Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 43: Rời đi (4)
Hàn Chỉ chỉ cần một phát đã bắt được tay Vân Liệt Diễm, thuận thế ôm nàng vào ngực. Hắn rời khỏi môi nàng, thấp giọng nói bên tai: “Ta phải ra ngoài xử lý vài chuyện, sau khi trở lại ta sẽ lấy nàng. Nàng ngoan ngoãn ở lại Vân gia, không được rời đi. Có Vân Phụng Khải, bọn người kia sẽ không dám động tới nàng. Tối đa ba tháng, nàng hãy ngoan ngoãn chờ ta ở đây, không được chạy loạn. Nếu ta trở về mà không thấy nàng, nàng sẽ chết chắc! Mộc Miên ở trong tay Vân Phụng Thiên, ta đã phái người đến bảo vệ rồi, sẽ không còn nguy hiểm nữa. Chiếc nhẫn này là tín vật của “Mạt Nhật”, cầm lấy nó, nàng sẽ là nữ chủ nhân của “Mạt Nhật”. Tất cả “Mạt Nhật” đều là sát thủ, bọn họ sẽ nghe theo sự điều khiển của nàng. Ta phải đi rồi, nhớ kĩ lời ta!”
Hàn Chỉ đem một chiếc nhẫn đặt vào tay Vân Liệt Diễm, sau đó hôn nhanh một cái trên trán nàng. Hắn ngay lập tức lách mình rời khỏi, biến mất ngay tại hội trường, chỉ để lại một mình Vân Liệt Diễm còn trợn mắt há miệng đứng đó.
“Con mẹ nó!” Hàn Chỉ đi cả buổi, Vân Liệt Diễm mới từ trạng thái hoá đá mà phản ứng lại.
Chết tiệt! Nam nhân kia lại hôn nàng! Muốn chết sao?
Tuy nhiên, nàng đối với hắn cũng có một chút hảo cảm. Ở cùng một chỗ thì... cũng không tệ lắm! Quan trọng nhất là, nam nhân kia lại là thủ lĩnh “Mạt Nhật”. Rống rống... Có mùi ngân lượng!
Suy nghĩ thoang qua một chút, nàng nắm chắc chiếc nhẫn trong tay. Chậc chậc... cũng nặng đấy!
Vân Liệt Diễm vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng Vân Phụng Khải nhếch lên nụ cười càng ngày càng vui vẻ, trán nàng lại xuất hiện mấy đường hắc tuyến. Mất mặt quá đi!
“Diễm nhi, hắn ta nói cái gì với con vậy?” Vân Phụng Khải cười hỏi.
“Hắn nói con cứ ở Vân gia chờ!” Vân Liệt Diễm hung hăng nói. Ở Vân gia chờ? Hắn bại não sao? Chết tiệt! Nàng một phút cũng không muốn ở Vân gia này ngây ngốc nữa!
Đúng rồi, Mộc Miên! Cứu Mộc Miên vẫn là quan trọng hơn!
Vân Liệt Diễm đi đến trước mặt Vân Phụng Thiên, liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có, lạnh lùng nói: “Ta biết rõ Mộc Miên đang ở chỗ ngươi. Nói đi, phải như thế nào mới giao nàng ra?”
“Diễm nhi, là phụ thân không tốt, phụ thân có lỗi với con. Nhưng mà Diễm nhi, phụ thân hi vọng con có thể ở lại Vân gia, ngồi lên vị trí gia chủ. Phụ thân lưu Mộc Miên lại cũng chỉ vì hi vọng con có thể ở lại Vân gia, phụ thân không muốn con ra ngoài chịu khổ” Vân Phụng Thiên tận tình khuyên bảo, hi vọng Vân Liệt Diễm có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn. Hắn thật sự chưa từng có ý định tổn thương nàng.
“Đủ rồi! Ngươi diễn kịch cũng đã diễn đủ rồi! Ngươi muốn ta ở lại Vân gia không phải là sợ ta ra ngoài chịu khổ đâu!” Vân Liệt Diễm không chút che giấu sự châm chọc trong ánh mắt. Hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc sao? Cảm thấy nàng có giá trị lợi dụng thì lưu nàng lại, không có giá trị lợi dụng thì đá sang một bên. Hừ! Những cái lý do đường hoàng kia, trừ phi nàng có vấn đề mới đi tin!
“Diễm nhi, con làm sao có thể hiểu lầm phụ thân mãi như vậy được? Con là nữ nhi ruột thịt của ta!” Vân Phụng Thiên làm sao cũng không có nghĩ rằng Vân Liệt Diễm sẽ không thấu hiểu cho hắn.
“Ta thật đúng là ‘vinh hạnh’ mới có được một người cha như ngươi” Vân Liệt Diễm có đôi khi rất muốn bổ đầu Vân Phụng Thiên ra để xem bên trong rốt cuộc có chứa bã đậu hay không.
“Tiểu muội, phụ thân để cho muội thừa kế địa vị Vân gia gia chủ, đương nhiên là vì muội có thực lực đó. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, muội vẫn nên suy nghĩ một chút đi!” Vân Húc Nghiêu cũng đứng dậy. Vốn hắn không muốn để ý đến mấy chuyện này, nhưng lại thấy phụ thân cùng tiểu muội mâu thuẫn sâu sắc như vậy, hắn thật không hiểu nổi, người một nhà mà sao cứ làm khó nhau?
Đôi mắt Vân Liệt Diễm rơi trên người Vân Húc Nghiêu, con ngươi liễm diễm cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, vẽ ra một độ cong xinh đẹp. Đây là vị đại ca trong truyền thuyết, mọi chuyện từ trước tới nay đều không muốn quản đến sao?
Mộc Miên từng nói với nàng rằng Đại thiếu gia đã trở về, thì ra chính là hắn. Bộ dáng nghiêm nghị chính khí, mặt vuông mày kiếm, suất khí dương cương, mặt mày cũng có vài phần tương tự với Vân Phụng Thiên, nhưng lại không tuấn mỹ bằng Vân Phụng Thiên.
Thật ra, Vân Liệt Diễm vẫn không phủ nhận rằng Vân Phụng Thiên thời trai trẻ đúng là mỹ nam tử. Có lẽ, nam nhân như vậy mới có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của Phượng Tâm Nghiên.
Thế nhưng, Vân Liệt Diễm lại thấy mình cùng Vân Phụng Thiên không có chút tương tự nào. Nàng là đôi mắt hoa đào, Vân Phụng Thiên lại là mắt phượng, hoàn toàn không nhìn ra một điểm giống nhau. Nếu không có tín thư của mẫu thân, nàng có thể nghi ngờ rằng nàng cùng lão già này không có quan hệ huyết thống.
Thật sự là nghiệp chướng, nghiệp chướng mới có một người cha như vậy!
“Đúng vậy! Diễm nhi, phụ thân chỉ muốn con ở lại mà thôi!” Vân Phụng Thiên nhìn thấy nhi tử cũng giúp mình nói chuyện, liền thuận thế tiếp lời. Đứa con trai này thích độc lại độc vãn, bình thường gặp chuyện đều không can dự vào, ngay cả hắn làm cha cũng không thể nói được. Hôm nay nó lại chịu giúp hắn nói chuyện, có thể thấy được trong lòng nhi tử vẫn còn muốn giúp đỡ người phụ thân này!
Vân Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng. Trong tay nàng bây giờ có “Mạt Nhật”, sao còn phải chịu để Vân Phụng Thiên uy hiếp? Tuy nhiên, nếu bỏ qua cho lão già kia dễ dàng như vậy, chẳng phải là có lỗi với Mộc Miên, mà bản thân nàng cũng phải chịu khổ không báo hay sao?
“Ta có thể đáp ứng ngươi làm Vân gia gia chủ. Tuy nhiên, ngươi phải thả Mộc Miên thả ra trước” Vân Liệt Diễm đột nhiên thốt lên.
“Thật sao? Diễm nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao?” Vân Phụng Thiên có chút kích động. Vẫn là Nghiêu nhi nói mới có tác dụng! Hắn cảm kích nhìn sang Vân Húc Nghiêu.
Vân Húc Nghiêu ngược lại không có biểu lộ cái gì quá đặc biệt. Gia chủ, ai làm cũng đều không ảnh hưởng đến hắn.
“Không được! Ta không đồng ý!” Lão giả lúc trước hạ lệnh muốn giết Vân Liệt Diễm hô lên. Ông ta tuyệt đối không đồng ý để cho Vân Liệt Diễm làm gia chủ. Tâm tư của nữ nhân này tuyệt đối không tinh khiết, Vân gia nếu rơi vào tay nàng thì sớm muộn gì cũng bị huỷ mà thôi!
Vừa rồi, nam nhân kia dám động thủ trước mặt Vân gia bọn hắn cùng Hoàng đế Đông Thịnh và mấy đại gia tộc, vốn dĩ chính là cảnh cáo! Nếu có người dám đánh chủ ý lên Vân Liệt Diễm, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Diệt Thiên trận không phải Tử cấp thì không thể phá, vốn tưởng rằng Vân Liệt Diễm chết chắc rồi, thì lại xuất hiện một cường giả Tử cấp tới đây cứu nàng. Hơn nữa, nam nhân kia thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy, một nhân vật như vậy, Vân gia tuyệt không thể chọc vào!
Vân Liệt Diễm, nữ nhân này vốn dĩ là mối hoạ! Hắn thân là Đại trưởng lão Vân gia, tuyệt không cho phép có bất kì kẻ nào có ý đồ hại tới Vân gia, ai cũng không thể!
“Trẫm cũng không đồng ý!” Hoàng thượng đi tới. Hắn đúng ra là ủng hộ Vân Liệt Diễm cùng Hiên Viên Minh thành thân, đó là một nữ tử có tài, nhưng đồng thời lại là một nữ tử rất tuỳ hứng, nàng tuyệt đối không có khả năng trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được!
“Đại bá phụ, Hoàng thượng, mọi người cũng có thể thấy Diễm nhi tuyệt đối là người có thiên phú cực kì cao trong cả Đông Thịnh quốc, thậm chí là ngay cả trong toàn bộ đại lục này. Nếu Diễm nhi trở thành gia chủ Vân gia, đối với Vân gia, đối với Đông Thịnh quốc này đều là lựa chọn tốt nhất” Vân Phụng Thiên có chút kích động. Thiên phú của Diễm nhi so với Tâm Nghiên, quả thật là chỉ có hơn chứ không thua kém. Đợi thêm một thời gian nữa, chỉ sợ là toàn bộ đại lục này không có thể tìm được người ngang tay!
Hàn Chỉ đem một chiếc nhẫn đặt vào tay Vân Liệt Diễm, sau đó hôn nhanh một cái trên trán nàng. Hắn ngay lập tức lách mình rời khỏi, biến mất ngay tại hội trường, chỉ để lại một mình Vân Liệt Diễm còn trợn mắt há miệng đứng đó.
“Con mẹ nó!” Hàn Chỉ đi cả buổi, Vân Liệt Diễm mới từ trạng thái hoá đá mà phản ứng lại.
Chết tiệt! Nam nhân kia lại hôn nàng! Muốn chết sao?
Tuy nhiên, nàng đối với hắn cũng có một chút hảo cảm. Ở cùng một chỗ thì... cũng không tệ lắm! Quan trọng nhất là, nam nhân kia lại là thủ lĩnh “Mạt Nhật”. Rống rống... Có mùi ngân lượng!
Suy nghĩ thoang qua một chút, nàng nắm chắc chiếc nhẫn trong tay. Chậc chậc... cũng nặng đấy!
Vân Liệt Diễm vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy khóe miệng Vân Phụng Khải nhếch lên nụ cười càng ngày càng vui vẻ, trán nàng lại xuất hiện mấy đường hắc tuyến. Mất mặt quá đi!
“Diễm nhi, hắn ta nói cái gì với con vậy?” Vân Phụng Khải cười hỏi.
“Hắn nói con cứ ở Vân gia chờ!” Vân Liệt Diễm hung hăng nói. Ở Vân gia chờ? Hắn bại não sao? Chết tiệt! Nàng một phút cũng không muốn ở Vân gia này ngây ngốc nữa!
Đúng rồi, Mộc Miên! Cứu Mộc Miên vẫn là quan trọng hơn!
Vân Liệt Diễm đi đến trước mặt Vân Phụng Thiên, liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có, lạnh lùng nói: “Ta biết rõ Mộc Miên đang ở chỗ ngươi. Nói đi, phải như thế nào mới giao nàng ra?”
“Diễm nhi, là phụ thân không tốt, phụ thân có lỗi với con. Nhưng mà Diễm nhi, phụ thân hi vọng con có thể ở lại Vân gia, ngồi lên vị trí gia chủ. Phụ thân lưu Mộc Miên lại cũng chỉ vì hi vọng con có thể ở lại Vân gia, phụ thân không muốn con ra ngoài chịu khổ” Vân Phụng Thiên tận tình khuyên bảo, hi vọng Vân Liệt Diễm có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn. Hắn thật sự chưa từng có ý định tổn thương nàng.
“Đủ rồi! Ngươi diễn kịch cũng đã diễn đủ rồi! Ngươi muốn ta ở lại Vân gia không phải là sợ ta ra ngoài chịu khổ đâu!” Vân Liệt Diễm không chút che giấu sự châm chọc trong ánh mắt. Hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc sao? Cảm thấy nàng có giá trị lợi dụng thì lưu nàng lại, không có giá trị lợi dụng thì đá sang một bên. Hừ! Những cái lý do đường hoàng kia, trừ phi nàng có vấn đề mới đi tin!
“Diễm nhi, con làm sao có thể hiểu lầm phụ thân mãi như vậy được? Con là nữ nhi ruột thịt của ta!” Vân Phụng Thiên làm sao cũng không có nghĩ rằng Vân Liệt Diễm sẽ không thấu hiểu cho hắn.
“Ta thật đúng là ‘vinh hạnh’ mới có được một người cha như ngươi” Vân Liệt Diễm có đôi khi rất muốn bổ đầu Vân Phụng Thiên ra để xem bên trong rốt cuộc có chứa bã đậu hay không.
“Tiểu muội, phụ thân để cho muội thừa kế địa vị Vân gia gia chủ, đương nhiên là vì muội có thực lực đó. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, muội vẫn nên suy nghĩ một chút đi!” Vân Húc Nghiêu cũng đứng dậy. Vốn hắn không muốn để ý đến mấy chuyện này, nhưng lại thấy phụ thân cùng tiểu muội mâu thuẫn sâu sắc như vậy, hắn thật không hiểu nổi, người một nhà mà sao cứ làm khó nhau?
Đôi mắt Vân Liệt Diễm rơi trên người Vân Húc Nghiêu, con ngươi liễm diễm cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, vẽ ra một độ cong xinh đẹp. Đây là vị đại ca trong truyền thuyết, mọi chuyện từ trước tới nay đều không muốn quản đến sao?
Mộc Miên từng nói với nàng rằng Đại thiếu gia đã trở về, thì ra chính là hắn. Bộ dáng nghiêm nghị chính khí, mặt vuông mày kiếm, suất khí dương cương, mặt mày cũng có vài phần tương tự với Vân Phụng Thiên, nhưng lại không tuấn mỹ bằng Vân Phụng Thiên.
Thật ra, Vân Liệt Diễm vẫn không phủ nhận rằng Vân Phụng Thiên thời trai trẻ đúng là mỹ nam tử. Có lẽ, nam nhân như vậy mới có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của Phượng Tâm Nghiên.
Thế nhưng, Vân Liệt Diễm lại thấy mình cùng Vân Phụng Thiên không có chút tương tự nào. Nàng là đôi mắt hoa đào, Vân Phụng Thiên lại là mắt phượng, hoàn toàn không nhìn ra một điểm giống nhau. Nếu không có tín thư của mẫu thân, nàng có thể nghi ngờ rằng nàng cùng lão già này không có quan hệ huyết thống.
Thật sự là nghiệp chướng, nghiệp chướng mới có một người cha như vậy!
“Đúng vậy! Diễm nhi, phụ thân chỉ muốn con ở lại mà thôi!” Vân Phụng Thiên nhìn thấy nhi tử cũng giúp mình nói chuyện, liền thuận thế tiếp lời. Đứa con trai này thích độc lại độc vãn, bình thường gặp chuyện đều không can dự vào, ngay cả hắn làm cha cũng không thể nói được. Hôm nay nó lại chịu giúp hắn nói chuyện, có thể thấy được trong lòng nhi tử vẫn còn muốn giúp đỡ người phụ thân này!
Vân Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng. Trong tay nàng bây giờ có “Mạt Nhật”, sao còn phải chịu để Vân Phụng Thiên uy hiếp? Tuy nhiên, nếu bỏ qua cho lão già kia dễ dàng như vậy, chẳng phải là có lỗi với Mộc Miên, mà bản thân nàng cũng phải chịu khổ không báo hay sao?
“Ta có thể đáp ứng ngươi làm Vân gia gia chủ. Tuy nhiên, ngươi phải thả Mộc Miên thả ra trước” Vân Liệt Diễm đột nhiên thốt lên.
“Thật sao? Diễm nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao?” Vân Phụng Thiên có chút kích động. Vẫn là Nghiêu nhi nói mới có tác dụng! Hắn cảm kích nhìn sang Vân Húc Nghiêu.
Vân Húc Nghiêu ngược lại không có biểu lộ cái gì quá đặc biệt. Gia chủ, ai làm cũng đều không ảnh hưởng đến hắn.
“Không được! Ta không đồng ý!” Lão giả lúc trước hạ lệnh muốn giết Vân Liệt Diễm hô lên. Ông ta tuyệt đối không đồng ý để cho Vân Liệt Diễm làm gia chủ. Tâm tư của nữ nhân này tuyệt đối không tinh khiết, Vân gia nếu rơi vào tay nàng thì sớm muộn gì cũng bị huỷ mà thôi!
Vừa rồi, nam nhân kia dám động thủ trước mặt Vân gia bọn hắn cùng Hoàng đế Đông Thịnh và mấy đại gia tộc, vốn dĩ chính là cảnh cáo! Nếu có người dám đánh chủ ý lên Vân Liệt Diễm, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Diệt Thiên trận không phải Tử cấp thì không thể phá, vốn tưởng rằng Vân Liệt Diễm chết chắc rồi, thì lại xuất hiện một cường giả Tử cấp tới đây cứu nàng. Hơn nữa, nam nhân kia thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy, một nhân vật như vậy, Vân gia tuyệt không thể chọc vào!
Vân Liệt Diễm, nữ nhân này vốn dĩ là mối hoạ! Hắn thân là Đại trưởng lão Vân gia, tuyệt không cho phép có bất kì kẻ nào có ý đồ hại tới Vân gia, ai cũng không thể!
“Trẫm cũng không đồng ý!” Hoàng thượng đi tới. Hắn đúng ra là ủng hộ Vân Liệt Diễm cùng Hiên Viên Minh thành thân, đó là một nữ tử có tài, nhưng đồng thời lại là một nữ tử rất tuỳ hứng, nàng tuyệt đối không có khả năng trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được!
“Đại bá phụ, Hoàng thượng, mọi người cũng có thể thấy Diễm nhi tuyệt đối là người có thiên phú cực kì cao trong cả Đông Thịnh quốc, thậm chí là ngay cả trong toàn bộ đại lục này. Nếu Diễm nhi trở thành gia chủ Vân gia, đối với Vân gia, đối với Đông Thịnh quốc này đều là lựa chọn tốt nhất” Vân Phụng Thiên có chút kích động. Thiên phú của Diễm nhi so với Tâm Nghiên, quả thật là chỉ có hơn chứ không thua kém. Đợi thêm một thời gian nữa, chỉ sợ là toàn bộ đại lục này không có thể tìm được người ngang tay!
Tác giả :
Khương Lê