Nhiễm Phải Pheromone Của Em
Chương 99
Lạc Hành Vân bị kéo lên ghế sau.
Trời đổ mưa, trên người cậu chỉ khoác duy nhất chiếc áo của bệnh viện, rất lạnh.
Rời khỏi bệnh viện, cảm giác khó chịu và choáng váng do kỳ phát tình mang đến ngày càng tăng lên.
Lòng bàn chân vì bị kéo lê nên xuất hiện nhiều vết trầy xước, cậu bị thô bạo đẩy vào một chiếc ghế ọp ẹp cũ nát, dây thừng siết chặt da thịt.
“Tỉnh tỉnh.” Gã đàn ông tát cậu một bạt tai thật mạnh: “Không được phép bất tỉnh.”
Đau đớn giúp Lạc Hành Vân tìm về chút lý trí nhỏ nhoi, cậu từ từ mở mắt. Trước mặt hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn, đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, con ngươi rất nhạt, sáng trong như hổ phách.
Ông ta rất giống cậu.
“Tôi sắp phân hoá…” Lạc Hành Vân cảm thấy trên mặt lành lạnh, không biết là do nước mắt hay do mưa: “Đau quá.”
Uông Huyền kiên nhẫn ngồi xuống, đeo một đôi găng tay da, vén tóc mái của cậu ra: “Ba đang tìm mẹ, con có biết mẹ đang ở đâu không?”
Lạc Hành Vân lắc đầu.
Cậu không biết.
Có biết cũng không nói.
“Các con đều đổi tên, đổi cả địa chỉ, ba không tìm được các con.” Một cơn đau truyền tới từ chân tóc, cha đang nắm tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu lên: “Đều do con, dấu hiệu của mẹ đã bị xóa sạch. Làm sai thì phải sửa, mau giúp ba tìm mẹ về đi.”
Lạc Hành Vân há miệng thở dốc: “Mẹ sẽ không về.”
“Con trai đã nghe qua định luật Sứ giả chưa?” Ông ta tiến gần lại, nắm đầu cậu, để cậu nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh.
Trời đổ mưa, xung quanh đen kịt. Cách đó không xa có một tấm biển quảng cáo lớn màu lam nhạt, bên trên là chữ “Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn” rất to, đập ngay vào mắt, rất dễ nhận biết.
Lạc Hành Vân nhớ ra, đây là bãi đỗ xe dưới chân Cửu Long Sơn, lần trước cậu và Bùi Diễn đã tới đây du lịch, nơi này chất đầy xe. Hiện giờ đã qua mùa cao điểm, xung quanh trống trải, vắng vẻ.
“Con từng tới đây rồi mà.” Cha cậu hôn lên phần da đầu bị kéo đến chảy máu của Lạc Hành Vân, liên tục thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên… Nhìn kỹ vào, cẩn thận vào, để mẹ con cũng thấy được, con trai, con làm được mà.”
Ngực Lạc Hành Vân rất đau: “… Bà ấy sẽ không tới đâu.”
Một đấm vung tới.
Cả người và ghế Lạc Hành Vân đang ngồi đều bật ngửa ra phía sau rồi lại bị thô bạo kéo về chỗ cũ.
Kẻ làm cha kia ngửi mùi hương của cậu rồi lùi ra xa: “Con có hương vị rất giống cô ấy, nhưng lại khiến người ta ghê tởm.”
“Mày vẫn đáng ghét như khi còn bé.”
“Trên đời sao lại có đứa trẻ đáng ghét như mày nhỉ?” Ông ta nói với vẻ mất hứng rồi lấy ra một con dao, dứt khoát cắt một đường trên tay Lạc Hành Vân.
Máu nhỏ xuống mặt đất.
Một giọt, hai giọt.
“Cô ấy không thể không tới đây được.” Uông Huyền vừa lòng nở nụ cười: “Nghiên cứu có nói, càng sắp chết, việc truyền tin càng mạnh.”
Giữa đêm mưa, Lạc Hành Vân ngồi trong bãi đỗ xe ngoài trời.
Cánh tay buông rũ, máu tươi chảy xuống, uốn lượn như hình tọa độ.
—
Đêm khuya, một người phụ nữ tóc ngắn cầm theo túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi cổng sân bay nội địa, lóng ngóng hỏi đường ra ga tàu điện ngầm từ sân bay.
“Ôi, cô mang nhiều đồ vậy ạ?” Nhân viên công tác đi tới, muốn giúp bà để đồ vào máy quét an ninh. (*)
(*) Máy quét an ninh:
Người phụ nữ có phần ngại ngần: “Đây đều là thuốc Đông y, có thể cho tôi mang qua luôn không, tôi sợ chúng bị nhiễm phóng xạ, lúc uống không tốt cho cơ thể.”
“Cái này không ảnh hưởng đâu cô, không sao đâu… Cô đến thăm người ốm sao?”
“Hai ngày nay con trai tôi sắp phân hoá, tôi muốn mang cho thằng bé ít thuốc bổ gia truyền.” Giọng người phụ nữ khàn khàn, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng.
Nhận ra sự lo lắng qua lời nói của người phụ nữ, nhân viên công tác chia sẻ: “Phân hoá à, không phải chuyện gì quá to tát đâu cô. Hồi đứa nhóc nhà cháu phân hóa, cháu cũng lo lắm, nhưng thật ra cũng chỉ đi vào ngủ một giấc là xong.”
Loading...
“Con cô 18 tuổi rồi.”
“Ấy, lớn vậy rồi sao?”
Vẻ tiếc nuối thoáng hiện trên gương mặt người phụ nữ: “Vốn cô còn cho rằng nó là một Beta.”
Nói chuyện một hồi, hành lý đã đi ra khỏi máy quét an ninh.
“Xong rồi.” Nhân viên công tác cẩn thận đỡ người phụ nữ: “Cô đi vào trong, qua máy soát vé. Cô muốn đi đâu ạ?”
“Là một bệnh viện… Trước cổng có cầu vượt, là cái ở gần quảng trường thành phố…” Người phụ nữ cố gắng miêu tả.
Nhân viên công tác nhiệt tình đáp: “À, đó là bệnh viện Số 1, nơi khám các vấn đề liên quan tới ABO tốt nhất thành phố. Cô đi từ đây, qua ba trạm là tới nơi.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ xách túi to túi nhỏ thuốc Đông y lên, vừa đi được vài bước về phía trước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu.
Nhân viên công tác thấy gương mặt bình tĩnh dịu dàng của bà đột nhiên trở nên tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy: “Đồng chí có thể báo cảnh sát giúp tôi không?”
Nhân viên công tác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy bà hiền lành nên nhấc điện thoại lên, bảo: “Cô nói đi ạ.”
“Chồng trước của tôi là một kẻ biến thái có giá trị Alpha cao, có vẻ như hắn đã bắt cóc con trai tôi tại… tại một quảng trường trống trải.” Bà như đang nhìn vào hư không, cố gắng miêu tả: “Bên phải là đường lên núi, bên trái là một tấm biển quảng cáo, trên đó viết Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn…”
Nhân viên công tác càng nghe càng nghẹn họng, ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt hạnh nhân dịu hiền của bà.
Đồng tử bên trong con ngươi (*) rất nhỏ, chỉ bé bằng đầu kim, lại không hề có tiêu cự.
(*) Nhìn đây để biết rõ hơn:
Một chiếc taxi xuất hiện bên ngoài bãi đỗ xe, tiếng động cơ ầm ầm vang rõ giữa đêm tối. Đèn xe đảo qua tấm biển quảng cáo, có người bước ra từ trong xe, bóng dáng hòa trong đêm tối.
Uông Huyền hưng phấn bật thẳng dậy: “Ninh Ninh.”
Lạc Hành Vân thống khổ cong người: “Đừng…”
Bóng đen bước gần tới, hình bóng một Alpha trẻ tuổi anh tuấn dần hiện ra dưới màn mưa. Quanh hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt, tay cầm gậy cao su, từng bước chân mang theo cơn cuồng nộ không thể khống chế.
Vẻ mừng rỡ điên cuồng trên mặt Uông Huyền biến mất, ông ta tiếc nuối thở dài: “Là cậu.”
Lạc Hành Vân run run như cảm nhận được, Bùi Diễn đã đến đây.
“Tôi biết cậu, Tiểu Bùi à.” Uông Huyền gọi hắn một cách thân thiết: “Cậu với nó cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Các cậu ở phòng số 2705 tòa 6 hoa viên Thương Lan, nhưng phần lớn thời gian lại qua đêm tại một kho hàng trong khu buôn bán vật liệu xây dựng Hân Thành.”
Ông ta nắm đầu Lạc Hành Vân: “… Cậu tới vì nó.”
Bùi Diễn không nói lời nào, sải chân bước tới, chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn một nửa khoảng cách, hệt như một du hồn lang thang trong đêm tối, trực chờ ăn sống nuốt tươi ai đó.
“Con trai tôi không nên thân, tôi đang thực hiện công tác giáo dục gia đình, hy vọng cậu đừng cản trở tôi.” Uông Huyền nhìn Alpha đang tới gần, vỗ nhẹ vào hai má Lạc Hành Vân, lạnh lùng đưa ra giao dịch với Bùi Diễn: “Có qua có lại, sau đó, cậu có thể đè nó ngay tại đây.”
Bùi Diễn ngừng bước.
“Nó đang phát tình, ngọt lắm.”
“Khi nó sắp chết, siêu cảm giác sẽ rất mãnh liệt, lúc ấy cậu sẽ sướng thành tiên luôn.”
“Việc này có lợi cho cả hai ta.”
Bùi Diễn tới gần, có thể thấy rõ sự phẫn nộ trong mắt hắn.
“Ấy ấy ấy, đừng nói cậu không cảm thấy hấp dẫn chứ.” Uông Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta đều là Alpha có giá trị A cao, cậu và tôi, về bản chất chẳng có gì khác nhau.”
“Tôi không giống ông.” Bùi Diễn vung gậy cao su lên, pheromone màu xanh biếc tản ra.
Lực đánh mạnh xé gió ập đến, nhưng lại dễ dàng bị ngăn lại giữa chừng.
Quanh người Alpha đối diện phóng ra mùi tuyết, trong phút chốc hòa tan luồng khí nồng đậm màu xanh. Một con dao gập lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay đối phương.
Đôi mắt hổ phách sắc lạnh nhìn về phía Bùi Diễn: “Tiểu Bùi, có vẻ cậu cũng thiếu chút gia giáo nhỉ?”
—
Đêm tối, mưa lạnh.
Alpha trẻ tuổi và Alpha trung tuổi như hai con sư tử hung hãn, như hai ngọn núi lửa va chạm trong thinh lặng dưới đáy vực thẳm.
Bọt nước văng khắp nơi, cuốn trôi máu tươi chảy ra.
Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, khung cảnh trước mắt Lạc Hành Vân dần mờ đi. Cậu bắt đầu không nhớ được hôm nay là hôm nào, cậu như quay về khi còn bé, nơm nớp lo sợ cuộn mình dưới tầng hầm, hoảng hốt run rẩy nhìn ra cửa hệt như chim sợ cành cong.
Ngoài cửa, cha đang đánh mẹ, mẹ va vào cửa, hét lên chói tai, cậu sợ tới mức ôm đầu.
“Lạc Hành Vân.” Cậu nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, giọng của một anh trai nào đó.
Lạc Hành Vân là ai?
Đang gọi cậu sao?
Cậu là con trai của cha, cậu họ Uông.
Tiếng đánh nhau ngoài cửa càng lúc càng kịch liệt, cha ấn đầu mẹ lên cửa để nện, không chỉ ván cửa, toàn bộ căn phòng đều bắt đầu lung lay, như bầu trời phía trước sắp đổ sập xuống.
“Lạc Hành Vân! Đừng ngủ!” Anh trai kia tiếp tục gọi cậu, giọng nói ấy thật dịu dàng, lại có phần gấp gáp.
Cậu không ngủ. Cậu chỉ đang cảm thấy rất sợ hãi. Mẹ giấu cậu vào đây, bảo cậu đừng đi ra ngoài. Cậu ra ngoài, cha sẽ đánh cả cậu. Nếu được, cậu muốn trốn trong tầng hầm này cả đời.
Chỉ có điều, tầng hầm không có giấy bút, không có đầu đĩa CD, không có Ultraman (*), cũng không có sách giáo khoa, không có những thứ mà cậu thích. Cứ ở mãi tại đây, cho dù có thể sống sót, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì. Cậu sợ hãi đẩy cửa ra, tìm mãi không thấy mẹ đâu.
(*) Ultraman:
“Lạc Hành Vân!” Giọng nói trong trẻo kia càng lúc càng gần, người kia gọi rất to cái tên ấy, nghe thật êm tai.
Tiếng ồn ào ngoài cửa rất chói tai, như đang có rất nhiều người chạy tới chạy lui, cả căn phòng sắp đổ sụp.
Cậu từng đọc được trong sách, khi có động đất phải chạy ra chỗ trống, tất cả mọi người đều sẽ chết nếu cậu không dẫn họ đi. Mẹ, anh trai, cha… Cậu vứt lại sự chần chừ, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cánh cửa.
Khi bàn tay nhỏ bé của cậu chạm tới nắm cửa, một luồng sáng trắng hiện ra trước mắt.
Sau đó, luồng sáng nhanh chóng biến thành màu đen, xung quanh trở nên lạnh giá.
Lạc Hành Vân thở hổn hển, mở bừng mắt.
Nơi này là bãi đỗ xe trống trải, mặt đất ướt sũng, biển quảng cáo “Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn” đứng sừng sững ven đường. Hai Alpha đang lao vào nhau dưới màn mưa. Cha cậu gạt Bùi Diễn ngã xuống đất, khiến hắn đổ rầm xuống như con quái vật trong truyền thuyết. Ông ta đè lên Bùi Diễn, giơ đao lên.
Bùi Diễn quay đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào cậu.
“Lạc Hành Vân.” Hắn gọi.
Giữa lúc đầu óc vẫn đang đình trệ, Lạc Hành Vân đột nhiên nhớ ra tên mình.
Khi cậu vừa được sinh ra trên thế giới này, cậu mang họ Uông, nhưng vào cái ngày cậu dẫn mẹ và anh trai rời khỏi nhà, cậu đã đổi sang họ Lạc. Họ mới của cậu chính là huân chương cho việc cậu đã đánh bại cha mình.
Sáu năm. Đã sáu năm trôi qua. Cậu trưởng thành, cao hơn, mạnh mẽ hơn, không thể nào cậu lại thất bại.
Cậu đã sớm thoát khỏi tầng hầm kia, chắc chắn cậu sẽ không để cho ông ta có cơ hội làm hại bất kỳ thành viên nào trong gia đình mình nữa.
Bộ não trì trệ bắt đầu hoạt động trở lại.
Lạc Hành Vân tập trung tinh thần.
Thời gian bỗng nhiên chậm lại trong mắt cậu.
Cảnh tượng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu thấy được từng giọt mưa tạm dừng lại giữa không trung.
Thấy được mũi dao sắc nhọn.
Thấy sự tàn bạo biến thái trong ánh mắt cha mình.
Thấy Bùi Diễn nhìn mình quyến luyến.
Nhịp thở chậm lại.
Lạc Hành Vân nhắm hai mắt, bắt đầu tự thôi miên chính mình…
“Dao đâm ngay giữa tim.”
“Bùi Diễn tử vong ngay tại chỗ.”
…
“ESP là siêu cảm giác.”
“Cặp đôi AO với độ phù hợp cao có thể truyền hình ảnh, tin tức cho nhau, đây là Định luật Sứ giả.”
“Thị giác thật ra là một tín hiệu truyền tới não bộ.”
“Bởi vậy hoàn toàn có thể chia sẻ những gì mình tưởng tượng ra trong đầu.”
“Định luật Sứ giả đã được chứng minh xuất hiện phổ biến với những thành viên cùng huyết thống trong một gia đình.”
…
Mũi dao đâm sâu vào máu thịt, Alpha trẻ tuổi nhanh chóng mất hết sức lực.
Khóe miệng ứa máu, đồng tử phóng đại, tứ chi run rẩy vài cái, sau đó hoàn toàn bất động. Hắn ngã trên mặt đất hệt như một con rối xinh đẹp bị cắt đứt dây.
“Không nghe lời.” Uông Huyền tiếc nuối lắc đầu.
Con ông thích Tiểu Bùi, con ông là một Omega, một Omega yếu đuối chỉ biết sợ sệt.
Đáng tiếc, Tiểu Bùi là kẻ ngốc.
Uông Huyền giết người xong, thờ ơ đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Hành Vân: “Mẹ con đến chưa?”
Lạc Hành Vân trầm giọng: “Bà ấy sẽ không tới.”
“Cha cũng không quan tâm lắm đâu.” Uông Huyền nắm tóc cậu: “Cho dù cô ấy ở đâu, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, tao cũng sẽ tìm được cô ấy. Một ngày nào đó hai bọn tao sẽ gặp lại nhau. Nếu hôm nay cô ấy không đến, cùng lắm tao chỉ mất đi một đứa con trai mà thôi.”
“Ngược lại, con à, con không muốn gặp mặt mẹ mình lần cuối sao?”
Lạc Hành Vân ngước mắt, máu chảy ra từ mũi cậu, ánh mắt cậu kiên định mà bình tĩnh: “Không, tôi sẽ chăm sóc mẹ mình đến khi về già, đến tận khi bà qua đời.”
Đó hoàn toàn không phải là ánh mắt của một người đang gần đất xa trời.
Đó giống hệt ánh mắt của Lạc Hành Vân khi đứng trước tòa.
Uông Huyền linh cảm được chuyện chẳng lành từ ánh mắt kia, quay đầu lại theo bản năng.
Mưa rơi xối xả trên mặt đất, chỗ đáng lẽ là thi thể Bùi Diễn giờ rỗng tuếch!
Omega đang ngồi trên ghế, không thể cử động.
Hai tay bị trói.
Mất máu, ngấp nghé bên bờ vực tử vong.
Yếu ớt không chút sức lực.
Nhưng ánh mắt của cậu lại khiến Alpha đối diện run rẩy.
“Những gì ông nhìn thấy, chẳng qua đều là những thứ tôi muốn ông thấy.” Lạc Hành Vân thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, Uông Huyền cảm nhận được một phát đánh úp xé gió ngay sau lưng mình!
Alpha trẻ tuổi vung cao gậy cao su, đôi mắt đen thẫm, sáng rõ mà trầm tĩnh!
—
Một tiếng “rắc rắc” vang lên giữa đêm khuya!
Xương sống kẻ kia hiển nhiên đã bị đánh gãy.
Bóng dáng cao to không thể đánh thắng trong ký ức tuổi thơ của Lạc Hành Vân phát ra những tiếng kêu rên thống khổ, ngã rầm xuống đất.
Gương mặt Bùi Diễn hiện ra phía sau.
Tuấn tú, mạnh mẽ, tràn ngập sự xót thương.
Lạc Hành Vân không nhịn được, tươi cười.
Nụ cười bị nước mắt, đau đớn và máu đỏ bủa vây, trông phù du như mộng ảo… Nhưng ngay khi nhìn thấy vết dao trên bụng Bùi Diễn, nụ cười ấy lập tức biến mất.
Hai đầu gối Bùi Diễn không còn sức, khuỵu xuống trước mặt cậu, sau đó cả người hắn đổ rạp xuống, bị mưa lạnh xối lên.
“Bùi Diễn!” Lạc Hành Vân muốn chạy tới ôm lấy hắn, nhưng chính cậu vẫn còn đang bị trói trên ghế.
Hai chân trần, nhớp nháp bẩn thỉu, gắng sức kéo lê.
Vết thương ngày một nhiều.
Cuối cùng, cả người cả ghế cùng ngã vào trong mưa.
Trong tầm mắt mơ hồ, tay Bùi Diễn ở ngay kia.
Một mét…
Nửa mét…
20cm…
Nồng độ hormone rối loạn, cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngón tay mảnh khảnh không có chút sức nào, dừng lại ngay khi khoảng cách đã rất gần.
Không với tới.
“Bùi Diễn.” Lạc Hành Vân gọi hắn trong im lặng.
Bùi Diễn an tĩnh nằm trên mặt đất.
Nhưng như thể muốn đáp lại cậu, đầu ngón tay hắn hơi co giật, luồng pheromone màu xanh tràn ra, lan tới đầu ngón tay cậu, cố gắng an ủi cơ thể nóng lên vì phát tình của Lạc Hành Vân như thường ngày.
Xa xa, ánh đèn hồng xanh giao nhau hiện lên, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.
Lạc Hành Vân hấp hối, trong lúc mơ màng, cậu nghe được giọng nói dịu dàng mình hằng nhớ mong đang kêu to: “Chính là ở đây! Tôi đã nhìn thấy, ngay ở đây… Vân Vân!”
“Thưa cô, nồng độ pheromone bên trong rất cao, mong cô đừng vào!”
Người phụ nữ không hề nghe thấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, run rẩy ôm lấy Lạc Hành Vân: “Con tôi đang phân hoá!!! Con tôi đang phân hoá!!!”
Cảnh sát đuổi tới: “Cô xem cậu ấy có mang thuốc ức chế trên người không!”
Người phụ nữ hoảng loạn lục khắp bộ đồ bệnh nhân của Lạc Hành Vân, tìm được một ống thuốc tiêm trong túi cậu. Ống thuốc trong suốt không màu, không có bất kỳ nhãn mác nào. Bà sờ soạng, tiêm vào tuyến sinh dục nóng rát của thiếu niên.
Trong tầm nhìn chỉ toàn bóng đêm của bà bỗng xuất hiện một vệt sáng trắng dịu dàng, trông như một đôi cánh.
“Mẹ.” Lạc Hành Vân gối lên đầu gối người phụ nữ, vươn ngón tay về phía Bùi Diễn, nặng nề khép mắt lại.
—
Bệnh viện Số 1, tầng hai.
Thiếu niên đang được truyền máu mê man, bị đẩy vào phòng giải phẫu: “Chuẩn bị cắt bỏ tuyến sinh dục.”
“Bác sĩ, bắt buộc phải như vậy sao?” Người phụ nữ vừa khóc vừa hỏi.
“Khi mới được đưa tới, chỉ số Omega Ketone của cậu bé hơi cao, khó khăn lắm mới ổn định. Hiện giờ qua hơn hai tiếng không tiến hành bất kỳ biện pháp nào, đã không còn cách nào khác. Nếu không cắt bỏ ngay, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi…”
“Chờ chút.” Một nhân viên hỗ trợ nhìn màn hình, ngắt lời bác sĩ: “Mức hormone của cậu bé hoàn toàn bình thường.”
Bác sĩ nheo mắt.
Trên màn hình thiết bị, chỉ số màu xanh không ngừng giảm.
Bác sĩ nhanh chóng quyết định: “Xử lý miệng vết thương xong lập tức truyền máu, đưa vào phòng phân hoá!”
Dưới ánh đèn mổ, một bóng trắng bắt đầu bén rễ đâm chồi sau gáy cậu…
Trời đổ mưa, trên người cậu chỉ khoác duy nhất chiếc áo của bệnh viện, rất lạnh.
Rời khỏi bệnh viện, cảm giác khó chịu và choáng váng do kỳ phát tình mang đến ngày càng tăng lên.
Lòng bàn chân vì bị kéo lê nên xuất hiện nhiều vết trầy xước, cậu bị thô bạo đẩy vào một chiếc ghế ọp ẹp cũ nát, dây thừng siết chặt da thịt.
“Tỉnh tỉnh.” Gã đàn ông tát cậu một bạt tai thật mạnh: “Không được phép bất tỉnh.”
Đau đớn giúp Lạc Hành Vân tìm về chút lý trí nhỏ nhoi, cậu từ từ mở mắt. Trước mặt hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn, đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, con ngươi rất nhạt, sáng trong như hổ phách.
Ông ta rất giống cậu.
“Tôi sắp phân hoá…” Lạc Hành Vân cảm thấy trên mặt lành lạnh, không biết là do nước mắt hay do mưa: “Đau quá.”
Uông Huyền kiên nhẫn ngồi xuống, đeo một đôi găng tay da, vén tóc mái của cậu ra: “Ba đang tìm mẹ, con có biết mẹ đang ở đâu không?”
Lạc Hành Vân lắc đầu.
Cậu không biết.
Có biết cũng không nói.
“Các con đều đổi tên, đổi cả địa chỉ, ba không tìm được các con.” Một cơn đau truyền tới từ chân tóc, cha đang nắm tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu lên: “Đều do con, dấu hiệu của mẹ đã bị xóa sạch. Làm sai thì phải sửa, mau giúp ba tìm mẹ về đi.”
Lạc Hành Vân há miệng thở dốc: “Mẹ sẽ không về.”
“Con trai đã nghe qua định luật Sứ giả chưa?” Ông ta tiến gần lại, nắm đầu cậu, để cậu nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh.
Trời đổ mưa, xung quanh đen kịt. Cách đó không xa có một tấm biển quảng cáo lớn màu lam nhạt, bên trên là chữ “Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn” rất to, đập ngay vào mắt, rất dễ nhận biết.
Lạc Hành Vân nhớ ra, đây là bãi đỗ xe dưới chân Cửu Long Sơn, lần trước cậu và Bùi Diễn đã tới đây du lịch, nơi này chất đầy xe. Hiện giờ đã qua mùa cao điểm, xung quanh trống trải, vắng vẻ.
“Con từng tới đây rồi mà.” Cha cậu hôn lên phần da đầu bị kéo đến chảy máu của Lạc Hành Vân, liên tục thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên… Nhìn kỹ vào, cẩn thận vào, để mẹ con cũng thấy được, con trai, con làm được mà.”
Ngực Lạc Hành Vân rất đau: “… Bà ấy sẽ không tới đâu.”
Một đấm vung tới.
Cả người và ghế Lạc Hành Vân đang ngồi đều bật ngửa ra phía sau rồi lại bị thô bạo kéo về chỗ cũ.
Kẻ làm cha kia ngửi mùi hương của cậu rồi lùi ra xa: “Con có hương vị rất giống cô ấy, nhưng lại khiến người ta ghê tởm.”
“Mày vẫn đáng ghét như khi còn bé.”
“Trên đời sao lại có đứa trẻ đáng ghét như mày nhỉ?” Ông ta nói với vẻ mất hứng rồi lấy ra một con dao, dứt khoát cắt một đường trên tay Lạc Hành Vân.
Máu nhỏ xuống mặt đất.
Một giọt, hai giọt.
“Cô ấy không thể không tới đây được.” Uông Huyền vừa lòng nở nụ cười: “Nghiên cứu có nói, càng sắp chết, việc truyền tin càng mạnh.”
Giữa đêm mưa, Lạc Hành Vân ngồi trong bãi đỗ xe ngoài trời.
Cánh tay buông rũ, máu tươi chảy xuống, uốn lượn như hình tọa độ.
—
Đêm khuya, một người phụ nữ tóc ngắn cầm theo túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi cổng sân bay nội địa, lóng ngóng hỏi đường ra ga tàu điện ngầm từ sân bay.
“Ôi, cô mang nhiều đồ vậy ạ?” Nhân viên công tác đi tới, muốn giúp bà để đồ vào máy quét an ninh. (*)
(*) Máy quét an ninh:
Người phụ nữ có phần ngại ngần: “Đây đều là thuốc Đông y, có thể cho tôi mang qua luôn không, tôi sợ chúng bị nhiễm phóng xạ, lúc uống không tốt cho cơ thể.”
“Cái này không ảnh hưởng đâu cô, không sao đâu… Cô đến thăm người ốm sao?”
“Hai ngày nay con trai tôi sắp phân hoá, tôi muốn mang cho thằng bé ít thuốc bổ gia truyền.” Giọng người phụ nữ khàn khàn, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng.
Nhận ra sự lo lắng qua lời nói của người phụ nữ, nhân viên công tác chia sẻ: “Phân hoá à, không phải chuyện gì quá to tát đâu cô. Hồi đứa nhóc nhà cháu phân hóa, cháu cũng lo lắm, nhưng thật ra cũng chỉ đi vào ngủ một giấc là xong.”
Loading...
“Con cô 18 tuổi rồi.”
“Ấy, lớn vậy rồi sao?”
Vẻ tiếc nuối thoáng hiện trên gương mặt người phụ nữ: “Vốn cô còn cho rằng nó là một Beta.”
Nói chuyện một hồi, hành lý đã đi ra khỏi máy quét an ninh.
“Xong rồi.” Nhân viên công tác cẩn thận đỡ người phụ nữ: “Cô đi vào trong, qua máy soát vé. Cô muốn đi đâu ạ?”
“Là một bệnh viện… Trước cổng có cầu vượt, là cái ở gần quảng trường thành phố…” Người phụ nữ cố gắng miêu tả.
Nhân viên công tác nhiệt tình đáp: “À, đó là bệnh viện Số 1, nơi khám các vấn đề liên quan tới ABO tốt nhất thành phố. Cô đi từ đây, qua ba trạm là tới nơi.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ xách túi to túi nhỏ thuốc Đông y lên, vừa đi được vài bước về phía trước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu.
Nhân viên công tác thấy gương mặt bình tĩnh dịu dàng của bà đột nhiên trở nên tái nhợt, cả người bắt đầu run rẩy: “Đồng chí có thể báo cảnh sát giúp tôi không?”
Nhân viên công tác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy bà hiền lành nên nhấc điện thoại lên, bảo: “Cô nói đi ạ.”
“Chồng trước của tôi là một kẻ biến thái có giá trị Alpha cao, có vẻ như hắn đã bắt cóc con trai tôi tại… tại một quảng trường trống trải.” Bà như đang nhìn vào hư không, cố gắng miêu tả: “Bên phải là đường lên núi, bên trái là một tấm biển quảng cáo, trên đó viết Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn…”
Nhân viên công tác càng nghe càng nghẹn họng, ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt hạnh nhân dịu hiền của bà.
Đồng tử bên trong con ngươi (*) rất nhỏ, chỉ bé bằng đầu kim, lại không hề có tiêu cự.
(*) Nhìn đây để biết rõ hơn:
Một chiếc taxi xuất hiện bên ngoài bãi đỗ xe, tiếng động cơ ầm ầm vang rõ giữa đêm tối. Đèn xe đảo qua tấm biển quảng cáo, có người bước ra từ trong xe, bóng dáng hòa trong đêm tối.
Uông Huyền hưng phấn bật thẳng dậy: “Ninh Ninh.”
Lạc Hành Vân thống khổ cong người: “Đừng…”
Bóng đen bước gần tới, hình bóng một Alpha trẻ tuổi anh tuấn dần hiện ra dưới màn mưa. Quanh hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt, tay cầm gậy cao su, từng bước chân mang theo cơn cuồng nộ không thể khống chế.
Vẻ mừng rỡ điên cuồng trên mặt Uông Huyền biến mất, ông ta tiếc nuối thở dài: “Là cậu.”
Lạc Hành Vân run run như cảm nhận được, Bùi Diễn đã đến đây.
“Tôi biết cậu, Tiểu Bùi à.” Uông Huyền gọi hắn một cách thân thiết: “Cậu với nó cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Các cậu ở phòng số 2705 tòa 6 hoa viên Thương Lan, nhưng phần lớn thời gian lại qua đêm tại một kho hàng trong khu buôn bán vật liệu xây dựng Hân Thành.”
Ông ta nắm đầu Lạc Hành Vân: “… Cậu tới vì nó.”
Bùi Diễn không nói lời nào, sải chân bước tới, chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn một nửa khoảng cách, hệt như một du hồn lang thang trong đêm tối, trực chờ ăn sống nuốt tươi ai đó.
“Con trai tôi không nên thân, tôi đang thực hiện công tác giáo dục gia đình, hy vọng cậu đừng cản trở tôi.” Uông Huyền nhìn Alpha đang tới gần, vỗ nhẹ vào hai má Lạc Hành Vân, lạnh lùng đưa ra giao dịch với Bùi Diễn: “Có qua có lại, sau đó, cậu có thể đè nó ngay tại đây.”
Bùi Diễn ngừng bước.
“Nó đang phát tình, ngọt lắm.”
“Khi nó sắp chết, siêu cảm giác sẽ rất mãnh liệt, lúc ấy cậu sẽ sướng thành tiên luôn.”
“Việc này có lợi cho cả hai ta.”
Bùi Diễn tới gần, có thể thấy rõ sự phẫn nộ trong mắt hắn.
“Ấy ấy ấy, đừng nói cậu không cảm thấy hấp dẫn chứ.” Uông Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta đều là Alpha có giá trị A cao, cậu và tôi, về bản chất chẳng có gì khác nhau.”
“Tôi không giống ông.” Bùi Diễn vung gậy cao su lên, pheromone màu xanh biếc tản ra.
Lực đánh mạnh xé gió ập đến, nhưng lại dễ dàng bị ngăn lại giữa chừng.
Quanh người Alpha đối diện phóng ra mùi tuyết, trong phút chốc hòa tan luồng khí nồng đậm màu xanh. Một con dao gập lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay đối phương.
Đôi mắt hổ phách sắc lạnh nhìn về phía Bùi Diễn: “Tiểu Bùi, có vẻ cậu cũng thiếu chút gia giáo nhỉ?”
—
Đêm tối, mưa lạnh.
Alpha trẻ tuổi và Alpha trung tuổi như hai con sư tử hung hãn, như hai ngọn núi lửa va chạm trong thinh lặng dưới đáy vực thẳm.
Bọt nước văng khắp nơi, cuốn trôi máu tươi chảy ra.
Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, khung cảnh trước mắt Lạc Hành Vân dần mờ đi. Cậu bắt đầu không nhớ được hôm nay là hôm nào, cậu như quay về khi còn bé, nơm nớp lo sợ cuộn mình dưới tầng hầm, hoảng hốt run rẩy nhìn ra cửa hệt như chim sợ cành cong.
Ngoài cửa, cha đang đánh mẹ, mẹ va vào cửa, hét lên chói tai, cậu sợ tới mức ôm đầu.
“Lạc Hành Vân.” Cậu nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, giọng của một anh trai nào đó.
Lạc Hành Vân là ai?
Đang gọi cậu sao?
Cậu là con trai của cha, cậu họ Uông.
Tiếng đánh nhau ngoài cửa càng lúc càng kịch liệt, cha ấn đầu mẹ lên cửa để nện, không chỉ ván cửa, toàn bộ căn phòng đều bắt đầu lung lay, như bầu trời phía trước sắp đổ sập xuống.
“Lạc Hành Vân! Đừng ngủ!” Anh trai kia tiếp tục gọi cậu, giọng nói ấy thật dịu dàng, lại có phần gấp gáp.
Cậu không ngủ. Cậu chỉ đang cảm thấy rất sợ hãi. Mẹ giấu cậu vào đây, bảo cậu đừng đi ra ngoài. Cậu ra ngoài, cha sẽ đánh cả cậu. Nếu được, cậu muốn trốn trong tầng hầm này cả đời.
Chỉ có điều, tầng hầm không có giấy bút, không có đầu đĩa CD, không có Ultraman (*), cũng không có sách giáo khoa, không có những thứ mà cậu thích. Cứ ở mãi tại đây, cho dù có thể sống sót, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì. Cậu sợ hãi đẩy cửa ra, tìm mãi không thấy mẹ đâu.
(*) Ultraman:
“Lạc Hành Vân!” Giọng nói trong trẻo kia càng lúc càng gần, người kia gọi rất to cái tên ấy, nghe thật êm tai.
Tiếng ồn ào ngoài cửa rất chói tai, như đang có rất nhiều người chạy tới chạy lui, cả căn phòng sắp đổ sụp.
Cậu từng đọc được trong sách, khi có động đất phải chạy ra chỗ trống, tất cả mọi người đều sẽ chết nếu cậu không dẫn họ đi. Mẹ, anh trai, cha… Cậu vứt lại sự chần chừ, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cánh cửa.
Khi bàn tay nhỏ bé của cậu chạm tới nắm cửa, một luồng sáng trắng hiện ra trước mắt.
Sau đó, luồng sáng nhanh chóng biến thành màu đen, xung quanh trở nên lạnh giá.
Lạc Hành Vân thở hổn hển, mở bừng mắt.
Nơi này là bãi đỗ xe trống trải, mặt đất ướt sũng, biển quảng cáo “Khu thắng cảnh du lịch Cửu Long Sơn” đứng sừng sững ven đường. Hai Alpha đang lao vào nhau dưới màn mưa. Cha cậu gạt Bùi Diễn ngã xuống đất, khiến hắn đổ rầm xuống như con quái vật trong truyền thuyết. Ông ta đè lên Bùi Diễn, giơ đao lên.
Bùi Diễn quay đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào cậu.
“Lạc Hành Vân.” Hắn gọi.
Giữa lúc đầu óc vẫn đang đình trệ, Lạc Hành Vân đột nhiên nhớ ra tên mình.
Khi cậu vừa được sinh ra trên thế giới này, cậu mang họ Uông, nhưng vào cái ngày cậu dẫn mẹ và anh trai rời khỏi nhà, cậu đã đổi sang họ Lạc. Họ mới của cậu chính là huân chương cho việc cậu đã đánh bại cha mình.
Sáu năm. Đã sáu năm trôi qua. Cậu trưởng thành, cao hơn, mạnh mẽ hơn, không thể nào cậu lại thất bại.
Cậu đã sớm thoát khỏi tầng hầm kia, chắc chắn cậu sẽ không để cho ông ta có cơ hội làm hại bất kỳ thành viên nào trong gia đình mình nữa.
Bộ não trì trệ bắt đầu hoạt động trở lại.
Lạc Hành Vân tập trung tinh thần.
Thời gian bỗng nhiên chậm lại trong mắt cậu.
Cảnh tượng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu thấy được từng giọt mưa tạm dừng lại giữa không trung.
Thấy được mũi dao sắc nhọn.
Thấy sự tàn bạo biến thái trong ánh mắt cha mình.
Thấy Bùi Diễn nhìn mình quyến luyến.
Nhịp thở chậm lại.
Lạc Hành Vân nhắm hai mắt, bắt đầu tự thôi miên chính mình…
“Dao đâm ngay giữa tim.”
“Bùi Diễn tử vong ngay tại chỗ.”
…
“ESP là siêu cảm giác.”
“Cặp đôi AO với độ phù hợp cao có thể truyền hình ảnh, tin tức cho nhau, đây là Định luật Sứ giả.”
“Thị giác thật ra là một tín hiệu truyền tới não bộ.”
“Bởi vậy hoàn toàn có thể chia sẻ những gì mình tưởng tượng ra trong đầu.”
“Định luật Sứ giả đã được chứng minh xuất hiện phổ biến với những thành viên cùng huyết thống trong một gia đình.”
…
Mũi dao đâm sâu vào máu thịt, Alpha trẻ tuổi nhanh chóng mất hết sức lực.
Khóe miệng ứa máu, đồng tử phóng đại, tứ chi run rẩy vài cái, sau đó hoàn toàn bất động. Hắn ngã trên mặt đất hệt như một con rối xinh đẹp bị cắt đứt dây.
“Không nghe lời.” Uông Huyền tiếc nuối lắc đầu.
Con ông thích Tiểu Bùi, con ông là một Omega, một Omega yếu đuối chỉ biết sợ sệt.
Đáng tiếc, Tiểu Bùi là kẻ ngốc.
Uông Huyền giết người xong, thờ ơ đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Hành Vân: “Mẹ con đến chưa?”
Lạc Hành Vân trầm giọng: “Bà ấy sẽ không tới.”
“Cha cũng không quan tâm lắm đâu.” Uông Huyền nắm tóc cậu: “Cho dù cô ấy ở đâu, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, tao cũng sẽ tìm được cô ấy. Một ngày nào đó hai bọn tao sẽ gặp lại nhau. Nếu hôm nay cô ấy không đến, cùng lắm tao chỉ mất đi một đứa con trai mà thôi.”
“Ngược lại, con à, con không muốn gặp mặt mẹ mình lần cuối sao?”
Lạc Hành Vân ngước mắt, máu chảy ra từ mũi cậu, ánh mắt cậu kiên định mà bình tĩnh: “Không, tôi sẽ chăm sóc mẹ mình đến khi về già, đến tận khi bà qua đời.”
Đó hoàn toàn không phải là ánh mắt của một người đang gần đất xa trời.
Đó giống hệt ánh mắt của Lạc Hành Vân khi đứng trước tòa.
Uông Huyền linh cảm được chuyện chẳng lành từ ánh mắt kia, quay đầu lại theo bản năng.
Mưa rơi xối xả trên mặt đất, chỗ đáng lẽ là thi thể Bùi Diễn giờ rỗng tuếch!
Omega đang ngồi trên ghế, không thể cử động.
Hai tay bị trói.
Mất máu, ngấp nghé bên bờ vực tử vong.
Yếu ớt không chút sức lực.
Nhưng ánh mắt của cậu lại khiến Alpha đối diện run rẩy.
“Những gì ông nhìn thấy, chẳng qua đều là những thứ tôi muốn ông thấy.” Lạc Hành Vân thấp giọng nói.
Vừa dứt lời, Uông Huyền cảm nhận được một phát đánh úp xé gió ngay sau lưng mình!
Alpha trẻ tuổi vung cao gậy cao su, đôi mắt đen thẫm, sáng rõ mà trầm tĩnh!
—
Một tiếng “rắc rắc” vang lên giữa đêm khuya!
Xương sống kẻ kia hiển nhiên đã bị đánh gãy.
Bóng dáng cao to không thể đánh thắng trong ký ức tuổi thơ của Lạc Hành Vân phát ra những tiếng kêu rên thống khổ, ngã rầm xuống đất.
Gương mặt Bùi Diễn hiện ra phía sau.
Tuấn tú, mạnh mẽ, tràn ngập sự xót thương.
Lạc Hành Vân không nhịn được, tươi cười.
Nụ cười bị nước mắt, đau đớn và máu đỏ bủa vây, trông phù du như mộng ảo… Nhưng ngay khi nhìn thấy vết dao trên bụng Bùi Diễn, nụ cười ấy lập tức biến mất.
Hai đầu gối Bùi Diễn không còn sức, khuỵu xuống trước mặt cậu, sau đó cả người hắn đổ rạp xuống, bị mưa lạnh xối lên.
“Bùi Diễn!” Lạc Hành Vân muốn chạy tới ôm lấy hắn, nhưng chính cậu vẫn còn đang bị trói trên ghế.
Hai chân trần, nhớp nháp bẩn thỉu, gắng sức kéo lê.
Vết thương ngày một nhiều.
Cuối cùng, cả người cả ghế cùng ngã vào trong mưa.
Trong tầm mắt mơ hồ, tay Bùi Diễn ở ngay kia.
Một mét…
Nửa mét…
20cm…
Nồng độ hormone rối loạn, cơ thể không nghe theo sự điều khiển, ngón tay mảnh khảnh không có chút sức nào, dừng lại ngay khi khoảng cách đã rất gần.
Không với tới.
“Bùi Diễn.” Lạc Hành Vân gọi hắn trong im lặng.
Bùi Diễn an tĩnh nằm trên mặt đất.
Nhưng như thể muốn đáp lại cậu, đầu ngón tay hắn hơi co giật, luồng pheromone màu xanh tràn ra, lan tới đầu ngón tay cậu, cố gắng an ủi cơ thể nóng lên vì phát tình của Lạc Hành Vân như thường ngày.
Xa xa, ánh đèn hồng xanh giao nhau hiện lên, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi.
Lạc Hành Vân hấp hối, trong lúc mơ màng, cậu nghe được giọng nói dịu dàng mình hằng nhớ mong đang kêu to: “Chính là ở đây! Tôi đã nhìn thấy, ngay ở đây… Vân Vân!”
“Thưa cô, nồng độ pheromone bên trong rất cao, mong cô đừng vào!”
Người phụ nữ không hề nghe thấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, run rẩy ôm lấy Lạc Hành Vân: “Con tôi đang phân hoá!!! Con tôi đang phân hoá!!!”
Cảnh sát đuổi tới: “Cô xem cậu ấy có mang thuốc ức chế trên người không!”
Người phụ nữ hoảng loạn lục khắp bộ đồ bệnh nhân của Lạc Hành Vân, tìm được một ống thuốc tiêm trong túi cậu. Ống thuốc trong suốt không màu, không có bất kỳ nhãn mác nào. Bà sờ soạng, tiêm vào tuyến sinh dục nóng rát của thiếu niên.
Trong tầm nhìn chỉ toàn bóng đêm của bà bỗng xuất hiện một vệt sáng trắng dịu dàng, trông như một đôi cánh.
“Mẹ.” Lạc Hành Vân gối lên đầu gối người phụ nữ, vươn ngón tay về phía Bùi Diễn, nặng nề khép mắt lại.
—
Bệnh viện Số 1, tầng hai.
Thiếu niên đang được truyền máu mê man, bị đẩy vào phòng giải phẫu: “Chuẩn bị cắt bỏ tuyến sinh dục.”
“Bác sĩ, bắt buộc phải như vậy sao?” Người phụ nữ vừa khóc vừa hỏi.
“Khi mới được đưa tới, chỉ số Omega Ketone của cậu bé hơi cao, khó khăn lắm mới ổn định. Hiện giờ qua hơn hai tiếng không tiến hành bất kỳ biện pháp nào, đã không còn cách nào khác. Nếu không cắt bỏ ngay, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi…”
“Chờ chút.” Một nhân viên hỗ trợ nhìn màn hình, ngắt lời bác sĩ: “Mức hormone của cậu bé hoàn toàn bình thường.”
Bác sĩ nheo mắt.
Trên màn hình thiết bị, chỉ số màu xanh không ngừng giảm.
Bác sĩ nhanh chóng quyết định: “Xử lý miệng vết thương xong lập tức truyền máu, đưa vào phòng phân hoá!”
Dưới ánh đèn mổ, một bóng trắng bắt đầu bén rễ đâm chồi sau gáy cậu…
Tác giả :
Tất Hoàn Niệm