Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 39
Nếu như Vân Liệt Diễm đang cầm roi, nàng nhất định sẽ quất chết Hiên Viên Minh.
Bại não!
“Là ta đã bắt Mộc Miên. Ngươi gả cho ta, ta liền thả nàng ta ra!” Hiên Viên Minh trước khi đi đã sai người đi bắt Mộc Miên, tin rằng đã thành công rồi.
“Thần kinh!” Vân Liệt Diễm thật sự bó tay. Tên này cũng quá khôi hài đi, dùng thứ thủ đoạn ấu trĩ như vậy mà uy hiếp nàng.
Thân hình chuyển động, Vân Liệt Diễm rút trâm cài tóc, đưa mũi nhọn chỉ về ngực Hiên Viên Minh. Chỉ cần nàng khẽ động, Hiên Viên Minh liền mất mạng, đâm xuyên qua tim.
“Hoàng thượng, ngươi xem nói nha đầu của ta quan trọng, hay là Thất vương gia quan trọng hơn?” Vân Liệt Diễm không để ý tới Hiên Viên Minh, chỉ nói với Hoàng thượng đang lo lắng một bên.
Nghe nói Hoàng thượng yêu thương nhất chính là đứa con này, hắn ta sẽ không trơ mắt ếch ra mà nhìn Hiên Viên Minh bỏ mạng.
“Ngươi…” Hiên Viên Minh không dám tin. Nàng rõ ràng không biết võ công, tại sao lại ra tay nhanh như vậy? Hắn căn bản không phản ứng kịp, nàng đã rat ay ngày chỗ hiểm yếu nhất trên người hắn.
“Hiên Viên Minh, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Vân Liệt Diễm trước kia, kẻ mà ngươi tìm mọi cách đánh đuổi rồi giết đi mà không lần nào đắc thủ sao? Ngươi thử động một chút xem, cuối cùng thì ai nhanh tay hơn ai?” Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Uy hiếp nàng? Trước kia có thể, còn hiện tại chính là vọng tưởng
Trong tình huống này, mọi người lại một lần hít không khí. Không ít người bắt đầu bàn luận, nữ nhi Vân gia này thật sự là hư không tưởng nổi! Uy hiếp Hoàng thượng? Thật là trước nay chưa từng thấy.
“Minh nhi, mau thả nha hoàn của nàng ra!” Hoàng thượng nhìn Vân Liệt Diễm, biết chắc chắn nàng không đùa giỡn. Cả đời hắn đã nhìn thấy vô số loại người, liếc mắt biết liền rõ nữ tử này nói được là làm được.
Hoàng hậu vẫn ngồi im tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, móng tay đâm rách cả lòng bàn tay nhưng nàng lại không thấy đau chút nào. Đã sớm biết, không phải sao? Đã sớm biết, hắn chỉ yêu có mỗi nữ nhân kia, chỉ yêu mỗi nhi tử của nữ nhân kia, cho dù người khác có dốc sức ra sao, liều mạng thế nào, cố gắng cỡ nào cũng không thể lưu lại địa vị trong lòng hắn.
Hiên Viên Phong cũng không động, ánh mắt chỉ khoá chặt trên người xích y (1) nữ tử, phảng phất như ngoại trừ nàng ra thì cái gì cũng không tồn tại.
(1) Xích y: Quần áo / y phục màu đỏ.
“Ngươi thật sự sẽ giết ta sao?” Hiên Viên Minh nhìn vào mắt Vân Liệt Diễm, mong muốn nhìn thấy được một chút cảm xúc khác thường, nhưng hắn lại thất vọng.
Trong mắt nàng, một chút cảm xúc cũng không có, thậm chí hận thù cũng không.
“Trong mắt ngươi, ta chỉ là một tên không liên quan thôi sao?” Hiên Viên Minh thất bại mở miệng. Cho tới lúc nàng dùng trâm cài tóc chĩa vào lồng ngực mình, hắn mới cảm thấy đau lòng.
Không biết là cảm giác gì, lại khiến cho hắn không muốn buông tay nữ nhân này!
“Đúng!” Vân Liệt Diễm không nhìn Hiên Viên Minh, ánh mắt chỉ đặt trên người Hoàng thượng. Lúc này, Hiên Viên Minh có đàm phán cũng vô dụng mà thôi.
“Minh nhi, không được cứng đầu nữa. Màu thả nha đầu của nàng ta ra!” Hoàng thượng lớn tiếng gọi Hiên Viên Minh. Hài tử ngốc, rõ ràng là yêu nha đầu này, cớ sao lại phải dùng phương thức cực đoan như vậy?
“Người đâu?” Hiên Viên Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng mở miệng gọi được hai tiếng.
“Vương gia” Hai gã hắc y nhân từ ngoài hội trường đi vào, quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Minh.
“Thả nha đầu kia ra!” Hiên Viên Minh vô lực mở miệng. Hắn đã không còn sức lực nghĩ đến kế hoạch của Vân Mộng Vũ nữa, bởi vỉ ngăn cản nàng rời khỏi đây chính là vô dụng!
Nàng, thật sự không quan tâm hắn!
Một chút cũng không hề quan tâm đến hắn!
Nhưng mà, vì sao hắn vẫn không thể từ bỏ ý định đó?
Tại sao hắn vẫn còn hi vọng, hi vọng nhìn thấy được một chút gợn sóng trong mắt nàng?
“Vương gia, chúng ta đã chậm một bước, Mộc Miên cô nương không tìm thấy. Không phải là người của chúng ta làm!” Hai gã hắc y nhân hồi đáp
“Cái gì?” Vân Liệt Diễm đẩy mạnh Hiên Viên Minh ra, túm lấy một gã hắc y nhân hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa, Mộc Miên của ta làm sao? Là ai bắt nàng đi? Là ai?”
Tâm triệt để chùng xuống. Mộc Miên, thật sự xảy ra chuyện!
Trước kia, nàng chỉ là suy đoán. Mộc Miên võ công tốt, cho dù có gặp nguy hiểm, nàng cũng có biện pháp cứu ra. Thế nhưng lúc này, có người nói nàng biết, Mộc Miên thực sự bị bắt đi.
“Ngươi nói mau, là ai làm? Là ai?” Đôi mắt trong trẻo của nàng biến thành một màu đỏ như lửa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao?
“Không biết! Thời điểm bọn ta đến, đúng lúc nhìn thấy Mộc Miên cô nương bị đưa đi. Người của chúng ta không phải là đối thủ” Hắc y nhân cũng bị khí thế của Vân Liệt Diễm doạ sợ. Bởi vì hiện tại, đôi mắt của nàng đã hoàn toàn trở thành màu của máu.
Mỹ miều, tà vọng!
Vân Liệt Diễm nắm chặt người kia, đôi tay trắng nõn dấy lên hoả diễm hừng hực.
“A~~~!!!” Hắc y nhân thống khổ la lên, nhưng lửa cháy trên người cùng nỗi thống khổ không chút giảm bớt nửa phần. Hắn tinh tường cảm giác được, thân thể của mình từng chút từng chút một bị đốt chảy ra, sâu tận xương tuỷ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, lại không thể kéo lại một chút thương cảm nào của Vân Liệt Diễm. Hắc y nhân kia nằm trong tay nàng, từng chút từng chút bị đốt trụi, trực tiếp hoá thành tro tàn.
“Quỷ a~!” Rốt cuộc, các công tử tiểu thư con nhà thế gia nhát gan cũng kêu lên, một mảnh hỗn loạn, không ít người đã bắt đầu bỏ chạy.
“Một người cũng không được đi!” Vân Liệt Diễm vung tay lên, toan bộ hội trường lên bị bao phủ bởi một vòng lửa rực rỡ.
“Đủ rồi!” Vân Phụng Thiên nhắm mắt lại “Là ta bắt nàng!”
Ánh sáng màu lam quanh quẩn quấn lấy thân thể Vân Liệt Diễm, lại không phải vầng sáng xanh da trời bình thường mà là xanh đậm. Ngọn lửa xanh đậm cháy thành một vòng, bao bọc lấy Vân Liệt Diễm, thâm trầm cùng khủng khiếp.
Hoả diễm, có hai loại giới hạn.
Dương hoả cùng Âm hoả. Giống như nước có điểm kết băng và điểm sôi nóng, lửa cũng như vậy.
Quanh thân Vân Liệt Diễm lúc này, chính là Âm hoả.
Vốn dĩ, nàng điều khiển Âm hoả hoàn toàn rất kém. Thế nhưng từ khi nàng bắt đầu tu luyện nội công, nàng đã có thể điều khiển được Âm hỏa. Từ khi nàng bước lên Lam cấp, xung quanh ngọn lửa đã từ màu xanh da trời chuyển thành màu xanh đậm.
Vân Liệt Diễm đi về phía Vân Phụng Thiên, như một ngọn lửa di động. Rõ ràng là lửa, nhưng lại khiến cho mọi người nhịn không được mà toàn thân rét run.
Nàng, tựa như ma quỷ từ địa ngục
“Lam cấp?” Không ít người lên tiếng kinh hô, ai cũng không nghĩ ra được, một tiểu cô nương mười lăm tuổi lại đạt tới Lam cấp. Mà kinh ngạc nhất chính là gia nhân Vân gia và Hiên Viên Minh. Bọn họ biết, hơn một tháng trước Vân Liệt Diễm còn không biết nội công là gì.
“Diễm nhi, chỉ cần con đáp ứng trở thành tộc trưởng Vân gia, ta sẽ lập tức thả Mộc Miên ra. Con đã đạt đến Lam cấp, ở đây cũng không ai là đối thủ của con. Trận đấu này, hoàn toàn là không cần thiết nữa. Tiếp nhận vị trí tộc trưởng, ta liền bỏ qua cho Mộc Miên, tuyệt không đụng tới một ngón tay của nàng. Nếu không, Diễm nhi, con nhất định sẽ không thể gặp lại nàng! Con đã đạt đến Lam cấp, đã có thể trở thành người đứng đầu Vân gia, trở thành người đứng đầu một đại gia tộc trên đại lục. Con không được phép rời khỏi nơi này!”
Bại não!
“Là ta đã bắt Mộc Miên. Ngươi gả cho ta, ta liền thả nàng ta ra!” Hiên Viên Minh trước khi đi đã sai người đi bắt Mộc Miên, tin rằng đã thành công rồi.
“Thần kinh!” Vân Liệt Diễm thật sự bó tay. Tên này cũng quá khôi hài đi, dùng thứ thủ đoạn ấu trĩ như vậy mà uy hiếp nàng.
Thân hình chuyển động, Vân Liệt Diễm rút trâm cài tóc, đưa mũi nhọn chỉ về ngực Hiên Viên Minh. Chỉ cần nàng khẽ động, Hiên Viên Minh liền mất mạng, đâm xuyên qua tim.
“Hoàng thượng, ngươi xem nói nha đầu của ta quan trọng, hay là Thất vương gia quan trọng hơn?” Vân Liệt Diễm không để ý tới Hiên Viên Minh, chỉ nói với Hoàng thượng đang lo lắng một bên.
Nghe nói Hoàng thượng yêu thương nhất chính là đứa con này, hắn ta sẽ không trơ mắt ếch ra mà nhìn Hiên Viên Minh bỏ mạng.
“Ngươi…” Hiên Viên Minh không dám tin. Nàng rõ ràng không biết võ công, tại sao lại ra tay nhanh như vậy? Hắn căn bản không phản ứng kịp, nàng đã rat ay ngày chỗ hiểm yếu nhất trên người hắn.
“Hiên Viên Minh, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Vân Liệt Diễm trước kia, kẻ mà ngươi tìm mọi cách đánh đuổi rồi giết đi mà không lần nào đắc thủ sao? Ngươi thử động một chút xem, cuối cùng thì ai nhanh tay hơn ai?” Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Uy hiếp nàng? Trước kia có thể, còn hiện tại chính là vọng tưởng
Trong tình huống này, mọi người lại một lần hít không khí. Không ít người bắt đầu bàn luận, nữ nhi Vân gia này thật sự là hư không tưởng nổi! Uy hiếp Hoàng thượng? Thật là trước nay chưa từng thấy.
“Minh nhi, mau thả nha hoàn của nàng ra!” Hoàng thượng nhìn Vân Liệt Diễm, biết chắc chắn nàng không đùa giỡn. Cả đời hắn đã nhìn thấy vô số loại người, liếc mắt biết liền rõ nữ tử này nói được là làm được.
Hoàng hậu vẫn ngồi im tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, móng tay đâm rách cả lòng bàn tay nhưng nàng lại không thấy đau chút nào. Đã sớm biết, không phải sao? Đã sớm biết, hắn chỉ yêu có mỗi nữ nhân kia, chỉ yêu mỗi nhi tử của nữ nhân kia, cho dù người khác có dốc sức ra sao, liều mạng thế nào, cố gắng cỡ nào cũng không thể lưu lại địa vị trong lòng hắn.
Hiên Viên Phong cũng không động, ánh mắt chỉ khoá chặt trên người xích y (1) nữ tử, phảng phất như ngoại trừ nàng ra thì cái gì cũng không tồn tại.
(1) Xích y: Quần áo / y phục màu đỏ.
“Ngươi thật sự sẽ giết ta sao?” Hiên Viên Minh nhìn vào mắt Vân Liệt Diễm, mong muốn nhìn thấy được một chút cảm xúc khác thường, nhưng hắn lại thất vọng.
Trong mắt nàng, một chút cảm xúc cũng không có, thậm chí hận thù cũng không.
“Trong mắt ngươi, ta chỉ là một tên không liên quan thôi sao?” Hiên Viên Minh thất bại mở miệng. Cho tới lúc nàng dùng trâm cài tóc chĩa vào lồng ngực mình, hắn mới cảm thấy đau lòng.
Không biết là cảm giác gì, lại khiến cho hắn không muốn buông tay nữ nhân này!
“Đúng!” Vân Liệt Diễm không nhìn Hiên Viên Minh, ánh mắt chỉ đặt trên người Hoàng thượng. Lúc này, Hiên Viên Minh có đàm phán cũng vô dụng mà thôi.
“Minh nhi, không được cứng đầu nữa. Màu thả nha đầu của nàng ta ra!” Hoàng thượng lớn tiếng gọi Hiên Viên Minh. Hài tử ngốc, rõ ràng là yêu nha đầu này, cớ sao lại phải dùng phương thức cực đoan như vậy?
“Người đâu?” Hiên Viên Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng mở miệng gọi được hai tiếng.
“Vương gia” Hai gã hắc y nhân từ ngoài hội trường đi vào, quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Minh.
“Thả nha đầu kia ra!” Hiên Viên Minh vô lực mở miệng. Hắn đã không còn sức lực nghĩ đến kế hoạch của Vân Mộng Vũ nữa, bởi vỉ ngăn cản nàng rời khỏi đây chính là vô dụng!
Nàng, thật sự không quan tâm hắn!
Một chút cũng không hề quan tâm đến hắn!
Nhưng mà, vì sao hắn vẫn không thể từ bỏ ý định đó?
Tại sao hắn vẫn còn hi vọng, hi vọng nhìn thấy được một chút gợn sóng trong mắt nàng?
“Vương gia, chúng ta đã chậm một bước, Mộc Miên cô nương không tìm thấy. Không phải là người của chúng ta làm!” Hai gã hắc y nhân hồi đáp
“Cái gì?” Vân Liệt Diễm đẩy mạnh Hiên Viên Minh ra, túm lấy một gã hắc y nhân hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa, Mộc Miên của ta làm sao? Là ai bắt nàng đi? Là ai?”
Tâm triệt để chùng xuống. Mộc Miên, thật sự xảy ra chuyện!
Trước kia, nàng chỉ là suy đoán. Mộc Miên võ công tốt, cho dù có gặp nguy hiểm, nàng cũng có biện pháp cứu ra. Thế nhưng lúc này, có người nói nàng biết, Mộc Miên thực sự bị bắt đi.
“Ngươi nói mau, là ai làm? Là ai?” Đôi mắt trong trẻo của nàng biến thành một màu đỏ như lửa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao?
“Không biết! Thời điểm bọn ta đến, đúng lúc nhìn thấy Mộc Miên cô nương bị đưa đi. Người của chúng ta không phải là đối thủ” Hắc y nhân cũng bị khí thế của Vân Liệt Diễm doạ sợ. Bởi vì hiện tại, đôi mắt của nàng đã hoàn toàn trở thành màu của máu.
Mỹ miều, tà vọng!
Vân Liệt Diễm nắm chặt người kia, đôi tay trắng nõn dấy lên hoả diễm hừng hực.
“A~~~!!!” Hắc y nhân thống khổ la lên, nhưng lửa cháy trên người cùng nỗi thống khổ không chút giảm bớt nửa phần. Hắn tinh tường cảm giác được, thân thể của mình từng chút từng chút một bị đốt chảy ra, sâu tận xương tuỷ.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, lại không thể kéo lại một chút thương cảm nào của Vân Liệt Diễm. Hắc y nhân kia nằm trong tay nàng, từng chút từng chút bị đốt trụi, trực tiếp hoá thành tro tàn.
“Quỷ a~!” Rốt cuộc, các công tử tiểu thư con nhà thế gia nhát gan cũng kêu lên, một mảnh hỗn loạn, không ít người đã bắt đầu bỏ chạy.
“Một người cũng không được đi!” Vân Liệt Diễm vung tay lên, toan bộ hội trường lên bị bao phủ bởi một vòng lửa rực rỡ.
“Đủ rồi!” Vân Phụng Thiên nhắm mắt lại “Là ta bắt nàng!”
Ánh sáng màu lam quanh quẩn quấn lấy thân thể Vân Liệt Diễm, lại không phải vầng sáng xanh da trời bình thường mà là xanh đậm. Ngọn lửa xanh đậm cháy thành một vòng, bao bọc lấy Vân Liệt Diễm, thâm trầm cùng khủng khiếp.
Hoả diễm, có hai loại giới hạn.
Dương hoả cùng Âm hoả. Giống như nước có điểm kết băng và điểm sôi nóng, lửa cũng như vậy.
Quanh thân Vân Liệt Diễm lúc này, chính là Âm hoả.
Vốn dĩ, nàng điều khiển Âm hoả hoàn toàn rất kém. Thế nhưng từ khi nàng bắt đầu tu luyện nội công, nàng đã có thể điều khiển được Âm hỏa. Từ khi nàng bước lên Lam cấp, xung quanh ngọn lửa đã từ màu xanh da trời chuyển thành màu xanh đậm.
Vân Liệt Diễm đi về phía Vân Phụng Thiên, như một ngọn lửa di động. Rõ ràng là lửa, nhưng lại khiến cho mọi người nhịn không được mà toàn thân rét run.
Nàng, tựa như ma quỷ từ địa ngục
“Lam cấp?” Không ít người lên tiếng kinh hô, ai cũng không nghĩ ra được, một tiểu cô nương mười lăm tuổi lại đạt tới Lam cấp. Mà kinh ngạc nhất chính là gia nhân Vân gia và Hiên Viên Minh. Bọn họ biết, hơn một tháng trước Vân Liệt Diễm còn không biết nội công là gì.
“Diễm nhi, chỉ cần con đáp ứng trở thành tộc trưởng Vân gia, ta sẽ lập tức thả Mộc Miên ra. Con đã đạt đến Lam cấp, ở đây cũng không ai là đối thủ của con. Trận đấu này, hoàn toàn là không cần thiết nữa. Tiếp nhận vị trí tộc trưởng, ta liền bỏ qua cho Mộc Miên, tuyệt không đụng tới một ngón tay của nàng. Nếu không, Diễm nhi, con nhất định sẽ không thể gặp lại nàng! Con đã đạt đến Lam cấp, đã có thể trở thành người đứng đầu Vân gia, trở thành người đứng đầu một đại gia tộc trên đại lục. Con không được phép rời khỏi nơi này!”
Tác giả :
Khương Lê