Nhị Tiến Chế
Chương 13
Edit: Emily
Beta: Sub
Lần đầu tiên xoa đầu thằng nhóc này, cậu ta vẫn còn thấp hơn mình một chút. Đó là khi nào nhỉ? Hình như là mười sáu năm trước thì phải?
Khi đó Lan Tri mới mười ba tuổi, một mình ngồi trong phòng học của viện mồ côi thành phố H, xuyên qua cửa sổ thủy tinh không một hạt bụi nhìn Dương Anh – người của cục dân chính từ thành phố G đến làm việc, khảo sát và giao lưu.
“Đây chính là đứa trẻ mà tôi đã đề cập đến.” Viện trưởng viện mồ côi giới thiệu với Dương Anh, “Đứa bé này có thành tích rất tốt, tiểu học nhảy cấp, trung học thì thi đậu vào trường trọng điểm của tỉnh ta. Đáng tiếc năm ngoái cha của cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, lại tìm không được những thân thích khác, liền bị ngành liên quan đưa tới viện mồ côi của chúng tôi.”
“Mẹ của cậu bé đâu?”
“Sau khi sinh cậu không được vài năm, chê kinh tế nơi đây không phát triển, đã rời đi thành phố H, sau đó mất liên lạc với người nhà luôn.”
Dương Anh “À” một tiếng. Bà lúc đó đang làm việc ở cục dân chính của thành phố A có kinh tế phát đạt, chủ yếu phụ trách mảng phúc lợi nhi đồng, tới thành phố H lần này, chủ yếu làm để giúp thành phố anh em có nền kinh tế kém phát triển này làm tốt hơn trong công tác dân chính.
“Tương đối đáng tiếc là, trường trung học trọng điểm của tỉnh mà cậu thi đậu lại không nằm ở thành phố H chúng tôi. Căn cứ vào các chính sách và quy định liên quan, viện mồ côi chúng tôi không thể để cậu ấy đi học tại trường trung học nằm ngoài thành phố H được. Sở dĩ cuối cùng vẫn là để cậu ấy chuyển trường tới thành phố H, cùng với những đứa trẻ khác của viện mồ côi tiếp tục nhận giáo dục trung học.
Đích thật là rất đáng tiếc. Dương Anh nghĩ thầm, thật vất vả thi đậu trường trung học trọng điểm, nhưng không thể không chuyển trường.
Viện trưởng viện mồ côi dừng một chút, đột nhiên lại hỏi Dương Anh, “Chủ nhiệm Dương, nếu thành phố A cũng gặp phải tình huống như vậy thì các người sẽ xử lý như thế nào?”
Dương Anh suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Các chính sách, quy định cũng là vì có thể cho mọi người phương thức hữu hiệu để đảm nhiệm chức trách của người giám hộ. Tin rằng khi nói chuyện đàng hoàng với đứa trẻ này, cậu ấy hẳn có thể hiểu công việc của mọi người.”
Viện trưởng viện mồ côi nở nụ cười: “Chủ nhiệm Dương, bà hiểu lầm rồi. Đứa trẻ này rất hiểu công việc của chúng tôi. Tuy rằng biểu hiện lúc đó rất khó chịu, nhưng vẫn rất nhanh tiếp nhận đề nghị chuyển trường của chúng tôi, đều không nói qua bất kỳ lời dị nghị nào.
Nghe xong những lời này, Dương Anh không hiểu vì sao tâm lại đau, quay đầu lại nhìn Lan Tri.
Khi đó là mùa xuân, bên ngoài tòa nhà của viện mồ côi hoa đào từng chùm từng chùm nở rộ, đỏ rực ánh vào trên lớp cửa sổ thủy tinh, màu sắc rực rỡ bên ngoài làm cho khuôn mặt không biểu cảm của Lan Tri phía sau lớp thủy tinh như ngăn cách ra ngoài thế giới tươi đẹp này.
“Cái tôi muốn biết là, thành phố A sẽ xử lý như thế nào về việc các cô nhi trong viện muốn đăng ký thi trung học, thậm chí tương lai muốn đăng ký thi đại học.” Viện trưởng viện mồ côi cũng không phát hiện được biến hóa trong lòng Dương Anh, tiếp tục nói, “Dựa theo quy định nhà nước, khi cô nhi tròn mười sáu tuổi chúng tôi cùng đứa trẻ ấy sẽ giải trừ quan hệ thu dưỡng. Vì để cô nhi có thể thích ứng tốt với xã hội, nếu như họ có ý nguyện tiếp tục đi học, chúng tôi cũng đều kiến nghị những nơi có liên kết với viện như trường dạy nghề thứ hai của thành phố H, trường kỹ thuật thứ nhất của thành phố H cho bọn họ thời gian ghi danh. Cùng lúc đó, những trường liên kết này khi tiếp nhận cũng sẽ giảm miễn học phí cho họ; về phương diện khác, hai trường học này cũng sẽ cung cấp một vài cơ hội thực tập cho họ một khi họ tròn mười sáu tuổi, để bọn họ có nguồn kinh tế.
Dương Anh lập tức hiểu. Nhà nước quy định chín năm giáo dục bắt buộc. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, có tiếp tục nhận thêm các cấp giáo dục khác nữa hay không, đúng là không phải điều nhà nước có thể đảm bảo. Viện mồ côi đồng ý cung cấp cơ hội học nghề ở trường trung cấp kỹ thuật, đã là rất tốt rồi. Nếu như muốn học lên trung học phổ thông thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đầu tiên là học phí trung học phổ thông, nó cũng không nằm trong phạm vi phúc lợi nhà nước, kinh tế thành phố H không phát triển, tài chính vẫn luôn luôn tương đối hạn hẹp; thứ hai, cho là học phí trung học phổ thông có thể được miễn giảm, đợi tới khi cô nhi tròn mười sáu tuổi bị giải trừ quan hệ thu dưỡng, phương diện sinh hoạt sẽ mất đi tài trợ, làm sao có thể tiếp tục hoàn thành bài vở trên trường, cũng là một vấn đề. Mà sau này thi đại học, học phí đại học, lại càng thêm một vấn đề.
Dương Anh lắc đầu: “Chuyện này đích xác rất khó xử. Viện mồ côi ở thành phố A chúng tôi, đại đa số trên thân thể những đứa trẻ được nhận nuôi đều có chỗ thiếu hụt. Một đứa trẻ thân thể có chỗ thiếu hụt, rất nhanh đều sẽ được các nhà hảo tâm trong và ngoài nước nhận nuôi. Số ít những đứa trẻ còn lại bình thường sau khi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, bởi vì chuyện thành tích, cũng không muốn thi trung học, đều là đi vào các trường học nghề, kỹ thuật có liên quan. Tình huống mà ngài nói này chúng tôi vẫn chưa bao giờ gặp phải.”
Bà suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đứa trẻ này rấy muốn ghi danh thi trung học sao?”
Viện trưởng viện mồ côi lắc đầu: “Không có. Kỳ thực lần trước chúng tôi có hỏi cậu ấy, chính cậu ấy biểu thị nguyện ý ghi danh trường dạy nghề hoặc trường kỹ thuật của viện mồ côi, sẽ không ghi danh thi trung học.” Viện trưởng ngừng lại, thở dài một hơi, nói: “Cậu ấy rất hiểu chuyện, không muốn làm phiền đến chúng tôi.”
Dương Anh không nói tiếp, lại quay đầu nhìn Lan Tri.
Lan Tri vẫn đứng phía sau cửa sổ thủy tinh nhìn cô. Bất quá Dương Anh nghĩ ánh mắt của cậu bé tựa như xuyên qua bản thân, không biết rơi xuống nơi nào.
“Cậu ấy vô cùng thông minh, nếu như cậu có thể học đại học, hẳn là đối với tương lai của bản thân sẽ tốt lắm.” Viện trưởng viện mồ côi có chút tiếc rẻ nói.
Lần đi khảo sát ở thành phố H đó làm cho Dương Anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu con trai tên Lan Tri này.
Qua nửa năm, tháng mười một lạnh lẽo, gia đình của bà xảy ra biến cố.
Đứa con duy nhất vừa đậu trung học của bà gặp tai nạn ngoài ý muốn, bất hạnh qua đời.
Dương Anh chìm trong đau khổ, trung niên mất con làm cho bà trong một đêm già nua đi nhiều. Hơn nữa bà đã hơn bốn mươi tuổi, đã qua tuổi sinh nở tốt nhất, rất khó có thể lại có con.
Nhìn trong phòng con chất đầy các loại tài liệu học tập trung học, mãnh liệt đối lập với chiếc giường đơn trống rỗng, bà đột nhiên nhớ đến ở vào ngày xuân hoa đào nở đỏ tươi có cậu bé tên Lan Tri trầm mặc không tiếng động nhìn mình, người mà bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể học trung học.
Gia cảnh của Dương Anh khá, chồng Chu Thành lại đang là giáo sư của cao đẳng Z tiếng tăm ở thành phố A, tạo ra một hoàn cảnh vật chất và tinh thần tốt như vậy cho con mình, nhưng con mình lại không thể hưởng được điều đó. Mà ở một góc khác của thế giới, đã có người bởi vì nguyên nhân khách quan mà không thể tiếp tục học tập.
Dương Anh quyết định nhận nuôi Lan Tri, đồng thời cũng được Chu Thành đồng ý. Bà vốn cho là Chu Thành sẽ không đồng ý, không nghĩ tới Chu Thành đáp ứng vô cùng nhanh chóng.
Bà gọi điện cho viện mồ côi của thành phố H, lại biết được Lan Tri chỉ còn có một tuần liền tròn mười bốn tuổi. Mà theo luật nhà nước quy định, khi nhận nuôi nhi đồng, tuổi nhi đồng không được vượt quá mười bốn tuổi.
Dương Anh trong vòng ba ngày nhờ quan hệ làm xong tất cả các giấy tờ chứng minh, ngày thứ tư liền lại xuất hiện ở trước cửa viện mồ côi thành phố H.
Hơn nửa năm trôi qua, Lan Tri cao hơn một ít. Có thể là vì muốn lưu cho vợ chồng Dương Anh một ấn tượng tốt, cậu mặc một cái áo lông rất sạch sẽ, móng tay cùng tóc đều được cắt tỉa gọn gàng, an tĩnh ngồi trong văn phòng hành chính của viện mồ côi.
Viện mồ côi có không ít trẻ được nhận nuôi. Nhưng đại đa số những đứa trẻ được nhận nuôi đều có tuổi vô cùng nhỏ. Cũng không có nhiều người nguyện ý nhận nuôi một đứa trẻ đã hơn mười tuổi đồng thời nhìn qua vô cùng hiểu chuyện, trải đời.
“Cô là Dương Anh. Người này là chồng của cô Chu Thành.” Dương Anh sờ sờ tóc Lan Tri, giới thiệu, “Chúng ta muốn nhận nuôi con, muốn chăm sóc con, cho con có cơ hội học trung học, học đại học. Tiểu Lan, con có đồng ý không?”
Đó là lần đầu tiên bà thấy trên khuôn mặt không biểu cảm của Lan Tri lộ ra một nụ cười ngại ngùng.
“Đồng ý.” Cậu nhẹ giọng nói, “Cám ơn bá mẫu bá phụ.”
Mười sáu năm nháy mắt như vậy trôi qua.
Cậu bé năm nào đã trưởng thành, vô cùng cao lớn, cần phải nhón chân mới có thể đụng được tóc của cậu.
“Tiểu Lan, chúng ta là người một nhà mà!” Dương Anh nhớ lại chuyện xưa, vừa nhẹ nhàng sờ đầu Lan Tri vừa nói, “Người một nhà không cần vì một chỗ đậu xe mà khách khí như vậy.”
Lan Tri gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Con vẫn luôn xem người như người một nhà, dì.” Lập tức y không lại nói nữa, vâng theo lời dặn đi ra cửa, lái xe của mình vào ga ra.
Dương Anh nhìn bóng lưng Lan Tri, tại tiếng “Dì” có chút buồn vô cớ mà thở dài một hơi.
Lan Tri và Dương Anh cùng nhau ăn bữa cơm tối. Sau khi ăn xong, họ thừa dịp vẫn còn nắng chiều liền đi tản bộ trong công viên gần nhà.
Tại nơi đại đa số đều là người chính phủ thành phố A, lẫn nhân trong quá khứ hoặc nhiều hoặc ít đều có quen biết trong công việc, có không ít người đi qua cùng hai người chào hỏi.
Dương Anh không hề né tránh giới thiệu Lan Tri với mọi người, sở dĩ mọi người đều biết quan hệ của Lan Tri và Dương Anh.
Đi một hồi Lan Tri mở miệng nói với Dương Anh: “Con có chuyện muốn xin sự đồng ý của người.”
Lan Tri tương đối ít nói, cũng rất ít cùng người khác tâm sự chuyện trong lòng. Hai người đi một đường, từ trước đến nay chủ yếu là Dương Anh nói chuyện. Đột nhiên Lan Tri như thế chủ động nói chuyện, nhưng thật ra làm Dương Anh sững sờ một chút. Sau đó bà còn rất hài lòng Lan Tri đã mở rộng lòng, vội vã khích lệ nói: “Con nói đi.”
Lan Tri trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Con muốn tự mình đi ra ngoài thuê phòng ở.”
Dương Anh vừa vui vẻ, lập tức liền bị tạt gáo nước lạnh.
Bà làm một người mẹ, một người phụ nữ có tâm tư nhạy cảm, những năm gần đây đã nhạy bén nhận ra Lan Tri thay đổi.
Lan Tri đối với mình tựa hồ là càng ngày càng xa cách.
Sự thay đổi này xảy ra vào lúc y học đại học năm thứ hai. Trước lúc đó, y thật hiểu chuyện, rất ỷ lại mình, thậm chí thi đậu đại học thành phố này vẫn luôn luôn về nhà, cũng không có ý muốn ở trong ký túc xá trường học.
Nhưng từ khi y bắt đầu vào năm hai đại học, tất cả đột nhiên thay đổi.
(Sub: Do thằng chồng bà chứ ai, hừ)
Lan Tri đột nhiên không muốn về nhà. Trên thực tế, y hầu như vẫn luôn ở trong ký túc xá cách nhà nửa giờ chạy xe, chỉ khi tới hai ngày nghỉ mới về nhà thăm mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, y xuất ngoại cố gắng học lấy bằng tiến sĩ, khoảng thời năm bốn năm rưỡi, y cũng chưa từng về nước lần nào.
Thậm chí Dương Anh đôi khi có cảm giác, rằng Lan Tri khả năng có một ngày sẽ biến mất ở đầu đại dương kia, đi không lời từ biệt, không thể tìm được. Cũng may, Lan Tri mỗi tuần đều kiên trì gọi điện thoại đường dài về cho bà, nên làm bà cho rằng Lan Tri chỉ là do bài vở, học tập bận rộn, là do mình quá đa tâm thôi.
Thế nhưng cái cảm giác này vẫn như cũ quấn trong lòng bà không đi, có một lần bà rốt cuộc không nhịn được, uyển chuyển biểu đạt nỗi lo lắng người mẹ của mình qua điện thoại đường dài với Lan Tri.
Lan Tri ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
“Sau khi con tốt nghiệp sẽ về nước làm việc, vẫn ở bên cạnh người.” Y trả lời, “Dì đừng lo lắng.”
Vừa lúc tín hiệu điện thoại không tốt lắm, luôn luôn có tạp âm “Sàn sạt”, làm cho tiếng nói của Lan Tri vương lên một tầng ưu buồn.
Lan Tri cũng không có nuốt lời, sau khi tốt nghiệp y về nước làm việc, ở đại học Z dạy học.
Chỉ bất quá y vẫn như cũ không muốn ở trong nhà, kiên trì yêu cầu một mình ở bên ngoài.
Vợ chồng Dương Anh có một căn phòng ở cách trung tâm thành phố không xa, vì vậy liền đem nơi đó đưa cho Lan Tri ở. Dương Anh lúc đó từ chối yêu cầu tự mình thuê phòng ở của Lan Tri.
“Vì sao phải lãng phí số tiền đó chứ?” Bà khuyên Lan Tri, “Hơn nữa ở phòng của người khác cũng không thoải mái bằng ở phòng của mình.”
Khi quyết định việc này, Dương Anh có chút nghĩ cho bản thân. Thứ nhất, căn phòng đó cách trụ sở của mình không xa; thứ hai, căn phòng đó cũng là tài sản của mình. Dù cho Lan Tri không thích đến thăm mình, mình cũng có thể tùy thời đi thăm Lan Tri.
Làm một người mẹ, bà cũng không hy vọng tình cảm giữa mình và Lan Tri ngày càng mờ nhạt.
Cũng may, biểu hiện của Lan Tri không làm bà thất vọng. Mỗi chiều chủ nhật, y kiên trì tới nhà, cùng bà ăn, tản bộ cùng bà, giống như ngày hôm nay vậy.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đi ra ngoài thuê phòng ở?” Bà kiềm chế tâm tình của mình, hỏi Lan Tri.
“Con muốn ở gần trường một chút.” Lan Tri trả lời, “Tiện đi làm.”
Lý do này tốt. Dương Anh suy nghĩ một chút, uyển chuyển khuyên bảo: “Vị trí của trường khá là hẻo lánh, bình thường con mua thức ăn không tiện đâu.”
Lan Tri dừng bước, lại trầm mặc hồi lâu.Post in colangnguyetthanhwordpress.com“Mỗi cuối tuần con nhất định đến thăm người.” Y đột nhiên nói.
Những lời này hiển nhiên đang ám chỉ y đã biết lo lắng của Dương Anh bên dưới lời khuyên nhủ, mặc dù không có xung đột trực diện, nhưng cũng biểu lộ thái độ và quyết tâm của mình.
Nói đến mức này, xác thực là không có gì để nói nữa. Dương Anh đích thật là có chút bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Con thuê phòng cần tiền cứ nói với ta hoặc là nói với chú, nghìn vạn lần không được ủy khuất chính mình.”
Lan Tri “Dạ” một tiếng.
Mặt trời đã lặn, nắng chiều sáng như ngọc, chiếu vào khuôn mặt của y.
Dương Anh quay đầu nhìn y hồi lâu.
“Tiểu Lan,” Bà đột nhiên có chút kinh ngạc vươn tay, sờ sờ khóe miệng Lan Tri, “Con bị người khác đánh sao?”
Lan Tri lắc đầu.
“Vậy khóe miệng sao lại sưng hết cả lên thế này?”
“Cơm trưa ăn…quá cay.” Lan Tri gỡ ngón tay Dương Anh ra, nhìn vào mắt bà.
(Sub: Đệt tttttttttttttttttttt… Ta hận thằng Chu già kiaaaaaaaaa!!)
Dương Anh hoài nghi nhìn y, nhưng không có lại hỏi thêm câu nào.
Hàn Kính ngồi mấy tiếng tàu điện ngầm về lại đại học Z.
Hai tiếng đồng hồ hơn cũng đủ để hắn nguôi giận. Hắn suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ buổi chiều cãi nhau với Lan Tri thật sự là không sáng suốt mà. Nhưng lúc đó cơn tức quá lớn, Lan Tri người này vừa cứng nhắc vừa không hạ mình, không cãi với y Hàn Kính thật sự tức chết.
Nhưng dù sao Hàn Kính cũng hối hận, lấy tay vỗ đầu mình. Hắn quyết điịnh chờ ngày mai thứ hai, chờ Lan Tri đi làm, sau đó tìm cơ hội nói xin lỗi.
Thứ hai, Hàn Kính còn chưa kịp đợi được người lạnh lùng, cao gầy Lan Tri, lại gặp phải trưởng phòng nhân sự đại học Z tự mình tới trước.
“Hàn Kính, cậu bị sa thải.” Trưởng phòng nhân sự hung hăng nói với hắn.
Hàn Kính vẫn chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã nói tiếp: “Lập tức thu dọn đồ đạc, giao ra cái chìa khóa rồi rời đi.”
Hàn Kính qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần: “Tôi đã làm sai cái gì mà muốn đuổi việc tôi?”
“Cậu che giấu tiền sử phạm tội của cậu với chúng tôi.”
Hàn Kính lúc này kinh ngạc, không thể làm gì khác ngoài việc thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi nơi này.
Khi hắn thu dọn xong đi từ phòng bảo vệ ra ngoài, người trưởng phòng nhân sự kia đã đi mất, chỉ còn lại người đồng hương khi trước phỏng vấn hắn còn ở bên ngoài chờ.
Hàn Kính giao chìa khóa lại cho người đó.
“Tiểu Hàn, cậu đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội tên viện trưởng Chu làm gì chứ? Vợ ông ta thế nhưng là lãnh đạo của chúng ta, nghe nói sắp thăng chức phó thị trưởng, nhà có bối cảnh lớn đó.” Người đồng hương tiếc rẻ nói, “Cậu xem xem, cậu đắc tội ông ta, đến công việc cũng bị mất.”
Hóa ra là do tên viện trưởng Chu kia giở trò.
Ngày hôm qua ở trong nhà Lan Tri kiếm chuyện, đánh không lại mình, ngày hôm nay liền chơi chiêu. Hàn Kính nhất thời tức giận đến run cả người.
Người đồng hương thấy thế liền đưa mấy trăm đồng tiền cho hắn: “Cậu cầm dùng trước đi. Nếu thiếu tiền tôi còn có thể cho cậu mượn một ít.”
Hàn Kính rất cảm động hướng đối phương gật đầu.
“Bất quá tôi thật là tò mò đó.” Người đồng hương khều hắn, “Cậu và viện trưởng Chu tám kiếp không gặp được nhau, rốt cuộc cậu thế nào lại đắc tội ông ta?”
Hàn Kính “hắc hắc” cười mỉa, cũng không có trả lời.
Hắn rời khỏi đại học Z, suy nghĩ trong chốc lát, liền gọi điện thoại cho Quách Kiệt. Hàn Kính không việc làm không chỗ ở, khu vực xung quanh đại học Z là địa bàn của Quách Kiệt, cậu ta chắc có thể giúp đỡ một chút.
Quả nhiên Quách Kiệt không nói nhiều liền chạy tới gặp hắn. Hàn Kính không nói lý do mình bị sa thải, Quách Kiệt cũng không hỏi. Cậu ta nhìn qua tinh thần rất tốt, tựa hồ mọi việc thuận lợi, vỗ mạnh vai Hàn Kính: “Không làm cũng tốt! Sau này theo anh lăn lộn thôi!”
Hàn Kính nghĩ đến hoạt động trộm cắp, côn đồ bình thường của đối phương, cũng không đồng ý, chỉ nói: “Tứ béo, anh trước tìm cho tôi một nơi ở đã, được không?”
Quách Kiệt lập tức tìm cho hắn một nơi ở tạm.
Nói đến buồn cười, nơi ở tạm thời này, lại là phòng trọ của người đàn ông mà Hàn Kính hay ghé mua đĩa GV ở trước cổng trường.
Trong phòng hắn ta tất cả đều là các loại AV, GV để ở cùng chỗ chất cao như núi, thấy Hàn Kính còn lấy lòng hắn: “Gạch ca, chỗ này đĩa nào cũng có, anh cứ thoải mái xem.”
Hiện tại Hàn Kính nào có tâm trí nhìn những thứ này, lắc đầu. Quách Kiệt đứng một bên, cười nói: “Gạch, cậu mất việc rồi, không đến mức ngay cả tính cũng không hứng nữa chứ?” Sau đó, hắn thần thần bí bí lôi Hàn Kính ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ chấp nhận trước ở nơi này vài ngày. Tất cả vô cùng thuận lợi. Chúng ta lập tức phải giàu to rồi.”
Nói xong hắn vội vã đi. Hàn Kính cũng không biết Quách Kiệt đang nói cái gì, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu của hắn là phải nhanh chóng tìm việc làm, tiếp tục sống. Hơn nữa, hắn vẫn còn thiếu Lan Tri năm mươi mốt đồng kia kìa!
Beta: Sub
Lần đầu tiên xoa đầu thằng nhóc này, cậu ta vẫn còn thấp hơn mình một chút. Đó là khi nào nhỉ? Hình như là mười sáu năm trước thì phải?
Khi đó Lan Tri mới mười ba tuổi, một mình ngồi trong phòng học của viện mồ côi thành phố H, xuyên qua cửa sổ thủy tinh không một hạt bụi nhìn Dương Anh – người của cục dân chính từ thành phố G đến làm việc, khảo sát và giao lưu.
“Đây chính là đứa trẻ mà tôi đã đề cập đến.” Viện trưởng viện mồ côi giới thiệu với Dương Anh, “Đứa bé này có thành tích rất tốt, tiểu học nhảy cấp, trung học thì thi đậu vào trường trọng điểm của tỉnh ta. Đáng tiếc năm ngoái cha của cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn qua đời, lại tìm không được những thân thích khác, liền bị ngành liên quan đưa tới viện mồ côi của chúng tôi.”
“Mẹ của cậu bé đâu?”
“Sau khi sinh cậu không được vài năm, chê kinh tế nơi đây không phát triển, đã rời đi thành phố H, sau đó mất liên lạc với người nhà luôn.”
Dương Anh “À” một tiếng. Bà lúc đó đang làm việc ở cục dân chính của thành phố A có kinh tế phát đạt, chủ yếu phụ trách mảng phúc lợi nhi đồng, tới thành phố H lần này, chủ yếu làm để giúp thành phố anh em có nền kinh tế kém phát triển này làm tốt hơn trong công tác dân chính.
“Tương đối đáng tiếc là, trường trung học trọng điểm của tỉnh mà cậu thi đậu lại không nằm ở thành phố H chúng tôi. Căn cứ vào các chính sách và quy định liên quan, viện mồ côi chúng tôi không thể để cậu ấy đi học tại trường trung học nằm ngoài thành phố H được. Sở dĩ cuối cùng vẫn là để cậu ấy chuyển trường tới thành phố H, cùng với những đứa trẻ khác của viện mồ côi tiếp tục nhận giáo dục trung học.
Đích thật là rất đáng tiếc. Dương Anh nghĩ thầm, thật vất vả thi đậu trường trung học trọng điểm, nhưng không thể không chuyển trường.
Viện trưởng viện mồ côi dừng một chút, đột nhiên lại hỏi Dương Anh, “Chủ nhiệm Dương, nếu thành phố A cũng gặp phải tình huống như vậy thì các người sẽ xử lý như thế nào?”
Dương Anh suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Các chính sách, quy định cũng là vì có thể cho mọi người phương thức hữu hiệu để đảm nhiệm chức trách của người giám hộ. Tin rằng khi nói chuyện đàng hoàng với đứa trẻ này, cậu ấy hẳn có thể hiểu công việc của mọi người.”
Viện trưởng viện mồ côi nở nụ cười: “Chủ nhiệm Dương, bà hiểu lầm rồi. Đứa trẻ này rất hiểu công việc của chúng tôi. Tuy rằng biểu hiện lúc đó rất khó chịu, nhưng vẫn rất nhanh tiếp nhận đề nghị chuyển trường của chúng tôi, đều không nói qua bất kỳ lời dị nghị nào.
Nghe xong những lời này, Dương Anh không hiểu vì sao tâm lại đau, quay đầu lại nhìn Lan Tri.
Khi đó là mùa xuân, bên ngoài tòa nhà của viện mồ côi hoa đào từng chùm từng chùm nở rộ, đỏ rực ánh vào trên lớp cửa sổ thủy tinh, màu sắc rực rỡ bên ngoài làm cho khuôn mặt không biểu cảm của Lan Tri phía sau lớp thủy tinh như ngăn cách ra ngoài thế giới tươi đẹp này.
“Cái tôi muốn biết là, thành phố A sẽ xử lý như thế nào về việc các cô nhi trong viện muốn đăng ký thi trung học, thậm chí tương lai muốn đăng ký thi đại học.” Viện trưởng viện mồ côi cũng không phát hiện được biến hóa trong lòng Dương Anh, tiếp tục nói, “Dựa theo quy định nhà nước, khi cô nhi tròn mười sáu tuổi chúng tôi cùng đứa trẻ ấy sẽ giải trừ quan hệ thu dưỡng. Vì để cô nhi có thể thích ứng tốt với xã hội, nếu như họ có ý nguyện tiếp tục đi học, chúng tôi cũng đều kiến nghị những nơi có liên kết với viện như trường dạy nghề thứ hai của thành phố H, trường kỹ thuật thứ nhất của thành phố H cho bọn họ thời gian ghi danh. Cùng lúc đó, những trường liên kết này khi tiếp nhận cũng sẽ giảm miễn học phí cho họ; về phương diện khác, hai trường học này cũng sẽ cung cấp một vài cơ hội thực tập cho họ một khi họ tròn mười sáu tuổi, để bọn họ có nguồn kinh tế.
Dương Anh lập tức hiểu. Nhà nước quy định chín năm giáo dục bắt buộc. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, có tiếp tục nhận thêm các cấp giáo dục khác nữa hay không, đúng là không phải điều nhà nước có thể đảm bảo. Viện mồ côi đồng ý cung cấp cơ hội học nghề ở trường trung cấp kỹ thuật, đã là rất tốt rồi. Nếu như muốn học lên trung học phổ thông thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đầu tiên là học phí trung học phổ thông, nó cũng không nằm trong phạm vi phúc lợi nhà nước, kinh tế thành phố H không phát triển, tài chính vẫn luôn luôn tương đối hạn hẹp; thứ hai, cho là học phí trung học phổ thông có thể được miễn giảm, đợi tới khi cô nhi tròn mười sáu tuổi bị giải trừ quan hệ thu dưỡng, phương diện sinh hoạt sẽ mất đi tài trợ, làm sao có thể tiếp tục hoàn thành bài vở trên trường, cũng là một vấn đề. Mà sau này thi đại học, học phí đại học, lại càng thêm một vấn đề.
Dương Anh lắc đầu: “Chuyện này đích xác rất khó xử. Viện mồ côi ở thành phố A chúng tôi, đại đa số trên thân thể những đứa trẻ được nhận nuôi đều có chỗ thiếu hụt. Một đứa trẻ thân thể có chỗ thiếu hụt, rất nhanh đều sẽ được các nhà hảo tâm trong và ngoài nước nhận nuôi. Số ít những đứa trẻ còn lại bình thường sau khi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, bởi vì chuyện thành tích, cũng không muốn thi trung học, đều là đi vào các trường học nghề, kỹ thuật có liên quan. Tình huống mà ngài nói này chúng tôi vẫn chưa bao giờ gặp phải.”
Bà suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Đứa trẻ này rấy muốn ghi danh thi trung học sao?”
Viện trưởng viện mồ côi lắc đầu: “Không có. Kỳ thực lần trước chúng tôi có hỏi cậu ấy, chính cậu ấy biểu thị nguyện ý ghi danh trường dạy nghề hoặc trường kỹ thuật của viện mồ côi, sẽ không ghi danh thi trung học.” Viện trưởng ngừng lại, thở dài một hơi, nói: “Cậu ấy rất hiểu chuyện, không muốn làm phiền đến chúng tôi.”
Dương Anh không nói tiếp, lại quay đầu nhìn Lan Tri.
Lan Tri vẫn đứng phía sau cửa sổ thủy tinh nhìn cô. Bất quá Dương Anh nghĩ ánh mắt của cậu bé tựa như xuyên qua bản thân, không biết rơi xuống nơi nào.
“Cậu ấy vô cùng thông minh, nếu như cậu có thể học đại học, hẳn là đối với tương lai của bản thân sẽ tốt lắm.” Viện trưởng viện mồ côi có chút tiếc rẻ nói.
Lần đi khảo sát ở thành phố H đó làm cho Dương Anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu con trai tên Lan Tri này.
Qua nửa năm, tháng mười một lạnh lẽo, gia đình của bà xảy ra biến cố.
Đứa con duy nhất vừa đậu trung học của bà gặp tai nạn ngoài ý muốn, bất hạnh qua đời.
Dương Anh chìm trong đau khổ, trung niên mất con làm cho bà trong một đêm già nua đi nhiều. Hơn nữa bà đã hơn bốn mươi tuổi, đã qua tuổi sinh nở tốt nhất, rất khó có thể lại có con.
Nhìn trong phòng con chất đầy các loại tài liệu học tập trung học, mãnh liệt đối lập với chiếc giường đơn trống rỗng, bà đột nhiên nhớ đến ở vào ngày xuân hoa đào nở đỏ tươi có cậu bé tên Lan Tri trầm mặc không tiếng động nhìn mình, người mà bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể học trung học.
Gia cảnh của Dương Anh khá, chồng Chu Thành lại đang là giáo sư của cao đẳng Z tiếng tăm ở thành phố A, tạo ra một hoàn cảnh vật chất và tinh thần tốt như vậy cho con mình, nhưng con mình lại không thể hưởng được điều đó. Mà ở một góc khác của thế giới, đã có người bởi vì nguyên nhân khách quan mà không thể tiếp tục học tập.
Dương Anh quyết định nhận nuôi Lan Tri, đồng thời cũng được Chu Thành đồng ý. Bà vốn cho là Chu Thành sẽ không đồng ý, không nghĩ tới Chu Thành đáp ứng vô cùng nhanh chóng.
Bà gọi điện cho viện mồ côi của thành phố H, lại biết được Lan Tri chỉ còn có một tuần liền tròn mười bốn tuổi. Mà theo luật nhà nước quy định, khi nhận nuôi nhi đồng, tuổi nhi đồng không được vượt quá mười bốn tuổi.
Dương Anh trong vòng ba ngày nhờ quan hệ làm xong tất cả các giấy tờ chứng minh, ngày thứ tư liền lại xuất hiện ở trước cửa viện mồ côi thành phố H.
Hơn nửa năm trôi qua, Lan Tri cao hơn một ít. Có thể là vì muốn lưu cho vợ chồng Dương Anh một ấn tượng tốt, cậu mặc một cái áo lông rất sạch sẽ, móng tay cùng tóc đều được cắt tỉa gọn gàng, an tĩnh ngồi trong văn phòng hành chính của viện mồ côi.
Viện mồ côi có không ít trẻ được nhận nuôi. Nhưng đại đa số những đứa trẻ được nhận nuôi đều có tuổi vô cùng nhỏ. Cũng không có nhiều người nguyện ý nhận nuôi một đứa trẻ đã hơn mười tuổi đồng thời nhìn qua vô cùng hiểu chuyện, trải đời.
“Cô là Dương Anh. Người này là chồng của cô Chu Thành.” Dương Anh sờ sờ tóc Lan Tri, giới thiệu, “Chúng ta muốn nhận nuôi con, muốn chăm sóc con, cho con có cơ hội học trung học, học đại học. Tiểu Lan, con có đồng ý không?”
Đó là lần đầu tiên bà thấy trên khuôn mặt không biểu cảm của Lan Tri lộ ra một nụ cười ngại ngùng.
“Đồng ý.” Cậu nhẹ giọng nói, “Cám ơn bá mẫu bá phụ.”
Mười sáu năm nháy mắt như vậy trôi qua.
Cậu bé năm nào đã trưởng thành, vô cùng cao lớn, cần phải nhón chân mới có thể đụng được tóc của cậu.
“Tiểu Lan, chúng ta là người một nhà mà!” Dương Anh nhớ lại chuyện xưa, vừa nhẹ nhàng sờ đầu Lan Tri vừa nói, “Người một nhà không cần vì một chỗ đậu xe mà khách khí như vậy.”
Lan Tri gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Con vẫn luôn xem người như người một nhà, dì.” Lập tức y không lại nói nữa, vâng theo lời dặn đi ra cửa, lái xe của mình vào ga ra.
Dương Anh nhìn bóng lưng Lan Tri, tại tiếng “Dì” có chút buồn vô cớ mà thở dài một hơi.
Lan Tri và Dương Anh cùng nhau ăn bữa cơm tối. Sau khi ăn xong, họ thừa dịp vẫn còn nắng chiều liền đi tản bộ trong công viên gần nhà.
Tại nơi đại đa số đều là người chính phủ thành phố A, lẫn nhân trong quá khứ hoặc nhiều hoặc ít đều có quen biết trong công việc, có không ít người đi qua cùng hai người chào hỏi.
Dương Anh không hề né tránh giới thiệu Lan Tri với mọi người, sở dĩ mọi người đều biết quan hệ của Lan Tri và Dương Anh.
Đi một hồi Lan Tri mở miệng nói với Dương Anh: “Con có chuyện muốn xin sự đồng ý của người.”
Lan Tri tương đối ít nói, cũng rất ít cùng người khác tâm sự chuyện trong lòng. Hai người đi một đường, từ trước đến nay chủ yếu là Dương Anh nói chuyện. Đột nhiên Lan Tri như thế chủ động nói chuyện, nhưng thật ra làm Dương Anh sững sờ một chút. Sau đó bà còn rất hài lòng Lan Tri đã mở rộng lòng, vội vã khích lệ nói: “Con nói đi.”
Lan Tri trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Con muốn tự mình đi ra ngoài thuê phòng ở.”
Dương Anh vừa vui vẻ, lập tức liền bị tạt gáo nước lạnh.
Bà làm một người mẹ, một người phụ nữ có tâm tư nhạy cảm, những năm gần đây đã nhạy bén nhận ra Lan Tri thay đổi.
Lan Tri đối với mình tựa hồ là càng ngày càng xa cách.
Sự thay đổi này xảy ra vào lúc y học đại học năm thứ hai. Trước lúc đó, y thật hiểu chuyện, rất ỷ lại mình, thậm chí thi đậu đại học thành phố này vẫn luôn luôn về nhà, cũng không có ý muốn ở trong ký túc xá trường học.
Nhưng từ khi y bắt đầu vào năm hai đại học, tất cả đột nhiên thay đổi.
(Sub: Do thằng chồng bà chứ ai, hừ)
Lan Tri đột nhiên không muốn về nhà. Trên thực tế, y hầu như vẫn luôn ở trong ký túc xá cách nhà nửa giờ chạy xe, chỉ khi tới hai ngày nghỉ mới về nhà thăm mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, y xuất ngoại cố gắng học lấy bằng tiến sĩ, khoảng thời năm bốn năm rưỡi, y cũng chưa từng về nước lần nào.
Thậm chí Dương Anh đôi khi có cảm giác, rằng Lan Tri khả năng có một ngày sẽ biến mất ở đầu đại dương kia, đi không lời từ biệt, không thể tìm được. Cũng may, Lan Tri mỗi tuần đều kiên trì gọi điện thoại đường dài về cho bà, nên làm bà cho rằng Lan Tri chỉ là do bài vở, học tập bận rộn, là do mình quá đa tâm thôi.
Thế nhưng cái cảm giác này vẫn như cũ quấn trong lòng bà không đi, có một lần bà rốt cuộc không nhịn được, uyển chuyển biểu đạt nỗi lo lắng người mẹ của mình qua điện thoại đường dài với Lan Tri.
Lan Tri ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
“Sau khi con tốt nghiệp sẽ về nước làm việc, vẫn ở bên cạnh người.” Y trả lời, “Dì đừng lo lắng.”
Vừa lúc tín hiệu điện thoại không tốt lắm, luôn luôn có tạp âm “Sàn sạt”, làm cho tiếng nói của Lan Tri vương lên một tầng ưu buồn.
Lan Tri cũng không có nuốt lời, sau khi tốt nghiệp y về nước làm việc, ở đại học Z dạy học.
Chỉ bất quá y vẫn như cũ không muốn ở trong nhà, kiên trì yêu cầu một mình ở bên ngoài.
Vợ chồng Dương Anh có một căn phòng ở cách trung tâm thành phố không xa, vì vậy liền đem nơi đó đưa cho Lan Tri ở. Dương Anh lúc đó từ chối yêu cầu tự mình thuê phòng ở của Lan Tri.
“Vì sao phải lãng phí số tiền đó chứ?” Bà khuyên Lan Tri, “Hơn nữa ở phòng của người khác cũng không thoải mái bằng ở phòng của mình.”
Khi quyết định việc này, Dương Anh có chút nghĩ cho bản thân. Thứ nhất, căn phòng đó cách trụ sở của mình không xa; thứ hai, căn phòng đó cũng là tài sản của mình. Dù cho Lan Tri không thích đến thăm mình, mình cũng có thể tùy thời đi thăm Lan Tri.
Làm một người mẹ, bà cũng không hy vọng tình cảm giữa mình và Lan Tri ngày càng mờ nhạt.
Cũng may, biểu hiện của Lan Tri không làm bà thất vọng. Mỗi chiều chủ nhật, y kiên trì tới nhà, cùng bà ăn, tản bộ cùng bà, giống như ngày hôm nay vậy.
“Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đi ra ngoài thuê phòng ở?” Bà kiềm chế tâm tình của mình, hỏi Lan Tri.
“Con muốn ở gần trường một chút.” Lan Tri trả lời, “Tiện đi làm.”
Lý do này tốt. Dương Anh suy nghĩ một chút, uyển chuyển khuyên bảo: “Vị trí của trường khá là hẻo lánh, bình thường con mua thức ăn không tiện đâu.”
Lan Tri dừng bước, lại trầm mặc hồi lâu.Post in colangnguyetthanhwordpress.com“Mỗi cuối tuần con nhất định đến thăm người.” Y đột nhiên nói.
Những lời này hiển nhiên đang ám chỉ y đã biết lo lắng của Dương Anh bên dưới lời khuyên nhủ, mặc dù không có xung đột trực diện, nhưng cũng biểu lộ thái độ và quyết tâm của mình.
Nói đến mức này, xác thực là không có gì để nói nữa. Dương Anh đích thật là có chút bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Con thuê phòng cần tiền cứ nói với ta hoặc là nói với chú, nghìn vạn lần không được ủy khuất chính mình.”
Lan Tri “Dạ” một tiếng.
Mặt trời đã lặn, nắng chiều sáng như ngọc, chiếu vào khuôn mặt của y.
Dương Anh quay đầu nhìn y hồi lâu.
“Tiểu Lan,” Bà đột nhiên có chút kinh ngạc vươn tay, sờ sờ khóe miệng Lan Tri, “Con bị người khác đánh sao?”
Lan Tri lắc đầu.
“Vậy khóe miệng sao lại sưng hết cả lên thế này?”
“Cơm trưa ăn…quá cay.” Lan Tri gỡ ngón tay Dương Anh ra, nhìn vào mắt bà.
(Sub: Đệt tttttttttttttttttttt… Ta hận thằng Chu già kiaaaaaaaaa!!)
Dương Anh hoài nghi nhìn y, nhưng không có lại hỏi thêm câu nào.
Hàn Kính ngồi mấy tiếng tàu điện ngầm về lại đại học Z.
Hai tiếng đồng hồ hơn cũng đủ để hắn nguôi giận. Hắn suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ buổi chiều cãi nhau với Lan Tri thật sự là không sáng suốt mà. Nhưng lúc đó cơn tức quá lớn, Lan Tri người này vừa cứng nhắc vừa không hạ mình, không cãi với y Hàn Kính thật sự tức chết.
Nhưng dù sao Hàn Kính cũng hối hận, lấy tay vỗ đầu mình. Hắn quyết điịnh chờ ngày mai thứ hai, chờ Lan Tri đi làm, sau đó tìm cơ hội nói xin lỗi.
Thứ hai, Hàn Kính còn chưa kịp đợi được người lạnh lùng, cao gầy Lan Tri, lại gặp phải trưởng phòng nhân sự đại học Z tự mình tới trước.
“Hàn Kính, cậu bị sa thải.” Trưởng phòng nhân sự hung hăng nói với hắn.
Hàn Kính vẫn chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã nói tiếp: “Lập tức thu dọn đồ đạc, giao ra cái chìa khóa rồi rời đi.”
Hàn Kính qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần: “Tôi đã làm sai cái gì mà muốn đuổi việc tôi?”
“Cậu che giấu tiền sử phạm tội của cậu với chúng tôi.”
Hàn Kính lúc này kinh ngạc, không thể làm gì khác ngoài việc thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi nơi này.
Khi hắn thu dọn xong đi từ phòng bảo vệ ra ngoài, người trưởng phòng nhân sự kia đã đi mất, chỉ còn lại người đồng hương khi trước phỏng vấn hắn còn ở bên ngoài chờ.
Hàn Kính giao chìa khóa lại cho người đó.
“Tiểu Hàn, cậu đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội tên viện trưởng Chu làm gì chứ? Vợ ông ta thế nhưng là lãnh đạo của chúng ta, nghe nói sắp thăng chức phó thị trưởng, nhà có bối cảnh lớn đó.” Người đồng hương tiếc rẻ nói, “Cậu xem xem, cậu đắc tội ông ta, đến công việc cũng bị mất.”
Hóa ra là do tên viện trưởng Chu kia giở trò.
Ngày hôm qua ở trong nhà Lan Tri kiếm chuyện, đánh không lại mình, ngày hôm nay liền chơi chiêu. Hàn Kính nhất thời tức giận đến run cả người.
Người đồng hương thấy thế liền đưa mấy trăm đồng tiền cho hắn: “Cậu cầm dùng trước đi. Nếu thiếu tiền tôi còn có thể cho cậu mượn một ít.”
Hàn Kính rất cảm động hướng đối phương gật đầu.
“Bất quá tôi thật là tò mò đó.” Người đồng hương khều hắn, “Cậu và viện trưởng Chu tám kiếp không gặp được nhau, rốt cuộc cậu thế nào lại đắc tội ông ta?”
Hàn Kính “hắc hắc” cười mỉa, cũng không có trả lời.
Hắn rời khỏi đại học Z, suy nghĩ trong chốc lát, liền gọi điện thoại cho Quách Kiệt. Hàn Kính không việc làm không chỗ ở, khu vực xung quanh đại học Z là địa bàn của Quách Kiệt, cậu ta chắc có thể giúp đỡ một chút.
Quả nhiên Quách Kiệt không nói nhiều liền chạy tới gặp hắn. Hàn Kính không nói lý do mình bị sa thải, Quách Kiệt cũng không hỏi. Cậu ta nhìn qua tinh thần rất tốt, tựa hồ mọi việc thuận lợi, vỗ mạnh vai Hàn Kính: “Không làm cũng tốt! Sau này theo anh lăn lộn thôi!”
Hàn Kính nghĩ đến hoạt động trộm cắp, côn đồ bình thường của đối phương, cũng không đồng ý, chỉ nói: “Tứ béo, anh trước tìm cho tôi một nơi ở đã, được không?”
Quách Kiệt lập tức tìm cho hắn một nơi ở tạm.
Nói đến buồn cười, nơi ở tạm thời này, lại là phòng trọ của người đàn ông mà Hàn Kính hay ghé mua đĩa GV ở trước cổng trường.
Trong phòng hắn ta tất cả đều là các loại AV, GV để ở cùng chỗ chất cao như núi, thấy Hàn Kính còn lấy lòng hắn: “Gạch ca, chỗ này đĩa nào cũng có, anh cứ thoải mái xem.”
Hiện tại Hàn Kính nào có tâm trí nhìn những thứ này, lắc đầu. Quách Kiệt đứng một bên, cười nói: “Gạch, cậu mất việc rồi, không đến mức ngay cả tính cũng không hứng nữa chứ?” Sau đó, hắn thần thần bí bí lôi Hàn Kính ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ chấp nhận trước ở nơi này vài ngày. Tất cả vô cùng thuận lợi. Chúng ta lập tức phải giàu to rồi.”
Nói xong hắn vội vã đi. Hàn Kính cũng không biết Quách Kiệt đang nói cái gì, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu của hắn là phải nhanh chóng tìm việc làm, tiếp tục sống. Hơn nữa, hắn vẫn còn thiếu Lan Tri năm mươi mốt đồng kia kìa!
Tác giả :
Thịt Cua Tiểu Lung Bao