Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 36: Đêm qua như mộng
Sau đó, rầm.
Cửa đóng lại.
Cả phòng yên tĩnh.
Giọng nói sắc như lưỡi dao của Bắc Minh Thiện vang lên: “Lỗ thủng trên bao cao su, cô giải thích thế nào?”
Cố Hạnh Nguyên tim nhói lên, sau đó mới ý thức được sự thất thố của mình.
Cô vội vàng giãy ra khỏi người anh, nhanh chóng lau đi nước mắt, che giấu bối rối trong lòng, cong môi: “Chẳng có gì phải giải thích cả.”
Nói xong, cô đang muốn quay người đi thì bị cánh tay quấn đầy băng gạc của anh mạnh mẽ kéo một cái…
“A…”
Cô lại ngã vào trong ngực của anh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị cánh tay lực lưỡng của anh nhốt chặt vào trong lòng.
“Bắc Minh… ưm…”
Cô vừa ngẩng đầu lên liền bị môi anh hôn xuống!
Cả người cô như bị phong ba bão táp nháy mắt ập tới, tất cả lý trí đều bị cái hôn này đánh lui!
Bị đánh tan tác.
Lần này, anh vội vàng hơn tất cả các lần khác.
Ban tay thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn yếu ớt, thở dài mà dịu dàng ôm cô vào trong ngực: “Nguyên, tôi nên làm gì với em mới được?”
Nguyên…
Tim cô đột nhiên chấn động.
Một tiếng “Nguyên” dịu dàng như vậy, giống như sóng thần, ngay lập tức phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô!
Anh hôn từ mắt, xuống môi, nhẹ nhàng từng chút lau đi nước mắt còn vương trên mặt cô.
Sau đó, anh ôm lấy gương mặt cô, trong mắt hiện lên một nỗi buồn mãnh liệt, trầm giọng nói: “Đêm nay, ngủ cùng tôi, được không?”
Cô không nói ra nổi một câu.
Nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn.
Vì sao… vì sao trong tim lại nhói đau như vậy…
***
Đêm khuya.
Trong phòng tối đen không bật đèn.
Cố Hạnh Nguyên lẳng lặng nằm ở trên giường, đôi mắt mở to trong veo.
Bên cạnh là Bắc Minh Thiện đã ngủ say.
Anh không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng.
Tối hôm nay, anh rất yên tĩnh.
Không, phải nói là anh vẫn luôn an tĩnh như vậy.
Ngay cả nhịp tim cũng đập bình ổn như vậy.
Không biết qua bao lâu, trong phòng tịch mịch đột nhiên có tiếng thở dài của anh…
“Xin lỗi, Nguyên. Tôi biết tối nay dọa đến cô. Nhưng tôi chỉ là muốn cô ngủ cùng tôi.”
Đầu ngón tay cô run lên một cái.
Trái tim hoảng hốt.
Yên lặng.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, một lúc sau, giọng nói buồn buồn cất lên: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Dường như cô cảm thấy thân thể anh đang run lên.
Một nỗi buồn mạnh mẽ dâng lên.
Người đàn ông trước giờ đều kiên ngạo không ai sánh nổi, mạnh mẽ không ai phá hủy được, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ yếu đuối rúc vào bả vai cô, run rẩy.
Lúc này, cô mới giật mình hiểu ra ý nghĩa của việc anh nói muốn tìm người ngủ cùng.
Chẳng trách ngày đó ở bệnh viện, anh lại gọi vợ của ông cụ Bắc Minh là dì Tâm.
Thì ra…
Cô không biết nên nói như thế nào để an ủi anh, chỉ duỗi cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ra nhẹ nhàng vuốt vẻ lưng anh…
***
Cho đến khi đã rất khuya.
Anh cho rằng cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng nói bên tai cô một câu, sau đó, anh rốt cuộc cũng thực sự ngủ say, trong lòng cô bỗng chốc thê lương, cứ như vậy mở to mắt cho đến tận bình minh.
Chỉ bởi vì anh nói…
“Nguyên, đừng yêu tôi.”
Sáng sớm, ánh nắng đánh tan sương mù.
Chuông điện thoại reo lên đánh tan sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt, cả đêm không ngủ.
Cảm giác bên cạnh hơi lạnh, cánh tay ấm áp ôm cô đột nhiên rút ra.
Một lát sau, tai nghe thấy tiếng nói trầm thấp đầy từ tính của Bắc Minh Thiện.
“…Vâng, tôi biết rồi, dì Tâm. Một lát nữa tôi về.”
Cô biết anh đã tắt điện thoại, nhưng vẫn không dám mở mắt ra, sau đó nghe thấy tiếng mặc quần áo xột xoạt, rồi lại nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh của anh.
Ngay sau đó, két ~ xoạt.
Cửa đóng.
Để lại một căn phòng cô đơn.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng của anh nữa, Cố Hạnh Nguyên mới mở mắt ra.
Trong phòng ngủ ngoại trừ đồ đạc xa hoa thì chỉ còn lại sự quạnh quẽ đìu hiu, anh đi rồi một cách gọn gàng sạch sẽ, giống như những dịu dàng đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Trong lòng cô đột nhiên buồn bã…
***
Tại biệt thự nhà Bắc Minh.
“Thiện, con về là tốt rồi.” Giang Tuệ Tâm thấy Bắc Minh Thiện ngồi xe lăn tới thì vội vàng chạy qua, vừa đẩy xe lăn vừa nói: “Sau hôm qua lại đột nhiên xuất viện, cũng không về nhà trước? Đứa nhỏ này, để dì và cha con lo quá.”
Bắc Minh Thiện hơi mím môi: “Tôi không sao. Cha tôi đâu?”
“Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, huyết áp đã ổn định. Lát nữa vào đừng chọc tức ông ấy, được không?”
Bắc Minh Thiện gật đầu, đi vào phòng sách.
Mùi hương cổ xưa hòa quyện với mùi mực nước lan tỏa trong phòng sách.
Bắc Minh Chính đang cầm bút lông viết thư pháp, nét bút cứng cáp có lực giống như nước chảy mây trôi vậy.
Mí mắt của ông không buồn nhấc lên mà buông luôn một câu trách cứ…
“Chịu trở về rồi đấy à? Chưa chết trong lòng người đẹp à?”
Bắc Minh Thiện mím môi, chau mày: “Còn chưa nỡ chết, sợ chết rồi không có ai lo ma chay cho ba.”
Hai người này, vừa gặp mặt là đối đầu nhau.
Con mắt của Bắc Minh Chính lóe lên ánh lửa, đột nhiên ngẩng đầu, giương mắt nhìn con trai đang ngồi xe lăn với cái chân bó thạch cao, miệng méo xệch: “Yên tâm, con trai của tôi, cháu trai của tôi còn rất nhiều, thiếu một mình anh cũng không sao.”
Đôi môi mỏng của Bắc Minh Thiện nhếch lên: “Đã vậy thì không cần tốn nhiều công sức lên người con làm gì.”
Anh là đang ám chỉ chuyện của Bùi Huyền Kim.
Bắc Minh Chính nhíu mày nhìn anh, ngoài miệng thì bất mãn với đứa con trai này nhưng chung quy trong lòng vẫn rất yêu thương.
Thở dài, ông cụ buông bút lông xuống, đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú Bắc Minh Thiện: “Minh Thiện, hồng nhan xưa nay đều là mồ chôn anh hùng, ba hi vọng lần tai nạn xe này con có thể rút ra được kinh nghiệm.”
Bắc Minh Thiện khinh thường, con ngươi u ám tỏa ra chút lạnh lẽo: “Kinh nghiệm chính là năm năm trước con không nên đồng ý với ba, để ba được nước làm tới!”
Anh đang nói đến chuyện năm năm trước đã thuê người đẻ mướn.
Bắc Minh Chính hừ mũi một cái: “Vậy sao, nhưng nếu con muốn có được tập đoàn Bắc Minh thị thì nhất định phải có con! Đây chính là quy tắc mà tổ tiên nhà Bắc Minh đã lập ra.”
“Con cần sao?” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện lạnh đến rùng mình: “Bắc Minh thị vốn phải là của con! Nếu con kiên trì thì cho dù không có con thì nhất định vẫn có biện pháp giành được.”
“Nhưng con không được phá hỏng quy tắc tổ tiên.” Ánh mắt Bắc Minh Chính nheo lại: “Ba biết chuyện mẹ con năm đó con vẫn còn trách ba. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Minh thị cũng cho con, bây giờ ba chỉ muốn con kết hôn, khó đến thế sao?”
Bắc Minh Thiện nghiến chặt răng.
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của ba.
Chỉ im lặng, con ngươi liếc nhìn mái tóc hoa râm của ba mình: “Giao hẹn của chúng ta lúc trước, ba còn nhớ không?”
“Chuyện của Cố Hạnh Nguyên?” Bắc Minh Chính nhíu mày: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Bắc Minh Chính vẫn nhớ ngày đó, sở dĩ Bắc Minh Thiện đồng ý với chuyện ông sắp xếp Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh là vì giữa họ có giao hẹn này.
“Vậy ba đã từng nói, một khi Cố Hạnh Nguyên ngủ với con, đồng thời yêu con thì ba sẽ lập tức cho cô ấy rời khỏi, và giao hai mươi phần trăm cổ phần trong tay anh cả chuyển sang tên con. Bây giờ vẫn còn tính chứ?”
Bắc Minh Chính suy nghĩ, chăm chú đánh giá con trai một chút, mới phát hiện đứa nhỏ này sớm đã luyện được vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra vui buồn.
“Minh Thiện, ba biết trước giờ con vẫn luôn có hiềm khích với anh con, nhưng bây giờ nó đã không thể nào quản lý chuyện của Bắc Minh thị rồi, con cần gì phải đuổi cùng giết tận?” Bắc Minh Chính chậm chạp nói, chuyện anh em bất hòa càng làm ông đau đầu hơn.
“Nếu ba đã không cam lòng như vậy thì lúc trước không nên trăm phương ngàn kế sắp xếp Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh con.”
“Ba có cách khác à?” Lông mày Bắc Minh Chính nhíu lại: “Từ sau khi con ngồi lên vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị, những người giàu kinh nghiệm lúc trước đều bị con loại bỏ, một người cũng không để lại đến mức chuyện làm ăn của Bắc Minh thị thế nào không có một ai báo cáo cho ba. Ba già rồi, nên không dùng được nữa…”
Bắc Minh Thiện ngắt lời ông: “Thật sao? Mấy năm nay, ba làm không ít chuyện rồi, có cần con kể lại từng việc một không?”
“…” Bắc Minh Chính trừng mắt nhìn con trai một chút, cuối cùng thở dài: “Ba chỉ sắp xếp một thư ký bên cạnh giúp con một chút…”
“Giúp?” Bắc Minh Thiện cười nhạo một tiếng: “Là giám sát con thì đúng hơn.”
“Mặc kệ con nghĩ thế nào, những điều ba đã hứa thì nhất định sẽ làm. Cho dù Cố Hạnh Nguyên có chịu ngủ với con không, có yêu con không, ba đều mặc kệ. Ba chỉ biết, con đối với phụ nữ kén chọn, lại mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, có thể để con cam tâm tình nguyện ngủ cùng nhất định không phải dạng người như Cố Hạnh Nguyên. Nếu không, sao lần đó con lại đá người ta xuống giường.”
“Ồ?” Bắc Minh Thiện hơi mím môi, con ngươi thâm sâu không nhìn ra tâm tình gì: “Từ bao giờ mà ba lại hiểu rõ con như vậy?”
“Ba không hiểu rõ.” Bắc Minh Chính lắc đầu phủ nhận: “Ba chỉ đang đánh cược. Con trai, con nếu như chịu ngủ cùng với Cố Hạnh Nguyên, anh trai con cũng chỉ tổn thất hai mươi phần trăm cổ phần của Bắc Minh thị, ba sẽ lấy cái khác bù cho nó. Nhưng con hẳn phải biết, một khi làm vậy, người tổn thất sẽ là con nữa, tất nhiên là cả người phụ nữ bên ngoài của con nữa, con chịu được không? Con cam lòng sao?”
Câu nói của Bắc Minh Chính làm Bắc Minh Thiện trầm mặc không nói.
Ông cụ thở dài một hơi, cuối cùng thì vẫn là gừng càng già càng cay, giao hẹn này giữa bọn họ, cho dù ai thắng ai thua thì mục đích của ông cụ chỉ là khiến cho Bắc Minh Thiện quên đi người phụ nữ trong lòng kia.
Nhìn biểu cảm của Bắc Minh Thiện, ông không khỏi thở dài: “Hai mươi phần trăm cổ phần của anh trai con, con thực sự muốn lấy cho bằng được à?”
“Vâng.”
Bắc Minh Thiện kiên định nói, không chần chừ chút nào.
Bắc Minh Chính không đành lòng thở dài, yên lặng nhìn ánh mắt quả quyết của con trai sau đó thì gật đầu: “Đi. Vậy để xem đi.”
Mục đích của mỗi người đều rất rõ ràng, trong bàn cờ này, ai là người chiến thắng cuối cùng, tất cả đều phụ thuộc vào cách mà họ điều khiển quân cờ trong tay…
Sáng sớm nhận điện thoại của mẹ, Cố Hạnh Nguyên liền nhanh chóng đi về nhà.
Vừa mới đi tới cổng thì thấy có một chiếc Audi màu đen đỗ ở đó.
Trong khu chung cư cũ kĩ này loại xe như vậy vô cùng nổi bật.
Cố Hạnh Nguyên liếc qua biển số xe, trong lòng trùng xuống.
Lên nhà.
Cửa đóng lại.
Cả phòng yên tĩnh.
Giọng nói sắc như lưỡi dao của Bắc Minh Thiện vang lên: “Lỗ thủng trên bao cao su, cô giải thích thế nào?”
Cố Hạnh Nguyên tim nhói lên, sau đó mới ý thức được sự thất thố của mình.
Cô vội vàng giãy ra khỏi người anh, nhanh chóng lau đi nước mắt, che giấu bối rối trong lòng, cong môi: “Chẳng có gì phải giải thích cả.”
Nói xong, cô đang muốn quay người đi thì bị cánh tay quấn đầy băng gạc của anh mạnh mẽ kéo một cái…
“A…”
Cô lại ngã vào trong ngực của anh, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị cánh tay lực lưỡng của anh nhốt chặt vào trong lòng.
“Bắc Minh… ưm…”
Cô vừa ngẩng đầu lên liền bị môi anh hôn xuống!
Cả người cô như bị phong ba bão táp nháy mắt ập tới, tất cả lý trí đều bị cái hôn này đánh lui!
Bị đánh tan tác.
Lần này, anh vội vàng hơn tất cả các lần khác.
Ban tay thô ráp vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn yếu ớt, thở dài mà dịu dàng ôm cô vào trong ngực: “Nguyên, tôi nên làm gì với em mới được?”
Nguyên…
Tim cô đột nhiên chấn động.
Một tiếng “Nguyên” dịu dàng như vậy, giống như sóng thần, ngay lập tức phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô!
Anh hôn từ mắt, xuống môi, nhẹ nhàng từng chút lau đi nước mắt còn vương trên mặt cô.
Sau đó, anh ôm lấy gương mặt cô, trong mắt hiện lên một nỗi buồn mãnh liệt, trầm giọng nói: “Đêm nay, ngủ cùng tôi, được không?”
Cô không nói ra nổi một câu.
Nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn.
Vì sao… vì sao trong tim lại nhói đau như vậy…
***
Đêm khuya.
Trong phòng tối đen không bật đèn.
Cố Hạnh Nguyên lẳng lặng nằm ở trên giường, đôi mắt mở to trong veo.
Bên cạnh là Bắc Minh Thiện đã ngủ say.
Anh không làm gì cả, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng.
Tối hôm nay, anh rất yên tĩnh.
Không, phải nói là anh vẫn luôn an tĩnh như vậy.
Ngay cả nhịp tim cũng đập bình ổn như vậy.
Không biết qua bao lâu, trong phòng tịch mịch đột nhiên có tiếng thở dài của anh…
“Xin lỗi, Nguyên. Tôi biết tối nay dọa đến cô. Nhưng tôi chỉ là muốn cô ngủ cùng tôi.”
Đầu ngón tay cô run lên một cái.
Trái tim hoảng hốt.
Yên lặng.
Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, một lúc sau, giọng nói buồn buồn cất lên: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Dường như cô cảm thấy thân thể anh đang run lên.
Một nỗi buồn mạnh mẽ dâng lên.
Người đàn ông trước giờ đều kiên ngạo không ai sánh nổi, mạnh mẽ không ai phá hủy được, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ yếu đuối rúc vào bả vai cô, run rẩy.
Lúc này, cô mới giật mình hiểu ra ý nghĩa của việc anh nói muốn tìm người ngủ cùng.
Chẳng trách ngày đó ở bệnh viện, anh lại gọi vợ của ông cụ Bắc Minh là dì Tâm.
Thì ra…
Cô không biết nên nói như thế nào để an ủi anh, chỉ duỗi cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ra nhẹ nhàng vuốt vẻ lưng anh…
***
Cho đến khi đã rất khuya.
Anh cho rằng cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng nói bên tai cô một câu, sau đó, anh rốt cuộc cũng thực sự ngủ say, trong lòng cô bỗng chốc thê lương, cứ như vậy mở to mắt cho đến tận bình minh.
Chỉ bởi vì anh nói…
“Nguyên, đừng yêu tôi.”
Sáng sớm, ánh nắng đánh tan sương mù.
Chuông điện thoại reo lên đánh tan sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt, cả đêm không ngủ.
Cảm giác bên cạnh hơi lạnh, cánh tay ấm áp ôm cô đột nhiên rút ra.
Một lát sau, tai nghe thấy tiếng nói trầm thấp đầy từ tính của Bắc Minh Thiện.
“…Vâng, tôi biết rồi, dì Tâm. Một lát nữa tôi về.”
Cô biết anh đã tắt điện thoại, nhưng vẫn không dám mở mắt ra, sau đó nghe thấy tiếng mặc quần áo xột xoạt, rồi lại nghe thấy tiếng bước chân tập tễnh của anh.
Ngay sau đó, két ~ xoạt.
Cửa đóng.
Để lại một căn phòng cô đơn.
Cho đến khi không nghe thấy tiếng của anh nữa, Cố Hạnh Nguyên mới mở mắt ra.
Trong phòng ngủ ngoại trừ đồ đạc xa hoa thì chỉ còn lại sự quạnh quẽ đìu hiu, anh đi rồi một cách gọn gàng sạch sẽ, giống như những dịu dàng đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Trong lòng cô đột nhiên buồn bã…
***
Tại biệt thự nhà Bắc Minh.
“Thiện, con về là tốt rồi.” Giang Tuệ Tâm thấy Bắc Minh Thiện ngồi xe lăn tới thì vội vàng chạy qua, vừa đẩy xe lăn vừa nói: “Sau hôm qua lại đột nhiên xuất viện, cũng không về nhà trước? Đứa nhỏ này, để dì và cha con lo quá.”
Bắc Minh Thiện hơi mím môi: “Tôi không sao. Cha tôi đâu?”
“Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, huyết áp đã ổn định. Lát nữa vào đừng chọc tức ông ấy, được không?”
Bắc Minh Thiện gật đầu, đi vào phòng sách.
Mùi hương cổ xưa hòa quyện với mùi mực nước lan tỏa trong phòng sách.
Bắc Minh Chính đang cầm bút lông viết thư pháp, nét bút cứng cáp có lực giống như nước chảy mây trôi vậy.
Mí mắt của ông không buồn nhấc lên mà buông luôn một câu trách cứ…
“Chịu trở về rồi đấy à? Chưa chết trong lòng người đẹp à?”
Bắc Minh Thiện mím môi, chau mày: “Còn chưa nỡ chết, sợ chết rồi không có ai lo ma chay cho ba.”
Hai người này, vừa gặp mặt là đối đầu nhau.
Con mắt của Bắc Minh Chính lóe lên ánh lửa, đột nhiên ngẩng đầu, giương mắt nhìn con trai đang ngồi xe lăn với cái chân bó thạch cao, miệng méo xệch: “Yên tâm, con trai của tôi, cháu trai của tôi còn rất nhiều, thiếu một mình anh cũng không sao.”
Đôi môi mỏng của Bắc Minh Thiện nhếch lên: “Đã vậy thì không cần tốn nhiều công sức lên người con làm gì.”
Anh là đang ám chỉ chuyện của Bùi Huyền Kim.
Bắc Minh Chính nhíu mày nhìn anh, ngoài miệng thì bất mãn với đứa con trai này nhưng chung quy trong lòng vẫn rất yêu thương.
Thở dài, ông cụ buông bút lông xuống, đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú Bắc Minh Thiện: “Minh Thiện, hồng nhan xưa nay đều là mồ chôn anh hùng, ba hi vọng lần tai nạn xe này con có thể rút ra được kinh nghiệm.”
Bắc Minh Thiện khinh thường, con ngươi u ám tỏa ra chút lạnh lẽo: “Kinh nghiệm chính là năm năm trước con không nên đồng ý với ba, để ba được nước làm tới!”
Anh đang nói đến chuyện năm năm trước đã thuê người đẻ mướn.
Bắc Minh Chính hừ mũi một cái: “Vậy sao, nhưng nếu con muốn có được tập đoàn Bắc Minh thị thì nhất định phải có con! Đây chính là quy tắc mà tổ tiên nhà Bắc Minh đã lập ra.”
“Con cần sao?” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện lạnh đến rùng mình: “Bắc Minh thị vốn phải là của con! Nếu con kiên trì thì cho dù không có con thì nhất định vẫn có biện pháp giành được.”
“Nhưng con không được phá hỏng quy tắc tổ tiên.” Ánh mắt Bắc Minh Chính nheo lại: “Ba biết chuyện mẹ con năm đó con vẫn còn trách ba. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Minh thị cũng cho con, bây giờ ba chỉ muốn con kết hôn, khó đến thế sao?”
Bắc Minh Thiện nghiến chặt răng.
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của ba.
Chỉ im lặng, con ngươi liếc nhìn mái tóc hoa râm của ba mình: “Giao hẹn của chúng ta lúc trước, ba còn nhớ không?”
“Chuyện của Cố Hạnh Nguyên?” Bắc Minh Chính nhíu mày: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Bắc Minh Chính vẫn nhớ ngày đó, sở dĩ Bắc Minh Thiện đồng ý với chuyện ông sắp xếp Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh là vì giữa họ có giao hẹn này.
“Vậy ba đã từng nói, một khi Cố Hạnh Nguyên ngủ với con, đồng thời yêu con thì ba sẽ lập tức cho cô ấy rời khỏi, và giao hai mươi phần trăm cổ phần trong tay anh cả chuyển sang tên con. Bây giờ vẫn còn tính chứ?”
Bắc Minh Chính suy nghĩ, chăm chú đánh giá con trai một chút, mới phát hiện đứa nhỏ này sớm đã luyện được vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra vui buồn.
“Minh Thiện, ba biết trước giờ con vẫn luôn có hiềm khích với anh con, nhưng bây giờ nó đã không thể nào quản lý chuyện của Bắc Minh thị rồi, con cần gì phải đuổi cùng giết tận?” Bắc Minh Chính chậm chạp nói, chuyện anh em bất hòa càng làm ông đau đầu hơn.
“Nếu ba đã không cam lòng như vậy thì lúc trước không nên trăm phương ngàn kế sắp xếp Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh con.”
“Ba có cách khác à?” Lông mày Bắc Minh Chính nhíu lại: “Từ sau khi con ngồi lên vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị, những người giàu kinh nghiệm lúc trước đều bị con loại bỏ, một người cũng không để lại đến mức chuyện làm ăn của Bắc Minh thị thế nào không có một ai báo cáo cho ba. Ba già rồi, nên không dùng được nữa…”
Bắc Minh Thiện ngắt lời ông: “Thật sao? Mấy năm nay, ba làm không ít chuyện rồi, có cần con kể lại từng việc một không?”
“…” Bắc Minh Chính trừng mắt nhìn con trai một chút, cuối cùng thở dài: “Ba chỉ sắp xếp một thư ký bên cạnh giúp con một chút…”
“Giúp?” Bắc Minh Thiện cười nhạo một tiếng: “Là giám sát con thì đúng hơn.”
“Mặc kệ con nghĩ thế nào, những điều ba đã hứa thì nhất định sẽ làm. Cho dù Cố Hạnh Nguyên có chịu ngủ với con không, có yêu con không, ba đều mặc kệ. Ba chỉ biết, con đối với phụ nữ kén chọn, lại mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, có thể để con cam tâm tình nguyện ngủ cùng nhất định không phải dạng người như Cố Hạnh Nguyên. Nếu không, sao lần đó con lại đá người ta xuống giường.”
“Ồ?” Bắc Minh Thiện hơi mím môi, con ngươi thâm sâu không nhìn ra tâm tình gì: “Từ bao giờ mà ba lại hiểu rõ con như vậy?”
“Ba không hiểu rõ.” Bắc Minh Chính lắc đầu phủ nhận: “Ba chỉ đang đánh cược. Con trai, con nếu như chịu ngủ cùng với Cố Hạnh Nguyên, anh trai con cũng chỉ tổn thất hai mươi phần trăm cổ phần của Bắc Minh thị, ba sẽ lấy cái khác bù cho nó. Nhưng con hẳn phải biết, một khi làm vậy, người tổn thất sẽ là con nữa, tất nhiên là cả người phụ nữ bên ngoài của con nữa, con chịu được không? Con cam lòng sao?”
Câu nói của Bắc Minh Chính làm Bắc Minh Thiện trầm mặc không nói.
Ông cụ thở dài một hơi, cuối cùng thì vẫn là gừng càng già càng cay, giao hẹn này giữa bọn họ, cho dù ai thắng ai thua thì mục đích của ông cụ chỉ là khiến cho Bắc Minh Thiện quên đi người phụ nữ trong lòng kia.
Nhìn biểu cảm của Bắc Minh Thiện, ông không khỏi thở dài: “Hai mươi phần trăm cổ phần của anh trai con, con thực sự muốn lấy cho bằng được à?”
“Vâng.”
Bắc Minh Thiện kiên định nói, không chần chừ chút nào.
Bắc Minh Chính không đành lòng thở dài, yên lặng nhìn ánh mắt quả quyết của con trai sau đó thì gật đầu: “Đi. Vậy để xem đi.”
Mục đích của mỗi người đều rất rõ ràng, trong bàn cờ này, ai là người chiến thắng cuối cùng, tất cả đều phụ thuộc vào cách mà họ điều khiển quân cờ trong tay…
Sáng sớm nhận điện thoại của mẹ, Cố Hạnh Nguyên liền nhanh chóng đi về nhà.
Vừa mới đi tới cổng thì thấy có một chiếc Audi màu đen đỗ ở đó.
Trong khu chung cư cũ kĩ này loại xe như vậy vô cùng nổi bật.
Cố Hạnh Nguyên liếc qua biển số xe, trong lòng trùng xuống.
Lên nhà.
Tác giả :
Lưu Ly Trản