Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 25: Giỏi kỹ năng giường chiếu
Giọng nói Bắc Minh Thiện mềm mại đến mức quỷ mị.
Chấn động đến mức đáy lòng Cố Hạnh Nguyên run lên.
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô biết Bùi Huyền Kim cũng giống mình muốn nghe xem tiếp theo Bắc Minh Thiện sẽ nói ra lời vàng ngọc gì.
Lại không ngờ…
“Kỹ năng giường chiếu của cô ấy rất giỏi.”
Bắc Minh Thiện hết sức bình tĩnh mà nói ngắn gọn một câu.
Ầm~
Đồng thời khiến sắc mặt của hai người phụ nữ trắng bệch.
“…” Bùi Huyền Kim hơi sửng sốt.
“…” Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình đã bắt đầu bốc khói.
Cô đã biết trong miệng tên khốn này nào nhả ra được tiếng người! A!
“Ha… Ha ha… Ha ha ha…” Rốt cuộc Bùi Huyền Kim cất tiếng cười sằng sặc.
Cười đến mức Cố Hạnh Nguyên nổi cả da gà.
Cố Hạnh Nguyên ngước đôi mắt trong trẻo, hung hăng trừng tên khốn Bắc Minh Thiện này một chút.
Cái gì gọi là kỹ năng giường chiếu của cô giỏi hơn Bùi Huyền Kim?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, e là Cố Hạnh Nguyên đã chém anh thành trăm mảnh, sau khi chết còn phải lấy roi đánh cho thi thể một trận.
Bùi Huyền Kim cười đến giàn dụa nước mắt, đôi mắt u oán gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt miệt thị như nhìn kỹ nữ, châm chọc nói: “Cô gái…” câu gọi này giống như coi Cố Hạnh Nguyên là gái hộp đêm vậy: “Cô thật bản lĩnh thật, khó trách Thiện còn không thèm chạm vào tôi.”
Cố Hạnh Nguyên cắn răng, nhất định không thể bị lời nói nhục mạ này của Bùi Huyền Kim công kích, cô lén nhéo mạn sườn Bắc Minh Thiện, nhịn! Nhịn! Nhịn!
Bắc Minh Thiện chỉ hơi nhíu mày, cái bóp mạnh kia của cô có vẻ chỉ như muỗi đốt.
Bùi Huyền Kim quả nhiên xuất thân từ gia đình giàu có, cô ta căn bản không thèm để vào mắt loại nhân vật nhỏ bé như Cố Hạnh Nguyên.
Huống hồ, sau khi Bắc Minh Thiện nói ra lý do, hình như Bùi Huyền Kim thở dài phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Thiện, em không để ý loại hoa thơm cỏ dại bên ngoài này của anh. Vợ và phụ nữ bên ngoài không hề giống nhau. Nếu anh vì một phụ nữ như thế, mà từ bỏ hôn sự của hai nhà Bắc Minh và Bùi thì cái giá phải trả sẽ rất lớn đấy. Mặc, anh là người thông minh, huống hồ em tin anh chỉ thấy mới mẻ với người phụ nữ như cô ta, chẳng được bao lâu, lại sẽ xuất hiện một người phụ nữ giỏi chuyện giường chiếu hơn cô ta…”
“Huyền Kim.” Bắc Minh Thiện trầm giọng ngắt lời Bùi Huyền Kim, giọng điệu lạnh nhạt nhưng vô cùng kiên định: “Đối với tôi, việc hôn nhân tuyệt đối không đơn giản chỉ là chuyện lợi ích. Cô có thể cho phép chồng mình vượt quá giới hạn, tôi lại không thể tiếp nhận được một người phụ nữ không yêu làm vợ mình được.”
Lời nói khí phách này nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi lọt vào tai Cố Hạnh Nguyên giống như là viên hòn đá nhỏ rơi vào lòng hồ lập tức kích thích một tầng bọt nước nho nhỏ, sóng nước theo đó tràn ra, tràn ra, tràn ra vô tận…
Chẳng biết tại sao, nghe được lời nói nghe như tuyệt tình này của Bắc Minh Thiện lại khiến Cố Hạnh Nguyên muốn khóc.
Cô tưởng, người lạnh lùng vô tình như anh, người không có tính tôn trọng phụ nữ như anh, nhất định cũng sẽ không coi trọng hôn nhân, huống hồ là vợ.
Lại không ngờ, anh sẽ nói ra tiếng người ‘Không thể tiếp nhận một người phụ nữ không yêu làm vợ’ như vậy.
Không biết là chỗ nào ở ngực đã bị chọc một cái miệng nho nhỏ, Cố Hạnh Nguyên lại có vẻ cảm động vì câu nói này của Bắc Minh Thiện.
Bùi Huyền Kim lập tức nhũn ra.
“Không… đừng như vậy… Thiện…”
Có cái gì kinh hoàng hơn không yêu thì không cưới?
Năm giờ sáng.
Giày vò một đêm.
Cố Hạnh Nguyên không biết mình đã đi theo Bắc Minh Thiện rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Cô hốt hoảng, ngơ ngác, trong đầu gần như đều là lời nói đầy chấn động của Bắc Minh Thiện.
Nhớ tới gương mặt xám ngoét của Bùi Huyền Kim, Cố Hạnh Nguyên cảm thất rất buồn bã.
Không yêu thì không cưới, không chiếm được trái tim, thì ngay cả thể xác chắc chắn cũng không để cô chiếm được.
Đây cũng là Bắc Minh Thiện, một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Ngay cả đối đãi với hôn nhân cũng như vậy.
Vừa tới cửa bệnh viện trung tâm, xe của Hình Uy đã chạy tới: “Ông chủ.”
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, ấn đường hơi lạnh lùng, chỉ hờ hững nói: “Hãy đưa cô ấy trở về.”
Lúc nói chuyện, anh còn chẳng thèm nhìn Cố Hạnh Nguyên, dường như chỉ bảo Hình Uy chở một kiện hàng hóa mà thôi.
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy tức giận.
Người đàn ông vừa nãy còn kéo ôm lấy cô không buông, thế mà lúc này lại lạnh lùng đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô thật muốn hỏi, rốt cuộc anh là cái gì tạo thành?
Mà trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
“Không cần, tôi tự bắt xe trở về.” Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, cô sớm đã mệt đến mức không chịu nổi, bây giờ không có sức so đo với anh nữa.
Nếu như Cố Hạnh Nguyên tưởng ít nhất Bắc Minh Thiện sẽ ra dáng quý ông gửi lời cảm ơn cô, cảm ơn tối nay cô đã hi sinh sắc đẹp để giúp anh diễn màn kịch này, sau đó vì báo đáp cô mà kiên trì muốn đưa cô về nhà…
Cô sai rồi!
Vô cùng sai!
Người này vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của cô.
Sau đó, cô nhìn Bắc Minh Thiện không nói một lời, cơ thể cao lớn nhanh chóng chui vào xe.
Rầm ~
Cửa xe vừa đóng.
Chiếc xe sang trọng lập tức nghênh ngang rời đi…
Chỉ lưu lại mặt đất hai vết xe nhàn nhạt, sạch sẽ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Cố Hạnh Nguyên…
Thật lâu sau.
Chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Cố Hạnh Nguyên, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, rất lâu vẫn chưa thể hồi phục.
Cô như một tờ giấy lộn anh đã từng dùng qua bị vứt bỏ, bay theo khói xe, phiêu dạt trong không khí, cuối cùng rớt mạnh xuống đất.
Mẹ kiếp.
Khốn nạn!
***
Cố Hạnh Nguyên lê cái thân xác buồn ngủ rũ rượi về tới nhà.
Lúc này, Vũ Xuân và Trình Trình đã thức dậy.
Vừa mở cửa, Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy ánh mắt vô cùng mong đợi của con trai đang quan sát cô chăm chú.
Cô mệt mỏi co lại trên ghế sô pha.
Ngoắc ngoắc ngón tay với thằng nhóc: “Con lại đây.”
Trình Trình ngoan ngoãn đi tới, dáng vẻ an tĩnh.
Cố Hạnh Nguyên thăm dò từ trên xuống dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài của con trai mấy lần, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.
Làm sao bây giờ, cô lại phát hiện con trai càng nhìn càng giống Bắc Minh Thiện…
Đây chắc chắn là ác mộng.
“Dương Dương lại đây, con nói cho mẹ tại sao phải nói dối mẹ hả?”
Trình Trình vẫn đứng nguyên, không nhúc nhích, chỉ hờ hững lên tiếng: “Mẹ, Dương Dương không hề nói dối mẹ mà.”
“Không có sao? Rõ ràng số 189 đường Queen’s East không có cửa hàng văn phòng phẩm nào, tại sao con phải nói dối chứ? Còn nữa, tại sao nửa đêm lại nhờ mẹ đi mua bút sáp màu? Quan trọng nhất là … làm sao con biết ông chủ của mẹ sẽ ở chỗ nào?”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên có rất nhiều nghi vấn không giải thích được, liền hỏi một lèo.
Cô nửa ôm con trai, muốn nhìn ra một chút manh mối trong đôi mắt sáng lấp lánh của nó nhưng vẫn thất bại.
Cô thở dài thườn thượt, ôm thằng bé: “Dương Dương, nói cho mẹ biết, có phải con có chuyện gì giấu mẹ hay không?”
Trình Trình vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Mẹ nghe nhầm rồi, là cửa hàng văn phòng phẩm số 189 đường Vương Hầu Đông. Dương Dương đúng là không có bút sáp màu, nên mới nhờ mẹ đi mua. Chỉ là… Dương Dương cũng không biết, cửa hàng văn phòng phẩm vốn không mở cửa vào nửa đêm.”
Trình Trình trả lời không một kẽ hở.
Thực tế, nó đã sớm dự liệu được mẹ sẽ hỏi nó như vậy.
Thật ra nó cũng không chắc chắn, tối qua ba có ở đó hay không?
Chỉ nhớ khi còn bé có mấy lần, nó từng đòi chú Hình Uy dẫn nó đi tìm ba.
Tất nhiên kết cục cuối cùng là lần nào ba cũng chẳng thèm xuống, một cú điện thoại bảo chú Hình Uy trực tiếp dẫn nó rời khỏi.
Số 189 đường Vương Hầu Đông đúng là có một cửa hàng văn phòng phẩm như thế.
Đó là chỗ mà sau này nó vô tình phát hiện, không biết tại sao, mỗi lần khi nó muốn đi tìm ba, thì sẽ bảo lái xe chở nó đến cửa hàng văn phòng phẩm đó, sau đó trong ánh mắt tha thiết của chủ cửa hàng, mua rất nhiều hộp bút sáp màu mới vừa lòng thỏa ý rời đi.
Bây giờ, trong nhà nó đã có nguyên một ngăn tủ bút sáp màu, mỗi lần mua xong thì sẽ khóa lại, tựa như là khóa lại nỗi nhớ với ba vậy, năm tháng ấy chính là ngần ấy năm tháng từng giờ từng phút tích lũy trong lòng Trình Trình.
Không khổ, nhưng chua xót.
Lúc nói lời này, dáng vẻ Trình Trình ngoan ngoãn, không ầm ĩ không ồn ào, khiến Cố Hạnh Nguyên chợt cảm thấy hổ thẹn.
“Ồ, thì ra là vậy” Cố Hạnh Nguyên dùng sức ôm chặt con trai: “Xin lỗi con yêu, mẹ không nên hoài nghi con… con là con trai mẹ, làm sao có thể nói dối mẹ chứ? Thần kinh mẹ quá nhạy cảm, mẹ xin lỗi con được không nào?”
Cô vừa dịu dàng vuốt ve tóc nó, vừa xoa nắn thân thể nhỏ bé.
Một dòng nước ấm cứ như vậy chảy vào trong lòng Trình Trình.
Nó dùng sức mở to mắt, muốn làm cho dòng nước trong hốc mắt chảy trở về.
Bởi vì ông nội nói, con trai là không được khóc.
“Mẹ…” Trình Trình nghẹn ngào, sợ bản thân thật sẽ không duy trì được sự tỉnh táo, trước khi òa khóc, nó rúc vào vào trong lồng ngực ấm áp của Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này Vũ Xuân từ phòng bếp đi tới, thuận miệng hỏi một tiếng: “Hạnh Nguyên, sáng sớm Dương Dương nói con ra ngoài tìm đồng nghiệp, đã tìm được chưa?”
“Con tìm được rồi. Tên Thiện đó …, giày vò người ta nửa sống nửa chết, có loại cấp trên như này đúng là khổ tám đời. còn khó phục vụ hơn hoàng đế cổ đại… Con à, chính là tiểu thái giám ai cũng có thể ức hiếp, không chỉ phải xen vào việc chính cung của anh ta, còn phải khắp nơi để ý đến việc hậu cung của anh ta, chính là bản hiện đại của « Chân Hoàn Truyện » đấy ạ…”
Vừa nhắc tới Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên đã cảm thấy giận dữ không có chỗ phát tiết.
Vũ Xuân nghe vậy, buồn cười: “Con nên cười thầm, trong « Chân Hoàn Truyện » thê thảm cơ bản đều là phi tần nha hoàn vương gia gì đó, con một thái giám có gì thê thảm.”
“Má ơi, thái giám còn không thảm ư, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém đầu, cũng đều là bị chủ tử ngu dốt hành cho mệt chết…”
“Ha ha ha…”
***
Tại biệt thự nhà Bắc Minh.
Mặt trời ấm áp vừa mới nhô lên, mặt đất cũng mới vừa vươn mình, trong sân rộng lớn xa hoa của nhà Bắc Minh, cũng đã bắt đầu bừng bừng sức sống.
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa, phá vỡ sự yên lặng của bầu trời đêm.
“Hú ư… Gâu gâu.. gâu…”
Tiếng chó sủa dữ dội, gợi lên sự thê lương.
Cây cối bắt đầu run rẩy trong gió sớm, run rẩy…
Sau đó, một giọng trẻ con non nớt vang lên, gần như từ buồng trong truyền thẳng đến sân.
“Trái Banh, đồ ngốc kia, đứng lại cho tao…”
“Hú ư ư… gâu gâu…”
Bối Lạp chạy chối chết tán loạn, ư ư ư, rốt cuộc có người nghe được tiếng kêu cứu của nó hay không?
“Mày chạy cái gì! Quay lại cho tao!”
Phía sau Bối Lạp, Dương Dương nhỏ bé đang truy đuổi, vừa đuổi vừa gào thét với nó.
“Gâu gâu…”
Bối Lạp quay đầu liếc nhìn Dương Dương, nhất là khi nhìn thấy đồ vật giơ lên trong tay Dương Dương, Bối Lạp bị dọa đến linh hồn nhỏ bé run lên, chân càng chạy nhanh hơn.
Kết quả Bối Lạp căng thẳng mới chạy được mấy bước, đầu đã lao vào bức tường!
“Ư grư…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bối Lạp lập tức nổi đom đóm mắt.
Thân thể lắc lư hai lần, lảo đảo nằm xuống.
Trong khi đó, tất cả những người giúp việc đi ngang qua đều lén che miệng cười, nhưng không có ai dám đứng ra đỡ Bối Lạp một tay.
Dương Dương thở hồng hộc chạy tới, liếc nhìn Bối Lạp đã bị đâm đến đầu óc choáng váng.
Chấn động đến mức đáy lòng Cố Hạnh Nguyên run lên.
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô biết Bùi Huyền Kim cũng giống mình muốn nghe xem tiếp theo Bắc Minh Thiện sẽ nói ra lời vàng ngọc gì.
Lại không ngờ…
“Kỹ năng giường chiếu của cô ấy rất giỏi.”
Bắc Minh Thiện hết sức bình tĩnh mà nói ngắn gọn một câu.
Ầm~
Đồng thời khiến sắc mặt của hai người phụ nữ trắng bệch.
“…” Bùi Huyền Kim hơi sửng sốt.
“…” Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình đã bắt đầu bốc khói.
Cô đã biết trong miệng tên khốn này nào nhả ra được tiếng người! A!
“Ha… Ha ha… Ha ha ha…” Rốt cuộc Bùi Huyền Kim cất tiếng cười sằng sặc.
Cười đến mức Cố Hạnh Nguyên nổi cả da gà.
Cố Hạnh Nguyên ngước đôi mắt trong trẻo, hung hăng trừng tên khốn Bắc Minh Thiện này một chút.
Cái gì gọi là kỹ năng giường chiếu của cô giỏi hơn Bùi Huyền Kim?
Nếu như ánh mắt có thể giết người, e là Cố Hạnh Nguyên đã chém anh thành trăm mảnh, sau khi chết còn phải lấy roi đánh cho thi thể một trận.
Bùi Huyền Kim cười đến giàn dụa nước mắt, đôi mắt u oán gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt miệt thị như nhìn kỹ nữ, châm chọc nói: “Cô gái…” câu gọi này giống như coi Cố Hạnh Nguyên là gái hộp đêm vậy: “Cô thật bản lĩnh thật, khó trách Thiện còn không thèm chạm vào tôi.”
Cố Hạnh Nguyên cắn răng, nhất định không thể bị lời nói nhục mạ này của Bùi Huyền Kim công kích, cô lén nhéo mạn sườn Bắc Minh Thiện, nhịn! Nhịn! Nhịn!
Bắc Minh Thiện chỉ hơi nhíu mày, cái bóp mạnh kia của cô có vẻ chỉ như muỗi đốt.
Bùi Huyền Kim quả nhiên xuất thân từ gia đình giàu có, cô ta căn bản không thèm để vào mắt loại nhân vật nhỏ bé như Cố Hạnh Nguyên.
Huống hồ, sau khi Bắc Minh Thiện nói ra lý do, hình như Bùi Huyền Kim thở dài phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Thiện, em không để ý loại hoa thơm cỏ dại bên ngoài này của anh. Vợ và phụ nữ bên ngoài không hề giống nhau. Nếu anh vì một phụ nữ như thế, mà từ bỏ hôn sự của hai nhà Bắc Minh và Bùi thì cái giá phải trả sẽ rất lớn đấy. Mặc, anh là người thông minh, huống hồ em tin anh chỉ thấy mới mẻ với người phụ nữ như cô ta, chẳng được bao lâu, lại sẽ xuất hiện một người phụ nữ giỏi chuyện giường chiếu hơn cô ta…”
“Huyền Kim.” Bắc Minh Thiện trầm giọng ngắt lời Bùi Huyền Kim, giọng điệu lạnh nhạt nhưng vô cùng kiên định: “Đối với tôi, việc hôn nhân tuyệt đối không đơn giản chỉ là chuyện lợi ích. Cô có thể cho phép chồng mình vượt quá giới hạn, tôi lại không thể tiếp nhận được một người phụ nữ không yêu làm vợ mình được.”
Lời nói khí phách này nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi lọt vào tai Cố Hạnh Nguyên giống như là viên hòn đá nhỏ rơi vào lòng hồ lập tức kích thích một tầng bọt nước nho nhỏ, sóng nước theo đó tràn ra, tràn ra, tràn ra vô tận…
Chẳng biết tại sao, nghe được lời nói nghe như tuyệt tình này của Bắc Minh Thiện lại khiến Cố Hạnh Nguyên muốn khóc.
Cô tưởng, người lạnh lùng vô tình như anh, người không có tính tôn trọng phụ nữ như anh, nhất định cũng sẽ không coi trọng hôn nhân, huống hồ là vợ.
Lại không ngờ, anh sẽ nói ra tiếng người ‘Không thể tiếp nhận một người phụ nữ không yêu làm vợ’ như vậy.
Không biết là chỗ nào ở ngực đã bị chọc một cái miệng nho nhỏ, Cố Hạnh Nguyên lại có vẻ cảm động vì câu nói này của Bắc Minh Thiện.
Bùi Huyền Kim lập tức nhũn ra.
“Không… đừng như vậy… Thiện…”
Có cái gì kinh hoàng hơn không yêu thì không cưới?
Năm giờ sáng.
Giày vò một đêm.
Cố Hạnh Nguyên không biết mình đã đi theo Bắc Minh Thiện rời khỏi bệnh viện như thế nào.
Cô hốt hoảng, ngơ ngác, trong đầu gần như đều là lời nói đầy chấn động của Bắc Minh Thiện.
Nhớ tới gương mặt xám ngoét của Bùi Huyền Kim, Cố Hạnh Nguyên cảm thất rất buồn bã.
Không yêu thì không cưới, không chiếm được trái tim, thì ngay cả thể xác chắc chắn cũng không để cô chiếm được.
Đây cũng là Bắc Minh Thiện, một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Ngay cả đối đãi với hôn nhân cũng như vậy.
Vừa tới cửa bệnh viện trung tâm, xe của Hình Uy đã chạy tới: “Ông chủ.”
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, ấn đường hơi lạnh lùng, chỉ hờ hững nói: “Hãy đưa cô ấy trở về.”
Lúc nói chuyện, anh còn chẳng thèm nhìn Cố Hạnh Nguyên, dường như chỉ bảo Hình Uy chở một kiện hàng hóa mà thôi.
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy tức giận.
Người đàn ông vừa nãy còn kéo ôm lấy cô không buông, thế mà lúc này lại lạnh lùng đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô thật muốn hỏi, rốt cuộc anh là cái gì tạo thành?
Mà trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
“Không cần, tôi tự bắt xe trở về.” Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, cô sớm đã mệt đến mức không chịu nổi, bây giờ không có sức so đo với anh nữa.
Nếu như Cố Hạnh Nguyên tưởng ít nhất Bắc Minh Thiện sẽ ra dáng quý ông gửi lời cảm ơn cô, cảm ơn tối nay cô đã hi sinh sắc đẹp để giúp anh diễn màn kịch này, sau đó vì báo đáp cô mà kiên trì muốn đưa cô về nhà…
Cô sai rồi!
Vô cùng sai!
Người này vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của cô.
Sau đó, cô nhìn Bắc Minh Thiện không nói một lời, cơ thể cao lớn nhanh chóng chui vào xe.
Rầm ~
Cửa xe vừa đóng.
Chiếc xe sang trọng lập tức nghênh ngang rời đi…
Chỉ lưu lại mặt đất hai vết xe nhàn nhạt, sạch sẽ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Cố Hạnh Nguyên…
Thật lâu sau.
Chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Cố Hạnh Nguyên, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, rất lâu vẫn chưa thể hồi phục.
Cô như một tờ giấy lộn anh đã từng dùng qua bị vứt bỏ, bay theo khói xe, phiêu dạt trong không khí, cuối cùng rớt mạnh xuống đất.
Mẹ kiếp.
Khốn nạn!
***
Cố Hạnh Nguyên lê cái thân xác buồn ngủ rũ rượi về tới nhà.
Lúc này, Vũ Xuân và Trình Trình đã thức dậy.
Vừa mở cửa, Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy ánh mắt vô cùng mong đợi của con trai đang quan sát cô chăm chú.
Cô mệt mỏi co lại trên ghế sô pha.
Ngoắc ngoắc ngón tay với thằng nhóc: “Con lại đây.”
Trình Trình ngoan ngoãn đi tới, dáng vẻ an tĩnh.
Cố Hạnh Nguyên thăm dò từ trên xuống dưới, trái phải, trước sau, trong ngoài của con trai mấy lần, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.
Làm sao bây giờ, cô lại phát hiện con trai càng nhìn càng giống Bắc Minh Thiện…
Đây chắc chắn là ác mộng.
“Dương Dương lại đây, con nói cho mẹ tại sao phải nói dối mẹ hả?”
Trình Trình vẫn đứng nguyên, không nhúc nhích, chỉ hờ hững lên tiếng: “Mẹ, Dương Dương không hề nói dối mẹ mà.”
“Không có sao? Rõ ràng số 189 đường Queen’s East không có cửa hàng văn phòng phẩm nào, tại sao con phải nói dối chứ? Còn nữa, tại sao nửa đêm lại nhờ mẹ đi mua bút sáp màu? Quan trọng nhất là … làm sao con biết ông chủ của mẹ sẽ ở chỗ nào?”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên có rất nhiều nghi vấn không giải thích được, liền hỏi một lèo.
Cô nửa ôm con trai, muốn nhìn ra một chút manh mối trong đôi mắt sáng lấp lánh của nó nhưng vẫn thất bại.
Cô thở dài thườn thượt, ôm thằng bé: “Dương Dương, nói cho mẹ biết, có phải con có chuyện gì giấu mẹ hay không?”
Trình Trình vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Mẹ nghe nhầm rồi, là cửa hàng văn phòng phẩm số 189 đường Vương Hầu Đông. Dương Dương đúng là không có bút sáp màu, nên mới nhờ mẹ đi mua. Chỉ là… Dương Dương cũng không biết, cửa hàng văn phòng phẩm vốn không mở cửa vào nửa đêm.”
Trình Trình trả lời không một kẽ hở.
Thực tế, nó đã sớm dự liệu được mẹ sẽ hỏi nó như vậy.
Thật ra nó cũng không chắc chắn, tối qua ba có ở đó hay không?
Chỉ nhớ khi còn bé có mấy lần, nó từng đòi chú Hình Uy dẫn nó đi tìm ba.
Tất nhiên kết cục cuối cùng là lần nào ba cũng chẳng thèm xuống, một cú điện thoại bảo chú Hình Uy trực tiếp dẫn nó rời khỏi.
Số 189 đường Vương Hầu Đông đúng là có một cửa hàng văn phòng phẩm như thế.
Đó là chỗ mà sau này nó vô tình phát hiện, không biết tại sao, mỗi lần khi nó muốn đi tìm ba, thì sẽ bảo lái xe chở nó đến cửa hàng văn phòng phẩm đó, sau đó trong ánh mắt tha thiết của chủ cửa hàng, mua rất nhiều hộp bút sáp màu mới vừa lòng thỏa ý rời đi.
Bây giờ, trong nhà nó đã có nguyên một ngăn tủ bút sáp màu, mỗi lần mua xong thì sẽ khóa lại, tựa như là khóa lại nỗi nhớ với ba vậy, năm tháng ấy chính là ngần ấy năm tháng từng giờ từng phút tích lũy trong lòng Trình Trình.
Không khổ, nhưng chua xót.
Lúc nói lời này, dáng vẻ Trình Trình ngoan ngoãn, không ầm ĩ không ồn ào, khiến Cố Hạnh Nguyên chợt cảm thấy hổ thẹn.
“Ồ, thì ra là vậy” Cố Hạnh Nguyên dùng sức ôm chặt con trai: “Xin lỗi con yêu, mẹ không nên hoài nghi con… con là con trai mẹ, làm sao có thể nói dối mẹ chứ? Thần kinh mẹ quá nhạy cảm, mẹ xin lỗi con được không nào?”
Cô vừa dịu dàng vuốt ve tóc nó, vừa xoa nắn thân thể nhỏ bé.
Một dòng nước ấm cứ như vậy chảy vào trong lòng Trình Trình.
Nó dùng sức mở to mắt, muốn làm cho dòng nước trong hốc mắt chảy trở về.
Bởi vì ông nội nói, con trai là không được khóc.
“Mẹ…” Trình Trình nghẹn ngào, sợ bản thân thật sẽ không duy trì được sự tỉnh táo, trước khi òa khóc, nó rúc vào vào trong lồng ngực ấm áp của Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này Vũ Xuân từ phòng bếp đi tới, thuận miệng hỏi một tiếng: “Hạnh Nguyên, sáng sớm Dương Dương nói con ra ngoài tìm đồng nghiệp, đã tìm được chưa?”
“Con tìm được rồi. Tên Thiện đó …, giày vò người ta nửa sống nửa chết, có loại cấp trên như này đúng là khổ tám đời. còn khó phục vụ hơn hoàng đế cổ đại… Con à, chính là tiểu thái giám ai cũng có thể ức hiếp, không chỉ phải xen vào việc chính cung của anh ta, còn phải khắp nơi để ý đến việc hậu cung của anh ta, chính là bản hiện đại của « Chân Hoàn Truyện » đấy ạ…”
Vừa nhắc tới Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên đã cảm thấy giận dữ không có chỗ phát tiết.
Vũ Xuân nghe vậy, buồn cười: “Con nên cười thầm, trong « Chân Hoàn Truyện » thê thảm cơ bản đều là phi tần nha hoàn vương gia gì đó, con một thái giám có gì thê thảm.”
“Má ơi, thái giám còn không thảm ư, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém đầu, cũng đều là bị chủ tử ngu dốt hành cho mệt chết…”
“Ha ha ha…”
***
Tại biệt thự nhà Bắc Minh.
Mặt trời ấm áp vừa mới nhô lên, mặt đất cũng mới vừa vươn mình, trong sân rộng lớn xa hoa của nhà Bắc Minh, cũng đã bắt đầu bừng bừng sức sống.
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa, phá vỡ sự yên lặng của bầu trời đêm.
“Hú ư… Gâu gâu.. gâu…”
Tiếng chó sủa dữ dội, gợi lên sự thê lương.
Cây cối bắt đầu run rẩy trong gió sớm, run rẩy…
Sau đó, một giọng trẻ con non nớt vang lên, gần như từ buồng trong truyền thẳng đến sân.
“Trái Banh, đồ ngốc kia, đứng lại cho tao…”
“Hú ư ư… gâu gâu…”
Bối Lạp chạy chối chết tán loạn, ư ư ư, rốt cuộc có người nghe được tiếng kêu cứu của nó hay không?
“Mày chạy cái gì! Quay lại cho tao!”
Phía sau Bối Lạp, Dương Dương nhỏ bé đang truy đuổi, vừa đuổi vừa gào thét với nó.
“Gâu gâu…”
Bối Lạp quay đầu liếc nhìn Dương Dương, nhất là khi nhìn thấy đồ vật giơ lên trong tay Dương Dương, Bối Lạp bị dọa đến linh hồn nhỏ bé run lên, chân càng chạy nhanh hơn.
Kết quả Bối Lạp căng thẳng mới chạy được mấy bước, đầu đã lao vào bức tường!
“Ư grư…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bối Lạp lập tức nổi đom đóm mắt.
Thân thể lắc lư hai lần, lảo đảo nằm xuống.
Trong khi đó, tất cả những người giúp việc đi ngang qua đều lén che miệng cười, nhưng không có ai dám đứng ra đỡ Bối Lạp một tay.
Dương Dương thở hồng hộc chạy tới, liếc nhìn Bối Lạp đã bị đâm đến đầu óc choáng váng.
Tác giả :
Lưu Ly Trản