Nhiệm Vụ Này Thật Sự Rất Khó
Chương 13: Con mèo Uyên Ương
Ba ngày sau, tiểu thư Nhị phòng Lý Thường Như không thể chờ đợi được nữa vội vàng mặc quần áo mới. Áo váy làm từ Kim Tước cẩm, toả ra màu vàng xanh cùng hào quang xanh lá mạ sáng chói, một con Phượng hoàng thêu trên làn váy, lúc đi lại sắc thái biến ảo, chiếu ra ánh sáng ngũ sắc, so với thường ngày còn diễm lệ hơn ba phần, lúc đến Hà Hương viện thỉnh an, trong phút chốc mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng sủa hẳn.
Vừa đúng lúc Hán Hoa ôm mèo Uyên Ương đi vào viện, nhìn thấy Lý Thường Như ánh sáng diễm lệ bắn ra bốn phía đi tới, sắc mặt bỗng chốc biến thành khó coi. Tuổi trẻ thật tốt, mình thích thì mình thể hiện thôi. Không giống như nàng, tâm hồn già rồi, chả hòa hợp vui chơi cảm giác mạnh với mấy tiểu cô nương.
Lý Vị Ương đến đây sớm hơn hai người, từ xa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười, vị Đại tỷ cao quý kiêu ngạo nhất là ở dung mạo, cũng vì thế, chung quy nàng ta cảm thấy mình là nữ nhân đẹp nhất, trong đầu cố chấp nghĩ rằng những đồ đẹp nhất, tốt nhất đều phải thuộc về mình. Cho nên lúc Lý Thường Như mặc xiêm y xinh đẹp làm từ gấm vóc cướp đi trong tay nàng ta, trong nháy mắt mặt Lý Trường Nhạc trở nên xanh mét, so với hình tượng tiên tử lương thiện rộng lượng lúc trước đúng là một trời một vực.
Lý Vị Ương đi xuống hành lang, lão phu nhân rất thích nuôi chim, mà thích nhất chính là con vẹt lông đỏ ở trước cửa, nghe nói phủ Thừa tướng từng có trộm, chính con vẹt có thể nói này đã báo tin, cứu lão phu nhân một mạng, cho nên hiện giờ lão phu nhân quả thực coi trọng nó như mạng của mình.
Con vẹt bên trong lồng chim được chạm trổ từ gỗ Hoàng Dương, nhìn thấy Lý Vị Ương đến gần, nghiêng đầu nhìn nàng, phát ra tiếng kêu rì rầm.
Lý Vị Ương cười với đại a đầu Lục Chi chuyên phụ trách chăm sóc vẹt, cầm lấy một chén đồ ăn cho vẹt, cùng một chén nước, thả vào, hướng dẫn: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!”
Lục Chi nhìn Nhị tiểu thư từ xa, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quần áo mới của Nhị tiểu thư thật xinh đẹp!”
Vẹt cũng vỗ cánh: “Đẹp quá! Nhị tiểu thư! Đẹp quá!”
Lý Vị Ương mỉm cười, vén rèm đi vào.
Hán Hoa và Lý Thường Như người trước người sau đi tới, nha đầu đang định vén rèm lên cho hai người, Hán Hoa chợt nghe thấy trên đầu có tiếng kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!” Giọng nói vừa the thé vừa non nớt, trong khoảnh khắc vang lên tại nơi yên tĩnh, vô cùng rõ ràng, tiếng vẹt kêu, như một con dao đâm vào sự bình tĩnh vất vả lắm Hán Hoa mới duy trì được.
Con vẹt kia là thú vật, không hiểu chuyện, kêu lặp lại vài lần, cộng thêm tiếng đập cánh, mèo con Uyên Ương trong lòng nàng đột nhiên meo meo một tiếng, bổ nhào thật mạnh lên lồng vẹt.
Lục Chi khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng dùng cây gỗ nhấc lồng chim xuống, bảo vệ trong ngực, mèo con Uyên Ương nhào vào đùi nàng, hét doạ vài tiếng, vẫn không chịu rời đi, nhìn chằm chằm con vẹt kia.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá!”
“Hừ...” Lục Chi nhanh chóng bảo vệ nó: “Ngươi còn làm ầm ĩ lên, cẩn thận mèo ăn luôn đầu lưỡi của ngươi.”
Con vẹt rất có linh tính, nghe xong lời này, bị doạ không dám cất tiếng nữa, run run trong lòng Lục Chi.
Hán Hoa áp chế cơn giận, ôm lấy mèo con Uyên Ương: “Mèo con ngoan, đừng nghịch nữa.” Nói xong, khuôn mặt tươi cười đi vào, như thể không có chuyện gì phát sinh.
Lúc thỉnh an, tuy sắc mặt lão phu nhân vẫn như thường, nhưng mà Lý Vị Ương biết, không nói, không có nghĩa là lão phu nhân không biết chuyện đã phát sinh trong viện sáng nay.
Phúc An viện.
Vẻ mặt Đại phu nhân xanh mét nhìn nô tỳ của Trường Nhạc.
"Ngươi dám chắc chắn là ngươi không nhìn lầm?!!!"
Nô tỳ Đinh La vội vàng dập đầu, sợ hãi nói:
"Nô tỳ xin thề. Những gì nô tỳ nói đều là sự thật."
Trong lòng Tưởng thị vừa tức vừa hãi, nếu như chuyện này xảy ra, vậy nữ nhi của bà chẳng phải sẽ bị lão phu nhân nghiêm khắc giáo huấn!
"Trường Nhạc. Con cứ yên tâm, mẫu thân sẽ cho con tiện nữ đó nếm mùi cay đắng."
Hán Hoa cầm một miếng bánh gạo nhỏ xinh cắn một miếng, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Mẫu thân, người không cần thiết phải làm gì cả. Cũng chỉ là bị giáo huấn mà thôi, đối với nữ nhi cũng không có gì quan trọng. Nữ nhi chỉ muốn nói với mẫu thân một điều. Lý Vị Ương biết mẫu thân và con là người như thế nào, trong tiềm thức của nàng ta, chúng ta chỉ là một con ve độc ác chuyên hãm hại nàng ta. Kế trong kế, lập kế rồi để họ biết được. Người ta sẽ ỷ y phản công mạnh mẽ, lại không biết rằng, con ve này, là một con ve biết lột xác."
Vừa đúng lúc Hán Hoa ôm mèo Uyên Ương đi vào viện, nhìn thấy Lý Thường Như ánh sáng diễm lệ bắn ra bốn phía đi tới, sắc mặt bỗng chốc biến thành khó coi. Tuổi trẻ thật tốt, mình thích thì mình thể hiện thôi. Không giống như nàng, tâm hồn già rồi, chả hòa hợp vui chơi cảm giác mạnh với mấy tiểu cô nương.
Lý Vị Ương đến đây sớm hơn hai người, từ xa nhìn thấy cảnh này, mỉm cười, vị Đại tỷ cao quý kiêu ngạo nhất là ở dung mạo, cũng vì thế, chung quy nàng ta cảm thấy mình là nữ nhân đẹp nhất, trong đầu cố chấp nghĩ rằng những đồ đẹp nhất, tốt nhất đều phải thuộc về mình. Cho nên lúc Lý Thường Như mặc xiêm y xinh đẹp làm từ gấm vóc cướp đi trong tay nàng ta, trong nháy mắt mặt Lý Trường Nhạc trở nên xanh mét, so với hình tượng tiên tử lương thiện rộng lượng lúc trước đúng là một trời một vực.
Lý Vị Ương đi xuống hành lang, lão phu nhân rất thích nuôi chim, mà thích nhất chính là con vẹt lông đỏ ở trước cửa, nghe nói phủ Thừa tướng từng có trộm, chính con vẹt có thể nói này đã báo tin, cứu lão phu nhân một mạng, cho nên hiện giờ lão phu nhân quả thực coi trọng nó như mạng của mình.
Con vẹt bên trong lồng chim được chạm trổ từ gỗ Hoàng Dương, nhìn thấy Lý Vị Ương đến gần, nghiêng đầu nhìn nàng, phát ra tiếng kêu rì rầm.
Lý Vị Ương cười với đại a đầu Lục Chi chuyên phụ trách chăm sóc vẹt, cầm lấy một chén đồ ăn cho vẹt, cùng một chén nước, thả vào, hướng dẫn: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!”
Lục Chi nhìn Nhị tiểu thư từ xa, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quần áo mới của Nhị tiểu thư thật xinh đẹp!”
Vẹt cũng vỗ cánh: “Đẹp quá! Nhị tiểu thư! Đẹp quá!”
Lý Vị Ương mỉm cười, vén rèm đi vào.
Hán Hoa và Lý Thường Như người trước người sau đi tới, nha đầu đang định vén rèm lên cho hai người, Hán Hoa chợt nghe thấy trên đầu có tiếng kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá! Nhị tiểu thư đẹp quá!” Giọng nói vừa the thé vừa non nớt, trong khoảnh khắc vang lên tại nơi yên tĩnh, vô cùng rõ ràng, tiếng vẹt kêu, như một con dao đâm vào sự bình tĩnh vất vả lắm Hán Hoa mới duy trì được.
Con vẹt kia là thú vật, không hiểu chuyện, kêu lặp lại vài lần, cộng thêm tiếng đập cánh, mèo con Uyên Ương trong lòng nàng đột nhiên meo meo một tiếng, bổ nhào thật mạnh lên lồng vẹt.
Lục Chi khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng dùng cây gỗ nhấc lồng chim xuống, bảo vệ trong ngực, mèo con Uyên Ương nhào vào đùi nàng, hét doạ vài tiếng, vẫn không chịu rời đi, nhìn chằm chằm con vẹt kia.
Con vẹt vẫn đang kêu: “Nhị tiểu thư đẹp quá!”
“Hừ...” Lục Chi nhanh chóng bảo vệ nó: “Ngươi còn làm ầm ĩ lên, cẩn thận mèo ăn luôn đầu lưỡi của ngươi.”
Con vẹt rất có linh tính, nghe xong lời này, bị doạ không dám cất tiếng nữa, run run trong lòng Lục Chi.
Hán Hoa áp chế cơn giận, ôm lấy mèo con Uyên Ương: “Mèo con ngoan, đừng nghịch nữa.” Nói xong, khuôn mặt tươi cười đi vào, như thể không có chuyện gì phát sinh.
Lúc thỉnh an, tuy sắc mặt lão phu nhân vẫn như thường, nhưng mà Lý Vị Ương biết, không nói, không có nghĩa là lão phu nhân không biết chuyện đã phát sinh trong viện sáng nay.
Phúc An viện.
Vẻ mặt Đại phu nhân xanh mét nhìn nô tỳ của Trường Nhạc.
"Ngươi dám chắc chắn là ngươi không nhìn lầm?!!!"
Nô tỳ Đinh La vội vàng dập đầu, sợ hãi nói:
"Nô tỳ xin thề. Những gì nô tỳ nói đều là sự thật."
Trong lòng Tưởng thị vừa tức vừa hãi, nếu như chuyện này xảy ra, vậy nữ nhi của bà chẳng phải sẽ bị lão phu nhân nghiêm khắc giáo huấn!
"Trường Nhạc. Con cứ yên tâm, mẫu thân sẽ cho con tiện nữ đó nếm mùi cay đắng."
Hán Hoa cầm một miếng bánh gạo nhỏ xinh cắn một miếng, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Mẫu thân, người không cần thiết phải làm gì cả. Cũng chỉ là bị giáo huấn mà thôi, đối với nữ nhi cũng không có gì quan trọng. Nữ nhi chỉ muốn nói với mẫu thân một điều. Lý Vị Ương biết mẫu thân và con là người như thế nào, trong tiềm thức của nàng ta, chúng ta chỉ là một con ve độc ác chuyên hãm hại nàng ta. Kế trong kế, lập kế rồi để họ biết được. Người ta sẽ ỷ y phản công mạnh mẽ, lại không biết rằng, con ve này, là một con ve biết lột xác."
Tác giả :
Thanh Nhược