Nhiễm Phải Pheromone Của Em
Chương 105
Những ngày sau đó khá bận rộn.
Lạc Hành Vân trao đổi thư từ với thầy hướng dẫn, xác định những công việc cần làm khi đi du học, sau đó hoàn tất các thủ tục liên quan. MIT còn muốn tổ chức một cuộc họp báo nhỏ để cậu báo cáo về hạng mục “Mở rộng sự liên quan giữa độ phức tạp của đa thức và thời gian chứng minh đa thức”. Mỗi ngày, Lạc Hành Vân đều bị Bùi Diễn bắt tập diễn thuyết, thế nên việc kết hôn lại có cảm giác rất xa xôi vì không được để tâm.
Sau đó, bỗng có một ngày, vừa mở mắt cậu đã được báo tin hôm nay là mùng 8, ngày hoàng đạo để kết hôn.
Lạc Hành Vân mơ màng chọn một chiếc sơ mi kẻ đỏ đậm chất “hỉ”, theo Bùi Diễn tới cục Dân chính để đăng ký.
Trời hè oi bức, Lạc Hành Vân ngồi trong xe, nhìn một thiếu nữ cầm ly kem đi ngang qua áp phích siêu lớn có hình Lạc Phong được dán trên những thân cây chìm trong sắc vàng rực rỡ của ánh mắt trời, cảm giác thế giới này thật là tươi đẹp.
“Cho em.” Bùi Diễn đưa cho cậu một hộp đựng trang sức bình thường: “Bổ sung nghi thức cầu hôn.”
Bọn họ sóng vai ngồi ở hàng ghế sau. Giọng nói của Bùi Diễn nhẹ nhàng lại mang theo ý cười. Sau lưng cả hai là mùa hè bất tận.
Lạc Hành Vân vờ vịt phê bình: “Anh chẳng làm đúng nghi thức gì cả, cầu hôn là phải quỳ một gối xuống.”
“Ừ, còn phải nói “Yes I do”.”
“”Do” cái đầu anh ấy…” Lạc Hành Vân vừa lầm bầm vừa mở hộp trang sức ra.
Bên trong là một đôi nhẫn bằng bạch kim một to một nhỏ.
Thiết kế của cặp nhẫn này hết sức đơn giản, gần như không có một chi tiết trang trí nào ngoài phần mặt xoắn kiểu Mobius. (1)
(1) Mặt Mobius hay dải Mobius, về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần.
“Áuuu~ anh thật là hiểu em.” Lạc Hành Vân vui vẻ nói.
Là con trai, hiển nhiên cậu không thích những thứ cầu kì diêm dúa. Mỗi lần nghĩ hôn lễ sẽ có bánh cưới xinh xắn, thiệp cưới tinh xảo và đủ loại bóng bay sặc sỡ sắc màu là cậu lại thấy khó chịu. Nhẫn cưới cũng tương tự. Cậu không thẩm thấu được ý nghĩa ẩn giấu trong những viên kim cương bóng bẩy hay đá quý đắt tiền.
Nhưng mặt Mobius thì khác.
Nó chỉ là một vòng tròn xoắn vô cùng đơn giản, dù xuất phát ở bất cứ đâu cũng có thể quay về điểm khởi đầu, khép kín nhưng lại là vô hạn. Tựa như gia đình nhỏ mà cậu và Bùi Diễn chung tay xây dựng. Từ nay về sau, cuộc sống của bọn họ sẽ có biên giới rõ ràng, song cả hai đều hy vọng năm tháng bên nhau sẽ là vô hạn, và bất kể lúc nào, hai người cũng có thể nhớ về tâm trạng của ngày kết hôn.
“Thích không?”
Loading...
Lạc Hành Vân ra sức gật đầu.
“Thích là tốt rồi.” Bùi Diễn lấy hộp nhẫn về, nhìn thẳng phía trước, khóe môi cong lên thành một nụ cười: “Chờ lấy chứng nhận, anh sẽ đeo vào tay em.”
Lạc Hành Vân đạp hắn một phát, dám dùng vòng Mobius để dụ cậu kết hôn, lão Bùi này xấu quá.
Tới cục Dân chính, người đứng xếp hàng ngoài cửa rất đông. Bọn họ cũng giống ba Bùi, gieo quẻ tính ngày rồi chạy tới kết hôn.
Vào bên trong, Bùi Diễn xuất trình phiếu kiểm tra giá trị SAN ba năm gần nhất, Lạc Hành Vân nộp giấy chứng nhận sức khoẻ mới đây. Sau khi giấy tờ được thông qua, họ lại điền vào biểu mẫu, điểm chỉ trước mặt nhân viên công tác rồi vòng sang phòng bên chụp ảnh.
Tiền chụp ảnh hết tổng cộng 24 tệ. Lúc đi ra, mỗi người cầm một tờ chứng nhận màu đỏ mới toanh.
Trong ảnh chụp dán trên giấy đỏ, thiếu niên mặc sơ mi kẻ đỏ sóng vai với một Alpha hết sức đẹp trai. Cả hai đều mím chặt môi, nghiêm túc nhìn về phía trước.
Bùi Diễn nhìn nửa thân trên của mình như chìm vào phông nền phía sau, thở dài.
Lạc Hành Vân cảm nhận được sự khó chịu của hắn, lên tiếng phủ đầu: “Sao nhìn anh như bị ép cưới thế hả?!”
Bùi Diễn: “Mắt em còn chưa mở hết kìa, híp ơi là híp.”
Lạc Hành Vân chỉ vào cặp mắt mình, trợn tròn lên: “Nhưng anh không thể phủ nhận nó vẫn mê người như trước.”
Bùi Diễn không phản bác nổi, đành phải nhận thua: “Em nói đúng, tặng em phần thưởng thắng lợi đây.”
Dứt lời, hắn kéo tay Lạc Hành Vân qua, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.
Ngón tay Alpha rất nóng, chiếc nhẫn cũng nóng, cảm giác tồn tại thật là mãnh liệt.
Lạc Hành Vân rút tay về, trân trọng ngắm nhìn món đồ vừa nhận được.
Bùi Diễn giơ chiếc nhẫn còn lại ra, câu “anh cũng muốn” hiện ra rõ ràng trong ánh mắt.
Lạc Hành Vân tỏ vẻ bó tay toàn tập, cầm chiếc nhẫn Alpha lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của Bùi Diễn. Cậu lướt đầu ngón tay qua tay hắn, tỉ mỉ chọn lựa từng ngón trên bàn tay trái của hắn, sau một hồi do dự, cuối cùng chậm rãi lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của đối phương.
Thực ra cách nói ngón áp út bàn tay trái nối liền với trái tim là không khoa học. Nó chỉ là một tập tục cổ xưa, xuất hiện từ thời La Mã, sau đó chảy dài trên dòng sông lịch sử mà thôi. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu bỗng muốn phản bội Khoa học để tin vào những quan niệm mê tín trong một khoảnh khắc.
Trong nháy mắt chiếc nhẫn trượt vào tay người nọ, Lạc Hành Vân chợt hiểu ra ý nghĩa của châu báu.
Ngón tay Alpha thon dài thẳng tắp, đeo món trang sức tinh xảo đẹp đẽ, thật khiến người khác muốn hắn cả đời cũng không được tháo ra.
Tựa như một dấu hiệu ngăn chặn kẻ khác tới gần, nhưng lại không ngừng mời gọi cậu.
—
Làm thủ tục đăng ký kết hôn xong, Bùi Diễn và Lạc Hành Vân về nhà ăn cơm, ăn no lại lên phòng ngủ trưa, nói chung là chẳng khác gì ngày thường.
Ngoài việc cửa sổ dán vài chữ hỉ và mọi người không phải đi làm thì hoàn toàn không có sự náo nhiệt của một hôn lễ.
Hoàng hôn buông xuống, bấy giờ trong nhà mới chính thức nhộn nhịp. Rất nhiều người Lạc Hành Vân không biết tìm tới cửa.
Bùi Diễn dắt Lạc Hành Vân ra đứng trước cửa, giới thiệu: đây là cậu, kia là chú… Lạc Hành Vân chào hỏi theo hắn, các trưởng bối thi nhau nhét lì xì vào tay cậu. Cậu hai của Bùi Diễn là thương nhân, trực tiếp tặng bọn họ một ngôi nhà và một chiếc xe ở Cambridge, bay sang là có thể dùng luôn.
Nhà họ Lạc neo người ít của, nhưng Lạc Phong và vợ chồng Lạc Ninh đều có mặt. Lạc Phong hấp dẫn toàn bộ Omega nhỏ tuổi có mặt ở đây, mười phút trôi qua, đã có ba Omega khóc lóc tỏ tình với hắn. Vợ chồng Lạc Ninh được hai họ Bùi, Đồng vây quanh, luôn ngồi bên bàn trà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Bạn bè của Bùi Diễn và Lạc Hành Vân cũng đến.
Hoắc Tư Minh tức giận đến nghiến răng: “Chúng mày quá là ác độc. Bọn tao mới được lì xì đỗ Đại học, vậy mà chúng mày đã ném một tấm thiệp cưới ra để hút hết rồi.”
Lạc Hành Vân: “Tao kết hôn bằng bản lĩnh của mình, sao vẫn bị mày nói hả! Đừng tào lao nữa, đưa lì xì ra đây!”
Hoắc Tư Minh “đệt” một tiếng, lấy bao lì xì trong túi quần ra, vỗ mạnh vào lòng bàn tay của Lạc Hành Vân.
“Sao mày lại ăn mặc thế này?” Lạc Hành Vân kéo chiếc vest đen khoác ngoài áo sơ mi trắng của Hoắc Tư Minh, tỏ ra hết sức tò mò. Đến phụ huynh trong nhà họ Bùi cũng không ăn mặc trang trọng như vậy. Cậu và Bùi Diễn lại càng tùy tiện. Ba Bùi chỉ nhắc bọn họ mặc áo dài tay, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác.
Thế mà một đám bạn học, không chỉ Hoắc Tư Minh mà tất cả mọi người đều mặc tây trang, đi giày da, vuốt keo bóng lộn. Người biết bọn họ tới tham dự hôn lễ thì không nói, ai không biết có khi còn tưởng bang hội nào rủ nhau xuống phố.
Thẩm Thư Ý xấu hổ hắng giọng: “Nghe tin hai người kết hôn, tôi nghĩ kiểu gì chúng tôi cũng phải đến làm phù rể…”
Trương Lượng không cam lòng hỏi: “Vì sao chúng mày không cần phù rể? Còn bước vào giáo đường, tới trước mặt mục sư tuyên thệ cơ mà? Còn phải có chim bồ câu nữa.”
Lạc Hành Vân: “… Ba Bùi Diễn tin Phật, cảm ơn.”
Bùi Diễn đi tới, đưa coca lạnh cho mọi người: “Kết quả thi thế nào?”
Thích Vũ nói: “Lớp chúng ta đỗ vào trường top trăm phần trăm, thầy chủ nhiệm vui chết đi sống lại. Một suất đỗ được thưởng 300 tệ, vậy là ông ấy có thể hốt hơn vạn đồng tiền thưởng rồi.”
“A Lượng có đỗ Xã hội học không?” Lạc Hành Vân vỗ vai Trương Lượng.
Nói ra thật xấu hổ, Trương Lượng cuồng nghiên cứu tình dục vậy mà lại là người có lý tưởng đứng đắn nhất trong số bốn người bọn cậu.
Trương Lượng ra dấu ok: “Đã đỗ trường tao thích.”
Lạc Hành Vân lại hỏi Hoắc Tư Minh – một người trước giờ vẫn rất có tư tưởng của một con buôn: “Mày thì sao? Có cơ hội trở thành Luật sư không?”
Hoắc Tư Minh tức đến nghiến răng: “Đừng nói nữa, nguyện vọng 1, 2, 3 đều không có phản hồi, nguyện vọng 4 tao lại điền bừa.”
Lạc Hành Vân: “Mày điền cái gì?”
Hoắc Tư Minh: “… Khoa Kỹ thuật Thiết kế Máy bay Khí động học của Đại học Hàng không và Du hành vũ trụ ở thành phố N. Tao cũng chẳng biết nó là cái khỉ gì, cảm thấy rất ngầu, có vẻ còn được lên trời nữa.”
Lạc Hành Vân sáng bừng con mắt: “Được lắm lão Hoắc, mày học du hành vũ trụ đi, tao chờ mày ở MIT.”
Bùi Diễn đứng cạnh đó lên tiếng hỏi Thẩm Thư Ý: “Mày định thế nào?”
Thẩm Thư Ý đẩy kính mắt: “Đến thành phố N.” Dừng một chút, hắn bất đắc dĩ nói: “Học Luật…”
Hoắc Tư Minh không đỗ, nhưng hắn lại đỗ, thật đúng là một câu chuyện làm người ta hít thở không thông.
Bùi Diễn vỗ vai hắn: “Học thêm ngành Quản lý Hành chính đi, tốt nghiệp vào chính phủ làm với tao.”
Mọi người hàn huyên trong chốc lát, đến khi Bùi Phượng Đồng gọi đi ăn thì cả đám mới im lặng ngồi vào vị trí của mình.
Bọn họ tỏ ra ngoan ngoãn như thế cũng không phải vì vẻ mặt Bùi Phượng Đồng quá nghiêm túc, mà là vì ở đây không có ai lớn tiếng chuyện trò cả. Dù là hàn huyên tâm sự hay đùa giỡn với nhau, mọi người vẫn luôn nhỏ giọng, không hề ồn ào như những đám cưới thông thường. Lúc này lại là giờ dùng cơm, vẻ mặt người lớn lại càng thêm nghiêm nghị.
Buổi tiệc được bố trí ngoài sân. Khách khứa ngồi quanh những chiếc bàn tròn lớn. Mặt trời khuất bóng, không trung chuyển thành màu xanh lam với mảnh trăng non đầu tháng nhạt nhòa, chỉ có phía Tây vẫn hắt ráng đỏ rực rỡ của buổi hoàng hôn. Cảm giác oi bức trong không khí từ từ biến mất, cây cỏ thấm ướt nước từ vòi phun. Đèn lồng trong sân sáng bừng lên, trên mỗi chiếc đèn đều dán họ của cặp đôi mới cưới.
Lạc Hành Vân và Bùi Diễn đứng dậy, được người lớn tuổi và có uy vọng cao nhất gia tộc giới thiệu trước toàn thể khách quan – hôm nay bọn họ kết hôn.
Trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, cả hai nâng cốc với nhau.
Không ồn ào, không huyên náo, không quậy nháo, mọi thứ diễn ra hết sức trang trọng và nghiêm túc.
Nhà họ Bùi sửa gia phả, viết thêm tên Lạc Hành Vân vào cạnh tên Bùi Diễn, đồng thời tỏ ý hy vọng nhà họ Lạc cũng làm theo. Nhưng Lạc Ninh tiếc nuối cho hay nhà bọn họ không có gia phả, thật là đáng tiếc.
Sau nghi lễ ngắn gọn, mọi người ngồi xuống vui vẻ ăn cơm.
Hôn lễ được cử hành lúc hoàng hôn là để tốt cho việc kết hợp và sinh con đẻ cái. Rõ ràng đây là chuyện trọng đại nhất của đời người. Từ nay về sau, hai người đã chính thức thành vợ thành chồng, hai gia tộc cũng nối liền huyết mạch.
Lạc Hành Vân luôn bất an khi nghi thức diễn ra. Cậu và Bùi Diễn đều là nam, nghĩ sao cũng cảm thấy cưới hỏi thật buồn cười.
Nhưng hiện giờ, việc nhà họ Bùi mời tất cả những người quan trọng đến, dẫn cậu đi ra mắt từng thành viên trong gia đình, vui vẻ dùng bữa lúc trăng non thay thế mặt trời, dưới màn đêm ngàn sao mờ ảo, tuyên bố từ nay hai người sẽ luôn ở bên nhau lại làm cậu cảm thấy hết sức bình yên.
Tựa như được người nhà, bạn bè, thậm chí là cả thế giới này chúc phúc.
—
Cơm nước xong, Bùi Phượng Đồng đưa cho Bùi Diễn một cái thẻ: “Đặt phòng cưới cho hai đứa ở Bạc Duyệt Long Hồ đấy.”
Bùi Diễn: “Đêm nay ạ?”
Bùi Phượng Đồng: “Bởi vì ba, và cả mẹ con, đều có trực giác vô cùng sắc bén, cho nên…”
Bùi Diễn: “Ba đừng nói nữa.”
Bùi Phượng Đồng ho khan hai tiếng. Bùi Diễn lên lầu thu xếp một ít đồ, dẫn Lạc Hành Vân ra ngoài.
Lạc Hành Vân trao đổi thư từ với thầy hướng dẫn, xác định những công việc cần làm khi đi du học, sau đó hoàn tất các thủ tục liên quan. MIT còn muốn tổ chức một cuộc họp báo nhỏ để cậu báo cáo về hạng mục “Mở rộng sự liên quan giữa độ phức tạp của đa thức và thời gian chứng minh đa thức”. Mỗi ngày, Lạc Hành Vân đều bị Bùi Diễn bắt tập diễn thuyết, thế nên việc kết hôn lại có cảm giác rất xa xôi vì không được để tâm.
Sau đó, bỗng có một ngày, vừa mở mắt cậu đã được báo tin hôm nay là mùng 8, ngày hoàng đạo để kết hôn.
Lạc Hành Vân mơ màng chọn một chiếc sơ mi kẻ đỏ đậm chất “hỉ”, theo Bùi Diễn tới cục Dân chính để đăng ký.
Trời hè oi bức, Lạc Hành Vân ngồi trong xe, nhìn một thiếu nữ cầm ly kem đi ngang qua áp phích siêu lớn có hình Lạc Phong được dán trên những thân cây chìm trong sắc vàng rực rỡ của ánh mắt trời, cảm giác thế giới này thật là tươi đẹp.
“Cho em.” Bùi Diễn đưa cho cậu một hộp đựng trang sức bình thường: “Bổ sung nghi thức cầu hôn.”
Bọn họ sóng vai ngồi ở hàng ghế sau. Giọng nói của Bùi Diễn nhẹ nhàng lại mang theo ý cười. Sau lưng cả hai là mùa hè bất tận.
Lạc Hành Vân vờ vịt phê bình: “Anh chẳng làm đúng nghi thức gì cả, cầu hôn là phải quỳ một gối xuống.”
“Ừ, còn phải nói “Yes I do”.”
“”Do” cái đầu anh ấy…” Lạc Hành Vân vừa lầm bầm vừa mở hộp trang sức ra.
Bên trong là một đôi nhẫn bằng bạch kim một to một nhỏ.
Thiết kế của cặp nhẫn này hết sức đơn giản, gần như không có một chi tiết trang trí nào ngoài phần mặt xoắn kiểu Mobius. (1)
(1) Mặt Mobius hay dải Mobius, về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần.
“Áuuu~ anh thật là hiểu em.” Lạc Hành Vân vui vẻ nói.
Là con trai, hiển nhiên cậu không thích những thứ cầu kì diêm dúa. Mỗi lần nghĩ hôn lễ sẽ có bánh cưới xinh xắn, thiệp cưới tinh xảo và đủ loại bóng bay sặc sỡ sắc màu là cậu lại thấy khó chịu. Nhẫn cưới cũng tương tự. Cậu không thẩm thấu được ý nghĩa ẩn giấu trong những viên kim cương bóng bẩy hay đá quý đắt tiền.
Nhưng mặt Mobius thì khác.
Nó chỉ là một vòng tròn xoắn vô cùng đơn giản, dù xuất phát ở bất cứ đâu cũng có thể quay về điểm khởi đầu, khép kín nhưng lại là vô hạn. Tựa như gia đình nhỏ mà cậu và Bùi Diễn chung tay xây dựng. Từ nay về sau, cuộc sống của bọn họ sẽ có biên giới rõ ràng, song cả hai đều hy vọng năm tháng bên nhau sẽ là vô hạn, và bất kể lúc nào, hai người cũng có thể nhớ về tâm trạng của ngày kết hôn.
“Thích không?”
Loading...
Lạc Hành Vân ra sức gật đầu.
“Thích là tốt rồi.” Bùi Diễn lấy hộp nhẫn về, nhìn thẳng phía trước, khóe môi cong lên thành một nụ cười: “Chờ lấy chứng nhận, anh sẽ đeo vào tay em.”
Lạc Hành Vân đạp hắn một phát, dám dùng vòng Mobius để dụ cậu kết hôn, lão Bùi này xấu quá.
Tới cục Dân chính, người đứng xếp hàng ngoài cửa rất đông. Bọn họ cũng giống ba Bùi, gieo quẻ tính ngày rồi chạy tới kết hôn.
Vào bên trong, Bùi Diễn xuất trình phiếu kiểm tra giá trị SAN ba năm gần nhất, Lạc Hành Vân nộp giấy chứng nhận sức khoẻ mới đây. Sau khi giấy tờ được thông qua, họ lại điền vào biểu mẫu, điểm chỉ trước mặt nhân viên công tác rồi vòng sang phòng bên chụp ảnh.
Tiền chụp ảnh hết tổng cộng 24 tệ. Lúc đi ra, mỗi người cầm một tờ chứng nhận màu đỏ mới toanh.
Trong ảnh chụp dán trên giấy đỏ, thiếu niên mặc sơ mi kẻ đỏ sóng vai với một Alpha hết sức đẹp trai. Cả hai đều mím chặt môi, nghiêm túc nhìn về phía trước.
Bùi Diễn nhìn nửa thân trên của mình như chìm vào phông nền phía sau, thở dài.
Lạc Hành Vân cảm nhận được sự khó chịu của hắn, lên tiếng phủ đầu: “Sao nhìn anh như bị ép cưới thế hả?!”
Bùi Diễn: “Mắt em còn chưa mở hết kìa, híp ơi là híp.”
Lạc Hành Vân chỉ vào cặp mắt mình, trợn tròn lên: “Nhưng anh không thể phủ nhận nó vẫn mê người như trước.”
Bùi Diễn không phản bác nổi, đành phải nhận thua: “Em nói đúng, tặng em phần thưởng thắng lợi đây.”
Dứt lời, hắn kéo tay Lạc Hành Vân qua, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.
Ngón tay Alpha rất nóng, chiếc nhẫn cũng nóng, cảm giác tồn tại thật là mãnh liệt.
Lạc Hành Vân rút tay về, trân trọng ngắm nhìn món đồ vừa nhận được.
Bùi Diễn giơ chiếc nhẫn còn lại ra, câu “anh cũng muốn” hiện ra rõ ràng trong ánh mắt.
Lạc Hành Vân tỏ vẻ bó tay toàn tập, cầm chiếc nhẫn Alpha lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của Bùi Diễn. Cậu lướt đầu ngón tay qua tay hắn, tỉ mỉ chọn lựa từng ngón trên bàn tay trái của hắn, sau một hồi do dự, cuối cùng chậm rãi lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của đối phương.
Thực ra cách nói ngón áp út bàn tay trái nối liền với trái tim là không khoa học. Nó chỉ là một tập tục cổ xưa, xuất hiện từ thời La Mã, sau đó chảy dài trên dòng sông lịch sử mà thôi. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu bỗng muốn phản bội Khoa học để tin vào những quan niệm mê tín trong một khoảnh khắc.
Trong nháy mắt chiếc nhẫn trượt vào tay người nọ, Lạc Hành Vân chợt hiểu ra ý nghĩa của châu báu.
Ngón tay Alpha thon dài thẳng tắp, đeo món trang sức tinh xảo đẹp đẽ, thật khiến người khác muốn hắn cả đời cũng không được tháo ra.
Tựa như một dấu hiệu ngăn chặn kẻ khác tới gần, nhưng lại không ngừng mời gọi cậu.
—
Làm thủ tục đăng ký kết hôn xong, Bùi Diễn và Lạc Hành Vân về nhà ăn cơm, ăn no lại lên phòng ngủ trưa, nói chung là chẳng khác gì ngày thường.
Ngoài việc cửa sổ dán vài chữ hỉ và mọi người không phải đi làm thì hoàn toàn không có sự náo nhiệt của một hôn lễ.
Hoàng hôn buông xuống, bấy giờ trong nhà mới chính thức nhộn nhịp. Rất nhiều người Lạc Hành Vân không biết tìm tới cửa.
Bùi Diễn dắt Lạc Hành Vân ra đứng trước cửa, giới thiệu: đây là cậu, kia là chú… Lạc Hành Vân chào hỏi theo hắn, các trưởng bối thi nhau nhét lì xì vào tay cậu. Cậu hai của Bùi Diễn là thương nhân, trực tiếp tặng bọn họ một ngôi nhà và một chiếc xe ở Cambridge, bay sang là có thể dùng luôn.
Nhà họ Lạc neo người ít của, nhưng Lạc Phong và vợ chồng Lạc Ninh đều có mặt. Lạc Phong hấp dẫn toàn bộ Omega nhỏ tuổi có mặt ở đây, mười phút trôi qua, đã có ba Omega khóc lóc tỏ tình với hắn. Vợ chồng Lạc Ninh được hai họ Bùi, Đồng vây quanh, luôn ngồi bên bàn trà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Bạn bè của Bùi Diễn và Lạc Hành Vân cũng đến.
Hoắc Tư Minh tức giận đến nghiến răng: “Chúng mày quá là ác độc. Bọn tao mới được lì xì đỗ Đại học, vậy mà chúng mày đã ném một tấm thiệp cưới ra để hút hết rồi.”
Lạc Hành Vân: “Tao kết hôn bằng bản lĩnh của mình, sao vẫn bị mày nói hả! Đừng tào lao nữa, đưa lì xì ra đây!”
Hoắc Tư Minh “đệt” một tiếng, lấy bao lì xì trong túi quần ra, vỗ mạnh vào lòng bàn tay của Lạc Hành Vân.
“Sao mày lại ăn mặc thế này?” Lạc Hành Vân kéo chiếc vest đen khoác ngoài áo sơ mi trắng của Hoắc Tư Minh, tỏ ra hết sức tò mò. Đến phụ huynh trong nhà họ Bùi cũng không ăn mặc trang trọng như vậy. Cậu và Bùi Diễn lại càng tùy tiện. Ba Bùi chỉ nhắc bọn họ mặc áo dài tay, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác.
Thế mà một đám bạn học, không chỉ Hoắc Tư Minh mà tất cả mọi người đều mặc tây trang, đi giày da, vuốt keo bóng lộn. Người biết bọn họ tới tham dự hôn lễ thì không nói, ai không biết có khi còn tưởng bang hội nào rủ nhau xuống phố.
Thẩm Thư Ý xấu hổ hắng giọng: “Nghe tin hai người kết hôn, tôi nghĩ kiểu gì chúng tôi cũng phải đến làm phù rể…”
Trương Lượng không cam lòng hỏi: “Vì sao chúng mày không cần phù rể? Còn bước vào giáo đường, tới trước mặt mục sư tuyên thệ cơ mà? Còn phải có chim bồ câu nữa.”
Lạc Hành Vân: “… Ba Bùi Diễn tin Phật, cảm ơn.”
Bùi Diễn đi tới, đưa coca lạnh cho mọi người: “Kết quả thi thế nào?”
Thích Vũ nói: “Lớp chúng ta đỗ vào trường top trăm phần trăm, thầy chủ nhiệm vui chết đi sống lại. Một suất đỗ được thưởng 300 tệ, vậy là ông ấy có thể hốt hơn vạn đồng tiền thưởng rồi.”
“A Lượng có đỗ Xã hội học không?” Lạc Hành Vân vỗ vai Trương Lượng.
Nói ra thật xấu hổ, Trương Lượng cuồng nghiên cứu tình dục vậy mà lại là người có lý tưởng đứng đắn nhất trong số bốn người bọn cậu.
Trương Lượng ra dấu ok: “Đã đỗ trường tao thích.”
Lạc Hành Vân lại hỏi Hoắc Tư Minh – một người trước giờ vẫn rất có tư tưởng của một con buôn: “Mày thì sao? Có cơ hội trở thành Luật sư không?”
Hoắc Tư Minh tức đến nghiến răng: “Đừng nói nữa, nguyện vọng 1, 2, 3 đều không có phản hồi, nguyện vọng 4 tao lại điền bừa.”
Lạc Hành Vân: “Mày điền cái gì?”
Hoắc Tư Minh: “… Khoa Kỹ thuật Thiết kế Máy bay Khí động học của Đại học Hàng không và Du hành vũ trụ ở thành phố N. Tao cũng chẳng biết nó là cái khỉ gì, cảm thấy rất ngầu, có vẻ còn được lên trời nữa.”
Lạc Hành Vân sáng bừng con mắt: “Được lắm lão Hoắc, mày học du hành vũ trụ đi, tao chờ mày ở MIT.”
Bùi Diễn đứng cạnh đó lên tiếng hỏi Thẩm Thư Ý: “Mày định thế nào?”
Thẩm Thư Ý đẩy kính mắt: “Đến thành phố N.” Dừng một chút, hắn bất đắc dĩ nói: “Học Luật…”
Hoắc Tư Minh không đỗ, nhưng hắn lại đỗ, thật đúng là một câu chuyện làm người ta hít thở không thông.
Bùi Diễn vỗ vai hắn: “Học thêm ngành Quản lý Hành chính đi, tốt nghiệp vào chính phủ làm với tao.”
Mọi người hàn huyên trong chốc lát, đến khi Bùi Phượng Đồng gọi đi ăn thì cả đám mới im lặng ngồi vào vị trí của mình.
Bọn họ tỏ ra ngoan ngoãn như thế cũng không phải vì vẻ mặt Bùi Phượng Đồng quá nghiêm túc, mà là vì ở đây không có ai lớn tiếng chuyện trò cả. Dù là hàn huyên tâm sự hay đùa giỡn với nhau, mọi người vẫn luôn nhỏ giọng, không hề ồn ào như những đám cưới thông thường. Lúc này lại là giờ dùng cơm, vẻ mặt người lớn lại càng thêm nghiêm nghị.
Buổi tiệc được bố trí ngoài sân. Khách khứa ngồi quanh những chiếc bàn tròn lớn. Mặt trời khuất bóng, không trung chuyển thành màu xanh lam với mảnh trăng non đầu tháng nhạt nhòa, chỉ có phía Tây vẫn hắt ráng đỏ rực rỡ của buổi hoàng hôn. Cảm giác oi bức trong không khí từ từ biến mất, cây cỏ thấm ướt nước từ vòi phun. Đèn lồng trong sân sáng bừng lên, trên mỗi chiếc đèn đều dán họ của cặp đôi mới cưới.
Lạc Hành Vân và Bùi Diễn đứng dậy, được người lớn tuổi và có uy vọng cao nhất gia tộc giới thiệu trước toàn thể khách quan – hôm nay bọn họ kết hôn.
Trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, cả hai nâng cốc với nhau.
Không ồn ào, không huyên náo, không quậy nháo, mọi thứ diễn ra hết sức trang trọng và nghiêm túc.
Nhà họ Bùi sửa gia phả, viết thêm tên Lạc Hành Vân vào cạnh tên Bùi Diễn, đồng thời tỏ ý hy vọng nhà họ Lạc cũng làm theo. Nhưng Lạc Ninh tiếc nuối cho hay nhà bọn họ không có gia phả, thật là đáng tiếc.
Sau nghi lễ ngắn gọn, mọi người ngồi xuống vui vẻ ăn cơm.
Hôn lễ được cử hành lúc hoàng hôn là để tốt cho việc kết hợp và sinh con đẻ cái. Rõ ràng đây là chuyện trọng đại nhất của đời người. Từ nay về sau, hai người đã chính thức thành vợ thành chồng, hai gia tộc cũng nối liền huyết mạch.
Lạc Hành Vân luôn bất an khi nghi thức diễn ra. Cậu và Bùi Diễn đều là nam, nghĩ sao cũng cảm thấy cưới hỏi thật buồn cười.
Nhưng hiện giờ, việc nhà họ Bùi mời tất cả những người quan trọng đến, dẫn cậu đi ra mắt từng thành viên trong gia đình, vui vẻ dùng bữa lúc trăng non thay thế mặt trời, dưới màn đêm ngàn sao mờ ảo, tuyên bố từ nay hai người sẽ luôn ở bên nhau lại làm cậu cảm thấy hết sức bình yên.
Tựa như được người nhà, bạn bè, thậm chí là cả thế giới này chúc phúc.
—
Cơm nước xong, Bùi Phượng Đồng đưa cho Bùi Diễn một cái thẻ: “Đặt phòng cưới cho hai đứa ở Bạc Duyệt Long Hồ đấy.”
Bùi Diễn: “Đêm nay ạ?”
Bùi Phượng Đồng: “Bởi vì ba, và cả mẹ con, đều có trực giác vô cùng sắc bén, cho nên…”
Bùi Diễn: “Ba đừng nói nữa.”
Bùi Phượng Đồng ho khan hai tiếng. Bùi Diễn lên lầu thu xếp một ít đồ, dẫn Lạc Hành Vân ra ngoài.
Tác giả :
Tất Hoàn Niệm