Nhiệm Vụ Làm Yêu
Chương 6: Tương vương - thanh bích
Tác giả và thực hiện: JuLyTranTran - Lam Nhất Dương
Trần Thanh Bích biết Trung Dược là thần y, nhưng dù sao cũng chưa kiến thức qua tài nghệ chữa bệnh của nàng ta nên trong lòng cũng vạn phần sốt ruột.
Tương Lễ là một nam nhân tốt, chàng là vương gia không thể dễ dàng chết như vậy được. Dù đã cố nghĩ như thế nhưng giọng nói thoang thoảng của bà lại hiện về trong trí nhớ .
“ Con người sống chết có số, sẽ không vì con là ai mà thay đổi. Nếu mai này bà có nhắm mắt xuôi tay thì con cũng đừng mang nặng nỗi buồn trong lòng có biết không?!”
Khi nghĩ đến bà trong lòng cô dâng đầy áp sự và hoang mang, tay càng dùng sức ôm cơ thể càng ngày càng mất đi độ ấm ấy, đôi mắt căng thẳng nhìn biểu cảm của Trung Dược. Khi nàng ta vừa thả tay Tương Vương ra thì cô liền gấp gáp hỏi:
“ Vương gia người sẽ không có chuyện gì đúng không thần y?”
Trung Dược lúc này mới từ tốn nhìn Trần Thanh Bích. Trong lòng lại khá ngạc nhiên, một nữ tử sắp đối diện với cái chết cũng có thể bình tĩnh vậy mà bây giờ lại lo lắng đến mắt đỏ ngầu. Chả lẽ nữ tỳ này lại si mê Tương Vương.
Chà! Thú vị rồi đây.
Để chứng minh suy đoán của mình Trung Dược bèn nảy ra một tia tính kế, làm bộ mặt tiếc hận nói:
“ Độc có thể giải. Tương Vương cũng có thể khỏe mạnh trở lại…”
Sau liếc thấy vẻ mặt thả lỏng vui mừng của cô thì lại thở ra một hơi, chắt chắt lưỡi nói tiếp:
“ Nhưng đôi chân của Tương Vương muốn khỏi thì… chậc!”
Trần Thanh Bích lập tức giật thót tim, gấp gáp hỏi:
“ Đôi chân của vương gia muốn khỏi thì phải làm sao?”
Chả lẽ phải kiếm một đôi chân của người sống tự nguyện dâng lên rồi ráp vô, chỉ nghĩ thôi mà mặt Trần Thanh Bích đã nhăn lại.
Trung Dược tỏ ra khó xử đáp lời:
“ Chuyện này cần phải có sự tự nguyện và hy sinh rất lớn, e rằng…” Lại tiếp tục chơi trò lấp lửng sau đó dâng lên một sự vui vẻ khi thấy Trần Thanh Bích người cứng đờ trong chớp mắt.
“ Thật ra là cần gì? Tiểu tử ngươi mau nói ra. Chỉ cần cứu được Lễ Nhi thì trên trời dưới đất có cái gì mà Phạm Thế Hiên ta không làm kiếm được.”
Giọng nói như sấm rền bên tai khiến cô và Trung Dược trợn mắt nhìn nhau rồi cùng quay đầu đưa mắt đánh giá người trong phòng. Lúc nảy cả hai vội vàng đến, chỉ thấy vương phủ vương vãi máu tanh và thi thể nên càng gấp gáp chạy vào đại sảnh tìm kiếm Tương Vương.
Chứng kiến hai nam nhân đang chém giết cũng chỉ đánh giá sơ qua rồi tiến đến xem xét Tương Vương đang nằm yên trên sàn.
Trong khoảng thời gian Trần Thanh Bích và Trung Dược nói chuyện thì Từ Chiếu đã bị Phạm Thế Hiên chém một nhát vào chân, trên người còn vô số vết thương, người nằm bất động một góc, chỉ bộ ngực phập phồng chứng minh hắn còn sống, nhưng người đàn ông trước mặt này cũng không khá hơn là bao nhiêu, trên người cũng loang lỗ vết đâm, tuy bị thương nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, bây giờ ông đang dùng khí thế như sát thần trợn mắt trừng trừng nhìn Trung Dược.
Không ai có thể biết khi ông nghe được câu nói " có thể cứu " của xú tiểu tử này đã kích động đến lơ là khiến tên tiểu nhân Từ Chiếu thừa cơ hội đâm lén ông mấy nhát.. Thật đáng chết nhưng nếu cứ thẳng tay giết thì quá dễ dãi cho hắn. Hừ. Dám làm hại Lễ Nhi thì cho dù có băm thành trăm mảnh cũng không đủ.
“ Sao ngươi không nói? Chả lẽ câm rồi ư?” Phạm Thế Hiên là võ tướng, còn vì chuyện liên quan đến Tương Lễ nên càng nóng ruột, nói năng có phần thô lỗ.
Trung Dược cười khẩy một tiếng, không thèm cho Phạm Thế Hiên một chút mặt mũi mà tiếp tục nhìn Trần Thanh Bích không nặng không nhẹ nói:
“ Cô là người nhờ cậy ta cứu Tương Vương. Vậy ta cũng nói thẳng… Đôi chân y có thể cứu nhưng phải có người tự nguyện hiến…”
Câu sau Trung Dược không nói ra mà đưa tay vuốt ve một bên chân của cô.
Hành động của Trung Dược đã khiến Trần Thanh Bích nổi một tầng da gà. Thật là muốn cô hy sinh đôi chân ư? Sau khi bị vây hãm trong hoang mang cô liền bắt ra một điểm không hợp lý trong việc này, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng ta và hỏi:
“ Ta là nữ nhi. Vương gia lại là nam tử. Thần y… người muốn lấy cặp chân nhỏ nhắn của ta để nối cho vương gia quả thật là khiến Thanh Bích khó lòng ưng thuận.”
Phạm Thế Hiên tuy khá tức giận khi bị xem thường nhưng tên xú tiểu tử này lại có khả năng cứu Lễ Nhi nên ông đành nén xuống, cẩn thận lắng nghe, lúc đầu cũng thấy có điểm không thông nhưng cũng chưa nghĩ ra, nên khi nghe nữ tỳ này phản ứng mau lẹ thì ông liền cũng tán thành. Đường đường là Tương Vương lại mang cặp chân của nữ tử thì còn ra cái thể thống gì nữa. Ánh mắt nhìn về phía Trung Dược càng không thân thiện và tín nhiệm.
Trung Dược vẻ mặt tỏ vẻ đã biết trước sẽ như vậy, vuốt cằm nhẫn nha nói:
“ Ai nói ta muốn chặt đôi chân của cô nương để nối cho tương vương. Nhưng… ý kiến này cũng không tồi nha! Có thể thử.”
Thực hiện và sáng tác: JuLyTranTran & Lam Nhất Dương
Trần Thanh Bích sửng sốt, cô có cảm giác Trung Dương đang cố ý. Ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào nàng ta, môi hồng cất tiếng:
“ Thần y... người ruốc cuộc muốn gì?”
Trung Dược cũng nhìn thẳng vào cô, sau đó chỉ vào đôi chân của Tương Vương rồi nói:
“ Đôi chân của Tương Vương không đi lại được là do tổn thương gân mạch, chứ không hề mất hết cảm giác, trong người còn chứa khá nhiều loại độc chèn ép xuống đôi chân, canh hai hằng đêm sẽ phát tác khiến người trúng phải chịu giày vò đến ngất đi tỉnh lại nhưng vào canh tư độc sẽ dịu lại. Chậc chậc… công nhận người hạ độc này thật là hảo tâm.”
Phạm Thế Hiên khi nghe xong thì kiềm không được phẫn nộ vung kiếm chém mấy nhát vào người Từ Chiếu. Hắn dĩ nhiên là ngay cả hơi tàn cũng lưu không được mà chết.
Trần Thanh Bích chỉ mới nghĩ thôi mà đã không chịu được, hạ mi mắt che đi cảm xúc nhưng lại khiến một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống gò má Tương Lễ rồi lưu luyến đọng lại không trôi đi.
Trung Dược nhìn bờ vai nữ tỳ gầy yếu đó đã có chút run rẩy, biết nàng khó nói lên lời nên cũng không lấp lửng nữa mà đi thẳng vào chính sự:
“ Cô nương nếu thật sự muốn cứu Tương Vương thì phải trả một cái giá rất đắt, không chỉ vậy mà còn phải chịu đau đớn giống như ngài ấy. Hy sinh gân chân của mình… cô có dám?”
Trần Thanh Bích cúi đầu nhìn gương mặt tuấn lãng đã mất đi huyết sắc, cô tự hỏi lòng. Cô dám vì một người mà hy sinh nhiều như vậy không?
Người ấy là gì đối với cô?
Nhiệm vụ? Sao cô lại thấy quá đỗi chân thật, thật đến khiến cô đau lòng.
Tất nhiên là không phải tình yêu. Đơn giản là vì nam nhân này thật quật cường, thật ngây thơ như cô khi còn bé. Cái cảm giác này khiến cô thấy đồng cảm không còn khoảng cách.
Bỏ qua sự ép buộc của nhiệm vụ Trần Thanh Bích cũng quyết tâm làm theo ý mình, đôi mắt đỏ bừng ngước lên nhìn Trung Dược, giọng nói khàn khàn nhưng chứa sự chắc không thay đổi:
“ Ta dám!”
Trung Dược nhìn nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng xuất hiện một tia muốn ngăn cản nhưng rồi nàng ta cũng không nói ra.
Mỗi người mỗi cảnh. Dòng máu đế vương thường vô tình. Không ai có thể nói trước được gì. Niềm vui của mình là y thuật, là được tự do phưu lưu giang hồ. Còn nàng…có lẽ hạnh phúc khi được hy sinh cho người mình yêu. Đứng ở một khía cạnh của mình để nghĩ người ta ngốc quả thật Trung Dược có cảm giác mình thật nông cạn. Nhẹ thở ra hơi, nàng gật đầu nói:
“ Vậy ta liền cứu.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Mùa Xuân năm 199
Lục hoàng tử và Hoàng hậu khống chế cấm vệ quân, bức Hoàng đế soạn ra hai đạo thánh chỉ.
Một là chiếu truyền ngôi lại cho Lục hoàng tử.
Hai là chiếu phế truất Thái tử, giam lỏng trong phủ.
Năm 200
Lục hoàng tử đăng cơ lấy hiệu là Nhân.
Hoàng hậu được lên làm Thái hậu chưởng quản hậu cung.
Tương Vương lập công lao lớn được ban thưởng vô số.
Trong kinh thành ai nấy đều biết Tương Vương đã không còn là bao cỏ hữu danh vô thực như trước. Giờ đây quyền lực của y chỉ dưới một người, điều này khiến bá quan văn võ và dân chúng kinh thành phải một phen lau mắt, bịt miệng.
Đôi chân của Tương Vương đã đi lại được. Danh hiệu thần y của Trung Dược ở nơi này càng thêm nổi tiếng.
Còn một nhân vật cuối cùng không thể không nhắc đến đó chính là Trần Thanh Bích. Nàng là cả một giai thoại về chim sẽ bay lên cành cao biến phượng hoàng.
Nghe nói nàng ấy vì cứu Tương Vương mà không tiếc hy sinh gân chân.
Nghe nói Tương Vương cảm động mà nguyện thú nàng làm phi.
Nghe nói ngài ấy đã vào triều xin Hoàng thượng ban hôn.
Nghe nói tối nay sẽ là ngày đại hôn của hai người.
Phủ Tương Vương
Nơi nơi tràn ngập màu đỏ, nữ tỳ nô bộc bận rộn chạy tới đi lui chuẩn bị. Phạm Quốc Công tuổi đã cao cũng không quản mệt nhọc mà thay Tương Vương chuẩn bị đại hôn. Ông đứng trong đại sảnh hết chỉ tới, ngó lui, thời gian để uống chung trà cũng không. Phạm Thế Hiên đi theo phụ tá cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Cha thật là hưng trí quá rồi.
Nghĩ lại chuyện thành hôn này thật là khiến ông ấn tượng khắc sâu. Chinh chiến sa trưởng hằng chục năm, chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh máu tanh, nhưng ngày hôm đó lại khiến bàn tay ông run rẩy.
Nha đầu đó quả thật khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.
Việc Lễ nhi thú một nữ tỳ làm chính phi không phải là không bị phản đối nhưng ông thấy nếu có thành thân thì quả thật không có một cô nương nào ông thấy xứng bằng nha đầu đó.
Tính tình nha đầu đó quật cường như mẫu phi của Lễ nhi như vậy, mong rằng nó không phải vì muốn tìm kiếm cảm giác đó mà đồng ý thú người về. Vì cuộc hôn nhân không tình yêu thì có thể lâu bền sao?
Aizz!
Già rồi! Nghĩ cũng nhiều. Chuyện đã đến nước này có nghĩ cũng vô dụng. Hy vọng sau này sẽ không xuất hiện một nữ tử nào từ trên trời rơi xuống khiến Lễ nhi động tâm.
Khắp vương phủ một mảnh náo nhiệt chỉ duy nhất một biệt viện hẻo lánh là yên bình.
Nơi đây tràn ngập màu cỏ xanh mơn mởn. Ánh nắng sớm phủ lên hai bóng dáng.
Đúng là hai nhân vật chính của chúng ta Tương Vương – Thanh Bích.
Cả hai ngồi tựa vào nhau trên thảm cỏ. Tương Lễ đã giải hết độc dược trong người, cơ thể ngày càng khỏe mạnh, rắn chắc. Mày rậm uy nghiêm, ánh mắt đen lấp lánh hạnh phúc, đôi môi trước giờ tái nhợt nay đã trở nên hồng hào, phát ra sức hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Ngồi dựa trong lòng chàng là Trần Thanh Bích. Nàng bây giờ thêm một tia yếu đuối, da càng trắng trẻo, mềm mịn. Ánh mắt lắng đọng rất nhiều cảm xúc.
Vương phi?
Môi khẽ vẽ ra một độ cong không thể giải thích.
Tương Lễ nhìn nữ tử trong lòng dịu dàng nói:
“ Nàng thích du sơn ngoạn thủy không?”
Trần Thanh Bích trong mắt hiện lên vẻ đẹp của non xanh nước biếc, món ngon khắp nơi. Cô cọ cọ vào lòng chàng nói:
“ Ta thích.”
Tương Lễ đưa tay nâng mặt nàng lên nói:
“ Ta cũng thích. Sau đại hôn chúng ta có thể buông bỏ hết thảy mà cùng nhau khám phá chân trời góc biển. Nàng nguyện ý?”
Cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó không một chút tránh né nói:
“ Ta hy vọng chàng là một nam nhân tốt nhưng còn rất nhiều người dân, bá tánh mong vương gia của họ là một người có trách nhiệm. Ta cũng từng là một người dân thấp cổ bé họng. Lúc đó ta đói khổ, ta chịu nhiều bất công. Quan lại địa phương lại chỉ biết làm to thêm hầu bao của mình mà nuốt tiền trợ cấp. Bao nhiêu trẻ nhỏ đói chết, con mất nương. Cảnh tượng đó ngày ngày diễn ra. …Con người nên vì mình nhưng ai cũng chỉ biết vì niềm vui thích của mình mà gây ra hậu quả như vậy. Ta không vui. Và quan trọng nhất ta không muốn chàng gặp nguy hiểm. Chàng có hiểu không?”
Tương Lễ nhắm chặt mắt ôm chặt nàng vào lòng. Chàng hiểu chứ. Nhưng khi nhìn đến đôi chân của nàng giờ giống như mình khi xưa... khiến chàng muốn dùng tất cả bù đắp, muốn làm nàng vui vẻ. Cái cảm giác đi đâu cũng không do bản thân mình làm chủ, nó bất lực, đau khổ lắm.
Trần Thanh Bích nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve chiếc vòng trên tay. Nhắm mắt dựa vào lòng Tương Lễ.
Ở một góc xa, Trung Dược vuốt cằm cảm khái nhìn cảnh này, tình là chi? Ta không hiểu. Nhưng nàng ta cảm giác được một cái gì đó.
Chép miệng. Phất tay quay đi, tối nay mình là khách mời danh giá, cần phải đi trau truốt một tý. Uống một bữa sảng khoái để bù lỗ mới được.
Ban đêm gần tới giờ lành Ngự giá của Nhân Đế hạ trước Tương Vương phủ. Bá quan văn võ nườm nượp kéo ra hành lễ đón tiếp. Tương Lễ một thân y bào đỏ thẫm khí thế bước ra tiếp đón. Nhân Đế miễn lễ xong thì cười tươi chúc mừng chàng. Cả đoàn lại cùng nhau đi vô.
Phạm Quốc công ngồi trên ghế chủ vị bây giờ mới đứng lên hành lễ, sau đó cả hai cùng ngồi xuống.
Trần Thanh Bích được ban ân ngồi xe lăn bái đường.
Bá quan văn võ sống đến từng tuổi này lần đầu tiên chứng kiến được một đại hôn kỳ lạ như vậy. Thật là một câu chuyện tình yêu đáng ghi vào trong sách sử.
Người làm lễ thanh thanh cổ họng rồi cất tiếng:
“ Giờ lành đã đến!”
“ Nhất bái thiên địa!”
“ Nhị bái cao đường!”
“ Phu thê giao bái!”
“ Lễ thành! Đưa vào động phòng!”
Khi nữ tỳ muốn đẩy Vương phi vào trong thì bị Tương Vương đưa tay ngăn cản. Trước bao nhiêu ánh mắt chàng chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi hiên ngang bế tân nương đi.
images
“ Mọi người cứ tự nhiên.”
Cứ như vậy mà vào động phòng thật. Ai cũng chưng hửng, mắt to nhìn mắt nhỏ. Nhân Đế cười vang:
“ Tương Vương không chờ được. Mọi người cũng đừng để ý. Cứ tự nhiên.” Sau đó nâng ly cạn với Phạm Quốc Công.
Hoàng thượng cũng không trách cứ thì đám quan lại bọn họ còn dám ý kiến gì nữa, cũng hùa nhau nâng ly. Đại hôn không có tân lang để chuốc rượu thì đành chuốc nhau vậy.
Trong tân phòng ánh lửa bập bùng. Tương Lễ đặt nàng xuống ghế. Bàn tay vươn ra chầm chậm vén khăn lụa đỏ lên. Khuôn mặt thanh tú thường ngày hôm nay lại thêm một chút phấn trắng, má hồng hồng, đôi môi phá lệ đỏ tươi, ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn mình. Tương Lễ cảm giác trái tim trong lồng ngực đang đập không phanh.
Trần Thanh Bích cũng rất kinh diễm khi thấy Tương Lễ trong trang phục tân lang. Thật là mê hoặc quyến rũ.
Trần Thanh Bích biết Trung Dược là thần y, nhưng dù sao cũng chưa kiến thức qua tài nghệ chữa bệnh của nàng ta nên trong lòng cũng vạn phần sốt ruột.
Tương Lễ là một nam nhân tốt, chàng là vương gia không thể dễ dàng chết như vậy được. Dù đã cố nghĩ như thế nhưng giọng nói thoang thoảng của bà lại hiện về trong trí nhớ .
“ Con người sống chết có số, sẽ không vì con là ai mà thay đổi. Nếu mai này bà có nhắm mắt xuôi tay thì con cũng đừng mang nặng nỗi buồn trong lòng có biết không?!”
Khi nghĩ đến bà trong lòng cô dâng đầy áp sự và hoang mang, tay càng dùng sức ôm cơ thể càng ngày càng mất đi độ ấm ấy, đôi mắt căng thẳng nhìn biểu cảm của Trung Dược. Khi nàng ta vừa thả tay Tương Vương ra thì cô liền gấp gáp hỏi:
“ Vương gia người sẽ không có chuyện gì đúng không thần y?”
Trung Dược lúc này mới từ tốn nhìn Trần Thanh Bích. Trong lòng lại khá ngạc nhiên, một nữ tử sắp đối diện với cái chết cũng có thể bình tĩnh vậy mà bây giờ lại lo lắng đến mắt đỏ ngầu. Chả lẽ nữ tỳ này lại si mê Tương Vương.
Chà! Thú vị rồi đây.
Để chứng minh suy đoán của mình Trung Dược bèn nảy ra một tia tính kế, làm bộ mặt tiếc hận nói:
“ Độc có thể giải. Tương Vương cũng có thể khỏe mạnh trở lại…”
Sau liếc thấy vẻ mặt thả lỏng vui mừng của cô thì lại thở ra một hơi, chắt chắt lưỡi nói tiếp:
“ Nhưng đôi chân của Tương Vương muốn khỏi thì… chậc!”
Trần Thanh Bích lập tức giật thót tim, gấp gáp hỏi:
“ Đôi chân của vương gia muốn khỏi thì phải làm sao?”
Chả lẽ phải kiếm một đôi chân của người sống tự nguyện dâng lên rồi ráp vô, chỉ nghĩ thôi mà mặt Trần Thanh Bích đã nhăn lại.
Trung Dược tỏ ra khó xử đáp lời:
“ Chuyện này cần phải có sự tự nguyện và hy sinh rất lớn, e rằng…” Lại tiếp tục chơi trò lấp lửng sau đó dâng lên một sự vui vẻ khi thấy Trần Thanh Bích người cứng đờ trong chớp mắt.
“ Thật ra là cần gì? Tiểu tử ngươi mau nói ra. Chỉ cần cứu được Lễ Nhi thì trên trời dưới đất có cái gì mà Phạm Thế Hiên ta không làm kiếm được.”
Giọng nói như sấm rền bên tai khiến cô và Trung Dược trợn mắt nhìn nhau rồi cùng quay đầu đưa mắt đánh giá người trong phòng. Lúc nảy cả hai vội vàng đến, chỉ thấy vương phủ vương vãi máu tanh và thi thể nên càng gấp gáp chạy vào đại sảnh tìm kiếm Tương Vương.
Chứng kiến hai nam nhân đang chém giết cũng chỉ đánh giá sơ qua rồi tiến đến xem xét Tương Vương đang nằm yên trên sàn.
Trong khoảng thời gian Trần Thanh Bích và Trung Dược nói chuyện thì Từ Chiếu đã bị Phạm Thế Hiên chém một nhát vào chân, trên người còn vô số vết thương, người nằm bất động một góc, chỉ bộ ngực phập phồng chứng minh hắn còn sống, nhưng người đàn ông trước mặt này cũng không khá hơn là bao nhiêu, trên người cũng loang lỗ vết đâm, tuy bị thương nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, bây giờ ông đang dùng khí thế như sát thần trợn mắt trừng trừng nhìn Trung Dược.
Không ai có thể biết khi ông nghe được câu nói " có thể cứu " của xú tiểu tử này đã kích động đến lơ là khiến tên tiểu nhân Từ Chiếu thừa cơ hội đâm lén ông mấy nhát.. Thật đáng chết nhưng nếu cứ thẳng tay giết thì quá dễ dãi cho hắn. Hừ. Dám làm hại Lễ Nhi thì cho dù có băm thành trăm mảnh cũng không đủ.
“ Sao ngươi không nói? Chả lẽ câm rồi ư?” Phạm Thế Hiên là võ tướng, còn vì chuyện liên quan đến Tương Lễ nên càng nóng ruột, nói năng có phần thô lỗ.
Trung Dược cười khẩy một tiếng, không thèm cho Phạm Thế Hiên một chút mặt mũi mà tiếp tục nhìn Trần Thanh Bích không nặng không nhẹ nói:
“ Cô là người nhờ cậy ta cứu Tương Vương. Vậy ta cũng nói thẳng… Đôi chân y có thể cứu nhưng phải có người tự nguyện hiến…”
Câu sau Trung Dược không nói ra mà đưa tay vuốt ve một bên chân của cô.
Hành động của Trung Dược đã khiến Trần Thanh Bích nổi một tầng da gà. Thật là muốn cô hy sinh đôi chân ư? Sau khi bị vây hãm trong hoang mang cô liền bắt ra một điểm không hợp lý trong việc này, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn nàng ta và hỏi:
“ Ta là nữ nhi. Vương gia lại là nam tử. Thần y… người muốn lấy cặp chân nhỏ nhắn của ta để nối cho vương gia quả thật là khiến Thanh Bích khó lòng ưng thuận.”
Phạm Thế Hiên tuy khá tức giận khi bị xem thường nhưng tên xú tiểu tử này lại có khả năng cứu Lễ Nhi nên ông đành nén xuống, cẩn thận lắng nghe, lúc đầu cũng thấy có điểm không thông nhưng cũng chưa nghĩ ra, nên khi nghe nữ tỳ này phản ứng mau lẹ thì ông liền cũng tán thành. Đường đường là Tương Vương lại mang cặp chân của nữ tử thì còn ra cái thể thống gì nữa. Ánh mắt nhìn về phía Trung Dược càng không thân thiện và tín nhiệm.
Trung Dược vẻ mặt tỏ vẻ đã biết trước sẽ như vậy, vuốt cằm nhẫn nha nói:
“ Ai nói ta muốn chặt đôi chân của cô nương để nối cho tương vương. Nhưng… ý kiến này cũng không tồi nha! Có thể thử.”
Thực hiện và sáng tác: JuLyTranTran & Lam Nhất Dương
Trần Thanh Bích sửng sốt, cô có cảm giác Trung Dương đang cố ý. Ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào nàng ta, môi hồng cất tiếng:
“ Thần y... người ruốc cuộc muốn gì?”
Trung Dược cũng nhìn thẳng vào cô, sau đó chỉ vào đôi chân của Tương Vương rồi nói:
“ Đôi chân của Tương Vương không đi lại được là do tổn thương gân mạch, chứ không hề mất hết cảm giác, trong người còn chứa khá nhiều loại độc chèn ép xuống đôi chân, canh hai hằng đêm sẽ phát tác khiến người trúng phải chịu giày vò đến ngất đi tỉnh lại nhưng vào canh tư độc sẽ dịu lại. Chậc chậc… công nhận người hạ độc này thật là hảo tâm.”
Phạm Thế Hiên khi nghe xong thì kiềm không được phẫn nộ vung kiếm chém mấy nhát vào người Từ Chiếu. Hắn dĩ nhiên là ngay cả hơi tàn cũng lưu không được mà chết.
Trần Thanh Bích chỉ mới nghĩ thôi mà đã không chịu được, hạ mi mắt che đi cảm xúc nhưng lại khiến một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống gò má Tương Lễ rồi lưu luyến đọng lại không trôi đi.
Trung Dược nhìn bờ vai nữ tỳ gầy yếu đó đã có chút run rẩy, biết nàng khó nói lên lời nên cũng không lấp lửng nữa mà đi thẳng vào chính sự:
“ Cô nương nếu thật sự muốn cứu Tương Vương thì phải trả một cái giá rất đắt, không chỉ vậy mà còn phải chịu đau đớn giống như ngài ấy. Hy sinh gân chân của mình… cô có dám?”
Trần Thanh Bích cúi đầu nhìn gương mặt tuấn lãng đã mất đi huyết sắc, cô tự hỏi lòng. Cô dám vì một người mà hy sinh nhiều như vậy không?
Người ấy là gì đối với cô?
Nhiệm vụ? Sao cô lại thấy quá đỗi chân thật, thật đến khiến cô đau lòng.
Tất nhiên là không phải tình yêu. Đơn giản là vì nam nhân này thật quật cường, thật ngây thơ như cô khi còn bé. Cái cảm giác này khiến cô thấy đồng cảm không còn khoảng cách.
Bỏ qua sự ép buộc của nhiệm vụ Trần Thanh Bích cũng quyết tâm làm theo ý mình, đôi mắt đỏ bừng ngước lên nhìn Trung Dược, giọng nói khàn khàn nhưng chứa sự chắc không thay đổi:
“ Ta dám!”
Trung Dược nhìn nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng xuất hiện một tia muốn ngăn cản nhưng rồi nàng ta cũng không nói ra.
Mỗi người mỗi cảnh. Dòng máu đế vương thường vô tình. Không ai có thể nói trước được gì. Niềm vui của mình là y thuật, là được tự do phưu lưu giang hồ. Còn nàng…có lẽ hạnh phúc khi được hy sinh cho người mình yêu. Đứng ở một khía cạnh của mình để nghĩ người ta ngốc quả thật Trung Dược có cảm giác mình thật nông cạn. Nhẹ thở ra hơi, nàng gật đầu nói:
“ Vậy ta liền cứu.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Mùa Xuân năm 199
Lục hoàng tử và Hoàng hậu khống chế cấm vệ quân, bức Hoàng đế soạn ra hai đạo thánh chỉ.
Một là chiếu truyền ngôi lại cho Lục hoàng tử.
Hai là chiếu phế truất Thái tử, giam lỏng trong phủ.
Năm 200
Lục hoàng tử đăng cơ lấy hiệu là Nhân.
Hoàng hậu được lên làm Thái hậu chưởng quản hậu cung.
Tương Vương lập công lao lớn được ban thưởng vô số.
Trong kinh thành ai nấy đều biết Tương Vương đã không còn là bao cỏ hữu danh vô thực như trước. Giờ đây quyền lực của y chỉ dưới một người, điều này khiến bá quan văn võ và dân chúng kinh thành phải một phen lau mắt, bịt miệng.
Đôi chân của Tương Vương đã đi lại được. Danh hiệu thần y của Trung Dược ở nơi này càng thêm nổi tiếng.
Còn một nhân vật cuối cùng không thể không nhắc đến đó chính là Trần Thanh Bích. Nàng là cả một giai thoại về chim sẽ bay lên cành cao biến phượng hoàng.
Nghe nói nàng ấy vì cứu Tương Vương mà không tiếc hy sinh gân chân.
Nghe nói Tương Vương cảm động mà nguyện thú nàng làm phi.
Nghe nói ngài ấy đã vào triều xin Hoàng thượng ban hôn.
Nghe nói tối nay sẽ là ngày đại hôn của hai người.
Phủ Tương Vương
Nơi nơi tràn ngập màu đỏ, nữ tỳ nô bộc bận rộn chạy tới đi lui chuẩn bị. Phạm Quốc Công tuổi đã cao cũng không quản mệt nhọc mà thay Tương Vương chuẩn bị đại hôn. Ông đứng trong đại sảnh hết chỉ tới, ngó lui, thời gian để uống chung trà cũng không. Phạm Thế Hiên đi theo phụ tá cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Cha thật là hưng trí quá rồi.
Nghĩ lại chuyện thành hôn này thật là khiến ông ấn tượng khắc sâu. Chinh chiến sa trưởng hằng chục năm, chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh máu tanh, nhưng ngày hôm đó lại khiến bàn tay ông run rẩy.
Nha đầu đó quả thật khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.
Việc Lễ nhi thú một nữ tỳ làm chính phi không phải là không bị phản đối nhưng ông thấy nếu có thành thân thì quả thật không có một cô nương nào ông thấy xứng bằng nha đầu đó.
Tính tình nha đầu đó quật cường như mẫu phi của Lễ nhi như vậy, mong rằng nó không phải vì muốn tìm kiếm cảm giác đó mà đồng ý thú người về. Vì cuộc hôn nhân không tình yêu thì có thể lâu bền sao?
Aizz!
Già rồi! Nghĩ cũng nhiều. Chuyện đã đến nước này có nghĩ cũng vô dụng. Hy vọng sau này sẽ không xuất hiện một nữ tử nào từ trên trời rơi xuống khiến Lễ nhi động tâm.
Khắp vương phủ một mảnh náo nhiệt chỉ duy nhất một biệt viện hẻo lánh là yên bình.
Nơi đây tràn ngập màu cỏ xanh mơn mởn. Ánh nắng sớm phủ lên hai bóng dáng.
Đúng là hai nhân vật chính của chúng ta Tương Vương – Thanh Bích.
Cả hai ngồi tựa vào nhau trên thảm cỏ. Tương Lễ đã giải hết độc dược trong người, cơ thể ngày càng khỏe mạnh, rắn chắc. Mày rậm uy nghiêm, ánh mắt đen lấp lánh hạnh phúc, đôi môi trước giờ tái nhợt nay đã trở nên hồng hào, phát ra sức hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Ngồi dựa trong lòng chàng là Trần Thanh Bích. Nàng bây giờ thêm một tia yếu đuối, da càng trắng trẻo, mềm mịn. Ánh mắt lắng đọng rất nhiều cảm xúc.
Vương phi?
Môi khẽ vẽ ra một độ cong không thể giải thích.
Tương Lễ nhìn nữ tử trong lòng dịu dàng nói:
“ Nàng thích du sơn ngoạn thủy không?”
Trần Thanh Bích trong mắt hiện lên vẻ đẹp của non xanh nước biếc, món ngon khắp nơi. Cô cọ cọ vào lòng chàng nói:
“ Ta thích.”
Tương Lễ đưa tay nâng mặt nàng lên nói:
“ Ta cũng thích. Sau đại hôn chúng ta có thể buông bỏ hết thảy mà cùng nhau khám phá chân trời góc biển. Nàng nguyện ý?”
Cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó không một chút tránh né nói:
“ Ta hy vọng chàng là một nam nhân tốt nhưng còn rất nhiều người dân, bá tánh mong vương gia của họ là một người có trách nhiệm. Ta cũng từng là một người dân thấp cổ bé họng. Lúc đó ta đói khổ, ta chịu nhiều bất công. Quan lại địa phương lại chỉ biết làm to thêm hầu bao của mình mà nuốt tiền trợ cấp. Bao nhiêu trẻ nhỏ đói chết, con mất nương. Cảnh tượng đó ngày ngày diễn ra. …Con người nên vì mình nhưng ai cũng chỉ biết vì niềm vui thích của mình mà gây ra hậu quả như vậy. Ta không vui. Và quan trọng nhất ta không muốn chàng gặp nguy hiểm. Chàng có hiểu không?”
Tương Lễ nhắm chặt mắt ôm chặt nàng vào lòng. Chàng hiểu chứ. Nhưng khi nhìn đến đôi chân của nàng giờ giống như mình khi xưa... khiến chàng muốn dùng tất cả bù đắp, muốn làm nàng vui vẻ. Cái cảm giác đi đâu cũng không do bản thân mình làm chủ, nó bất lực, đau khổ lắm.
Trần Thanh Bích nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve chiếc vòng trên tay. Nhắm mắt dựa vào lòng Tương Lễ.
Ở một góc xa, Trung Dược vuốt cằm cảm khái nhìn cảnh này, tình là chi? Ta không hiểu. Nhưng nàng ta cảm giác được một cái gì đó.
Chép miệng. Phất tay quay đi, tối nay mình là khách mời danh giá, cần phải đi trau truốt một tý. Uống một bữa sảng khoái để bù lỗ mới được.
Ban đêm gần tới giờ lành Ngự giá của Nhân Đế hạ trước Tương Vương phủ. Bá quan văn võ nườm nượp kéo ra hành lễ đón tiếp. Tương Lễ một thân y bào đỏ thẫm khí thế bước ra tiếp đón. Nhân Đế miễn lễ xong thì cười tươi chúc mừng chàng. Cả đoàn lại cùng nhau đi vô.
Phạm Quốc công ngồi trên ghế chủ vị bây giờ mới đứng lên hành lễ, sau đó cả hai cùng ngồi xuống.
Trần Thanh Bích được ban ân ngồi xe lăn bái đường.
Bá quan văn võ sống đến từng tuổi này lần đầu tiên chứng kiến được một đại hôn kỳ lạ như vậy. Thật là một câu chuyện tình yêu đáng ghi vào trong sách sử.
Người làm lễ thanh thanh cổ họng rồi cất tiếng:
“ Giờ lành đã đến!”
“ Nhất bái thiên địa!”
“ Nhị bái cao đường!”
“ Phu thê giao bái!”
“ Lễ thành! Đưa vào động phòng!”
Khi nữ tỳ muốn đẩy Vương phi vào trong thì bị Tương Vương đưa tay ngăn cản. Trước bao nhiêu ánh mắt chàng chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi hiên ngang bế tân nương đi.
images
“ Mọi người cứ tự nhiên.”
Cứ như vậy mà vào động phòng thật. Ai cũng chưng hửng, mắt to nhìn mắt nhỏ. Nhân Đế cười vang:
“ Tương Vương không chờ được. Mọi người cũng đừng để ý. Cứ tự nhiên.” Sau đó nâng ly cạn với Phạm Quốc Công.
Hoàng thượng cũng không trách cứ thì đám quan lại bọn họ còn dám ý kiến gì nữa, cũng hùa nhau nâng ly. Đại hôn không có tân lang để chuốc rượu thì đành chuốc nhau vậy.
Trong tân phòng ánh lửa bập bùng. Tương Lễ đặt nàng xuống ghế. Bàn tay vươn ra chầm chậm vén khăn lụa đỏ lên. Khuôn mặt thanh tú thường ngày hôm nay lại thêm một chút phấn trắng, má hồng hồng, đôi môi phá lệ đỏ tươi, ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn mình. Tương Lễ cảm giác trái tim trong lồng ngực đang đập không phanh.
Trần Thanh Bích cũng rất kinh diễm khi thấy Tương Lễ trong trang phục tân lang. Thật là mê hoặc quyến rũ.
Tác giả :
Lam Nhất Dương