư nhiên trực tiếp từ trong bụi hoa lăn xuống.
Hoa núi khắp nơi đều tươi tốt, nơi Tạ Phùng Thù đi qua cỏ cây mọc lên bốn phía, cánh hoa đỏ tươi như lửa một đường bay tán loạn, phía sau là tiếng kinh hô của Tuy Linh cùng tiếng cười to của Trào Khê.
Tạ Phùng Thù đến chân núi, thật dễ dàng đứng lên, lớn tiếng nói với Trào Khê và Tuy Linh đuổi theo: “Ta không sao!”
Nói xong, y xoay người, một cước sâu một cước nhẹ chạy về phía sau núi.
Trong đêm dài, Tạ Phùng Thù giống như say, lại giống như tỉnh.
Y cảm thấy Giáng Trần hẳn là đã trở về.
Giáng Trần đến trước chùa, đã là canh ba.
Hắn vừa đến Vạn Cổ Xuân liền phát hiện không đúng, không vội vàng mở cửa, trước tiên quay đầu nhìn về phía cây cối bên cạnh.
Vạn Cổ Xuân nặng nề tầng tầng hoa truyền đến tiếng động rất nhỏ, một lát sau, một góc áo đỏ thẫm từ trong bông tuyết trắng lộ ra, phiêu đãng giữa không trung.
Mi tâm Giáng Trần khẽ động, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn về phía giữa cây cối.
Tạ Phùng Thù mặc áo đỏ, đang đứng trên cành cây tráng kiện của Vạn Cổ Xuân.
Bởi vì dây tóc lỏng lẻo, tóc nửa buộc nửa tán loạn, rơi ở phía sau vai của mình. Y đã say, hết lần này tới lần khác nhận ra Giáng Trần, nhìn thấy người dưới tàng cây, trong mắt say sưa đều phai nhạt vài phần, lộ ra một chút mừng rỡ.
“Ngươi trở về rồi.”
Giáng Trần nhìn y, không trả lời mà chỉ hỏi: “Giày của ngươi đâu?”
Tạ Phùng Thù phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn chân mình.
Y say không nhẹ, đến lại gấp gáp, đôi giày màu đen ở chân trái không biết đi đâu, chân trần đạp lên trên gốc cây, bị y bào màu đỏ cùng hoa trắng nửa che
Tạ Phùng Thù suy nghĩ khổ sở, cuối cùng trả lời: “Quên rồi.”
Giáng Trần: “…”
Tạ Phùng Thù tựa hồ không cảm thấy đây là đại sự gì, hắn ở trên cây rũ mắt nhìn Giáng Trần, khi đối diện tầm mắt đối phương liền cười rộ lên, nói: “Ngươi có biết cây này tổng cộng có bao nhiêu hoa không?”
“Tổng cộng một vạn chín ngàn bảy trăm mười bảy bảy đóa.”
Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, có chút đắc ý: “Ta đếm rõ ràng, ngươi phải nhớ kỹ.”
Sâu trong bóng đêm, Giáng Trần nhìn người trên cây, một lúc lâu sau cổ họng khẽ động, nói: “Trước tiên ngươi xuống đây.”
Cách một lúc lâu, Tạ Phùng Thù rốt cục nghe hiểu, y động một bước, muốn chọn một nơi tốt xuống cây.
Nhưng một khi người ta say rượu, nhìn và làm luôn luôn có sai lệch, sau một khắc, dưới chân của mình trượt xuống, trực tiếp từ trên cây lăn xuống!
Giáng Trần không ngờ tới biến cố này, muốn đưa tay đón thì đã muộn, trơ mắt nhìn Tạ Phùng Thù ngã đến trước mặt mình.
Tạ Phùng Thù lúc rơi xuống theo bản năng túm lấy cành lá vạn cổ xuân. Nhánh cây kia quá trơn trượt, không thể ngăn cản y, ngược lại còn kéo cả cành cây lắc lư. Vì thế cánh hoa như tuyết dồn dập rơi xuống, rơi xuống dưới cả người hai người.
Tạ Phùng Thù ngồi trên mặt đất, y bào màu đỏ bị hoa che một nửa, ngay cả trên người Giáng Trần cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong hoa bay, Tạ Phùng Thù giương mắt nhìn người trước mắt, có chút ủy khuất hỏi: “Sao ngươi không tiếp được ta?”
Giáng Trần đứng tại chỗ, cách những bông hoa giống như tuyết rơi nhìn người trên mặt đất.
Bóng đêm như ảo, núi non rừng rậm một mảnh hàn tịch, chỉ rơi xuống ngọn núi một chút ánh trăng, vì thế trong đêm dài, trong trời đất, tựa như chỉ còn lại một cái liếc mắt này.
Nghìn hoa bay lên, núi sông đều say.
Không đợi đối phương trả lời, rượu cùng một đường mệt nhọc mãnh liệt mà đến, ánh mắt Tạ Phùng Thù cố gắng mở ra, y vẫn không chịu nổi buồn ngủ, nghiêng dưới tàng cây ngủ thiếp đi.
Chờ từ sau núi trở về, Tạ Phùng Thù càng ủ rũ.
Đêm đó hy tìm khắp tòa miếu cũng không tìm được Giáng Trần, đối phương phảng phất như chưa từng xuất hiện. Tạ Phùng Thù chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày ăn cơm tối đều đi xem một cái. Liên tiếp qua mấy ngày, vẫn không thấy tung tích đối phương.
Tạ Phùng Thù lại bắt đầu lo sợ bất an, lo lắng Giáng Trần có phải không trở về hay không.
Nghĩ như vậy, Tạ Phùng Thù càng không ngủ được, ngay cả Trào Khê bảo y ra ngoài bắt cá bắt chim cũng không đi.
Liên tiếp qua ba, năm ngày, ban đêm Tạ Phùng Thù lăn lộn trên giường, Trào Khê rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người ngồi dậy, trong lời nói mang theo một chút tức giận.
“Rốt cuộc có ngủ hay không?”
Tạ Phùng Thù nằm sấp trên giường ngửa đầu nhìn qua, hữu khí vô lực đáp: “Ngủ không được. ”
Trào Khê nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù một lúc lâu, đột nhiên khẽ nhướng mày với y,
“Nếu không ngủ được, vậy thì đừng ngủ nữa.”
Hắn sinh ra tuấn lãng, ngũ quan rõ ràng, ngày thường luôn nghiêm mặt còn tốt, nhướng mày lại có vẻ có chút xấu xa. Hắn nào có nói chuyện dễ dàng như vậy, Tạ Phùng Thù có chút đề phòng nhìn Trào Khê: “Làm gì vậy?”
“Hôm qua sư phụ xuống núi, mang theo một vò rượu trở về, nghe nói là rượu ngon hiếm có.”
Trào Khê lấy ra giọng điệu từ nhỏ đến lớn dụ dỗ Tạ Phùng Thù trèo cây xuống sông, hạ thấp thanh âm nói: “Ngươi có muốn nếm thử không?”
“À.” Tạ Phùng Thù hiểu rõ gật gật đầu, “Ngươi muốn trộm rượu của sư phụ uống.”
…… Đứa nhỏ lớn rồi, không dễ lừa.
Trào Khê tiếp tục dao động: “Ta vì ngươi có hiểu hay không? Đều nói một lần say giải ngàn sầu, không chừng ngươi uống rượu có thể dễ chịu hơn một chút. Hơn nữa, đã hơn hai trăm tuổi, không chừng qua vài năm nữa sẽ kết đan, còn không dám uống rượu sao.”
Lữ Tê Ngô cũng không cho phép bọn họ uống rượu —— đã bao lớn rồi. Nhưng nửa đêm chuyện trộm rượu uống này cho tới bây giờ Tạ Phùng Thù chưa từng làm qua, nhất thời có chút khó xử. Trào Khê liếc mắt nhìn y một cái, hỏi: “Tạ Phùng Thù, sao lá gan của ngươi lại nhỏ như vậy?”
Tạ Phùng Thù lập tức gào thét, lớn tiếng nói: “Ai nhát gan chứ!”
“Vậy ngươi có đi hay không?”
“Đi!”
Trong phòng Lữ Tê Ngô cùng Tuy Linh đều tắt đèn, hơn nửa đêm, sư huynh sư đệ hai người ngay cả một ngọn nến cũng không dám thắp, một trước một sau mò vào phòng bếp, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm rượu, không cẩn thận liền đụng chén đĩa đến đinh keng vang dội.
Tạ Phùng Thù canh giữ ở cửa, nghe được thanh âm nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết ở đâu không?”
Trào Khê cảm thấy thân là sư huynh bị tổn hại mặt mũi, chậc chậc nói: “Không bằng ngươi vào tìm?”
“Tìm thì tìm.”
Tạ Phùng Thù cẩn thận khép cửa lại, trong bóng đêm mò tới tủ âm tường, một cách một cách đi xuống tìm, rốt cục ở dưới cùng nhìn thấy một vò rượu vòng vải đỏ, bình đen.
Tạ Phùng Thù lập tức nhỏ giọng nói: “Tìm được rồi!”
Trào Khê thuận tay lấy hai cái bát, cũng hạ thấp thanh âm: “Đi!”
Hai người một trước một sau, giống như làm trộm —— cũng đúng là chột dạ, nói chuyện đại khí cũng không dám thở dốc, hận không thể kiệu chân đi bộ, ngay cả mở cửa phòng bếp cũng vạn phần cẩn thận, e sợ phát ra một chút tiếng động.
Vừa mở cửa, liền thấy một nữ tử áo trắng đứng ở cửa.
Bình rượu trong tay Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa bị y ném ra ngoài, may mà ngay sau đó y liền thấy rõ người trước mắt, nhỏ giọng hô một tiếng: “Sư tỷ?”
Tuy Linh nhìn hai vị tổ tông trước mắt, hỏi: “Hơn nửa đêm không ngủ, làm gì đây?”
Kỳ thật ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, chén rượu còn ở trong tay hai người, vẫn còn tang vật ở đây. Tuy Linh vỗ trán ót Trào Khê: “Mang theo tiểu sư đệ trộm rượu uống, sư phụ biết, lại bị phạt.”
“Chỉ uống một chút, sư phụ sẽ không biết.” Trào Khê từ sau lưng đạp Tạ Phùng Thù một cước, Tạ Phùng Thù tâm lĩnh hội, phụ họa theo: “Sư tỷ, chúng ta sai rồi, lần sau không dám.”
Tuy Linh dí dí tay trên trán y, cũng không có thật sự tức giận, nàng biết tiểu sư đệ mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, vì thế chỉ nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
Tạ Phùng Thù cười với sư tỷ của mình, lắc lắc vò rượu trong tay: “Sư tỷ, uống rượu không?”
Họ cũng không dám đi bất cứ nơi nào khác, lẻn ra và ngồi trên đỉnh núi của Minh Kính Đài.
Sau lưng là mặt trang mọc lên ở phía đông, mấy vạn dặm núi xanh trải dài, lộ ra bóng dáng như mực. Trước mắt là hoa núi vô tận của Minh Kính Đài, ánh trăng tối đặc biệt sáng, cư nhiên có thể phản chiếu ra một chút đỏ nhạt của hoa núi.
Trào Khê rót một chén rượu cho Tuy Linh, lại rót một chén cho Tạ Phùng Thù.
Gió đêm thổi qua hoa núi, lướt qua mặt mấy người, thổi đến ngọn tóc khẽ động, tản ra trong bóng đêm. Rượu của Lữ Tê Ngô quả thật là rượu ngon, vào miệng mát lạnh hồi cam, không có mùi cay của rượu, lại dễ dàng say người.
Ba người hướng về phía vạn hoa dưới trăng, một chén tiếp một chén, vừa nói chút lời không đứng đắn. Ví dụ như Trào Khê hỏi Tuy Linh khi nào lập gia đình, bị Tuy Linh vặn lỗ tai mắng không có lương tâm; Tạ Phùng Thù nhất định phải để Trào Khê gọi mình một tiếng sư huynh, thiếu chút nữa bị đối phương đè lên sườn núi đánh…
Tất cả họ đều say, có thể là do rượu thanh, có thể là do gió núi. Thật vất vả đợi được an tĩnh lại, Tạ Phùng Thù đặt cằm lên đầu gối, một đôi mắt nhìn hoa núi kéo dài không dứt trước mắt, trong mắt hàm chứa vẻ say đến mờ mịt, hữu khí vô lực hỏi: “Giáng Trần có phải không trở về hay không?”
Trào Khê nói: “Người ta có về hay không thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Ta không muốn hắn đi.”
“Trước kia không có hòa thượng này, ngươi không phải vẫn là sống tốt đấy sao.”
Tạ Phùng Thù không cảm thấy đây là một vấn đề, đương nhiên trả lời: “Trước kia không có hắn, cho nên không nghĩ đến hắn, hiện tại hắn đến, cũng không muốn hắn đi.”
Trào Khê bưng rượu uống không nổi nữa, một lời khó nói hết nhìn Tạ Phùng Thù: “Ngươi đặc biệt giống như trong kịch mà phàm nhânnói, không gặp được tiểu cô nương trong lòng.”
Tạ Phùng Thù chưa từng nghe qua vở kịch, vì thế hỏi: “Người trong lòng là cái gì?”
Trào Khê vốn thừa dịp say thuận miệng nói, nói xong mới cảm thấy ví dụ này không thích hợp lắm, nhưng Tạ Phùng Thù nếu đã hỏi, Trào Khê đành phải trả lời: “Chính là thích, muốn mỗi ngày đều gặp người.”
“À.” Tạ Phùng Thù tiêu hóa một chút, nói, “Giáng Trần kia có thể là người trong lòng của ta.”
Tuy Linh ở bên cạnh có chút sụp đổ: “… Không nên nói bậy!”
Kéo tới kéo lui, uống sạch một vò, ba người đều có chút say rượu, trong đó Tạ Phùng Thù càng say —— y chưa từng uống nhiều rượu như vậy, cơ hồ đứng không vững. Tuy Linh thay y phủi bụi bặm trên quần áo, nói: “Mau trở về ngủ.”
Tạ Phùng Thù không nhúc nhích, y đứng trong gió đêm trong chốc lát, đột nhiên nói: “Giáng Trần có lẽ đã trở lại, ta muốn đi sau núi xem một chút.”
“…” Trào Khê trừng mắt nhìn y một cái, “Ngươi uống đến choáng váng à?”
Tạ Phùng Thù lại kiên trì nói: “Ta muốn đi xem một chút. ”
Y uống rượu xong liền càng bướng bỉnh, chính mình lảo đảo đi xuống chân núi, đáng tiếc say không nhẹ, đi vài bước, dưới chân bị cành cây vấp ngã, cư nhiên trực tiếp từ trong bụi hoa lăn xuống.
Hoa núi khắp nơi đều tươi tốt, nơi Tạ Phùng Thù đi qua cỏ cây mọc lên bốn phía, cánh hoa đỏ tươi như lửa một đường bay tán loạn, phía sau là tiếng kinh hô của Tuy Linh cùng tiếng cười to của Trào Khê.
Tạ Phùng Thù đến chân núi, thật dễ dàng đứng lên, lớn tiếng nói với Trào Khê và Tuy Linh đuổi theo: “Ta không sao!”
Nói xong, y xoay người, một cước sâu một cước nhẹ chạy về phía sau núi.
Trong đêm dài, Tạ Phùng Thù giống như say, lại giống như tỉnh.
Y cảm thấy Giáng Trần hẳn là đã trở về.
Giáng Trần đến trước chùa, đã là canh ba.
Hắn vừa đến Vạn Cổ Xuân liền phát hiện không đúng, không vội vàng mở cửa, trước tiên quay đầu nhìn về phía cây cối bên cạnh.
Vạn Cổ Xuân nặng nề tầng tầng hoa truyền đến tiếng động rất nhỏ, một lát sau, một góc áo đỏ thẫm từ trong bông tuyết trắng lộ ra, phiêu đãng giữa không trung.
Mi tâm Giáng Trần khẽ động, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn về phía giữa cây cối.
Tạ Phùng Thù mặc áo đỏ, đang đứng trên cành cây tráng kiện của Vạn Cổ Xuân.
Bởi vì dây tóc lỏng lẻo, tóc nửa buộc nửa tán loạn, rơi ở phía sau vai của mình. Y đã say, hết lần này tới lần khác nhận ra Giáng Trần, nhìn thấy người dưới tàng cây, trong mắt say sưa đều phai nhạt vài phần, lộ ra một chút mừng rỡ.
“Ngươi trở về rồi.”
Giáng Trần nhìn y, không trả lời mà chỉ hỏi: “Giày của ngươi đâu?”
Tạ Phùng Thù phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn chân mình.
Y say không nhẹ, đến lại gấp gáp, đôi giày màu đen ở chân trái không biết đi đâu, chân trần đạp lên trên gốc cây, bị y bào màu đỏ cùng hoa trắng nửa che
Tạ Phùng Thù suy nghĩ khổ sở, cuối cùng trả lời: “Quên rồi.”
Giáng Trần: “…”
Tạ Phùng Thù tựa hồ không cảm thấy đây là đại sự gì, hắn ở trên cây rũ mắt nhìn Giáng Trần, khi đối diện tầm mắt đối phương liền cười rộ lên, nói: “Ngươi có biết cây này tổng cộng có bao nhiêu hoa không?”
“Tổng cộng một vạn chín ngàn bảy trăm mười bảy bảy đóa.”
Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, có chút đắc ý: “Ta đếm rõ ràng, ngươi phải nhớ kỹ.”
Sâu trong bóng đêm, Giáng Trần nhìn người trên cây, một lúc lâu sau cổ họng khẽ động, nói: “Trước tiên ngươi xuống đây.”
Cách một lúc lâu, Tạ Phùng Thù rốt cục nghe hiểu, y động một bước, muốn chọn một nơi tốt xuống cây.
Nhưng một khi người ta say rượu, nhìn và làm luôn luôn có sai lệch, sau một khắc, dưới chân của mình trượt xuống, trực tiếp từ trên cây lăn xuống!
Giáng Trần không ngờ tới biến cố này, muốn đưa tay đón thì đã muộn, trơ mắt nhìn Tạ Phùng Thù ngã đến trước mặt mình.
Tạ Phùng Thù lúc rơi xuống theo bản năng túm lấy cành lá vạn cổ xuân. Nhánh cây kia quá trơn trượt, không thể ngăn cản y, ngược lại còn kéo cả cành cây lắc lư. Vì thế cánh hoa như tuyết dồn dập rơi xuống, rơi xuống dưới cả người hai người.
Tạ Phùng Thù ngồi trên mặt đất, y bào màu đỏ bị hoa che một nửa, ngay cả trên người Giáng Trần cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong hoa bay, Tạ Phùng Thù giương mắt nhìn người trước mắt, có chút ủy khuất hỏi: “Sao ngươi không tiếp được ta?”
Giáng Trần đứng tại chỗ, cách những bông hoa giống như tuyết rơi nhìn người trên mặt đất.
Bóng đêm như ảo, núi non rừng rậm một mảnh hàn tịch, chỉ rơi xuống ngọn núi một chút ánh trăng, vì thế trong đêm dài, trong trời đất, tựa như chỉ còn lại một cái liếc mắt này.
Nghìn hoa bay lên, núi sông đều say.
Không đợi đối phương trả lời, rượu cùng một đường mệt nhọc mãnh liệt mà đến, ánh mắt Tạ Phùng Thù cố gắng mở ra, y vẫn không chịu nổi buồn ngủ, nghiêng dưới tàng cây ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Tử Lộc