Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 40: Nhiệm Vụ Thứ Sáu
Editor: Pn Pn
Beta: Ngạn Tịnh
Lại tỉnh lại, đập vào mắt Bạch Vi là khuôn mặt to như heo dọa cô suýt nhảy dựng.
"Bạch Vi, Bạch Vi, mau tỉnh lại! Ta đói bụng, ta thích thịt, ta muốn ăn thịt!" Một người đàn ông cao to thấy Bạch Vi tỉnh dậy liền vui vẻ lôi kéo cổ tay cô, bộ dạng giống như muốn làm nũng.
Bạch Vi nghi ngờ nhìn hắn, cũng không đáp lại, người nọ lại lôi kéo tay cô mạnh hơn nữa: "Ta muốn ăn thịt, Đại Bảo đói bụng muốn ăn thịt, mau cho ta ăn thịt!"
Bạch Vi cảm giác cổ tay tê rần, cô rút mạnh tay về, người đàn ông này có vẻ không bình thường, đáng tiếc, có hắn ở đây cô không có cách nào tiếp nhận kịch tình, căn bản không biết tên ngốc này có quan hệ gì với nguyên chủ.
"Oa..." Thấy Bạch Vi không giống như bình thường đi nướng thịt cho mình ăn, tên ngốc khóc to lên: "Ta đi tìm Thanh Thanh, nói cho Thanh Thanh biết cô không cho ta ăn thịt! Oa..." Nói xong, người đàn ông liền đẩy cửa phòng, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đi rồi, Bạch Vi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn xung quanh, hiện cô đang ở trong một căn phòng rộng khoảng 80m2, trong phòng ngoại trừ một cái tủ quần áo với lớp sơn cũ thì không còn gì khác. Trên người cô đang đắp một chiếc chăn, nhìn hoa văn có vẻ là thời đại những năm tám mươi.
Xuống giường, đóng cửa, Bạch Vi lúc này mới tĩnh tâm tiếp nhận kịch tình. Quả nhiên cô đoán không sai, bối cảnh của nhiệm vụ là năm 80.
Ở thế giới này, cô tên là Dương Bạch Vi, sinh ra và lớn lên ở trấn Lâm Hải, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hồi còn đi học là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh. Tốt nghiệp xong, cô vào làm việc cho một phân xưởng về đồ uống, ở trấn nhỏ này, phân xưởng đó cực kỳ nổi tiếng.
Khi đó, những người đàn ông theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, chọn đi chọn lại, cuối cùng cô lựa chọn người đàn ông tên Viên Sĩ Thịnh. Viên Sĩ Thịnh vốn là công chức nhà nước nhưng từ cải cách năm 80, kinh doanh tư nhân ngày càng phát triển, Viên Sĩ Thịnh suy nghĩ kĩ càng, quyết định nghỉ việc, xuống trấn nhỏ nơi Dương Bạch Vi sống để lập nghiệp, bắt đầu nhập lậu một số hàng hóa như quần áo, đồ tiêu dùng. Ở thời đó, chỉ cần lá gan của anh đủ lớn, rất dễ dàng làm giàu, mà Viên Sĩ Thịnh đúng là loại người này, tuổi trẻ nhiệt huyết, không gì là không dám làm. Những năm ấy, xe máy xem như là vật phẩm xa xỉ, Viên Sĩ Thịnh lại thường xuyên đi xe máy đến đón Bạch Vi tan tầm ở phân xưởng khiến mọi người trong trấn hâm mộ không ngớt.
Mọi chuyện xui xẻo tiếp theo cũng bắt đầu từ chiếc xe máy này, một buổi tối mưa to, Viên Sĩ Thịnh lái xe ra ngoài làm việc, bởi vì gặp khúc cua không thấy rõ đường, va chạm với một chiếc xe tải lớn. Sau vụ tai nạn, xe tải bỏ chạy, thời đó không có camera giám sát, cũng không ai nhìn rõ chiếc xe tải nên không thể tìm người chịu trách nhiệm. Có người đi ngang qua tốt bụng đưa Viên Sĩ Thịnh vào viện, cấp cứu một ngày một đêm mới thoát khỏi nguy hiểm, rồi từ từ bình phục.
Thân thể của Viên Sĩ Thịnh hoàn toàn khỏe mạnh nhưng đầu óc lại có vấn đề, bắt đầu trở nên giống đứa nhỏ 3, 4 tuổi, suốt ngày chỉ biết hai việc: ăn và chơi. Một khi có chuyện gì không thuận ý hắn, hắn nằm ăn vạ tại chỗ, khóc lớn, đôi khi còn có thể lăn lộn trên đất, hỗn láo không thể tả. Khi đó, Bạch Vi cảm thấy như bầu trời sụp đổ nhưng vẫn còn cảm tình với Viên Sĩ Thịnh nên mỗi ngày vẫn chăm sóc hắn cẩn thận, chờ mong hắn một ngày nào đó sẽ trở lại như xưa, đáng tiếc ngày ấy không có, hoàn toàn không có.
Hai năm cô đợi chờ cũng là lúc cô nhận được tin phân xưởng đóng cửa, mất việc, thất nghiệp, trong nhà không còn tiền dự trữ, cô chỉ có thể ở nhà làm vài món đồ lặt vặt đem bán, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, chồng thì không có dấu hiệu khôi phục, càng ngày lại càng hỗn, mỗi ngày chơi bời phá phách còn phá cửa sổ nhà người ta, ăn trộm đồ ven đường. Gần như mỗi ngày đều có người mang Viên Sĩ Thịnh đến nhà Bạch Vi đòi tiền.
Tiền, tiền, tiền, cô sao có thể còn tiền nữa, dần dầm cô bán hết các đồ đạc trong nhà, ngày nào cô cũng nói chuyện với Viên Sĩ Thịnh, nhắc nhở hắn không được phá phách nhưng đối phương chẳng lọt tai câu nào, vẫn đi gây chuyện bên ngoài, đói bụng lại về tìm Bạch Vi đòi ăn, không cho ăn thịt thì lăn lộn dưới đất, khiến Bạch Vi chỉ có thể đi vay tiền xung quanh. Vừa trả nợ, vừa phải cho hắn ăn no, Bạch Vi ngày càng túng quẫn, mà Viên Sĩ Thịnh vẫn giống như trẻ 3 tuổi, mặc kệ Dương Bạch Vi nói như thế nào cũng không nghe, trái lại còn càng ngày càng ghét cô, ngoại trừ đúng giờ về ăn cơm, tối đúng giờ về nhà ngủ, thời gian còn lại không bao giờ thấy mặt.
Đại nạn của Dương Bạch Vi vẫn chưa kết thúc, một buổi chiều nọ, có một người đàn ông tên Tiền Vĩ đến nhà cô. Tiền Vĩ là bạn trung học của cô, khi xưa vẫn luôn thầm mến cô nhưng không tìm được cơ hội tiếp cận, sau bởi vì Dương Bạch Vi nghèo túng đến mượn tiền hắn, hắn không nói hai lời liền cho cô mượn.
Hôm đó, vợ hắn mắng chửi, bắt hắn đến nhà Dương Bạch Vi đòi tiền nhưng Dương Bạch Vi nào có tiền trả lại cho hắn ngay, đành phải xin hắn thư thả hai ngày, cô nhất định sẽ trả đủ.
Nhìn Dương Bạch Vi hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ yếu đuối động lòng người, cơ thể Tiền Vĩ dâng lên một cỗ lửa nóng. Hắn ôm cổ Dương Bạch Vi, nói cô không trả tiền cũng được, chỉ cần ngủ với hắn một lần.
Hắn đè chặt Dương Bạch Vi lại, không cho cô giãy dụa, vừa sờ loạn vừa đe dọa, vay tiền hắn không trả thì phải thỏa mãn hắn.
Trong khi Dương Bạch Vi bị cưỡng gian thì chồng cô đang chơi đùa vui vẻ với một đám đầu đường xó chợ, hoàn toàn không biết vợ mình đang gặp phải bi kịch gì. Tiền Vĩ đi rồi, Dương Bạch Vi điên cuồng tắm rửa, chà xát mạnh như muốn lột một lớp da, cuối cùng, cô chỉ có thể cắn răng khóc to, buồn cười ngày đó chồng cô còn cãi nhau với cô vì cô không cho hắn ăn thịt.
Cô ngồi thần người trong một căn phòng trống, cảm thấy mình thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, nhìn Viên Sĩ Thịnh điên điên khùng khùng lại nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc trước đây, cô lại nhịn xuống. Chuyện này không thể lộ ra ngoài, nếu để mọi người biết, cô chắc chắn không sống nổi.
Không ngờ buổi tối một tháng sau, Tiền Vĩ lại tới nữa, còn dẫn theo hai tên đàn ông khác, đều là kẻ dâm đãng có tiếng ở trấn trên, một tên còn mang theo 800 đồng, nói với Dương Bạch Vi rằng đám gái gọi kia một lần chỉ cần 300, cho cô hẳn 800 là cô đã rất lời. Tối đó bất luận Bạch Vi cầu xin như thế nào, bọn họ đều không buông tha cô, một lần lại một lần, thời điểm bọn họ đi còn đặt 2400 đồng vào gối của Bạch Vi trấn an cô rằng, đàn ông nào chả như vậy, cô phải mau thừa dịp còn trẻ mà kiếm tiền, cô không có bản lĩnh gì thì chỉ có làm nghề này, đâu thể đi vay tiền không trả mãi được, ít nhất bây giờ cô còn có thể tự lực cánh sinh.
Nghe xong, Bạch Vi bàng hoàng. Cả đêm cô nằm trên giường rơi lệ, khóc đến mức trơ lỳ cả mắt, ngây ngốc nhìn ngoài trời, đã sáng, cũng không biết cô nghĩ gì. Ngày hôm sau, Viên Sĩ Thịnh chơi chán về nhà đòi cô ăn thịt, cô nhất thời khóc nấc lên, đánh hắn, đó là lần đầu tiên cô đánh Viên Sĩ Thịnh, đánh đến mức hắn không còn chỗ trốn, cuối cùng hắn đẩy mạnh cô, chạy ra ngoài, ước chừng ba ngày sau mới trở về.
Tiền Vĩ thấy Bạch Vi không dám đường hoàng đi ra ngoài lại càng táo tợn hơn mà Viên Sĩ Thịnh ngốc nghếch vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến, mỗi ngày Dương Bạch Vi sống như một cái xác không hồn, không chút sức sống.
Ngày qua ngày vậy mà cũng hết một năm, đột nhiên một ngày bệnh tình của Viên Sĩ Thịnh có chuyển biến tốt, hắn trở lại giống trước kia như đúc, Dương Bạch Vi còn chưa kịp cao hứng thì Viên Sĩ Thịnh đã đẩy nàng xuống vực sâu.
"Cô không phải là Bạch Vi của tôi, Bạch Vi sẽ không bao giờ làm những chuyện dơ bẩn như thế. Chúng ta ly hôn đi!"
Ly hôn, ly hôn, Dương Bạch Vi sắp điên rồi, cô chăm sóc chồng ngốc suốt 4 năm, đổi lại kết quả này sao? Cô không có bất cứ thứ gì, giờ đến chồng cũng đòi ly hôn. Nếu không bởi vì hắn, sao cô có thể sống khổ sở như thế? Nếu không bởi vì hắn, sao cô có thể bị đám súc sinh kia nhúng chàm, hiện tại thì hay rồi, một câu ly hôn phủi sạch mọi công sức của cô!
Dương Bạch Vi có chết cũng không buông tay, cô chỉ còn có Viên Sĩ Thịnh, cô không thể ly hôn được.
Đi theo hắn, Dương Bạch Vi phát hiện Viên Sĩ Thịnh có người phụ nữ khác bên ngoài, cô ta tên Nguyễn Thanh Thanh, là phụ nữ đã ly hôn và có một đứa con. Viên Sĩ Thịnh cùng một chỗ với cô ta giống như một nhà ba người, dường như không hề ngại Nguyễn Thanh Thanh đã từng kết hôn, hắn đối xử với cô ta vô cùng tốt. Những hạnh phúc này trước đây chỉ có Dương Bạch Vi được hưởng thụ, bây giờ tất cả là của người khác.
Lúc này Dương Bạch Vi mới biết Thanh Thanh hắn trước đây hay gọi không phải đứa nhỏ mà hắn chơi mà chính là cô ta. Chuyện xưa của cô ta Bạch Vi từng nghe nói qua, chồng là tên vũ phu, không những suốt ngày đánh đập vợ con mà còn có cả vợ bé bên ngoài. Đột nhiên có một ngày người phụ nữ kia tỉnh ngộ, ly hôn, một mình nuôi đứa nhỏ, bắt đầu buôn bán, đầu tiên là quần áo, sau bán thêm rau quả, công việc làm ăn ngày càng thuận lợi, trở thành truyền kì của trấn.
Dương Bạch Vi không ngờ Viên Sĩ Thịnh sẽ quen biết cô ta, đối phương rõ ràng biết Viên Sĩ Thịnh đã có vợ lại vẫn nguyện ý ở một chỗ với hắn, loại hành vi này đâu khác gì với tiểu tam trước đây câu dẫn chồng cô ta?
Biết được tin tức này, Dương Bạch Vi đến cửa hàng của cô ta cãi nhau khiến Nguyễn Thanh Thanh hoàn toàn mất mặt, Viên Sĩ Thịnh càng thêm chán ghét cô, không chỉ quát cô cút mà còn mắng cô không biết xấu hổ nói xấu Thanh Thanh, những chuyện ghê tởm cô làm hắn không truy cứu đã là nhân từ lớn nhất.
Náo loạn một ngày, chuyện của Dương Bạch Vi và Viên Sĩ Thịnh truyền khắp trấn nhỏ, Dương Bạch Vi biết chắc chắn Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh giở trò quỷ, không có chứng cứ nhưng vẫn lan truyền tin đồn thất thiệt về cô, vốn những người bênh vực cô đều chuyển hết sang bên Nguyễn Thanh Thanh, còn cảm thán khó trách Viên Sĩ Thịnh chọn một phụ nữ hai lần kết hôn. Thì ra Dương Bạch Vi vì kiếm tiền mà làm những chuyện đáng xấu hổ!
Vợ của mấy tên súc sinh chà đạp cô còn đến nhà lột hết quần áo của cô, đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, nói cô là loại đàn bà lăng loàn, câu dẫn chồng người khác, bảo sao gần một năm nay tiền trong nhà họ luôn thiếu hụt, thì ra đều đưa hết cho đồ đê tiện này. Họ còn đe dọa cô đừng để họ thấy mặt, gặp một lần sẽ đánh một lần.
Ly hôn đã xong, thanh danh cũng không có, Dương Bạch Vi chui rúc trong nhà tự gặm nhấm nỗi đau, thật sự cô không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, vì sao phải chịu dày vò như thế? Cô không thể nhịn thêm nữa, cuộc sống của cô đã chấm hết, còn không bằng chết đi, vì vậy một đêm tối, Dương Bạch Vi ra đi trong cô đơn.
Sau khi Dương Bạch Vi mất rồi, Viên Sĩ Thịnh liền kết hôn với Nguyễn Thanh Thanh, sự nghiệp ngày càng phát triển, hai người lại còn cùng nhau trả thù chồng trước của cô ta. Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, không ai còn nhớ tới Bạch Vi.
Beta: Ngạn Tịnh
Lại tỉnh lại, đập vào mắt Bạch Vi là khuôn mặt to như heo dọa cô suýt nhảy dựng.
"Bạch Vi, Bạch Vi, mau tỉnh lại! Ta đói bụng, ta thích thịt, ta muốn ăn thịt!" Một người đàn ông cao to thấy Bạch Vi tỉnh dậy liền vui vẻ lôi kéo cổ tay cô, bộ dạng giống như muốn làm nũng.
Bạch Vi nghi ngờ nhìn hắn, cũng không đáp lại, người nọ lại lôi kéo tay cô mạnh hơn nữa: "Ta muốn ăn thịt, Đại Bảo đói bụng muốn ăn thịt, mau cho ta ăn thịt!"
Bạch Vi cảm giác cổ tay tê rần, cô rút mạnh tay về, người đàn ông này có vẻ không bình thường, đáng tiếc, có hắn ở đây cô không có cách nào tiếp nhận kịch tình, căn bản không biết tên ngốc này có quan hệ gì với nguyên chủ.
"Oa..." Thấy Bạch Vi không giống như bình thường đi nướng thịt cho mình ăn, tên ngốc khóc to lên: "Ta đi tìm Thanh Thanh, nói cho Thanh Thanh biết cô không cho ta ăn thịt! Oa..." Nói xong, người đàn ông liền đẩy cửa phòng, chạy ra ngoài.
Người đàn ông đi rồi, Bạch Vi mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn xung quanh, hiện cô đang ở trong một căn phòng rộng khoảng 80m2, trong phòng ngoại trừ một cái tủ quần áo với lớp sơn cũ thì không còn gì khác. Trên người cô đang đắp một chiếc chăn, nhìn hoa văn có vẻ là thời đại những năm tám mươi.
Xuống giường, đóng cửa, Bạch Vi lúc này mới tĩnh tâm tiếp nhận kịch tình. Quả nhiên cô đoán không sai, bối cảnh của nhiệm vụ là năm 80.
Ở thế giới này, cô tên là Dương Bạch Vi, sinh ra và lớn lên ở trấn Lâm Hải, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hồi còn đi học là người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh. Tốt nghiệp xong, cô vào làm việc cho một phân xưởng về đồ uống, ở trấn nhỏ này, phân xưởng đó cực kỳ nổi tiếng.
Khi đó, những người đàn ông theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, chọn đi chọn lại, cuối cùng cô lựa chọn người đàn ông tên Viên Sĩ Thịnh. Viên Sĩ Thịnh vốn là công chức nhà nước nhưng từ cải cách năm 80, kinh doanh tư nhân ngày càng phát triển, Viên Sĩ Thịnh suy nghĩ kĩ càng, quyết định nghỉ việc, xuống trấn nhỏ nơi Dương Bạch Vi sống để lập nghiệp, bắt đầu nhập lậu một số hàng hóa như quần áo, đồ tiêu dùng. Ở thời đó, chỉ cần lá gan của anh đủ lớn, rất dễ dàng làm giàu, mà Viên Sĩ Thịnh đúng là loại người này, tuổi trẻ nhiệt huyết, không gì là không dám làm. Những năm ấy, xe máy xem như là vật phẩm xa xỉ, Viên Sĩ Thịnh lại thường xuyên đi xe máy đến đón Bạch Vi tan tầm ở phân xưởng khiến mọi người trong trấn hâm mộ không ngớt.
Mọi chuyện xui xẻo tiếp theo cũng bắt đầu từ chiếc xe máy này, một buổi tối mưa to, Viên Sĩ Thịnh lái xe ra ngoài làm việc, bởi vì gặp khúc cua không thấy rõ đường, va chạm với một chiếc xe tải lớn. Sau vụ tai nạn, xe tải bỏ chạy, thời đó không có camera giám sát, cũng không ai nhìn rõ chiếc xe tải nên không thể tìm người chịu trách nhiệm. Có người đi ngang qua tốt bụng đưa Viên Sĩ Thịnh vào viện, cấp cứu một ngày một đêm mới thoát khỏi nguy hiểm, rồi từ từ bình phục.
Thân thể của Viên Sĩ Thịnh hoàn toàn khỏe mạnh nhưng đầu óc lại có vấn đề, bắt đầu trở nên giống đứa nhỏ 3, 4 tuổi, suốt ngày chỉ biết hai việc: ăn và chơi. Một khi có chuyện gì không thuận ý hắn, hắn nằm ăn vạ tại chỗ, khóc lớn, đôi khi còn có thể lăn lộn trên đất, hỗn láo không thể tả. Khi đó, Bạch Vi cảm thấy như bầu trời sụp đổ nhưng vẫn còn cảm tình với Viên Sĩ Thịnh nên mỗi ngày vẫn chăm sóc hắn cẩn thận, chờ mong hắn một ngày nào đó sẽ trở lại như xưa, đáng tiếc ngày ấy không có, hoàn toàn không có.
Hai năm cô đợi chờ cũng là lúc cô nhận được tin phân xưởng đóng cửa, mất việc, thất nghiệp, trong nhà không còn tiền dự trữ, cô chỉ có thể ở nhà làm vài món đồ lặt vặt đem bán, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, chồng thì không có dấu hiệu khôi phục, càng ngày lại càng hỗn, mỗi ngày chơi bời phá phách còn phá cửa sổ nhà người ta, ăn trộm đồ ven đường. Gần như mỗi ngày đều có người mang Viên Sĩ Thịnh đến nhà Bạch Vi đòi tiền.
Tiền, tiền, tiền, cô sao có thể còn tiền nữa, dần dầm cô bán hết các đồ đạc trong nhà, ngày nào cô cũng nói chuyện với Viên Sĩ Thịnh, nhắc nhở hắn không được phá phách nhưng đối phương chẳng lọt tai câu nào, vẫn đi gây chuyện bên ngoài, đói bụng lại về tìm Bạch Vi đòi ăn, không cho ăn thịt thì lăn lộn dưới đất, khiến Bạch Vi chỉ có thể đi vay tiền xung quanh. Vừa trả nợ, vừa phải cho hắn ăn no, Bạch Vi ngày càng túng quẫn, mà Viên Sĩ Thịnh vẫn giống như trẻ 3 tuổi, mặc kệ Dương Bạch Vi nói như thế nào cũng không nghe, trái lại còn càng ngày càng ghét cô, ngoại trừ đúng giờ về ăn cơm, tối đúng giờ về nhà ngủ, thời gian còn lại không bao giờ thấy mặt.
Đại nạn của Dương Bạch Vi vẫn chưa kết thúc, một buổi chiều nọ, có một người đàn ông tên Tiền Vĩ đến nhà cô. Tiền Vĩ là bạn trung học của cô, khi xưa vẫn luôn thầm mến cô nhưng không tìm được cơ hội tiếp cận, sau bởi vì Dương Bạch Vi nghèo túng đến mượn tiền hắn, hắn không nói hai lời liền cho cô mượn.
Hôm đó, vợ hắn mắng chửi, bắt hắn đến nhà Dương Bạch Vi đòi tiền nhưng Dương Bạch Vi nào có tiền trả lại cho hắn ngay, đành phải xin hắn thư thả hai ngày, cô nhất định sẽ trả đủ.
Nhìn Dương Bạch Vi hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ yếu đuối động lòng người, cơ thể Tiền Vĩ dâng lên một cỗ lửa nóng. Hắn ôm cổ Dương Bạch Vi, nói cô không trả tiền cũng được, chỉ cần ngủ với hắn một lần.
Hắn đè chặt Dương Bạch Vi lại, không cho cô giãy dụa, vừa sờ loạn vừa đe dọa, vay tiền hắn không trả thì phải thỏa mãn hắn.
Trong khi Dương Bạch Vi bị cưỡng gian thì chồng cô đang chơi đùa vui vẻ với một đám đầu đường xó chợ, hoàn toàn không biết vợ mình đang gặp phải bi kịch gì. Tiền Vĩ đi rồi, Dương Bạch Vi điên cuồng tắm rửa, chà xát mạnh như muốn lột một lớp da, cuối cùng, cô chỉ có thể cắn răng khóc to, buồn cười ngày đó chồng cô còn cãi nhau với cô vì cô không cho hắn ăn thịt.
Cô ngồi thần người trong một căn phòng trống, cảm thấy mình thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, nhìn Viên Sĩ Thịnh điên điên khùng khùng lại nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc trước đây, cô lại nhịn xuống. Chuyện này không thể lộ ra ngoài, nếu để mọi người biết, cô chắc chắn không sống nổi.
Không ngờ buổi tối một tháng sau, Tiền Vĩ lại tới nữa, còn dẫn theo hai tên đàn ông khác, đều là kẻ dâm đãng có tiếng ở trấn trên, một tên còn mang theo 800 đồng, nói với Dương Bạch Vi rằng đám gái gọi kia một lần chỉ cần 300, cho cô hẳn 800 là cô đã rất lời. Tối đó bất luận Bạch Vi cầu xin như thế nào, bọn họ đều không buông tha cô, một lần lại một lần, thời điểm bọn họ đi còn đặt 2400 đồng vào gối của Bạch Vi trấn an cô rằng, đàn ông nào chả như vậy, cô phải mau thừa dịp còn trẻ mà kiếm tiền, cô không có bản lĩnh gì thì chỉ có làm nghề này, đâu thể đi vay tiền không trả mãi được, ít nhất bây giờ cô còn có thể tự lực cánh sinh.
Nghe xong, Bạch Vi bàng hoàng. Cả đêm cô nằm trên giường rơi lệ, khóc đến mức trơ lỳ cả mắt, ngây ngốc nhìn ngoài trời, đã sáng, cũng không biết cô nghĩ gì. Ngày hôm sau, Viên Sĩ Thịnh chơi chán về nhà đòi cô ăn thịt, cô nhất thời khóc nấc lên, đánh hắn, đó là lần đầu tiên cô đánh Viên Sĩ Thịnh, đánh đến mức hắn không còn chỗ trốn, cuối cùng hắn đẩy mạnh cô, chạy ra ngoài, ước chừng ba ngày sau mới trở về.
Tiền Vĩ thấy Bạch Vi không dám đường hoàng đi ra ngoài lại càng táo tợn hơn mà Viên Sĩ Thịnh ngốc nghếch vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến, mỗi ngày Dương Bạch Vi sống như một cái xác không hồn, không chút sức sống.
Ngày qua ngày vậy mà cũng hết một năm, đột nhiên một ngày bệnh tình của Viên Sĩ Thịnh có chuyển biến tốt, hắn trở lại giống trước kia như đúc, Dương Bạch Vi còn chưa kịp cao hứng thì Viên Sĩ Thịnh đã đẩy nàng xuống vực sâu.
"Cô không phải là Bạch Vi của tôi, Bạch Vi sẽ không bao giờ làm những chuyện dơ bẩn như thế. Chúng ta ly hôn đi!"
Ly hôn, ly hôn, Dương Bạch Vi sắp điên rồi, cô chăm sóc chồng ngốc suốt 4 năm, đổi lại kết quả này sao? Cô không có bất cứ thứ gì, giờ đến chồng cũng đòi ly hôn. Nếu không bởi vì hắn, sao cô có thể sống khổ sở như thế? Nếu không bởi vì hắn, sao cô có thể bị đám súc sinh kia nhúng chàm, hiện tại thì hay rồi, một câu ly hôn phủi sạch mọi công sức của cô!
Dương Bạch Vi có chết cũng không buông tay, cô chỉ còn có Viên Sĩ Thịnh, cô không thể ly hôn được.
Đi theo hắn, Dương Bạch Vi phát hiện Viên Sĩ Thịnh có người phụ nữ khác bên ngoài, cô ta tên Nguyễn Thanh Thanh, là phụ nữ đã ly hôn và có một đứa con. Viên Sĩ Thịnh cùng một chỗ với cô ta giống như một nhà ba người, dường như không hề ngại Nguyễn Thanh Thanh đã từng kết hôn, hắn đối xử với cô ta vô cùng tốt. Những hạnh phúc này trước đây chỉ có Dương Bạch Vi được hưởng thụ, bây giờ tất cả là của người khác.
Lúc này Dương Bạch Vi mới biết Thanh Thanh hắn trước đây hay gọi không phải đứa nhỏ mà hắn chơi mà chính là cô ta. Chuyện xưa của cô ta Bạch Vi từng nghe nói qua, chồng là tên vũ phu, không những suốt ngày đánh đập vợ con mà còn có cả vợ bé bên ngoài. Đột nhiên có một ngày người phụ nữ kia tỉnh ngộ, ly hôn, một mình nuôi đứa nhỏ, bắt đầu buôn bán, đầu tiên là quần áo, sau bán thêm rau quả, công việc làm ăn ngày càng thuận lợi, trở thành truyền kì của trấn.
Dương Bạch Vi không ngờ Viên Sĩ Thịnh sẽ quen biết cô ta, đối phương rõ ràng biết Viên Sĩ Thịnh đã có vợ lại vẫn nguyện ý ở một chỗ với hắn, loại hành vi này đâu khác gì với tiểu tam trước đây câu dẫn chồng cô ta?
Biết được tin tức này, Dương Bạch Vi đến cửa hàng của cô ta cãi nhau khiến Nguyễn Thanh Thanh hoàn toàn mất mặt, Viên Sĩ Thịnh càng thêm chán ghét cô, không chỉ quát cô cút mà còn mắng cô không biết xấu hổ nói xấu Thanh Thanh, những chuyện ghê tởm cô làm hắn không truy cứu đã là nhân từ lớn nhất.
Náo loạn một ngày, chuyện của Dương Bạch Vi và Viên Sĩ Thịnh truyền khắp trấn nhỏ, Dương Bạch Vi biết chắc chắn Viên Sĩ Thịnh và Nguyễn Thanh Thanh giở trò quỷ, không có chứng cứ nhưng vẫn lan truyền tin đồn thất thiệt về cô, vốn những người bênh vực cô đều chuyển hết sang bên Nguyễn Thanh Thanh, còn cảm thán khó trách Viên Sĩ Thịnh chọn một phụ nữ hai lần kết hôn. Thì ra Dương Bạch Vi vì kiếm tiền mà làm những chuyện đáng xấu hổ!
Vợ của mấy tên súc sinh chà đạp cô còn đến nhà lột hết quần áo của cô, đánh cô một trận thừa sống thiếu chết, nói cô là loại đàn bà lăng loàn, câu dẫn chồng người khác, bảo sao gần một năm nay tiền trong nhà họ luôn thiếu hụt, thì ra đều đưa hết cho đồ đê tiện này. Họ còn đe dọa cô đừng để họ thấy mặt, gặp một lần sẽ đánh một lần.
Ly hôn đã xong, thanh danh cũng không có, Dương Bạch Vi chui rúc trong nhà tự gặm nhấm nỗi đau, thật sự cô không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, vì sao phải chịu dày vò như thế? Cô không thể nhịn thêm nữa, cuộc sống của cô đã chấm hết, còn không bằng chết đi, vì vậy một đêm tối, Dương Bạch Vi ra đi trong cô đơn.
Sau khi Dương Bạch Vi mất rồi, Viên Sĩ Thịnh liền kết hôn với Nguyễn Thanh Thanh, sự nghiệp ngày càng phát triển, hai người lại còn cùng nhau trả thù chồng trước của cô ta. Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, không ai còn nhớ tới Bạch Vi.
Tác giả :
Đường Mật