Nhiệm Vụ Bất Khả Thi
Chương 50
Cứ thế bị dòng nước cuốn đến hạ lưu sông, Sở Hồng Hà xuất hiện không khiến cô ngạc nhiên.
Cô ngồi dưới nước sâu khoảng hai mét, dòng nước tự động nâng cô lên. Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt quá mức mỹ lệ kia, muốn từ trong đôi mắt đào hoa đó tìm ra ý đồ của anh, thầm nghĩ xem nên đối phó với người đàn ông này như thế nào.
Sở Hồng Hà cũng đánh giá lại Nguyệt Linh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không giống người thường, rồi hạ tầm mắt nhìn xuống cơ thể của cô, đôi mắt đào hoa càng thêm thâm trầm, làn da trắng như tuyết của cô có dấu vết bị người yêu thương qua, anh không hiểu sao lại cười, nụ cười này vậy mà không khiến tà khí của anh dịu đi, còn tăng lên khiến người run sợ. Anh cứ thế nhìn chằm chằm cô rồi cười như không cười, không nhanh không chậm cởi cúc áo, cởi quần áo một cách có trật tự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh cau mày, lạnh lùng nói: “Sở Hồng Hà, anh định làm gì?”
Sở Hồng Hà hơi dừng động tác, nhìn chằm chằm vào cặp mắt phượng ẩn chứa lo lắng cùng sợ hãi, ác ý châm chọc: “Làm chuyện mà mỗi người đàn ông nhìn thấy em đều muốn làm.”
Nguyệt Linh căng thẳng trong lòng, bất giác cắn chặt môi dưới. Đây là sự thật cô không muốn thừa nhận, lại không thể phản kháng. Cô sớm đã mất đi sự trong trắng, giờ cố gắng bảo vệ, chỉ vì đấy là điểm mấu chốt của cô. Cô hít một hơi thật sâu, ổn định lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, nói: “Sở Hồng Hà, tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh cứ phải đối xử với tôi như vậy sao?”
Sở Hồng Hà tùy ý ném quần lót lên bờ, thoải mái hào phóng để lộ ra thân hình gầy ốm trắng nõn của bản thân. Anh giống như ma cà rồng, không cường tráng như người sói, làn da trắng đến mức như chưa từng tắm nắng, nhưng cơ xương rõ rệt, cơ bắp rắn chắc, mỗi cử động đều bộc lộ hơi thở mạnh mẽ của giống đực.
Nghe câu hỏi của Nguyệt Linh, ánh mắt anh chuyển tối, dời sang nơi đẫy đà thấp thoáng ẩn hiện dưới cánh tay cô——
Cảm giác được tầm mắt anh, Nguyệt Linh hét lên: “Sở Hồng Hà!”
Anh mỉm cười, rồi bất ngờ nhảy xuống nước, bùm, giọt nước văng tung tóe. Nguyệt Linh nheo mắt lại, quay đầu, tránh đi những giọt nước bắn loạn, sau đó cô cảm thấy cơ thể mình ấm lên, bị anh ôm chặt vào trong lòng ngực, một đôi tay mảnh mai hơi nữ tính nắm lấy cánh tay cô, kéo ra, khiến nơi tròn trịa không còn vật che chắn ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này máu cô bị trì trệ, sức lực cũng không dùng được.
Sở Hồng Hà ôm lấy cô từ phía sau, kẹp hai tay cô vào trong ngực, tránh cho cô cản trở động tác của mình. Ngay sau đó, hai tay anh sờ lên bầu ngực trắng nõn, không kiêng dè gì mà xoa bóp.
Nơi mềm mại, co dãn đàn hồi này, đã lâu lắm rồi, giờ vừa chạm vào, đã khiến anh cực kỳ thỏa mãn, không cầm lòng được mà thở dài một hơi.
Hơi thở nam tính nóng bỏng phả lên vai và cổ cô, hơn nữa bộ ngực còn không ngừng bị xoa nắn, nơi dưới chợt trở nên ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm dâng lên dục vọng. Cô cắn răng, muốn kìm nén cảm giác hiện tại. Nhưng thân hình nam tính đang ôm cô, kề sát lưng cô kia, không có phút nào là không dụ dỗ cô.
Sở Hồng Hà cúi đầu, hôn lên cổ mảnh khảnh, ngậm mút lấy làn da của cô từ nhẹ đến nặng. Cảm giác này khiến cả người Nguyệt Linh cứng đờ. Thấy phản ứng của cô, Sở Hồng Hà khẽ cười, không biết là vui hay giận, thở dài: “Xa cách hai năm, em càng nhạy cảm hơn.”
Nguyệt Linh hít một hơi sâu, cố gắng để nói thật trôi chảy: “Sở Hồng Hà, nghe tôi nói đây, tôi và anh... Ưmm!” Anh bất ngờ nắm lấy núm hồng của cô mà vân vê, dùng lực mạnh có thể nói là hung ác niết đỉnh hồng. Người Nguyệt Linh run run như bị điện giật, hơi thở cũng không kiểm soát được mà thở dốc.
Sở Hồng Hà xoay cô về hướng mình, nhìn vẻ mặt cô vừa đau vừa thoải mái nhiễm đầy tình dục, anh cười một tiếng khàn giọng nói: “Tôi nghe đây, em nói đi.”
Đôi mắt khép hờ của Nguyệt Linh khẽ mở, đôi môi đỏ mọng chuẩn bị mấp máy, bàn tay to đang ôm ngực trái của cô đột nhiên rời ra, đi thẳng xuống dưới, chen vào giữa hai chân cô, chọc vào đóa hoa kiều diễm!
Cô rên rỉ! Đôi mắt cô vô thức nhắm lại, trước khi mở ra lần nữa thì một hơi thở mạnh mẽ bá đạo nam tính phả vào mặt. Sở Hồng Hà phủ lên môi cô, hôn một cách hung hăng, đầu lưỡi đẩy ra cánh môi cô, công thành đoạt đất tiến vào.
Còn ngón tay đang ở giữa hai chân cô đang không ngừng thăm dò đi vào bên trong, nghiền nát vách tường thịt mềm mại, thấy cô không hề khó chịu, ngón tay chọc vào rút ra liền trở nên thô bạo, đâm khiến cô nước chảy giàn giụa.
“Hic...” Buông ra!
Nguyệt Linh nôn nóng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi anh. Cô thật sự không muốn lại đối mặt với hố sâu dục vọng này, cô sợ, sẽ có một ngày nào đó trong tương lai bản thân bị sa đọa, trở thành một người không biết xấu hổ, ai cũng có thể nhận làm chồng.
Sở Hồng Hà triền miên mút lấy cánh môi cô, không cho cô rời đi. Đồng thời anh thu hồi bàn tay đang xoa nắn ngực bên phải của cô, nâng đùi cô lên, khiến chân cô quấn lên eo anh.
Nguyệt Linh biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô không thể ngăn cản. Cô vừa lo lắng vừa bi thương, cơ thể mẫn cảm càng ngày càng hưng phấn. Tiểu huyệt không không ngừng phun ra mật ngọt, vách tường bên trong vô thức siết chặt như là muốn giữ lại ngón tay Sở Hồng Hà vì đang định rời đi.
Cuối cùng Sở Hồng Hà cũng buông tha môi Nguyệt Linh, anh thở gấp cười cợt: “Cơ thể dâm đãng này của em đã hầu hạ bao người đàn ông, hả?” Ngay khi nói xong, anh lại phủ lên môi cô, lấp kín nơi phát ra tiếng, dường như không muốn nghe câu trả lời. Anh dùng tay mở ra hai chân cô, nâng mông cô lên, đối diện với phần hông anh. Anh triền miên quấn quýt lưỡi cô, đẩy hông, một côn th*t vừa sưng vừa to đâm thẳng vào tiểu huyệt ướt át!
Anh nắm lấy eo cô, hôn cô thật sâu, đâm chọc cô một cách mãnh liệt.
côn th*t như cái chày giã vào nát hoa huy*t, mỗi một lần đều đâm thẳng chạm vào sâu bên trong hoa tâm, khiến toàn thân cô bủn rủn, tê dại. Dòng nước xung quanh không những không phải lực cản, mà còn là trợ lực, phối hợp động tác Sở Hồng Hà, ấn cô xuống phía dưới, rồi lại nâng lên.
Không bao lâu sau, cô liền trở nên mơ màng, không còn tỉnh táo, giờ phút này cô chỉ khát vọng người đàn ông làm nhanh hơn, ra sức đâm cô, để cây gậy thô to bắn tinh trong người cô, lấp đầy tiểu huyệt bằng tinh dịch nóng bỏng, đưa cô lên đỉnh sung sướng!
Không biết từ khi nào, Sở Hồng Hà buông lỏng cánh môi cô ra, vùi đầu vào cổ cô. Cô bất giác rên rỉ: “A ah… Sướng… Còn muốn... Còn muốn...”
Sở Hồng Hà gầm nhẹ một tiếng, bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên thả ra. côn th*t đâm sâu vào trong hoa huy*t, tinh dịch nóng bỏng phun ra, rót đầy vào trong tử cung, hai người đồng thời nhắm mắt lại, đắm chìm trong giây phút sung sướng thoải mái không miêu tả được này.
Tuy nhiên, ngay sau đó, những cảm xúc hoàn toàn khác nhau tràn ngập trong trái tim hai người.
Sở Hồng Hà thỏa mãn ôm lấy cô, gục đầu trên vai cô, thì thầm bên tai: “Sau này, em cứ yên phận ở bên tôi, tôi chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với em.” Những lời ác ý chế nhạo khi trước hoàn toàn biến mất.
Nghe được lời bảo đảm của anh, Nguyệt Linh càng thấy lòng nặng nề.
Ngày tháng như này bao giờ mới kết thúc?
Linh hồn trở nên mệt mỏi, dường như nó đã đến cực hạn, hai mắt tối sầm lại, không còn ý thức, cô không hề báo trước mà ngất đi.
Cô ngồi dưới nước sâu khoảng hai mét, dòng nước tự động nâng cô lên. Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt quá mức mỹ lệ kia, muốn từ trong đôi mắt đào hoa đó tìm ra ý đồ của anh, thầm nghĩ xem nên đối phó với người đàn ông này như thế nào.
Sở Hồng Hà cũng đánh giá lại Nguyệt Linh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không giống người thường, rồi hạ tầm mắt nhìn xuống cơ thể của cô, đôi mắt đào hoa càng thêm thâm trầm, làn da trắng như tuyết của cô có dấu vết bị người yêu thương qua, anh không hiểu sao lại cười, nụ cười này vậy mà không khiến tà khí của anh dịu đi, còn tăng lên khiến người run sợ. Anh cứ thế nhìn chằm chằm cô rồi cười như không cười, không nhanh không chậm cởi cúc áo, cởi quần áo một cách có trật tự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh cau mày, lạnh lùng nói: “Sở Hồng Hà, anh định làm gì?”
Sở Hồng Hà hơi dừng động tác, nhìn chằm chằm vào cặp mắt phượng ẩn chứa lo lắng cùng sợ hãi, ác ý châm chọc: “Làm chuyện mà mỗi người đàn ông nhìn thấy em đều muốn làm.”
Nguyệt Linh căng thẳng trong lòng, bất giác cắn chặt môi dưới. Đây là sự thật cô không muốn thừa nhận, lại không thể phản kháng. Cô sớm đã mất đi sự trong trắng, giờ cố gắng bảo vệ, chỉ vì đấy là điểm mấu chốt của cô. Cô hít một hơi thật sâu, ổn định lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, nói: “Sở Hồng Hà, tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh cứ phải đối xử với tôi như vậy sao?”
Sở Hồng Hà tùy ý ném quần lót lên bờ, thoải mái hào phóng để lộ ra thân hình gầy ốm trắng nõn của bản thân. Anh giống như ma cà rồng, không cường tráng như người sói, làn da trắng đến mức như chưa từng tắm nắng, nhưng cơ xương rõ rệt, cơ bắp rắn chắc, mỗi cử động đều bộc lộ hơi thở mạnh mẽ của giống đực.
Nghe câu hỏi của Nguyệt Linh, ánh mắt anh chuyển tối, dời sang nơi đẫy đà thấp thoáng ẩn hiện dưới cánh tay cô——
Cảm giác được tầm mắt anh, Nguyệt Linh hét lên: “Sở Hồng Hà!”
Anh mỉm cười, rồi bất ngờ nhảy xuống nước, bùm, giọt nước văng tung tóe. Nguyệt Linh nheo mắt lại, quay đầu, tránh đi những giọt nước bắn loạn, sau đó cô cảm thấy cơ thể mình ấm lên, bị anh ôm chặt vào trong lòng ngực, một đôi tay mảnh mai hơi nữ tính nắm lấy cánh tay cô, kéo ra, khiến nơi tròn trịa không còn vật che chắn ——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này máu cô bị trì trệ, sức lực cũng không dùng được.
Sở Hồng Hà ôm lấy cô từ phía sau, kẹp hai tay cô vào trong ngực, tránh cho cô cản trở động tác của mình. Ngay sau đó, hai tay anh sờ lên bầu ngực trắng nõn, không kiêng dè gì mà xoa bóp.
Nơi mềm mại, co dãn đàn hồi này, đã lâu lắm rồi, giờ vừa chạm vào, đã khiến anh cực kỳ thỏa mãn, không cầm lòng được mà thở dài một hơi.
Hơi thở nam tính nóng bỏng phả lên vai và cổ cô, hơn nữa bộ ngực còn không ngừng bị xoa nắn, nơi dưới chợt trở nên ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm dâng lên dục vọng. Cô cắn răng, muốn kìm nén cảm giác hiện tại. Nhưng thân hình nam tính đang ôm cô, kề sát lưng cô kia, không có phút nào là không dụ dỗ cô.
Sở Hồng Hà cúi đầu, hôn lên cổ mảnh khảnh, ngậm mút lấy làn da của cô từ nhẹ đến nặng. Cảm giác này khiến cả người Nguyệt Linh cứng đờ. Thấy phản ứng của cô, Sở Hồng Hà khẽ cười, không biết là vui hay giận, thở dài: “Xa cách hai năm, em càng nhạy cảm hơn.”
Nguyệt Linh hít một hơi sâu, cố gắng để nói thật trôi chảy: “Sở Hồng Hà, nghe tôi nói đây, tôi và anh... Ưmm!” Anh bất ngờ nắm lấy núm hồng của cô mà vân vê, dùng lực mạnh có thể nói là hung ác niết đỉnh hồng. Người Nguyệt Linh run run như bị điện giật, hơi thở cũng không kiểm soát được mà thở dốc.
Sở Hồng Hà xoay cô về hướng mình, nhìn vẻ mặt cô vừa đau vừa thoải mái nhiễm đầy tình dục, anh cười một tiếng khàn giọng nói: “Tôi nghe đây, em nói đi.”
Đôi mắt khép hờ của Nguyệt Linh khẽ mở, đôi môi đỏ mọng chuẩn bị mấp máy, bàn tay to đang ôm ngực trái của cô đột nhiên rời ra, đi thẳng xuống dưới, chen vào giữa hai chân cô, chọc vào đóa hoa kiều diễm!
Cô rên rỉ! Đôi mắt cô vô thức nhắm lại, trước khi mở ra lần nữa thì một hơi thở mạnh mẽ bá đạo nam tính phả vào mặt. Sở Hồng Hà phủ lên môi cô, hôn một cách hung hăng, đầu lưỡi đẩy ra cánh môi cô, công thành đoạt đất tiến vào.
Còn ngón tay đang ở giữa hai chân cô đang không ngừng thăm dò đi vào bên trong, nghiền nát vách tường thịt mềm mại, thấy cô không hề khó chịu, ngón tay chọc vào rút ra liền trở nên thô bạo, đâm khiến cô nước chảy giàn giụa.
“Hic...” Buông ra!
Nguyệt Linh nôn nóng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi anh. Cô thật sự không muốn lại đối mặt với hố sâu dục vọng này, cô sợ, sẽ có một ngày nào đó trong tương lai bản thân bị sa đọa, trở thành một người không biết xấu hổ, ai cũng có thể nhận làm chồng.
Sở Hồng Hà triền miên mút lấy cánh môi cô, không cho cô rời đi. Đồng thời anh thu hồi bàn tay đang xoa nắn ngực bên phải của cô, nâng đùi cô lên, khiến chân cô quấn lên eo anh.
Nguyệt Linh biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô không thể ngăn cản. Cô vừa lo lắng vừa bi thương, cơ thể mẫn cảm càng ngày càng hưng phấn. Tiểu huyệt không không ngừng phun ra mật ngọt, vách tường bên trong vô thức siết chặt như là muốn giữ lại ngón tay Sở Hồng Hà vì đang định rời đi.
Cuối cùng Sở Hồng Hà cũng buông tha môi Nguyệt Linh, anh thở gấp cười cợt: “Cơ thể dâm đãng này của em đã hầu hạ bao người đàn ông, hả?” Ngay khi nói xong, anh lại phủ lên môi cô, lấp kín nơi phát ra tiếng, dường như không muốn nghe câu trả lời. Anh dùng tay mở ra hai chân cô, nâng mông cô lên, đối diện với phần hông anh. Anh triền miên quấn quýt lưỡi cô, đẩy hông, một côn th*t vừa sưng vừa to đâm thẳng vào tiểu huyệt ướt át!
Anh nắm lấy eo cô, hôn cô thật sâu, đâm chọc cô một cách mãnh liệt.
côn th*t như cái chày giã vào nát hoa huy*t, mỗi một lần đều đâm thẳng chạm vào sâu bên trong hoa tâm, khiến toàn thân cô bủn rủn, tê dại. Dòng nước xung quanh không những không phải lực cản, mà còn là trợ lực, phối hợp động tác Sở Hồng Hà, ấn cô xuống phía dưới, rồi lại nâng lên.
Không bao lâu sau, cô liền trở nên mơ màng, không còn tỉnh táo, giờ phút này cô chỉ khát vọng người đàn ông làm nhanh hơn, ra sức đâm cô, để cây gậy thô to bắn tinh trong người cô, lấp đầy tiểu huyệt bằng tinh dịch nóng bỏng, đưa cô lên đỉnh sung sướng!
Không biết từ khi nào, Sở Hồng Hà buông lỏng cánh môi cô ra, vùi đầu vào cổ cô. Cô bất giác rên rỉ: “A ah… Sướng… Còn muốn... Còn muốn...”
Sở Hồng Hà gầm nhẹ một tiếng, bàn tay đang ôm eo cô đột nhiên thả ra. côn th*t đâm sâu vào trong hoa huy*t, tinh dịch nóng bỏng phun ra, rót đầy vào trong tử cung, hai người đồng thời nhắm mắt lại, đắm chìm trong giây phút sung sướng thoải mái không miêu tả được này.
Tuy nhiên, ngay sau đó, những cảm xúc hoàn toàn khác nhau tràn ngập trong trái tim hai người.
Sở Hồng Hà thỏa mãn ôm lấy cô, gục đầu trên vai cô, thì thầm bên tai: “Sau này, em cứ yên phận ở bên tôi, tôi chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với em.” Những lời ác ý chế nhạo khi trước hoàn toàn biến mất.
Nghe được lời bảo đảm của anh, Nguyệt Linh càng thấy lòng nặng nề.
Ngày tháng như này bao giờ mới kết thúc?
Linh hồn trở nên mệt mỏi, dường như nó đã đến cực hạn, hai mắt tối sầm lại, không còn ý thức, cô không hề báo trước mà ngất đi.
Tác giả :
AnneYang