Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 96: Giấc mộng kỳ lạ
Đóa Đóa nhớ rõ là mình đang nói chuyện cùng mẹ, sau đó không hiểu sao lại ngủ mất. Sau đó chính nó cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc mở to mắt lại nhìn thấy xung quanh tối đen như mực. Nó cảm thấy sợ hãi, một đôi mắt to tròn trợn to, nhưng nhìn cả buổi cũng không thấy bất kỳ thứ gì.
Nó nhịn không được liền vươn tay dụi hai con mắt, vặn vẹo uốn cái mông nhỏ, đứng lên đi về phía trước.
Dường như đã đi được một lúc mới nhìn thấy một con sông màu đỏ. Màu sắc đỏ như máu tươi khiến cho Đóa Đóa sợ hãi lui về sau vài bước, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có gì đó.
Nó quay đầu nhìn, nhìn thấy một biển hoa rộng lớn màu đỏ, cánh hoa uốn cong vô cùng xinh đẹp, giống như mái tóc xoăn của chính mình.
Vốn dĩ còn sợ hãi, sau khi nhìn thấy biển hoa kia thì Đóa Đóa lại quên đi như một kỳ tích. Nó vươn tay chạm vào cánh hoa màu đỏ kia, lại đưa thay sờ mái tóc của mình, khi nhớ đến lời mẹ nói nó là cún lông xù liền khanh khách cười ra tiếng.
Đóa Đóa sờ sờ đóa hoa này, lại sờ sờ đóa hoa kia, vui vẻ đến quên cả trời đất.
Đến lúc chơi mệt nó mới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn biển hoa trước mắt. Đột nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ quái, trước kia nó đều nhìn thấy hoa luôn có lá, tại sao loại hoa này lại không có lá?
“Tại sao ngươi không có lá cây?” Đóa Đóa hiếu kỳ duỗi ngón tay chọc chọc đóa hoa trước mắt mình.
Lúc này, biển hoa trước mắt Đóa Đóa lại biến thành một loạt bức tranh như cuốn phim quay chậm.
Trong những bức tranh này, từng mảng từng mảng hoa đỏ rực mọc lên, bên cạnh những đóa hoa có hai yêu tinh bảo vệ, một là Hoa Yêu, một là Diệp Yêu (1). Bọn họ đợi mấy ngàn năm nhưng cho tới bây giờ vẫn không cách nào nhìn đối phương tận mắt, bởi vì lúc hoa nở thì sẽ không thấy lá, mà lúc có lá thì lại không có hoa, hoa lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, sinh sinh tương khắc. Thế nhưng bọn chúng lại điên cuồng tưởng niệm lẫn nhau, cũng bị thống khổ giày vò thật đau đớn, cuối cùng có một ngày liều mạng vi phạm quy định của thần tiên lén lút gặp nhau một lần.
(1) Diệp Yêu: “Diệp” nghĩa là lá, có hoa yêu thì sẽ có “lá” yêu.
Năm đó, đóa hoa đỏ rực được chiếc lá màu xanh bao quanh, vô cùng xinh đẹp. Có thể là vì nguyên nhân này mà bị thần tiên trách tội, Hoa Yêu cùng Diệp Yêu bị đánh vào vòng xoáy luân hồi, đồng thời cũng bị nguyền rủa vĩnh viễn không thể ở bên cạnh nhau, đời đời kiếp kiếp gặp trắc trở ở nhân gian. Đóa hoa màu đỏ này có tên là Mạn Châu Sa.
Từ đó về sau, hoa Mạn Châu Sa hay còn được gọi là hoa Bỉ Ngạn, ý nghĩa là mở rộng cánh cửa thiên đường của hoa. Hình dạng cánh hoa giống như những ngón tay bao lấy thiên đường nhưng nơi này chưa từng xuất hiện trên nhân gian. Từ đó về sau, loại hoa này trở thành hoa Bỉ Ngạn chỉ nở trên con đường đến Hoàng Tuyền. Hoa Yêu cùng Diệp Yêu mỗi lần luân hồi chuyển thế đều có thể ngửi thấy hương thơm của hoa Bỉ Ngạn trên đường đến Hoàng Tuyền, lúc đó họ có thể nhớ đến tiền kiếp của chính mình, sau đó thề sẽ không tách ra, rồi lại ngã vào lời nguyền của luân hồi một lần nữa.
Nhìn thấy bọn họ đời đời đều bỏ qua nhau, đáy lòng Đóa Đóa không hiểu sao lại thắt chặt, bi thương bao phủ trong lòng mình, nước mắt nhịn không được đã chảy xuống.
Một lúc lâu sau, Đóa Đóa mới có thể tìm lại được hô hấp của chính mình.
Nàng ôm ngực, khóe mắt còn mang theo nước mắt, vẻ mặt mê mang hỏi đóa hoa trước mặt: “Ngươi tên là Mạn Châu Sa sao? Tại sao ta lại cảm thấy bi thương như vậy?”
Lúc này, Đóa Đóa lại nghe thấy một thanh âm vang lên: “Thật ra ngươi chính là ta, mà ta cũng chính là ngươi, chúng ta đều là Mạn Châu Sa”
“Ta là hoa Mạn Châu Sa?” Đóa Đóa nháy nháy mắt, hỏi: “Ngươi nói ta là loại này hoa sao? Tại sao ta lại có tay có chân mà ngươi lại chỉ có một đóa hoa, ngay cả lá cũng không có?”
“Những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là chuyện ngươi từng trải qua, cũng là nguyên nhân vì sao ngươi từ nhân gian đi vào Minh Giới” Thanh âm kia giải thích.
“Ngươi đang ở đâu? Tại sao ta lại không nhìn thấy ngươi?” Đóa Đóa nhìn quanh bốn phía một lượt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Nơi đây là Minh Giới, ta đang ở trước mắt ngươi, chính là cánh hoa này” Thanh âm kia tiếp tục nói.
“Minh Giới? Ta đã chết rồi sao? Ô ô, ta không muốn chết, ta muốn mẹ cùng phụ thân, ta còn chưa gặp được ca ca…” Đóa Đóa không thể chấp nhận được, nó đã từng nghe Diệp Khuyết thúc thúc nói chỉ có người chết mới có thể đi vào Minh Giới. Nó chưa muốn chết, vất vả lắm nó mới được ra ngoài cùng mẹ và phụ thân, nó còn muốn tìm ca ca, còn muốn nhìn xem ca ca giống phụ thân đến mức nào, còn muốn biết tóc của ca ca có phải không giống với chính mình hay không.
Nó còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm. Nó chưa muốn chết!
“Ngươi chưa chết, vĩnh viễn cũng sẽ không chết, bởi vì ngươi chính là đóa hoa duy nhất ở nơi Minh Giới này, hơn nữa còn đứng đầu Tà Hoa, thân thể bất tử. Chỉ là bởi vì ngươi tự khai mở năng lượng của mình cho nên mới phải trở lại Minh Giới, đến đây tìm về ký ức của ngươi” Đóa hoa nhẹ giọng an ủi.
“Vậy ta còn có thể trở về sao?” Đây mới chính là điều mà Đóa Đóa quan tâm nhất.
“Đương nhiên!”
“Vậy là tốt rồi! Ta rất muốn gặp mẹ cùng phụ thân, ta rất sợ ở một mình” Đóa Đóa mím môi, cho tới bây giờ nó chưa từng trốn ra ngoài, lúc trước lén bỏ đi vốn dĩ không tính bởi vì có Đại Bạch ở bên cạnh quan tâm bảo vệ nó.
“Ngươi phải khôi phục năng lượng của mình thì mới có thể thay đổi được vận mệnh” Đóa hoa kia nói với Đóa Đóa.
“Vận mệnh là cái gì?” Đóa Đóa khó hiểu, hỏi.
“Ngươi vẫn luôn muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, cho nên không ngừng lựa chọn vòng xoáy luân hồi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi đều không thể thay đổi được nó” Đóa hoa thở dài một tiếng.
“Vận mệnh gì?” Đóa Đóa càng thêm tò mò, có một số chuyện nó nghĩ mãi không ra, chuyện càng ngày càng quá thâm ảo.
“Còn nhớ những hình ảnh mà ngươi nhìn thấy lúc nãy không? Ngươi luôn tự biến mình thành Hoa Yêu, cứ nghĩ rằng vận mệnh của mình sẽ phải có sự tham dự của Diệp Yêu. Thật ra ngươi đều đã sai rồi, ngươi không phải là Hoa Yêu, ngươi chỉ là hoa Mạn Châu Sa. Vốn dĩ ngươi sinh trưởng ở nhân gian, nhưng lại bởi vì Hoa Yêu cùng Diệp Yêu mà phải đi đến Minh Giới. Ngươi cứ nghĩ rằng mình yêu thương Diệp Yêu cho nên luôn muốn quay về trần gian tìm hắn, tiếp tục tiền duyên ở kiếp trước. Thế nhưng ngươi vẫn là chính ngươi, mặc dù ngươi có dung mạo cùng khí chất giống với Hoa Yêu nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không phải nàng ta, cho nên ngươi cùng Diệp Yêu không thể nào yêu nhau được. Các ngươi tách ra, ngươi vẫn nghĩ rằng là vì lời nguyền, lại vĩnh viễn không nghĩ rằng ngươi không phải người kia. Bị nguyền rủa chính là bọn họ, không phải ngươi, chỉ vì đời đời luân hồi, đời đời tương khắc, cuối cùng ngươi vẫn chưa thể hiểu rõ mọi chuyện” Thanh âm của đóa hoa rõ ràng mang theo vài phần đắng chát.
“Cái gì không phải là ta, tại sao lại khó hiểu như vậy?” Đóa Đóa nháy nháy mắt. Nguyền rủa là cái gì? Hoa Yêu cùng Diệp Yêu là ai? Những hình ảnh kia có liên quan đến nó sao?
“Kiếp này ngươi rất may mắn, cơ duyên xảo hợp giải phóng năng lượng của mình sớm như vậy, ta cũng có thể truyền đạt những lời này cho ngươi sớm một chút. Chúng ta vốn là một thể, ta là phần ký ức mà ngươi còn lưu lại, một phần thanh tỉnh nhất trong hồn phách của ngươi, đáng tiếc ta vẫn không có cơ hội nói hết sự thật cho ngươi biết. Kiếp này, ta rốt cuộc cũng có thể nói cho ngươi biết trước khi viễn cảnh trước kia lại diễn ra, hi vọng sau này ngươi có thể hiểu rõ, đừng tiếp tục làm khó bản thân mình nữa. Ngươi bây giờ không hiểu, nhưng sẽ có một ngày ngươi hiểu hết lời ta nói. Ta sẽ vì ngươi giải phóng toàn bộ năng lượng, trao cho ngươi năng lượng cường đại, như vậy có lẽ còn có thể thay đổi vận mệnh của ngươi” Đóa hoa không tiếp tục giải thích nhiều, nàng ta biết rõ lúc này Đóa Đóa rất khó để hiểu hết mọi chuyện.
Biển hoa Mạn Châu Sa trước mắt Đóa Đóa đột nhiên phóng ra một vầng sáng màu đỏ, nhuộm đỏ toàn bộ Minh Giới. Sau đó vầng sáng kia hội tụ lại từng chút một, cuối cùng trở thành một viên châu đỏ chạy vào trong cơ thể Đóa Đóa.
“Ngươi đi đi, hi vọng kiếp này ngươi có thể cởi bỏ khúc mắc, giành được hạnh phúc. Hoa Mạn Châu Sa cho tới bây giờ cũng không phải là loài hoa bị nguyền rủa, đừng đặt vận mệnh của ngươi vào mối quan hệ với người khác nữa”
Thanh âm kia tiêu tán từng chút một, ý thức của Đóa Đóa cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng cái gì cũng không còn biết gì nữa. Hoa Mạn Châu Sa vẫn nở tươi rói khắp Minh Giới như trước, bên trong Hoàng Tuyền vẫn là dòng sông đỏ tươi đẹp rực rỡ như màu của máu.
Đám ngươi Vân Liệt Diễm vẫn nghĩ làm bạn bên cạnh hoa Mạn Châu Sa chính là Hoàng Tuyền nơi Minh Giới, lại không ngờ thật ra hoa Mạn Châu Sa vốn dĩ không bị nguyền rủa. Nàng chỉ bị liên lụy mà rơi vào biển hoa nơi Minh Giới, tất cả sai lầm cũng chỉ vì chính nàng quá mức nhập vai. Nàng luôn đặt vận mệnh của chính mình vào vận mệnh của người khác, cho nên mới có kết cục bi thảm như vậy.
Đóa Đóa mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mình bị một vầng sáng đủ màu sắc bao bọc lấy. Nó hiếu kỳ chọc chọc vầng sáng kia lại thấy ngón tay của mình bị hút vào bên trong, hoảng hốt liền nhanh chóng rút trở về.
Đây là nơi nào? Đóa Đóa dụi mắt, nhớ đến giấc mộng lúc nãy liền cảm thấy kỳ lạ. Dường như nó đã đến Minh Giới, còn nhìn thấy một dòng sông kỳ lạ cùng một đóa hoa xinh đẹp, đóa hoa kia còn nói rất nhiều điều khó hiểu.
Đóa Đóa nghiêng đầu nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng niệm một câu.
“Phá!”
Sau đó, khiến cho nó không ngờ đến chính là lòng bàn tay của mình xuất hiện một tia sáng màu đỏ, vầng sáng vẫn bao phủ lấy nó đột nhiên biến mất.
Đóa Đóa nháy nháy mắt, thật sự là quá thần kỳ! Nó không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như trong đầu ngay lúc đó xuất hiện rất nhiều thứ khó hiểu, nhưng chính nó cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, còn có Đại Bạch và mọi người. Thế nhưng bọn họ đều nhắm mắt lại, dường như đang tu luyện.
“Tiểu Thất, mẹ và mọi người đang làm cái gì vậy?” Đóa Đóa nâng cánh tay, nhớ tới trên tay mình còn Tiểu Thất.
“Bọn họ đang tu luyện, nhưng thời gian cũng không còn nhiều lắm, đã sắp tỉnh lại” Tiểu Thất nghe thấy thanh âm của Đóa Đóa liền mở to mắt, lúc nhìn thấy Đóa Đóa nàng cũng có chút kinh ngạc.
“Vậy cần phải bao lâu? Hay là chúng ta cứ đi chơi trước nhỉ?” Đóa Đóa nhìn một vòng, mọi người đang tu luyện, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
“Không được! Chủ nhân, mẹ chủ nhân đã ra lệnh không được để cho chủ nhân rời khỏi nơi đây. Vốn dĩ Đại Bạch là người trông chừng chủ nhân nhưng sau đó mẹ chủ nhân đã dùng đến cấm chế phong ấn, cho nên Đại Bạch cũng tập trung tu luyện khoảng một lúc rồi tỉnh dậy kiểm tra tình hình. Mấy ngày trước hắn còn tỉnh lại nhìn người, thấy người không có chuyện gì nên lại tiếp tục tu luyện” Tiểu Thất nhìn Vân Liệt Diễm, lại nhìn qua Đại Bạch, cũng gần một năm trôi qua, thời gian trôi đi cũng thật nhanh.
Tốc độ tiến bộ của mọi người cũng rất nhanh, nhất là Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, năng lượng tinh thần của họ có lẽ cũng đã đột phá Thần cấp. Bây giờ nàng công kích thì bọn họ dường như cũng đã không có phản ứng gì nữa. Còn những người khác thì thực lực cũng đã tiến bộ dù cho chậm hơn hai người bọn họ một chút.
Tu luyện năng lượng tinh thần không giống với tu luyện nội lực, chỉ cần tập trung tinh thần, hoàn toàn vùi đầu vào trong đó, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh. Hơn nữa, nàng vẫn luôn giải phóng công kích, bọn họ chẳng khác nào tu luyện ngay trong trận chiến, đương nhiên chính là làm chơi mà ăn thật.
“Vậy đành phải chờ mẹ thôi!” Đóa Đóa nghiêng đầu, biết lúc này không thể đến quấy rầy bọn họ.
Đóa Đóa đang nghĩ ngợi định đi đâu chơi đùa giết thời gian thì Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ đột nhiên mở mắt. Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Đóa Đóa thì Vân Liệt Diễm ‘phụt’ cười ra tiếng.
“Mẹ! Phụ thân!” Đóa Đóa nghe thấy tiếng cười lại không kịp phản ứng, sau đó nện bước chạy bổ nhào vào trong ngực Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm nắm cổ áo con bé ném vào lòng Hàn Chỉ, mắng: “Qua bên kia đi, nặng chết!”
“Mẹ, Đóa Đóa rất nhớ mẹ, Đóa Đóa cảm thấy dường như đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được gặp mẹ” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt đáng thương, lại khiến cho nàng nhịn không được nhếch khóe môi.
“Đóa Đóa không nhớ phụ thân sao?” Hàn Chỉ nhìn Đóa Đóa đang ‘vuốt mông ngựa’ (2) Vân Liệt Diễm liền muốn trêu chọc con bé.
(2) Vuốt mông ngựa: Dụ ngọt, nịnh hót.
Đóa Đóa quay đầu lại, nhìn thấy phụ thân vô cùng anh tuấn của mình liền vội vàng lắc đầu, nịnh nọt: “Đóa Đóa đương nhiên là nhớ phụ thân rồi, Đóa Đóa rất rất rất nhớ phụ thân! Phụ thân, Đóa Đóa còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại phụ thân nữa!”
Vân Liệt Diễm đen mặt, còn cách nịnh nọt như vậy sao?
Tuy nhiên Vân Liệt Diễm lại phát hiện khí chất trên người Đóa Đóa dường như đã có chút không giống với lúc trước. Con bé vẫn thật đáng yêu, nhưng mơ hồ đâu đó lại nhiều hơn một chút khí thế, ngay cả Vân Liệt Diễm nhìn thẳng vào nó cũng đều cảm thấy có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Con bé này… chẳng lẽ thật sự giống như lời Tiểu Thất nói đã tìm được cơ hội tu luyện rồi sao? Nàng thăm dò con bé vài năm nay đều không phát hiện nó có bất kỳ thiên phú nào, chẳng lẽ chảy mất một giọt máu liền khiến cho toàn bộ thiên phú của nó bạo phát?
“Đóa Đóa, nói cho mẹ biết sau khi con ngủ có gặp chuyện gì hay không?” Vân Liệt Diễm lo lắng, vẫn nên hỏi thăm.
“Có! Con có một giấc mơ rất kỳ lạ” Đóa Đóa nghĩ nghĩ liền đáp, giấc mộng này quả thật rất kỳ lạ.
“A? Đóa Đóa nằm mơ thấy cái gì?” Vân Liệt Diễm hỏi.
Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, lại quay qua nhìn Hàn Chỉ, sau đó kể lại toàn bộ giấc mơ của mình cho Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.
“Mẹ, nàng ta nói như vậy nghĩa là gì? Con là hoa sao? Còn có vận mệnh gì đó, có liên quan đến con sao?” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, sau đó đưa ra vấn đề mà mình vẫn nghĩ không ra.
“Ha ha, bây giờ Đóa Đóa không cần hiểu rõ làm gì, sau này lớn lên con sẽ hiểu” Thế nhưng trong lòng Vân Liệt Diễm lại hoàn toàn kích động. Truyền thuyết hoa Mạn Châu Sa nàng vẫn luôn là biết rõ, nhưng lại không hề nghĩ đến sự thật lại là thế này.
Nó nhịn không được liền vươn tay dụi hai con mắt, vặn vẹo uốn cái mông nhỏ, đứng lên đi về phía trước.
Dường như đã đi được một lúc mới nhìn thấy một con sông màu đỏ. Màu sắc đỏ như máu tươi khiến cho Đóa Đóa sợ hãi lui về sau vài bước, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có gì đó.
Nó quay đầu nhìn, nhìn thấy một biển hoa rộng lớn màu đỏ, cánh hoa uốn cong vô cùng xinh đẹp, giống như mái tóc xoăn của chính mình.
Vốn dĩ còn sợ hãi, sau khi nhìn thấy biển hoa kia thì Đóa Đóa lại quên đi như một kỳ tích. Nó vươn tay chạm vào cánh hoa màu đỏ kia, lại đưa thay sờ mái tóc của mình, khi nhớ đến lời mẹ nói nó là cún lông xù liền khanh khách cười ra tiếng.
Đóa Đóa sờ sờ đóa hoa này, lại sờ sờ đóa hoa kia, vui vẻ đến quên cả trời đất.
Đến lúc chơi mệt nó mới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn biển hoa trước mắt. Đột nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ quái, trước kia nó đều nhìn thấy hoa luôn có lá, tại sao loại hoa này lại không có lá?
“Tại sao ngươi không có lá cây?” Đóa Đóa hiếu kỳ duỗi ngón tay chọc chọc đóa hoa trước mắt mình.
Lúc này, biển hoa trước mắt Đóa Đóa lại biến thành một loạt bức tranh như cuốn phim quay chậm.
Trong những bức tranh này, từng mảng từng mảng hoa đỏ rực mọc lên, bên cạnh những đóa hoa có hai yêu tinh bảo vệ, một là Hoa Yêu, một là Diệp Yêu (1). Bọn họ đợi mấy ngàn năm nhưng cho tới bây giờ vẫn không cách nào nhìn đối phương tận mắt, bởi vì lúc hoa nở thì sẽ không thấy lá, mà lúc có lá thì lại không có hoa, hoa lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, sinh sinh tương khắc. Thế nhưng bọn chúng lại điên cuồng tưởng niệm lẫn nhau, cũng bị thống khổ giày vò thật đau đớn, cuối cùng có một ngày liều mạng vi phạm quy định của thần tiên lén lút gặp nhau một lần.
(1) Diệp Yêu: “Diệp” nghĩa là lá, có hoa yêu thì sẽ có “lá” yêu.
Năm đó, đóa hoa đỏ rực được chiếc lá màu xanh bao quanh, vô cùng xinh đẹp. Có thể là vì nguyên nhân này mà bị thần tiên trách tội, Hoa Yêu cùng Diệp Yêu bị đánh vào vòng xoáy luân hồi, đồng thời cũng bị nguyền rủa vĩnh viễn không thể ở bên cạnh nhau, đời đời kiếp kiếp gặp trắc trở ở nhân gian. Đóa hoa màu đỏ này có tên là Mạn Châu Sa.
Từ đó về sau, hoa Mạn Châu Sa hay còn được gọi là hoa Bỉ Ngạn, ý nghĩa là mở rộng cánh cửa thiên đường của hoa. Hình dạng cánh hoa giống như những ngón tay bao lấy thiên đường nhưng nơi này chưa từng xuất hiện trên nhân gian. Từ đó về sau, loại hoa này trở thành hoa Bỉ Ngạn chỉ nở trên con đường đến Hoàng Tuyền. Hoa Yêu cùng Diệp Yêu mỗi lần luân hồi chuyển thế đều có thể ngửi thấy hương thơm của hoa Bỉ Ngạn trên đường đến Hoàng Tuyền, lúc đó họ có thể nhớ đến tiền kiếp của chính mình, sau đó thề sẽ không tách ra, rồi lại ngã vào lời nguyền của luân hồi một lần nữa.
Nhìn thấy bọn họ đời đời đều bỏ qua nhau, đáy lòng Đóa Đóa không hiểu sao lại thắt chặt, bi thương bao phủ trong lòng mình, nước mắt nhịn không được đã chảy xuống.
Một lúc lâu sau, Đóa Đóa mới có thể tìm lại được hô hấp của chính mình.
Nàng ôm ngực, khóe mắt còn mang theo nước mắt, vẻ mặt mê mang hỏi đóa hoa trước mặt: “Ngươi tên là Mạn Châu Sa sao? Tại sao ta lại cảm thấy bi thương như vậy?”
Lúc này, Đóa Đóa lại nghe thấy một thanh âm vang lên: “Thật ra ngươi chính là ta, mà ta cũng chính là ngươi, chúng ta đều là Mạn Châu Sa”
“Ta là hoa Mạn Châu Sa?” Đóa Đóa nháy nháy mắt, hỏi: “Ngươi nói ta là loại này hoa sao? Tại sao ta lại có tay có chân mà ngươi lại chỉ có một đóa hoa, ngay cả lá cũng không có?”
“Những gì ngươi vừa nhìn thấy đều là chuyện ngươi từng trải qua, cũng là nguyên nhân vì sao ngươi từ nhân gian đi vào Minh Giới” Thanh âm kia giải thích.
“Ngươi đang ở đâu? Tại sao ta lại không nhìn thấy ngươi?” Đóa Đóa nhìn quanh bốn phía một lượt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Nơi đây là Minh Giới, ta đang ở trước mắt ngươi, chính là cánh hoa này” Thanh âm kia tiếp tục nói.
“Minh Giới? Ta đã chết rồi sao? Ô ô, ta không muốn chết, ta muốn mẹ cùng phụ thân, ta còn chưa gặp được ca ca…” Đóa Đóa không thể chấp nhận được, nó đã từng nghe Diệp Khuyết thúc thúc nói chỉ có người chết mới có thể đi vào Minh Giới. Nó chưa muốn chết, vất vả lắm nó mới được ra ngoài cùng mẹ và phụ thân, nó còn muốn tìm ca ca, còn muốn nhìn xem ca ca giống phụ thân đến mức nào, còn muốn biết tóc của ca ca có phải không giống với chính mình hay không.
Nó còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm. Nó chưa muốn chết!
“Ngươi chưa chết, vĩnh viễn cũng sẽ không chết, bởi vì ngươi chính là đóa hoa duy nhất ở nơi Minh Giới này, hơn nữa còn đứng đầu Tà Hoa, thân thể bất tử. Chỉ là bởi vì ngươi tự khai mở năng lượng của mình cho nên mới phải trở lại Minh Giới, đến đây tìm về ký ức của ngươi” Đóa hoa nhẹ giọng an ủi.
“Vậy ta còn có thể trở về sao?” Đây mới chính là điều mà Đóa Đóa quan tâm nhất.
“Đương nhiên!”
“Vậy là tốt rồi! Ta rất muốn gặp mẹ cùng phụ thân, ta rất sợ ở một mình” Đóa Đóa mím môi, cho tới bây giờ nó chưa từng trốn ra ngoài, lúc trước lén bỏ đi vốn dĩ không tính bởi vì có Đại Bạch ở bên cạnh quan tâm bảo vệ nó.
“Ngươi phải khôi phục năng lượng của mình thì mới có thể thay đổi được vận mệnh” Đóa hoa kia nói với Đóa Đóa.
“Vận mệnh là cái gì?” Đóa Đóa khó hiểu, hỏi.
“Ngươi vẫn luôn muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, cho nên không ngừng lựa chọn vòng xoáy luân hồi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi đều không thể thay đổi được nó” Đóa hoa thở dài một tiếng.
“Vận mệnh gì?” Đóa Đóa càng thêm tò mò, có một số chuyện nó nghĩ mãi không ra, chuyện càng ngày càng quá thâm ảo.
“Còn nhớ những hình ảnh mà ngươi nhìn thấy lúc nãy không? Ngươi luôn tự biến mình thành Hoa Yêu, cứ nghĩ rằng vận mệnh của mình sẽ phải có sự tham dự của Diệp Yêu. Thật ra ngươi đều đã sai rồi, ngươi không phải là Hoa Yêu, ngươi chỉ là hoa Mạn Châu Sa. Vốn dĩ ngươi sinh trưởng ở nhân gian, nhưng lại bởi vì Hoa Yêu cùng Diệp Yêu mà phải đi đến Minh Giới. Ngươi cứ nghĩ rằng mình yêu thương Diệp Yêu cho nên luôn muốn quay về trần gian tìm hắn, tiếp tục tiền duyên ở kiếp trước. Thế nhưng ngươi vẫn là chính ngươi, mặc dù ngươi có dung mạo cùng khí chất giống với Hoa Yêu nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không phải nàng ta, cho nên ngươi cùng Diệp Yêu không thể nào yêu nhau được. Các ngươi tách ra, ngươi vẫn nghĩ rằng là vì lời nguyền, lại vĩnh viễn không nghĩ rằng ngươi không phải người kia. Bị nguyền rủa chính là bọn họ, không phải ngươi, chỉ vì đời đời luân hồi, đời đời tương khắc, cuối cùng ngươi vẫn chưa thể hiểu rõ mọi chuyện” Thanh âm của đóa hoa rõ ràng mang theo vài phần đắng chát.
“Cái gì không phải là ta, tại sao lại khó hiểu như vậy?” Đóa Đóa nháy nháy mắt. Nguyền rủa là cái gì? Hoa Yêu cùng Diệp Yêu là ai? Những hình ảnh kia có liên quan đến nó sao?
“Kiếp này ngươi rất may mắn, cơ duyên xảo hợp giải phóng năng lượng của mình sớm như vậy, ta cũng có thể truyền đạt những lời này cho ngươi sớm một chút. Chúng ta vốn là một thể, ta là phần ký ức mà ngươi còn lưu lại, một phần thanh tỉnh nhất trong hồn phách của ngươi, đáng tiếc ta vẫn không có cơ hội nói hết sự thật cho ngươi biết. Kiếp này, ta rốt cuộc cũng có thể nói cho ngươi biết trước khi viễn cảnh trước kia lại diễn ra, hi vọng sau này ngươi có thể hiểu rõ, đừng tiếp tục làm khó bản thân mình nữa. Ngươi bây giờ không hiểu, nhưng sẽ có một ngày ngươi hiểu hết lời ta nói. Ta sẽ vì ngươi giải phóng toàn bộ năng lượng, trao cho ngươi năng lượng cường đại, như vậy có lẽ còn có thể thay đổi vận mệnh của ngươi” Đóa hoa không tiếp tục giải thích nhiều, nàng ta biết rõ lúc này Đóa Đóa rất khó để hiểu hết mọi chuyện.
Biển hoa Mạn Châu Sa trước mắt Đóa Đóa đột nhiên phóng ra một vầng sáng màu đỏ, nhuộm đỏ toàn bộ Minh Giới. Sau đó vầng sáng kia hội tụ lại từng chút một, cuối cùng trở thành một viên châu đỏ chạy vào trong cơ thể Đóa Đóa.
“Ngươi đi đi, hi vọng kiếp này ngươi có thể cởi bỏ khúc mắc, giành được hạnh phúc. Hoa Mạn Châu Sa cho tới bây giờ cũng không phải là loài hoa bị nguyền rủa, đừng đặt vận mệnh của ngươi vào mối quan hệ với người khác nữa”
Thanh âm kia tiêu tán từng chút một, ý thức của Đóa Đóa cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng cái gì cũng không còn biết gì nữa. Hoa Mạn Châu Sa vẫn nở tươi rói khắp Minh Giới như trước, bên trong Hoàng Tuyền vẫn là dòng sông đỏ tươi đẹp rực rỡ như màu của máu.
Đám ngươi Vân Liệt Diễm vẫn nghĩ làm bạn bên cạnh hoa Mạn Châu Sa chính là Hoàng Tuyền nơi Minh Giới, lại không ngờ thật ra hoa Mạn Châu Sa vốn dĩ không bị nguyền rủa. Nàng chỉ bị liên lụy mà rơi vào biển hoa nơi Minh Giới, tất cả sai lầm cũng chỉ vì chính nàng quá mức nhập vai. Nàng luôn đặt vận mệnh của chính mình vào vận mệnh của người khác, cho nên mới có kết cục bi thảm như vậy.
Đóa Đóa mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy mình bị một vầng sáng đủ màu sắc bao bọc lấy. Nó hiếu kỳ chọc chọc vầng sáng kia lại thấy ngón tay của mình bị hút vào bên trong, hoảng hốt liền nhanh chóng rút trở về.
Đây là nơi nào? Đóa Đóa dụi mắt, nhớ đến giấc mộng lúc nãy liền cảm thấy kỳ lạ. Dường như nó đã đến Minh Giới, còn nhìn thấy một dòng sông kỳ lạ cùng một đóa hoa xinh đẹp, đóa hoa kia còn nói rất nhiều điều khó hiểu.
Đóa Đóa nghiêng đầu nghĩ một chút, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng niệm một câu.
“Phá!”
Sau đó, khiến cho nó không ngờ đến chính là lòng bàn tay của mình xuất hiện một tia sáng màu đỏ, vầng sáng vẫn bao phủ lấy nó đột nhiên biến mất.
Đóa Đóa nháy nháy mắt, thật sự là quá thần kỳ! Nó không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như trong đầu ngay lúc đó xuất hiện rất nhiều thứ khó hiểu, nhưng chính nó cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, còn có Đại Bạch và mọi người. Thế nhưng bọn họ đều nhắm mắt lại, dường như đang tu luyện.
“Tiểu Thất, mẹ và mọi người đang làm cái gì vậy?” Đóa Đóa nâng cánh tay, nhớ tới trên tay mình còn Tiểu Thất.
“Bọn họ đang tu luyện, nhưng thời gian cũng không còn nhiều lắm, đã sắp tỉnh lại” Tiểu Thất nghe thấy thanh âm của Đóa Đóa liền mở to mắt, lúc nhìn thấy Đóa Đóa nàng cũng có chút kinh ngạc.
“Vậy cần phải bao lâu? Hay là chúng ta cứ đi chơi trước nhỉ?” Đóa Đóa nhìn một vòng, mọi người đang tu luyện, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
“Không được! Chủ nhân, mẹ chủ nhân đã ra lệnh không được để cho chủ nhân rời khỏi nơi đây. Vốn dĩ Đại Bạch là người trông chừng chủ nhân nhưng sau đó mẹ chủ nhân đã dùng đến cấm chế phong ấn, cho nên Đại Bạch cũng tập trung tu luyện khoảng một lúc rồi tỉnh dậy kiểm tra tình hình. Mấy ngày trước hắn còn tỉnh lại nhìn người, thấy người không có chuyện gì nên lại tiếp tục tu luyện” Tiểu Thất nhìn Vân Liệt Diễm, lại nhìn qua Đại Bạch, cũng gần một năm trôi qua, thời gian trôi đi cũng thật nhanh.
Tốc độ tiến bộ của mọi người cũng rất nhanh, nhất là Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, năng lượng tinh thần của họ có lẽ cũng đã đột phá Thần cấp. Bây giờ nàng công kích thì bọn họ dường như cũng đã không có phản ứng gì nữa. Còn những người khác thì thực lực cũng đã tiến bộ dù cho chậm hơn hai người bọn họ một chút.
Tu luyện năng lượng tinh thần không giống với tu luyện nội lực, chỉ cần tập trung tinh thần, hoàn toàn vùi đầu vào trong đó, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh. Hơn nữa, nàng vẫn luôn giải phóng công kích, bọn họ chẳng khác nào tu luyện ngay trong trận chiến, đương nhiên chính là làm chơi mà ăn thật.
“Vậy đành phải chờ mẹ thôi!” Đóa Đóa nghiêng đầu, biết lúc này không thể đến quấy rầy bọn họ.
Đóa Đóa đang nghĩ ngợi định đi đâu chơi đùa giết thời gian thì Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ đột nhiên mở mắt. Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Đóa Đóa thì Vân Liệt Diễm ‘phụt’ cười ra tiếng.
“Mẹ! Phụ thân!” Đóa Đóa nghe thấy tiếng cười lại không kịp phản ứng, sau đó nện bước chạy bổ nhào vào trong ngực Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm nắm cổ áo con bé ném vào lòng Hàn Chỉ, mắng: “Qua bên kia đi, nặng chết!”
“Mẹ, Đóa Đóa rất nhớ mẹ, Đóa Đóa cảm thấy dường như đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được gặp mẹ” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm với ánh mắt đáng thương, lại khiến cho nàng nhịn không được nhếch khóe môi.
“Đóa Đóa không nhớ phụ thân sao?” Hàn Chỉ nhìn Đóa Đóa đang ‘vuốt mông ngựa’ (2) Vân Liệt Diễm liền muốn trêu chọc con bé.
(2) Vuốt mông ngựa: Dụ ngọt, nịnh hót.
Đóa Đóa quay đầu lại, nhìn thấy phụ thân vô cùng anh tuấn của mình liền vội vàng lắc đầu, nịnh nọt: “Đóa Đóa đương nhiên là nhớ phụ thân rồi, Đóa Đóa rất rất rất nhớ phụ thân! Phụ thân, Đóa Đóa còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại phụ thân nữa!”
Vân Liệt Diễm đen mặt, còn cách nịnh nọt như vậy sao?
Tuy nhiên Vân Liệt Diễm lại phát hiện khí chất trên người Đóa Đóa dường như đã có chút không giống với lúc trước. Con bé vẫn thật đáng yêu, nhưng mơ hồ đâu đó lại nhiều hơn một chút khí thế, ngay cả Vân Liệt Diễm nhìn thẳng vào nó cũng đều cảm thấy có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Con bé này… chẳng lẽ thật sự giống như lời Tiểu Thất nói đã tìm được cơ hội tu luyện rồi sao? Nàng thăm dò con bé vài năm nay đều không phát hiện nó có bất kỳ thiên phú nào, chẳng lẽ chảy mất một giọt máu liền khiến cho toàn bộ thiên phú của nó bạo phát?
“Đóa Đóa, nói cho mẹ biết sau khi con ngủ có gặp chuyện gì hay không?” Vân Liệt Diễm lo lắng, vẫn nên hỏi thăm.
“Có! Con có một giấc mơ rất kỳ lạ” Đóa Đóa nghĩ nghĩ liền đáp, giấc mộng này quả thật rất kỳ lạ.
“A? Đóa Đóa nằm mơ thấy cái gì?” Vân Liệt Diễm hỏi.
Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, lại quay qua nhìn Hàn Chỉ, sau đó kể lại toàn bộ giấc mơ của mình cho Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.
“Mẹ, nàng ta nói như vậy nghĩa là gì? Con là hoa sao? Còn có vận mệnh gì đó, có liên quan đến con sao?” Đóa Đóa nhìn Vân Liệt Diễm, sau đó đưa ra vấn đề mà mình vẫn nghĩ không ra.
“Ha ha, bây giờ Đóa Đóa không cần hiểu rõ làm gì, sau này lớn lên con sẽ hiểu” Thế nhưng trong lòng Vân Liệt Diễm lại hoàn toàn kích động. Truyền thuyết hoa Mạn Châu Sa nàng vẫn luôn là biết rõ, nhưng lại không hề nghĩ đến sự thật lại là thế này.
Tác giả :
Khương Lê