Nhị Trọng Ảnh
Chương 105: Thật không biết xấu hổ
Năm đó Thư Lộng Ảnh dùng thân phận của Thư Mặc trợ giúp Tần Phong đả thông kinh mạch, khiến cơ thể Tần Phong có thể chứa đựng nội lực lớn gấp đôi so với người khác.
Tuy trước mắt hắn không thể so sánh với Thư Lộng Ảnh nhưng qua một đoạn thời gian nữa thì đây bất quá cũng chỉ là vấn đề tích lũy kinh nghiệm mà thôi, hơn nữa thời gian này tuyệt đối sẽ không dài.
Tốc độ tiến bộ của Tần Phong nhanh tới mức không thể nào tin nổi, tựa như mỗi lần hắn đả tọa vận công một lần thì nội lực trong thân thể liền như tăng thêm một bậc thang, tựa như chẻ tre. Cự thạch trong viện cũng không mất một lớp đá ngoài như lúc trước nữa.
Tần Phong hít sâu một cái, đem nội lực tập trung ở tay phải, chưởng một quyền phía trêи cự thạch.
Ầm!!
Cự thạch giống như bị Tần Phong đào rỗng, nhưng so với lúc trước thì diện tích có chút nhỏ hơn, nắm tay hắn khép lại, vừa vặn rất tốt không lớn không nhỏ.
Yêu cầu của Thư Lộng Ảnh là có thể khống chế chiều sâu, khoảng cách cũng càng ngày càng thu hẹp.
Tần Phong lau lau mồ hôi trêи trán, thuần thục đi ra sau phòng bếp.
Quả nhiên củi ngày hôm qua đã được bổ sung đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng tràn đầy trêи bàn.
Tần Phong vớt cá trong lu lên ném lên thớt, vung dao phay nhanh gọn chặt đầu cá.
Một kϊƈɦ mất mạng.
Con cá nguyên bản đang tung tăng nhảy nhót tức khắc nằm thẳng tắp trêи thớt, bị Tần Phong cắt lát thành miếng.
Khoảng thời gian khống chế nội lực tốt nhất chính là ở trong phòng bếp.
Người khác tập võ thường sẽ không khống chế được lực đạo của mình, nếu cho bọn họ chặt đầu con cá thì khẳng định hoặc là đầu cá nát nhừ, hoặc là con cá sẽ không bị sao cả, tiếp tục nhảy nhót, bọt nước văng ra khắp nơi.
Hậu viện truyền đến mùi cháo cá thoang thoảng.
Mùi thức ăn rõ ràng đã cải thiện được tình trạng trốn trong chăn của Thư Lộng Ảnh, khó có lúc y không cần Tần Phong gọi đã tự giác rời giường.
Có lẽ là gần đây ăn uống hơi nhiều nên trêи mặt Thư Lộng Ảnh đã có chút thịt, cả người cũng tràn đầy tinh thần, sau khi thay quần áo xong thì liền chạy đến phòng bếp. Chỉ thấy tóc Tần Phong buộc cao đuôi ngựa, một thân hắc y ống tay xoăn lên cao ngồi xổm trước bếp lò thổi lửa.
Ánh lửa sáng quắc chiếu lên gương mặt anh tuấn của Tần Phong, trêи trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng tinh tế, cánh tay săn chắc không ngừng bỏ củi vào lò, thần sắc tráng kiện mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh đi vào, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại dậy sớm như vậy? Đói bụng sao?”
Thư Lộng Ảnh nhìn thái dương đang từ từ lên cao, y chỉ cảm thấy mình thật sự đã bị Tần Phong sủng đến hư rồi.
Ân, là sủng.
“Ân, đã lâu rồi không ăn cá, ngửi thấy liền ngủ không nổi nữa.” Thư Lộng Ảnh quay đầu nhìn về phía nồi thức ăn bốc hơi nước không ngừng.
Tần Phong đứng dậy vỗ vỗ tay: “Là cháo cá, nấu một chút nữa mới ngon. Ta đi lấy nước ấm cho ngươi rửa mặt.”
……
Một nồi cháo cá to rải đầy hành băm, một đĩa đậu phộng thơm thơm ngọt ngọt, một đĩa màn thầu trắng trắng và rau xanh xào dầu mè.
Hiện tại đã qua mùa đông, ngày xuân chuẩn bị đến, đúng là mùa mà thân thể tráng kiện khỏe mạnh nhất, hơn nữa Tần Phong mỗi ngày đều vận động, sau khi ăn xong một cái màn thầu và một tô cháo to thì hắn giống như không có việc gì ngồi bên cạnh Thư Lộng Ảnh chờ y ăn xong.
Tay nghề Tần Phong rất tốt, Thư Lộng Ảnh tuy sức ăn không lớn nhưng cũng có thể xem là ăn rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền căng cả bụng, nhưng y còn chưa từ bỏ mà gấp một hạt đậu phộng lên ăn: “Phong nhi, trù nghệ của ngươi học từ đâu vậy?”
Tần Phong nói: “Khi còn nhỏ thường xuyên bị đói, lúc không có đồ ăn thì sẽ lên núi tìm chút gì đó để ăn. Vận khí tốt thì có thể bắt được một con thỏ và một vài quả dại, vận khí không tốt thì chỉ tìm được chút rễ cây và rau xanh, vì khó có thể nuốt trôi nên ta mới thử nấu để thuận nuốt một chút.”
Nghe hắn nói, Thư Lộng Ảnh thả đũa xuống, không muốn ăn nữa.
Tựa hồ là cảm nhận được bầu không khí có chút trầm trọng, Tần Phong cứng nhắc dời đề tài: “Sư phụ, lúc khống chế nội lực ta gặp một ít vấn đề, ngươi có thể chỉ dạy ta lại được không?”
……
Thư Lộng Ảnh biết Tần Phong xưa nay là người rất kiên nhẫn, nói là chỉ điểm, kỳ thật trừ những lúc y ngủ ra thì thời gian còn lại y đều ở một bên quan sát Tần Phong, ngẫu nhiên chỉ điểm hắn.
Về khống chế nội lực, Thư Lộng Ảnh cho hắn thời gian mười ngày, cũng đã đem những điểm mấu chốt nói cho Tần Phong biết, việc còn lại là do hắn tự mình tìm hiểu.
Y chỉ còn có một năm chỉ dạy Tần Phong nên y không thể một lần nói ra toàn bộ kinh nghiệm cho Tần Phong hiểu được. Thư Lộng Ảnh chỉ có thể cường điệu giảng dạy hắn.
Sau đó Thư Lộng Ảnh bịt mắt Tần Phong lại, để hắn đi vào rừng tìm thức ăn hoang dã, mà trong lúc tìm thức ăn hắn không được gỡ mảnh vải kia xuống.
Ngày đầu tiên, tất nhiên Tần Phong tay không trở về.
Ngày hôm sau, trêи đầu Tần Phong có dính vài cọng lông chim, khập khiễng ôm mấy trứng chim trở về.
…………
Ngày thứ mười, quần áo Tần Phong bùn cũng không dính, hai tay xách theo một con thỏ hoang béo bở trở về.
Hôm nay vào lúc nửa đêm, Dung Canh đang đưa thức ăn đến thì thiếu chút nữa đã bị Tần Phong bắt được, lão hoảng loạn chạy trốn khỏi nhà bếp, đánh rơi giỏ trứng làm nó nát nhừ không ra hình dạng.
Thư Lộng Ảnh không để Dung Canh tiếp tục đưa nguyên liệu tới nữa. Vì thế, Tần Phong lại nhiều thêm một việc là xuống núi mua sắm.
Thư Lộng Ảnh đem nội lực, khinh công, quyền pháp, chưởng pháp, chân pháp rèn luyện Tần Phong trong bốn mươi ngày trời.
Tần Phong học được rất nhiều thứ, võ công đương nhiên không cần nói tới, chữ viết đã ra dáng ra hình, nét chữ phiêu dật bất đồng với nét mực mượt mà của Thư Lộng Ảnh, còn có thêm vài phần góc cạnh. Thư Lộng Ảnh dạy hắn rất nhiều kinh thư dày, cộng thêm ‘Đạo Đức Kinh’ và ‘Tôn Tử Binh Pháp’.
Sơn lâm dạt dào xuân ý, côn trùng kêu vang không ngừng.
Bất quá gần một tháng qua, Tần Phong đã cao thêm một đoạn, từ chóp mũi Thư Lộng Ảnh đã cao lên đến trán y, quần áo cũng không mặc vừa được nữa.
Vừa lúc đã hết nguyên liệu nấu ăn, Tần Phong lần nữa xuống núi đi mua những vật dụng cần thiết.
Đồ vật lớn lớn nhỏ nhỏ được hắn tùy ý khiêng trêи vai mang về, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như trêи vai chỉ là một kiện áo khoác mỏng, không nặng không nhẹ.
Thời điểm đi ngang qua một thư quán, bước chân Tần Phong ngừng lại.
Bút pháp và binh pháp mà Thư Lộng Ảnh dùng quả thật có gì đó bất đồng với nơi đây, võ nghệ cần tập trung cao độ Tần Phong mới có thể lĩnh ngộ được, mà thư pháp phần lớn là do chính y truyền thụ cho hắn, không giống như những gì phu tử ở trường lợp dạy cái gì mà chi hồ giả dã* , lời nói y dùng hắn thấy rất dễ hiểu cũng thật sinh động làm Tần Phong hiếu kỳ, vì vậy mà hắn ít nhiều thích đọc sách hơn
(*Chi hồ giả dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.)
Thấy thư quán, hắn liền phân vân có nên chọn vài quyển sách mua về hay không? Bất quá, những quyển sách đó đều không có tên tuổi mà chỉ là một bìa sách trắng!
Chủ thư quán lấm la lấm lét nhìn Tần Phong mấy lần, đáng khinh cười hắc hắc không ngừng nói: “Có muốn mua vài quyển không? Đây kà sách mới nhất nga, bên trong là cố sự của những gia tộc lớn, tình tiết phong phú, còn chính xác không gì bàn cãi được, mười văn tiền một quyển, có lời a.”
Tần Phong bị quán chủ cười đến không thể nào hiểu được, lại có cảm giác gì đó không thích hợp.
Tiếp nhận sách mà đối phương đưa qua, vừa mở ra hắn lập tức ném sách xuống đất, xoay người rời đi.
Chủ quán đang muốn mắng hắn một câu bệnh tâm thần, kết quả chưa mở miệng thì Tần Phong đã quay lại, hại gả thiếu chút nữa đã cắn rớt lưỡi của mình.
Tần Phong thẳng tắp đi đến trước mặt gả, đĩnh đạc ngăn chặn thái dương từ trêи cao đổ xuống, khí thế không gì sánh được.
Chủ quán cho rằng hắn đang muốn đánh người, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của người nọ, hắn cẩn thận hỏi: “Các ngươi chỉ bán nam nhân và nữ nhân thôi sao?”
Chủ quán sửng sốt.
Trong lòng Tần Phong biệt nữu muốn chết, mặt lại lạnh như muốn đóng băng, chủ quán kịp thời bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên lai khách quan thích như vậy a, sao lại không nói sớm!” Chủ quán run rẩy run run hai chân mày đen rậm, Tần Phong tỏa ra một tầng ác hàn.
“Hắc hắc, khách quan ngươi chờ một lát, ta đi lấy cái này, bảo đảm ngươi sẽ vừa lòng.”
……
Tần Phong khó có lúc xin Thư Lộng Ảnh nghỉ ngơi nửa ngày…
Thư Lộng Ảnh đồng ý, y cũng nhàn rỗi nửa ngày a.
Sau khi Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh đã đi rồi thì mới trở về giường gỗ, từ rương đựng sách đem mấy quyển hôm nay hắn vừa mua.
Sau khi được chủ quán đề cử nhiệt tình thì Tần Phong đã quyết định mua nó. Hắn lật quyển sách không bìa ra, trang thứ nhất chính là nam nữ xuân cung đồ bình thường, động tác bên trong ɖâʍ đãng không thôi.
Chỉ chốc lát sau, chỗ nào đó đã nổi lên phản ứng.
Hô hấp Tần Phong có chút dồn dập, đây có phải đã chứng minh rằng, kỳ thật hắn cũng có cảm giác với nữ nhân?
Như vậy, chuyện hắn đối với sư phụ mình là gì? Là gì a?
Tần Phong đặt sách lên đầu giường, tay kia cầm lấy quyển sách thứ hai.
Quyển này, chính là chủ quán dùng mặt quỷ đưa cho hắn: “Người thích như vậy không ít a, quyển này bán rất tốt, hai nam nhân bên trong cũng tốt không kém a.”
Tần Phong do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn là mở sách ra.
Bất quá mới xem được hai trang, cửa đột nhiên bị gõ vang.
“Cốc cốc……”
“Phong nhi, có đây không?”
Tần Phong kinh ngạc đến mức cả người run lên, sách rớt đầy trêи mặt đất, hắn cuống quít ngồi dậy nhặt sách lên, tay chân không linh hoạt đem sách nhét vào trong chăn.
Chờ hắn đứng dậy thì mới nhớ ra rằng hắn đã khóa cửa cẩn thận rồi, cần gì khẩn trương như vậy?
Bất quá…… Tần Phong cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình đã phồng lên.
……
Vẫn là trốn trước rồi nói sau.
……
Thư Lộng Ảnh gõ cửa nửa ngày nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì, trong lòng y lo lắng không thôi, tay không khống chế được dùng nội lực đẩy cửa ra.
Trong phòng không có người.
Thư Lộng Ảnh nhìn chung quanh một lát, phát hiện đầu giường có mấy quyển sách hỗn độn vương vãi, chăn cũng lộn xộn không thôi.
Tần Phong xưa nay ưa sạch sẽ, sao lại……?
Thư Lộng Ảnh đang chuẩn bị giúp hắn sửa sang nơi này thì đột nhiên nhìn thấy quyển đông cung kia…
Nguyên lai Tần Phong vội vã như vậy là để giấu mấy quyển sách đó đi, nhưng hắn lại quên mất còn một quyển đang nằm ở trêи giường a.
Thư Lộng Ảnh cảm thấy mình đã phá chuyện tốt của người ta rồi, vì vậy mà xấu hổ không thôi. Không dám tiếp tục nhặt nữa, Thư Lộng Ảnh vội vàng rời đi.
Sau khi đã xác định Thư Lộng Ảnh sẽ không quay lại nữa, Tần Phong mới từ từ bước ra từ tủ quần áo.
May mắn lúc trước hắn đã có luyện tập qua, vì đi bắt động vật hoang dã mà tai hắn đặc biệt tốt, có thể nghe thấy những tiếng động rất nhỏ, hắn còn có thể ẩn giấu hơi thở của mình để ẩn thân.
Bằng không, sao hắn lại có thể trốn được Thư Lộng Ảnh mà không bị y phát hiện?
Tần Phong hít từng ngụm khí trở lại mép giường thì bất chợt nhìn thấy quyển sách đang đĩnh đạc nằm trêи giường hắn, trêи mặt là tranh vẽ ɖâʍ loạn không ra thể thống gì, sắc mặt Tần Phong nháy mắt cứng đờ.
Quyển sách kia, hắn quên giấu đi rồi……
……
Nửa ngày hôm nay đã trôi qua.
Nhưng buổi tối vẫn không thấy mặt mũi Tần Phong đâu.
Thư Lộng Ảnh cũng không có ý định đi tìm hắn.
Tuy trước mắt hắn không thể so sánh với Thư Lộng Ảnh nhưng qua một đoạn thời gian nữa thì đây bất quá cũng chỉ là vấn đề tích lũy kinh nghiệm mà thôi, hơn nữa thời gian này tuyệt đối sẽ không dài.
Tốc độ tiến bộ của Tần Phong nhanh tới mức không thể nào tin nổi, tựa như mỗi lần hắn đả tọa vận công một lần thì nội lực trong thân thể liền như tăng thêm một bậc thang, tựa như chẻ tre. Cự thạch trong viện cũng không mất một lớp đá ngoài như lúc trước nữa.
Tần Phong hít sâu một cái, đem nội lực tập trung ở tay phải, chưởng một quyền phía trêи cự thạch.
Ầm!!
Cự thạch giống như bị Tần Phong đào rỗng, nhưng so với lúc trước thì diện tích có chút nhỏ hơn, nắm tay hắn khép lại, vừa vặn rất tốt không lớn không nhỏ.
Yêu cầu của Thư Lộng Ảnh là có thể khống chế chiều sâu, khoảng cách cũng càng ngày càng thu hẹp.
Tần Phong lau lau mồ hôi trêи trán, thuần thục đi ra sau phòng bếp.
Quả nhiên củi ngày hôm qua đã được bổ sung đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng tràn đầy trêи bàn.
Tần Phong vớt cá trong lu lên ném lên thớt, vung dao phay nhanh gọn chặt đầu cá.
Một kϊƈɦ mất mạng.
Con cá nguyên bản đang tung tăng nhảy nhót tức khắc nằm thẳng tắp trêи thớt, bị Tần Phong cắt lát thành miếng.
Khoảng thời gian khống chế nội lực tốt nhất chính là ở trong phòng bếp.
Người khác tập võ thường sẽ không khống chế được lực đạo của mình, nếu cho bọn họ chặt đầu con cá thì khẳng định hoặc là đầu cá nát nhừ, hoặc là con cá sẽ không bị sao cả, tiếp tục nhảy nhót, bọt nước văng ra khắp nơi.
Hậu viện truyền đến mùi cháo cá thoang thoảng.
Mùi thức ăn rõ ràng đã cải thiện được tình trạng trốn trong chăn của Thư Lộng Ảnh, khó có lúc y không cần Tần Phong gọi đã tự giác rời giường.
Có lẽ là gần đây ăn uống hơi nhiều nên trêи mặt Thư Lộng Ảnh đã có chút thịt, cả người cũng tràn đầy tinh thần, sau khi thay quần áo xong thì liền chạy đến phòng bếp. Chỉ thấy tóc Tần Phong buộc cao đuôi ngựa, một thân hắc y ống tay xoăn lên cao ngồi xổm trước bếp lò thổi lửa.
Ánh lửa sáng quắc chiếu lên gương mặt anh tuấn của Tần Phong, trêи trán hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng tinh tế, cánh tay săn chắc không ngừng bỏ củi vào lò, thần sắc tráng kiện mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh đi vào, có chút kinh ngạc nói: “Sao lại dậy sớm như vậy? Đói bụng sao?”
Thư Lộng Ảnh nhìn thái dương đang từ từ lên cao, y chỉ cảm thấy mình thật sự đã bị Tần Phong sủng đến hư rồi.
Ân, là sủng.
“Ân, đã lâu rồi không ăn cá, ngửi thấy liền ngủ không nổi nữa.” Thư Lộng Ảnh quay đầu nhìn về phía nồi thức ăn bốc hơi nước không ngừng.
Tần Phong đứng dậy vỗ vỗ tay: “Là cháo cá, nấu một chút nữa mới ngon. Ta đi lấy nước ấm cho ngươi rửa mặt.”
……
Một nồi cháo cá to rải đầy hành băm, một đĩa đậu phộng thơm thơm ngọt ngọt, một đĩa màn thầu trắng trắng và rau xanh xào dầu mè.
Hiện tại đã qua mùa đông, ngày xuân chuẩn bị đến, đúng là mùa mà thân thể tráng kiện khỏe mạnh nhất, hơn nữa Tần Phong mỗi ngày đều vận động, sau khi ăn xong một cái màn thầu và một tô cháo to thì hắn giống như không có việc gì ngồi bên cạnh Thư Lộng Ảnh chờ y ăn xong.
Tay nghề Tần Phong rất tốt, Thư Lộng Ảnh tuy sức ăn không lớn nhưng cũng có thể xem là ăn rất nhiều, chỉ chốc lát sau liền căng cả bụng, nhưng y còn chưa từ bỏ mà gấp một hạt đậu phộng lên ăn: “Phong nhi, trù nghệ của ngươi học từ đâu vậy?”
Tần Phong nói: “Khi còn nhỏ thường xuyên bị đói, lúc không có đồ ăn thì sẽ lên núi tìm chút gì đó để ăn. Vận khí tốt thì có thể bắt được một con thỏ và một vài quả dại, vận khí không tốt thì chỉ tìm được chút rễ cây và rau xanh, vì khó có thể nuốt trôi nên ta mới thử nấu để thuận nuốt một chút.”
Nghe hắn nói, Thư Lộng Ảnh thả đũa xuống, không muốn ăn nữa.
Tựa hồ là cảm nhận được bầu không khí có chút trầm trọng, Tần Phong cứng nhắc dời đề tài: “Sư phụ, lúc khống chế nội lực ta gặp một ít vấn đề, ngươi có thể chỉ dạy ta lại được không?”
……
Thư Lộng Ảnh biết Tần Phong xưa nay là người rất kiên nhẫn, nói là chỉ điểm, kỳ thật trừ những lúc y ngủ ra thì thời gian còn lại y đều ở một bên quan sát Tần Phong, ngẫu nhiên chỉ điểm hắn.
Về khống chế nội lực, Thư Lộng Ảnh cho hắn thời gian mười ngày, cũng đã đem những điểm mấu chốt nói cho Tần Phong biết, việc còn lại là do hắn tự mình tìm hiểu.
Y chỉ còn có một năm chỉ dạy Tần Phong nên y không thể một lần nói ra toàn bộ kinh nghiệm cho Tần Phong hiểu được. Thư Lộng Ảnh chỉ có thể cường điệu giảng dạy hắn.
Sau đó Thư Lộng Ảnh bịt mắt Tần Phong lại, để hắn đi vào rừng tìm thức ăn hoang dã, mà trong lúc tìm thức ăn hắn không được gỡ mảnh vải kia xuống.
Ngày đầu tiên, tất nhiên Tần Phong tay không trở về.
Ngày hôm sau, trêи đầu Tần Phong có dính vài cọng lông chim, khập khiễng ôm mấy trứng chim trở về.
…………
Ngày thứ mười, quần áo Tần Phong bùn cũng không dính, hai tay xách theo một con thỏ hoang béo bở trở về.
Hôm nay vào lúc nửa đêm, Dung Canh đang đưa thức ăn đến thì thiếu chút nữa đã bị Tần Phong bắt được, lão hoảng loạn chạy trốn khỏi nhà bếp, đánh rơi giỏ trứng làm nó nát nhừ không ra hình dạng.
Thư Lộng Ảnh không để Dung Canh tiếp tục đưa nguyên liệu tới nữa. Vì thế, Tần Phong lại nhiều thêm một việc là xuống núi mua sắm.
Thư Lộng Ảnh đem nội lực, khinh công, quyền pháp, chưởng pháp, chân pháp rèn luyện Tần Phong trong bốn mươi ngày trời.
Tần Phong học được rất nhiều thứ, võ công đương nhiên không cần nói tới, chữ viết đã ra dáng ra hình, nét chữ phiêu dật bất đồng với nét mực mượt mà của Thư Lộng Ảnh, còn có thêm vài phần góc cạnh. Thư Lộng Ảnh dạy hắn rất nhiều kinh thư dày, cộng thêm ‘Đạo Đức Kinh’ và ‘Tôn Tử Binh Pháp’.
Sơn lâm dạt dào xuân ý, côn trùng kêu vang không ngừng.
Bất quá gần một tháng qua, Tần Phong đã cao thêm một đoạn, từ chóp mũi Thư Lộng Ảnh đã cao lên đến trán y, quần áo cũng không mặc vừa được nữa.
Vừa lúc đã hết nguyên liệu nấu ăn, Tần Phong lần nữa xuống núi đi mua những vật dụng cần thiết.
Đồ vật lớn lớn nhỏ nhỏ được hắn tùy ý khiêng trêи vai mang về, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như trêи vai chỉ là một kiện áo khoác mỏng, không nặng không nhẹ.
Thời điểm đi ngang qua một thư quán, bước chân Tần Phong ngừng lại.
Bút pháp và binh pháp mà Thư Lộng Ảnh dùng quả thật có gì đó bất đồng với nơi đây, võ nghệ cần tập trung cao độ Tần Phong mới có thể lĩnh ngộ được, mà thư pháp phần lớn là do chính y truyền thụ cho hắn, không giống như những gì phu tử ở trường lợp dạy cái gì mà chi hồ giả dã* , lời nói y dùng hắn thấy rất dễ hiểu cũng thật sinh động làm Tần Phong hiếu kỳ, vì vậy mà hắn ít nhiều thích đọc sách hơn
(*Chi hồ giả dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.)
Thấy thư quán, hắn liền phân vân có nên chọn vài quyển sách mua về hay không? Bất quá, những quyển sách đó đều không có tên tuổi mà chỉ là một bìa sách trắng!
Chủ thư quán lấm la lấm lét nhìn Tần Phong mấy lần, đáng khinh cười hắc hắc không ngừng nói: “Có muốn mua vài quyển không? Đây kà sách mới nhất nga, bên trong là cố sự của những gia tộc lớn, tình tiết phong phú, còn chính xác không gì bàn cãi được, mười văn tiền một quyển, có lời a.”
Tần Phong bị quán chủ cười đến không thể nào hiểu được, lại có cảm giác gì đó không thích hợp.
Tiếp nhận sách mà đối phương đưa qua, vừa mở ra hắn lập tức ném sách xuống đất, xoay người rời đi.
Chủ quán đang muốn mắng hắn một câu bệnh tâm thần, kết quả chưa mở miệng thì Tần Phong đã quay lại, hại gả thiếu chút nữa đã cắn rớt lưỡi của mình.
Tần Phong thẳng tắp đi đến trước mặt gả, đĩnh đạc ngăn chặn thái dương từ trêи cao đổ xuống, khí thế không gì sánh được.
Chủ quán cho rằng hắn đang muốn đánh người, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của người nọ, hắn cẩn thận hỏi: “Các ngươi chỉ bán nam nhân và nữ nhân thôi sao?”
Chủ quán sửng sốt.
Trong lòng Tần Phong biệt nữu muốn chết, mặt lại lạnh như muốn đóng băng, chủ quán kịp thời bừng tỉnh đại ngộ.
“Nguyên lai khách quan thích như vậy a, sao lại không nói sớm!” Chủ quán run rẩy run run hai chân mày đen rậm, Tần Phong tỏa ra một tầng ác hàn.
“Hắc hắc, khách quan ngươi chờ một lát, ta đi lấy cái này, bảo đảm ngươi sẽ vừa lòng.”
……
Tần Phong khó có lúc xin Thư Lộng Ảnh nghỉ ngơi nửa ngày…
Thư Lộng Ảnh đồng ý, y cũng nhàn rỗi nửa ngày a.
Sau khi Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh đã đi rồi thì mới trở về giường gỗ, từ rương đựng sách đem mấy quyển hôm nay hắn vừa mua.
Sau khi được chủ quán đề cử nhiệt tình thì Tần Phong đã quyết định mua nó. Hắn lật quyển sách không bìa ra, trang thứ nhất chính là nam nữ xuân cung đồ bình thường, động tác bên trong ɖâʍ đãng không thôi.
Chỉ chốc lát sau, chỗ nào đó đã nổi lên phản ứng.
Hô hấp Tần Phong có chút dồn dập, đây có phải đã chứng minh rằng, kỳ thật hắn cũng có cảm giác với nữ nhân?
Như vậy, chuyện hắn đối với sư phụ mình là gì? Là gì a?
Tần Phong đặt sách lên đầu giường, tay kia cầm lấy quyển sách thứ hai.
Quyển này, chính là chủ quán dùng mặt quỷ đưa cho hắn: “Người thích như vậy không ít a, quyển này bán rất tốt, hai nam nhân bên trong cũng tốt không kém a.”
Tần Phong do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn là mở sách ra.
Bất quá mới xem được hai trang, cửa đột nhiên bị gõ vang.
“Cốc cốc……”
“Phong nhi, có đây không?”
Tần Phong kinh ngạc đến mức cả người run lên, sách rớt đầy trêи mặt đất, hắn cuống quít ngồi dậy nhặt sách lên, tay chân không linh hoạt đem sách nhét vào trong chăn.
Chờ hắn đứng dậy thì mới nhớ ra rằng hắn đã khóa cửa cẩn thận rồi, cần gì khẩn trương như vậy?
Bất quá…… Tần Phong cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình đã phồng lên.
……
Vẫn là trốn trước rồi nói sau.
……
Thư Lộng Ảnh gõ cửa nửa ngày nhưng bên trong vẫn không có phản ứng gì, trong lòng y lo lắng không thôi, tay không khống chế được dùng nội lực đẩy cửa ra.
Trong phòng không có người.
Thư Lộng Ảnh nhìn chung quanh một lát, phát hiện đầu giường có mấy quyển sách hỗn độn vương vãi, chăn cũng lộn xộn không thôi.
Tần Phong xưa nay ưa sạch sẽ, sao lại……?
Thư Lộng Ảnh đang chuẩn bị giúp hắn sửa sang nơi này thì đột nhiên nhìn thấy quyển đông cung kia…
Nguyên lai Tần Phong vội vã như vậy là để giấu mấy quyển sách đó đi, nhưng hắn lại quên mất còn một quyển đang nằm ở trêи giường a.
Thư Lộng Ảnh cảm thấy mình đã phá chuyện tốt của người ta rồi, vì vậy mà xấu hổ không thôi. Không dám tiếp tục nhặt nữa, Thư Lộng Ảnh vội vàng rời đi.
Sau khi đã xác định Thư Lộng Ảnh sẽ không quay lại nữa, Tần Phong mới từ từ bước ra từ tủ quần áo.
May mắn lúc trước hắn đã có luyện tập qua, vì đi bắt động vật hoang dã mà tai hắn đặc biệt tốt, có thể nghe thấy những tiếng động rất nhỏ, hắn còn có thể ẩn giấu hơi thở của mình để ẩn thân.
Bằng không, sao hắn lại có thể trốn được Thư Lộng Ảnh mà không bị y phát hiện?
Tần Phong hít từng ngụm khí trở lại mép giường thì bất chợt nhìn thấy quyển sách đang đĩnh đạc nằm trêи giường hắn, trêи mặt là tranh vẽ ɖâʍ loạn không ra thể thống gì, sắc mặt Tần Phong nháy mắt cứng đờ.
Quyển sách kia, hắn quên giấu đi rồi……
……
Nửa ngày hôm nay đã trôi qua.
Nhưng buổi tối vẫn không thấy mặt mũi Tần Phong đâu.
Thư Lộng Ảnh cũng không có ý định đi tìm hắn.
Tác giả :
Cố Nam Vọng